Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 60



: Trở về

.

Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: âm u.

.

Hôm nay là một ngày mình sống 10 năm qua đáng thương nhất, nguyên nhân khi ở tiết thể dục mình té xỉu, sau đó mình được các thầy cô đưa đến bệnh viện, bác sĩ chích cho mình, chích vào cái mông cùng cánh tay mình, đau quá a, mình sau này không bao giờ muốn ngã bệnh nữa!

Baba hỏi mình vì sao không ăn sáng, mình nói cho ba biết vì mình ghét bà dì kia a, mùi trên người bà ta thật khó ngửi nha, trong bụng mình khó chịu, không muốn ăn cơm. Ngày đó mình ở bệnh viện, thiệt nhiều các bạn học đến thăm mình, mình còn nhìn thấy Ân Dự, mình còn tưởng cậu ta chỉ biết cười mình cơ, thế nhưng cậu ta không có, còn lấy sô cô la đưa cho mình ăn. Nể phần sô cô la, mình quyết định sau này sẽ đối tốt với cậu ta một chút.

Baba bảo mình đi ngủ, mình không viết nữa, hôm nay mình là người bệnh mình lớn nhất.

============================================================

Những ngày tiếp theo có thể dùng ‘hỗn loạn’ để hình dung. Trước tiên nói về Phương Hãn bên kia, mặc dù lần này ra ngoài trên danh nghĩa nghiên cứu phương pháp dạy học, thật ra pha không ít nước, ví như hôm nay lội một cái qua cung X, ngày mai đi một cái qua thành O, tiệc tối càng không thể thiếu, thỉnh thoảng mấy ông lãnh đạo hưng trí một cái còn phải đi tiếp tục cuộc vui đến KTV nhảy disco vân vân vân. Thế nào thì cậu cũng sinh lý cùng tâm lý đều mệt mỏi, nhưng ý lãnh đạo lại không thể làm trái, chỉ có thể theo đến cùng, ngay cả người yêu của mình bên kia cũng không có thời gian quan tâm. Lại nhìn Giang Thiên Dự bên này, từ sau khi Địch Linh tới, anh liền lâm vào tình trạng vô cùng lo lắng, đối với người vợ của mình trước kia, anh có loại cảm xúc không biết nên làm sao, không phải do anh không đủ mạnh, tốt xấu gì mấy năm trước bọn họ đã từng yêu nhau lập gia đình sinh con, cho dù sao đó chia tay nhưng cũng xem như vui vẻ đến vui vẻ đi, đối phương tuy thủ đoạn rất quá đáng, nhưng nhớ lại một tia tình cảm này, Giang Thiên Dự nói không được mấy câu nặng lời.

Gay nhất là Địch Linh rời đi ngày thứ ba, Giang Thiên Dự ở công ty nhận được điện thoại từ chủ nhiệm thế của Giang Tiểu Vũ, nói đứa nhỏ ở tiết thể dục té xỉu, hiện đang ở bệnh viện. Lúc ấy cúp điện thoại anh liền dùng tốc độ như bay đến bệnh viện, khi tới thấy con trai nhà mình đã tỉnh, đang đáng thương truyền dịch, khuôn mặt nhỏ trắng bóc, bác sĩ nói tụt huyết áp cộng thêm vận động mạnh, truyền dịch rồi sẽ không sao. Giang Thiên Dự cực kỳ đau lòng, tiểu Vũ bình thường thân thể rất khỏe mạnh, tại sao Địch Linh vừa đến đã xảy ra chuyện thế này? May mà truyền xong dịch cậu nhóc ngủ một đêm thì khôi phục tinh thần, trong lòng Giang Thiên Dự cuối cùng dễ chịu được chút.

