Nhặt Được Một Người Cá
Chương 12: Phiên ngoại 2: Về nhà thăm người thân
Edit + Beta: Thủy Ngư
Sau khi chụp hình quảng cáo xong ở Ma Rốc, Sở Mộc Tự và Nolan không về thành phố H mà trực tiếp lên phi cơ bay tới nơi lần đầu hai người gặp nhau – Đảo Kha Già.
Thời tiết đã vào cuối thu, hòn đảo nhỏ nơi phương nam này giống như đã thoát khỏi bốn mùa quanh năm, quang cảnh khắp nơi luôn luôn ấm áp và dễ chịu.
Sở Mộc Tự thay áo thun cổ tròn và quần đùi đi biển, Nolan cũng ăn mặc mát mẻ giống anh đi đến bãi đá ngầm, hứng thú bừng bừng nói “Anh đã câu em lên ngay tại chỗ này nè.”
Sở Mộc Tự nhớ mang máng là có tới một nơi như vậy, anh đi đến bãi đá ngầm ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn biển rộng bao la trước mắt, sóng biển vỗ vào bờ, gió biển thổi vào mặt mang theo hơi ẩm mằn mặt của biển khơi.
“Từ khi chuyện đó xảy ra, anh đã không còn đến nơi này nữa.”Sở Mộc Tự cảm thán.
“Cũng may lúc trước anh có chia sẻ vài chuyện làm ăn của anh, nếu không em cũng chẳng biết đi đâu để tìm anh.” Nolan ngồi xếp bằng bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn biển khơi.
Sở Mộc Tự cảm thấy áy náy, anh nhìn từng đàn chim hải âu bay lướt trên mặt biển, cánh tay vòng qua eo Nolan ôm chặt lấy cậu, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình chỉ thuộc về hai người.
“Đúng rồi.” Sở Mộc Tự đột nhiên nghĩ đến một chuyện “Không phải em lén chạy ra khỏi nhà sao, cứ như vậy sống ở trên bờ, lỡ bị ba mẹ em nhìn thấy thì phải làm sao?”
Nolan nháy mắt thẳng thắn nói “Thật ra thì… Họ đã biết rồi.”
“???”
“Cha mẹ em còn kêu em dẫn anh về nhà cho họ gặp mặt.”
“…”
Nội tâm của Sở Mộc Tự như bị gió bão càn quét qua, trên mặt sượng cứng, sống đã hơn ba mươi năm giờ đột nhiên bị phụ huynh yêu cầu gặp mặt, hơn nữa còn là phụ huynh của đối tượng bỏ nhà theo trai… Thế thôi cũng đủ mệt, chứ đừng nói chi đến anh và gia đình của Nolan không cùng một giống loài.
Nếu chuyện này đặt trong hoàn cảnh xã hội loài người, cũng chỉ là tin tức đời sống bình thường hàng ngày.
Nolan thấy Sở Mộc Tự không nói gì, còn nghĩ mình tự chủ trương làm anh giận, cậu dịu giọng nói với Sở Mộc Tự “Nếu anh không nguyện ý thì thôi, em báo một tiếng với cha mẹ cũng được.”
“Không phải là không muốn.” Sở Mộc Tự nói “Chẳng qua là… Mẹ anh sớm đã không còn, còn người mà anh gọi là ba cũng không quan tâm gì đến anh, anh cảm thấy có chút sợ hãi với hai từ… Gia đình.”
Nolan hơi cúi đầu trán kề trán với anh, an ủi “Cha mẹ em rất sáng suốt và rộng lượng, chỉ cần hai chúng mình yêu nhau thật lòng, họ sẽ không làm khó chúng mình đâu.”
Sở Mộc Tự cười khẽ “Họ làm khó anh cũng vô dụng, anh có đủ loại biện pháp dắt em chạy trốn. Nhưng chúng ta làm sao để đi gặp ba mẹ em?”
Nolan đứng thẳng người, mặt hướng về phía biển, ngón tay đặt giữ khe môi, thổi một tiếng huýt vang. Không lâu sau, chỉ thấy mặt biển bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, từng đợt vỗ vào bãi đá ngầm, mặt nước tạo thành một vòng xoáy ốc, tiếp đó một bóng đen từ từ nhô ra.
Một ‘hòn đảo’ nhỏ nổi lên mặt nước, lộ ra phần lưng sáng bóng, Đây là lần đầu tiên Sở Mộc Tự tận mắt nhìn thấy một con cá voi, anh bị hình thể khổng lồ của nó dọa hết hồn.
Nolan đỡ lấy Sở Mộc Tự vì sợ mà lui ra sau, giải thích “Đừng sợ, đây là thú cưng của cha em, tên là Odin.”
Odin phối hợp phun lên một cột nước trên lưng.
Chúng ta có thể lặn xuống cùng với nó đi gặp cha mẹ em.”
“Khoan đã, có phải em đã quên anh không thể hô hấp dưới nước?” Sở Mộc Tự đỡ trán.
“Úi… Giờ phải làm sao?” Vẻ mặt của Nolan có chút luống cuống.
“Để anh đi mướn một bộ đồ lặn.” Sở Mộc Tự than thở.
Cũng may bên cạnh đảo Kha Già có vài câu lạc bộ lặn cho mướn đồ lặn, nửa giờ sau, Sở Mộc Tự vũ trang đầy đủ và Nolan đã biến về hình thái người cá cùng nhau lặn xuống nước.
Nước biển có hơi lạnh, trong chớp mắt lặn xuống, Sở Mộc Tự rõ ràng cảm thấy một luồng lạnh lẽo thấm tận xương. Nolan trở về biển liền bộc lộ bản năng tự nhiên, vui sướng bơi lòng vòng xung quanh Sở Mộc Tự, đuôi cá màu xanh linh hoạt đung đưa hòa làm một với làn nước xanh thẳm. Cậu dắt tay Sở Mộc Tự, hai người cùng nhau bơi về phía nơi sâu thẳm của đại dương.
Đàn cá nhỏ màu bạc bơi bên cạnh hai người, hải quỳ rực rỡ đủ màu khẽ lay động trong nước, từng dải cát trắng mịn, trong san hô có vô số loài cá tôm nhỏ ló đầu ra tò mò nhìn hai người.
Ở trong biển, tầm mắt giống như bị phủ lên một lớp màu xanh da trời hiền hòa, ngoại trừ bên tai vang lên tiếng nước ra, tất cả đều yên tĩnh an bình, nếu so sánh với thế giới trên mặt đất, nơi này chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Odin há to miệng, phát ra tiếng vang dội và kéo dài không dứt của loài cá voi, đàn cá nhỏ bơi bên cạnh Sở Mộc Tự nhanh chóng tản đi, tiếp đó một tòa lâu đài màu trắng nguy nga được làm từ san hô sừng sững hiện ra trước mắt họ.
Sở Mộc Tự bị khung cảnh đẹp chỉ có trong truyện cổ tích trước mắt dọa cho sững người, anh ngây ngốc thả chậm động tác, không tiếc lời khen ngợi tòa lâu đài tráng lệ nơi đáy biển này.
Nolan kéo một sợi dây xích lớn, cổng vào của lâu đài cứ thế mở ra, Nolan dắt Sở Mộc Tự bơi vào.
“Đây là nhà em.” Sóng âm của Nolan thông qua nước biển truyền vào tai Sở Mộc Tự.
“Thật đẹp.” Sở Mộc Tự sờ cột trụ được điêu khắc hoa văn tinh xảo, tuy chỉ làm từ lớp cao su rất dày nhưng có thể cảm nhận được đường nét hoa văn tinh mỹ trên đó.
Càng đi vào bên trong tầm mắt càng sáng sủa, một viên minh châu khổng lồ được khảm ngay phía trên trần nhà của đại sảnh, chiếu sáng toàn bộ không gian u ám.
Sau khi đến gần, Sở Mộc Tự mới phát hiện có hai người cá ngồi trên ngai vàng ở chính giữa đại sảnh. Ngồi bên trái là một phụ nữ người cá, bà có một mái tóc đỏ diễm lệ, ngũ quan giống Nolan đến bảy phần, hai tay đan vào nhau đặt trên đuôi cá, đuôi cá màu tím dưới ánh sáng của viên minh châu chiết xạ ra nhiều màu sắc lấp lánh, người cá nam ngồi bên phải có ngũ quan thâm thúy, vẻ mặt uy nghi, có mái tóc dài và đuôi cá cùng màu xanh da trời với Nolan, ánh mắt của ông nhìn về phía hai người đang bơi lại.
Không cần giới thiệu Sở Mộc Tự cũng đoán được thân phận của hai người này.
“Nolan, rốt cuộc con cũng trở về.” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của quốc vương Norson vang lên.
Nolan hạ mắt hành lễ theo kiểu người cá với phụ vương và mẫu hậu của mình “Con đã trở về, cùng trở về với con là bạn đời của con.”
Sở Mộc Tự không hiểu lễ nghi của người cá, anh đơn giản cúi đầu chào cha mẹ của Nolan, tuy có hơi khẩn trương nhưng vẫn lễ phép nói “Lần đầu ra mắt, tôi là Sở Mộc Tự, bạn đời của Nolan.”
Vương hậu người cá nở nụ cười hiền hòa, bà nhấc một tay lên nói “Không cần giữ lễ, con trai của ta.”
Norson hừ lạnh một tiếng, chất vấn “Con tự tiện uống nước thuốc cấm rồi lén bỏ nhà trốn đi chỉ là vì một con người tầm thường?”
“Mộc Tự không phải là con người tầm thường, anh ấy là bạn đời của con, với lại con đã khắc ký hiệu của người cá lên người anh ấy rồi.” Nolan hùng hồn nói.
Norson ồ một tiếng, ánh mắt nghiêm túc hơi dịu lại hỏi “Con xác định?”
“Xác định.”
Vương hậu người cá vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Norson, hiền từ nói “Để cho bọn nhỏ đi đi, nếu người cá mất đi tình yêu thì có khác gì mất đi sinh mạng.”
Norson nhìn đôi dị đồng động lòng người của vợ mình, tuy không trực tiếp trả lời nhưng vẻ mặt của ông đã dịu đi không ít, ông đứng dậy bơi về phía Sở Mộc Tự, lấy ngón cái vẽ một đường trên trán mình.
Nolan mừng rỡ khôn xiết, cậu đẩy nhẹ Sở Mộc Tự một cái, ý bảo anh đi tới chỗ ông.
Sở Mộc Tự hoang mang đi tới hai bước, nghi ngờ quay đầu nhìn Nolan.
“Đừng lo, chúng ta chỉ muốn giao phó lời chúc phúc của biển khơi cho con thôi.” Vương hậu người cá ưu nhã bơi tới, đẩy Sở Mộc Tự đến trước mặt Norson.
Quốc vương người cá cao lớn cúi đầu đánh giá con người mặc đồ lặn trước mắt này, đôi mắt xanh ngọc phản chiếu ra bóng hình của anh, Norson bắt đầu ngâm nga, trong miệng ông truyền ra những nốt nhạc xa lạ nhưng rất tuyệt vời, ánh sáng của viên minh châu trên trần nhà dần đổi sang tông ấm áp, hòa lẫn với tiếng hát du dương êm dịu.
Hát xong, trên làn da của Norson hiện lên ánh sáng vàng nhạt, ông vẽ lên trán Sở Mộc Tự giống như một loại kí hiệu, kí hiệu mang theo ánh sáng vàng nhạt xuyên qua bộ đồ lặn thấm vào bên trong cơ thể của Sở Mộc Tự.
Một luồng cảm giác thoải mái dễ chịu mà anh chưa bao giờ có chậm rãi lan tràn khắp thân thể anh, áp lực dưới biển sâu nháy mắt tiêu tán.
“Đây là gì?” Sở Mộc Tự hỏi.
“Đây là ‘quà tặng biển khơi’ ta giao phó cho con, từ nay về sau con sẽ được biển khơi che chở.” Norson giải thích, ông phất tay với Sở Mộc Tự “Các con có thể rời đi, nếu nó lựa chọn sống cùng con trên đất liền thì ta hy vọng hai người các con vĩnh viễn không hối hận.”
Từ đại sảnh đi ra, Nolan dẫn Sở Mộc Tự đến phòng ngủ từ nhỏ đến lớn của mình, nhưng không ngờ trên hành lang đụng phải một người khiến Sở Mộc Tự không khỏi sửng sốt.
Đó là một người cá có vẻ ngoài giống Nolan như đúc, điểm khác biệt duy nhất là thần sắc của người cá kia rất lãnh đạm, hoàn toàn không có cảm giác ấm áp ôn hòa của Nolan.
“Nolan.” Noah mở miệng gọi em trai sinh đôi của mình, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút vui mừng.
“Noah!” Nolan bơi đến ôm chặt anh vào lòng, giống như đứa con nít làm nũng “Em nhớ anh quá đi.”
Noah cũng ôm lại cậu, sờ đầu cậu nói “Gần đây có khỏe không?”
“Ưm ưm!” Nolan gật đầu chào hỏi Noah, đẩy Sở Mộc Tự lên giới thiệu với anh trai “Đây chính là người mà em lên bờ đi tìm đó, tên anh ấy là Sở Mộc Tự.”
Sở Mộc Tự vốn hữu hảo chào hỏi Noah, nhưng ánh mắt của Noah lại nhìn anh không mấy thân thiện—- Thậm chí có thể nói là có chút xíu chán ghét.
Bị một người cá có vẻ ngoài giống y đúc người yêu của mình nhìn chòng chọc, làm Sở Mộc Tự hơi rợn tóc gáy.
Nolan không hề nhận ra dị trạng giữa hai người, hứng thú đi ở giữa, một trái một phải kéo tay Sở Mộc Tự và Noah, vùi đầu đi về phía trước.
“Rời nhà hơn nửa năm, vẫn cảm thấy nhà mình là thoải mái nhất.” Nolan thở dài nói, cậu đẩy cửa phòng ở nơi sâu nhất trong dãy hành lang ra, một không gian được trang trí ấm áp hiện ra trước mặt Sở Mộc Tự.
Trên vách tường được trang trí đầy sao biển và rong biển đủ màu sắc, chính giữa căn phòng là một vỏ sò màu trắng khổng lồ, nó hơi hé lộ ra phần mềm mại bên trong.
Nolan vỗ vỗ vỏ sò, vỏ sò khẽ kêu một tiếng rồi mở ra, Nolan dẫn Sở Mộc Tự ngồi trên giường, để anh cảm nhận xúc cảm mềm mại.
“Em đi lấy những bảo bối mà em tìm được cho anh nhìn nhé.” Nolan giống như một đứa trẻ nóng lòng muốn khoe khoang đồ chơi của mình, dứt lời liền hăng hái quay đầu đi tìm đồ mình cất.
Noah yên lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo vẫn dán chặt vào người Sở Mộc Tự, làm anh lạnh hết cả người.
“…Bộ tôi có vấn đề gì sao?” Sở Mộc Tự không nhịn được lên tiếng hỏi.
Noah nâng cao cằm, thần sắc bễ nghễ lấy ra một con dao găm làm từ trân châu nguyên chất, đặt trước mặt Sở Mộc Tự.
“Biết đây là gì không?”
“Đây là gì?” Sở Mộc Tự không hiểu.
“Đây là vật mà ta đã chuẩn bị cho Nolan, vốn định là nếu ngươi không thể hóa giải lời nguyền của nước thuốc cho Nolan, ta sẽ lấy con dao này moi tim ngươi ra để làm thuốc dẫn.” Noah vuốt ve thanh dao sắc bén sáng lóa trong tay “Đáng tiếc là không có cơ hội.”
Da đầu của Sở Mộc Tự tê rần, da gà nổi khắp người, hơi sợ xoa xoa vị trí của trái tim, cũng may là anh đã không làm chuyện gì ngu xuẩn.
Vẻ mặt của Noah lạnh lùng cảnh cáo Sở Mộc Tự “Nếu như ngươi dám để Nolan đau lòng, ta sẽ lấy con dao này thực hiện nghĩa vụ của mình bất cứ lúc nào.”
“…Tôi đảm bảo sẽ không.”
Lúc Nolan ôm một đống trân châu bảo vật lấp la lấp lánh về, bầu không khí giữa hai người trong phòng vô cùng ngột ngạt.
“Ủa? Hai anh sao vậy?” Nolan ngây thơ hỏi.
Sở Mộc Tự miễn cưỡng nở nụ cười, còn Noah thì bơi tới vén tóc dài của Nolan ra sau tai, vẻ mặt dịu dàng nói “Đi lên đất liền rồi, sau này còn trở về không?”
“Dĩ nhiên, nhất định sau này em sẽ về thăm anh mỗi năm.” Nolan đảm bảo nói.
Noah nở nụ cười hài lòng, rồi quay đầu quăng cho Sở Mộc Tự ánh mắt khiêu khích.
Sở Mộc Tự: …Đệ khống thật đáng sợ.
Cân nhắc đến bình dưỡng khí của Sở Mộc Tự không còn nhiều, Nolan chào tạm biệt với cha mẹ và anh trai rồi cùng Sở Mộc Tự trở về bờ.
Lúc rời đi, Odin lại xuất hiện dẫn đường cho họ, sau khi có được sự chúc phúc của biển khơi, Sở Mộc Tự có thể cảm nhận được ý thức đơn giản của Odin.
Ngoi lên khỏi mặt nước, giống như tỉnh dậy từ giấc mộng cổ tích lung linh mà huyền ảo, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy mây, Sở Mộc Tự có cảm giác không chân thật.
Nolan đều thẳng thắn tất cả với anh, đây chính là tình cảm thuần khiết nhất của Nolan dành cho anh.
Mặc dù Sở Mộc Tự không định kể về gia đình tan vỡ và quá khứ bi thương của mình cho cậu người yêu ngây thơ của mình nghe, nhưng anh vẫn muốn từ từ kể hết quá khứ của mình cho Nolan cũng như cậu đã làm với anh.
Cuộc đời phía trước của anh và Nolan còn dài lắm, anh vĩnh viễn khắc ghi người cá bé bỏng này vào trong tim mình suốt cả quãng đời còn lại.
Cởi bộ đồ lặn ra, Sở Mộc Tự cảm giác cả người nhẹ nhõm khoan khoái, lúc anh tắm xong đi ra bỗng phát hiện kí hiệu ở mắt cá chân của mình từ màu đen chuyển sang màu vàng sậm.
“Chuyện này là sao?” Sở Mộc Tự sờ sờ cũng không thấy có gì khác thường.
Nolan tò mò đi lại nhìn, khi nhìn thấy kí hiệu đổi màu thì liền phát ra tiếng thét kinh hãi “Thì ra anh bị kí hiệu cũng sẽ biến thành như vậy!”
“Cái gì mà ‘cũng’?” Sở Mộc Tự mơ hồ.
Nolan ngượng ngùng liếc trộm cái bụng của Sở Mộc Tự, nhỏ giọng giải thích “Sau khi người cá mẹ được bạn đời khắc kí hiệu và được biển khơi chúc phúc, kí hiệu sẽ biến thành màu vàng, điều này đồng nghĩa với…”
“Đồng nghĩa với?”
“Họ đã có tư cách mang thai đời kế tiếp của người cá.”
“…Bái bai!”
===Toàn văn hoàn===
Sau khi chụp hình quảng cáo xong ở Ma Rốc, Sở Mộc Tự và Nolan không về thành phố H mà trực tiếp lên phi cơ bay tới nơi lần đầu hai người gặp nhau – Đảo Kha Già.
Thời tiết đã vào cuối thu, hòn đảo nhỏ nơi phương nam này giống như đã thoát khỏi bốn mùa quanh năm, quang cảnh khắp nơi luôn luôn ấm áp và dễ chịu.
Sở Mộc Tự thay áo thun cổ tròn và quần đùi đi biển, Nolan cũng ăn mặc mát mẻ giống anh đi đến bãi đá ngầm, hứng thú bừng bừng nói “Anh đã câu em lên ngay tại chỗ này nè.”
Sở Mộc Tự nhớ mang máng là có tới một nơi như vậy, anh đi đến bãi đá ngầm ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn biển rộng bao la trước mắt, sóng biển vỗ vào bờ, gió biển thổi vào mặt mang theo hơi ẩm mằn mặt của biển khơi.
“Từ khi chuyện đó xảy ra, anh đã không còn đến nơi này nữa.”Sở Mộc Tự cảm thán.
“Cũng may lúc trước anh có chia sẻ vài chuyện làm ăn của anh, nếu không em cũng chẳng biết đi đâu để tìm anh.” Nolan ngồi xếp bằng bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn biển khơi.
Sở Mộc Tự cảm thấy áy náy, anh nhìn từng đàn chim hải âu bay lướt trên mặt biển, cánh tay vòng qua eo Nolan ôm chặt lấy cậu, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình chỉ thuộc về hai người.
“Đúng rồi.” Sở Mộc Tự đột nhiên nghĩ đến một chuyện “Không phải em lén chạy ra khỏi nhà sao, cứ như vậy sống ở trên bờ, lỡ bị ba mẹ em nhìn thấy thì phải làm sao?”
Nolan nháy mắt thẳng thắn nói “Thật ra thì… Họ đã biết rồi.”
“???”
“Cha mẹ em còn kêu em dẫn anh về nhà cho họ gặp mặt.”
“…”
Nội tâm của Sở Mộc Tự như bị gió bão càn quét qua, trên mặt sượng cứng, sống đã hơn ba mươi năm giờ đột nhiên bị phụ huynh yêu cầu gặp mặt, hơn nữa còn là phụ huynh của đối tượng bỏ nhà theo trai… Thế thôi cũng đủ mệt, chứ đừng nói chi đến anh và gia đình của Nolan không cùng một giống loài.
Nếu chuyện này đặt trong hoàn cảnh xã hội loài người, cũng chỉ là tin tức đời sống bình thường hàng ngày.
Nolan thấy Sở Mộc Tự không nói gì, còn nghĩ mình tự chủ trương làm anh giận, cậu dịu giọng nói với Sở Mộc Tự “Nếu anh không nguyện ý thì thôi, em báo một tiếng với cha mẹ cũng được.”
“Không phải là không muốn.” Sở Mộc Tự nói “Chẳng qua là… Mẹ anh sớm đã không còn, còn người mà anh gọi là ba cũng không quan tâm gì đến anh, anh cảm thấy có chút sợ hãi với hai từ… Gia đình.”
Nolan hơi cúi đầu trán kề trán với anh, an ủi “Cha mẹ em rất sáng suốt và rộng lượng, chỉ cần hai chúng mình yêu nhau thật lòng, họ sẽ không làm khó chúng mình đâu.”
Sở Mộc Tự cười khẽ “Họ làm khó anh cũng vô dụng, anh có đủ loại biện pháp dắt em chạy trốn. Nhưng chúng ta làm sao để đi gặp ba mẹ em?”
Nolan đứng thẳng người, mặt hướng về phía biển, ngón tay đặt giữ khe môi, thổi một tiếng huýt vang. Không lâu sau, chỉ thấy mặt biển bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, từng đợt vỗ vào bãi đá ngầm, mặt nước tạo thành một vòng xoáy ốc, tiếp đó một bóng đen từ từ nhô ra.
Một ‘hòn đảo’ nhỏ nổi lên mặt nước, lộ ra phần lưng sáng bóng, Đây là lần đầu tiên Sở Mộc Tự tận mắt nhìn thấy một con cá voi, anh bị hình thể khổng lồ của nó dọa hết hồn.
Nolan đỡ lấy Sở Mộc Tự vì sợ mà lui ra sau, giải thích “Đừng sợ, đây là thú cưng của cha em, tên là Odin.”
Odin phối hợp phun lên một cột nước trên lưng.
Chúng ta có thể lặn xuống cùng với nó đi gặp cha mẹ em.”
“Khoan đã, có phải em đã quên anh không thể hô hấp dưới nước?” Sở Mộc Tự đỡ trán.
“Úi… Giờ phải làm sao?” Vẻ mặt của Nolan có chút luống cuống.
“Để anh đi mướn một bộ đồ lặn.” Sở Mộc Tự than thở.
Cũng may bên cạnh đảo Kha Già có vài câu lạc bộ lặn cho mướn đồ lặn, nửa giờ sau, Sở Mộc Tự vũ trang đầy đủ và Nolan đã biến về hình thái người cá cùng nhau lặn xuống nước.
Nước biển có hơi lạnh, trong chớp mắt lặn xuống, Sở Mộc Tự rõ ràng cảm thấy một luồng lạnh lẽo thấm tận xương. Nolan trở về biển liền bộc lộ bản năng tự nhiên, vui sướng bơi lòng vòng xung quanh Sở Mộc Tự, đuôi cá màu xanh linh hoạt đung đưa hòa làm một với làn nước xanh thẳm. Cậu dắt tay Sở Mộc Tự, hai người cùng nhau bơi về phía nơi sâu thẳm của đại dương.
Đàn cá nhỏ màu bạc bơi bên cạnh hai người, hải quỳ rực rỡ đủ màu khẽ lay động trong nước, từng dải cát trắng mịn, trong san hô có vô số loài cá tôm nhỏ ló đầu ra tò mò nhìn hai người.
Ở trong biển, tầm mắt giống như bị phủ lên một lớp màu xanh da trời hiền hòa, ngoại trừ bên tai vang lên tiếng nước ra, tất cả đều yên tĩnh an bình, nếu so sánh với thế giới trên mặt đất, nơi này chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Odin há to miệng, phát ra tiếng vang dội và kéo dài không dứt của loài cá voi, đàn cá nhỏ bơi bên cạnh Sở Mộc Tự nhanh chóng tản đi, tiếp đó một tòa lâu đài màu trắng nguy nga được làm từ san hô sừng sững hiện ra trước mắt họ.
Sở Mộc Tự bị khung cảnh đẹp chỉ có trong truyện cổ tích trước mắt dọa cho sững người, anh ngây ngốc thả chậm động tác, không tiếc lời khen ngợi tòa lâu đài tráng lệ nơi đáy biển này.
Nolan kéo một sợi dây xích lớn, cổng vào của lâu đài cứ thế mở ra, Nolan dắt Sở Mộc Tự bơi vào.
“Đây là nhà em.” Sóng âm của Nolan thông qua nước biển truyền vào tai Sở Mộc Tự.
“Thật đẹp.” Sở Mộc Tự sờ cột trụ được điêu khắc hoa văn tinh xảo, tuy chỉ làm từ lớp cao su rất dày nhưng có thể cảm nhận được đường nét hoa văn tinh mỹ trên đó.
Càng đi vào bên trong tầm mắt càng sáng sủa, một viên minh châu khổng lồ được khảm ngay phía trên trần nhà của đại sảnh, chiếu sáng toàn bộ không gian u ám.
Sau khi đến gần, Sở Mộc Tự mới phát hiện có hai người cá ngồi trên ngai vàng ở chính giữa đại sảnh. Ngồi bên trái là một phụ nữ người cá, bà có một mái tóc đỏ diễm lệ, ngũ quan giống Nolan đến bảy phần, hai tay đan vào nhau đặt trên đuôi cá, đuôi cá màu tím dưới ánh sáng của viên minh châu chiết xạ ra nhiều màu sắc lấp lánh, người cá nam ngồi bên phải có ngũ quan thâm thúy, vẻ mặt uy nghi, có mái tóc dài và đuôi cá cùng màu xanh da trời với Nolan, ánh mắt của ông nhìn về phía hai người đang bơi lại.
Không cần giới thiệu Sở Mộc Tự cũng đoán được thân phận của hai người này.
“Nolan, rốt cuộc con cũng trở về.” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của quốc vương Norson vang lên.
Nolan hạ mắt hành lễ theo kiểu người cá với phụ vương và mẫu hậu của mình “Con đã trở về, cùng trở về với con là bạn đời của con.”
Sở Mộc Tự không hiểu lễ nghi của người cá, anh đơn giản cúi đầu chào cha mẹ của Nolan, tuy có hơi khẩn trương nhưng vẫn lễ phép nói “Lần đầu ra mắt, tôi là Sở Mộc Tự, bạn đời của Nolan.”
Vương hậu người cá nở nụ cười hiền hòa, bà nhấc một tay lên nói “Không cần giữ lễ, con trai của ta.”
Norson hừ lạnh một tiếng, chất vấn “Con tự tiện uống nước thuốc cấm rồi lén bỏ nhà trốn đi chỉ là vì một con người tầm thường?”
“Mộc Tự không phải là con người tầm thường, anh ấy là bạn đời của con, với lại con đã khắc ký hiệu của người cá lên người anh ấy rồi.” Nolan hùng hồn nói.
Norson ồ một tiếng, ánh mắt nghiêm túc hơi dịu lại hỏi “Con xác định?”
“Xác định.”
Vương hậu người cá vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Norson, hiền từ nói “Để cho bọn nhỏ đi đi, nếu người cá mất đi tình yêu thì có khác gì mất đi sinh mạng.”
Norson nhìn đôi dị đồng động lòng người của vợ mình, tuy không trực tiếp trả lời nhưng vẻ mặt của ông đã dịu đi không ít, ông đứng dậy bơi về phía Sở Mộc Tự, lấy ngón cái vẽ một đường trên trán mình.
Nolan mừng rỡ khôn xiết, cậu đẩy nhẹ Sở Mộc Tự một cái, ý bảo anh đi tới chỗ ông.
Sở Mộc Tự hoang mang đi tới hai bước, nghi ngờ quay đầu nhìn Nolan.
“Đừng lo, chúng ta chỉ muốn giao phó lời chúc phúc của biển khơi cho con thôi.” Vương hậu người cá ưu nhã bơi tới, đẩy Sở Mộc Tự đến trước mặt Norson.
Quốc vương người cá cao lớn cúi đầu đánh giá con người mặc đồ lặn trước mắt này, đôi mắt xanh ngọc phản chiếu ra bóng hình của anh, Norson bắt đầu ngâm nga, trong miệng ông truyền ra những nốt nhạc xa lạ nhưng rất tuyệt vời, ánh sáng của viên minh châu trên trần nhà dần đổi sang tông ấm áp, hòa lẫn với tiếng hát du dương êm dịu.
Hát xong, trên làn da của Norson hiện lên ánh sáng vàng nhạt, ông vẽ lên trán Sở Mộc Tự giống như một loại kí hiệu, kí hiệu mang theo ánh sáng vàng nhạt xuyên qua bộ đồ lặn thấm vào bên trong cơ thể của Sở Mộc Tự.
Một luồng cảm giác thoải mái dễ chịu mà anh chưa bao giờ có chậm rãi lan tràn khắp thân thể anh, áp lực dưới biển sâu nháy mắt tiêu tán.
“Đây là gì?” Sở Mộc Tự hỏi.
“Đây là ‘quà tặng biển khơi’ ta giao phó cho con, từ nay về sau con sẽ được biển khơi che chở.” Norson giải thích, ông phất tay với Sở Mộc Tự “Các con có thể rời đi, nếu nó lựa chọn sống cùng con trên đất liền thì ta hy vọng hai người các con vĩnh viễn không hối hận.”
Từ đại sảnh đi ra, Nolan dẫn Sở Mộc Tự đến phòng ngủ từ nhỏ đến lớn của mình, nhưng không ngờ trên hành lang đụng phải một người khiến Sở Mộc Tự không khỏi sửng sốt.
Đó là một người cá có vẻ ngoài giống Nolan như đúc, điểm khác biệt duy nhất là thần sắc của người cá kia rất lãnh đạm, hoàn toàn không có cảm giác ấm áp ôn hòa của Nolan.
“Nolan.” Noah mở miệng gọi em trai sinh đôi của mình, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút vui mừng.
“Noah!” Nolan bơi đến ôm chặt anh vào lòng, giống như đứa con nít làm nũng “Em nhớ anh quá đi.”
Noah cũng ôm lại cậu, sờ đầu cậu nói “Gần đây có khỏe không?”
“Ưm ưm!” Nolan gật đầu chào hỏi Noah, đẩy Sở Mộc Tự lên giới thiệu với anh trai “Đây chính là người mà em lên bờ đi tìm đó, tên anh ấy là Sở Mộc Tự.”
Sở Mộc Tự vốn hữu hảo chào hỏi Noah, nhưng ánh mắt của Noah lại nhìn anh không mấy thân thiện—- Thậm chí có thể nói là có chút xíu chán ghét.
Bị một người cá có vẻ ngoài giống y đúc người yêu của mình nhìn chòng chọc, làm Sở Mộc Tự hơi rợn tóc gáy.
Nolan không hề nhận ra dị trạng giữa hai người, hứng thú đi ở giữa, một trái một phải kéo tay Sở Mộc Tự và Noah, vùi đầu đi về phía trước.
“Rời nhà hơn nửa năm, vẫn cảm thấy nhà mình là thoải mái nhất.” Nolan thở dài nói, cậu đẩy cửa phòng ở nơi sâu nhất trong dãy hành lang ra, một không gian được trang trí ấm áp hiện ra trước mặt Sở Mộc Tự.
Trên vách tường được trang trí đầy sao biển và rong biển đủ màu sắc, chính giữa căn phòng là một vỏ sò màu trắng khổng lồ, nó hơi hé lộ ra phần mềm mại bên trong.
Nolan vỗ vỗ vỏ sò, vỏ sò khẽ kêu một tiếng rồi mở ra, Nolan dẫn Sở Mộc Tự ngồi trên giường, để anh cảm nhận xúc cảm mềm mại.
“Em đi lấy những bảo bối mà em tìm được cho anh nhìn nhé.” Nolan giống như một đứa trẻ nóng lòng muốn khoe khoang đồ chơi của mình, dứt lời liền hăng hái quay đầu đi tìm đồ mình cất.
Noah yên lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo vẫn dán chặt vào người Sở Mộc Tự, làm anh lạnh hết cả người.
“…Bộ tôi có vấn đề gì sao?” Sở Mộc Tự không nhịn được lên tiếng hỏi.
Noah nâng cao cằm, thần sắc bễ nghễ lấy ra một con dao găm làm từ trân châu nguyên chất, đặt trước mặt Sở Mộc Tự.
“Biết đây là gì không?”
“Đây là gì?” Sở Mộc Tự không hiểu.
“Đây là vật mà ta đã chuẩn bị cho Nolan, vốn định là nếu ngươi không thể hóa giải lời nguyền của nước thuốc cho Nolan, ta sẽ lấy con dao này moi tim ngươi ra để làm thuốc dẫn.” Noah vuốt ve thanh dao sắc bén sáng lóa trong tay “Đáng tiếc là không có cơ hội.”
Da đầu của Sở Mộc Tự tê rần, da gà nổi khắp người, hơi sợ xoa xoa vị trí của trái tim, cũng may là anh đã không làm chuyện gì ngu xuẩn.
Vẻ mặt của Noah lạnh lùng cảnh cáo Sở Mộc Tự “Nếu như ngươi dám để Nolan đau lòng, ta sẽ lấy con dao này thực hiện nghĩa vụ của mình bất cứ lúc nào.”
“…Tôi đảm bảo sẽ không.”
Lúc Nolan ôm một đống trân châu bảo vật lấp la lấp lánh về, bầu không khí giữa hai người trong phòng vô cùng ngột ngạt.
“Ủa? Hai anh sao vậy?” Nolan ngây thơ hỏi.
Sở Mộc Tự miễn cưỡng nở nụ cười, còn Noah thì bơi tới vén tóc dài của Nolan ra sau tai, vẻ mặt dịu dàng nói “Đi lên đất liền rồi, sau này còn trở về không?”
“Dĩ nhiên, nhất định sau này em sẽ về thăm anh mỗi năm.” Nolan đảm bảo nói.
Noah nở nụ cười hài lòng, rồi quay đầu quăng cho Sở Mộc Tự ánh mắt khiêu khích.
Sở Mộc Tự: …Đệ khống thật đáng sợ.
Cân nhắc đến bình dưỡng khí của Sở Mộc Tự không còn nhiều, Nolan chào tạm biệt với cha mẹ và anh trai rồi cùng Sở Mộc Tự trở về bờ.
Lúc rời đi, Odin lại xuất hiện dẫn đường cho họ, sau khi có được sự chúc phúc của biển khơi, Sở Mộc Tự có thể cảm nhận được ý thức đơn giản của Odin.
Ngoi lên khỏi mặt nước, giống như tỉnh dậy từ giấc mộng cổ tích lung linh mà huyền ảo, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy mây, Sở Mộc Tự có cảm giác không chân thật.
Nolan đều thẳng thắn tất cả với anh, đây chính là tình cảm thuần khiết nhất của Nolan dành cho anh.
Mặc dù Sở Mộc Tự không định kể về gia đình tan vỡ và quá khứ bi thương của mình cho cậu người yêu ngây thơ của mình nghe, nhưng anh vẫn muốn từ từ kể hết quá khứ của mình cho Nolan cũng như cậu đã làm với anh.
Cuộc đời phía trước của anh và Nolan còn dài lắm, anh vĩnh viễn khắc ghi người cá bé bỏng này vào trong tim mình suốt cả quãng đời còn lại.
Cởi bộ đồ lặn ra, Sở Mộc Tự cảm giác cả người nhẹ nhõm khoan khoái, lúc anh tắm xong đi ra bỗng phát hiện kí hiệu ở mắt cá chân của mình từ màu đen chuyển sang màu vàng sậm.
“Chuyện này là sao?” Sở Mộc Tự sờ sờ cũng không thấy có gì khác thường.
Nolan tò mò đi lại nhìn, khi nhìn thấy kí hiệu đổi màu thì liền phát ra tiếng thét kinh hãi “Thì ra anh bị kí hiệu cũng sẽ biến thành như vậy!”
“Cái gì mà ‘cũng’?” Sở Mộc Tự mơ hồ.
Nolan ngượng ngùng liếc trộm cái bụng của Sở Mộc Tự, nhỏ giọng giải thích “Sau khi người cá mẹ được bạn đời khắc kí hiệu và được biển khơi chúc phúc, kí hiệu sẽ biến thành màu vàng, điều này đồng nghĩa với…”
“Đồng nghĩa với?”
“Họ đã có tư cách mang thai đời kế tiếp của người cá.”
“…Bái bai!”
===Toàn văn hoàn===
Bình luận truyện