Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 15: Suy tới cực điểm



Hoa mắt choáng váng.

Không sai, cảm giác đầu tiên sau khi ta tỉnh lại, chính là hoa mắt choáng váng.

Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, ta đang tức giận. Chân mạng thiên tử mà bản cô nương nửa đời tìm kiếm vậy mà chính là tên quỷ phong lưu Mộ Dung Phong Vân kia, ta không ngất xỉu mới là lạ. Lần đầu gặp mặt đã thấy hắn dẫn theo một con bé chanh chu phung phí tiền của một cách trắng trợn, trái tim yếu đuối của ta thực sự không thể tin hắn sẽ là một trượng phu tốt. Gả cho nam nhân như hắn, chi bằng ta cởi đai lưng xuống tìm một cây đại thụ đã gẫy còn hơn.

“Ai da…” Ta vỗ về trán, chậm rãi từ trên giường trở mình ngồi dậy.

Miễn cưỡng mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, “Muội tỉnh?”

Trong khoảnh khắc trông thấy đôi mắt thâm thúy mê người của hắn, ta sửng sốt, lập tức cất tiếng hô to, “Á… Quỷ…” Má ơi, ma quỷ lộng hành tới nơi rồi.

Ta tuy rằng không có nội lực, nhưng tính cảnh giác so với người bình thường cao hơ. Bên giường ta vô duyên vô cớ xuất hiện một nam nhân mà ta dĩ nhiên lại không hề hay biết, chỉ có một giải thích hợp lý nhất – hắn là u linh.

U linh bị ta dọa kêu lên một tiếng, một tay che miệng ta lại, “Đừng có la.”

“Ư ư…” Ta bị u linh che miệng, cố sức giãy giụa. Kỳ quái, giọng nói của u linh sao nghe quen tai vậy.

Bàn tay u linh bịt càng chặt hơn, “Ta là đại ca muội đây.” Bịt chặt như vậy, muốn mưu sát à?

Đại ca? Mộ Dung Phong Vân? Ta thở dài một hơi, bàn tay đặt bên hông chậm rãi buông xuống.

Đương lúc ta thả lỏng tay, Mộ Dung Phong Vân cũng buông tay ra.

“Tử Lung, muội phát sốt sao?” Bàn tay to lớn của Mộ Dung Phong Vân chậm rãi sờ trán ta, “Không có mà.”

“Buông ra.” Ta ném cho hắn một cái nhìn rõ ràng, chụp lấy tay hắn.

Hai tay hắn chế trụ vai ta, “Muội xem cho rõ đi, ta là đại ca của muội, không phải quỷ.”

“Đen như vậy, sao không đốt đèn lên.” Cũng bởi vì mở mắt ra đã thấy một màn đêm đen kịch, sau đó lại nghe được một giọng nói giống hệt u linh, ta mới có thể tưởng hắn là quỷ.

Mộ Dung Phong Vân đứng dậy, đi tới bên giường thắp sáng đèn lên, “Ta vừa mới ngủ.” Có lộn hay không, ở bên giường ta ngủ?

Ngọn đèn soi sáng cả căn phòng, ta giương mắt quan sát, “Kỳ quái, đây là đâu?” Là thiện phòng?

“Thiện phòng Minh Nguyệt am.” Mộ Dung Phong Vân liếc mắt nhìn ta, vừa có chút ánh sáng từ một ngọn đèn khác rọi vào, thiện phòng mông lung nhất thời sáng sủa.

“Muội ngất xỉu, cho nên huynh đưa muội tới đây?” Ta cũng không phải ngốc, có thể đoán được đại khái sự việc.

“Muội khí huyết không đủ, hơn nữa lại bị cảm nắng.” Hắn rót chén nước đưa tới trước mặt ta, “Uống đi, có thể giải trừ.”

Cái gì? Ta là bởi vì thiếu máu thêm cảm nắng nên mới ngất xỉu. Mất mặt, mất mặt, mặt mũi của Hạ Tử Lung toàn bộ đều mất sạch cả rồi. Thân thể này làm bằng cái gì chứ? Gốm sứ? Thạch cao? Không phải chỉ là phơi nắng một chút, như vậy đã bị cảm nắng à? Bị cảm nắng thì thôi đi, còn khí huyết không đủ. Con bà nó, muốn chết ư. Còn trẻ như vậy mà đã lắm bệnh tật, ta thấy ta sớm bước vào quan tài phố đông rồi. Mấy thứ thu được ở chỗ Hứa thượng thư cái gì cũng không bán nữa, để lại chôn chung với ta đi.

