Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
Chương 8
Sau khi vội vàng tẩy trừ sạch sẽ, cậu đương nhiên không có ngoan ngoãn chờ Trịnh Ngạn trở về, lập tức trở lại phòng làm việc của mình. Tiền thưởng chuyên cần tháng này đã muốn ngâm nước nóng, cậu cũng không muốn lại bị trừ tiền lương.
Đứng trước mặt gương trong thang máy kéo cổ áo lên cao một chút, thắt chặt cravat, miễn cưỡng che khuất vết cắn nơi yết hầu, xác nhận vẻ ngoài không có vấn đề lớn gì, mới bước vào văn phòng, hướng Trưởng phòng giải thích: ”Trưởng phòng, thực xin lỗi, bởi vì có chút việc, cho nên bây giờ mới đến.”
“Tôi biết, cậu đến phòng tổng tài làm báo cáo chứ gì.” Trưởng phòng nói.”Bất quá sao lại mau trở về vậy? Vương trợ lý còn tự mình gọi điện thoại xuống, nói cậu có thể cần một khoảng thời gian mới trở lại.”
“Ách…… Báo cáo đã xong, cho nên liền trở lại.” chột dạ nột nột trả lời, trở lại bàn làm việc của mình ngồi xong, không ngừng vùi đầu vào văn kiện.
“Không bị khó dễ đó chứ?”
“Hoàn hảo.” cưỡng chế ở trên cửa làm có tính là bị khó dễ không?
“Đúng rồi, tôi đã thuận tay điểm danh cho cậu.”
“A, cám ơn Trưởng phòng.” Dương Khánh Kiều vừa nghe, thực vui vẻ nở nụ cười. Tiền thưởng chuyên cần đáng yêu a, mày vẫn là nên trở lại hà bao ấm áp của tao!
Trưởng phòng dùng ánh mắt có điểm là lạ đối cậu nhìn trái một cái, nhìn phải một cái.
Dương Khánh Kiều không khỏi trở nên khẩn trương, không được tự nhiên lại kéo cao cổ áo, mặt cúi càng thấp, tọa lập nan an, rất sợ bị nhìn ra dị trạng gì.
“Tôi nói Tiểu Kiều nha……”
“Trưởng phòng có chuyện gì sao?”, ra vẻ dường như không có việc gì, nhưng trái tim nhỏ bé lại đập thình thịch.
“Cậu hôm nay khí sắc thoạt nhìn đặc biệt hồng nhuận, mặt mày hồng hào, tựa như đang yêu vậy.”
“Vậy sao?”, Dương Khánh Kiều nâng tay sờ hai má nong nóng, thầm nghĩ, sáng sớm liền vận động kịch liệt có thể xúc tiến máu tuần hoàn, đương nhiên hồng nhuận. Bất quá, thật sự giống như …… đang yêu sao?
“Gần đây có phải có chuyện tốt không a?”, trưởng phòng mị mị hỏi, ý tứ hàm xúc nửa phần thử lòng.
“Không, không có!”
“Đừng vội phủ nhận, tổng tài gọi riêng cậu đi lên làm báo cáo, anh ta đối với cậu có phải hay không……”
“Anh ta không đối tôi làm gì hết!”, lớn tiếng cãi lại, thần sắc hiện lên một chút hoảng hốt, giấu đầu lòi đuôi.
May mắn Trưởng phòng không phải người có nhãn lực sâu sắc, đem lời nói bị ngắt ngang nói tiếp: ”Cậu làm gì khẩn trương như vậy, tôi là muốn nói tổng tài đối với cậu có phải hay không đặc biệt vừa lòng, muốn đề bạt cậu, thăng chức cho cậu.”
Dương Khánh Kiều tìm cách biện minh đến nỗi mặt cũng đỏ lên, vốn không giỏi nói dối nên càng thấp thỏm không yên.
“Có câu tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (*), thay đổi nhân sự là chuyện vốn có thể dự kiến được, những nỗ lực cùng khả năng của cậu mọi người đều nhìn thấy, nếu thăng quan, cũng đừng quên lão nhân tôi a.” Trưởng phòng có chút cảm khái nói tiếp.