Lại qua vài ngày, Phương Hãn gọi điện đến, nói hôm sau sẽ về thành phố H, Giang Thiên Dự ngoài mừng rỡ còn kéo theo ít sầu lo, ở đầu bên này suy tính mấy giây, quyết định tất cả chờ người yêu sau khi trở về mặt đối mặt bàn bạc cụ thể hơn, vì vậy xung phong muốn ra sân bay đón người, nói xem như đáp lễ lần trước Phương Hãn tới đón. Phương Hãn miệng nói “Cái này có gì mà đáp lễ…” bên lại đồng ý, hai người tán dóc hồi lâu mới cúp máy, chờ đợi hôm sau gặp mặt ở sân bay.

Một đêm này đối với đôi tình nhân đã xa cách một tuần mà nói là ngọt ngào mà lại lo lắng, ngọt ngào chính là rất nhanh có thể gặp nhau, lo lắng chính là làm sao có thể vượt qua đêm dài đằng đẵng này. Phương Hãn nằm trong phòng ở khách sạn, nghe được tiếng hít thở ổn định của đồng sự trên giường bên, không tự chủ nhớ đến lần đón máy bay kia, hình như cũng một buổi tối khiến quan hệ hai người bắt đầu trở nên không bình thường… Nghĩ lại nghĩ, mí mắt trở nên nặng trĩu, một giây trước khi rơi vào đêm mộng ngọt ngào, thầy Phương đột nhiên nghĩ thầm: A, đừng lại mang cái bóng đèn nhỏ kia theo a…

Hôm sau thời tiết vô cùng tốt, vẫy tay chào tạm biệt lãnh đạo cùng giáo viên trường kết nghĩa ở thành phố B, đoàn người Phương Hãn leo lên máy bay trở về thành phố H. Trước khi cất cánh cậu gửi một tin nhắn cho Giang Thiên Dự, để anh ta có thể đúng giờ tới.

“Tiên sinh, xin tắt di động của ngài, cám ơn.” Tiếp viên hàng không xinh đẹp thùy mị lên tiếng nhắc nhở, Phương Hãn áy náy cười với cô ấy rồi tắt điện thoại. Lại qua chừng mười phút, máy bay trượt trên đường băng, bắt đầu tăng tốc tiến tới, Phương Hãn chịu đựng cảm giác bị ù tai khi cất cánh, nhưng trong lòng thì tràn đầy mấy phần sung sướng, quả nhiên cảm giác có thể về nhà vẫn khiến người ta vui mừng nhất.

Giang Thiên Dự biết di động rung lên vì cái gì, nhưng anh hiện tại không rảnh bận tâm đến vật ngoài thân, vì giờ phút này anh đang giằng co trên điện thoại với người vợ trước của mình —— Địch Linh. Đối phương gọi vào điện thoại cố định trong nhà anh, Giang Thiên Dự có thể cảm thấy được nguyên nhân cô ta làm như vậy là do cuối tuần tiểu Vũ ở nhà, may mắn anh chưa ra ngoài, nhận được cú điện thoại này, không thì… Tuy không muốn hoàn toàn xé xuống thể diện, nhưng đối với cậu con trai, Giang Thiên Dự vẫn không hy vọng nó và người phụ nữ kia tiếp xúc, cho dù cô ta có là mẹ nó.

“Một tuần đã qua, đừng nói với em anh còn chưa suy nghĩ xong.” Giọng nói đối phương trong điện thoại dẫn theo chút ác nghiệt vô cớ, nhưng vì ngữ điệu biếng nhác mà khiến phần băng giá này trở nên gợi cảm khó hiểu.

Giang Thiên Dự kiên định: “Cô cũng không có quy định thời hạn.”

“Ô? Em nhớ em có nói đừng để em chờ lâu nha, vì em sợ nếu lâu quá, em nhịn không được sẽ làm ra ít chuyện.” Đối phương cười, “Anh cũng biết em luôn không phải là người có tính kiên nhẫn mà.”

“Vậy cô cũng nên biết tôi luôn ghét nhất bị người khác uy hiếp.” Giang Thiên Dự trầm giọng xuống, nếu không phải Địch Linh cứ làm khó, anh cũng không muốn mất phong độ của mình.

