Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 2: Tấn công



Từ khi sinh ra, hôm nay là ngày vui nhất của Đường Duyệt. Nàng nhẹ nhàng, cẩn thận nâng niu bông hoa trong tay, chầm chậm bước đi, chỉ sợ nếu không khéo sẽ làm nát cánh hoa.

“Dừng bước!”

Đường Duyệt giật mình, quay đầu nhìn, Âu Dương phu nhân cùng Âu Dương Minh Châu đã đứng ngay trước mặt.

Mặt Lý Hồng đầy vẻ tức giận, hét lên: “Cô đã làm gì với Minh Châu nhà ta thế hả?”.

Đường Duyệt cứng lưỡi, nàng đã làm gì? Nàng có thể làm gì với Âu Dương Minh Châu? Ánh mắt van nài của nàng đang nhìn Âu Dương Minh Châu, hy vọng cô nương ấy có thể giải thích giúp nàng, ai ngờ đối phương cúi thấp đầu không thèm nhìn nàng!

Lý Hồng không ngừng trách móc Đường Duyệt: “Cô rốt cuộc đã làm gì hả? Tại sao lại muốn ức hiếp Minh Châu của chúng ta?”.

“Cháu không bắt nạt cô ấy thật mà!” Đường Duyệt khẽ nói.

“Cái gì? Cô không ức hiếp con ta? Cô xem, đôi mắt Minh Châu của nhà ta đã đỏ mọng lên rồi kìa”. Lý Hồng bây giờ và Lý Hồng với một nụ cười rất đẹp vừa nãy dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau, bà chỉ thẳng vào mặt nàng nói: “Cô đúng là một đứa con hoang, không có giáo dục, còn không mau mau xin lỗi Minh Châu đi!”.

“Cháu chưa hề nói với Âu Dương cô nương một lời nào, sao có thể bắt nạt cô nương ấy chứ?” Đường Duyệt vội vàng nói tới mức mặt đỏ hết lên.

“Hồ đồ, một đứa như cô cũng dám cãi lại ta sao?” Lý Hồng giơ tay lên, tát Đường Duyệt một cái.

“Bà…” Đường Duyệt cắn chặt răng, xoa nhẹ lên má.

“Cô không xem mình là loại gì, cho cô một cái tát để đền tội cho Minh Châu thì đã sao nào? Đồ con hoang, ta phải thay phụ mẫu cô dạy dỗ cô”.

“Phụ thân con chưa bao giờ đánh con”. Không biết dũng khí từ đâu tới, Đường Duyệt cãi lại.

“Phụ thân cô là một tên hèn hạ. Cô không biết đây là đâu sao? Chúng ta là khách quý của Đường Gia Bảo. Đường Gia Bảo là nơi để cô dở thói ngang ngược hay sao?”

Âu Dương Tiếu Thiên hắng giọng để nhắc nhở phu nhân không nên quên thân phận của mình, ông cười rất thân thiện với nàng: “Đường cô nương, Minh Châu nhà chúng ta còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng con là một người con gái tốt. Nếu như đúng là con bắt nạt nó, xin lỗi một câu là được, chúng ta sẽ không để bụng đâu”.

Một câu nói rất có ý nghĩa, con gái của họ lẽ nào không hiểu sao, trong thiên hạ này ai dám bắt nạt Âu Dương Minh Châu cơ chứ? Âu Dương Tiếu Thiên biết được điểm này nhưng vẫn nói như vậy, chẳng qua chỉ muốn làm cho con gái của mình vui lên thôi, vì thấy đôi mắt con gái yêu của mình đã đỏ hoe nên mới nói như thế. Phu nhân ông không biết phân biệt phải trái, đúng sai gây chuyện với Đường Duyệt, trong lòng ông thấy còn nghi ngờ, nhưng vì phu nhân, ông không thể không làm vậy.

Lý Hồng đã hạ hỏa, đột nhiên bà quay sang nói với Âu Dương Minh Châu rằng: “Chính là vì bông hoa đó?”.

Âu Dương Minh Châu ngước mắt nhìn, trong chốc lát đã nhìn thấy bông hoa trong bàn tay của Đường Duyệt, đôi mắt giận hờn bỗng bùng lửa: “Ai báu gì chứ, không cho thì thôi!”. Âu Dương Minh Châu đưa tay ra cướp lấy, vứt xuống đất, tức giận dùng bàn chân giẫm đi giẫm lại, trong lòng đột nhiên thoải mái hẳn lên. Nàng nhìn bộ mặt đờ đẫn của Đường Duyệt, cảm thấy rất đắc ý.

Lý Hồng thấy con gái vui lên, lửa trong người cũng biến mất. Bà cười, bước tới nắm chặt bàn tay Âu Dương Minh Châu: “Nha đầu ngốc, không cần phải tính toán với nó như vậy. Con không nghĩ đến thân phận của phụ thân nó sao? Nó cũng đáng để con phải tức giận như vậy ư?”.

Đường Duyệt khóc nức nở, nàng nhìn chằm chằm vào bông hoa bị giẫm nát, đôi môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể nói ra.

Lý Hồng bước đến trước mặt Đường Duyệt, dường như muốn giáo huấn nàng mấy câu nữa mới thấy dễ chịu thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất lớn ở phía sau lưng: “Âu Dương Tiếu Thiên!”. Tiếng gọi chưa dứt, một người nhanh chóng bay tới.

Vẻ mặt của người này rất hung ác, tay phải của Âu Dương Tiếu Thiên nhẹ nhàng giơ lên: “Các hạ là ai? Tìm Âu Dương Tiếu Thiên có việc gì?”.

Người này đang ở trên không, đột nhiên cảm thấy có một luồng nội lực nào đó xuyên qua thân mình, toàn thân cứng đơ, không chịu nổi liền hạ chân xuống đất.

Lý Hồng mở to mắt nhìn ông ta, võ công người này xem ra không thường, nhưng mặt rất lạ, dường như chưa từng gặp qua, không giấu nổi sự hiếu kỳ liền nói: “Ông là ai, đến tìm chúng tôi có việc gì?”.

“Hứ! Thì ra là vợ chồng nhà ngươi đều ở đây. Tốt! Tốt! Rất tốt!” Ông ta cười lạnh lùng, nhưng từ từ lao tới, giọng đầy căm hận nói: “Ngày mười tám tháng năm vốn là ngày đại thọ của mẫu thân ta. Huynh trưởng Diệp Khô Hàn của ta vội vàng đi đến Tề Nam để chuẩn bị tổ chức mừng thọ. Vốn nghĩ tiệc đại thọ năm nay rất linh đình nhưng không ngờ nhiều ngày sau vẫn chưa thấy huynh trưởng ta trở về. Ta vội vàng lên đường đến Tề Nam đi tìm mới biết được rằng… Trên đường đi huynh trưởng ta gặp phải xung đột, một người đang sống sờ sờ như thế lại bị người ta đánh chết! Ta dò la mãi mới biết, đó là do Âu Dương sơn trang làm. Âu Dương trang chủ, ông giải thích với ta như thế nào đây?”.

Âu Dương Tiếu Thiên thấy kinh ngạc, mới nhớ lại rằng cách đây không lâu thực chất có chuyện đó, nhưng việc đó xảy ra trong lúc đám người dưới trong sơn trang tìm mua lễ vật chúc mừng Đường Gia Bảo. Ông chắp tay nói: “Sự việc này đích thực là có. Nhưng người đã đánh chết lệnh huynh đã bị đuổi khỏi sơn trang Âu Dương rồi. Cậu ta không còn can hệ gì với Âu Dương sơn trang nữa! Ta sẽ thay cậu ta đền tội, thực là không phải!”.

Diệp Khô Mộc lạnh lùng cười: “Đánh chết người, nói một câu là xong sao? Ta không phải là một thằng ngốc. Đúng thật là ức hiếp người quá đáng!”.

Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lùng đáp: “Huynh trưởng của ngươi và người hầu nhà ta cãi nhau. Hai người bọn họ đánh nhau, một người chết, cũng nên tự trách mình. Ngươi còn vì ông ta mà nung nấu trả thù?”.

Diệp Khô Mộc tức giận: “Hồ đồ! Huynh trưởng ta là người thật thà, rõ ràng là ngươi dung túng cho bọn tiểu nhân làm điều ác! Hôm nay ta phải mang con gái ngươi đi tế huynh trưởng ta!”. Câu nói vừa dứt, ông ta liền lôi một thanh đoản kiếm từ thắt lưng ra, Âu Dương Tiếu Thiên hắng giọng rất lạnh lùng: “Ngươi dám!”.

Trong nháy mắt, chỉ thấy bóng của hai người xoay tròn, cuốn vào nhau trên không, hai luồng sáng lạnh lùng đan vào nhau, tiếng va chạm của binh khí phát ra làm inh tai. Lý Hồng thấy võ công của Âu Dương Tiếu Thiên hơn đối phương rất nhiều, nhưng tuyệt pháp đoản kiếm của người đó cũng rất lợi hại, thanh trường kiếm của Âu Dương Tiếu Thiên không phù hợp để tấn công áp sát. Đã hơn mười hiệp trôi qua, người đó liền sử dụng một kế đánh lừa, giả bộ tránh Âu Dương Tiếu Thiên rồi trực tiếp đâm thẳng xuống.

Lý Hồng lòng đầy sợ hãi, nghĩ ra quỷ kế ôm lấy Đường Duyệt thất thanh hét lên: “Minh Châu! Cẩn thận!”. Đường Duyệt rất hoảng sợ, lại bị thân hình mềm mại, nóng hổi của bà ta một tay ôm trọn, không thể di chuyển được. Âu Dương Minh Châu đứng một bên, đờ người ra.

Lý Hồng rút chiếc trâm cài đầu ra, lao về phía Diệp Khô Mộc. Diệp Khô Mộc sớm đã có phòng bị, đoản kiếm đã rơi xuống trước, vừa may chặn được ám khí ngay trước mặt, nhưng ông ta chỉ chặn lại như vậy, thấy bàn tay nóng lên, toàn thân run rẩy, nhận thấy Lý Hồng cũng là một người có võ công rất giỏi. Lúc này, Âu Dương đã kịp lao tới từ phía sau, một tiếng vút vang lên, Diệp Khô Mộc vội vàng định thần ứng phó, nhưng tốc độ của Âu Dương rất nhanh, lưng Diệp Khô Mộc đã bị trúng một nhát! Lợi thế đã bị mất đi, trong lòng Diệp Khô Mộc lại càng thêm hận thù, mặc dù bị thương, nhưng vẫn hét lớn, dốc hết sức tấn công về phía Âu Dương, nhát đâm này chất chứa nhiều hận thù, đã không còn để ý gì đến tính mạng của bản thân thì cũng phải đưa đối phương đến chỗ chết! Âu Dương không dám giao đấu chính diện, liền vội vàng xoay người tránh đối phương. Ai cũng biết rằng nhát đâm này là để giành cho đứa con gái mà Lý Hồng yêu thương nhất, chỉ thấy ông ta đổi hướng tấn công, tấn công về phía bên phải của Lý Hồng và Đường Duyệt.

Lý Hồng có lẽ quá lo lắng nên đã giơ tay ra ngăn cản, một lần nữa bị nhát dao hận thù của Diệp Khô Mộc đâm rách tay áo, cánh tay trắng như tuyết bị nhát đâm làm bị thương, vết thương đang chảy máu. Bà ta đau đến nỗi kêu lên một tiếng, che cánh tay rồi lùi về phía sau vài bước, trong phút lơ đãng không chú ý đến Đường Duyệt! Lúc đó Âu Dương vừa kịp tới, nhưng Diệp Khô Mộc đã nhanh tay hơn một bước khống chế được Đường Duyệt. Âu Dương nhìn thấy phu nhân yêu quí của mình bị thương, vô tình bỏ mặc những người xung quanh.

Nhằm đúng lúc đó, bàn tay Diệp Khô Mộc nắm chặt Đường Duyệt, chân lướt nhẹ nhàng trên gió, trong nháy mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.

Âu Dương Minh Châu vừa rồi còn ngây người ra, bất chợt hét lên, rồi bật khóc: “Mẫu thân!”.

Lý Hồng ngây người ra một lúc, chạy lại ôm chặt lấy đứa con gái yêu của mình: “Tốt rồi, con không sao thì tốt rồi!”.

“Phụ mẫu vừa rồi đều không để ý tới con, mẫu thân… mẫu thân còn ôm cô ta! Mẫu thân…” Âu Dương Minh Châu khóc nức nở.

Lý Hồng bật cười, xoa xoa vào trán của con gái: “Con đúng là một đứa nha đầu ngốc! Những việc mẫu thân làm đều để ngăn chặn ông ta, để bảo vệ con được bình an!”. Nàng nghe cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng hoàn toàn quên mất Đường Duyệt đã thay Âu Dương Minh Châu đi vào chỗ chết, đã bị người ta bắt đi rồi.

Một lúc sau, Âu Dương Tiếu Thiên mới nhớ ra Đường Duyệt đã bị bắt đi. Họ có mặt ở đó mà không cứu, phải giải thích việc này như thế nào với Đường Gia Bảo đây. Âu Dương Tiếu Thiên nói: “Vẫn may Minh Châu không sao. Chỗ này cách xa Đường Gia Bảo, cũng không có ai ở đây, chúng ta hãy coi như không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả”.

Lý Hồng nói: “Không được! Nơi này có dấu vết của việc đánh nhau”.

Âu Dương Tiếu Thiên nhìn quanh một lượt, cũng không thể không thừa nhận rằng phu nhân của mình suy nghĩ rất chu đáo, khuôn mặt trầm ngâm: “Vậy thì…”.

Âu Dương Minh Châu xé váy, giúp Lý Hồng băng lại vết thương. Lý Hồng nhìn con gái rất âu yếm, chỉ vào vết thương rồi quay sang nhẹ nhàng nói với Âu Dương Tiếu Thiên: “Chàng à! Hãy yên tâm đi, thiếp đã có cách”.

Vì đề phòng Đường Duyệt kêu gào, Diệp Khô Mộc đã dùng một chưởng làm nàng hôn mê. Ông ta không dễ gì mới tìm được sự thật về cái chết của huynh trưởng, lại nghe thấy vợ chồng Âu Dương đến Đường Gia Bảo, thuận đường theo dõi hai người đó. Tai mắt trong Đường Gia Bảo rất nhiều, lại có nhiều cao thủ quy tập, ông ta đã dùng rất nhiều kế mới tránh khỏi sự chú ý của người khác, vất vả lắm mới bắt được Đường Duyệt ra ngoài. Ông ta đã ẩn nấp trong một quán trọ tồi tàn ở một trấn nhỏ phía Nam Đường Gia Bảo.

Đường Duyệt hôn mê đến nửa đêm mới tỉnh lại. Nàng từ từ ngồi dậy, có một đôi mắt chằm chằm nhìn nàng rất đáng sợ.

“Tỉnh rồi à?” Người đó hầm hầm nói, nhưng đột nhiên ho nặng nhọc.

Đường Duyệt không thể giải thích tại sao, giật mình hỏi: “Ông…”.

“Không được phép nói”. Ông ta nói với giọng hằn học, chỉ có cảm giác đằng sau lưng rất đau. Âu Dương Tiếu Thiên xuất chưởng không chỉ đẹp! Trúng chưởng này thực chất bị nội thương rất nặng, nếu như không chữa trị kịp thời, sẽ không có đường nào trở về nhà, nhưng ông ta vẫn kìm nén: “Ngươi hãy nói thật đi, tạm thời ta sẽ không giết ngươi!”.

Đường Duyệt lắc lắc đầu: “Ông giết cháu cũng không có ích gì cả”.

“Cái gì?” Diệp Khô Mộc không thở được nữa, chỉ ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

“Cháu là Đường Duyệt chứ không phải là Âu Dương Minh Châu. Ông bắt cháu đi cũng chẳng có ích gì!”