“Được thăng quan nhất định là Trưởng phòng trước, còn không tới phiên tôi đâu!”, thuận theo câu chuyện pha trò.
Trưởng phòng lại hỏi chuyện cậu đi “làm báo cáo” ở chỗ tổng tài, Dương Khánh Kiều sao có thể có thể thành thật báo cáo, đành phải nói qua loa có lệ cho xong chuyện.
Một nữ đồng nghiệp đem văn kiện đưa qua, khóe mắt lơ đãng lướt qua sau cổ cậu, ngạc nhiên nói: ”Phó phòng, tiểu điệp của anh hôm nay hảo hồng!”
“A?”
“Thoạt nhìn càng đáng yêu.”
“Thật vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn! Tôi cũng muốn nhìn!”, các nữ đồng nghiệp nghe tiếng liền vây lại, đối với cái bớt ở cổ cậu líu ríu. ”Thật đó, màu sắc trở nên hảo tiên diễm, phía trên giống như có vết cắn a.”
Dương Khánh Kiều lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ tai hồng vội vàng lấy tay che lại. ”Nào có, các cô nhìn lầm rồi!”
“Ái chà, Tiểu Kiều muội muội thẹn thùng kìa.”, các nữ nhân dùng biểu tình sắc sắc phát ra tiếng cười ái muội, ánh mắt mang ý xấu trêu đùa cười cợt: ”Chu Du ca ca tối hôm qua thật nhiệt tình nha.”
“Cái gì mà Chu Du ca ca, các cô đừng nói lung tung.”, cực khốn quẫn mà lẩm bẩm trách mắng, mặt đỏ như máu, tuy rằng hiểu được các cô nàng này chính là hay nói giỡn tuyệt không ác ý, lại cũng không biết được chân thật khuynh hướng tình dục của cậu, nhưng mà một câu vừa rồi thật khiến cậu rất xấu hổ, thấp thỏm không yên.
Bởi vậy có thể thấy, Dương Khánh Kiều mặc dù thân là Phó trưởng phòng, lại không có được chút uy nghiêm nào, các nữ đồng nghiệp thích “khi dễ“ cậu, nói hay ho là “ Phó phòng thực có thể kích phát tình mẫu tử của nữ nhân“, bằng không chính là “đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo một cái“.
Tuy rằng đáng yêu không giống với ẻo lả, nhưng cậu đường đường một đại nam nhân bị hình dung thành như vậy, vẫn cảm thấy thật mất mặt, đành phải đổ lỗi cho mẫu thân đã sinh ra một đứa con có gương mặt trắng trẻo mềm mịn như mặt oa nhi này.
“Tiểu Kiều.” Trưởng phòng ở cạnh bên lại lên tiếng.
“Trưởng phòng, có chuyện gì?”, hai mắt lòe lòe chớp chớp nhìn qua, dùng ánh mắt cầu cứu. Trưởng phòng, tôi biết anh hiểu rõ tôi nhất, mau cứu tôi thoát khỏi đàn sắc nữ khủng bố này a!
“Khi nào có thể uống rượu đầy tháng con cậu đây?”, Trưởng phòng, ngài thật được nước lấn tới a.
Dương Khánh Kiều nằm bẹp tại chỗ, hoàn toàn bị đánh bại, nội tâm nhịn không được thông thông cổ họng xướng một câu “Mây vì ta ảm đạm, gió vì ta thổi sầu, trước ba cọc thề nguyền nguyện trời cao chứng giám.” (**) ── Đậu Nga tỷ tỷ, tiểu đệ và tỉ đều cùng mang một nỗi oan như nhau! (Nỗi oan của nàng Đậu Nga/Quan Hán Khanh)
Cười cười nháo nháo, một buổi sáng xem như gió êm sóng lặng.
Dương Khánh Kiều thật cẩn thận không dám biểu lộ ra điểm dị thường gì, lặng lẽ đem bí mật trong lòng giấu kín.
Cậu cũng không hối hận cùng Trịnh Ngạn trở thành như vậy, chỉ là sợ, theo bản năng mà sợ, ngoại trừ xem xét các vấn đề thực tế, lại sợ thân bất do kỷ sa vào tư vị tình ái quá mức ngọt ngào.
Sợ, sẽ nghiện.
Sợ, kìm lòng không được mà không thể tự kiềm chế, vụng trộm yêu anh ta……
Nhất kiến chung tình cũng tốt, bởi tình dục sinh ra ái tình cũng được, cái gọi là tình yêu nói trắng ra thì cũng chỉ do hóc-môn và DNA gây ra mà thôi.
Hơn nữa Trịnh Ngạn là nam nhân anh tuấn nhiều tiền, sự nghiệpthành công, tràn ngập mị lực nam tính thành thục như vậy, yêu anh là chuyện phi thường dễ hiểu, hơn nữa lực thắt lưng hảo, kỹ xảo cao…… Khụ, nghiên cứu báo cáo đã nói, một nam nhân bình thường mỗi 52 giây đều nghĩ đến tình dục, thật sự không thể trách Tiểu Kiều háo sắc, dù sao nghiệt duyên của bọn họ cũng là bắt đầu từ tiếp xúc thân thể a.
Yêu liền yêu, kỳ thật cũng không là gì, nhưng mà luyến ái chỉ có tình dục mà không có tình yêu thì luôn bi ai a, aiz aiz.
Dương Khánh Kiều ôn nhu nhạy cảm bất giác âm thầm thở dài, đã quên cũng nên ngẫm lại xem, để cho hoàng đế bệ hạ trở về không thấy được người, hậu quả có thể sẽ rất ~ khủng ~ bố ~a.
Trên thực tế, Trịnh Ngạn đối với chuyện cậu không ngoan ngoãn chờ anh trở về tiếp tục nhận lâm hạnh, thì trên mặt không lộ vẻ không vui hay giận dữ, bàn tay nhẹ vuốt phẳng lớp dra mềm mại hơi nhăn, tựa như âu yếm da thịt tình nhân.
Nguyên bản hy vọng trở về nhìn thấy Dương Khánh Kiều nằm ở trên đây, trên người đắp chăn, lặng lẽ ngủ say, cũng có thể hoảng loạn, giống tiểu sủng vật vừa đáng yêu vừa đáng thương, kính sợ chủ nhân lại muốn lấy lòng chủ nhân, tinh thuần như vậy, cũng dâm đãng như vậy……
Dương Khánh Kiều quả thật dâm đãng, tràn ngập tinh thuần dâm đãng, ở trên người cậu có thể ngửi được một loại hương vị tình sắc thanh trong.
Tính cách ôn thuận hòa nhã, rộng rãi sáng lạn, thanh tân hồn nhiên nhưng bên trong lại là dâm đãng mê người, làm cho người ta muốn hung hăng áp đảo chà đạp, rồi mới hảo hảo sủng ái thương tiếc, là cực phẩm thiên nhiên thụ.
Bên ngoài mặc dù so với những đối tượng trước kia kém một chút, không linh hoạt khôn khéo bằng, không biết làm nũng a dua, bất quá như vậy mới dễ nắm giữ, càng có thể cẩn thận dạy dỗ cẩn thận, không phải sao? Trịnh Ngạn nghĩ, rất thích hợp trở thành oa nhi để mình anh độc hưởng tình ái.
“Thật là không nghe lời nha.”, ra vẻ khoái trá gợi lên khóe miệng, rất nhẹ nhàng, thực nhu hòa, lẩm bẩm nói: ”Nên trừng phạt tiểu dương nhi một mình đào tẩu thế nào đây?”
Vài tầng bên dưới, lưng người nào có một trận lạnh lẽo không biết từ đâu tới, không nhịn được mà rùng mình một cái, không biết là do giác quan thứ sáu dự cảm được điềm xấu.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chiếu rọi trên cao, tinh không vạn lí, không nửa điểm có vẻ sẽ chuyển trời. Ngô, gần đây thần kinh thật sự có điểm quá nhạy cảm.
Cùng trong tòa nhà đó, phía trên có một đại dã lang đầy bụng mưu đồ đen tối, bên dưới lại là rừng rậm hiểm ác không nhìn được lối ra, nhưng tiểu cừu lại không hề nhận ra thảm trạng đó.