Đối phương im lặng một hồi, nói tiếp: “Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, anh ngoại trừ tính hướng thay đổi, dường như những cái khác đều không đổi, y như cũ, một người đàn ông không thú vị.”

Giang Thiên Dự cười lạnh nói: “Hiện tại tôi không rảnh thảo luận với cô vấn đề tôi có thú vị hay không.”

Địch Linh thở dài: “Được rồi, vậy em đợi thêm mấy ngày, có điều lần tới em sẽ không tốt như vậy đâu, ảnh của anh với vị tình nhân đáng yêu kia còn trong tay em đấy, nhớ kỹ điều này.”

Kết thúc cuộc gọi, Giang Thiên Dự nhìn ống nói vẻ mặt phức tạp, lấy di động ra, anh thấy tin nhắn của Phương Hãn, đọc xong nội dung, đáy mắt anh toát ra một tia cười, lập tức đứng dậy cầm chìa khóa xe, hướng lên lầu hô: “Dì ơi cơm tối dì làm nhiều một chút, chủ nhiệm tiểu Vũ muốn tới. Con trai con ngoan ngoãn làm bài tập, không thì buổi tối thầy Phương tới kiểm tra sẽ bị đánh mông đấy.” Xa xa nghe được cậu con trai hô lên “Dạ”, lúc này mới đi ra.

Buổi chiều cuối tuần giao thông có chút tắt, dù không có giờ cao điểm tan ca sáng và làm ca tối đáng sợ. Tuy trì hoãn trong nhà một lát nhưng khi Giang Thiên Dự đến sân bay, máy bay của Phương Hãn còn chưa tới. Ở đại sảnh đứng đợi, nhìn thấy trên màn hình đánh ra tin tức máy bay thành phố B —— thành phố H đã đến sân bay, Giang Thiên Dự không tự chủ mỉm cười, hai mắt nhìn về phía lối ra, sau mười mấy phút thì thấy người đã lâu không gặp.

Phương Hãn nhìn có chút mệt mỏi nhưng tinh thần không tệ lắm, gần như cậu và Giang Thiên Dự đồng thời thấy được đối phương, trên mặt hai người đều vui vẻ, nhưng ngại khắp xung quanh còn có người khác, chỉ có thể thực khách khí nói mấy câu.

Tạm biệt đồng sự, Phương Hãn theo Giang Thiên Dự lên xe anh ta. Vừa đóng cửa xe, cậu liền bị một lực kéo tới, một vật thể nóng bỏng ngăn chặn hô hấp của cậu. Giang Thiên Dự tham lam hôn lấy người bên cạnh, anh cho mình sẽ không thất thố như vậy, nhưng có trời mới biết, một giây kia khi nhìn thấy bóng hình đối phương, anh đã không nhịn được muốn sít sao ôm chặt đối phương, sau đó lại hung hăng hôn đến cậu ấy hít thở không thông mới thôi, may mà anh còn biết ở nơi công cộng không cho phép anh lỗ mãng, có thể chịu được đến lên xe đã là rất giỏi.

“Đừng… sẽ, bị người nhìn…” Môi lưỡi kịch liệt giao tiếp khiến Phương Hãn hít thở khó khăn, đại não một mảnh mơ hồ, nhưng cậu còn nhớ đây là bãi đỗ xe công cộng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi ngang nhìn thấy bọn họ.

“Đừng quan tâm bọn họ…” Giang Thiên Dự lôi từ phía sau xe một cái áo khoác phủ lên người Phương Hãn, che khuất mặt cậu, “Như vậy thì không sao nhỉ.” Nói xong tiếp tục một phen thấm ướt môi, hôn hôn miệng rồi gặm xuống cổ đối phương.

Nếu lúc này có người đi ngang qua trước xe bọn họ, sẽ thấy một người đàn ông háo sắc đang ôm một người che kín đầu mặt, không biết đang làm gì, đương nhiên nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra chút manh mối, dù sao động tác cũng mập mờ thế mà.