Diệp Khô Mộc vươn mình đứng đậy, hằn học hét lên: “Rốt cuộc ngươi do ai xúi bẩy lại mạo nhận Âu Dương Minh Châu? Nếu như có nửa lời nói dối, ta sẽ lấy mạng của ngươi”. Đoản kiếm vung lên, phát ra tiếng loảng xoảng, bay qua chiếc bông tai của Đường Duyệt, cắm thẳng vào bức tường ở sau lưng, tiếng đao mang theo một cảm giác ớn lạnh.

Đường Duyệt ngây người ra, lông mày sợ nhíu lại: “Cháu… không có ai xúi giục cả”.

Diệp Khô Mộc nắm lấy cổ nàng, nhấc bổng nàng lên giống như nhấc một chú chim nhỏ, sự tức giận biểu hiện ra mặt: “Mẹ nhà nó, dám lừa ta!”.

“Phụ thân cô là ai?”

Đường Duyệt vội vàng nói: “Phụ thân cháu? Phụ thân… Phụ thân cháu chết rồi”.

Diệp Khô Mộc một mực không tin, tiếp tục hỏi: “Vậy nhà ngươi còn có ai khác không?”.

Đường Duyệt nói: “Chỉ còn mẫu thân, còn…”.

“Còn ai nữa? Nói!”.

Đường Duyệt thở không ra: “Còn có phụ thân mới, đại ca mới…”.

Người mà Đường Duyệt nói đến đương nhiên là Đường Mẫn và Đường Mạc, nhưng thật đáng tiếc Diệp Khô Mộc làm sao có thể tin được. Trong lòng vẫn nghi ngờ nàng nói dối, không đúng trình tự, nói phụ thân đã chết trước, trong nhà chỉ còn mẫu thân, sau đó lại nói rằng có phụ thân mới, đại ca mới gì đó… Nghĩ rằng ông ta là thằng ngốc hay sao? Mặt đầy sát khí, tay lăm lăm thanh đoản kiếm dường như đang muốn lấy mạng của nàng, nhưng bản thân lại bị trọng thương, chỉ cần tức giận lập tức ảnh hưởng đến vết thương, mất máu và ho nhiều đã làm khuôn mặt trở nên tím ngắt. Tay tự nhiên buông thõng, người cũng không đứng vững, toàn thân đổ rầm xuống giường.

Đường Duyệt vừa rồi suýt mất mạng trong tay ông ta, thở phào một cái, tay ôm ngực, nhanh chóng bò xuống giường, run rẩy đứng cạnh bàn.

Diệp Khô Mộc không thở nổi nữa, hận một nỗi không thể ngay lập tức bò dậy giết chết nàng, ông ta cười mếu máo: “Ngươi lừa ta. Ngươi chính là Âu Dương Minh Châu!”.

Đường Duyệt lại lắc đầu: “Cháu đích thực tên là Đường Duyệt”.

Khuôn mặt Diệp Khô Mộc đột nhiên trắng bệch ra như chết, nằm bất động trên giường, chỉ có một đồng tử mở rất to, nhìn chăm chăm lên trần nhà, lẩm bẩm: “Hết rồi… Hết rồi… Hết thật rồi…”.

Đường Duyệt nhìn ông ta, cảm thấy người này rất kỳ lạ, vừa rồi rất hung ác, lúc này nằm trên giường chết cũng không chết được. Đúng là rất kỳ lạ.

Ai biết được rằng Diệp Khô Mộc lại chưa xử cô. Đôi mắt như muốn dọa người kia luôn nhìn trân trân lên trần nhà, không biết ông ta đang nghĩ gì. Đường Duyệt không bỏ chạy, tựa mình vào chiếc bàn, quỳ và ngủ trên sàn nhà lạnh như băng.

Đến lúc nàng tỉnh lại, họ đã thay đổi địa điểm. Lần này nàng bị Diệp Khô Mộc trói ngang người, chỉ nghe thấy tiếng gió kêu vù vù, không biết ông ta đã đi bao nhiêu dặm nữa, dường như đã đi rất xa rất xa, nhưng lại có cảm giác vừa rời khỏi cái trấn đó. Lúc ông ta dừng lại, trời cũng vừa tối.

Diệp Khô Mộc vốn bị trọng thương, chưa chạy được bao xa đã kiệt sức, toàn thân run lên rồi đổ sụp xuống.

Đường Duyệt bất ngờ hét lên: “Ông, đằng sau lưng của ông… sau lưng bị chảy máu!”. Nàng xé tay áo của mình ra. Lúc bình thường nàng sẽ không nỡ làm như thế, đây là chiếc áo mới đầu tiên kể từ khi tới Đường gia. Từ lúc mặc nó tới giờ, ngay cả lúc nàng trèo lên cây cũng rất cẩn thận, sợ rằng vướng vào cành cây sẽ làm rách áo, nàng nói với Diệp Khô Mộc: “Ông à, để cháu giúp ông. Cháu… giúp ông…”.

Diệp Khô Mộc nhìn nàng lạnh lùng: “Không cần! Ta mà chết, cũng phải mang ngươi đi theo. Ngươi không nhìn rõ đây là nơi nào sao?”.

Đường Duyệt nhìn xung quanh, đôi mắt căng ra, một vùng toàn mộ hoang, trời tối, nơi nơi đều là bóng cây lạ, tiếng côn trùng kêu, càng làm người ta sợ.

“Mặc dù ta không tóm được Âu Dương Minh Châu, nhưng cũng không thể chết một cách phí hoài như vậy được. Ngươi phải chết thay cô ta, chắc hẳn huynh trưởng ta dưới mồ cũng có thể nhắm mắt được rồi”.

Đường Duyệt ngây ngô nói: “Cháu vốn dĩ không phải là Âu Dương cô nương. Ông tế sống cháu thay cô nương ấy, điều này… sao có thể được?” Nghĩ một lúc, nàng lại lấy hết dũng khí nói: “Nếu không ông cứ lấy cháu thay cô nương ấy cũng được. Cháu rất nhớ phụ thân. Nếu như ông mang cháu đi theo, cháu có thể gặp phụ thân có phải không?”.

Diệp Khô Mộc không ngờ nàng lại có thể nói ra những câu như vậy, nhưng giọng nàng rất trẻ con, lời nói không mang chút sợ hãi. Dường như nàng không hiểu gì về cái chết, có lẽ đối với nàng, nàng chết đi chỉ giống như một chuyến đi chơi. Lúc đó ông không biết nói gì mới phải, cuối cùng chỉ than một tiếng: “Thôi đi, thôi đi, ta không so đo với một con ngốc”.

Yên tĩnh một lúc khá lâu, giữa một nơi hoang vu xung quanh đều là những ngôi mộ mọc đầy cỏ dại, có một người đàn ông trung niên và một đứa con gái ngốc nghếch, một người nằm một người ngồi, thời gian trôi qua hai mắt của Diệp Khô Mộc nhắm nghiền, từ từ nói: “Ta vẫn cho rằng ngươi chính là Âu Dương Minh Châu… Thôi bỏ đi… Ngươi đi đi…”.

“Vậy… ông muốn cháu làm thế nào?”

Diệp Khô Mộc lạnh lùng đáp: “Ta muốn chết, ngươi không nhận thấy sao! Không mau cút đi!”.

Đường Duyệt nghĩ một lát, đột nhiên cảm thấy vui vui, liền nắm vào tay áo của Diệp Khô Mộc: “Ông, nếu như ông muốn chết, hãy giúp cháu cùng chết được không?”.

Diệp Khô Mộc im lặng, mơ màng quay sang nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Ngươi muốn ta đưa ngươi trở về, nhưng ta không còn sức nữa, thực sự ta làm không nổi”.

Đường Duyệt lắc đầu, chân thành nói: “Ông gặp phụ thân cháu rồi, hãy nhớ giúp cháu nói với ông ấy rằng, Tiểu Duyệt rất nhớ ông ấy, rất nhớ, rất nhớ. À, đúng rồi, ông chắc sẽ không nhận ra ông ấy đúng không? Phụ thân cháu rất dễ nhận ra, ông ấy gầy gầy, đen đen, đôi mắt khi cười có nhiều nếp nhăn, ông ấy thường mặc chiếc áo màu nâu. Ông à, nhất định ông phải nhớ nói với ông ấy rằng cháu rất nhớ ông ấy nhé!”.

Diệp Khô Mộc nhắm nghiền mắt, không biết tại sao trong khóe mắt chảy ra một dòng lệ nóng hổi, giọng của ông lạc đi: “Được! Nếu như ta… Nếu như gặp được phụ thân cháu… gặp được…”.

Đường Duyệt dường như cảm thấy toàn thân ông đang run lên, nhưng nghĩ vì lạnh nên mới run như vậy, sau đó nàng gập lưng ôm lấy người Diệp Khô Mộc. Nàng ôm một người hoàn toàn xa lạ nhưng giống như hồi còn nhỏ nàng ôm phụ thân nàng vậy. Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Như thế này có còn lạnh hay không?”.

Nàng không hiểu tại sao mình có đủ dũng khí như vậy, một người sắp chết, lại làm nàng có một cảm giác rất thân thuộc. Trước mặt vợ chồng Âu Dương, thì tấn công dữ dội, thân hình nhỏ bé như vậy, nhưng không để ý sống chết lao tới. Bây giờ, nàng lại cảm thấy ông ấy rất lợi hại, rất giỏi, giống như phụ thân đã chết trước kia của nàng, rất nhỏ, yếu, nhưng đã rất nỗ lực, luôn luôn nỗ lực.

Dường như có một luồng sáng phản chiếu tới, Diệp Khô Mộc khẽ nói với người con gái đang ôm mình: “Ta… Ta rất hối hận, nếu không phải vì ta rời nhà đi tìm bảo đao… Huynh trưởng của ta đã không chết… Ta cũng sẽ không đến báo thù… Bây giờ cũng sẽ không chết… Ha ha… Báo ứng…”.

Đường Duyệt cũng không hiểu ông ấy nói gì, nhưng khi tiếp xúc gần như vậy, nàng dường như cảm nhận thấy trong lòng ông có chút sợ hãi khi bóng đêm bao trùm, nàng càng ôm chặt hơn: “Ông… ông… đừng sợ. Sau khi ông chết, không phải có thể gặp được đại ca của ông hay sao, như thế mọi người được đoàn tụ rồi. Sau này cũng không có nhiều người đuổi theo ông như vậy…”. Lúc Đường Duyệt nhẹ nhàng nói, chiếc đầu dần dần tựa vào ngực ông ấy, giống như đang truyền hơi ấm cho ông cũng giống như lúc nhỏ được cha ôm, hơi ấm quen thuộc đã lâu không còn.

Diệp Khô Mộc đờ người ra, những chiếc răng két két va vào nhau, lồng ngực run lên, ông cắn răng nói lớn: “Rất tốt… Rất tốt, tại sao ta lại nghĩ không bằng một đứa trẻ! Ta phải đi gặp huynh trưởng ta! Ta không phải sợ, ta cũng không sợ!”. Nói xong, bỗng thấy bình tĩnh hẳn, người không run nữa, bình tĩnh đợi cái chết đến.

Hai người họ, lúc trước xa lạ bao nhiêu thì giờ lại thân thuộc bấy nhiêu, đúng là một việc rất kỳ lạ, một người kỳ lạ nhất trên đời!

Diệp Khô Mộc đợi rất lâu, không nghe thấy tiếng Đường Duyệt, trong lòng lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ, cô nương này có lẽ cũng không ngốc nghếch như vẻ bên ngoài. Ông thấy rất vui, hạnh phúc, nếu lúc này bên cạnh ông là Âu Dương Minh Châu, ông cũng không có đủ sức để giết chết đối phương, có chết đi cũng không thể nhắm mắt! May mà người bắt được không phải là Âu Dương Minh Châu, may mà ông… ông đã… bắt được một đứa con gái xa lạ…

Cuối cùng, ông thở dài: “Sau khi ta chết, cháu không được đi về phía Tây, nơi đó… khụ khụ… Trấn bên đó đang có dịch bệnh hoành hành, có rất nhiều người đã chết, trở về Đường Gia Bảo phải đi về phía Bắc, đã nghe rõ chưa?”.

Đường Duyệt hờ hững nhắc lại: “Được, không được đi về phía Tây, phải đi về phía Bắc! Đi về phía Bắc!”.

“Ta…” Ông nghĩ rất lâu, dường như có chút do dự, cuối cùng cũng nói, “Người chết cũng giống như ngọn đèn bị tắt, cần cái này để làm cái gì, hay là cho cháu, thôi ta cho cháu. Tiểu cô nương, sau khi ta chết, tìm ở thắt lưng của ta lấy cái… khụ khụ… một vật được bọc bởi một chiếc khăn màu đỏ… Cái đó ta tặng cháu… nhưng… khụ khụ… đừng để cho người khác nhìn thấy…”. Ông nói đi nói lại cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì, Đường Duyệt nghe cũng không rõ lắm, nhưng cuối cùng cũng nghe thấy ông ấy nói: “Điều duy nhất làm ta hối hận… là sau này mẫu thân ta không có ai trông nom chăm sóc. Ây da! Tại sao ta lại vì cái vật quái quỷ này mà đi khỏi nhà mười năm. Tại sao… lại bị con ma đó làm mê hoặc… tại sao?”.

Ông hỏi đi hỏi lại trong vô vọng, không biết đang hỏi ai nữa. Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bỗng im bặt, bốn bề lại trở về yên tĩnh, không một tiếng động. Đường Duyệt mơ mơ màng màng, gục lên ngực ông ngủ.

Đến nửa đêm, hơi lạnh làm Đường Duyệt tỉnh dậy, nàng xoa xoa đôi mắt, đẩy nhẹ Diệp Khô Mộc, tay nàng chạm phải một thứ lạnh lạnh, không phản ứng. Nàng thất thanh hét lên: “Ông!”. Nhưng Diệp Khô Mộc cuối cùng cũng không trả lời, nàng đợi rất lâu, rất lâu, cuối cùng bỗng nhớ ra, có lẽ chết rồi.

Đường Duyệt dựa vào một người đã chết, xung quanh toàn mộ hoang, nhưng nàng không thấy sợ. Trăng rất sáng, có thể nhìn thấy những dòng chữ được khắc rất tỉ mỉ trên các bia mộ kia, nàng đọc một câu: “Tổ tiên ông bà cha mẹ… tổ…”. Nàng vẫn chưa hiểu câu nói đó có ý gì, nàng nghĩ, những người xung quanh đều có một tấm bia, chỉ có Diệp Khô Mộc không có, thật là đáng thương. Nàng bèn đứng dậy tìm xung quanh, kiếm một ít đất đá đủ để che lên người Diệp Khô Mộc. Phủ được nửa người, đột nhiên nhớ ra dường như ông ấy đã nói với nàng phải lấy một vật gì đó, nhưng dùng tay mò mẫm mãi không tìm thấy. Nàng kéo một hòn đá ra, mới lấy được chiếc khăn màu đỏ bọc vật đó, soi dưới ánh trăng, đâu phải chiếc khăn màu đỏ, vốn dĩ là một chiếc khăn lụa đã bị nhuốm máu, nàng nghĩ chắc hẳn trong lúc đánh nhau đã có rất nhiều người bị chết, không biết làm thế nào mà vật này rơi vào tay Diệp Khô Mộc. Đường Duyệt băn khoăn, không hiểu, chỉ biết rằng đối phương trước khi chết muốn nàng cất giấu nó cẩn thận. Nàng đặt nó vào lòng, tiếp tục dùng cành cây, lá cây phủ lên người Diệp Khô Mộc. Khi trời sáng, công trình của nàng đã hoàn thành, nhưng mệt đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi, ngồi nghỉ mãi mà không nhấc chân lên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện