Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 34: Tam vương phân tranh



Ở trong cung hai ngày, ta rốt cuộc cũng mãn hạn tù trở ra. Giám ngục Lệ quý phi cho ta mượn phượng liễn (1) của nàng, để ta oai phong lẫm liệt bước ra khỏi cung. Mười sáu người khiêng, so với kiệu tám người oai hơn rất nhiều.

Ta cũng không còn ghét Lệ quý phi nữa, trong mắt người ngoài, nàng oai phong vô hạn, nhưng thực tế, nàng chỉ là một nữ nhân cô độc. Trượng phu ngoại tình, nhi tử bận rộn vì sự nghiệp. Trong hai ngày ở chung này, nàng đối với ta vô cùng tốt. Không những quan tâm chăm sóc, còn tặng ta rất nhiều trang sức quý giá. Ta nhìn ra được nàng là thật lòng thích ta, cũng không có ý đồ bất lương gì. Nếu như ta không phải thuộc thái tử đảng, nhất định sẽ thật tình đối tốt với nàng, thậm chí xem nàng là mẫu thân. Nhưng đáng tiếc, chúng ta lập trường khác biệt.

Trải qua một giờ ‘du hành’, phượng liễn rốt cuộc cũng dừng trước cửa Mộ Dung gia, tiểu cung nữ giật mành, “Tiểu thư, tới Mộ Dung gia rồi.”

“Đã biết.” Ta ôm lấy hộp trang sức do Lệ quý phi tặng, bước xuống phượng liễn.

Một cung nữ khác mang theo một hộp thức ăn, cung kính đưa tới trước mặt ta, “Tiểu thư, nương nương bảo nô tỳ giao cái này cho ngài.”

Nàng thật sự rất có lòng, biết ta thích ăn điểm tâm trong cung, đặc biệt chuẩn bị cho ta mang về, “Thay ta cảm tạ nương nương các ngươi.”

“Vâng, mời tiểu thư vào trong, nô tỳ xin cáo lui.” Cung tử cung kính thối lui.

“Đi thong thả.” Ta vốn định cho mấy lượng bạc vụn làm tiền thưởng, nhưng phát hiện ra trong người không có xu nào, “Chờ đã.” Người ta đã đi một đoạn đường xa tiễn ta về, tiền trà nước không thể không có.

“Tiểu thư có gì căn dặn?” Đừng khom lưng uốn người như vậy, ta không quen.

“Chờ đã.” Ta nhấc làn váy cung trang đi vào bên trong.

Dù sao cũng không thể nói ta không có tiền trà nước cho nàng chứ? Vậy thì mất mặt lắm.

Kéo váy lên, ta trực tiếp dùng chân chạy. Vừa chạy được mấy bước, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, đụng phải một bức tường. Ai lại xây tường ở giữa đường vậy, đáng đánh.

“Ôi…” Ta xoa xoa trán, mặt mũi nhăn nhúm lại.

“Tử Lung, muội vội vội vàng vàng làm gì vậy?” Á? Bức tường biết nói. Kỳ quái, sao giọng nói này nghe quen quá vậy.

Ta ngẩng đầu, lập tức thấy được nụ cười mê người của hắn. “Đại ca…” Sắc mặt ta phi thường cứng ngắc.

Là hắn, tại sao lại là hắn? Không phải nói muốn quên hắn sao? Tại sao lại đụng phải hắn ở đây chứ? Đúng là âm hồn bất tán mà.

“Không nhận ra đại ca sao.” Hắn cười bỡn cợt, ngón tay xẹt qua khuôn mặt ta, “Ở trong cung hai ngày, hồn bị câu đi rồi?”

Ta từ trạng thái não suy hồi phục tinh thần, sắc mặt lạnh lùng, “Huynh nói cái gì?” Không được nhẹ dạ, tuyệt đối không được.

“Ta nói, muội có phải bị vị hoàng tử nào đó câu hồn rồi không.” Vẻ mặt hắn trêu chọc, tự tiếu phi tiếu.

“Không phải.” Ta không muốn nhiều lời với hắn, bắt đầu từ ngày đó, ta đã đem tên Mộ Dung Phong Vân này xóa sạch khỏi sinh mệnh rồi.

“Sao vậy? Khó chịu sao?” Hắn mặt dày càng lúc càng sát gần tới, khả ái nháy mắt nhìn ta.

“Có tiền không? Cho muội mượn.” Sao hắn có thể như vậy? Lúc đó tổn thương ta sâu sắc như vậy, lại làm bộ như tất cả đều chưa từng xảy ra. Hắn thật sự quên rồi sao? Hay xem ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn, đừng nói với ta là hắn có một đệ đệ song sinh á.

“Có a.” Hắn đưa tay lấy tủi tiền ra, kéo lấy tay ta, đem tiền trên người toàn bộ bỏ vào lòng bàn tay ta.

Ta nắm chặt bạc trong tay, xoay người chạy ra ngoài, “Đa tạ, muội sẽ trả lại huynh.” Ta liều mạng nói với bản thân mình, xem hắn như chủ nợ là được.

Mộ Dung Phong Vân cười hắc hắc, tiến tới bên tai ta, “Dựa vào quan hệ của chúng ta, có cần tính toán như vậy không?” Nụ cười của hắn phi thường ám muội, giọng nói lại càng ám muội hơn. Ai không biết nhìn thấy tình huống này, nhất định sẽ cho rằng giữa chúng ta có cái gì đó.

Mà thực tế, giữa chúng ta… đúng là có gì đó thật.

Ta nhíu mày, “Mộ Dung Phong Vân, huynh rốt cuộc muốn làm gì” Trêu ta, vô hiệu? Muốn ta đỏ mặt? Nằm mơ.

“Không có gì.” Mộ Dung Phong Vân thờ ơ liếc mắt nhìn ta, tự tiếu phi tiếu, “Muội ở trong cung sống quá vui vẻ, Phong Vân công tử ta đương nhiên cũng không thể thua kém. Đi, phong lưu công tử, tìm kinh thành tứ đại danh kỹ đi.” Tên hỗn đản này, một ngày không chơi bời thì chết hay sao? Cho dù muốn đi chơi bời lêu lỏng, cũng đừng để cho ta biết chứ? Đã bị hắn ăn phân nửa rồi, chiếu theo quy củ cổ đại tính toán, ta đã là lão bà của hắn. Ra ngoài tìm nữ nhân tốt nhất là hạ thấp giọng chút đi, đừng ở trước mặt lão bà nói bậy.

“Không đi.” Ta nổi giận đùng đùng rống lại, “Lão tử chúc huynh sớm ngày tinh tẫn mạng vong.”

“Khắp cả kinh thành ai ai chẳng biết phong lưu công tử dịu dàng, muội không đi, tứ đại danh kỹ nhất định nhớ muội lắm.” Hắn ngã ngớn đưa tay khoát lên vai ta, vẻ mặt tà mị.

“Lão tử tôn trọng người có tình, huynh nếu thích làm ngựa giống thì cứ việc tự nhiên, lão tử không đếm xỉa tới huynh nữa.” Cơn tức giận của ta càng lúc càng lớn, hầu như muốn nỗi bão đánh hắn một trận.

“Sao?” Mộ Dung Phong Vân cười tà nháy nháy mắt, “Nếu như ta nhớ không nhầm, muội cùng Hoàng Phủ Viêm quan hệ không bình thường, cùng Lăng Sở Nam…”

“Ít nhất, nam bằng hữu của muội đều là người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.” Ta khinh miệt liếc hắn một cái, “Không giống như ai kia, khẩu vị kém hết chỗ nói.” Nếu như Thi Thi kia thật sự mạnh mẽ hơn ta, ta miễn cưỡng làm như không phát hiện. Thế nhưng, nữ nhân đó thật sự tệ hại quá mức. Mộ Dung Phong Vân ở bên cạnh ả, quả thực chính là đả kích ta.

Mộ Dung Phong Vân nâng cằm ta lên, giọng điệu mờ ám tột cùng, “Tiểu Lung Nhi của ta, muội ghen sao?”

“Có quỷ mới ghen.” Cho dù ghen, ta cũng không thừa nhận.

“Đi nào, mỹ nhân của ta còn đang chờ ta đó.” Hắn tiêu sái xoay tròn một trăm tám mươi độ, trong lúc xoay người, hắn giơ tay xẹt qua mái tóc mây của ta.

“Cái gì?” Hình như hắn vừa thả vật gì đó trên đầu ta, ta vô thức giơ tay tìm kiếm.

“Không có gì, đùa chút thôi.” Hắn bình thản như không nhún nhún vai, “Đây là di vật của nương ta, phá hư muội chịu trách nhiệm.” Con mẹ nó, di vật thì phải đưa cho thê tử tương lai của hắn mới phải chứ.