“Đủ rồi, cái tên này!” Mắt thấy nút áo sơmi của mình đã sắp bị cởi ra, Phương Hãn nhanh chóng hô dừng, nói đùa, còn hôn nữa chắc chắn đối phương sẽ kéo cậu xào nướng trên xe.

“Hôn thêm chút nữa, bà xã, nhớ chết anh.” Giang Thiên Dự mặc kệ đối phương không chịu, tiếp tục dính lấy mà âu yếm, đến khi tay Phương Hãn kéo đầu anh ra, lúc này anh mới dừng lại. Chỉnh đốn tâm tình, ngồi thẳng người, Giang Thiên Dự chuẩn bị khởi động xe, còn Phương Hãn ở bên cạnh không biết vì cái gì sống chết không thả áo xuống, anh kỳ quái có thừa, nhưng trước cũng chỉ có thể lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Mà Giang Thiên Dự không biết, cách xe hơi của bọn họ không xa có một ông chú bảo vệ sờ cằm nhìn người bên cạnh nói: “A… tuổi trẻ thật tốt…” Cậu bảo vệ không hiểu gì liếc anh một cái: “Chú hai chú lại đang nói gì thế?” Ông chú tiếp tục duy trì một bộ dáng thở dài: “Chờ cháu lớn sẽ biết… Nhớ năm đó chú…” Cậu bảo vệ quăng cái khinh thường: “Được rồi, chú hai, đừng có nhớ năm đó nữa, vẫn nên nghĩ xem tối nay ăn gì đi.” Nói xong bỏ đi, ông chú bảo vệ bị đối phương một câu nghẹn họng nhìn theo phía sau cậu ta, giọng nói mang theo nghi hoặc lẩm bẩm: “Tại sao mình lại cảm thấy người kia cũng là nam? Hình như mình chưa đến cái tuổi bị lão thị mà nhỉ…”

Lúc này trong xe Giang Thiên Dự, Phương Hãn lôi áo khoác xuống, giọng bực bội: “Anh không biết vừa rồi có một bảo vệ nhìn chằm chằm chúng ta à.”

“A, có sao?” Đồng chí Giang lúc này mới muộn màng nhận ra, suy tư một phen rồi mở miệng, “Tại sao anh không nhìn thấy a.”

“Vớ vẩn, có khi nào anh có thể ở lúc động dục nhìn thấy thứ khác chứ!” Vừa nói xong, mặt thầy Phương liền đỏ, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, ở một phương diện nào đó mà nói, vị giáo viên dạng nữ vương này vẫn còn khá ngây thơ…

“Hì hì, anh đây không phải do nhìn thấy em mà vui quá sao.” Chăm chú nhìn lỗ tai hồng phấn của đối phương, Giang Thiên Dự cười như con mèo trộm được thịt, trong đầu nghĩ chính là ít chuyện không hay ho như lừa người về nhà tắm sạch sẽ ăn cùng kiệt…

Đợi độ nóng trên mặt hạ xuống, thầy Phương mới quay sang, đột nhiên phát hiện tình hình không đúng: “Đợi đã, anh xác định không nhầm đường? Đây hình như không phải đường về nhà tôi.”

“Đúng vậy, đây là đường về nhà anh~ không nhầm.” Giang Thiên Dự tâm tình sung sướng lái xe, đường về nhà mình đi mấy trăm lần, làm sao có thể nhầm.

“Hình như tôi chưa nói muốn về nhà anh đi.” Thầy Phương nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm.

“Dì đêm nay sẽ làm sườn xào chua ngọt nha.” Không trả lời câu hỏi của đối phương, Giang Thiên Dự chỉ nhảy qua một câu không ăn nhập, nhưng đạt được hiệu quả vô cùng tốt.

“Đột nhiên tôi cảm thấy tôi nên đến thăm Giang Tiểu Vũ…” Giọng thầy Phương mang theo tia thành khẩn, tuy vẻ mặt vẫn khó đoán.

