Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
Chương 23
Tục ngữ nói nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, với Tiểu Kiều chính là nâng chén tiêu giận càng giận thêm, ngực một phen hỏa thiêu càng vượng, cậu không hiểu vì sao lại tức giận như thế, dù sao chính là rất giận rất giận, tức giận đến sắp nổ tung, ánh mắt từ ẩn ẩn hối hối nhìn bọn họ, bất tri bất giác biến thành trừng trừng nhìn bọn họ, hai khối hỏa cầu hừng hực thiêu đốt.
Trịnh Ngạn biểu tình trước sau như một không lộ cảm xúc gì, từ đầu tới đuôi không hề đưa mắt nhìn cậu, hay là thừa dịp khi cậu không chú ý thì vụng trộm nhìn, ai biết được.
Chỉ số thông minh cao nhưng thiếu thốn tình thương tựa hồ là căn bệnh chung của rất nhiều người hiện đại, Trịnh Ngạn là một ví dụ, Dương Khánh Kiều ở phương diện nào đó mà nói cũng vậy, với sự nghiệp bọn họ có thể có biểu hiện kiệt xuất, nhưng đối với cảm tình lại đều đần độn thất bại.
Rõ ràng đều để ý đến đối phương, lại biểu hiện như hai tiểu hài tử ngu ngốc, ý đồ làm cho đối phương ghen lồng lộn lên thật không khôn ngoan tí nào, nhưng từ đó cũng thấy được, hai người này căn bản chính là tuyệt phối. Ngô Kiệt Chí nhịn không được lắc đầu, may mắn còn không gặp phải người sẽ làm chính mình biến thành kẻ ngu ngốc.
Khi Lương Hi Luân cả người ngồi vào trong lòng Trịnh Ngạn thì Dương Khánh Kiều trong đầu “ba“ vang lên một tiếng thanh âm đứt đoạn, lý trí bị đứt lìa.
Hung hăn một ngụm uống cạn ly rượu tiếp theo, đứng bật dậy, nghiêng ngả lảo đảo tiến đến, một tay dùng sức đem Lương Hi Luân từ trên người Trịnh Ngạn lôi ra, hô: ”Cút ngay! Không cho chạm vào anh ta!”
Giản Lại An kinh ngạc, Ngô Kiệt Chí kinh ngạc, Lương Hi Luân kinh ngạc, chỉ có Trịnh Ngạn không đem sự kinh ngạc biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng khóe miệng như tựa có tựa không nhếch lên.
Thắng, trận đấu dấm chua này anh thắng a.
“Là anh?!”, Lương Hi Luân thấy rõ cậu, hơi chút cả kinh, hai mắt hơi hơi lóe lên.
“Đúng, chính là tôi, như thế nào? Khó chịu thì cắn tôi đi!”, ngẩng đầu ưỡn ngực, tiểu cừu khí thế thật lớn!
Nga nga, hôm nay có tiết mục tranh giành tình nhân để xem! Trong bar, bảy phần người đều đem ánh mắt phóng lại đây, vui sướng khi người gặp họa chờ xem kịch vui.
Lương Hi Luân lông mày nhíu lại, khiêu khích nói: ”Anh dựa vào cái gì không cho tôi chạm vào anh ấy?”
“Dựa vào, dựa vào tôi……”, nhất thời nghẹn họng. Đúng vậy, cậu dựa vào cái gì chứ?
“Nói đi, anh dựa vào cái gì?”
Dương Khánh Kiều có điểm chật vật phiêu phiêu nhìn Trịnh Ngạn, thấy anh tựa tiếu phi tiếu chăm chú nhìn cậu, một bộ dạng không liên quan đến tôi đánh rắm người chết, khiến người ta rất muốn hành hung một chút.
“Dựa vào……”, cơn tức bùng nổ, không dùng đầu óc mà buột miệng kêu to: ”Dựa vào anh ta là nam nhân của tôi!”
Câu này tuyên cáo thực to rõ, vang vọng cả bar, trong bar bỗng dưng câm như hến, ba phần người còn lại cũng quay đầu nhìn phía cậu, nhất thời trở thành mục tiêu chú ý của toàn bộ khán giả.