“Không thể nhận được.” Ta đem cây trâm nhét lại vào lòng bàn tay hắn.

Cây trâm này trạm trổ hoa văn long phụng, e rằng ý nghĩa phi phàm.

“Ta nói muội nhận được là được.” Mộ Dung Phong Vân kiên quyết đưa tay lên một bên tóc ta, lúc cài trâm lên còn tiện tay vuốt tóc, “Rất đẹp.”

“Muội nói là nhận không được mà.”Ta vui vẻ mở hộp trang sức trong lòng bàn tay ra, “Thấy không, là Lệ quý phi nương nương tặng muội đó.”

“Là di vật của nương ta, không thể so với thứ Lệ quý phi tặng được.” Mộ Dung Phong Vân tới gần ta, ở bên tai ta khẽ nói, “Nhớ kỹ, đây là di vật của nương ta. Nếu phá hư, ta cưỡng gian muội.”

“Huynh…” Trên mặt ta hiện lên một tầng đỏ ửng, “Huynh có còn là người không, muội là muội muội huynh đó.”

“Nếu như dám làm hư, muội muội cũng cưỡng gian.” Giọng nói hắn dịu dàng không gì sánh được, nhưng lại phi thường nguy hiểm, giống như lưỡi đao sắc bén đang bị vây trong tơ lụa.

“Huynh bị thần kinh, cho muội làm gì? Hẳn phải cho thê tử huynh mới đúng.” Ta đưa tay muốn gở cây trâm xuống.

Còn chưa kịp gở, hắn đã đè tay ta lại, “Bản công tử cả đời không lấy thê, cây trâm này giao cho muội bảo quản. Nhớ kỹ, làm mất ta cưỡng gian muội.” Giọng nói hắn vẫn hết sức ôn nhu, tràn ngập mị hoặc.

“Muội…” Làm gì có chuyện như vậy, nhận lễ cũng ép buộc à?

“Nhớ kỹ, làm mất ta cưỡng gian muội.” Ngoại trừ câu này, có thể đổi câu khác không?

“Muội…” Ta há hốc mồm, không biết nói gì hơn.

Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt cây trâm của ta, “Rất đẹp, gặp lại sau.”

“Ê, huynh rốt cuộc là có ý gì?” Ta không cam lòng đuổi theo, không muốn hỏi ra một cái kết quả.

“Muội muội, muội tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, bản công tử đi tìm mỹ nhân.” Mộ Dung Phong Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, sau đó nhanh chân bỏ chạy, giống như phía sau có ma rượt. Mà thật ra, có ma rượt cũng không cần chạy nhanh như vậy.

“Chờ một chút.” So vô lại đã không phải bằng được hắn, đến kỹ thuật chuồn cũng không phải đối thủ của hắn, Mộ Dung Phong Vân đúng là khắc tinh trong đời ta mà.

Đuổi tới trước cổng lớn, một đoàn cung nữ thái giám tiễn ta về vẫn đang đứng đợi ngoài cửa.

Ta liếc mắt nhìn vị cung nữ đó, đem hộp trang sức, hộp thức ăn cùng bạc giao cho nàng, “Số bạc này là để mọi người uống chén trà, phiền các ngươi đem những thứ này vào trong đó, giao cho nương ta.”Không nói rõ ràng tuyệt đối không thả hắn đi. Muốn chạy đua chứ gì? Không thành vấn đề.

Tuy rằng ta không biết cái gì gọi là khinh công, nhưng kỹ năng chạy trối chết, chuồn đi theo dõi tuyệt đối không phải tầm thường. Lấy tốc độ của ta, hoàn toàn có thể xin tham gia Thế Vận Hội.

Cung trang trên người làm giảm tốc độ chạy của ta, nhưng ta vẫn như cũ đuổi theo hắn. Đuổi được trên dưới năm phút đồng hồ, ta thấy được thân ảnh hắn lẫn trong đám người.

Đoàn người chen chúc đông nghịt, bên cạnh bỗng nhiên có một vị đại thúc đụng vào ta một cái. Ta vô thức quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu, đã sớm không gặp bóng dáng của Mộ Dung Phong Vân nữa. Ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo, khoảng thời gian ta thất thần tuyệt đối không vượt quá ba giây. Trong ba giây đồng hồ, đã không còn gặp Mộ Dung Phong Vân nữa.

