Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh
Chương 1
Biên tập: Quạ nhiều tóc | Chỉnh sửa: Tinh Vũ
01
Rời xa thành phố lớn nhộn nhịp, Kim Mậu đi công tác ở nơi khác. Ngày mưa tắc đường nên tài xế đành lái đường vòng chạy thẳng ra ngoại ô, còn Kim Mậu thì ngồi trong xe mở điện thoại xem những tin tức sốt dẻo gần đây.
Đột nhiên tài xế phanh gấp một cái!
“Có chuyện gì vậy?” Kim Mậu đẩy gọng kính, thong dong hỏi.
Trái ngược với sự bình tĩnh của anh, giọng điệu của tài xế có chút thấp thỏm: “Thiếu gia, hình như vừa rồi có một cái bóng, tôi… tôi không thấy rõ, tôi… hình như tôi tông phải cái gì rồi.”
Tài xế lo rằng mình không cẩn thận đâm phải trẻ nhỏ, vội vàng xuống xe thì thấy hóa ra là một chú Corgi.
Trời mưa rất lớn, một con Corgi bỗng nhiên băng qua đường cái, chân thì ngắn người thì nhỏ, tài xế căn bản không kịp phanh nên tông luôn vào nó.
Thằng nhóc bị đâm không nhẹ, ngã trên mặt đất không nhúc nhích nổi, một chân cũng bị thương chảy máu.
May là không phải đụng trúng trẻ con, việc cũng không phức tạp như vậy nữa. Tài xế nam vốn định tự mình xử lý song Kim Mậu lại bước xuống xe.
Corgi ướt sũng cả người ngã trên đường cái, bộ lông bẩn hết, vừa nhỏ lại gầy, huống chi bây giờ đùi phải của nó còn đang chảy máu nên nhìn càng bẩn thỉu hơn.
Kim Mậu mặc nguyên bộ tây trang đắt tiền, bình thường ít khi lộ mặt trước công chúng, giờ lại không hề ngại ngần ôm Corgi vào xe, còn bảo tài xế chạy đến bệnh viện.
Corgi nhỏ lạnh buốt cả người, lúc vào xe mới miễn cưỡng mở mắt ra. Nó liếc Kim Mậu một cái, khẽ kêu hai tiếng “Ư ử”.
Nó rất muốn cử động hai tai, ve vẩy cái đuôi nhưng cả người vô lực, hai tai nó cũng cụp xuống, đuôi cũng không đung đưa nổi.
Kim Mậu vươn bàn tay ấm áp sờ đuôi nhỏ của Corgi, nhanh chóng cởi áo khoác bọc nó kín mít, sau đó lại ôm vào ngực.
“Ử… Ử…” Corgi nhỏ như đang nói lời cảm ơn, tiếp sau đầu lệch về một bên hôn mê bất tỉnh.
02
Con Corgi này lai lịch không rõ, Kim Mậu tạm thời không liên hệ được với chủ nhân của nó. Vả lại nó ốm yếu như vậy, cứ như là đã lang thang bên ngoài rất lâu, vật vã sống với đám chó hoang và chẳng biết đã gặp những chuyện gì.
Sau khi tới bệnh viện thú y, bác sĩ nhanh chóng xử lý miệng vết thương, cầm máu và băng bó cho chân nó. Nhưng lúc sau bác sĩ lại phát hiện trên người thằng nhóc này có nhiều vết thương khác. Có dấu cắn, chắc là cắn nhau với con chó khác, cũng có dấu vết như bị người ta đánh đập.
Ánh mắt Kim Mậu tối sầm lại. Rất rõ ràng lúc trước Corgi phải chịu đủ loại giày vò nên giờ vết thương mới chồng chất như vậy.
Bác sĩ cảm thán chú Corgi này gầy quá, lúc bế không chỉ nhẹ hẫng chẳng có tí trọng lượng nào, mà bụng còn dẹp lép, ngay cả thịt trên mông cũng chỉ có xíu xiu.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một con Corgi mông lép như vậy!
Lông trên mông nhóc này cũng lung tung rối loạn, có thể thấy rằng lúc trước chắc chẳng có ai giúp nó chải chuốt sửa sang.
Kim Mậu nghe xong trầm mặc hồi lâu như có điều suy ngẫm, sau đó cảm ơn bác sĩ, mình thì ngồi trông ở một bên.
Tài xế ngơ ngác đi theo cả một đoạn đường, chỉ cho là thiếu gia nhà mình quá tốt bụng. Huống hồ đối phương là một con chó, dù gì cũng cùng tộc với bọn hắn.
Tính mạng Corgi nhỏ không đáng lo ngại nhưng không hiểu sao nó vẫn hôn mê mãi không tỉnh. Buổi tối ba ngày sau, Kim Mậu vẫn luôn canh giữ bên giường nó, sau đó…
Anh nhìn thấy chú chó nhỏ vốn đang cuộn tròn thành một cục bỗng biến thành một thiếu niên người không mảnh vải…
Thiếu niên chỉ cỡ mới mười sáu mười bảy tuổi, da cậu rất trắng nhưng dáng người nhỏ gầy, phần lưng với vòng eo đều có vết thương phiếm hồng.
Kim Mậu cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì thiếu niên nằm sấp ngủ nên mông quay về phía Kim Mậu, tầm mắt anh khó tránh không nhìn trúng mông cậu.
Nhưng giây tiếp theo Kim Mậu nhanh chóng dời tầm mắt đi, sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lên người thiếu niên.
Ai ngờ thiếu niên như bị kích thích, tức khắc bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, cậu lo âu cực độ, há mồm liền cắn lên tay Kim Mậu.
Mu bàn tay Kim Mậu đổ máu, nhưng anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng đối mặt với thiếu niên
01
Rời xa thành phố lớn nhộn nhịp, Kim Mậu đi công tác ở nơi khác. Ngày mưa tắc đường nên tài xế đành lái đường vòng chạy thẳng ra ngoại ô, còn Kim Mậu thì ngồi trong xe mở điện thoại xem những tin tức sốt dẻo gần đây.
Đột nhiên tài xế phanh gấp một cái!
“Có chuyện gì vậy?” Kim Mậu đẩy gọng kính, thong dong hỏi.
Trái ngược với sự bình tĩnh của anh, giọng điệu của tài xế có chút thấp thỏm: “Thiếu gia, hình như vừa rồi có một cái bóng, tôi… tôi không thấy rõ, tôi… hình như tôi tông phải cái gì rồi.”
Tài xế lo rằng mình không cẩn thận đâm phải trẻ nhỏ, vội vàng xuống xe thì thấy hóa ra là một chú Corgi.
Trời mưa rất lớn, một con Corgi bỗng nhiên băng qua đường cái, chân thì ngắn người thì nhỏ, tài xế căn bản không kịp phanh nên tông luôn vào nó.
Thằng nhóc bị đâm không nhẹ, ngã trên mặt đất không nhúc nhích nổi, một chân cũng bị thương chảy máu.
May là không phải đụng trúng trẻ con, việc cũng không phức tạp như vậy nữa. Tài xế nam vốn định tự mình xử lý song Kim Mậu lại bước xuống xe.
Corgi ướt sũng cả người ngã trên đường cái, bộ lông bẩn hết, vừa nhỏ lại gầy, huống chi bây giờ đùi phải của nó còn đang chảy máu nên nhìn càng bẩn thỉu hơn.
Kim Mậu mặc nguyên bộ tây trang đắt tiền, bình thường ít khi lộ mặt trước công chúng, giờ lại không hề ngại ngần ôm Corgi vào xe, còn bảo tài xế chạy đến bệnh viện.
Corgi nhỏ lạnh buốt cả người, lúc vào xe mới miễn cưỡng mở mắt ra. Nó liếc Kim Mậu một cái, khẽ kêu hai tiếng “Ư ử”.
Nó rất muốn cử động hai tai, ve vẩy cái đuôi nhưng cả người vô lực, hai tai nó cũng cụp xuống, đuôi cũng không đung đưa nổi.
Kim Mậu vươn bàn tay ấm áp sờ đuôi nhỏ của Corgi, nhanh chóng cởi áo khoác bọc nó kín mít, sau đó lại ôm vào ngực.
“Ử… Ử…” Corgi nhỏ như đang nói lời cảm ơn, tiếp sau đầu lệch về một bên hôn mê bất tỉnh.
02
Con Corgi này lai lịch không rõ, Kim Mậu tạm thời không liên hệ được với chủ nhân của nó. Vả lại nó ốm yếu như vậy, cứ như là đã lang thang bên ngoài rất lâu, vật vã sống với đám chó hoang và chẳng biết đã gặp những chuyện gì.
Sau khi tới bệnh viện thú y, bác sĩ nhanh chóng xử lý miệng vết thương, cầm máu và băng bó cho chân nó. Nhưng lúc sau bác sĩ lại phát hiện trên người thằng nhóc này có nhiều vết thương khác. Có dấu cắn, chắc là cắn nhau với con chó khác, cũng có dấu vết như bị người ta đánh đập.
Ánh mắt Kim Mậu tối sầm lại. Rất rõ ràng lúc trước Corgi phải chịu đủ loại giày vò nên giờ vết thương mới chồng chất như vậy.
Bác sĩ cảm thán chú Corgi này gầy quá, lúc bế không chỉ nhẹ hẫng chẳng có tí trọng lượng nào, mà bụng còn dẹp lép, ngay cả thịt trên mông cũng chỉ có xíu xiu.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một con Corgi mông lép như vậy!
Lông trên mông nhóc này cũng lung tung rối loạn, có thể thấy rằng lúc trước chắc chẳng có ai giúp nó chải chuốt sửa sang.
Kim Mậu nghe xong trầm mặc hồi lâu như có điều suy ngẫm, sau đó cảm ơn bác sĩ, mình thì ngồi trông ở một bên.
Tài xế ngơ ngác đi theo cả một đoạn đường, chỉ cho là thiếu gia nhà mình quá tốt bụng. Huống hồ đối phương là một con chó, dù gì cũng cùng tộc với bọn hắn.
Tính mạng Corgi nhỏ không đáng lo ngại nhưng không hiểu sao nó vẫn hôn mê mãi không tỉnh. Buổi tối ba ngày sau, Kim Mậu vẫn luôn canh giữ bên giường nó, sau đó…
Anh nhìn thấy chú chó nhỏ vốn đang cuộn tròn thành một cục bỗng biến thành một thiếu niên người không mảnh vải…
Thiếu niên chỉ cỡ mới mười sáu mười bảy tuổi, da cậu rất trắng nhưng dáng người nhỏ gầy, phần lưng với vòng eo đều có vết thương phiếm hồng.
Kim Mậu cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì thiếu niên nằm sấp ngủ nên mông quay về phía Kim Mậu, tầm mắt anh khó tránh không nhìn trúng mông cậu.
Nhưng giây tiếp theo Kim Mậu nhanh chóng dời tầm mắt đi, sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lên người thiếu niên.
Ai ngờ thiếu niên như bị kích thích, tức khắc bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, cậu lo âu cực độ, há mồm liền cắn lên tay Kim Mậu.
Mu bàn tay Kim Mậu đổ máu, nhưng anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng đối mặt với thiếu niên
Bình luận truyện