“Thêm chén nữa.” Không biết trong nước có thả cái gì, mà hơi ngọt ngọt. Phỏng chừng là nước suối thiên nhiên, mấy cái quảng cáo kia chính là nói cái gì… nước suối thiên nhiên, có vị hơi ngọt.

Mộ Dung Phong Vân lại đưa tới cho ta một chén nước, “Hôm nào ta tiến cung gặp Tử Ly và hoàng hậu di nương, thuận tiện thay muội lấy chút thuốc trở về.”

“Không nên đến hoàng cung lấy đồ, cái đó kêu là hủ bại.” Không phải là dược liệu trân quý thôi sao? Bảo Lục Thanh Nhã đi mua là được. Vì cái mạng nhỏ của ta, ta tin tưởng tỷ ấy rất vui vẻ bỏ tiền.

Mộ Dung Phong Vân liếc mắt nhìn ta, “xì” cười ra một tiếng, “Đến mức đó sao?”

Ta khoát khoát tay, “Được, vào chuyện chính.” Chủ đề nhàm chán, “Huynh tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ hết chỗ để đi rồi sao?” Đang lúc nửa đêm đứng trong khuê phòng một vị cô nương, hắn có biết cái gì gọi là cảm thấy xấu hổ không chứ?

Mộ Dung Phong Vân vẻ mặt vô tội, “Thiện phòng ở Minh Nguyệt am đã dùng hết rồi, phòng này chính là Huệ Từ sư thái cố ý bảo mọi người nhường cho. Hoặc là hạ sơn, hoặc là hai chúng ta ở tạm.”

Đầu ta nhất thời đổ đầy mồ hôi lạnh, “Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, sư thái không nghĩ tới thanh danh của ta sao?” Chỉ cần là nữ, ở cùng một chỗ với Mộ Dung Phong Vân đều gặp nguy hiểm.

Mộ Dung Phong Vân càng thêm vô tội, rất giống một con thỏ trắng nhỏ đang chịu ngược đãi, “Sư thái nói, chỉ cần lòng thanh tĩnh, người với người không có phân biệt nam nữ.” Lời ngầm chính là muốn ta xem Mộ Dung Phong Vân là nữ.

Ta mất hứng sụp hai vai, vô lực thở dài, “Đã như vậy, muội cũng không còn lựa chọn nào khác. Đói bụng rồi, có thể tìm gì đó ăn được không?” Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng không thể hạ sơn. Dưới tình huống không còn cách nào khác, ta chỉ còn có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.

Mộ Dung Phong Vân dùng cằm chỉa chỉa mấy thứ trên bàn, “Đã qua giờ ăn tối rồi, ta thay muội để lại một chén cơm thừa với hai cái bánh bao.”

Theo đường nhìn của hắn, đầu ta lập tức nổi đầy vạch đen, một chén cơm thừa với hai cái bánh bao, hắn đúng là đủ hào hiệp quá.

Cơm thừa canh cặn, bánh bao cứng ngắc. Ăn từ đầu tới cuối, không thấy chút mỡ nào.

“Aiz…” Ta bi thống thở dài một tiếng, buông cái bánh bao đã bị gặm vào miếng xuống.

Không phải ta không nể tình mà thực sự là gặm không được nữa. Bánh bao này quá cứng, ăn vào miệng còn khó chịu hơn là nhai đèn cầy. Ta đang đói bụng, thế nhưng không phải là dân Châu Phi chạy nạn mấy ngày mấy đêm không được ăn cơm.

Mộ Dung Phong Vân hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt thống khổ của ta, cầm cái bánh bao đã bị gặm phân nửa lên, “Không ăn được sao?”

Ta triệt để không nói gì, dùng ánh mắt “hết thuốc chữa” nhìn hắn, “Tự huynh nếm thử đi.”

“Được.” Mộ Dung Phong Vân đáp ứng một tiếng, bắt đầu từ chỗ ta cắn qua tiếp tục cắn.

Trong nháy mắt thấy hắn cắn tiếp như vậy, ta mãnh liệt nhắm mắt lại, không dám nhìn tới tình cảnh này.

Mờ ám, tuyệt đối quá mờ ám.

Chỉ có là người yêu mới dám ăn nước bọt của đối phương. Mộ Dung Phong Vân phỏng chừng là bị sốt hơn 100 độ, mới dám không để ý hình tượng ăn nước bọt của ta.

Có thể hắn thấy không có gì, nhưng mà, hành vi của hắn, lại thật sâu thương tổn tâm hồn yếu đuối của ta.

Mộ Dung Phong Vân cắn được mấy cái, đem nửa cái bánh bao thừa toàn bộ nuốt vào, cuối cùng vứt cho ta một cái kết luận cẩu huyết, “Khí trời quá nóng, thiu rồi.”

Ta sửng sốt, dùng sức gõ gõ trán hắn một chút, “Thiu rồi huynh còn ăn?” Tiểu tử này không phải bị tâm thần hay sốt cao trên 1000 độ chứ.

“Không nên lãng phí.” Ai đó không chút gì cảm kích, trái lại còn giáo huấn ta.

Ta trừng mắt một cái thật to, “Đại ca à, muội đã ăn qua rồi đó, huynh ăn nước bọt của muội làm gì?”

Mộ Dung Phong Vân thân thể chấn động, chậm rãi đứng lên. Đi tới cửa, hắn đưa lưng về phía ta, “Muội nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài một chút.” Không biết vì sao, ta lại thấy trong giọng nói của hắn có hòa lẫn một thứ ưu thương nhàn nhạt cùng cô đơn, tựa hồ như có tâm sự.

“Này, huynh đi đâu.” Ta vội vã đứng dậy đuổi theo.

Bên ngoài thiện phòng của Minh Nguyệt am có một hồ nước, trong hồ có vài con cá cho người ta thưởng thức.

Ta từ thiện phòng đuổi theo đến đây, nhìn Mộ Dung Phong Vân đang đứng cạnh ao.

Tay hắn vịn vào lan can, kinh ngạc nhìn những con cá trong nước. Ánh trăng cô tịch chiếu lên người hắn, càng thấy cô đơn.

Ta đi tới bên cạnh hắn, bắt chước hắn đưa tay vịn lên lan can, “Đại ca, tại sao huynh tự dưng lại chạy tới đây, có chuyện gì rồi?” Ánh trăng chiếu lên trên mặt hồ, sóng nước trong veo.

Mộ Dung Phong Vân không quan tâm nhún nhún vai, “Không có gì, trong phòng buồn đến phát hoảng.”

Ta ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trên bầu trời, “Phải nha, cảm thấy rất buồn. Bất quá, ánh trăng cùng trời sao nhìn tốt hơn.” Cảm thục được trời sao trăng sáng, gió mát chậm rãi thỏi qua, đột nhiên nghĩ, yên bình cũng là một loại hạnh phúc khó có được.

Mộ Dung Phong Vân đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trong nước, “Muội xem.”

Một đôi cá đang đùa giỡn trong nước, vô cùng thân thiết giao triền. Ánh trăng chiếu lên người chúng nó, tỏa ra một thứ hào quang chói mắt.

“Aiz, thật là đẹp, cá vàng nha.” Ta tựa người vào trên lan can, vươn cổ dài ra, nhìn chằm chằm không rời mắt con cá đang ở trong nước.

Mộ Dung Phong Vân đi tới bên cạnh ta, cũng làm một động tác y như vậy, “Đúng là rất đẹp.”

“Ùm” một tiếng… Lan can lâu đời không chịu nổi sức nặng không chút lưu tình gẫy ra, hai kẻ đang tựa người trên lan can cùng nhau rơi xuống nước. Bọt nước văng lên khắp nơi, nổi lên vài gợn sóng rung động.

Ta từ dưới đáy nước chui ra, trên mái tóc đen dính vài miếng lá cây. Dạ Phượng đỉnh đỉnh đại danh, biến thành trong truyền thuyết gà ướt sũng… uớt sũng nước bùn…

Ừng ực ừng ực phun ra vài ngụm nước bẩn, Mộ Dung Phong Vân cũng từ dưới đáy nước chui lên, chật vật không sao tả nổi đứng trước mặt ta.

Hai con gà ướt sủng, giống như một con gà trống thêm một con gà mái.

Mộ Dung Phong Vân phun ra vài ngụm nước, liếc mắt nhìn ta, “Bẩn.”

Vươn bàn tay tôn quý, hắn đem lá cây trên đầu ta từng mảnh từng mảnh tước xuống, thuận tiện sửa lại mái tóc loạn thất bát nhao của ta.

Trước khi ta kịp cảm tạ, tay hắn đã chạm tới bộ ngực của ta… nắm lấy hồng ấn trước ngực.

Ta chậm rãi cúi đầu, có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

Đầu ngón tay của Mộ Dung Phong Vân nắm ở thứ hồng mềm trước ngực của ta, nhẹ nhàng kéo kéo một chút, nhíu mày, “Vật gì vậy, không lấy ra được. Chắc là bùn đất, trở về rửa đi.”

Ngón tay ta đã siết đến kêu lên kẽo kẹt, âm trầm mở miệng thét, “Mộ – Dung – Phong – Vân.”

“Đừng ồn nữa, để ta lấy ra.” Mộ Dung Phong Vân chuyên tâm chơi đùa với điểm nhỏ màu hồng ở trước ngực ta, hoàn toàn không chú ý tới tâm tình ta đang biến hóa.

Cánh tay ngọc giương lên, hàn quang hiện ra. Một ánh sáng trắng lãnh liệt từ trong nước toát ra, giống như du long.

“Muội giết huynh…” Ta trong cơn phẫn nộ rống to hơn, ánh sáng trắng thẳng hướng Mộ Dung Phong Vân vỗ xuống.

Mộ Dung Phong Vân cả kinh, hoang mang rối loạn quan sát né tránh đòn công kích của ta, bò lăn “phóng” lên bờ, “Bớ người ta cứu mạng…”

Khinh thường ta khinh công kém sao? Ta hừ lạnh, dùng hết bản lĩnh cả người nhảy lên bờ. Tuy rằng lúc rơi xuống có chút đứng không vững, nhưng tốt xấu gì cũng an toàn chạm đất.

“Tử Lung, muội làm sao vậy? Chuyện gì cũng phải từ từ.” Mộ Dung Phong Vân hắt xì một cái, dùng ngữ khí thương lượng đàm phán với ta.

“Muội giết huynh…” Hai tay ta giơ kiếm đuổi theo, thề phải đem hắn băm thành thịt vụn rồi gói bánh bao.

“Bớ người ta cứu mạng…”

“Đứng lại, muội phải giết huynh…”

“Bớ người ta cứu mạng… Mưu sát…”

“Mộ Dung Phong Vân, huynh đứng lại đó cho muội.” Ai đó bộ mặt cực kỳ đáng sợ, một kiếm tiếp một kiếm vỗ xuống.

*****

Ở giữa sườn núi Minh Nguyệt am, Mộ Dung Phong Vân vì né tránh sự truy sát của ta, liều mạng chạy tới thâm sơn. Bản nhân dạo này nghèo đến túng quẫn rồi, dự định sắp tới là vào tù ba mươi năm ăn cơm miễn phí. Không đem Mộ Dung Phong Vân chém thành thịt vụn, thề không bỏ qua.

Cho nên… Trong một đêm khuya thanh tĩnh nào đó, một đêm xuân về hoa nở, có thể thấy hai bóng người một trước một sau, rượt đuổi trong thâm sơn.

Làm đệ nhất sát thủ, Dạ Phượng ta võ công tự nhiên không phải hư danh. Bất quá, đuổi hơn bốn giờ. Đầu ta đã đầy mồ hôi, choáng váng hoa mắt, thể lực suy yếu nghiêm trọng. “Mộ Dung Phong Vân, huynh đứng lại đó cho muội.” Tay ta vịn vào thân cây, thở hổn hển trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong Vân.

Mộ Dung Phong Vân vẻ mặt cầu xin, “Tử Lung, ta rốt cuộc làm sai cái gì?” Hứ, bản thân làm gì còn không rõ ràng sao? Bớt giả ngu trước mặt ta đi.

Ta một kiếm chém xuống, “Cầm thú, huynh làm gì bản thân huynh còn không biết hay sao?” Khoảng cách quá xa, bản nhân nội lực không đủ, đả thương không được một sợi tóc của hắn.

“Ta chỉ giúp muội đem chất bẩn dính trên người lấy ra, muội cần gì truy sát ta suốt mấy canh giờ chứ.” Mộ Dung Phong Vân mặt không đỏ tim không loạn. Ta thì chật vật không sao tả nổi, hắn thì có vẻ thong dong ưu nhã. Đều ướt sũng như nhau, đẳng cấp sao sai biệt quá vậy?

Ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ là lấy chất bẩn trên người ta ra sao?”

“Đúng vậy.” Hắn dùng ánh mắt đương nhiên nhìn ta, đôi mắt lén nhìn chằm chằm trước ngực ta, “Tử Lung, trước ngực rốt cuộc dính cái gì? Đáng để muội truy sát ta sao? Muội xem, bên kia cũng có.”

Trước ngực ta chính là… Ta cúi đầu nhìn điểm nhỏ trước ngực, mặt hồng hồng một chút, “Vương bát đản.” Giơ kiếm lên, lại tiếp tục chén tới.

“Tử Lung… Á… Bớ người ta cứu mạng…” Mộ Dung Phong Vân vốn định đàm phán với ta, nhưng một kiếm chém xuống khiến hắn lập tức chạy trối chết.

“Muội muốn giết huynh…” Biến thái, cầm thú, hỗn đản, sắc lang, ác ma, cuồng tình dục, bệnh tâm thần… Sờ soạng bộ ngực của một cô gái, còn trước mặt ta ra vẻ thánh nhân, vẻ mặt vô tội. Lấy trình độ háo sắc của hắn, nữ nhân sờ qua không phải một vạn cũng chín ngàn chín trăn chín mươi chín người, cư nhiên hỏi điểm đỏ trước ngực ta là cái gì…

“Bớ người ta cứu mạng a…” Hắn không thể đổi lời thoại được sao?

“Đi chết đi…”

Ta ra sức truy đuổi, vậy mà dưới chân vừa trợt, đầu gối uốn lượn một cái, hung hăng quỳ xuống đất. Trong nháy mắt đầu gối chạm vào đất, ta mãnh liệt ngừng thở… Đau quá… đau quá… Trong đầu trống rỗng, ngoại trừ đau nhức ra hoàn toàn không còn cảm nhận được gì.

Huyết sắc trên mặt dần rút đi, mồ hôi hột từng giọt từng giọt từ trán chảy xuống. Ta lẳng lặng quỳ trên mặt đất, chờ đợi đau đớn qua đi.

“Tử Lung?” Mộ Dung Phong Vân nhận ra bộ dạng kỳ quái của ta, buông tha kế hoạch chạy trối chết vĩ đại tới gần ta ba thước.

“Đau…” Khuỷu tay ta chậm rãi chống trên mặt đất, run run phun ra một chữ.

“Ở đâu?” Mộ Dung Phong Vân nghe thấy thế, vội vàng đỡ ta.

Ta hung hằng trừng mắt nhìn hắn, “Huynh bị mù hả?” Không thấy ta ngã sấp xuống sao? Dùng ngón chân suy nghĩ cũng bị là đầu gối bị thương rồi.

“Ặc…” Mộ Dung Phong Vân trên trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, vội vàng ôm lấy ta, đặt ta yên ổn ngồi dưới tán cây.

“Tảng đá chết tiệt.” Ta ngồi dưới tán cây, tàn bào nhìn chằm chằm tảng đá trên sườn núi.

Vừa nhìn tảng đá đó đã biết là cứng không gì sánh được rồi, đủ để cùng đầu khớp xương so dáng, phỏng chừng trong lúc “cứng đấu cứng”, xương cốt ta đã nứt ra mất rồi.

“Đừng ồn, can gì đến tảng đá, là muội ngả lên nó mà.” Mộ Dung Phong Vân vẻ mặt không biết làm sao.

“Đều do huynh hại.” Nếu không phải tại hắn, ta sao lại bị thương? Đầu sỏ chân chính gây nên, chính là hắn.

Mộ Dung Phong Vân trên mặt hiện ra một chút chột dạ, cầm lấy thanh kiếm bị ta ném sang một bên, “Bảo kiếm.”

“Đương nhiên.” Ta hoàn toàn không chú ý tới hắn rắp tâm đổi đề tài.

Tay hắn chậm rãi vuốt ve thân kiếm, “Kiếm tốt như vậy, vậy mà lại không được giải phong, đáng tiếc.”

“Muội không dám.” ‘Đao thái rau’ quá mức tà mị, ta không biết có thể áp chế được nó hay không. Nếu giải phong, ta rất có thể trở thành nô lệ của nó. Ta không hiểu kiếm, nhưng cũng xem qua n bộ tiểu thuyết kiếm hiệp. Có chút nguyên lý, trong lòng hiểu rõ.

“Thu vào đi.” Mộ Dung Phong Vân thở dài đưa kiếm cho ta, “Bắt lấy.”

Ta lườm hắn một cái, đem ‘Đao thái rau’ đeo lại trên lưng. Tuyệt thế danh kiếm quả nhiên không phải bình thường, sắc bén không gì sánh được, mang theo cũng tiện.

Mộ Dung Phong Vân ngồi chồm hổm trước mặt ta, cẩn thận xắn váy ta lên, “Ta giúp muội xem chỗ bị thương một chút, có thể sẽ hơi đau, muội nhẫn nại chút xíu.” Ngữ khí của hắn hoàn toàn giống như đang lừa gạt con nít ba tuổi.

Làn váy bị kéo lên đến gối, ta lập tức thấy một mảng đen lớn tụ lại.

Tay hắn đặt lên chỗ bầm, ta lập tức đau đến chảy vài giọt nước mắt. Hung hăng cắn răng, không để bản thân khóc ra thành tiếng.

Buông tay ra, Mộ Dung Phong Vân thở dài một hơi, “Không sao không sao, không thương tổn đến xương cốt.”

Hỗn đản, ăn đậu hũ của ta còn biến ta thành “tạm thời tàn tậti”. Món nợ này ta sẽ nhớ rõ. Nhất định phải tính kỹ với hắn. Bây giờ… thu chút lợi tức trước đã.

Ta ai oán liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong vân, bỏ mặc hình tượng khóc lớn, “Oa oa, muội muốn hạ sơn, muội đói bụng… chân muội đau, oa oa… Đều tại huynh, đều tại huynh, huynh gạt muội tới chỗ này, hại muội đói bụng, biến muội thành ướt sũng, còn hại muội bị thương… Oa oa…” Ta một bên lau lau nước mắt, một bên lén nhìn hắn.

Nam nhân sợ nhất là “chiêu thứ nhất” (1), khóc lóc om sòm. Hắn làm thân thể ta bị thương, ta phải để trái tim hắn bị thương.

“Đừng khóc nữa, ta lập tức đưa muội hạ sơn.”

“Muội đi không được.” Ta nháy nháy đôi mắt to vô hại, đáng thương nhìn hắn.

Mộ Dung Phong Vân ngẩn ra, thốt lên, “Ta cõng muội.”

“Ừ.” Cúi đầu, bộ dáng tươi cười khi thực hiện được gian kế từ khóe môi tản ra.

****

Lúc Mộ Dung Phong Vân đem ta cõng xuống núi, trời đã rất khuya. Không còn tiếng xì xầm náo nhiệt ban ngày, tiểu thôn ở chân núi cũng yên tĩnh đến không nghe được bất cứ âm thanh nào.

Cũng bởi vì không nghe được một chút âm thành, bao tử ta hát lên “không thành kế” cũng phi thường rõ ràng. Liên tục kêu lên vài tiếng, ta xấu hổ ôm bụng, khẩn cầu lão Thiên để Mộ Dung Phong Vân biến thành người điếc đi.

“Muội rất đói?” Hắn dừng bước.

“Rất đói.” Cả ngày không ăn cái gì, ta đương nhiên đói, “Mộ Dung Phong Vân, nếu huynh còn có lương tâm, có phải hẳn nên chiều ý ta?” Ta sở dĩ suy yếu thế này cũng do một tay hắn hại. Về tình về lý, hắn hẳn nên xuất toàn lực bồi thường cho ta.

Mộ Dung Phong Vân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Được rồi, bên kia có gian nhà tranh bỏ hoang, chúng ta tới đó trước.”

Nhà tranh cửa thôn trong truyền thuyết tuy rằng rất bẩn, nhưng cũng coi như rắn chắc.

Bên trong hẳn bình thường cũng có người qua đêm, ngoại trừ lửa ở bên ngoài, còn có một chút cỏ khô êm ái.

Mộ Dung Phong Vân đặt ta trên cỏ khô, đơn giản thu dọn gian nhà một chút, nhóm lên một đống lửa.

Nhìn hắn thêm củi vào trong đống lửa, ta nhịn không được trợn mắt, “Đại ca, muội đói, không phải lạnh.” Trời nóng mà còn nhóm lửa, muốn mưa sát à?

Mộ Dung Phong Vân nghe thấy thế, nhịn không được cười ra một tiếng, “Muội muốn ăn đồ ăn sống sao?” Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, tiếp tục thêm củi.

“Muội chờ ta một lát, ta lập tức trở về.” Đem cây củi cuối cùng bỏ vào trong đống lửa, Mộ Dung Phong Vân vỗ vỗ tay đứng lên.

Ta nhu thuận gật đầu, “Mau trở về.” Cho dù ta có bị nước vào đầu, cũng biết hắn muốn làm gì.Vì ngũ tạng miếu đáng thương của bản cô nương, đương nhiên hắn phải nghe lời.

“Đã biết.” Mộ Dung Phong Vân trả lời một tiếng rất có lệ, xoay đầu lại bước thẳng ra ngoài.

Dưới ánh trăng âm u, loáng thoáng có thể thấy được bóng lưng tiêu sái của hắn.

Thân ảnh của Mộ Dung Phong Vân vừa biến mất, ta lập tức lại gần đống lửa hong khô y phục trên người, thuận tiện cởi áo khoát ra ra hong khô.

Y phục ta mặc trên người rất đơn giản, một cái điếu đái dài, một cái áo khoác, một cái đai lưng, chính là toàn bộ y phục trên người ta.

Bên ngoài mặc rất đơn giản, bên trong còn đơn giản hơn. Ngoại trừ một cái tiểu khố, không còn vật gì nữa.

Ta bình thường lấy thân phận Phượng công tử xuất hiện, bộ ngực khả ái trường kỳ phải chịu vải độc hại. Vất vả lắm mới có cơ hội mặc nữ trang, ta tự nhiên phải để nó thả lỏng một chút, ai biết là…

Nhờ đống lửa kia, y phục của ta đã hoàn toàn khô ráo. Lúc mặc áo khoác vào, ta xin thề tuyệt đối sẽ không cởi ra.

Lúc bị cái tên nào đó nắm lấy tiểu anh đào trước ngực hỏi đây là cái gì, ta có một loại xung động muốn đập đầu vào tường.

“Muội đang nghĩ cái gì vậy.” Một bóng người cao lớn vô thanh vô thức tiêu sái đến bên người ta.

“A…” Ta lại càng bị hù sợ, “Mộ Dung Phong Vân, huynh là quỷ sao?” Kẻ này bước đi một chút tiếng động cũng không có, ta bình thường bị dọa đến không chết không được.

“Muội suy nghĩ đến nhập thần quá thôi.” Hắn nói, ngồi đối diện ta.

Dạ Phượng ta tốt xấu gì cũng là một cao thủ, nhưng ngồi đối diện hắn không hề có cảm giác an toàn.

Cho đến khi hắn ngồi xuống, ta mới phát hiện trên tay hắn cầm một con gà đã xử lý sạch sẽ.

“Là huynh làm?” Tuyệt đối không phải mua chứ.

Hắn lẽ thẳng khí hùng nói cho ta biết, “Trộm.”

Ta chép chép miệng, “Đầu năm nay, làm tiểu thâu còn lẽ thẳng khí hùng vậy á?”

“Bình thường thôi.” Mộ Dung Phong Vân đem gà đặt trên đống lửa, hé môi, lộ ra hàm răng trắng tuyết.

Người này, cười rộ lên rất khả ái.

Ta ngây ngốc nhìn vẻ tươi cười của hắn, bất tri bất giác đem ngón trở ngậm ở trong miệng, dùng ánh mắt xâm lược hắn.

Phát hiện ta nhìn hắn không chớp mắt, hắn lộ ra vẻ không được tự nhiên, “Tử Lung, trước ngực muội rốt cuộc là vật gì.” Không biết là hắn đang cố ý dẫn dắt ta khỏi suy nghĩ của mình hay là thực sự muốn biết.

“Khục…” Ta bị sặc nước bọt, ho lên mấy tiếng, “Huynh huynh… thật sự không biết?” Ta cúi đầu, trên gương mặt hiện ra một màu đỏ ửng quỷ dị.

“Ta thật tình không biết.” Tên ngu ngốc nào đó vẫn như cũ không hiểu rõ tình huống.

Không biết? Không thể nào, Mộ Dung Phong Vân thật sự là đỉnh đỉnh đại danh là Phong Vân công tử, phong lưu phóng khoáng, kinh qua vô số nữ nhân, thật sự không biết đó là cái gì sao?

Khóe mắt thoáng thấy thần tình xấu hổ của hắn, một ý niệm từ trong đầu ta hiện ra, “Đại ca, huynh là xử nam sao?” Lời vừa nói ra, ta hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, loại vấn đề này ta cũng không biết xấu hổ hỏi ra miệng.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Phong Vân lập tức đỏ lên như bị đun sôi, lắp bắp hỏi ta, “Muội… muội… sao lại biết?”

“Không thể nào, huynh thực sự là xử nam?” Ta khuấy khuấy lỗ tai, xác định mình không có nghe nhầm.

Hắn cúi đầu, che giấu vẻ xấu hổ trên mặt, “Nữ hài tử đừng hỏi mấy chuyện này.”

“Ha ha…” Xấu hổ? Hắn cư nhiên biết xấu hổ? Hỏi cái loại vấn đều này, nên xấu hổ là ta mới đúng chứ?

Ta đến bên người hắn, vỗ vỗ hai vai hắn, dùng ánh mắt tán dương nhìn hắn, “Đại ca, huynh thực sự là cực phẩm hảo nam nhân đó nha. Nếu như sau này phải thành thân, gả cho huynh được không?” Đầu năm nay, xử nam đã tuyệt chủng cả rồi. Vất vả lắm mới tìm được một người vừa nổi danh lại có tiền, tính tình ôn nhu, khuôn mặt lại vô cùng soái, không giữ lại dùng chẳng lẽ đem đi bán đấu giá à?

Mộ Dung Phong Vân thân thể cứng đờ, trên mặt hiện ra biểu tình phức tạp, “Hồ đồ, ta là đại ca muội.”

Ta được một tấc lại tiến thêm một thước tới gần hắn, ám muội nháy mắt mấy cái, “Ha ha, muội là thích đại ca. Cái gì ca ca muội muội chứ, chỉ là danh xưng đáng ghét thôi. Đại ca, chúng ta hai người làm nên một đoạn tình duyên trái ngược luân thường có được hay không?” Quả thật là một sắc nữ, cả đại ca cũng đùa giỡn không tha.

Mộ Dung Phong Vân lạnh lùng đẩy ta ra, bất đắc dĩ gầm nhẹ, “Mộ Dung Tử Lung, ta là đại ca muội.” Nam nhân này, sắc mặt thay đổi còn hơn tiết trời thay đổi.

Ta trừng mắt nhìn hắn, giống như một con vô vĩ hùng (2) đáng thương, bò về chỗ của mình, “Quỷ hẹp hòi.”

Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, quay đầu qua chỗ khác không muốn nhìn ta.

Ánh lửa chập chờn, che đi toàn bộ biểu tình của hắn.

***

Sở Sở: Mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, người đời đều nói Phong Vân công tử phong lưu, nhưng mà… hắc hắc, người này rất cổ quái nha.

Đa tạ các vị đã ủng hộ, đa tạ bình luận của các vị, nhưng mà… ta không biết phải làm sao trả lời. A… Mất mặt, xấu hổ, khóc… Ai có thể cho ta biết, ta phải trả lời thế nào không?

—-

(1) Một trong 3 chiêu làm mình làm mẩy của nữ nhân: Nhất khóc nhị nháo tam thượng điếu (Một khóc hai quậy ba treo cổ). Chiêu thứ nhất chính là “Nhất khóc”

(2) gấu không đuôi (hán việt là vô vĩ hùng), là con dưới này đây. [TN: Kiến thức sinh học quá kém, không biết con này qua bên mình gọi là gì T_T) Theo bạn hang.bt thì con này là gấu Koala, một trong những biểu tượng của Úc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện