Nhất Chiến Thành Công
Chương 1
Cô Tình Nhai.
Không biết từ mấy trăm năm trước đột nhiên xuất hiện một tòa sơn trang thần bí có tên ——”Huyền Ky Môn”.
Không có ai biết nơi đó cao chót vót khó đi,ngay cả phi điểu cũng khó bay tới vách đá,nên làm sao có thể vận chuyển gỗ mun khổng lồ xây ra cả tòa đen nhánh,có được thiết kế kiến trúc tuyệt vời vẫn là một câu đố.
Trong truyền thuyết chưởng môn nhân”Huyền Ky Môn” kinh tài tuyệt diễm,chẳng những có võ công cái thế,còn tinh thông kỳ môn độn giáp,là đệ nhất kỳ nhân đương thời.
Hắn dốc lòng tu hành không màn thế sự,chỉ đến khi Thánh Địa Tuyết Liên mười năm kết quả một lần mới chịu hạ sơn.
Nếu có thể may mắn được nhắm trúng,thu nhận làm môn đệ Huyền Ky Môn,đây chính là chuyện người trong giang hồ ngày đêm cầu khẩn,tha thiết ước mơ......
Hàn Phong gào thét.
Bạo tuyết cuồng phi.
“Quán trọ Danh Môn” Bên trong chật ních đám lữ nhân đến đây tránh gió tuyết.
“Tiểu nhị,mau đem bầu rượu nóng lên đây!” Một đại hán khuôn mặt râu ria trợn to mắt nhìn chằm chằm đồng linh,tức giận vỗ mạnh lên bàn mắng”Mụ nội nó,khí trời thật cứ như khuôn mặt của mẹ kế,nói thay đổi liền thay đổi ngay.!”
“Đúng đấy,trận bảo tuyết này đến thật không đúng lúc! Vạn nhất bỏ lỡ cơ hội mười năm có một,chẳng phải ân hận cả đời sao.” Một thanh niên dung mạo tuấn tú thở dài.
“Hừ,Nhị đệ,đệ yên tâm! Nói gì đại ca cũng sẽ giúp đệ vượt qua! Đệ căn cốt tốt,trừ đệ ra còn có người nào có tư cách được lão nhân Huyền Ky Môn coi trọng?” Mạc Đại Cừu khích lệ nói.
“Đại ca quá khen.Sự kiện mười năm có một,nơi đó tụ hội đầm rồng hang hổ,tiểu đệ bất quá không biết tự lượng sức chỉ muốn thử một lần thôi.” Lâm Kỳ Uy cười khổ nói.
“Yên tâm,đại ca có lòng tin với đệ.Nghe nói lão nhân Huyền Ky Môn mỗi mười năm mới xuống núi một lần,mỗi lần trở về mới xuất hiện vài canh giờ,chúng ta ngàn vạn không thể bỏ qua.Chỉ là muốn từ nơi gió tuyết đi về phía trước,đúng là một vấn đề khó khăn......”
“Đúng vậy,nhìn quán trọ chật nít người trong giang hồ,xem ra tất cả đều bị trận gió tuyết bao vây.”
Lâm Kỳ Uy ở trong lòng lo lắng không thôi.
Sư môn của hắn bị diệt,truy xét nhiều mặt lại có liên quan đến đương kim minh chủ võ lâm Đỗ Nguyệt Ảnh.
Lâm Kỳ Uy năm nay vừa tròn mười tám,mặc dù căn cơ võ công không kém nhưng dù sao công lực còn thấp,muốn tìm minh chủ võ lâm báo thù quả thực là lấy trứng chọi đá có đi không có về.
Nhưng sư phụ nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn,nói gì hắn cũng không thể không báo huyết hải thâm cừu!
Hôm nay tất cả hi vọng chỉ có thể gửi gắm vào trên người chưởng môn nhân Huyền Ky Môn,hy vọng có thể từ người đó tập được một thân võ công cái thế,báo thù cho sư phụ!
Lão thiên,xin thương xót,dù sao cũng để cho ta kịp chạy tới Cô Tình Nhai!
Đang ở Lâm Kỳ Uy ra sức cầu khẩn ——
Hí —— hí——
Thanh âm ngựa hí thứ nhất từ xa vang đến,bất quá thời gian chỉ một cái nháy mắt,tiếng ngựa hí lần hai không ngờ tới ngoài cửa!
Thật là khoái mã!
Mạc Đại Cừu nghe thanh âm mừng như điên,khuôn mặt phấn khởi tiến tới bên tai Lâm Kỳ Uy,nhỏ giọng nói”Nhị đệ,Xem ra lão thiên tới tặng lễ vật cho chúng ta! Yên tâm,như thế này chúng ta có thể lên đường rồi!”
Lâm Kỳ Uy nghe vậy sửng sốt”Đại ca cớ gì nói ra lời ấy?”
“Có thể đi như bay trong bão tuyết,trừ Thiên Tuyết thần câu còn có thể là ai?”
“Thiên Tuyết thần câu?” Lâm Kỳ Uy trong mắt nổi lên một tia tức giận cùng hoảng sợ!”Đây... Đây không phải là vật cưỡi của minh chủ võ lâm sao?”
“Đi mụ nội nó! Cái gì ngũ lâm minh chủ,lục lâm minh chủ? Lão Tử bình sinh hận nhất những người ra vẻ đạo mạo thật ra là ngụy quân tử! Nhị đệ yên tâm,chuyện này cứ giao cho đại ca.Huynh đi sắp xếp trước.”
Mạc Đại Cừu nói xong,cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn,lau miệng,xoay người sải bước rời đi.
Lâm Kỳ Uy trên mặt khẽ cười.
Nghĩ đến vào lúc này lại nhìn thấy cừu nhân hắn không đội trời chung,nội tâm sôi trào không thôi,hận không thể nhào tới lấy thủ cấp của tên xấu xa,để an ủi sư phụ trên trời linh thiêng.
Ẩm một tiếng,đại môn chợt bị đẩy ra ——
Lâm Kỳ Uy trong lòng căng thẳng,tay theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm,phút chốc giương mắt nhìn người từ trước đến giờ——
Một nam tử trung niên diện mạo chính trực,người mặc cẩm y bước nhanh vào ——
“Tiểu nhị,lập tức chuẩn bị một gian phòng tốt nhất,bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy công tử chúng ta nghỉ ngơi.”
“Ai ya,khách quan,thật là không may,tất cả phòng đều bị—— Ai u!”
Điếm tiểu nhị còn chưa nói hết đã thấy hoa mắt,hàm răng đau nhói,rõ ràng bị một khối lấp lánh đánh rớt hai răng cửa,đau đến hắn ai ai kêu đau!
Chưởng quỹ nghe được tiếng kêu rên,vội vàng từ phía sau chạy tới.
Hắn từ nam chí bắc đã thấy vô số khách nhân,vừa thấy cách ăn mặc của nam tử đã biết có lai lịch lớn,lại thấy người bên cạnh gãy hai cái răng cửa máu chảy đầm đìa,kim nguyên bảo (vàng)thuần chất hảo hạng,thì càng thêm khẳng định suy đoán của mình, tranh thủ đem thỏi vàng giấu vào trong tay áo,nở nụ cười ấm áp”Ha ha, khách quan đại nhân hãy rộng lượng,hôm nay bỗng nhiên có bão tuyết trong hiện chật ních người,tiểu nhị trong *** là người ngu xuẩn ăn nói vụng về,phục vụ không chu đáo xin ngài thông cảm.”
“Ít lải nhải,mau chuẩn bị gian phòng tốt nhất quán trọ này,nếu trì hoãn công tử nhà chúng ta nghỉ ngơi,ông có mấy cái đầu cũng không đủ rớt?” Từ Dung lạnh lùng nói.
“Không dám,không dám, bên này xin mời,bên này xin mời.”
Lâm Kỳ Uy nhìn thấy người tới không phải võ lâm minh chủ Đỗ Nguyệt Ảnh,trong lòng mặc dù thất vọng nhưng mơ hồ thở phào nhẹ nhỏm.
Trong lòng thầm nghĩ,vừa rồi người này xuất thủ nhanh như thiểm điện,công phu quả thật bất phàm,có được thị vệ lợi hại thế này vị công tử kia khẳng định lai lịch không nhỏ,chẳng lẽ công tử kia chính là minh chủ võ lâm?
Đang ở Lâm Kỳ Uy còn đang phỏng,đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng hét thảm——
Không tốt!
Lâm Kỳ Uy sắc mặt đại biến,cùng tên nam tử trung niên cơ hồ đồng thời phóng ra ngoài cửa——
Tuyết đã ngừng.
Xung quanh một mảnh trắng bạc,chỉ có trên mặt đất có đốm máu đỏ tươi.
“Đại ca!” Lâm Kỳ Uy hô to một tiếng,nhào tới phía trước.
Máu từ miệng phun ra,Mạc Đại Cừu ôm bộ ngực,khuôn mặt thống khổ ngã bên cạnh thần câu toàn thân tuyết trắng.
“Đại ca,huynh làm sao thế này?” Lâm Kỳ Uy lo lắng đở lấy hắn.
“Vù vù...... Không có chuyện gì......” Mạc Đại Cừu thở hổn hển mắng”Bà nội nó,con ngựa này thật đúng là hoàng hoa đại khuê nữ,không thể đụng vào. Vừa đụng đã đạp lão tử một cước,đau chết người!”
Lâm Kỳ Uy nghe thấy không khỏi cười khổ.Đại ca không phải nói mình tinh thông thuật cỡi ngựa sao? Tại sao chỉ một chút đã gặp nạn lộn nhào?
“Tiểu nhân bảo vệ không chu đáo,đã để tặc tử quấy nhiễu công tử,kính xin công tử thứ tội.”Nam tử trung niên nhanh chân đến trước xe ngựa,hai đầu gối quỳ xuống,sợ hãi nói.
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng từ trên xe ngựa sau rèm vải buông xuống truyền đến ——
“Hắn đã đụng vào Phi Tuyết,phế đi bàn tay bẩn thỉu của hắn.”
“Tuân lệnh.”
Lâm Kỳ Uy nghe thấy hoảng sợ,vội vàng tung người đứng lên,nhìn nam tử ôm quyền nói”Vị đại hiệp này,chuyện này nhất định có hiểu lầm,xin đại hiệp nương tay.”
“Hiểu lầm?” Từ Dung cười lạnh,rút ra bội kiếm,nhanh như tia chớp lao tới trước mắt hai người.
Lâm Kỳ Uy biết rõ mình không phải đối thủ của hắn nhưng đại ca vì giúp hắn mới bị thương,hắn cho dù chết cũng phải bảo vệ đại ca an toàn.
Vội vàng rút kiếm ra “Đại ca,huynh đi mau.Để đệ ngăn lại hắn.”
“Nhị đệ,việc người nào làm người đó chịu,hắn là nhằm vào đại ca, ngươi đi mau!” Mạc Đại Cừu lau máu tươi ngay khóe miệng,cắn răng nói!
“Ha ha......” Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười vô cùng dễ nghe “Từ hộ vệ,nếu hai người này『 nồng tình mật ý 』như thế, Bổn công tử làm sao có thể làm người xấu phá hư chuyện tốt của người ta,ngươi đưa hai người bọn họ cùng lên đường đi.”
“Tuân lệnh!”
Từ Dung phụng mệnh xuất thủ đương nhiên sẽ không lưu tình,kiếm pháp sắc bén,nhiều chiêu muốn đẩy người vào chỗ chết.
Không biết từ mấy trăm năm trước đột nhiên xuất hiện một tòa sơn trang thần bí có tên ——”Huyền Ky Môn”.
Không có ai biết nơi đó cao chót vót khó đi,ngay cả phi điểu cũng khó bay tới vách đá,nên làm sao có thể vận chuyển gỗ mun khổng lồ xây ra cả tòa đen nhánh,có được thiết kế kiến trúc tuyệt vời vẫn là một câu đố.
Trong truyền thuyết chưởng môn nhân”Huyền Ky Môn” kinh tài tuyệt diễm,chẳng những có võ công cái thế,còn tinh thông kỳ môn độn giáp,là đệ nhất kỳ nhân đương thời.
Hắn dốc lòng tu hành không màn thế sự,chỉ đến khi Thánh Địa Tuyết Liên mười năm kết quả một lần mới chịu hạ sơn.
Nếu có thể may mắn được nhắm trúng,thu nhận làm môn đệ Huyền Ky Môn,đây chính là chuyện người trong giang hồ ngày đêm cầu khẩn,tha thiết ước mơ......
Hàn Phong gào thét.
Bạo tuyết cuồng phi.
“Quán trọ Danh Môn” Bên trong chật ních đám lữ nhân đến đây tránh gió tuyết.
“Tiểu nhị,mau đem bầu rượu nóng lên đây!” Một đại hán khuôn mặt râu ria trợn to mắt nhìn chằm chằm đồng linh,tức giận vỗ mạnh lên bàn mắng”Mụ nội nó,khí trời thật cứ như khuôn mặt của mẹ kế,nói thay đổi liền thay đổi ngay.!”
“Đúng đấy,trận bảo tuyết này đến thật không đúng lúc! Vạn nhất bỏ lỡ cơ hội mười năm có một,chẳng phải ân hận cả đời sao.” Một thanh niên dung mạo tuấn tú thở dài.
“Hừ,Nhị đệ,đệ yên tâm! Nói gì đại ca cũng sẽ giúp đệ vượt qua! Đệ căn cốt tốt,trừ đệ ra còn có người nào có tư cách được lão nhân Huyền Ky Môn coi trọng?” Mạc Đại Cừu khích lệ nói.
“Đại ca quá khen.Sự kiện mười năm có một,nơi đó tụ hội đầm rồng hang hổ,tiểu đệ bất quá không biết tự lượng sức chỉ muốn thử một lần thôi.” Lâm Kỳ Uy cười khổ nói.
“Yên tâm,đại ca có lòng tin với đệ.Nghe nói lão nhân Huyền Ky Môn mỗi mười năm mới xuống núi một lần,mỗi lần trở về mới xuất hiện vài canh giờ,chúng ta ngàn vạn không thể bỏ qua.Chỉ là muốn từ nơi gió tuyết đi về phía trước,đúng là một vấn đề khó khăn......”
“Đúng vậy,nhìn quán trọ chật nít người trong giang hồ,xem ra tất cả đều bị trận gió tuyết bao vây.”
Lâm Kỳ Uy ở trong lòng lo lắng không thôi.
Sư môn của hắn bị diệt,truy xét nhiều mặt lại có liên quan đến đương kim minh chủ võ lâm Đỗ Nguyệt Ảnh.
Lâm Kỳ Uy năm nay vừa tròn mười tám,mặc dù căn cơ võ công không kém nhưng dù sao công lực còn thấp,muốn tìm minh chủ võ lâm báo thù quả thực là lấy trứng chọi đá có đi không có về.
Nhưng sư phụ nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn,nói gì hắn cũng không thể không báo huyết hải thâm cừu!
Hôm nay tất cả hi vọng chỉ có thể gửi gắm vào trên người chưởng môn nhân Huyền Ky Môn,hy vọng có thể từ người đó tập được một thân võ công cái thế,báo thù cho sư phụ!
Lão thiên,xin thương xót,dù sao cũng để cho ta kịp chạy tới Cô Tình Nhai!
Đang ở Lâm Kỳ Uy ra sức cầu khẩn ——
Hí —— hí——
Thanh âm ngựa hí thứ nhất từ xa vang đến,bất quá thời gian chỉ một cái nháy mắt,tiếng ngựa hí lần hai không ngờ tới ngoài cửa!
Thật là khoái mã!
Mạc Đại Cừu nghe thanh âm mừng như điên,khuôn mặt phấn khởi tiến tới bên tai Lâm Kỳ Uy,nhỏ giọng nói”Nhị đệ,Xem ra lão thiên tới tặng lễ vật cho chúng ta! Yên tâm,như thế này chúng ta có thể lên đường rồi!”
Lâm Kỳ Uy nghe vậy sửng sốt”Đại ca cớ gì nói ra lời ấy?”
“Có thể đi như bay trong bão tuyết,trừ Thiên Tuyết thần câu còn có thể là ai?”
“Thiên Tuyết thần câu?” Lâm Kỳ Uy trong mắt nổi lên một tia tức giận cùng hoảng sợ!”Đây... Đây không phải là vật cưỡi của minh chủ võ lâm sao?”
“Đi mụ nội nó! Cái gì ngũ lâm minh chủ,lục lâm minh chủ? Lão Tử bình sinh hận nhất những người ra vẻ đạo mạo thật ra là ngụy quân tử! Nhị đệ yên tâm,chuyện này cứ giao cho đại ca.Huynh đi sắp xếp trước.”
Mạc Đại Cừu nói xong,cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn,lau miệng,xoay người sải bước rời đi.
Lâm Kỳ Uy trên mặt khẽ cười.
Nghĩ đến vào lúc này lại nhìn thấy cừu nhân hắn không đội trời chung,nội tâm sôi trào không thôi,hận không thể nhào tới lấy thủ cấp của tên xấu xa,để an ủi sư phụ trên trời linh thiêng.
Ẩm một tiếng,đại môn chợt bị đẩy ra ——
Lâm Kỳ Uy trong lòng căng thẳng,tay theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm,phút chốc giương mắt nhìn người từ trước đến giờ——
Một nam tử trung niên diện mạo chính trực,người mặc cẩm y bước nhanh vào ——
“Tiểu nhị,lập tức chuẩn bị một gian phòng tốt nhất,bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy công tử chúng ta nghỉ ngơi.”
“Ai ya,khách quan,thật là không may,tất cả phòng đều bị—— Ai u!”
Điếm tiểu nhị còn chưa nói hết đã thấy hoa mắt,hàm răng đau nhói,rõ ràng bị một khối lấp lánh đánh rớt hai răng cửa,đau đến hắn ai ai kêu đau!
Chưởng quỹ nghe được tiếng kêu rên,vội vàng từ phía sau chạy tới.
Hắn từ nam chí bắc đã thấy vô số khách nhân,vừa thấy cách ăn mặc của nam tử đã biết có lai lịch lớn,lại thấy người bên cạnh gãy hai cái răng cửa máu chảy đầm đìa,kim nguyên bảo (vàng)thuần chất hảo hạng,thì càng thêm khẳng định suy đoán của mình, tranh thủ đem thỏi vàng giấu vào trong tay áo,nở nụ cười ấm áp”Ha ha, khách quan đại nhân hãy rộng lượng,hôm nay bỗng nhiên có bão tuyết trong hiện chật ních người,tiểu nhị trong *** là người ngu xuẩn ăn nói vụng về,phục vụ không chu đáo xin ngài thông cảm.”
“Ít lải nhải,mau chuẩn bị gian phòng tốt nhất quán trọ này,nếu trì hoãn công tử nhà chúng ta nghỉ ngơi,ông có mấy cái đầu cũng không đủ rớt?” Từ Dung lạnh lùng nói.
“Không dám,không dám, bên này xin mời,bên này xin mời.”
Lâm Kỳ Uy nhìn thấy người tới không phải võ lâm minh chủ Đỗ Nguyệt Ảnh,trong lòng mặc dù thất vọng nhưng mơ hồ thở phào nhẹ nhỏm.
Trong lòng thầm nghĩ,vừa rồi người này xuất thủ nhanh như thiểm điện,công phu quả thật bất phàm,có được thị vệ lợi hại thế này vị công tử kia khẳng định lai lịch không nhỏ,chẳng lẽ công tử kia chính là minh chủ võ lâm?
Đang ở Lâm Kỳ Uy còn đang phỏng,đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng hét thảm——
Không tốt!
Lâm Kỳ Uy sắc mặt đại biến,cùng tên nam tử trung niên cơ hồ đồng thời phóng ra ngoài cửa——
Tuyết đã ngừng.
Xung quanh một mảnh trắng bạc,chỉ có trên mặt đất có đốm máu đỏ tươi.
“Đại ca!” Lâm Kỳ Uy hô to một tiếng,nhào tới phía trước.
Máu từ miệng phun ra,Mạc Đại Cừu ôm bộ ngực,khuôn mặt thống khổ ngã bên cạnh thần câu toàn thân tuyết trắng.
“Đại ca,huynh làm sao thế này?” Lâm Kỳ Uy lo lắng đở lấy hắn.
“Vù vù...... Không có chuyện gì......” Mạc Đại Cừu thở hổn hển mắng”Bà nội nó,con ngựa này thật đúng là hoàng hoa đại khuê nữ,không thể đụng vào. Vừa đụng đã đạp lão tử một cước,đau chết người!”
Lâm Kỳ Uy nghe thấy không khỏi cười khổ.Đại ca không phải nói mình tinh thông thuật cỡi ngựa sao? Tại sao chỉ một chút đã gặp nạn lộn nhào?
“Tiểu nhân bảo vệ không chu đáo,đã để tặc tử quấy nhiễu công tử,kính xin công tử thứ tội.”Nam tử trung niên nhanh chân đến trước xe ngựa,hai đầu gối quỳ xuống,sợ hãi nói.
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng từ trên xe ngựa sau rèm vải buông xuống truyền đến ——
“Hắn đã đụng vào Phi Tuyết,phế đi bàn tay bẩn thỉu của hắn.”
“Tuân lệnh.”
Lâm Kỳ Uy nghe thấy hoảng sợ,vội vàng tung người đứng lên,nhìn nam tử ôm quyền nói”Vị đại hiệp này,chuyện này nhất định có hiểu lầm,xin đại hiệp nương tay.”
“Hiểu lầm?” Từ Dung cười lạnh,rút ra bội kiếm,nhanh như tia chớp lao tới trước mắt hai người.
Lâm Kỳ Uy biết rõ mình không phải đối thủ của hắn nhưng đại ca vì giúp hắn mới bị thương,hắn cho dù chết cũng phải bảo vệ đại ca an toàn.
Vội vàng rút kiếm ra “Đại ca,huynh đi mau.Để đệ ngăn lại hắn.”
“Nhị đệ,việc người nào làm người đó chịu,hắn là nhằm vào đại ca, ngươi đi mau!” Mạc Đại Cừu lau máu tươi ngay khóe miệng,cắn răng nói!
“Ha ha......” Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười vô cùng dễ nghe “Từ hộ vệ,nếu hai người này『 nồng tình mật ý 』như thế, Bổn công tử làm sao có thể làm người xấu phá hư chuyện tốt của người ta,ngươi đưa hai người bọn họ cùng lên đường đi.”
“Tuân lệnh!”
Từ Dung phụng mệnh xuất thủ đương nhiên sẽ không lưu tình,kiếm pháp sắc bén,nhiều chiêu muốn đẩy người vào chỗ chết.
Bình luận truyện