“Ha ha, anh nghĩ em sẽ rất vui vẻ.” Mục đích lừa người đạt được, Giang Thiên Dự cũng vô cùng vui vẻ lái xe vào cổng nhà mình.

Thấy thầy Phương xuất hiện, Giang Tiểu Vũ hết sức vui mừng, nguyên cả tối đều bên cạnh thầy, hết sức phấn khởi nói mấy chuyện hay ho nó nhìn thấy nghe được ở trường trong nhà. Lúc ăn tối cũng nhất định phải ngồi bên cạnh thầy nó mới chịu, một bữa ăn trên bàn khắp nơi đều là hạt cơm, Phương Hãn cười tủm tỉm không mắng nó, chỉ kéo khăn ăn lau miệng cho nó.

Thấy được hai người vui vẻ hòa thuận, trong lòng Giang Thiên Dự phân nửa cảm động phân nửa sầu lo, oắt con kia hình như hoàn toàn quên mất ‘bà dì’ ngày hôm đó tới, lúc nói chuyện với Phương Hãn không thấy nhắc qua. Mà bản thân anh cũng không muốn ở bầu không khí tốt đẹp như vậy đưa ra cái đề tài này, vẫn nên đợi qua mấy ngày rồi nói sau.

Đồng hồ điểm tới 9 giờ, Giang Thiên Dự nắm Giang Tiểu Vũ vẫn quấn quít mãi lấy Phương Hãn không rời đuổi về phòng ngủ. Mà Phương Hãn hôm sau có lớp, vì vậy nhấc hành lý muốn về nhà, lại bị Giang Thiên Dự ngăn lại.

“Đêm nay đừng về.” Giang Thiên Dự đoạt lấy hành lý trong tay tình nhân, không cho cậu đi.

Phương Hãn bất đắc dĩ: “Mai tôi còn phải lên lớp.” Không phải không muốn ở lại, hôm nay ngồi một đường máy bay mệt nhọc khiến tinh thần cậu không tốt lắm, một khi ở lại nói không chừng còn có thể bị quấn quít lấy làm chút chuyện khác… Nghĩ vậy, Phương Hãn cảm thấy mình vẫn nên về thì tốt hơn, nếu không ngày mai…

“Anh cam đoan không động tay động chân, chỉ muốn ngốc với em một hồi.” Giang Thiên Dự biết cậu ấy lo lắng cái gì, vội vàng nói rõ trước, mặc dù anh thật sự rất muốn rất muốn làm, nhưng nhìn thấy người yêu một mặt mệt mỏi anh cũng đau lòng, dù sao còn nhiều thời gian, đợi đối phương nghỉ ngơi đủ anh lại lần nữa gom cả vốn lẫn lời…

Nghe được câu này, Phương Hãn lập tức mềm lòng, nếu nói cậu không muốn làm là gạt người, nhưng lo lắng đến vấn đề thực tế cậu chỉ có thể từ chối. Có điều đối phương đã nhượng bộ như vậy, nếu cậu lại nói phải về thì thật không phải, vì vậy chuyện ở lại qua đêm cứ thế được định.

Giang Thiên Dự đêm này gắng hết sức tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình, khi hai người nằm trên giường cũng rất bình tĩnh, nhưng sau đó cả hai vẫn không nhịn được lấy tay hỗ trợ nhau phát tiết một lần, dù sao hơn một tuần không làm thật sự là tổn hại sức khỏe. Phát tiết qua, Giang Thiên Dự hôn hôn má đối phương, thấp giọng nói ngủ ngon, Phương Hãn tuy mặt có cảm giác nóng bỏng, tay lại nhéo nhéo bàn tay dày rộng của đối phương, không khí vô cùng ấm áp. Phương Hãn gần như vừa dính vào gối đã ngủ thiếp đi, Giang Thiên Dự nhìn gương mặt cậu ấy khi ngủ, nội tâm nhồi đầy nhu tình, cuộc sống thế này nếu có thể cứ kéo dài mãi hẳn là rất tốt, vì vậy để bảo vệ người mình yêu, thế thì… Ngẩng đầu, ánh mắt Giang Thiên Dự vô cùng nghiêm túc.

