Nhặt Được Chúa Tể Biển Sâu

Chương 6



Sau một hồi im lặng, Diệp Giản đành cất lời: “Xin lỗi, tôi không có tiền.”

Gã bảo vệ cao lớn lạnh nhạt đáp: “Không có tiền? Vậy dùng thứ khác để đổi đi!”

Ánh mắt tên lùn tịt dừng lại trên mặt Diệp Giản, lộ ra vẻ cười xấu xa bảo: “Em có thể lấy mấy món quý giá trên người nha, chẳng hạn như……”

“Người cá nè.”

Lạc Linh: “?!”

Cậu nghe như sét đánh ngang tai, lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Giản bằng ánh mắt đáng thương.

Diệp Giản: “Mơ đi, nhóc này không đổi.”

Không đợi bọn họ nói xong, anh lại lấy từ trong túi ra một khối tinh thạch trắng: “Dùng cái này được không?”

Dăm ba viên tinh thạch này thì anh không thiếu, song nhìn phản ứng của Mạc Sâm thì hẳn là thứ này cũng có chút giá trị.

Quả nhiên giống như những gì Diệp Giản dự đoán, vẻ mặt hai gã bảo vệ thoắt cái thay đổi. Chẳng qua, bọn họ chẳng hề vui mừng gì cho cam, rõ ràng là đang vô cùng thấp thỏm sợ hãi.

Tên lùn khúm núm hỏi: “Ngài…… ngài là Thủ Vọng Giả?”

Lời còn chưa dứt thì gã cao to liền kéo hắn lui về phía sau: “Thật xin lỗi! Ngài không cần phải nộp phí vào thành! Mời vào!”

Diệp Giản: “Thật sự không cần à?”

Cả hai liên tục lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, thật sự không cần! Mời ngài vào thành!”

Diệp Giản không ngờ rằng bọn họ lại phản ứng như vậy, đành cất tinh thạch đi, đáp: “Cảm ơn.”

Cứ như vậy, anh cùng Lạc Linh thuận lợi tiến vào thành phố cấp C.

Bóng dáng hai tên bảo vệ ngày càng xa dần, Lạc Linh ló đầu ra khỏi chiếc khăn, kéo tay Diệp Giản, dường như rất để ý chuyện tên bảo vệ kia lấy cậu ra làm điều kiện trao đổi: “Diệp Giản sẽ bán em đi sao?”

Diệp Giản biết nhóc con lại bất an, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Sẽ không đâu, em đáng yêu như vậy kia mà.”

Lạc Linh là một người cá vừa dễ dỗ lại nghe lời, thế là cậu thở phào nhẹ nhõm.

Dọc theo lối đi tiến vào trong nội thành, diện mạo của thành phố cuối cùng cũng hiện ra trước mắt cả hai. Quả thật như lời Trần Nhiêu nói, nơi này chẳng phải nơi tốt lành gì cả. Con đường phai cả màu, không hề được quy hoạch mà nằm ngang bò dọc khắp nơi, từng hộ từng hộ gia đình dựng bằng  lều vuông vức chồng chất sát bên thành phố. Cách một lớp gió cát, mơ hồ từ xa đã có thể nhìn thấy toà kiến trúc u ám đứng sừng sững giữa lòng thành phố.

Thành phố này tựa như một cỗ máy bằng sắt khổng lồ đã bị rỉ sét, dơ bẩn, cũ kỹ, lại nồng nặc mùi hôi thối.

Cơ mà Lạc Linh lại cảm thấy vô cùng mới mẻ bởi đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy thành phố loài người. 

“Chúng ta đi đâu bây giờ?”

Diệp Giản lẩm bẩm tự hỏi gì đó, vài giây sau mới trả lời: “Tìm chỗ nghỉ ngơi đã, sau đó tìm nước cho em nữa.”

Lạc Linh chú ý tới những lời này, cảm xúc trở nên vi diệu, ngẩng mặt: “Diệp Giản không vui sao?”