Kinh nghiệm nói cho ta biết, hắn tuyệt đối vẫn chưa đi xa. Có lẽ, hắn đã tới được chỗ cần tới. Hoặc là, hắn phải hiện có ai theo dõi nên núp đi rồi.

Ta ngẩng đầu nhìn những tòa nhà xung quanh, có vẻ như là tửu lâu trà quán. Không có thanh lâu a, vậy hắn đi đâu?

Ta đi về phía trước hơn mười bước, đứng ở nơi hắn biến mất, nhìn chung quanh.

Hiệu sách Bát Quái? Mộ Dung Phong Vân có ở trong đó không?

Ngày trước hắn từng tìm hiệu sách Bát Quái hủy hoại danh tiếng của ta, bây giờ cũng có thể vào đây.

Quyết định xong, ta kéo váy chạy ập vào. Chuyện tới nước này, cứ đem hình tượng ném xuống cống đi.

Vừa vào cửa, ta chỉ thấy một khuôn mặt hòa khí phát tài. Đây không phải ai xa lạ, chính là Phượng Tam thúc thúc đồng học, “Tam thúc, Mộ Dung Phong Vân có tới đây không.” Ta chạy đến quầy tính tiền, vẽ ra một nụ cười ngọt ngào.

“Có tới, nhưng đi rồi.”

“Hả?” Động tác nhanh đến vậy?

“Hắn vừa vội vội vàng vàng chạy ập vào, sau đó từ cửa sau phòng bếp mà chạy.”

Trong mắt ta hiện lên một tia sắc bén lạnh lẽo, “Làm sao thúc biết?” Phượng Tam đứng ở quầy, làm sau biết hắn từ cửa sau phòng bếp chạy đi.

Phượng Tam mặt không biến sắc, “Ta vừa từ đó đi ra.” Phượng Tam dùng cằm chỉ chỉ điểm tâm trên quầy, “Đến phòng bếp ăn vụn, vô tình gặp hắn.”

Ta theo dõi hắn hồi lâu, ý đồ muốn tìm một chút dấu tích nói dối, đáng tiếc, ta thất bại rồi.

“Đa tạ tam thúc.” Ta hà tất phải nghi thần nghi quỷ, Phượng Tam cần gì phải gạt ta.

“Tay nghề của vị Cận đầu bếp này không tệ, mấy đời làm điểm tâm, tay nghề gia truyền, nếm thử đi.” Phượng Tam cười cười đem thức ăn trên quầy tới trước mặt ta, “Nếu không phải một trận hỏa hoạn thiêu mất trà lâu nhà hắn, vị danh trù này trăm triệu lần sẽ không ăn nhờ ở đậu đâu.”

Ta kéo tay áo lên, nắm lấy một miếng nhét vào miệng, “Vậy đúng là nên nếm thử rồi.”

Phượng Tam chỉ chỉ chỗ trống trong góc phòng, “Ngồi đó mà ăn, ta sai tiểu nhị chuẩn bị cho ngươi hai bàn, thuận tiện ngâm một ấm trà hoa cúc.” Hắn hì hì cười trộm, “Miễn phí, không lấy tiền.”

Ta khoát tay, “Không muốn hoa cúc, ta muốn trà hương, thuận tiện cho ta chút dưa.” Quả nhiên là danh trù, tay nghề không tệ, xem ra đào hắn đến Thái Bạch lâu được rồi.

Phượng Tam thấy ta ăn như hổ đói, nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, “Thấy ngươi đói như vậy, có muốn thuận tiện ăn vài món nữa không. Hắn trước nay làm ngự trù trong hoàng cung, đồ ăn hắn làm là phải nói là rất tuyệt.”

Ta cười hắc hắc, điềm nhiên gật đầu, “Được được, chỉ cần không lấy tiền là được.”

Phượng Tam trợn mắt, “Lên lầu tìm một phòng trang nhã ngồi đi, bộ dáng khi ăn của ngươi thật sự khó coi muốn chết.” Đang che mặt mà, có xấu cũng không ai thấy.

“Phượng thúc thúc, ta che mặt mà, nhưng không tìm phòng nào ngồi cũng không được, đa tạ thúc.” Cư nhiên bảo ta núp trong góc ăn, ta cũng không phải đang đi xin cơm.

“Tiểu Phượng Nhi, rau ngâm của danh trù Thế gia tay nghề không tệ a, có muốn nếm thử không.”Phượng Tam nháy mắt ra hiệu.

“Muốn.” Có ăn sao lại không ăn chứ.

“Ăn xong nhớ kể chuyện nha.” Hắn cười đến phi thường gian trá.

“Kể chuyện chứ gì.” Ta chọc chọc cằm chăm chú tự hỏi một hồi, “Muốn ta kể chuyện cũng được.” Nhưng mà phải có điều kiện.

“Điều kiện.” Phượng Tam là người thông minh.

Ta nhếch môi, cười khúc khích, “So với kể một lượt, chi bằng kể dài kỳ đi. Ắc… Chính là một câu chuyện rất dài, nhưng mỗi ngày kể một chút. Có điều… có điều … mỗi tháng cho ta mấy lượng bạc mua quả lười ươi thông cổ.” Ta ở hiện đại viết tiểu thuyết kiếm tiền, ở cổ đại kể chuyện xưa sống tạm, rốt cuộc cũng quay về nghề cũ rồi.

“Được.” Phượng Tam đáp ứng một tiếng, “Có thêm ngươi, chúng ta tổng cộng chín người, ngươi mỗi tháng tới ba ngày, mỗi ngày một trăm lượng.”

“Giao dịch xong.” Dễ kiếm tiền như vậy? Không đồng ý chính là bị ngu. Huống chi… ta còn có dụng ý khác.

“Được, ta tìm đại ca thương lượng, hôm nào ngươi tới thì xem lịch thay ca. Về phần ngày hôm nay… Kể một chút chuyện trả tiền trà đi.” Quỷ hẹp hòi, ngu ngốc một chút không được hả.

“Sắp xếp lịch thay ca?” Điểm tâm trong miệng ta toàn bộ phun ra hết, “Ai dạy thúc?” Cổ đại cũng biết từ sắp xếp lịch thay ca này sao? Ta nghiêm trọng hoài nghi hiệu sách Bát Quái này có quan hệ gì với Thanh Nhã.

“Ngươi phun cái gì? Rất kỳ quái sao?” Phượng Tam vẫn như cũ mặt không đổi sắc, “Sắp xếp lịch thay ca là Thái Bạch lâu Lục lão bản đặc biệt sáng tạo, tham khảo đi.” Quả nhiên là chuyện tốt Thanh Nhã làm mà.

“Không có gì không có gì.” Ta khoát khoát tay, bưng điểm tâm lên lầu, “Phiền thúc đưa thức ăn lên, ta lên đó trước.” Quên đi, ta xem như không hề nghe thấy.

Ta vừa mới tìm được một gian phòng trang nhã ngồi xuống, những điếm tiểu nhị đã lần lượt nối đuôi mà vào, bưng đến hơn mười món ăn tinh xảo. Có lẽ do ta thân phận đặc thù nên thái độ phục vụ phi thường tốt.

Thái độ phụ vụ tốt, món ăn lại ngon, ta ăn hết sức hài lòng. Ăn sáng với bánh ngọt, rau ngâm hoa quả, một đống loạn thất bát nhao.

Đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí. Khi ta ăn uống no nê, Phượng Tam thúc thúc cười cười xuất hiện, mời ta lên đài biểu diễn.

Lúc ta đi xuống cầu thang, những người đi lướt qua ta cũng không phải ít. Nhưng, ta đặc biệt chú ý tới hắn, một vị suất ca nho nhã phi phàm.

Đi xuống cầu thang, ta tới gần Phượng Tam, hạ giọng nói, “Phượng thúc thúc. Hắn là ai vậy?” Điều ta quan tâm không phải vì diện mạo hắn quá suất, mà do hắn chính là kẻ có mưu đồ bất chính với Mộ Dung gia. Thanh Nhã không phải nói sẽ thu thập hắn à? Tại sao hắn còn đứng trơ trơ ở chỗ này vậy? Có thể thoát được dưới tay thuộc hạ của Thanh Nhã cùng Mộ Dung tỷ phu, lợi hại.

Phượng Tam càng hạ thấp giọng hơn, gần như không thể nghe rõ, “Hoàng Phủ… Huyền.”

Ắc, hóa ra là hắn.

Ta đi thẳng xuống lầu, cánh môi vung lên một nụ cười lạnh lẽo. Nhiều lần ám sát cháu gái ta, mướn người giết Mộ Dung gia – Hoàng Phủ Huyền, lá gan ngươi lớn thật. Trò chơi đã bắt đầu, ta chỉ sợ ngươi chơi không nổi thôi. Thua mất giang sơn là chuyện nhỏ, thua luôn tính mạng mới là chuyện lớn.

“Đừng ngẩn ra như vậy, hôm nay kể chuyện gì đây?” Phượng Tam thúc thúc nhỏ giọng nhắc nhở.

Trên môi ta hiện lên nụ cười nhợt nhạt, “Chuyện hôm nay kể chính là… Cửu vương tranh đoạt.” Cửu vương tranh đoạt, tam vương phân tranh, đều thuộc loại đấu tranh quyền lực. Cửu vương tranh đoạt của Đại Thanh triều đã sớm có kết quả, chỉ là không biết tam vương phân tranh của Thừa Thiên vương triều rốt cuộc là ai thắng ai thua. Hạ Tử Lung ta và Mộ Dung gia cùng nhau mở mắt ra chờ.

**********************

Kể chuyện xong lập tức trở về Mộ Dung gia, Thanh Nhã cùng Mộ Dung tỷ phu đang ở trong gian phòng đợi ta đã lâu. Xem bộ dáng ung dung của bọn họ, tựa hồ đoán chắc ta sẽ trở về.

“Tỷ phu, tỷ.” Làm người phải biết lễ phép, chào hỏi đương nhiên không thể thiếu được.

Mộ Dung Quyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, gật đầu một cái, xem như trả lời.

Thanh Nhã trừng mắt, cầm một cái chén lên đập bể, “Nữ chân chết tiệt, muội còn biết trở về sao, ta nghĩ muội đã chết đâu bên ngoài rồi chứ.”

Ta giống như quạ đen, cúi thấp đầu, “Dù sao cũng là nhà của ta mà.” So với cơn giận dữ của Thanh Nhã, ta thích vẻ trầm mặc không nói của Mộ Dung tỷ phu hơn. Tuy rằng thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng thực tế cũng không làm người khác bị thương.

“Nói, lần trước bảo muội chăm sóc Phong Vân, tại sao lại không bóng không hình biến mất?” Thanh Nhã hai tay chống nạnh, hung tợn trừng mắt nhìn ta.

Ta co co cái cổ, ai oán nhìn Thanh Nhã, “Ta đã trưởng thành rồi, cũng phải có tự do cá nhân chứ.” Ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, chuyện của mình có thể tự xử lý.

“Thành ra một đầu thế này, lão nương ăn muối còn nhiều hơn muội ăn cơm. Qua cầu còn nhiều hơn muội đi đường, có việc gì cũng phải tìm ta thương lượng.” Chỉ là sống lâu hơn ta hai mươi mấy năm thôi mà, có cần khoa trương tới vậy không.

Ta hít hít mũi, nói một câu, “Ăn muối nhiều là do tỷ thích ăn mặn, tỷ qua cầu nhiều là ta lười vận động thôi.”

“Phụt…” Mộ Dung Quyết phun ra một ngụm nước. Hắn ho khan vài tiếng, muốn cứu vãn thể diện đã biến mất sạch không sót lại chút nào, cố gắng vờ như diện vô biểu tình, “Tiếp tục.”

Thanh Nhã quay đầu trừng mắt một cái, “Muốn cười thì cứ cười đi, chàng nhịn cái gì?”

Mộ Dung Quyết cong môi, vung lên một tia mỉm cười, “Thanh Nhã, ta không ngờ có người trị được nàng.”

“Tỷ phu, đó không phải tại huynh không có uy nghiêm sao? Chỉ cần ta quát to một tiếng, tỷ ấy chỉ có nước trốn vào một góc.” Không phải ta tự biên tự diễn, Thanh Nhã thực sự rất sợ giọng hát của ta.

“Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.” Thanh Nhã mãnh liệt trợn mắt, “Ở đây không phải quán Karaoke, muốn hát thì cút.”

“Tỷ, coi chừng mắt bị rút gân đó, cổ đại không có thuốc nhỏ mắt đâu.” Trừng mắt nhiều như vậy dễ bị đục thủy tinh thể lắm.

Thanh Nhã triệt để buông tha ý niệm quấy rối ta, “Ta hỏi muội, muội làm gì lại ở trong cung mấy ngày, lại còn ở cùng với Lệ quý phi.” Thanh Nhã hiểu rõ ta mồm mép lợi hại, đấu võ mồm với ta thật sự không có chỗ nào tốt.

“Chuyện này, vậy thì phải kể từ buổi tối mấy hôm trước…” Ta đem toàn bộ sự việc kể hết một lần, kể từ đầu tới đuôi. Nói xong nước miếng tung bay, miệng khô lưỡi khô.

“Hiểu rồi.” Thanh Nhã trịnh trọng gật đầu một cái, lập tức thay vào vẻ mặt ngu ngốc, “Phượng Ngự Thiên là ai.”

“Bằng hữu ta.” Có nói tỷ cũng không biết.

“Bằng hữu muội là ai?”

“Bằng hữu của ta chính là bằng hữu của ta, tỷ, ta phát hiện tỷ rất nhiều chuyện nha.” Thái độ của Thanh Nhã giống hệt như đang quản giáo nữ nhi mới lớn, khiến ta có ảo giác như tỷ ấy đã trở thành mẹ ta.

“Được, ta không hỏi.” Thanh Nhã xoay đầu, cười cười sát lại gần, “Bằng hữu của muội? Là dạng bằng hữu gì đáng cho muội ở lại nhà người ta? Còn dùng thái độ nữ chủ nhân hiên ngang như vậy.”

“Ặc…” Đầu ta hiện lên đầy vạch đen, Phượng Ngự Thiên với ta rốt cuộc tính là dạng bằng hữu gì?

Thấy ta không trả lời được, Thanh Nhã bắt đầu mắng chửi một tràng dài, “Nha đầu chết tiệt này, đừng nói với ta là các người đang sống thử trước hôn nhân đó. Tuy rằng ta rất phóng khoáng, nhưng cũng không chấp nhận được.” Thật sự xem mình là mẹ ta rồi.

“Không có mà, ta đâu có ở chung với hắn.” Chỉ là thỉnh thoảng đi thôi.

“Vậy thì tốt.” Thanh Nhã thở dài một hơi.

Ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Tỷ, tỷ phu, lần trước người muốn ta giết chết Mộ Dung gia chính là tên Hoàng Phủ Huyền kém trí đó.”

“Ta biết.” Thanh Nhã hờ hững nhún nhún vai, “Muội vừa nói, ta liền biết là tên hỗn đản kia rồi.”

“Vậy phải làm sao?” Ta nhìn Mộ Dung Quyết, lại quay sang nhìn Thanh Nhã.

Lấy chỉ số thông minh của Thanh Nhã và Mộ Dung tỷ phu, hẳn phải có quyết định gì rồi chứ?

“Ta gần đây phái người theo dõi hắn, thỉnh thoảng cho hắn nếm chút mùi đau khổ, trả thù nho nhỏ chút thôi.” Thanh Nhã rất hay dùng từ trái nghĩ, nho nhỏ kia đồng nghĩa với vô cùng lớn.

“Không ai dám nhận vụ làm ăn đó của hắn đâu.” Mộ Dung Quyết vẫn vô cùng lãnh đạm, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.

“Ta hình như chưa nói với muội, tỷ phu muội cùng liên nhiệm tam giới võ lâm minh chủ, trang chủ của võ lâm đệ nhất sơn trang – Ngạo Kiếm sơn trang, có chút giao tình, thỉnh thoảng cũng cùng thống lĩnh hắc đạo La Sát cung cung chủ uống vài ly rượu. Tính theo bối phận, La Sát cung chủ đương nhiệm – đại ma đầu trong mắt nhân sĩ bạch đạo cũng phải gọi tỷ phu muội một tiếng Mộ Dung thúc thúc.”

Hiểu rõ, hoàn toàn hiểu rõ.

Tỷ phu của ta không chỉ là đại tướng quân tay nắm trọng binh, còn trà trộn cả trong hắc bạch lưỡng đạo.

Dám ám sát hắn, chẳng khác nào tự sát.

Biết Mộ Dung tỷ phu lợi hại, không ngờ lại lợi hại đến không còn thiên lý.

Sắc mặt ta càng thêm chăm chú, “Tỷ, trên giang hồ gần đây xuất hiện một tuyệt đỉnh sát thủ – Ngưng Sương tiên tử.”

Thanh Nhã dùng thần sắc nghiêm chỉnh hiếm có, gật đầu, “Biết, tỷ phu muội đã dùng bồ câu đưa tin cho La Sát cung và Ngạo Kiếm sơn trang, thỉnh bọn họ hỗ trợ.” Thanh Nhã thông minh hơn ta, kể cả động tác cũng nhanh hơn một bước.

Ta bật ngón cái lên, “Tỷ phu, ngoại trừ sư phụ ta, quốc tế đệ nhất sát thủ Tu La ra, huynh là người đầu tiên khiến ta bội phục.” Thanh Nhã có thể oai phong đến mức độ này, không thể không kể công Mộ Dung tỷ phu được.

“Muội, ta, Lăng Sương, đều là đồ đệ của Tu La.” Thanh Nhã có thâm ý khác liếc mắt nhìn ta, “Muội nghĩ xem, Ngưng Sương có thể là Lăng Sương không? Nếu như vậy, việc ba người chúng ta xuyên qua lại có quan hệ gì với Tu La?”

Đôi mi thanh tú bỗng nhiên co giật, ta lắc đầu, “Ta cũng từng nghĩ qua vấn đề này, rất tiếc là nghĩ không ra a.”

“Khi vừa mới xuyên tới cổ đại, ta phát hiện mình có võ công. Vấn đề này, muội cũng phát hiện chứ?”

“Đúng vậy, có phát hiện ra.”Nếu như không có Phượng Ngự Thiên phát hiện, ta vẫn như cũ không biết chút gì.

Thanh Nhã nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, “Ta hoài nghi, sư phụ là từ cổ đại xuyên qua.”

“Muội cũng vậy.” Không hổ danh là tỷ muội hai mươi mấy năm, tâm linh tương thông a.

“Sư phụ tại sao lại vô duyên vô cớ xuyên tới hiện đại, ba tỷ muội chúng ta xuyên qua, lại có quan hệ gì với người?” Thật khiến người ta khó hiểu.

Thanh Nhã lơ đãng thưởng thức chén trà, có chút suy tư, “Chiếu theo lời muội nói, muội xuyên qua là có quan hệ với Tử Lung, còn ta…” Thanh Nhã chỉ chỉ Mộ Dung Quyết, “Sau khi gả cho hắn, có một hôm, ta vô tình cứu được một vị tiên sinh đoán mệnh, tiên sinh đó thấy rất hiếu kỳ, hắn nói ta và Quyết đều thuộc người số mệnh không có nhân duyên, có thể ở bên nhau quả nhiên là kỳ tích. Nhân duyên vượt qua nghìn năm, chuyện lạ nghìn năm. Hắn còn nói cho ta biết, đã đến, tất sẽ an, tất cả đều đã được định sẵn. Ta không chút nghi ngờ, ta xuyên qua chính là để gả cho cái tên xúi quấy khắc chết hai lão bà này.”

Ta mỉm cười, “Kỳ thực xuyên tới đây làm gì cũng không quan trọng, vui vẻ là được rồi. Có thể là, ông trời thấy chúng ta sống ở hiện đại quá mức mệt mỏi, nên cho chúng ta một cơ hội hồi sinh.” Chuyện tới nước này, ta căn bản không muốn tính toán nhiều lắm.

“Muội nói như vậy, ta chợt nhớ ra, ngày mai hình như là sinh nhật của muội.” Thanh Nhã vỗ vỗ vai ta, “Nếu đã hồi sinh, vậy thì dùng ngày sinh của Tử Lung luôn đi, tất cả trong quá khứ, cứ xem như một giấc mộng.”

Ý nghĩ của ta hoàn toàn giống như Thanh Nhã, nếu đã sống lại, nên vứt bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ, bao gồm luôn cả sinh nhật.

“Tiểu muội, ngày mai gọi Ly Nhi cùng Phong Vân trở về, ăn một bữa với nhau.” Mộ Dung Quyết cũng bày tỏ thái độ.

Ta nở nụ cười, “Vâng.” Bất luận là hiện đại hay cổ đại, bất luận chút ta xa cách bao lâu. Thanh Nhã đều là tỷ tỷ của ta, là người thân thiết nhất với ta.

Hơn nữa, bây giờ ta còn có thêm một người thân nữa sẽ vĩnh viễn không rời bỏ ta… Mộ Dung Quyết.

——————————————

(1) Phượng liễn: một loại phương tiện đi lại của các bậc phu nhân cao quý thời xưa. Xe làm bằng gỗ, do người khiêng, phía trên có ô tròn, phía sau có thị nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện