Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ
Chương 28: Kiến Ly
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đan Tung bị Trần thúc túm trụ, từ cửa hông của hậu viện đi ra ngoài, lại qua thêm mấy khúc nữa, cuối cùng đi tới một con ngõ nhỏ. Bạch Nhược Khê cúi đầu nhìn con ngựa đang gặm vỏ cây, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, trên mặt hơi lộ ra nhẹ nhõm.
Đan Tung nhìn thấy trên lưng ngựa là hành lý của mình, Bạch Nhược Khê đeo trường kiếm, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ tiêu dao giang hồ khi xưa, hắn không khỏi nghi hoặc nói: “Này rốt cuộc… Chuyện gì xảy ra?”
“Ta và Nhị bá của ngươi cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến đây thôi.” Trần thúc nói, “Trạm kiểm soát trên đường đều đã được ta an bài rồi.”
“Trần thúc người đây là…” Đan Tung mở to hai mắt, ngực rất là bất an.
Trần thúc vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ta biết tính tình hải tử ngươi cùng cha ngươi như nhau, thế nhưng lúc này thế cục đại loạn, nếu là cha ngươi cũng sẽ không mong muốn tính mạng của nhi tử mình làm đệm lưng cho người khác.” Dừng một chút, lại nói, “Sự tình trước kia đều đã qua cả rồi, biết thì có ích lợi gì, đừng tự làm cho mình không vui.”
Còn không chờ Đan Tung đáp, ánh mắt của Trần thúc chuyển sang Bạch Nhược Khê, nói: “Khi ta còn trẻ khứ giang hồ tới nay, bản thân cũng rõ ràng nhân tâm khó đoán, ngươi là một hài tử có tâm nhãn, bản lĩnh cũng không sai. Nghe ta một lời, công danh lợi lộc đều là hư ảo, trở lại hảo hảo chọn một địa phương mà sống tốt.”
Bạch Nhược Khê ôm quyền nói: “Đa tạ tiền bối chiếu cố.” Hai người nhìn nhau gật đầu, hiển nhiên lúc trước đã luận bàn qua mấy chiêu, cũng coi như là hợp.
Đan Tung minh bạch, nói: “Đa tạ trần thúc, cũng tạ ơn Nhị bá chiếu cố, mong rằng hai vị bảo trọng.”
Trần thúc nở nụ cười khổ, gật đầu: “Có lời này của ngươi, hắn an tâm rồi.”
Những lời này nói xong có chút khó hiểu, Đan Tung nhất thời không hiểu, Trần thúc đẩy nhẹ hắn một cái: “Đi nhanh đi, đoạn đường phía trước là phải nhờ vào chính mình.”
Không nói nhiều nữa, hai người cùng Trần thúc nói lời từ biệt, Đan Tung bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người lấy trong bao hành lý một cái túi, lấy ra một mảnh ngọc bội, đưa cho Trần thúc nói: “Cái này là do phụ thân lưu lại, hiện tại ta giữ không có tác dụng gì, thỉnh người giúp ta vật quy nguyên chủ.”
Trần thúc tiếp nhận ngọc bội, thấy trên mặt có chữ “Húc”, hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Trên đường cẩn thận.”
Hai người nhanh chóng leo lên ngựa, Bạch Nhược Khê cầm trên tay môn quan bài tử mà Trần thúc giao cho, dù cho lúc toàn thành giới nghiêm cũng có thể xuất nhập như thường. Con ngựa giơ giơ lên cái cổ, phóng như bay, chớp mắt mà đã ra tới đầu ngõ.
Lúc này chính là lúc thời cuộc náo loạn, trong triều không ít người của Thạch gia bị bỏ tù, thủ vệ giữ thành tăng mạnh, cho dù là hộ nông dân vào thành mua thức ăn, đều phải chờ quan binh kiểm tra. Nếu là dựa vào lực của bản thân mà muốn rời khỏi thành, thực sự là có thể so với lên trời. Gần đến cửa thành, Bạch Nhược Khê thả lỏng dây cương, không chút hoang mang đưa ra bài tử, binh sĩ vừa thấy, quả nhiên thả đi, cũng không nói gì nhiều.
Ra khỏi cửa thành, con ngựa lại tung vó, hai người thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đan tung nói: “Có một số việc, càng là không muốn cho ta biết, ta lại càng là muốn biết. Nhưng mà, cái này quả là mao bệnh, có thể đem ngươi nghẹn chết.”
Bạch Nhược Khê nói: “Có một số việc, không biết trái lại rất tốt.”
“Quả là như vậy.” Đan Tung quay đầu nhìn vùng đồng nội cùng với dãy núi xa xa vô bờ, cúi đầu nói, “Trong lòng ta luôn có dự cảm bất hảo, sợ rằng nương ta năm xưa vì chuyện này mà chết.”
“Dự cảm gì?” Bạch Nhược Khê vừa dứt lời, bỗng nhiên cảnh giác, mai hoa tiễn trong tay phóng ra như mưa, âm điệu cất cao, quát dẹp đường, “Người nào!”
Đan Tung hoảng hốt, có người mai phục? Mới vừa quay đầu, không biết từ bao giờ xung quanh đã có năm hắc y nhân.
Không đợi hắn phản ứng, Bạch Nhược Khê phi thân lên, lưỡi kiếm ngủ say bấy lâu được tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang chớp lên lộ ra sát khí, giống như ma giáo hộ pháp giết người không gớm tay trên giang hổ khi xưa.
Đây là lần thứ hai Đan Tung nhìn thấy kiếm thuật của Bạch Nhược Khê, lần này là một chọi năm, nhưng Bạch Nhược Khê không hề bị áp đảo, đường kiếm tinh chuẩn sắc bén, cũng không có cảnh máu chảy đầu rơi, năm người cứ thế mà trực tiếp bỏ mình. Hắn nhìn Bạch Nhược Khê đứng ở giữa năm thi thể kia, nghĩ có chút xa lạ.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gió thổi, Đan Tung không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Bạch Nhược Khê đang đứng đối diện mình lộ ra vẻ mặt lo lắng, kiếm trong tay hắn xoay một vòng tạo thành thế ngăn cản, “keng” một tiếng, có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Đan Tung muốn đi xem đó là vật gì, lại nghe phía sau có một giọng chậm rãi vang lên: “Không hổ là Bạch hộ pháp, đã lâu không gặp kiếm pháp vẫn lợi hại như xưa.”
Đan Tung xoay người nhìn, không khỏi sửng sốt, điệu bộ mạn bất kinh tâm, chiết phiến đai ngọc trước sau không đổi, không phải Thẩm Trầm Hân thì là ai.
Mắt Bạch Nhược Khê hơi nheo lại, siết chặt chuôi kiếm.
Vô luận bên ngoài làm sao long trời lở đất, trung tâm của quyền lực tối cao, trong hoàng cung đại nội vẫn yên ắng trật tự, chỉ là phần yên ắng này không được bình thường.
Trong tẩm cung bốc lên dược hương, cung nữ thái giám ngự y gì cũng không thấy, bên trong chỉ có hai người, một người nằm trên tháp, một người quỳ bên cạnh.
Khuôn mặt hoàng đế vì bệnh tật dằn vặt mà nhìn tiều tụy rất nhiều, nhìn Ân Dật tuổi còn trẻ, nhếch môi: “Trẫm già rồi, hiện tại thiên hạ là của người trẻ tuổi.”
Ân Dật nói: “Phụ hoàng đừng nói vậy, phương thuốc ngự y kê cho nhất định có hiệu quả.”
Hoàng đế vô lực khoát tay áo, nhắm mắt nói: “Loại chuyện này, chỉ là lừa gạt, ngươi cũng rõ ràng.”
Ân Dật ngẩn ra, gọi một tiếng: “Phụ hoàng…”
“Ngươi cũng đừng giấu diếm trẫm, mẫu hậu ngươi năm đó cũng như vậy.” Hoàng đế mở to mắt, chậm rãi nói, “Này cũng là do mẫu hậu ngươi khẩn cầu trẫm, ban đầu trẫm không đồng ý, thứ thuốc kia từ trên giang hồ bí phương, nguy hiểm cực kỳ. Sau lại nàng bảo, hậu cung phân tranh các loại, sợ rằng nếu nàng đi rồi, trẫm khó có thể bận tâm chu đáo, như vậy sẽ ủy khuất ngươi và Tử nhi, còn không bằng tự chọn ngày chết cho mình, đem mọi chuyện an bài chu đáo.”
Ân dật lăng lăng địa quỳ gối bên giường, nghe chuyện xưa đã phủi bụi từ lâu.
“Trẫm và mẫu hậu ngươi, hai người đều có nỗi lòng riêng.” Hoàng đế mỉm cười, “Năm đó khi trẫm còn là đông cung thái tử, dựa vào tuổi còn trẻ mà cãi lời phụ hoàng không chịu thành thân, kỳ thực đó chỉ là lời nói dối, trẫm chỉ là gặp được một người, hai bên hiểu nhau, lại không thể ở cùng một chỗ. Mẫu hậu ngươi nguyên bản phải gả cho Thạch Đình, nàng không muốn, hai chúng ta đều tự có tâm tư, thẳng thắn thành thân với nhau, cứ thế mà tới nay. Hôm nay nghĩ đến, người quan trọng mất đi rồi, hối hận cũng đã muộn.”
“Dật nhi, hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.” Hoàng đế chậm rãi niệm câu thơ, “Đừng quên.”
Ân Dật hơi nghiêng người, nói: “Phụ hoàng có gì muốn nói.”
“Vị trí này người trong thiên hạ đều biết là của ngươi.” Hoàng đế nói, “Trẫm muốn ngươi bảo vệ cho người này, từ nay về sau không được hại hắn.”
“Phụ hoàng đã phân phó, nhi thần không dám làm trái.” Ân Dật nói.
“Trẫm hai mươi bảy năm trước gặp một người trà sư, tên là Đan Kỳ Thân, sau người này thành ngự trà sư duy nhất của hoàng thất. Hôm nay hắn cũng đã đi rồi, lưu lại một hài tử, trẫm muốn ngươi phát thệ phải bảo hộ hắn.” Hoàng đế nói, “Ngươi nhìn thánh chỉ dặt trong tráp kia đi.”
Ân Dật đi qua lấy thánh chỉ, chỉ thấy trên mặt đã được viết từ lâu, không khỏi ngẩn ra, phát hiện người tên Đan Kỳ Thân này đối với phụ hoàng có bao nhiêu trọng yếu, nhìn nữa phía dưới, không khỏi niệm thành tiếng: “Đan Tung…”
“Thế nào?” Thanh âm hoàng đế nhàn nhạt vang lên.
Ân Dật cười khổ quay đầu lại, quỳ xuống nói: “Nhi thần bất hiếu, nhi thần sợ là đã quá muộn.”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, hoàng đế ngửa đầu nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Quả nhiên là nhi tử do trẫm dạy dỗ, hôm nay ngay cả nhi tử của cố nhân cũng không bảo vệ được, trời xanh báo ứng a, trời xanh báo ứng.”
Thanh âm dần nhỏ lại, mang theo một tia nghẹn ngào, Ân Dật trầm mặc quỳ, một lát sau vang lên tiếng hô hấp đều đặn.
Từng giọt trong đồng hồ nước nhỏ xuống bồn lưu ly, trong lư hương khói mờ ảo lượn lờ trong không khí, phối với hương thơm từ dược hương, có vẻ đặc biệt mờ ảo.
Đan Tung bị Trần thúc túm trụ, từ cửa hông của hậu viện đi ra ngoài, lại qua thêm mấy khúc nữa, cuối cùng đi tới một con ngõ nhỏ. Bạch Nhược Khê cúi đầu nhìn con ngựa đang gặm vỏ cây, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, trên mặt hơi lộ ra nhẹ nhõm.
Đan Tung nhìn thấy trên lưng ngựa là hành lý của mình, Bạch Nhược Khê đeo trường kiếm, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ tiêu dao giang hồ khi xưa, hắn không khỏi nghi hoặc nói: “Này rốt cuộc… Chuyện gì xảy ra?”
“Ta và Nhị bá của ngươi cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến đây thôi.” Trần thúc nói, “Trạm kiểm soát trên đường đều đã được ta an bài rồi.”
“Trần thúc người đây là…” Đan Tung mở to hai mắt, ngực rất là bất an.
Trần thúc vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ta biết tính tình hải tử ngươi cùng cha ngươi như nhau, thế nhưng lúc này thế cục đại loạn, nếu là cha ngươi cũng sẽ không mong muốn tính mạng của nhi tử mình làm đệm lưng cho người khác.” Dừng một chút, lại nói, “Sự tình trước kia đều đã qua cả rồi, biết thì có ích lợi gì, đừng tự làm cho mình không vui.”
Còn không chờ Đan Tung đáp, ánh mắt của Trần thúc chuyển sang Bạch Nhược Khê, nói: “Khi ta còn trẻ khứ giang hồ tới nay, bản thân cũng rõ ràng nhân tâm khó đoán, ngươi là một hài tử có tâm nhãn, bản lĩnh cũng không sai. Nghe ta một lời, công danh lợi lộc đều là hư ảo, trở lại hảo hảo chọn một địa phương mà sống tốt.”
Bạch Nhược Khê ôm quyền nói: “Đa tạ tiền bối chiếu cố.” Hai người nhìn nhau gật đầu, hiển nhiên lúc trước đã luận bàn qua mấy chiêu, cũng coi như là hợp.
Đan Tung minh bạch, nói: “Đa tạ trần thúc, cũng tạ ơn Nhị bá chiếu cố, mong rằng hai vị bảo trọng.”
Trần thúc nở nụ cười khổ, gật đầu: “Có lời này của ngươi, hắn an tâm rồi.”
Những lời này nói xong có chút khó hiểu, Đan Tung nhất thời không hiểu, Trần thúc đẩy nhẹ hắn một cái: “Đi nhanh đi, đoạn đường phía trước là phải nhờ vào chính mình.”
Không nói nhiều nữa, hai người cùng Trần thúc nói lời từ biệt, Đan Tung bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người lấy trong bao hành lý một cái túi, lấy ra một mảnh ngọc bội, đưa cho Trần thúc nói: “Cái này là do phụ thân lưu lại, hiện tại ta giữ không có tác dụng gì, thỉnh người giúp ta vật quy nguyên chủ.”
Trần thúc tiếp nhận ngọc bội, thấy trên mặt có chữ “Húc”, hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Trên đường cẩn thận.”
Hai người nhanh chóng leo lên ngựa, Bạch Nhược Khê cầm trên tay môn quan bài tử mà Trần thúc giao cho, dù cho lúc toàn thành giới nghiêm cũng có thể xuất nhập như thường. Con ngựa giơ giơ lên cái cổ, phóng như bay, chớp mắt mà đã ra tới đầu ngõ.
Lúc này chính là lúc thời cuộc náo loạn, trong triều không ít người của Thạch gia bị bỏ tù, thủ vệ giữ thành tăng mạnh, cho dù là hộ nông dân vào thành mua thức ăn, đều phải chờ quan binh kiểm tra. Nếu là dựa vào lực của bản thân mà muốn rời khỏi thành, thực sự là có thể so với lên trời. Gần đến cửa thành, Bạch Nhược Khê thả lỏng dây cương, không chút hoang mang đưa ra bài tử, binh sĩ vừa thấy, quả nhiên thả đi, cũng không nói gì nhiều.
Ra khỏi cửa thành, con ngựa lại tung vó, hai người thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đan tung nói: “Có một số việc, càng là không muốn cho ta biết, ta lại càng là muốn biết. Nhưng mà, cái này quả là mao bệnh, có thể đem ngươi nghẹn chết.”
Bạch Nhược Khê nói: “Có một số việc, không biết trái lại rất tốt.”
“Quả là như vậy.” Đan Tung quay đầu nhìn vùng đồng nội cùng với dãy núi xa xa vô bờ, cúi đầu nói, “Trong lòng ta luôn có dự cảm bất hảo, sợ rằng nương ta năm xưa vì chuyện này mà chết.”
“Dự cảm gì?” Bạch Nhược Khê vừa dứt lời, bỗng nhiên cảnh giác, mai hoa tiễn trong tay phóng ra như mưa, âm điệu cất cao, quát dẹp đường, “Người nào!”
Đan Tung hoảng hốt, có người mai phục? Mới vừa quay đầu, không biết từ bao giờ xung quanh đã có năm hắc y nhân.
Không đợi hắn phản ứng, Bạch Nhược Khê phi thân lên, lưỡi kiếm ngủ say bấy lâu được tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang chớp lên lộ ra sát khí, giống như ma giáo hộ pháp giết người không gớm tay trên giang hổ khi xưa.
Đây là lần thứ hai Đan Tung nhìn thấy kiếm thuật của Bạch Nhược Khê, lần này là một chọi năm, nhưng Bạch Nhược Khê không hề bị áp đảo, đường kiếm tinh chuẩn sắc bén, cũng không có cảnh máu chảy đầu rơi, năm người cứ thế mà trực tiếp bỏ mình. Hắn nhìn Bạch Nhược Khê đứng ở giữa năm thi thể kia, nghĩ có chút xa lạ.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gió thổi, Đan Tung không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Bạch Nhược Khê đang đứng đối diện mình lộ ra vẻ mặt lo lắng, kiếm trong tay hắn xoay một vòng tạo thành thế ngăn cản, “keng” một tiếng, có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Đan Tung muốn đi xem đó là vật gì, lại nghe phía sau có một giọng chậm rãi vang lên: “Không hổ là Bạch hộ pháp, đã lâu không gặp kiếm pháp vẫn lợi hại như xưa.”
Đan Tung xoay người nhìn, không khỏi sửng sốt, điệu bộ mạn bất kinh tâm, chiết phiến đai ngọc trước sau không đổi, không phải Thẩm Trầm Hân thì là ai.
Mắt Bạch Nhược Khê hơi nheo lại, siết chặt chuôi kiếm.
Vô luận bên ngoài làm sao long trời lở đất, trung tâm của quyền lực tối cao, trong hoàng cung đại nội vẫn yên ắng trật tự, chỉ là phần yên ắng này không được bình thường.
Trong tẩm cung bốc lên dược hương, cung nữ thái giám ngự y gì cũng không thấy, bên trong chỉ có hai người, một người nằm trên tháp, một người quỳ bên cạnh.
Khuôn mặt hoàng đế vì bệnh tật dằn vặt mà nhìn tiều tụy rất nhiều, nhìn Ân Dật tuổi còn trẻ, nhếch môi: “Trẫm già rồi, hiện tại thiên hạ là của người trẻ tuổi.”
Ân Dật nói: “Phụ hoàng đừng nói vậy, phương thuốc ngự y kê cho nhất định có hiệu quả.”
Hoàng đế vô lực khoát tay áo, nhắm mắt nói: “Loại chuyện này, chỉ là lừa gạt, ngươi cũng rõ ràng.”
Ân Dật ngẩn ra, gọi một tiếng: “Phụ hoàng…”
“Ngươi cũng đừng giấu diếm trẫm, mẫu hậu ngươi năm đó cũng như vậy.” Hoàng đế mở to mắt, chậm rãi nói, “Này cũng là do mẫu hậu ngươi khẩn cầu trẫm, ban đầu trẫm không đồng ý, thứ thuốc kia từ trên giang hồ bí phương, nguy hiểm cực kỳ. Sau lại nàng bảo, hậu cung phân tranh các loại, sợ rằng nếu nàng đi rồi, trẫm khó có thể bận tâm chu đáo, như vậy sẽ ủy khuất ngươi và Tử nhi, còn không bằng tự chọn ngày chết cho mình, đem mọi chuyện an bài chu đáo.”
Ân dật lăng lăng địa quỳ gối bên giường, nghe chuyện xưa đã phủi bụi từ lâu.
“Trẫm và mẫu hậu ngươi, hai người đều có nỗi lòng riêng.” Hoàng đế mỉm cười, “Năm đó khi trẫm còn là đông cung thái tử, dựa vào tuổi còn trẻ mà cãi lời phụ hoàng không chịu thành thân, kỳ thực đó chỉ là lời nói dối, trẫm chỉ là gặp được một người, hai bên hiểu nhau, lại không thể ở cùng một chỗ. Mẫu hậu ngươi nguyên bản phải gả cho Thạch Đình, nàng không muốn, hai chúng ta đều tự có tâm tư, thẳng thắn thành thân với nhau, cứ thế mà tới nay. Hôm nay nghĩ đến, người quan trọng mất đi rồi, hối hận cũng đã muộn.”
“Dật nhi, hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.” Hoàng đế chậm rãi niệm câu thơ, “Đừng quên.”
Ân Dật hơi nghiêng người, nói: “Phụ hoàng có gì muốn nói.”
“Vị trí này người trong thiên hạ đều biết là của ngươi.” Hoàng đế nói, “Trẫm muốn ngươi bảo vệ cho người này, từ nay về sau không được hại hắn.”
“Phụ hoàng đã phân phó, nhi thần không dám làm trái.” Ân Dật nói.
“Trẫm hai mươi bảy năm trước gặp một người trà sư, tên là Đan Kỳ Thân, sau người này thành ngự trà sư duy nhất của hoàng thất. Hôm nay hắn cũng đã đi rồi, lưu lại một hài tử, trẫm muốn ngươi phát thệ phải bảo hộ hắn.” Hoàng đế nói, “Ngươi nhìn thánh chỉ dặt trong tráp kia đi.”
Ân Dật đi qua lấy thánh chỉ, chỉ thấy trên mặt đã được viết từ lâu, không khỏi ngẩn ra, phát hiện người tên Đan Kỳ Thân này đối với phụ hoàng có bao nhiêu trọng yếu, nhìn nữa phía dưới, không khỏi niệm thành tiếng: “Đan Tung…”
“Thế nào?” Thanh âm hoàng đế nhàn nhạt vang lên.
Ân Dật cười khổ quay đầu lại, quỳ xuống nói: “Nhi thần bất hiếu, nhi thần sợ là đã quá muộn.”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, hoàng đế ngửa đầu nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Quả nhiên là nhi tử do trẫm dạy dỗ, hôm nay ngay cả nhi tử của cố nhân cũng không bảo vệ được, trời xanh báo ứng a, trời xanh báo ứng.”
Thanh âm dần nhỏ lại, mang theo một tia nghẹn ngào, Ân Dật trầm mặc quỳ, một lát sau vang lên tiếng hô hấp đều đặn.
Từng giọt trong đồng hồ nước nhỏ xuống bồn lưu ly, trong lư hương khói mờ ảo lượn lờ trong không khí, phối với hương thơm từ dược hương, có vẻ đặc biệt mờ ảo.
Bình luận truyện