Nhặt Được Vợ Ngoan
Chương 7: Sỉ nhục
Mấy ngày sau, Tông Hiệu Đông không xuất hiện ở trước mặt cậu nữa, qua mấy ngày, rốt cuộc vết thương trên người cũng đã lành, đi đứng cũng đã thuận tiện hơn, không cần phải nằm liệt ở trên giường nữa.
Hôm nay vị phụ nhân lúc trước lại đến, hỏi thăm cậu rất nhiều, nhưng cậu chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, không mở miệng nói nửa câu. Bà cũng biết chuyện mấy ngày trước, âm thầm thương xót cho đứa nhỏ này, cũng oán trách cậu chủ quá mức tuyệt tình, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể đối xử với người ta như vậy chứ.
“Huyên Huyên, bây giờ cậu cũng khỏe nhiều rồi, đừng ở mãi trong phòng, đi ra ngoài dạo một vòng đi, tâm trạng cũng thoải mái hơn.”
Nghe bà nói vậy, hai mắt cậu lập tức sáng lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng ỉu xìu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ai, xem ra đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi, cậu chủ đối xử với cậu như vậy, tất nhiên đám người hầu cũng sẽ không để cậu vào mắt.
Nói chuyện với cậu một hồi, vị phụ nhân kia cũng rời đi, nhìn bóng dáng bà khuất sau cánh cửa, trong lòng cậu dâng lên một sự buồn bã không nói nên lời.
Ở bên ngoài là cái dạng gì, kỳ thật cậu rất muốn ra khỏi phòng nhìn thử, nhưng mà… cậu sợ lắm!
Mọi thứ cậu nhận định về nơi này đều không đúng, không có gia chủ nhân hậu, không có gia nô hòa nhã, cậu sợ sau khi mình đi ra khỏi nơi này sẽ gặp phải chuyện bất hạnh nào đó, cho nên vẫn luôn chui rút ở trong căn phòng tương đối an toàn này.
Nhưng… Cậu thật sự rất muốn ra ngoài.
Ngồi bên mép giường vân vê vạt áo sơ mi trên người mình một hồi, cái này là do vị phụ nhân tên dì Trần kia chỉ cho cậu cách mặc, cũng không mấy khó khăn nên rất nhanh cậu đã học được.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc không chịu được sự dụ hoặc của thế giới bên ngoài cánh cửa kia, cậu cũng quyết tâm mở cửa đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cậu chân chính bước chân ra khỏi phòng, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu lập tức trợn to hai mắt.
Nơi này là hoàng cung sao? Thật lộng lẫy! Trong điển cố đều nói hoàng cung đều vô cùng hoành tráng, nơi này cũng rất rộng, hơn nữa còn rất đẹp.
Đưa tay sờ lên tay cầm cầu thang bằng gỗ trơn bóng, trong lòng cậu âm thầm cảm thán, điêu khắc sư làm được cái này quả nhiên tài hoa hơn người, cái tay cầm gỗ này trơn lán mát lạnh, không một tì vết, đúng là tuyệt phẩm.
Đi về phía trước, đặt tay lên trên tay cầm, đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Chân cậu đột nhiên chao đảo một cái, suýt đứng không vững, cậu không ngờ mình đang đứng ở một nơi cao như vậy.
Ở phía dưới vô cùng to lớn, có nhiều người hầu mặc cùng một loại y phục đang đi tới đi lui, khắp nơi đều được trang trí bằng những vật phẩm rất kỳ lạ, nhưng cũng rất bắt mắt, cậu chưa từng nhìn thấy những vật này bao giờ. Chẳng lẽ, đây là hoàng cung dị quốc? Mình đã bị đưa đi xa đến vậy rồi sao?
Ngẩng đầu nhìn lên trên, một chùm hoa thủy tinh thật lớn đập vào mắt cậu, nơi này đúng là có rất nhiều vật quý báu của thế gian, ngay cả thủy tinh hiếm có cũng có thể lấy làm ra một đóa hoa xinh đẹp lộng lẫy như vậy, quả nhiên hoàng cung đều xa xỉ như nhau. (Đản: đèn chùm thôi em)
Cậu men theo tay cầm cầu thang, chậm rãi bước xuống dưới, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, khẽ cúi đầu nhích từng bước đi ra chính giữa cung điện.
Đang lúc hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Cậu Phương, cậu có cần tôi giúp gì không?”
Phương Huyên giật bắn người, nhanh chóng lui về phía sau, nhìn chằm chằm người vừa mới lên tiếng.
Thấy cậu phản ứng lớn như vậy, người hầu nam này cảm thấy có chút quái lạ, mấy ngày mới tới, cậu trai này rất hóng hách, ngang ngược mà, sau hôm nay lại như thỏ nhỏ run sợ trước người lạ thế này. Sau đó lại nhớ lại chuyện mấy ngày trước, người hầu nam bỗng bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là đã được tiên sinh dạy dỗ cho ngoan ngoãn rồi.
Che giấu vẻ xem thường trong mắt, người hầu nam kia lên tiếng, “Cậu muốn đi dạo sao? Ở hoa viên khung cảnh rất được, để tôi đưa cậu đi.”
Phương Huyên khẽ gật đầu một cái, chậm chạp đi theo phía sau người hầu nam kia.
Đưa cậu tới hoa viên, người hầu nam kia liền lui đi, để cậu lại một mình tham quan.
Bầu không khí ở đây có vẻ khá trong lành, cậu cảm thấy có chút lạnh, đi quanh vườn cây hoa kiểng một vòng, cậu nhìn thấy một cái ghế màu trắng kỳ lạ. Nó được treo lơ lửng trên không, trông có vẻ thực không vững chắc.
Cậu thử đưa tay sờ nó một cái, sau đó chậm rãi ngồi lên.
Cái ghế chao đảo một chút, làm cậu sợ hết hồn.
Thế nhưng sau khi ổn định lại, cậu cảm thấy cái ghế lắc lư này chơi rất vui.
Hai chân đẩy đẩy mấy cái, cái ghế cũng đung đưa theo, trên mặt cậu hiện lên một nụ cười vui vẻ, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Tông Hiệu Đông từ trong đình nghỉ mát trầm ngâm nhìn vào bộ dáng vui vẻ này của cậu. Không nói lời nào, xoay người đi vào trong.
Trời cũng đã sụp tối, Phương Huyên đi trở lại nhà chính, cúi đầu, lặng lẽ đi lên phòng, khi đi tới bậc thang thì bị người gọi lại.
“Cậu Phương, tiên sinh mời cậu đến phòng ăn dùng bữa.”
Phương Huyên biết “tiên sinh” là chỉ gia chủ, cũng là trượng phu của cậu, dưới cái nhìn của người hầu, cậu đi theo người đó tới phòng ăn, Tông Hiệu Đông đã ngồi chờ sẵn ở đó.
Đầu của cậu càng cúi thấp hơn, tránh né ánh mắt như dao của người nọ.
Thấy cậu chần chừ không ngồi xuống, Tông Hiệu Đông chợt quát: “Ngồi xuống!”
Phương Huyên bị quát giật mình, ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục nhìn xuống góc bàn.
Tông Hiệu Đông không nói gì, cầm chén cơm lên ăn.
Dư quang thấy gia chủ đã động đũa, Phương Huyên mới bắt đầu cầm đũa chậm rãi ăn.
Mặc dù không được phụ mẫu thương yêu, thường xuyên bị nhốt vào hậu viện, nhưng vào những ngày lễ tết, cả nhà vẫn có mặt đầy đủ ăn bữa cơm, cho nên tư thế ăn cơm của Phương Huyên không chút sai sót, không mất đi vẻ tao nhã của công tử thế gia. Từ nhỏ cậu đã được dạy, cho dù rất rất đói, nhưng cũng không được đánh mất lễ nghi trên bàn cơm.
Nhìn động tác ăn từ tốn tao nhã của Phương Huyên, Tông Hiệu Đông nhíu mày càng sâu.
Lại thấy cậu chỉ toàn cúi đầu ăn cơm trắng trong chén thì càng bực bội hơn nữa.
“Cậu chỉ ăn cơm trắng thì sao lát nữa có sức hầu hạ tôi?” Anh đột nhiên mở miệng khiến cánh tay cầm đũa của Phương Huyên khẽ run lên, suýt cầm không vững.
Động tác ăn cơm trắng của cậu càng chậm hơn cả lúc nãy. Tông Hiệu Đông buông đũa xuống, đứng dậy, Phương Huyên cũng không dám ăn thêm, buông đũa xuống, cúi đầu đi theo sau Tông Hiệu Đông.
Tông Hiệu Đông đang đi thì dừng lại, Phương Huyên cũng lập tức dừng lại, suýt nữa thì đụng trúng lưng anh rồi, may mà khoảng cách khá xa nên cậu không có gây họa cho mình.
“Đi theo tôi làm gì? Muốn đi lên phòng tôi? Cậu xứng sao! Trở về phòng tắm rửa cho sạch sẽ, đừng để tôi phát hiện chỗ dơ bẩn nào trên người cậu, tôi rất tởm.”
Nói xong liền quay đầu đi thẳng lên lầu.
Bỏ lại một mình Phương Huyên đứng đó, nước mắt không tự chủ lăn xuống, cậu cắn chặt môi dưới để mình không phát ra tiếng khóc, lặng lẽ đi lên phòng mình.
Về đến phòng, rốt cuộc không chịu được nữa, Phương Huyên úp mặt vào gối khóc thút thít, nước mắt thấm ướt cả một mảng gối.
Đứng ở ngoài cửa, Tông Hiệu Đông thấy một màn này, không hiểu sao trái tim như bị ai xé rách, vô cùng đau đớn. Cố gắng bình ổn tâm tình của mình lại, anh nhanh chóng rời khỏi phòng cậu.
Hôm nay vị phụ nhân lúc trước lại đến, hỏi thăm cậu rất nhiều, nhưng cậu chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, không mở miệng nói nửa câu. Bà cũng biết chuyện mấy ngày trước, âm thầm thương xót cho đứa nhỏ này, cũng oán trách cậu chủ quá mức tuyệt tình, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể đối xử với người ta như vậy chứ.
“Huyên Huyên, bây giờ cậu cũng khỏe nhiều rồi, đừng ở mãi trong phòng, đi ra ngoài dạo một vòng đi, tâm trạng cũng thoải mái hơn.”
Nghe bà nói vậy, hai mắt cậu lập tức sáng lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng ỉu xìu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ai, xem ra đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi, cậu chủ đối xử với cậu như vậy, tất nhiên đám người hầu cũng sẽ không để cậu vào mắt.
Nói chuyện với cậu một hồi, vị phụ nhân kia cũng rời đi, nhìn bóng dáng bà khuất sau cánh cửa, trong lòng cậu dâng lên một sự buồn bã không nói nên lời.
Ở bên ngoài là cái dạng gì, kỳ thật cậu rất muốn ra khỏi phòng nhìn thử, nhưng mà… cậu sợ lắm!
Mọi thứ cậu nhận định về nơi này đều không đúng, không có gia chủ nhân hậu, không có gia nô hòa nhã, cậu sợ sau khi mình đi ra khỏi nơi này sẽ gặp phải chuyện bất hạnh nào đó, cho nên vẫn luôn chui rút ở trong căn phòng tương đối an toàn này.
Nhưng… Cậu thật sự rất muốn ra ngoài.
Ngồi bên mép giường vân vê vạt áo sơ mi trên người mình một hồi, cái này là do vị phụ nhân tên dì Trần kia chỉ cho cậu cách mặc, cũng không mấy khó khăn nên rất nhanh cậu đã học được.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc không chịu được sự dụ hoặc của thế giới bên ngoài cánh cửa kia, cậu cũng quyết tâm mở cửa đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cậu chân chính bước chân ra khỏi phòng, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu lập tức trợn to hai mắt.
Nơi này là hoàng cung sao? Thật lộng lẫy! Trong điển cố đều nói hoàng cung đều vô cùng hoành tráng, nơi này cũng rất rộng, hơn nữa còn rất đẹp.
Đưa tay sờ lên tay cầm cầu thang bằng gỗ trơn bóng, trong lòng cậu âm thầm cảm thán, điêu khắc sư làm được cái này quả nhiên tài hoa hơn người, cái tay cầm gỗ này trơn lán mát lạnh, không một tì vết, đúng là tuyệt phẩm.
Đi về phía trước, đặt tay lên trên tay cầm, đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Chân cậu đột nhiên chao đảo một cái, suýt đứng không vững, cậu không ngờ mình đang đứng ở một nơi cao như vậy.
Ở phía dưới vô cùng to lớn, có nhiều người hầu mặc cùng một loại y phục đang đi tới đi lui, khắp nơi đều được trang trí bằng những vật phẩm rất kỳ lạ, nhưng cũng rất bắt mắt, cậu chưa từng nhìn thấy những vật này bao giờ. Chẳng lẽ, đây là hoàng cung dị quốc? Mình đã bị đưa đi xa đến vậy rồi sao?
Ngẩng đầu nhìn lên trên, một chùm hoa thủy tinh thật lớn đập vào mắt cậu, nơi này đúng là có rất nhiều vật quý báu của thế gian, ngay cả thủy tinh hiếm có cũng có thể lấy làm ra một đóa hoa xinh đẹp lộng lẫy như vậy, quả nhiên hoàng cung đều xa xỉ như nhau. (Đản: đèn chùm thôi em)
Cậu men theo tay cầm cầu thang, chậm rãi bước xuống dưới, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, khẽ cúi đầu nhích từng bước đi ra chính giữa cung điện.
Đang lúc hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Cậu Phương, cậu có cần tôi giúp gì không?”
Phương Huyên giật bắn người, nhanh chóng lui về phía sau, nhìn chằm chằm người vừa mới lên tiếng.
Thấy cậu phản ứng lớn như vậy, người hầu nam này cảm thấy có chút quái lạ, mấy ngày mới tới, cậu trai này rất hóng hách, ngang ngược mà, sau hôm nay lại như thỏ nhỏ run sợ trước người lạ thế này. Sau đó lại nhớ lại chuyện mấy ngày trước, người hầu nam bỗng bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là đã được tiên sinh dạy dỗ cho ngoan ngoãn rồi.
Che giấu vẻ xem thường trong mắt, người hầu nam kia lên tiếng, “Cậu muốn đi dạo sao? Ở hoa viên khung cảnh rất được, để tôi đưa cậu đi.”
Phương Huyên khẽ gật đầu một cái, chậm chạp đi theo phía sau người hầu nam kia.
Đưa cậu tới hoa viên, người hầu nam kia liền lui đi, để cậu lại một mình tham quan.
Bầu không khí ở đây có vẻ khá trong lành, cậu cảm thấy có chút lạnh, đi quanh vườn cây hoa kiểng một vòng, cậu nhìn thấy một cái ghế màu trắng kỳ lạ. Nó được treo lơ lửng trên không, trông có vẻ thực không vững chắc.
Cậu thử đưa tay sờ nó một cái, sau đó chậm rãi ngồi lên.
Cái ghế chao đảo một chút, làm cậu sợ hết hồn.
Thế nhưng sau khi ổn định lại, cậu cảm thấy cái ghế lắc lư này chơi rất vui.
Hai chân đẩy đẩy mấy cái, cái ghế cũng đung đưa theo, trên mặt cậu hiện lên một nụ cười vui vẻ, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Tông Hiệu Đông từ trong đình nghỉ mát trầm ngâm nhìn vào bộ dáng vui vẻ này của cậu. Không nói lời nào, xoay người đi vào trong.
Trời cũng đã sụp tối, Phương Huyên đi trở lại nhà chính, cúi đầu, lặng lẽ đi lên phòng, khi đi tới bậc thang thì bị người gọi lại.
“Cậu Phương, tiên sinh mời cậu đến phòng ăn dùng bữa.”
Phương Huyên biết “tiên sinh” là chỉ gia chủ, cũng là trượng phu của cậu, dưới cái nhìn của người hầu, cậu đi theo người đó tới phòng ăn, Tông Hiệu Đông đã ngồi chờ sẵn ở đó.
Đầu của cậu càng cúi thấp hơn, tránh né ánh mắt như dao của người nọ.
Thấy cậu chần chừ không ngồi xuống, Tông Hiệu Đông chợt quát: “Ngồi xuống!”
Phương Huyên bị quát giật mình, ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục nhìn xuống góc bàn.
Tông Hiệu Đông không nói gì, cầm chén cơm lên ăn.
Dư quang thấy gia chủ đã động đũa, Phương Huyên mới bắt đầu cầm đũa chậm rãi ăn.
Mặc dù không được phụ mẫu thương yêu, thường xuyên bị nhốt vào hậu viện, nhưng vào những ngày lễ tết, cả nhà vẫn có mặt đầy đủ ăn bữa cơm, cho nên tư thế ăn cơm của Phương Huyên không chút sai sót, không mất đi vẻ tao nhã của công tử thế gia. Từ nhỏ cậu đã được dạy, cho dù rất rất đói, nhưng cũng không được đánh mất lễ nghi trên bàn cơm.
Nhìn động tác ăn từ tốn tao nhã của Phương Huyên, Tông Hiệu Đông nhíu mày càng sâu.
Lại thấy cậu chỉ toàn cúi đầu ăn cơm trắng trong chén thì càng bực bội hơn nữa.
“Cậu chỉ ăn cơm trắng thì sao lát nữa có sức hầu hạ tôi?” Anh đột nhiên mở miệng khiến cánh tay cầm đũa của Phương Huyên khẽ run lên, suýt cầm không vững.
Động tác ăn cơm trắng của cậu càng chậm hơn cả lúc nãy. Tông Hiệu Đông buông đũa xuống, đứng dậy, Phương Huyên cũng không dám ăn thêm, buông đũa xuống, cúi đầu đi theo sau Tông Hiệu Đông.
Tông Hiệu Đông đang đi thì dừng lại, Phương Huyên cũng lập tức dừng lại, suýt nữa thì đụng trúng lưng anh rồi, may mà khoảng cách khá xa nên cậu không có gây họa cho mình.
“Đi theo tôi làm gì? Muốn đi lên phòng tôi? Cậu xứng sao! Trở về phòng tắm rửa cho sạch sẽ, đừng để tôi phát hiện chỗ dơ bẩn nào trên người cậu, tôi rất tởm.”
Nói xong liền quay đầu đi thẳng lên lầu.
Bỏ lại một mình Phương Huyên đứng đó, nước mắt không tự chủ lăn xuống, cậu cắn chặt môi dưới để mình không phát ra tiếng khóc, lặng lẽ đi lên phòng mình.
Về đến phòng, rốt cuộc không chịu được nữa, Phương Huyên úp mặt vào gối khóc thút thít, nước mắt thấm ướt cả một mảng gối.
Đứng ở ngoài cửa, Tông Hiệu Đông thấy một màn này, không hiểu sao trái tim như bị ai xé rách, vô cùng đau đớn. Cố gắng bình ổn tâm tình của mình lại, anh nhanh chóng rời khỏi phòng cậu.
Bình luận truyện