Diệp Giản nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”

Chỉ là anh có chút thất vọng.

Vốn dĩ anh cho rằng sau khi tiến vào thành phố thì bản thân có thể nhớ ra chút gì đó —— suy cho cùng thì, có lẽ anh và Trần Nhiêu giống nhau, đều là con người, và lúc trước có thể cũng từng sinh hoạt trong thành phố. 

Nhưng nhìn những tòa kiến trúc xa lạ này, dẫu cho anh có vắt óc suy nghĩ song chẳng tài nào tìm ra đáp án mình cần.

…… Không lẽ là vì trước đây anh chưa từng sống ở nơi này sao?

Diệp Giản trầm ngâm suy nghĩ, đi về chốn đông người náo nhiệt đằng kia.

Đó là một khu chợ gồm nhiều căn lều nhỏ hợp thành, tiếng rao hàng văng vẳng khắp nơi. Lối vào chợ có hai đứa bé gầy nhom, quần áo trên người chẳng biết đã giặt bao lần, chi chít những vết may vá.

Đứa nhỏ kéo áo anh mình, thỏ thẻ: “Anh ơi, em muốn ăn cái kia.”

Cậu bé chỉ vào quán nhỏ cách đây vài bước, bên kia đang bày bán những xâu trái cây thơm ngon và bọc một lớp đường trong suốt ở bên ngoài. Người anh sờ túi áo mình hồi lâu, im lặng lắc đầu. Cậu bé buồn bã, có chút thất vọng, anh trai lay nhẹ tay người em rồi cả hai cùng sóng vai rời đi.

Lạc Linh chú ý tới cặp anh em kia, thầm nghĩ quan hệ của bọn họ tốt thật đấy. Bởi vì thân thiết nên mới gọi ‘anh ơi’ sao? Nghĩ đến đây, Lạc Linh duỗi tay, nắm nhẹ góc áo Diệp Giản.

Diệp Giản hạ tầm mắt.

Lạc Linh dịu dàng bắt chước: “Anh ơi.”

Diệp Giản: “?”

Lạc Linh chỉ vào quán nhỏ khi nãy, chớp chớp mắt, tràn đầy chờ mong nhìn anh: “Em muốn ăn cái kia!”

Diệp Giản: “……”

Còn học rất nhanh nữa chứ. Đúng là một nhóc con thông minh.

Diệp Giản cười nói: “Được.”

Anh ôm Lạc Linh đi đến quán nhỏ kia, không thèm hỏi giá, lấy ra một khối tinh thạch màu trắng: “Xin hỏi, có thể dùng cái này đổi được không?”

Phản ứng của chủ quán cùng hai tên bảo vệ hoàn toàn khác nhau. Chủ quán nhìn chằm chằm khối tinh thạch kia, mắt lấp lánh như sao. Hắn thầm quan sát vẻ mặt Diệp Giản thêm lần nữa, xoa xoa tay, sau đó cười khà khà lộ ra những nếp nhăn: “Đương nhiên có thể rồi, một khối tinh thạch đổi một cây kẹo hồ lô.”

Xâu kẹo hồ lô

Lạc Linh: Hình như hơi mắc thì phải. Cậu biết trên người Diệp Giản có rất nhiều tinh thạch, nhưng dùng một viên chỉ để đổi một xâu kẹo hồ lô, vẫn là có chút xa xỉ.

Thấy thế nhóc con ngoan ngoãn bèn bảo: “Hay là bỏ đi anh, em không muốn nữa.”

Diệp Giản: “Chả sao cả, chỉ là một cục đá thôi mà.”

Việc kiếm được tinh thạch với anh mà nói dễ như trở bàn tay, lúc anh chuẩn bị đưa tinh thạch ra ——

Bốp.

Một bàn tay trắng nõn ngăn cản giao dịch giữa Diệp Giản và chủ quán.

Diệp Giản nghiêng đầu.

Chẳng biết tự lúc nào mà bên cạnh anh xuất hiện thêm một cô gái với dáng người cao gầy, tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa, trên cánh tay có xăm một đóa tường vi xinh đẹp.

“Dựa theo giá thị trường hiện tại thì một khối tinh thạch trắng tương đương 100~200 tệ.” Cô gái mỉm cười nhìn Diệp Giản, “Khối tinh thạch của anh tốt như vậy, tôi bằng lòng bỏ 150 tệ ra mua nó.”

Quán chủ chửi đổng lên: “Này! Mày có ý gì?”

“Một cây kẹo hồ lô chỉ cần nửa tệ là đủ, hắn coi anh là thằng đần tiêu tiền như nước, tính lừa anh đấy.” Cô gái phớt lờ chủ quán nói, “Chúng ta giao dịch đi, tôi rất đáng tin đó.”

Lạc Linh khiếp sợ nhìn chủ quán, Diệp Giản câm nín không nói nên lời.

Tinh thạch có thể trực tiếp đổi thành tiền, với anh mà nói thì điều này quả thật thuận tiện hơn rất nhiều. Huống hồ, cô gái còn ý tốt nên mới cản anh thực hiện mua bán cùng chủ quán, vì thế Diệp Giản lên tiếng: “Vậy giờ đổi như nào?”

Cô nhìn cổ tay anh: “Hình như anh không mang theo vòng tay liên lạc, như vậy đi, tôi đưa cho anh tiền mặt.”

Cô móc từ trong túi ra một xấp tiền mặt mỏng, đếm vài tờ rồi đưa cho Diệp Giản, nhận được tinh thạch, cô đặt nụ hôn khẽ lên nó, như là hôn một vật vô cùng trân quý.

Sau khi nhét tinh thạch vào túi, cô bèn nở một nụ cười tươi roi rói, giọng cũng trở nên nhu mì đôi chút: “Tôi tên Cố Sở Tiêu, nếu anh còn muốn trao đổi, nhớ tới khu D tìm tôi nha.”

Diệp Giản nhẹ nhàng gật đầu, Cố Sở Tiêu vẫy tay tạm biệt, xoay người rời đi.

Lạc Linh tò mò quan sát mấy tờ tiền của con người mà cậu chưa từng thấy qua, Diệp Giản rút một tờ trong số đó, đưa cho chủ quán: “Bốn cây kẹo hồ lô, cảm ơn.”

Chủ quán thấy mỡ dâng tới miệng còn bị cướp mất, vô cùng hậm hực: “Không có bán buôn gì nữa cả! Trừ phi mày lấy tinh thạch ra đổi!”

“Bán cho tôi thì ông còn được hai tệ.” Diệp Giản bình tĩnh giảng giải, “Nếu không thì thôi, cái gì cũng không có.”

Chủ quán: “……”

Lúc Diệp Giản rời khỏi quán, trong tay Lạc Linh bỗng nhiều thêm hai cây kẹo hồ lô. Cậu đem hai cây hồ lô ra so sánh, phát hiện cây bên trái ít đường hơn một chút xíu, cõi lòng đầy mong chờ, cúi đầu cắn một miếng nhỏ.

Diệp Giản: “Ăn ngon không?”

“On~ on~”

Lạc Linh ngậm chặt kẹo hồ lô chẳng rời, đáy mắt sáng rực, lấp lánh. Diệp Giản sờ sờ nhóc người cá, cầm lấy hai cây kẹo hồ lô khác, đi sang bên kia đường.

Nơi đó có hai đứa bé, chính là cặp anh em ban nãy. Bọn họ chưa đi xa, cậu em trai thèm thuồm nhìn những quán xá nho nhỏ, lần mò túi áo một hồi nhưng chỉ mò ra được mấy miếng vải rách.

Diệp Giản khom lưng, nhẹ nhàng đưa hai xâu hồ lô trong tay mình cho hai đứa. Người em sửng sốt, mặt lộ ra dáng vẻ vui mừng, liền đưa tay ra nhận lấy. Người anh thấy vậy bèn ngăn em mình lại, cảnh giác nhìn về phía Diệp Giản.

Diệp Giản: “Tôi muốn tìm một chỗ, hai em là dân nơi này, ắt hẳn rất rành đường nhỉ.”

Người anh do dự một hồi cũng nhận lấy kẹo hồ lô, đem cây lớn hơn chia cho em mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn tìm chỗ như nào?”

“Một chỗ để nghỉ ngơi, cũng có thể nuôi người cá.” Diệp Giản ngẫm nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Rẻ một chút càng tốt.”

Hai anh em vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhìn nhau, gật đầu, ý bảo anh đi theo bọn họ. Hai người dẫn Diệp Giản và Lạc Linh băng qua chợ, chui vào một cái hẻm nhỏ, hết rẽ trái rồi lại quẹo phải, cuối cùng cũng dừng lại.

Người anh: “Nơi này.”

Diệp Giản ngẩng đầu, đây là một nhà nghỉ ba tầng, khắp cầu thang rỉ sét, tựa như quán trọ này đã từng trải qua cơn mưa bão nào đó.

Bước vào lầu một, ánh đèn Neon lập loè sáng rực bốn chữ —— ‘Quán Trọ Hạnh Phúc’.

Diệp Giản không đòi hỏi nhiều đối với chỗ mình ở, nhè nhẹ chọc bên má đang phồng lên của Lạc Linh hỏi: “Em có thích nơi này không?”

Lạc Linh mải mê ăn kẹo hồ lô, nghiêm túc trả lời: “Diệp Giản ở nơi nào, em liền thích nơi đó.”

Diệp Giản nhìn thấy bên mặt nhóc người cá dính chút đường, nghĩ thầm: Chắc là cu cậu thích kẹo hồ lô lắm nhỉ. 

Nếu Lạc Linh đã không có gì ý kiến gì, anh liền chuyển tầm mắt, nhìn về cặp anh em kia nói cảm ơn.

Người anh có chút ngượng ngùng, vô cùng biết ơn nắm chặt nửa cây kẹo hồ lô còn lại, khẽ nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Hai anh em dắt tay nhau rời đi, bóng dáng dần khuất xa sau lối rẽ vào hẻm nhỏ.

Diệp Giản đi vào trong nhà nghỉ, lúc này Lạc Linh kéo góc áo anh rồi đưa cho anh cây kẹo hồ mà nãy giờ cậu chẳng nỡ ăn.

“Diệp Giản”, giọng nhóc người cá trở nên ngọt ngào hơn: “Cho anh cây kẹo hồ lô lớn nè.”

Diệp Giản: “Sao bây giờ không gọi anh ơi* nữa?”

(Khúc này Lạc Linh xưng 你 với Diệp Giản mà 你 có thể dịch ra thành đủ loại từ xưng hô, vậy nên mới Diệp Giản hỏi Lạc Linh sao không gọi ‘哥哥 ca ca’ nữa, tại đoạn trên Lạc Linh học theo cặp anh em kia.)

Lạc Linh: “……”

Lạc Linh có chút xấu hổ.

Diệp Giản khẽ nhếch khóe miệng, nhận cây kẹo hồ lô nói: “Cảm ơn.”

Que kẹo hồ lô đỏ rực, cái hương vị chua chua ngọt ngọt đan xen lẫn nhau. Anh nhẹ cắn một miếng, lớp đường tan ra, mới ăn vào thì cảm thấy ngọt lịm, nhưng nhanh thôi, vị chua dần dần thế chỗ, tản mát nơi đầu lưỡi.

Diệp Giản: “Hmmm, chua quá!”

Lạc Linh chớp mắt: “Chua lắm hả?” Nhưng rõ ràng cậu lại thấy ngọt ngay kia mà.

“Ừa”, Diệp Giản chau mày, “Tôi không ăn nữa, em ăn đi.”

Lạc Linh cầm lấy xâu hồ lô, Diệp Giản chỉ cắn một miếng trên cùng thôi, cũng chưa ăn tới phần dưới. Cậu cắn một ngụm, vẫn cảm thấy ngọt mà ta, chỉ chua một chút xíu thôi.

Xem ra Diệp Giản rất sợ chua.

Lạc Linh im lặng nhớ kỹ điều này.

Sau khi bước vào quán trọ, ánh sáng mờ mờ, chủ tiệm tựa lưng vào ghế nằm ngủ, một con ruồi vo ve bay tới bay lui trên đỉnh đầu hắn.

Diệp Giản: “Xin hỏi ——”

Anh gọi vài tiếng, chủ tiệm mới lọ mọ ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn vẻ ngái ngủ.

“…… Muốn thuê phòng sao?”, Chủ tiệm ngáp một tiếng rõ to, xoa mặt: “Muốn thuê phòng gì?”

Diệp Giản: “Phòng có nước, có bể cá.”

Chủ tiệm hiếu kỳ đánh giá, thấy trong lòng anh đang ôm Lạc Linh bèn hỏi: “Đây là người cá hả?”

Diệp Giản: “Ừ.”

“Tên người cá này giá cao phết.” Chủ tiệm nói, “Bán cũng được bộn tiền đấy.”

Lạc Linh: “?”

Cậu lập tức nắm chặt góc áo Diệp Giản.

Diệp Giản thấy vậy liền an ủi nhóc người cá đang khẩn trương: “Hàng không bán.”

Chủ tiệm ‘ồ’ một tiếng, chán chường đáp: “Nơi này không có bể cá, nhưng mà phòng trên lầu ba có bồn tắm, giá hơi chát, mười tệ một đêm, cậu tính ở bao lâu?”

Diệp Giản suy nghĩ chốc lát: “Hai ngày.”

Thế là dùng tiếp 20 tệ, còn thừa 128 tệ.

Chủ tiệm lấy trong tủ ra một chiếc chìa khóa, dẫn Diệp Giản và Lạc Linh vòng ra sau nhà trọ, đi ngang qua chỗ đang phát ra tiếng kẽo kẹt, bước lên cầu thang rỉ sét, thẳng đến phòng cuối cùng của tầng ba.

‘Tích’ một tiếng, cửa phòng mở ra, bên trong bày biện rất đơn giản, phía dưới cửa sổ là một chiếc giường đơn, sát tường có một cái bàn cùng hai chiếc ghế dựa. Bên trái là phòng tắm, trong đó còn có một cái bồn tắm nho nhỏ, trên tường còn có cả vòi hoa sen.

Lạc Linh chui vào lòng Diệp Giản, dáo dác nhìn xung quanh

Phòng của loài người cùng với phòng của cậu nơi cung điện đáy biển khác nhau một trời một vực, nhỏ xíu cũng chẳng đẹp gì cả.

Cậu lại ngẩng đầu nhìn Diệp Giản.

Nhưng mà Diệp Giản ở chỗ này, cho nên chả thành vấn đề.

“Sáng ngày thứ ba phải trả phòng”, chủ tiệm lại ngáp một cái, “Nhớ trả luôn chìa khóa.”

Diệp Giản: “Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Chủ tiệm đi về, được một nửa thì quay đầu lại: “Thật sự không định bán tên người cá này à?”

Lạc Linh: “!”

Diệp Giản ôm chặt Lạc Linh: “Không bán.”

Chủ tiệm: “Ờ.”

Hắn bỏ đi.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng lúc này tờ mờ tối, Diệp Giản kéo rèm, cúi đầu phát hiện Lạc Linh chui vào mền nhỏ, lo lắng nhìn anh.

Diệp Giản cười nói: “Em nhanh tay ghê ha.”

Hai tai cá Lạc Linh rũ xuống, không vui chút nào. Cậu chán ghét những kẻ loài người kia, chúng chỉ xem cậu như hàng hóa, muốn bán là bán. Nhưng mà Diệp Giản lại không giống vậy, trong số những kẻ nhân loại mà cậu đã gặp thì chỉ có mình anh không coi cậu như kho báu để đem đổi lấy tiền.

Diệp Giản thấy Lạc Linh không ư hử tiếng nào, chỉ chớp mắt chăm chú nhìn mình, anh liền đi đến xoa đầu nhóc người cá. Lạc Linh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để mặc anh cho anh xoa.

Trong phòng có bồn tắm đơn dành cho một người, nhưng vì quá lâu không ai sử dụng, sớm đã bốc mùi hôi thối —— trước khi dùng, Diệp Giản xối nước chà rửa mấy lần cho đến khi cả bồn tắm sạch bong sáng bóng, anh mới để Lạc Linh vào rồi chậm rãi mở nước.

Lạc Linh ngồi trên thành bồn tắm, quẫy nhẹ đuôi cá màu đen xinh đẹp, cảm nhận rõ từng dòng nước tỏa ra hơi ấm đang len lỏi vào đuôi mình, lại chậm rãi ngâm toàn thân, nheo đôi mắt lại.

Thật thoải mái.

Tựa như được trở về với biển cả.

Diệp Giản phát hiện hình như nhóc con lớn hơn một chút rồi thì phải… lại lớn thêm một chút nữa này.

Diệp Giản hơi sửng sốt, sau đó mới ngờ ngợ nhớ ra. Ngay từ đầu, lúc anh nhặt được Lạc Linh, bởi vì ôm không xuể nên anh mới bảo cậu thu nhỏ mình lại một chút. Còn giờ thì cậu nhóc cuối cũng có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu rồi.

Chiếc đuôi cá đen dài gần như chiếm trọn cả bồn tắm, dòng nước trong veo, đuôi cá đen màu hắc diệu thạch* lấp la lấp lánh toả sáng, vô cùng mỹ lệ.

(Hắc diệu thạch – Obsidian: dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mác ma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.)

Hắc diệu thạch (Obsidian)

Chẳng qua, một phần vảy ở phía trên đuôi cá lại không cánh mà bay, điều này làm cho vẻ đẹp vốn đang hoàn hảo của đuôi cá bỗng chốc xuất hiện vết nhơ xấu xí.

Diệp Giản ngồi xổm bên cạnh bồn tắm hỏi cậu: “Miệng vết thương của em còn đau không?”

Lạc Linh lắc đầu: “Ngâm mình ở trong nước thì không còn đau nữa ạ.”

Thú thật thì vào những đêm trời rét buốt, cậu vẫn sẽ đau thôi, chỉ là cậu đã uống máu của Diệp Giản rồi, cộng thêm việc miệng vết thương đã được băng bó chu đáo nên cảm giác đau đớn vơi đi ít nhiều, chẳng còn mãnh liệt như hồi mới bị khoét vảy, máu chảy đầm đìa kia nữa.

Nhưng mà dẫu cho có chuyển biến tốt đẹp hơn, thì Lạc Linh cũng rõ giờ đây vết thương sẽ chẳng thể khép lại được nữa, trừ phi tìm ra hồ nước trong ký ức kia, nếu không thì ‘vảy ngược’ của cậu đừng mơ mà mọc lại được.

Nếu vẫn tiếp tục không tìm về ‘vảy ngược’…

Lạc Linh không lên tiếng, cúi đầu, không muốn Diệp Giản thấy vẻ mặt hiện tại của mình.

“Nè”, ánh mắt Diệp Giản dừng lại trên đuôi cá xinh đẹp của Lạc Linh, chớp mắt hỏi, “Có thể sờ một chút được không?”

Lạc Linh: “……”

Lạc Linh: “Không được.”

Diệp Giản: “Hả?”

Anh còn chưa kịp làm gì thì nhóc người cá đã chui tọt vào trong nước, không chịu ngoi lên.

Diệp Giản: “……”

Anh ngồi xổm bên thành bồn tắm, nhìn từng chuỗi bong bóng xiêu xiêu vẹo vẹo chậm rãi nổi lên, qua vài giây, Lạc Linh mới lộ ra nửa cái đầu.

Nhóc người cá: “Ùng ục ùng ục.”

Diệp Giản: “?”

Lúc này Lạc Linh mới phát hiện rằng anh chẳng hiểu lời cậu nói lúc ở dưới nước, chậm rì thò đầu lên thêm chút nữa, khẽ mở miệng: “Diệp Giản có thể sờ tóc của em.”

Diệp Giản đối diện với ánh mắt chớp chớp của nhóc người cá vài giây, giơ tay ra. Tóc Lạc Linh không bị nước làm cho ướt nhẹp, hơn nữa còn có chút lành lạnh, lại nhẹ nhàng, mềm mại tựa như tơ lụa. 

Diệp Giản nghĩ thầm rằng lúc sờ cảm giác thật tuyệt, nhưng mà……

Anh đưa mắt nhìn về phía đuôi của cậu.

Lạc Linh tiếp tục vùi vào bồn tắm, ùng ục ùng ục.

Diệp Giản: “……”

Thôi được rồi, nhìn là biết đây rõ là một con cá keo kiệt, sờ tí cũng không cho. Diệp Giản rút tay về, tầm mắt hướng về vây đuôi Lạc Linh ở trong nước như lụa mỏng trôi nổi bồng bềnh, liền thay đổi chủ đề: “Hỏi em cái này, em có biết Thủ Vọng Giả là gì không?”

Lạc Linh để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, lắc đầu.

Diệp Giản: “Vậy Thần Đình và Cấm Địa thì sao? À còn có cả chủng tộc Tán Lạc Hỏa nữa?”

Lạc Linh dùng hết sức bình sinh mà ngẫm nghĩ, cuối cùng có chút mất mát, lắc đầu trả lời: “Không biết ạ.”

Cậu chỉ là một bé người cá vừa nở không bao lâu thôi mà, còn chưa hoàn toàn tiếp xúc với thế giới này, đã bị những kẻ cùng tộc đuổi cùng giết tận.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lạc Linh liền ủ rũ: “Em cái gì cũng không biết, Diệp Giản có ghét em không?”

Diệp Giản: “Sao có thể, tôi cũng chả biết gì nè.”

Cơ mà anh có chút tò mò: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Trước kia, lúc hai gã bảo vệ hỏi tuổi, Lạc Linh chẳng ư hử tiếng nào.

Đây chỉ là một nhóc người cá nho nhỏ, hơn nữa còn rất đáng yêu, chắc hẳn là sẽ không lớn lắm đâu nhỉ.

Diệp Giản nghĩ thầm.

Phỏng chừng mới mười mấy tuổi thôi ha?

Lạc Linh vẫy nhẹ đuôi, giọng nói có chút kiêu ngạo: “Em năm nay 58, qua hai năm nữa là tròn 60 rồi.”

Diệp Giản: “?”

Anh kinh ngạc: “Bao nhiêu cơ?”

“58 ạ,” Lạc Linh dựa vào bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt hết sức vô tội nhìn Diệp Giản, “Làm sao vậy?”

Diệp Giản: “???”

Đại khái nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt của Diệp Giản, Lạc Linh nhất thời có chút tổn thương, vô cùng ấm ức hỏi lại anh: “Diệp Giản ghét bỏ em còn quá nhỏ hả?”

“…… Không.”

Diệp Giản lớn tiếng nói.

“EM CŨNG LỚN TUỔI QUÁ RỒI ĐÓ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện