Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
Chương 32
Không khí nguyên bản khẩn trương chốc lát tan thành mây khói, thiên đại lửa giận cũng bị dập tắt.
Tiểu cừu dịu ngoan cuối cùng dám anh dũng phản kháng, đáng tiếc lộng xảo thành chuyên, Trịnh Ngạn thật không khách khí cất tiếng cười to.
“Ha ha ha, em thật sự là bảo bối!”, kéo lấy Dương Khánh Kiều đang ngồi trên người xuống, dùng đại lực ôm vào trong lòng.
“Ý anh là bảo đùa giỡn với tôi vui lắm chứ gì.”, Dương Khánh Kiều thật sự xấu hổ, vốn là một cơ hội phản công tuyệt hảo liền lãng phí như thế, bất quá sau khi cậu gặp gỡ Trịnh Ngạn, liền đem mình định vị là 0, bởi vậy đối với việc làm 1 cũng không có dục vọng quá mạnh mẽ, chỉ ngẫu nhiên đối với việc ở trên có chút tò mò.
Huống hồ Trịnh Ngạn dù thế nào cũng tuyệt đối là công, phúc hắc công, có khi còn có thể là khách suyến súc công, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bộ dáng bị áp.
Nói thật, cho dùTrịnh Ngạn thực nguyện ý để cho cậu áp, cậu cũng không dám, ai biết sau khi áp một lần, có thể hay không lọt vào ép buộc thảm hại hơn, vô nhân, vô đạo ức hơn.
Thật là cái đồ vô dụng! Có lẽ cô muốn cười nhạo cậu ấy như vậy, nhưng Tiểu Kiều người ta chính là cực phẩm thiên nhiên thụ, kỳ vọng cậu làm cường hãn công quân, không khác gì muốn gà giống diều hâu mà biết bay, thật khó như lên trời nha.
Đương nhiên, Trịnh Ngạn cũng sẽ không cho cậu cơ hội, cho dù bình thường thường dung túng cậu thái tuế gia xúc phạm người có quyền thế, cũng sẽ như trước khiến cho cậu cưỡi đến vô pháp vô thiên mà giương oai.
Thân ái tiểu dương nhi, cậu vẫn là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi!
Dương Khánh Kiều ghé vào ngực Trịnh Ngạn, tiếng cười ầm vang bên tai, tựa như sấm mùa xuân.
Tuy rằng không hề còn đối địch, nổi giận đùng đùng, nhưng thân thể bọn họ vẫn trong trạng thái ngẩng cao phấn khởi, lửa giận tự nhiên chuyển hóa thành dục hỏa nóng cháy.
Tay Trịnh Ngạn trườn xuống vuốt ve thắt lưng Dương Khánh Kiều, vừa mới quần nhau làm bọn họ quần áo hỗn độn, nhất là sau đó, nút áo sơ mi đều bị bứt đứt mấy cái, lộ ra mảng ngực trắng nõn, nhị đóa nụ hoa phấn hồng lập loè.
Kéo lớp áo của cậu ra, vuốt ve da thịt mềm nhẵn.
Gần như vậy nhẹ nhàng sờ soạn, Dương Khánh Kiều liền cũng phát khởi dục niệm, địa phương bị vuốt ve trở nên dị thường mẫn cảm, tô tê ma dại ngứa ngấy, nổi cả da gà.
Trịnh Ngạn đình chỉ cười to, nghiêng người hôn lên trán cậu.
Dương Khánh Kiều tự nhiên ngẩng mặt, môi hướng lên nghênh đón, mút lấy chiếc lưỡi trơn mềm đang trượt vào giữa hai môi cậu, một trận nồng nhiệt làm người ta vui thích đến gần như hít thở không thông, vì thiếu dưỡng khí mà trở nên phiêu phiêu bềnh bồng.
Cậu rất thích cảm giác cùng Trịnh Ngạn hôn môi, thân mật lại ngọt ngào khiến người say mê, cả người đều muốn tan chảy.
Khi hai đôi môi khó khăn mà rời nhau ra, một sợi chỉ bạc dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, phảng phất như không muốn chia lìa.
Thế là Dương Khánh Kiều lại hôn đáp lại, lần này đổi lại là cậu chủ động dùng đầu lưỡi quấy nhiễu khoang miệng Trịnh Ngạn.
Trịnh Ngạn đôi mắt lóe lên kinh hỉ, thuận theo mà say sưa chìm đắm trong nụ hôn này, hai cái đầu lưỡi không ai nhường ai truy đuổi quấn quanh, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc mới lại tách ra.
“Hiếm khi thấy em nhiệt tình chủ động như thế, lần này quyền chủ động nhường cho em.” Trịnh Ngạn hiếu khi hào phóng, lộ ra biểu tình trêu tức, nói: ”Nữ vương, thỉnh hảo hảo yêu thương anh đi.”
Dương Khánh Kiều hai gò má đỏ lên như lửa nóng, lại bị trêu đùa đáng giận cười nhạo, vẻ mặt giả bộ hung ác.”Hừ, đây là anh nói nha, đừng có hối hận.”
“Trong từ điển của anh không có hai chữ hối hận.”, nhíu mày. ”Trừ phi kỹ xảo của em quá kém.”
“Em là do anh dạy dỗ, nếu kỹ xảo quá kém, nhất định là bởi vì anh dạy rất tệ.”, không phục cãi lại.
“A, nói cũng đúng!” Trịnh Ngạn cười lớn một tiếng, vỗ vỗ hai má cậu. ”Vậy cứ cho là nghiệm thu thành quả, đừng khiến anh quá mất vọng, nếu không anh chỉ còn cách lại cố gắng dạy dỗ em vài lần, nhưng phải gia tăng một ít giáo cụ phụ trợ nga.”
Những lời này chính là uy hiếp mà! Dương Khánh Kiều cảm thấy chính mình đã rơi vào một cái cạm bẫy vô luận làm thế nào đều chịu thiệt, nhưng tâm khiêu chiến đã bị khơi mào, không chịu chịu thua, nói cái gì cũng muốn khiến cho Trịnh Ngạn tâm phục khẩu phục.
Chuyện tình dục từ trước đến nay chủ đạo đều là Trịnh Ngạn nắm trong tay, Dương Khánh Kiều chỉ cần đem chính mình hoàn toàn giao cho anh là được, theo anh mà khởi vũ trầm luân.
Nghĩ nghĩ một chốc, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay sang bên cạnh tùy ý lấy một chiếc cravat, che lại hai mắt Trịnh Ngạn. Trước kia Trịnh Ngạn cũng từng che kín mắt cậu, mất đi thị lực, cảm quan càng tăng lên làm cho người ta sợ hãi.
Bất quá mục đích của cậu cùng Trịnh Ngạn bất đồng, cậu chính là không muốn để cho Trịnh Ngạn từ đầu đến đuôi mở mắt thao láo nhìn cậu, vậy sẽ khiến cho cậu khiếp sợ, không dám lớn mật tiếp tục.
Khóe miệng Trịnh Ngạn nhếch lên, lẳng lặng nằm yên, chờ đợi bước hành động tiếp theo của cậu.
Dương Khánh Kiều cởi nút áo anh ra, hai tay xoa lên khung ngực đầy đặn, ngón tay quét về phía nhũ thủ, từ trên xuống dưới tảo động đùa bỡn, rồi mới cúi người hàm trụ một bên, đầu lưỡi ở nơi này nhiễu loạn một vòng.
Trịnh Ngạn vẫn im lặng, nhưng tần suất hô hấp có chút thay đổi.
Duyện liếm nhũ thủ rồi thần dần dần di động xuống phía dưới, giống muốn ăn anh mà cắn cắn lên da thịt, lưu lại những dấu răng rõ ràng, khi cắn đến bụng, liền tạm dừng lại.
Trịnh Ngạn cảm giác thắt lưng bị kép ra, quần dài xoát một tiếng liền bị cởi ra, trên người chỉ còn quần lót màu đen bao vây phân thân đã cương phân nửa.
Đối với nam nhân, trực tiếp xâm nhập bộ vị trọng điểm tuyệt đối là công kích tối hữu hiệu.
Cho nên Dương Khánh Kiều không có cầm hoặc vuốt ve nó, mà là cách qua lớp vải mỏng manh trực tiếp một ngụm cắn lên.
Tần suất hô hấp Trịnh Ngạn nhanh hơn, hơi thở tăng thêm.
Không có nam nhân không thích khẩu giao, Dương Khánh Kiều kéo quần lót xuống, tính khí cứng rắn liền nhảy ra, phần đỉnh ướt át sát qua chóp mũi cậu, dính thượng thủy ngân cùng hương vị của nam nhân.
Dương Khánh Kiều không khỏi cũng hưng phấn lên, điện lưu tình dục từ sau lưng không ngừng dâng lên. Liếc mắt nhìn Trịnh Ngạn đang bị che mắt một cái, xác định nút thắt vẫn chặt không bị lỏng hay kéo ra, rồi mặt mới đỏ bừng cúi đầu……
Không đếm được đã vì Trịnh Ngạn dùng miệng làm bao nhiêu lần, nhưng mà mỗi lần vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu được, nhất là dưới ánh nhìn chăm chú của Trịnh Ngạn thì cảm thấy so với bị trực tiếp sáp nhập càng dâm mĩ hơn, bởi vậy cậu mới muốn che đi đôi mắt của Trịnh Ngạn.
Cảm nhận được nơi đó của mình được một cảm giác nóng ấm bao lấy, liếm lộng, thân thể Trịnh Ngạn vì phấn khởi mà gồng lại, mỗi một khối trên cơ thể rắn chắc đều chứa đầy lực lượng.
Lặng lẽ đem chiếc cravat bịt mắt kéo lỏng ra một chút, lén lút nhìn trộm người đang chuyên chú giữa hai chân mình, đây là hình ảnh đẹp nhất trên đời, anh thích bộ dáng cố gắng lấy lòng anh của Dương Khánh Kiều, vừa đáng yêu lại vừa ngượng ngùng.
Tiểu cừu dịu ngoan cuối cùng dám anh dũng phản kháng, đáng tiếc lộng xảo thành chuyên, Trịnh Ngạn thật không khách khí cất tiếng cười to.
“Ha ha ha, em thật sự là bảo bối!”, kéo lấy Dương Khánh Kiều đang ngồi trên người xuống, dùng đại lực ôm vào trong lòng.
“Ý anh là bảo đùa giỡn với tôi vui lắm chứ gì.”, Dương Khánh Kiều thật sự xấu hổ, vốn là một cơ hội phản công tuyệt hảo liền lãng phí như thế, bất quá sau khi cậu gặp gỡ Trịnh Ngạn, liền đem mình định vị là 0, bởi vậy đối với việc làm 1 cũng không có dục vọng quá mạnh mẽ, chỉ ngẫu nhiên đối với việc ở trên có chút tò mò.
Huống hồ Trịnh Ngạn dù thế nào cũng tuyệt đối là công, phúc hắc công, có khi còn có thể là khách suyến súc công, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bộ dáng bị áp.
Nói thật, cho dùTrịnh Ngạn thực nguyện ý để cho cậu áp, cậu cũng không dám, ai biết sau khi áp một lần, có thể hay không lọt vào ép buộc thảm hại hơn, vô nhân, vô đạo ức hơn.
Thật là cái đồ vô dụng! Có lẽ cô muốn cười nhạo cậu ấy như vậy, nhưng Tiểu Kiều người ta chính là cực phẩm thiên nhiên thụ, kỳ vọng cậu làm cường hãn công quân, không khác gì muốn gà giống diều hâu mà biết bay, thật khó như lên trời nha.
Đương nhiên, Trịnh Ngạn cũng sẽ không cho cậu cơ hội, cho dù bình thường thường dung túng cậu thái tuế gia xúc phạm người có quyền thế, cũng sẽ như trước khiến cho cậu cưỡi đến vô pháp vô thiên mà giương oai.
Thân ái tiểu dương nhi, cậu vẫn là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi!
Dương Khánh Kiều ghé vào ngực Trịnh Ngạn, tiếng cười ầm vang bên tai, tựa như sấm mùa xuân.
Tuy rằng không hề còn đối địch, nổi giận đùng đùng, nhưng thân thể bọn họ vẫn trong trạng thái ngẩng cao phấn khởi, lửa giận tự nhiên chuyển hóa thành dục hỏa nóng cháy.
Tay Trịnh Ngạn trườn xuống vuốt ve thắt lưng Dương Khánh Kiều, vừa mới quần nhau làm bọn họ quần áo hỗn độn, nhất là sau đó, nút áo sơ mi đều bị bứt đứt mấy cái, lộ ra mảng ngực trắng nõn, nhị đóa nụ hoa phấn hồng lập loè.
Kéo lớp áo của cậu ra, vuốt ve da thịt mềm nhẵn.
Gần như vậy nhẹ nhàng sờ soạn, Dương Khánh Kiều liền cũng phát khởi dục niệm, địa phương bị vuốt ve trở nên dị thường mẫn cảm, tô tê ma dại ngứa ngấy, nổi cả da gà.
Trịnh Ngạn đình chỉ cười to, nghiêng người hôn lên trán cậu.
Dương Khánh Kiều tự nhiên ngẩng mặt, môi hướng lên nghênh đón, mút lấy chiếc lưỡi trơn mềm đang trượt vào giữa hai môi cậu, một trận nồng nhiệt làm người ta vui thích đến gần như hít thở không thông, vì thiếu dưỡng khí mà trở nên phiêu phiêu bềnh bồng.
Cậu rất thích cảm giác cùng Trịnh Ngạn hôn môi, thân mật lại ngọt ngào khiến người say mê, cả người đều muốn tan chảy.
Khi hai đôi môi khó khăn mà rời nhau ra, một sợi chỉ bạc dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, phảng phất như không muốn chia lìa.
Thế là Dương Khánh Kiều lại hôn đáp lại, lần này đổi lại là cậu chủ động dùng đầu lưỡi quấy nhiễu khoang miệng Trịnh Ngạn.
Trịnh Ngạn đôi mắt lóe lên kinh hỉ, thuận theo mà say sưa chìm đắm trong nụ hôn này, hai cái đầu lưỡi không ai nhường ai truy đuổi quấn quanh, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc mới lại tách ra.
“Hiếm khi thấy em nhiệt tình chủ động như thế, lần này quyền chủ động nhường cho em.” Trịnh Ngạn hiếu khi hào phóng, lộ ra biểu tình trêu tức, nói: ”Nữ vương, thỉnh hảo hảo yêu thương anh đi.”
Dương Khánh Kiều hai gò má đỏ lên như lửa nóng, lại bị trêu đùa đáng giận cười nhạo, vẻ mặt giả bộ hung ác.”Hừ, đây là anh nói nha, đừng có hối hận.”
“Trong từ điển của anh không có hai chữ hối hận.”, nhíu mày. ”Trừ phi kỹ xảo của em quá kém.”
“Em là do anh dạy dỗ, nếu kỹ xảo quá kém, nhất định là bởi vì anh dạy rất tệ.”, không phục cãi lại.
“A, nói cũng đúng!” Trịnh Ngạn cười lớn một tiếng, vỗ vỗ hai má cậu. ”Vậy cứ cho là nghiệm thu thành quả, đừng khiến anh quá mất vọng, nếu không anh chỉ còn cách lại cố gắng dạy dỗ em vài lần, nhưng phải gia tăng một ít giáo cụ phụ trợ nga.”
Những lời này chính là uy hiếp mà! Dương Khánh Kiều cảm thấy chính mình đã rơi vào một cái cạm bẫy vô luận làm thế nào đều chịu thiệt, nhưng tâm khiêu chiến đã bị khơi mào, không chịu chịu thua, nói cái gì cũng muốn khiến cho Trịnh Ngạn tâm phục khẩu phục.
Chuyện tình dục từ trước đến nay chủ đạo đều là Trịnh Ngạn nắm trong tay, Dương Khánh Kiều chỉ cần đem chính mình hoàn toàn giao cho anh là được, theo anh mà khởi vũ trầm luân.
Nghĩ nghĩ một chốc, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay sang bên cạnh tùy ý lấy một chiếc cravat, che lại hai mắt Trịnh Ngạn. Trước kia Trịnh Ngạn cũng từng che kín mắt cậu, mất đi thị lực, cảm quan càng tăng lên làm cho người ta sợ hãi.
Bất quá mục đích của cậu cùng Trịnh Ngạn bất đồng, cậu chính là không muốn để cho Trịnh Ngạn từ đầu đến đuôi mở mắt thao láo nhìn cậu, vậy sẽ khiến cho cậu khiếp sợ, không dám lớn mật tiếp tục.
Khóe miệng Trịnh Ngạn nhếch lên, lẳng lặng nằm yên, chờ đợi bước hành động tiếp theo của cậu.
Dương Khánh Kiều cởi nút áo anh ra, hai tay xoa lên khung ngực đầy đặn, ngón tay quét về phía nhũ thủ, từ trên xuống dưới tảo động đùa bỡn, rồi mới cúi người hàm trụ một bên, đầu lưỡi ở nơi này nhiễu loạn một vòng.
Trịnh Ngạn vẫn im lặng, nhưng tần suất hô hấp có chút thay đổi.
Duyện liếm nhũ thủ rồi thần dần dần di động xuống phía dưới, giống muốn ăn anh mà cắn cắn lên da thịt, lưu lại những dấu răng rõ ràng, khi cắn đến bụng, liền tạm dừng lại.
Trịnh Ngạn cảm giác thắt lưng bị kép ra, quần dài xoát một tiếng liền bị cởi ra, trên người chỉ còn quần lót màu đen bao vây phân thân đã cương phân nửa.
Đối với nam nhân, trực tiếp xâm nhập bộ vị trọng điểm tuyệt đối là công kích tối hữu hiệu.
Cho nên Dương Khánh Kiều không có cầm hoặc vuốt ve nó, mà là cách qua lớp vải mỏng manh trực tiếp một ngụm cắn lên.
Tần suất hô hấp Trịnh Ngạn nhanh hơn, hơi thở tăng thêm.
Không có nam nhân không thích khẩu giao, Dương Khánh Kiều kéo quần lót xuống, tính khí cứng rắn liền nhảy ra, phần đỉnh ướt át sát qua chóp mũi cậu, dính thượng thủy ngân cùng hương vị của nam nhân.
Dương Khánh Kiều không khỏi cũng hưng phấn lên, điện lưu tình dục từ sau lưng không ngừng dâng lên. Liếc mắt nhìn Trịnh Ngạn đang bị che mắt một cái, xác định nút thắt vẫn chặt không bị lỏng hay kéo ra, rồi mặt mới đỏ bừng cúi đầu……
Không đếm được đã vì Trịnh Ngạn dùng miệng làm bao nhiêu lần, nhưng mà mỗi lần vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu được, nhất là dưới ánh nhìn chăm chú của Trịnh Ngạn thì cảm thấy so với bị trực tiếp sáp nhập càng dâm mĩ hơn, bởi vậy cậu mới muốn che đi đôi mắt của Trịnh Ngạn.
Cảm nhận được nơi đó của mình được một cảm giác nóng ấm bao lấy, liếm lộng, thân thể Trịnh Ngạn vì phấn khởi mà gồng lại, mỗi một khối trên cơ thể rắn chắc đều chứa đầy lực lượng.
Lặng lẽ đem chiếc cravat bịt mắt kéo lỏng ra một chút, lén lút nhìn trộm người đang chuyên chú giữa hai chân mình, đây là hình ảnh đẹp nhất trên đời, anh thích bộ dáng cố gắng lấy lòng anh của Dương Khánh Kiều, vừa đáng yêu lại vừa ngượng ngùng.
Bình luận truyện