Đại dã lang mặt người dạ thú hung tợn mỉm cười, ở trong mắt tiểu cừu lại cảm thấy mê người vô cùng.
Đại dã lang sờ sờ mặt tiểu cừu, bảo thật ngoan hảo ngoan, tiểu cừu nghĩ nó chính là ăn no nhàn nhã tâm tình tốt lắm.
Đại dã lang muốn ăn luôn tiểu cừu, tiểu cừu không lo vội chạy trốn, còn ngơ ngác chờ đại dã lang đến ăn.
Các khách quan xem xem, tình cảnh này là biểu hiện cho sự vượt xa khác biệt chủng tộc trong “chó sói và cừu non”, hay lại là ‘ha ha đuổi theo ta đi’ như trong “ba con heo con” và “cô bé quàng khăn đỏ” đây?
Cái gì, cô nói là “Brokeback Mountain” à? Aiz, bắt đầu không tốt diễn biến thương tâm, cuộc sống thật đã muốn đủ buồn khổ, tiểu hoa viên đam mỹ trong mộng ảo của tôi cũng không thể cứ buồn thảm như vậy.
Nói tóm lại một câu, Tiểu Kiều đồng, là do cậu không cẩn thận một đêm tình ngủ ngay trúng tân lão bản, liền quyết định hạnh phúc hay bất hạnh cả đời cậu, cậu hãy ngoan ngoãn nhận mệnh đi!
————
Còn chưa kết thúc đâu nha ~
Ghi Chú:
(*) Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa:
Điển cố: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị. Trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng 27 người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”.
Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.
(**): cái này là ta chém haha. Có thể là một câu trong “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” của Quan Hán Khanh chăng? Còn về tác phẩm NOCNĐN thì như sau:
Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chêt, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chông nàng Đậu Nga ôm chêt, nàng và bà Thái sông dựa vào nhau, nhưng nàng bị thăng vô lại quây rây, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuôc độc giêt ngươi. Quan lại xử án nhận hôi lộ, bưc cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trươc sau không chịu khuất phục. Quan xử án biêt Đậu Nga rât hiếu thảo, bèn tra tân bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tân, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và ngườ xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đết mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.
Đứng trước mặt gương trong thang máy kéo cổ áo lên cao một chút, thắt chặt cravat, miễn cưỡng che khuất vết cắn nơi yết hầu, xác nhận vẻ ngoài không có vấn đề lớn gì, mới bước vào văn phòng, hướng Trưởng phòng giải thích: ”Trưởng phòng, thực xin lỗi, bởi vì có chút việc, cho nên bây giờ mới đến.”
“Tôi biết, cậu đến phòng tổng tài làm báo cáo chứ gì.” Trưởng phòng nói.”Bất quá sao lại mau trở về vậy? Vương trợ lý còn tự mình gọi điện thoại xuống, nói cậu có thể cần một khoảng thời gian mới trở lại.”
“Ách…… Báo cáo đã xong, cho nên liền trở lại.” chột dạ nột nột trả lời, trở lại bàn làm việc của mình ngồi xong, không ngừng vùi đầu vào văn kiện.
“Không bị khó dễ đó chứ?”
“Hoàn hảo.” cưỡng chế ở trên cửa làm có tính là bị khó dễ không?
“Đúng rồi, tôi đã thuận tay điểm danh cho cậu.”
“A, cám ơn Trưởng phòng.” Dương Khánh Kiều vừa nghe, thực vui vẻ nở nụ cười. Tiền thưởng chuyên cần đáng yêu a, mày vẫn là nên trở lại hà bao ấm áp của tao!
Trưởng phòng dùng ánh mắt có điểm là lạ đối cậu nhìn trái một cái, nhìn phải một cái.
Dương Khánh Kiều không khỏi trở nên khẩn trương, không được tự nhiên lại kéo cao cổ áo, mặt cúi càng thấp, tọa lập nan an, rất sợ bị nhìn ra dị trạng gì.
“Tôi nói Tiểu Kiều nha……”
“Trưởng phòng có chuyện gì sao?”, ra vẻ dường như không có việc gì, nhưng trái tim nhỏ bé lại đập thình thịch.
“Cậu hôm nay khí sắc thoạt nhìn đặc biệt hồng nhuận, mặt mày hồng hào, tựa như đang yêu vậy.”
“Vậy sao?”, Dương Khánh Kiều nâng tay sờ hai má nong nóng, thầm nghĩ, sáng sớm liền vận động kịch liệt có thể xúc tiến máu tuần hoàn, đương nhiên hồng nhuận. Bất quá, thật sự giống như …… đang yêu sao?
“Gần đây có phải có chuyện tốt không a?”, trưởng phòng mị mị hỏi, ý tứ hàm xúc nửa phần thử lòng.
“Không, không có!”
“Đừng vội phủ nhận, tổng tài gọi riêng cậu đi lên làm báo cáo, anh ta đối với cậu có phải hay không……”
“Anh ta không đối tôi làm gì hết!”, lớn tiếng cãi lại, thần sắc hiện lên một chút hoảng hốt, giấu đầu lòi đuôi.
May mắn Trưởng phòng không phải người có nhãn lực sâu sắc, đem lời nói bị ngắt ngang nói tiếp: ”Cậu làm gì khẩn trương như vậy, tôi là muốn nói tổng tài đối với cậu có phải hay không đặc biệt vừa lòng, muốn đề bạt cậu, thăng chức cho cậu.”
Dương Khánh Kiều tìm cách biện minh đến nỗi mặt cũng đỏ lên, vốn không giỏi nói dối nên càng thấp thỏm không yên.
“Có câu tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (*), thay đổi nhân sự là chuyện vốn có thể dự kiến được, những nỗ lực cùng khả năng của cậu mọi người đều nhìn thấy, nếu thăng quan, cũng đừng quên lão nhân tôi a.” Trưởng phòng có chút cảm khái nói tiếp.
“Được thăng quan nhất định là Trưởng phòng trước, còn không tới phiên tôi đâu!”, thuận theo câu chuyện pha trò.
Trưởng phòng lại hỏi chuyện cậu đi “làm báo cáo” ở chỗ tổng tài, Dương Khánh Kiều sao có thể có thể thành thật báo cáo, đành phải nói qua loa có lệ cho xong chuyện.
Một nữ đồng nghiệp đem văn kiện đưa qua, khóe mắt lơ đãng lướt qua sau cổ cậu, ngạc nhiên nói: ”Phó phòng, tiểu điệp của anh hôm nay hảo hồng!”
“A?”
“Thoạt nhìn càng đáng yêu.”
“Thật vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn! Tôi cũng muốn nhìn!”, các nữ đồng nghiệp nghe tiếng liền vây lại, đối với cái bớt ở cổ cậu líu ríu. ”Thật đó, màu sắc trở nên hảo tiên diễm, phía trên giống như có vết cắn a.”
Dương Khánh Kiều lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ tai hồng vội vàng lấy tay che lại. ”Nào có, các cô nhìn lầm rồi!”
“Ái chà, Tiểu Kiều muội muội thẹn thùng kìa.”, các nữ nhân dùng biểu tình sắc sắc phát ra tiếng cười ái muội, ánh mắt mang ý xấu trêu đùa cười cợt: ”Chu Du ca ca tối hôm qua thật nhiệt tình nha.”
“Cái gì mà Chu Du ca ca, các cô đừng nói lung tung.”, cực khốn quẫn mà lẩm bẩm trách mắng, mặt đỏ như máu, tuy rằng hiểu được các cô nàng này chính là hay nói giỡn tuyệt không ác ý, lại cũng không biết được chân thật khuynh hướng tình dục của cậu, nhưng mà một câu vừa rồi thật khiến cậu rất xấu hổ, thấp thỏm không yên.
Bởi vậy có thể thấy, Dương Khánh Kiều mặc dù thân là Phó trưởng phòng, lại không có được chút uy nghiêm nào, các nữ đồng nghiệp thích “khi dễ“ cậu, nói hay ho là “ Phó phòng thực có thể kích phát tình mẫu tử của nữ nhân“, bằng không chính là “đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo một cái“.
Tuy rằng đáng yêu không giống với ẻo lả, nhưng cậu đường đường một đại nam nhân bị hình dung thành như vậy, vẫn cảm thấy thật mất mặt, đành phải đổ lỗi cho mẫu thân đã sinh ra một đứa con có gương mặt trắng trẻo mềm mịn như mặt oa nhi này.
“Tiểu Kiều.” Trưởng phòng ở cạnh bên lại lên tiếng.
“Trưởng phòng, có chuyện gì?”, hai mắt lòe lòe chớp chớp nhìn qua, dùng ánh mắt cầu cứu. Trưởng phòng, tôi biết anh hiểu rõ tôi nhất, mau cứu tôi thoát khỏi đàn sắc nữ khủng bố này a!
“Khi nào có thể uống rượu đầy tháng con cậu đây?”, Trưởng phòng, ngài thật được nước lấn tới a.
Dương Khánh Kiều nằm bẹp tại chỗ, hoàn toàn bị đánh bại, nội tâm nhịn không được thông thông cổ họng xướng một câu “Mây vì ta ảm đạm, gió vì ta thổi sầu, trước ba cọc thề nguyền nguyện trời cao chứng giám.” (**) ── Đậu Nga tỷ tỷ, tiểu đệ và tỉ đều cùng mang một nỗi oan như nhau! (Nỗi oan của nàng Đậu Nga/Quan Hán Khanh)
Cười cười nháo nháo, một buổi sáng xem như gió êm sóng lặng.
Dương Khánh Kiều thật cẩn thận không dám biểu lộ ra điểm dị thường gì, lặng lẽ đem bí mật trong lòng giấu kín.
Cậu cũng không hối hận cùng Trịnh Ngạn trở thành như vậy, chỉ là sợ, theo bản năng mà sợ, ngoại trừ xem xét các vấn đề thực tế, lại sợ thân bất do kỷ sa vào tư vị tình ái quá mức ngọt ngào.
Sợ, sẽ nghiện.
Sợ, kìm lòng không được mà không thể tự kiềm chế, vụng trộm yêu anh ta……
Nhất kiến chung tình cũng tốt, bởi tình dục sinh ra ái tình cũng được, cái gọi là tình yêu nói trắng ra thì cũng chỉ do hóc-môn và DNA gây ra mà thôi.
Hơn nữa Trịnh Ngạn là nam nhân anh tuấn nhiều tiền, sự nghiệpthành công, tràn ngập mị lực nam tính thành thục như vậy, yêu anh là chuyện phi thường dễ hiểu, hơn nữa lực thắt lưng hảo, kỹ xảo cao…… Khụ, nghiên cứu báo cáo đã nói, một nam nhân bình thường mỗi 52 giây đều nghĩ đến tình dục, thật sự không thể trách Tiểu Kiều háo sắc, dù sao nghiệt duyên của bọn họ cũng là bắt đầu từ tiếp xúc thân thể a.
Yêu liền yêu, kỳ thật cũng không là gì, nhưng mà luyến ái chỉ có tình dục mà không có tình yêu thì luôn bi ai a, aiz aiz.
Dương Khánh Kiều ôn nhu nhạy cảm bất giác âm thầm thở dài, đã quên cũng nên ngẫm lại xem, để cho hoàng đế bệ hạ trở về không thấy được người, hậu quả có thể sẽ rất ~ khủng ~ bố ~a.
Trên thực tế, Trịnh Ngạn đối với chuyện cậu không ngoan ngoãn chờ anh trở về tiếp tục nhận lâm hạnh, thì trên mặt không lộ vẻ không vui hay giận dữ, bàn tay nhẹ vuốt phẳng lớp dra mềm mại hơi nhăn, tựa như âu yếm da thịt tình nhân.
Nguyên bản hy vọng trở về nhìn thấy Dương Khánh Kiều nằm ở trên đây, trên người đắp chăn, lặng lẽ ngủ say, cũng có thể hoảng loạn, giống tiểu sủng vật vừa đáng yêu vừa đáng thương, kính sợ chủ nhân lại muốn lấy lòng chủ nhân, tinh thuần như vậy, cũng dâm đãng như vậy……
Dương Khánh Kiều quả thật dâm đãng, tràn ngập tinh thuần dâm đãng, ở trên người cậu có thể ngửi được một loại hương vị tình sắc thanh trong.
Tính cách ôn thuận hòa nhã, rộng rãi sáng lạn, thanh tân hồn nhiên nhưng bên trong lại là dâm đãng mê người, làm cho người ta muốn hung hăng áp đảo chà đạp, rồi mới hảo hảo sủng ái thương tiếc, là cực phẩm thiên nhiên thụ.
Bên ngoài mặc dù so với những đối tượng trước kia kém một chút, không linh hoạt khôn khéo bằng, không biết làm nũng a dua, bất quá như vậy mới dễ nắm giữ, càng có thể cẩn thận dạy dỗ cẩn thận, không phải sao? Trịnh Ngạn nghĩ, rất thích hợp trở thành oa nhi để mình anh độc hưởng tình ái.
“Thật là không nghe lời nha.”, ra vẻ khoái trá gợi lên khóe miệng, rất nhẹ nhàng, thực nhu hòa, lẩm bẩm nói: ”Nên trừng phạt tiểu dương nhi một mình đào tẩu thế nào đây?”
Vài tầng bên dưới, lưng người nào có một trận lạnh lẽo không biết từ đâu tới, không nhịn được mà rùng mình một cái, không biết là do giác quan thứ sáu dự cảm được điềm xấu.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chiếu rọi trên cao, tinh không vạn lí, không nửa điểm có vẻ sẽ chuyển trời. Ngô, gần đây thần kinh thật sự có điểm quá nhạy cảm.
Cùng trong tòa nhà đó, phía trên có một đại dã lang đầy bụng mưu đồ đen tối, bên dưới lại là rừng rậm hiểm ác không nhìn được lối ra, nhưng tiểu cừu lại không hề nhận ra thảm trạng đó.
Đại dã lang mặt người dạ thú hung tợn mỉm cười, ở trong mắt tiểu cừu lại cảm thấy mê người vô cùng.
Đại dã lang sờ sờ mặt tiểu cừu, bảo thật ngoan hảo ngoan, tiểu cừu nghĩ nó chính là ăn no nhàn nhã tâm tình tốt lắm.
Đại dã lang muốn ăn luôn tiểu cừu, tiểu cừu không lo vội chạy trốn, còn ngơ ngác chờ đại dã lang đến ăn.
Các khách quan xem xem, tình cảnh này là biểu hiện cho sự vượt xa khác biệt chủng tộc trong “chó sói và cừu non”, hay lại là ‘ha ha đuổi theo ta đi’ như trong “ba con heo con” và “cô bé quàng khăn đỏ” đây?
Cái gì, cô nói là “Brokeback Mountain” à? Aiz, bắt đầu không tốt diễn biến thương tâm, cuộc sống thật đã muốn đủ buồn khổ, tiểu hoa viên đam mỹ trong mộng ảo của tôi cũng không thể cứ buồn thảm như vậy.
Nói tóm lại một câu, Tiểu Kiều đồng, là do cậu không cẩn thận một đêm tình ngủ ngay trúng tân lão bản, liền quyết định hạnh phúc hay bất hạnh cả đời cậu, cậu hãy ngoan ngoãn nhận mệnh đi!
————
Còn chưa kết thúc đâu nha ~
Ghi Chú:
(*) Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa:
Điển cố: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị. Trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng 27 người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”.
Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.
(**): cái này là ta chém haha. Có thể là một câu trong “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” của Quan Hán Khanh chăng? Còn về tác phẩm NOCNĐN thì như sau:
Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chêt, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chông nàng Đậu Nga ôm chêt, nàng và bà Thái sông dựa vào nhau, nhưng nàng bị thăng vô lại quây rây, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuôc độc giêt ngươi. Quan lại xử án nhận hôi lộ, bưc cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trươc sau không chịu khuất phục. Quan xử án biêt Đậu Nga rât hiếu thảo, bèn tra tân bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tân, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và ngườ xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đết mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.
Bình luận truyện