Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa
Chương 15: Chỉ Nhìn Giá Trị Nhan Sắc, A Bạch Và Điềm Điềm Thật
Phó Điềm Điềm vừa về chưa được bao lâu thì chị Vương tới, đem theo một đống kịch bản đưa cô xem qua.
Phó Điềm Điềm nhìn đại khái một chút, cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú với kịch bản nào. Chị Vương cũng không vội hối cô, bởi bộ phim đầu tiên cô đóng vai chính nửa năm sau sẽ công chiếu. Doanh thu phòng vé đóng vai trò quyết định cô có thể tiến sâu được vào con đường diễn xuất hay không, đương nhiên lần này phải quảng bá cực mạnh. So với những vai diễn không có ảnh hưởng gì lớn đến sự nghiệp diễn xuất của Điềm Điềm thì vai diễn này đòi hỏi trình độ cao hơn rất nhiều.
Phó Điềm Điềm tự nhủ, trừ phi thiếu tiền đến cực độ, bằng không cô tình nguyện ở nhà nhàn rỗi, hết ăn lại nằm cũng không cần đi ra ngoài tham gia những bộ phim tầm phào trước đây.
“Kịch bản chị sẽ tiếp tục lưu ý. À mà công ty mấy hôm trước gọi điện thoại cho chị, dặn hỏi em có đồng ý tham gia chương trình khách mời “Kiếm hiệp kỳ duyên 2” với vai diễn Vương Oanh Oanh, nhiều nhất một tuần có thể quay xong, giá cả đưa ra thực sự rất có thành ý.”
“Kiếm hiệp kỳ duyên” là một bộ đại IP cải biên từ phim truyền hình, mùa hè năm trước vừa phát sóng “Kiếm hiệp kỳ duyên 1”, rating đứng đầu cả nước. Vai nam chính nữ chính, hay đến cả vai phụ này sau chương trình ai cũng phất lên như diều gặp gió, Cố Khải cũng là dựa vào đây mà xoay người. Hiện “Kiếm hiệp kỳ duyên” đang quay phần hai, nếu như Phó Điềm Điềm có thể tham gia thì chắc chắn đây sẽ là một cơ hội vô cùng quý giá để gây dựng sự nghiệp.
Vương Oanh Oanh là mẹ của nữ chính, chỉ xuất hiện qua lời kể và hồi ức của mọi người. Nàng là một nữ tử truyền kì, trong tiểu thuyết đã được tác giả đặc biệt sử dụng không biết bao nhiêu bút mực để miêu tả độ xinh đẹp và sự thần bí, đến nỗi trở nên thần thánh hóa, nhờ vậy mà thu hút được một lượng fans đông đảo. Bây giờ “Kiếm hiệp kỳ duyên 2” bắt đầu quay, cư dân mạng mong chờ nhất chính là người đảm nhiệm vai diễn của Vương Oanh Oanh.
Tuy rằng Phó Điềm Điềm có nhiều antifans nhưng nhìn chung quanh giới giải trí lại không có ai dám thi thố cùng cô về khoản sắc đẹp. Hơn nữa trước kia Điềm Điềm từng diễn vài bộ Tiên hiệp, các tạo hình nhân vật của cô đều phù hợp với nhân vật Vương Oanh Oanh. Trên mạng, các hình ảnh giả dựng về Vương Oanh Oanh đa phần đều dùng hình ảnh của Phó Điềm Điềm để chỉnh sửa, cho nên bây giờ cô được phân vai này, Vương tỷ liền lo lắng:
“Loại vai diễn này rất dễ trở thành kinh điển, nếu diễn không ổn sẽ bị cười nhạo, em hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định.”
“Không sao, chị cứ nhận đi, vai diễn này chẳng phải sinh ra đã để dành cho em rồi hay sao?”
“Kiếm hiệp kỳ duyên” bộ tiểu thuyết Phó Điềm Điềm đều đã xem qua, cô thích nhất nhân vật Vương Oanh Oanh. Chỉ làm không nói, vừa xinh đẹp mĩ lệ vừa mang hào khí ngút trời. Lúc ở trạm thượng nhìn hình ảnh của mình bị chỉnh sửa thành nhân vật này, Phó Điềm Điềm liền không nhịn được trộm tiền thưởng cho người làm video. Thậm chí bây giờ cô còn là người đứng đầu trong danh sách thưởng của video ấy.
Điều này tất nhiên là không thể để chị Vương biết được, nếu không cô khó lòng được sống yên thân.
Lại nói đến Vương tỷ, nghe Phó Điềm Điềm nói xong câu đó thì tức giận:
“Nhan sắc của Vương Oanh Oanh nhà người ta là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, em thử làm cho cá chìm chim rơi để chị được mở rộng tầm mắt!!”
**: Bốn cụm tu từ nổi tiếng để tả mỹ nhân, theo thứ tự là “Trầm ngư” (沉鱼; cá chìm sâu dưới nước); “Lạc nhạn” (落雁; chim nhạn sa xuống đất); “Bế nguyệt” (閉月; mặt Trăng phải giấu mình) và “Tu hoa” (羞花; khiến hoa phải xấu hổ). -wikipedia-
“Dễ ợt, hồi nhỏ em cực kì giỏi trò bắn súng, muốn chim rơi cá chìm liền bắn hai phát là xong.”
Chị Vương lập tức nhu thái dương: “Em lập tức ngậm miệng lại.”
Vương tỷ gọi điện trả lời cho công ty, gọi xong bên đó lại nói với chị một chuyện khác: “Trong số những người mới được Gia Thành nâng lên gần đây có một người tên Ninh Song Song, cháu gái của Tổng giám đốc, bây giờ đang tham gia chương trình sản phẩm. Toàn bộ quá trình đều sử dụng livestream. Công ty muốn nhờ Phó Điềm Điềm dùng thân phận khách quý đến tham gia chương trình, làm sao để kéo fans cho cô ấy thật nhanh chóng.”
“À”. Chị Vương nghe xong liền thở dài: “Loại chuyện này không thể né được, thôi thì em cứ nâng cô ta lên, còn nếu cô ta vẫn không thể nổi tiếng thì không ai có thể trách em được.”
Nói đến chuyện này, thật ra chị Vương cũng có chút oán hận. Phó Điềm Điềm phải tự lực cánh sinh, công ty chưa từng cho cô chút tài nguyên nào tốt. Thế mà mỗi lần muốn nâng đỡ người mới, đầu tiên họ luôn nghĩ đến Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm đã ký hợp đồng tám năm với Gia Thành, bây giờ mới chỉ là năm thứ năm, không nên gây hấn với cấp trên, nói đi nói lại cũng tại Phó Điềm Điềm vớ phải người đại diện vô dụng như chị. Cô là do chị tìm được, nhưng thật ra cô ấy có nhiều cơ hội để được đổi sang một người đại diện khác lợi hại, bản lĩnh và thủ đoạn hơn. Trước khi dẫn dắt Phó Điềm Điềm, chị Vương nhiều nhất cũng chỉ được dẫn dắt diễn viên tuyến hai, sau này còn bị người khác đào đi, vốn dĩ chị nghĩ có lẽ mình sẽ không giữ nổi Điềm Điềm, nhưng không ngờ Điềm Điềm lại không hề rời bỏ chị, vẫn luôn đi theo chị.
Muốn nói không cảm động là không đúng, cho nên dù Vương tỷ ngoài miệng vẫn luôn nghiêm túc với Phó Điềm Điềm, song trong lòng vẫn luôn vì cô mà suy tính.
“Em ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, có việc gì thì gọi cho chị.” Phó Điềm Điềm gật đầu, vẫy tay tạm biệt chị Vương.
Chị Vương đi rồi, A Bạch bưng đĩa trái cây đến đặt lên trên bàn trà, đem quả dâu tây tới gần miệng cô: “Điềm Điềm.”
“Cảm ơn A Bạch.” Phó Điềm Điềm há miệng nhỏ xinh ra cắn, A Bạch lại tiếp tục lấy thêm một quả nữa đút cho cô.
“A Bạch, anh học tập được đến đâu rồi?” Phó Điềm Điềm ăn xong thì ngước lên hỏi.
A Bạch không nói lời nào, Phó Điềm Điềm liền đứng dậy, khi quay trở lại cầm theo bộ ghép vần dành cho thiếu nhi.
“Đánh vần cho tôi nghe nào.”
“…”
“Ngoan, mau đánh vần.”
Lúc này bảo mẫu cũng ngồi bên. “A Bạch chính là không thích nói chuyện, tôi cũng không biết nó rốt cuộc học được như thế nào.”
“Không nói tôi sẽ giận anh đấy.” Phó Điềm Điềm nghe thấy lời bảo mẫu, hơi cau mày nhìn A Bạch.
A Bạch nhấp môi dưới, không tình nguyện mà mở miệng: “a, o, e, i, …”, cứ thế một hơi đem Hán ngữ ghép vần lại mà đánh vần chuẩn xác.
“Không phải là rất tốt, rất đều hay sao?”. Phó Điềm Điềm vô cùng kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, liền chỉ vào một từ: “Đánh vần lại lần nữa được không?”
A Bạch gật đầu, đánh vần lại lần nữa.
“A Bạch quả là thiên tài nha.” Phó Điềm Điềm lại sai khiến bảo mẫu đi lấy thêm sách số học tới. “ Chúng ta cùng kiểm tra toán học của anh nhé.”
Một giờ sau, Phó Điềm Điềm rốt cuộc xác định A Bạch hiện có thể nhận mặt chữ cũng có thể tính toán, ngay cả một số thứ cô chưa hề dạy qua anh đều có thể tự nhận thức được. Tuy nhiên thời gian còn tương đối dài, hơn nữa không phải mỗi lần đều có phản ứng tốt, vậy nên không đủ căn cứ để xác định liệu A Bạch đã bắt đầu khôi phục hay chưa.
Nhớ tới lời bác sĩ Lê nói năng lượng phục hồi của A Bạch tựa hồ hơn hẳn so với người bình thường, Phó Điềm Điềm không hiểu vì sao mình lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Nói không chừng anh có thể rất mau sẽ về lại nguyên trạng rồi.”
A Bạch liền bắt lấy Phó Điềm Điềm, khẩn trương gọi tên cô: “Điềm Điềm.”
“Tôi đây, tôi đây.”
A Bạch lúc này mới thả lòng người, sau đó lại ôm chặt lấy Điềm Điềm.
***
Buổi chiều Tiểu Lâm đem kịch bản của “Kiếm hiệp kỳ duyên 2” tới cho Phó Điềm Điềm. Điềm Điềm liền dọn ra ghế dựa trên bãi cỏ nằm xem. Chú chó trông vườn A Hoàng chơi cầu ở trên cỏ, mèo con A Hắc tìm đến ban công mà phơi nắng. A Bạch cầm quyển sách đi tới, liền ngồi cạnh bên Phó Điềm Điềm mà chăm chú đọc. Khung cảnh hài hòa mà hết sức sinh động rực rỡ, khó lòng mà không nghĩ đến đây liệu có phải là một gia đình thực sự.
Tiểu Lâm đứng từ xa nhìn, nét mặt hiện rõ vẻ hoa si: “Nếu chỉ xét về phương diện nhan sắc, A Bạch cùng chị Điềm Điềm thật là xứng đôi.”
Bảo mẫu đi theo liền gật đầu: “Đúng vậy, họ đẹp như thế, nhìn qua nhìn lại đều không giống …”
“Ai da, thật đáng tiếc!” Tiểu Lâm ngao ngán thở dài.
Người bảo mẫu nhìn Tiểu Lâm một cái, vội quay đầu đi làm việc của mình, không suy nghĩ sâu xa thêm nội tình nữa.
Phó Điềm Điềm đã xem bản tiểu thuyết của “Kiếm hiệp tình duyên” nên kịch bản đọc rất nhanh, lần này cải biên không có gì đáng kể, trừ bỏ một ít chi tiết không thể không thỏa hiệp thì trên cơ bản vẫn sử dụng nguyên tác. Nhìn xong kịch bản, cô liền rút điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm trên Weibo dàn diễn viên thủ vai trong “Kiếm hiệp tình duyên 2”. Nam chính nữ chính đều không thay đổi, vẫn là người của mùa trước, nhưng nữ số ba thế mà lại là Hàn Mai Mai.
“A”. Phó Điềm Điềm khẽ cười một tiếng. “Hàn Mai Mai này thật là đã lâu mình chưa nhìn thấy.”
Phó Điềm Điềm nhìn đại khái một chút, cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú với kịch bản nào. Chị Vương cũng không vội hối cô, bởi bộ phim đầu tiên cô đóng vai chính nửa năm sau sẽ công chiếu. Doanh thu phòng vé đóng vai trò quyết định cô có thể tiến sâu được vào con đường diễn xuất hay không, đương nhiên lần này phải quảng bá cực mạnh. So với những vai diễn không có ảnh hưởng gì lớn đến sự nghiệp diễn xuất của Điềm Điềm thì vai diễn này đòi hỏi trình độ cao hơn rất nhiều.
Phó Điềm Điềm tự nhủ, trừ phi thiếu tiền đến cực độ, bằng không cô tình nguyện ở nhà nhàn rỗi, hết ăn lại nằm cũng không cần đi ra ngoài tham gia những bộ phim tầm phào trước đây.
“Kịch bản chị sẽ tiếp tục lưu ý. À mà công ty mấy hôm trước gọi điện thoại cho chị, dặn hỏi em có đồng ý tham gia chương trình khách mời “Kiếm hiệp kỳ duyên 2” với vai diễn Vương Oanh Oanh, nhiều nhất một tuần có thể quay xong, giá cả đưa ra thực sự rất có thành ý.”
“Kiếm hiệp kỳ duyên” là một bộ đại IP cải biên từ phim truyền hình, mùa hè năm trước vừa phát sóng “Kiếm hiệp kỳ duyên 1”, rating đứng đầu cả nước. Vai nam chính nữ chính, hay đến cả vai phụ này sau chương trình ai cũng phất lên như diều gặp gió, Cố Khải cũng là dựa vào đây mà xoay người. Hiện “Kiếm hiệp kỳ duyên” đang quay phần hai, nếu như Phó Điềm Điềm có thể tham gia thì chắc chắn đây sẽ là một cơ hội vô cùng quý giá để gây dựng sự nghiệp.
Vương Oanh Oanh là mẹ của nữ chính, chỉ xuất hiện qua lời kể và hồi ức của mọi người. Nàng là một nữ tử truyền kì, trong tiểu thuyết đã được tác giả đặc biệt sử dụng không biết bao nhiêu bút mực để miêu tả độ xinh đẹp và sự thần bí, đến nỗi trở nên thần thánh hóa, nhờ vậy mà thu hút được một lượng fans đông đảo. Bây giờ “Kiếm hiệp kỳ duyên 2” bắt đầu quay, cư dân mạng mong chờ nhất chính là người đảm nhiệm vai diễn của Vương Oanh Oanh.
Tuy rằng Phó Điềm Điềm có nhiều antifans nhưng nhìn chung quanh giới giải trí lại không có ai dám thi thố cùng cô về khoản sắc đẹp. Hơn nữa trước kia Điềm Điềm từng diễn vài bộ Tiên hiệp, các tạo hình nhân vật của cô đều phù hợp với nhân vật Vương Oanh Oanh. Trên mạng, các hình ảnh giả dựng về Vương Oanh Oanh đa phần đều dùng hình ảnh của Phó Điềm Điềm để chỉnh sửa, cho nên bây giờ cô được phân vai này, Vương tỷ liền lo lắng:
“Loại vai diễn này rất dễ trở thành kinh điển, nếu diễn không ổn sẽ bị cười nhạo, em hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định.”
“Không sao, chị cứ nhận đi, vai diễn này chẳng phải sinh ra đã để dành cho em rồi hay sao?”
“Kiếm hiệp kỳ duyên” bộ tiểu thuyết Phó Điềm Điềm đều đã xem qua, cô thích nhất nhân vật Vương Oanh Oanh. Chỉ làm không nói, vừa xinh đẹp mĩ lệ vừa mang hào khí ngút trời. Lúc ở trạm thượng nhìn hình ảnh của mình bị chỉnh sửa thành nhân vật này, Phó Điềm Điềm liền không nhịn được trộm tiền thưởng cho người làm video. Thậm chí bây giờ cô còn là người đứng đầu trong danh sách thưởng của video ấy.
Điều này tất nhiên là không thể để chị Vương biết được, nếu không cô khó lòng được sống yên thân.
Lại nói đến Vương tỷ, nghe Phó Điềm Điềm nói xong câu đó thì tức giận:
“Nhan sắc của Vương Oanh Oanh nhà người ta là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, em thử làm cho cá chìm chim rơi để chị được mở rộng tầm mắt!!”
**: Bốn cụm tu từ nổi tiếng để tả mỹ nhân, theo thứ tự là “Trầm ngư” (沉鱼; cá chìm sâu dưới nước); “Lạc nhạn” (落雁; chim nhạn sa xuống đất); “Bế nguyệt” (閉月; mặt Trăng phải giấu mình) và “Tu hoa” (羞花; khiến hoa phải xấu hổ). -wikipedia-
“Dễ ợt, hồi nhỏ em cực kì giỏi trò bắn súng, muốn chim rơi cá chìm liền bắn hai phát là xong.”
Chị Vương lập tức nhu thái dương: “Em lập tức ngậm miệng lại.”
Vương tỷ gọi điện trả lời cho công ty, gọi xong bên đó lại nói với chị một chuyện khác: “Trong số những người mới được Gia Thành nâng lên gần đây có một người tên Ninh Song Song, cháu gái của Tổng giám đốc, bây giờ đang tham gia chương trình sản phẩm. Toàn bộ quá trình đều sử dụng livestream. Công ty muốn nhờ Phó Điềm Điềm dùng thân phận khách quý đến tham gia chương trình, làm sao để kéo fans cho cô ấy thật nhanh chóng.”
“À”. Chị Vương nghe xong liền thở dài: “Loại chuyện này không thể né được, thôi thì em cứ nâng cô ta lên, còn nếu cô ta vẫn không thể nổi tiếng thì không ai có thể trách em được.”
Nói đến chuyện này, thật ra chị Vương cũng có chút oán hận. Phó Điềm Điềm phải tự lực cánh sinh, công ty chưa từng cho cô chút tài nguyên nào tốt. Thế mà mỗi lần muốn nâng đỡ người mới, đầu tiên họ luôn nghĩ đến Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm đã ký hợp đồng tám năm với Gia Thành, bây giờ mới chỉ là năm thứ năm, không nên gây hấn với cấp trên, nói đi nói lại cũng tại Phó Điềm Điềm vớ phải người đại diện vô dụng như chị. Cô là do chị tìm được, nhưng thật ra cô ấy có nhiều cơ hội để được đổi sang một người đại diện khác lợi hại, bản lĩnh và thủ đoạn hơn. Trước khi dẫn dắt Phó Điềm Điềm, chị Vương nhiều nhất cũng chỉ được dẫn dắt diễn viên tuyến hai, sau này còn bị người khác đào đi, vốn dĩ chị nghĩ có lẽ mình sẽ không giữ nổi Điềm Điềm, nhưng không ngờ Điềm Điềm lại không hề rời bỏ chị, vẫn luôn đi theo chị.
Muốn nói không cảm động là không đúng, cho nên dù Vương tỷ ngoài miệng vẫn luôn nghiêm túc với Phó Điềm Điềm, song trong lòng vẫn luôn vì cô mà suy tính.
“Em ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, có việc gì thì gọi cho chị.” Phó Điềm Điềm gật đầu, vẫy tay tạm biệt chị Vương.
Chị Vương đi rồi, A Bạch bưng đĩa trái cây đến đặt lên trên bàn trà, đem quả dâu tây tới gần miệng cô: “Điềm Điềm.”
“Cảm ơn A Bạch.” Phó Điềm Điềm há miệng nhỏ xinh ra cắn, A Bạch lại tiếp tục lấy thêm một quả nữa đút cho cô.
“A Bạch, anh học tập được đến đâu rồi?” Phó Điềm Điềm ăn xong thì ngước lên hỏi.
A Bạch không nói lời nào, Phó Điềm Điềm liền đứng dậy, khi quay trở lại cầm theo bộ ghép vần dành cho thiếu nhi.
“Đánh vần cho tôi nghe nào.”
“…”
“Ngoan, mau đánh vần.”
Lúc này bảo mẫu cũng ngồi bên. “A Bạch chính là không thích nói chuyện, tôi cũng không biết nó rốt cuộc học được như thế nào.”
“Không nói tôi sẽ giận anh đấy.” Phó Điềm Điềm nghe thấy lời bảo mẫu, hơi cau mày nhìn A Bạch.
A Bạch nhấp môi dưới, không tình nguyện mà mở miệng: “a, o, e, i, …”, cứ thế một hơi đem Hán ngữ ghép vần lại mà đánh vần chuẩn xác.
“Không phải là rất tốt, rất đều hay sao?”. Phó Điềm Điềm vô cùng kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, liền chỉ vào một từ: “Đánh vần lại lần nữa được không?”
A Bạch gật đầu, đánh vần lại lần nữa.
“A Bạch quả là thiên tài nha.” Phó Điềm Điềm lại sai khiến bảo mẫu đi lấy thêm sách số học tới. “ Chúng ta cùng kiểm tra toán học của anh nhé.”
Một giờ sau, Phó Điềm Điềm rốt cuộc xác định A Bạch hiện có thể nhận mặt chữ cũng có thể tính toán, ngay cả một số thứ cô chưa hề dạy qua anh đều có thể tự nhận thức được. Tuy nhiên thời gian còn tương đối dài, hơn nữa không phải mỗi lần đều có phản ứng tốt, vậy nên không đủ căn cứ để xác định liệu A Bạch đã bắt đầu khôi phục hay chưa.
Nhớ tới lời bác sĩ Lê nói năng lượng phục hồi của A Bạch tựa hồ hơn hẳn so với người bình thường, Phó Điềm Điềm không hiểu vì sao mình lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Nói không chừng anh có thể rất mau sẽ về lại nguyên trạng rồi.”
A Bạch liền bắt lấy Phó Điềm Điềm, khẩn trương gọi tên cô: “Điềm Điềm.”
“Tôi đây, tôi đây.”
A Bạch lúc này mới thả lòng người, sau đó lại ôm chặt lấy Điềm Điềm.
***
Buổi chiều Tiểu Lâm đem kịch bản của “Kiếm hiệp kỳ duyên 2” tới cho Phó Điềm Điềm. Điềm Điềm liền dọn ra ghế dựa trên bãi cỏ nằm xem. Chú chó trông vườn A Hoàng chơi cầu ở trên cỏ, mèo con A Hắc tìm đến ban công mà phơi nắng. A Bạch cầm quyển sách đi tới, liền ngồi cạnh bên Phó Điềm Điềm mà chăm chú đọc. Khung cảnh hài hòa mà hết sức sinh động rực rỡ, khó lòng mà không nghĩ đến đây liệu có phải là một gia đình thực sự.
Tiểu Lâm đứng từ xa nhìn, nét mặt hiện rõ vẻ hoa si: “Nếu chỉ xét về phương diện nhan sắc, A Bạch cùng chị Điềm Điềm thật là xứng đôi.”
Bảo mẫu đi theo liền gật đầu: “Đúng vậy, họ đẹp như thế, nhìn qua nhìn lại đều không giống …”
“Ai da, thật đáng tiếc!” Tiểu Lâm ngao ngán thở dài.
Người bảo mẫu nhìn Tiểu Lâm một cái, vội quay đầu đi làm việc của mình, không suy nghĩ sâu xa thêm nội tình nữa.
Phó Điềm Điềm đã xem bản tiểu thuyết của “Kiếm hiệp tình duyên” nên kịch bản đọc rất nhanh, lần này cải biên không có gì đáng kể, trừ bỏ một ít chi tiết không thể không thỏa hiệp thì trên cơ bản vẫn sử dụng nguyên tác. Nhìn xong kịch bản, cô liền rút điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm trên Weibo dàn diễn viên thủ vai trong “Kiếm hiệp tình duyên 2”. Nam chính nữ chính đều không thay đổi, vẫn là người của mùa trước, nhưng nữ số ba thế mà lại là Hàn Mai Mai.
“A”. Phó Điềm Điềm khẽ cười một tiếng. “Hàn Mai Mai này thật là đã lâu mình chưa nhìn thấy.”
Bình luận truyện