Lương Hi Luân nhìn cậu một hồi lâu, bỗng nhiên phốc xích bật ra một tiếng cười, quay đầu đối Trịnh Ngạn nói: ”Trịnh tổng tài, tiểu dương của anh ghen bộ dáng hảo đáng yêu, sao nào? Ngay cả em cũng động lòng.”
“Bớt tán tỉnh cậu ấy đi.” Trịnh Ngạn cuối cùng lên tiếng.
“Đừng nói chỉ có em có ý nghĩ này, anh xem những người ở đây, mười người thì có tám muốn hạ gục anh ta.”
“Cậu ấy so với cậu đâu thu hút bằng.”
“Vẻ ngoài không đẹp bằng em, bất quá loại khí chất trong hồn nhiên mang điểm yêu mị sinh nộn này, không khiến người tâm dương cũng khó, có thể thấy, anh ở trên người anh ta hao rất nhiều tâm tư.” Lương Hi Luân đưa tay sờ mặt Dương Khánh Kiều. ”Làn da thật tốt, thật sự hảo muốn cắn một ngụm.”
“Cậu, cậu cậu cậu……”, chất cồn làm cho Dương Khánh Kiều phản ứng trì độn, ngốc lăng lăng để cho người ta ăn đậu hủ, khí thế dũng mãnh khó được một lần lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trịnh Ngạn bắt lấy tay Lương Hi Luân, theo Dương Khánh Kiều trên mặt kéo ra, âm thanh lạnh lùng nói: ”Đừng chạm cậu ấy.”
“A, đụng chút cũng không được, vừa mới rồi có người còn hôn anh ta kìa.” Lương Hi Luân cười khẽ trào phúng. “Dấm chua của anh nghe ra còn chua hơn anh ta, hơn nữa còn có độc.”
Trịnh Ngạn buông tay cậu ta ra, đổi lại bắt lấy Dương Khánh Kiều. ”Đi.”
“Chờ, chờ một chút……”, Dương Khánh Kiều vô lực tránh thoát, muốn bỏ tay anh ra. ”Tôi mới không cần đi với anh!”
Trịnh Ngạn mắt nhíu lại, xoay mình một tay đem người khiêng trên vai.
“Buông cậu ấy ra!”, Giản Lại An thấy thế, nhanh chóng hướng lại đây ngăn cản.
Nga nga nga, tiết mục hoành đao đoạt ái hôm nay thật sự là rất cổ điển nha, còn có cẩu huyết, thật thú vị mà. Mọi người ngửi thấy mùi ngon, tiền tiêu đêm nay thật đáng giá nha.
“Tránh ra.” Trịnh Ngạn lạnh lùng nhìn anh, dâng lên hơi thở nguy hiểm.
“Có thể, trừ phi anh đem cậu ấy bỏ xuống.” Giản Lại An cũng lạnh lùng nhìn lại, không sợ khí thế cường đại của anh. Muốn đánh nhau, anh cũng không sợ.
Dương Khánh Kiều bị khiêng trên vai chân tay luống cuống, đầu đã bị chất cồn ăn mòn vựng vựng vù vù, toàn thân mềm nhũn, muốn tránh cũng tránh không thoát, ngay cả đầu lưỡi đều giống như bị gây tê, nói không nổi một câu đầy đủ, chỉ cảm thấy…… Mẹ ơi thật là mất mặt muốn chết! Không phải đang diễn anh hùng cứu mỹ nhân hay là sơn đại vương cướp cô dâu chứ?
Đà điểu đem mặt chôn vào lưng Trịnh Ngạn, hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc đã lâu thúc đẩy chất cồn trong cơ thể phát huy tác dụng mê đảo tinh thần, thân thể càng trở nên vô lực.
Trịnh Ngạn cùng Giản Lại An lạnh lùng giằng co, hết sức căng thẳng, Giản Lại An thậm chí đã giơ tay thành quyền, tính động thủ cướp người.
“Tôi nói nghe này, các anh mà đi đóng phim thần tượng, tần suất xem đài chắc chắn phá kỉ lục nha.” cuối cùng, Ngô Kiệt Chí xuất chiêu bài cợt nhả ra mặt, cố ý đứng ở giữa, dùng thân hình cao lớn của anh ta ngăn cách bọn họ.
Trịnh Ngạn không nói hai lời đi ngang qua anh, hướng đến cửa bar.
Giản Lại An chưa từ bỏ ý định tính đuổi theo, Ngô Kiệt Chí giữ chặt anh nói: ”Đừng đuổi theo, chưa từng nghe qua trở ngại người khác luyến ái sẽ bị ngựa đá sao?”
Trơ mắt nhìn thịt dê mỹ vị đến miệng còn bị cướp đi, Giản đồng học hận đến bạo phát, chỉ vào cái mũi Ngô Kiệt Chí rống giận: ”Tên tử chủng mã này, có phải anh kêu Trịnh Ngạn đến không?”
“Aiz, Lại An, cậu chẳng lẽ nhìn không ra sao? Trịnh Ngạn căn bản không buông tha cho Tiểu Kiều nhà cậu, anh ta là lạt mềm buộc chặt, cậu không cần lún vào vũng bùn của bọn họ, tránh khỏi bị kéo theo, đến lúc đó người không may chính là cậu đó. ”Ngô Kiệt Chí tự đáy lòng khuyên nhủ, nói xong, chuyển hướng thiếu niên bị Trịnh Ngạn bỏ lại, lộ ra tươi cười lưu manh chuẩn mực. ”Tiểu Luân Luân, đừng thương tâm, tôi mời cậu uống một ly.”
Lương Hi Luân nhíu mày. ”Hảo, cảm ơn.”
“Tiểu An An, cậu cũng đừng khổ sở, trên đời nào thiếu cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mến một chú dê, nào, tôi cũng mời cậu uống một ly.” Ngô Kiệt Chí ra vẻ khẳng khái như một vị tình thánh.”Tôi thấy như vầy, để an ủi các cậu bị tổn thương tình cảm, tôi hôm nay nhảy lầu đại truyền, uống xong chúng ta ba người cùng đi thuê phòng, dùng thân thể cường tráng của tôi để trị liệu tâm linh thống khổ của các cậu đi.”
Giản Lương hai người trăm miệng một lời: ”Anh đi chết đi!”
Trịnh Ngạn biểu tình trước sau như một không lộ cảm xúc gì, từ đầu tới đuôi không hề đưa mắt nhìn cậu, hay là thừa dịp khi cậu không chú ý thì vụng trộm nhìn, ai biết được.
Chỉ số thông minh cao nhưng thiếu thốn tình thương tựa hồ là căn bệnh chung của rất nhiều người hiện đại, Trịnh Ngạn là một ví dụ, Dương Khánh Kiều ở phương diện nào đó mà nói cũng vậy, với sự nghiệp bọn họ có thể có biểu hiện kiệt xuất, nhưng đối với cảm tình lại đều đần độn thất bại.
Rõ ràng đều để ý đến đối phương, lại biểu hiện như hai tiểu hài tử ngu ngốc, ý đồ làm cho đối phương ghen lồng lộn lên thật không khôn ngoan tí nào, nhưng từ đó cũng thấy được, hai người này căn bản chính là tuyệt phối. Ngô Kiệt Chí nhịn không được lắc đầu, may mắn còn không gặp phải người sẽ làm chính mình biến thành kẻ ngu ngốc.
Khi Lương Hi Luân cả người ngồi vào trong lòng Trịnh Ngạn thì Dương Khánh Kiều trong đầu “ba“ vang lên một tiếng thanh âm đứt đoạn, lý trí bị đứt lìa.
Hung hăn một ngụm uống cạn ly rượu tiếp theo, đứng bật dậy, nghiêng ngả lảo đảo tiến đến, một tay dùng sức đem Lương Hi Luân từ trên người Trịnh Ngạn lôi ra, hô: ”Cút ngay! Không cho chạm vào anh ta!”
Giản Lại An kinh ngạc, Ngô Kiệt Chí kinh ngạc, Lương Hi Luân kinh ngạc, chỉ có Trịnh Ngạn không đem sự kinh ngạc biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng khóe miệng như tựa có tựa không nhếch lên.
Thắng, trận đấu dấm chua này anh thắng a.
“Là anh?!”, Lương Hi Luân thấy rõ cậu, hơi chút cả kinh, hai mắt hơi hơi lóe lên.
“Đúng, chính là tôi, như thế nào? Khó chịu thì cắn tôi đi!”, ngẩng đầu ưỡn ngực, tiểu cừu khí thế thật lớn!
Nga nga, hôm nay có tiết mục tranh giành tình nhân để xem! Trong bar, bảy phần người đều đem ánh mắt phóng lại đây, vui sướng khi người gặp họa chờ xem kịch vui.
Lương Hi Luân lông mày nhíu lại, khiêu khích nói: ”Anh dựa vào cái gì không cho tôi chạm vào anh ấy?”
“Dựa vào, dựa vào tôi……”, nhất thời nghẹn họng. Đúng vậy, cậu dựa vào cái gì chứ?
“Nói đi, anh dựa vào cái gì?”
Dương Khánh Kiều có điểm chật vật phiêu phiêu nhìn Trịnh Ngạn, thấy anh tựa tiếu phi tiếu chăm chú nhìn cậu, một bộ dạng không liên quan đến tôi đánh rắm người chết, khiến người ta rất muốn hành hung một chút.
“Dựa vào……”, cơn tức bùng nổ, không dùng đầu óc mà buột miệng kêu to: ”Dựa vào anh ta là nam nhân của tôi!”
Câu này tuyên cáo thực to rõ, vang vọng cả bar, trong bar bỗng dưng câm như hến, ba phần người còn lại cũng quay đầu nhìn phía cậu, nhất thời trở thành mục tiêu chú ý của toàn bộ khán giả.
Lương Hi Luân nhìn cậu một hồi lâu, bỗng nhiên phốc xích bật ra một tiếng cười, quay đầu đối Trịnh Ngạn nói: ”Trịnh tổng tài, tiểu dương của anh ghen bộ dáng hảo đáng yêu, sao nào? Ngay cả em cũng động lòng.”
“Bớt tán tỉnh cậu ấy đi.” Trịnh Ngạn cuối cùng lên tiếng.
“Đừng nói chỉ có em có ý nghĩ này, anh xem những người ở đây, mười người thì có tám muốn hạ gục anh ta.”
“Cậu ấy so với cậu đâu thu hút bằng.”
“Vẻ ngoài không đẹp bằng em, bất quá loại khí chất trong hồn nhiên mang điểm yêu mị sinh nộn này, không khiến người tâm dương cũng khó, có thể thấy, anh ở trên người anh ta hao rất nhiều tâm tư.” Lương Hi Luân đưa tay sờ mặt Dương Khánh Kiều. ”Làn da thật tốt, thật sự hảo muốn cắn một ngụm.”
“Cậu, cậu cậu cậu……”, chất cồn làm cho Dương Khánh Kiều phản ứng trì độn, ngốc lăng lăng để cho người ta ăn đậu hủ, khí thế dũng mãnh khó được một lần lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trịnh Ngạn bắt lấy tay Lương Hi Luân, theo Dương Khánh Kiều trên mặt kéo ra, âm thanh lạnh lùng nói: ”Đừng chạm cậu ấy.”
“A, đụng chút cũng không được, vừa mới rồi có người còn hôn anh ta kìa.” Lương Hi Luân cười khẽ trào phúng. “Dấm chua của anh nghe ra còn chua hơn anh ta, hơn nữa còn có độc.”
Trịnh Ngạn buông tay cậu ta ra, đổi lại bắt lấy Dương Khánh Kiều. ”Đi.”
“Chờ, chờ một chút……”, Dương Khánh Kiều vô lực tránh thoát, muốn bỏ tay anh ra. ”Tôi mới không cần đi với anh!”
Trịnh Ngạn mắt nhíu lại, xoay mình một tay đem người khiêng trên vai.
“Buông cậu ấy ra!”, Giản Lại An thấy thế, nhanh chóng hướng lại đây ngăn cản.
Nga nga nga, tiết mục hoành đao đoạt ái hôm nay thật sự là rất cổ điển nha, còn có cẩu huyết, thật thú vị mà. Mọi người ngửi thấy mùi ngon, tiền tiêu đêm nay thật đáng giá nha.
“Tránh ra.” Trịnh Ngạn lạnh lùng nhìn anh, dâng lên hơi thở nguy hiểm.
“Có thể, trừ phi anh đem cậu ấy bỏ xuống.” Giản Lại An cũng lạnh lùng nhìn lại, không sợ khí thế cường đại của anh. Muốn đánh nhau, anh cũng không sợ.
Dương Khánh Kiều bị khiêng trên vai chân tay luống cuống, đầu đã bị chất cồn ăn mòn vựng vựng vù vù, toàn thân mềm nhũn, muốn tránh cũng tránh không thoát, ngay cả đầu lưỡi đều giống như bị gây tê, nói không nổi một câu đầy đủ, chỉ cảm thấy…… Mẹ ơi thật là mất mặt muốn chết! Không phải đang diễn anh hùng cứu mỹ nhân hay là sơn đại vương cướp cô dâu chứ?
Đà điểu đem mặt chôn vào lưng Trịnh Ngạn, hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc đã lâu thúc đẩy chất cồn trong cơ thể phát huy tác dụng mê đảo tinh thần, thân thể càng trở nên vô lực.
Trịnh Ngạn cùng Giản Lại An lạnh lùng giằng co, hết sức căng thẳng, Giản Lại An thậm chí đã giơ tay thành quyền, tính động thủ cướp người.
“Tôi nói nghe này, các anh mà đi đóng phim thần tượng, tần suất xem đài chắc chắn phá kỉ lục nha.” cuối cùng, Ngô Kiệt Chí xuất chiêu bài cợt nhả ra mặt, cố ý đứng ở giữa, dùng thân hình cao lớn của anh ta ngăn cách bọn họ.
Trịnh Ngạn không nói hai lời đi ngang qua anh, hướng đến cửa bar.
Giản Lại An chưa từ bỏ ý định tính đuổi theo, Ngô Kiệt Chí giữ chặt anh nói: ”Đừng đuổi theo, chưa từng nghe qua trở ngại người khác luyến ái sẽ bị ngựa đá sao?”
Trơ mắt nhìn thịt dê mỹ vị đến miệng còn bị cướp đi, Giản đồng học hận đến bạo phát, chỉ vào cái mũi Ngô Kiệt Chí rống giận: ”Tên tử chủng mã này, có phải anh kêu Trịnh Ngạn đến không?”
“Aiz, Lại An, cậu chẳng lẽ nhìn không ra sao? Trịnh Ngạn căn bản không buông tha cho Tiểu Kiều nhà cậu, anh ta là lạt mềm buộc chặt, cậu không cần lún vào vũng bùn của bọn họ, tránh khỏi bị kéo theo, đến lúc đó người không may chính là cậu đó. ”Ngô Kiệt Chí tự đáy lòng khuyên nhủ, nói xong, chuyển hướng thiếu niên bị Trịnh Ngạn bỏ lại, lộ ra tươi cười lưu manh chuẩn mực. ”Tiểu Luân Luân, đừng thương tâm, tôi mời cậu uống một ly.”
Lương Hi Luân nhíu mày. ”Hảo, cảm ơn.”
“Tiểu An An, cậu cũng đừng khổ sở, trên đời nào thiếu cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mến một chú dê, nào, tôi cũng mời cậu uống một ly.” Ngô Kiệt Chí ra vẻ khẳng khái như một vị tình thánh.”Tôi thấy như vầy, để an ủi các cậu bị tổn thương tình cảm, tôi hôm nay nhảy lầu đại truyền, uống xong chúng ta ba người cùng đi thuê phòng, dùng thân thể cường tráng của tôi để trị liệu tâm linh thống khổ của các cậu đi.”
Giản Lương hai người trăm miệng một lời: ”Anh đi chết đi!”
Bình luận truyện