Ngày hôm sau, trở về vườn trường, Phương Hãn nhận được sự hoan nghênh của các bạn nhỏ, vì bọn nó đều chịu không nổi bà cô Cổ dạy thay kia. Phương Hãn mỉm cười đồng thời từ sau lưng lấy ra một xấp bài kiểm tra, lúc này phía dưới đã không còn tiếng kêu rên, do các bạn nhỏ đều ngoan ngoãn học, ở trước khi cậu về đã chăm chỉ ôn tập, vậy nên nhìn thấy bài kiểm tra thì trên mặt đầy đắc ý nói thầm “Hừ hừ, mình đã sớm biết thầy Phương lại muốn kiểm tra mà.” “Đúng a đúng a, mấy bài thơ cổ tớ đã thuộc lòng rồi.” …Tuy nói thế, sau khi tan học những chú chim nhỏ bị ở lại vẫn có ba đứa.

“Giang Tiểu Vũ, sao lại là con.” Những đứa khác đều đã sửa xong ra về, nhưng tên oắt này lại chậm rì rì viết, thấy Phương Hãn cũng không sợ hãi, chỉ bày ra một nụ cười thật to, cậu hết cách chỉ có thể đi phụ đạo cho nó.

“Tiểu Vũ con không chăm chỉ ôn tập sao?” Nhìn chỗ sai rất nhiều, Phương Hãn mở miệng hỏi.

“Dạ, vì con đến bệnh viện chích, nên không có đọc sách.” Giang Tiểu Vũ thành thật trả lời, không thường sinh bệnh mà ngày đó nó bị chích hai lần, một lần là cái mông, một lần là mu bàn tay, mùi vị đau đớn đó khiến nó rất uất ức.

“Sao lại đi chích? Ngã bệnh sao?” Nghe vậy Phương Hãn có chút lo lắng sờ sờ đầu nó, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn dường như gầy đi.

“Vì con thấy bụng không đói, nên không có ăn sáng, lúc học thể dục té xỉu.”

“Tại sao không ăn sáng, con không nghe lời baba con sao?” Phương Hãn ngoài đau lòng còn có nghi hoặc, đứa nhỏ này ăn uống luôn rất tốt, sao có thể có lúc ăn không ngon.

“Bởi vì tuần trước có một bà dì đến nhà của con, con không thích bà ấy, sau khi bà ấy đi con đã cảm thấy trong bụng khó chịu.” Chỉ chỉ bụng mình, Giang Tiểu Vũ uất uất ức ức nói, “Baba còn nói bà dì đó là mama con, con mới không cần mama như vậy.” Trên người bà dì kia có mùi rất nặng, sau khi ngửi nó đã cảm thấy đầu óc choáng váng, vẫn là mùi trên người thầy Phương dễ chịu nhất.

Mama !? Phương Hãn ngẩn người trong nháy mắt, hiển nhiên hai chữ này chấn động cậu không nhẹ, nhưng rất nhanh cậu liền lấy lại tinh thần, theo cậu biết Giang Thiên Dự và người vợ trước của anh ta ly hôn đã sắp 10 năm, hôm nay đối phương xuất hiện lần nữa là gì cái gì?

Phương Hãn không biết là, nghi hoặc này của cậu rất nhanh được trả lời. Bởi vì cũng không lâu sau, ngoài cổng trưởng tiểu học của cậu, một người phụ nữ cao gầy chặn lối bọn họ về: “Cậu hẳn là Phương Hãn?” Nhận được trả lời, đối phương tháo xuống kính râm lộ ra cặp mắt phượng xinh đẹp, “Chào cậu, tôi là mẹ Giang Tiểu Vũ.”

————————————————————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện