Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 3



Tịch Tuế cố gắng nhìn đi nơi khác, cô để ý thấy đồ anh đang mặc. Là chiếc áo len dệt kim màu be giống ngày hôm qua, nhưng chữ trên vai lại khác.

Dường như anh luôn như vậy, mùa hè thì mặc áo sơ mi ngắn tay, mùa thu và mùa đông mặc áo lông, màu đông mặc áo bông, đều cùng một màu.

Lúc này, Quý Vân Tu đang dùng đôi mắt trong veo nhìn cô.

Còn nhìn!

Còn nhìn!

Điều này làm Tịch Tuế nhớ lại hồi còn nhỏ.

Vì hoàn cảnh đặc biệt của Quý Vân Tu nên thời thơ ấu, anh luôn bị bắt nạt. Tịch Tuế, người nhỏ hơn anh 2 tuổi, đã đóng vai trò “người bảo vệ” giúp anh xua đuổi những kẻ xấu xa khó ưa.

Còn trẻ con mà giơ nắm đấm lên đảm bảo, “Anh Vân Tu đừng sợ, Tuế Tuế sẽ bảo vệ anh.”

Cô tự cho mình là anh hùng bảo vệ Quý Vân Tu, lúc đó Quý Vân Tu cũng lặng lẽ quan sát cô. Trước đây thì chẳng có chuyện gì, nhưng bây giờ nhịp tim của cô đập nhanh một cách khó hiểu.

Tịch Tuế tiến lên hai bước, hơi cúi người, chỉ vào bức tranh trên bảng vẽ, cố ý hỏi: “Quý Vân Tu, anh đang vẽ cảnh trong sân hả?”

Cô không mong Quý Vân Tu đáp lại cô, nhưng không ngờ rằng Quý Vân Tu thật sự gật đầu với cô.

Dáng vẻ đó, ngoan không chịu được.

Thậm chí cô còn muốn bắt nạt anh…

Quý Vân Tu thì ngồi vẽ tranh, còn Tịch Tuế cúi người nói chuyện với anh, tư thế khá mệt nhọc, cô vịn bàn tay vào đầu gối, khóe miệng  bất giác nhếch lên, “Sao thế? Hôm qua em nói muốn kết hôn với anh mà anh chẳng phản ứng. Bây giờ gật đầu thì có ích gì hả?”

Cô chỉ lẩm bẩm trong vô thức, nhưng Quý Vân Tu nghe được.

Anh đột nhiên đứng dậy, nhặt quyển sổ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bảng vẽ, lo lắng viết rồi giơ lên.

Tịch Tuế đang chuẩn bị nhìn thì một con chó vàng đột nhiên lao về phía hai người.

“Á!”

Tịch Tuế chạy vọt đến bên chỗ khác nhưng con chó chạy theo cô.

“Quý Vân Tu…”

Cô sợ hãi hét lên, giây tiếp theo, lại được bao bọc trong cơ thể ấm áp.

Trước khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy gấu váy của mình đang bị kéo. Tịch Tuế nhìn xuống, là con chó đang cắn váy của cô, Tịch Tuế sợ đến mức toàn thân run lên.

“A a a…”

Tịch Tuế duỗi tay, ôm chặt lấy người nọ.

Quý Vân Tu ôm cô theo bản năng, còn ôm cô lên cao hơn một chút.

Thân hình Tịch Tuế nhanh nhẹn, suýt chút nữa là lộn ra sau lưng anh, đầu cô tựa vào vai anh, không dám nhìn lại.

“Con.. con… con chó này ở đâu ra thế, anh đuổi nó đi được không…” Cô sợ đến mức phát khóc.

Quý Vân Tu không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác nhưng anh biết đây là hành động tránh né.

Anh đưa tay ra động tác trước con chó, chỉ vào bảng vẽ. Con chó thật sự ngoan ngoãn quay đầu về phía bảng vẽ rồi lại đó.

“Nó, nó sẽ không đến nữa đúng không?” Tịch Tuế nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cảnh “thần kỳ” này, sợ con chó lại chạy đến.

Quý Vân Tu gật đầu.

Tịch Tuế nhắm mắt lại, nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Vậy thì tốt rồi.”

Nỗi sợ hãi biến mất, cô nhận ra tư thế của cô hơi sai sai…

Cô bây giờ! Đang quấn chặt lấy Quý Vân Tu như một con bạch tuột! Mất hết cả hình tượng!

Đôi tay ôm lấy cổ anh chưa buông ra, da thịt dán ở cổ anh, còn có vài sợi tóc làm cô ngứa ngáy.

Cô nhanh chóng buông anh ra, khi mới tiếp đất, cô không thể đứng vững, ngay cả Quý Vân Tu cũng bị cô kéo về trước.

Quý Vân Tu ôm eo đỡ cô, tinh tế thon thả, chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Tịch Tuế thở gấp, nhanh chóng cách xa anh ra, cố lùi về sau hai bước nhỏ, lúc này cô không biết mở miệng như thế nào.

Cô chỉ vào con chó vàng đang ngồi bên cạnh bảng vẽ, hỏi anh: “Đây là chó của anh hả?”

Quý Vân Tu gật đầu.

“Anh nuôi nó từ khi nào vậy?” Tịch Tuế tò mò.

Quý Vân Tu đưa 4 ngón tay ra.

4 tháng? Hay 4 năm?

Chắc là 4 năm.

Sau khi thi Đại học, cô theo đuổi sự tự do bằng cả trái tim mình. Tịch Tuế học ở trường Đại học xa nhà, mỗi năm về nhà một lần, khoảng thời gian đó cô đều dành toàn thời gian cho ba mẹ. Bốn năm rồi cô không gặp Quý Vân Tu.

Sau khi tốt nghiệp, cô học nhiếp ảnh. Cho đến khi cuộc hôn nhân được sắp đặt, cô kết hôn với người “được chọn” mà không có tình cảm là Quý Hoài Tây, rồi ra nước ngoài 3 năm.

Ồ, bây giờ thì còn chưa kết hôn.

Cứ tính như vậy thì đã 9 năm cô và Quý Vân Tu không gặp nhau.

Chín năm… quãng thời gian này thật dài.

Mặc dù Quý Vân Tu không biểu đạt tình cảm nhưng cô cảm thấy hai người là bạn khá thân, bởi vì hai người đã ở bên nhau khá lâu.

Chỉ là cô quá tệ, cô quên mất người cô cần phải bảo vệ, nhưng người đó lại bảo vệ cô trong thời khắc sinh tử…

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tịch Tuế lại u trầm.

Quý Vân Tu cau mày, anh không hiểu: Sao Tuế Tuế không nói gì nữa?

Bác sĩ nói với anh, cười có nghĩa là vui.

Không cười thì là không vui.

Sau khi nhìn thấy con chó vàng thì Tuế Tuế không cười nữa, có phải Tuế Tuế đang buồn không?

Anh có nên giấu nó đi không nhỉ?

Nhưng lúc trước khi Tuế Tuế thấy chó là sẽ cười kia mà?

Trong lòng Quý Vân Tu đầy câu hỏi, anh nhặt quyến sổ và cây bút lên, cúi đầu viết, sau đó lo lắng đưa cho cô xem.

Trên sổ viết: Sao Tuế Tuế lại sợ? Trước đây Tuế Tuế đâu có sợ.

Tịch Tuế nhìn hàng chữ xiêu vẹo, cô đã đoán ra được ý của anh, cô giải thích: “Lúc đầu thì em không sợ, nhưng sau này… em bị chó đuổi.”

Cô rất thích chó, thỉnh thoảng cô cũng muốn chạm vào chúng như những người khác. Sau đó, khi ở nước ngoài, cô bị một con chó to mất kiểm soát, đuổi theo cô.

Cô vừa mang giày cao gót vừa chạy qua 3 con phố, thật sự vô cùng sợ hãi.

Từ đó sinh ra bóng ma tâm lý, thấy chó là muốn chạy.

Nhưng lúc nãy con chó mạnh quá nên cô chỉ biết kêu cứu.

Nhưng mà lúc nãy mất mặt trước Quý Vân Tu như vậy, Tịch Tuế không biết nên thấy xấu hổ hay là may mắn.



Ở đây chỉ có một cái ghế, Tịch Tuế sẽ không giành với anh, nên cô ngồi trên bãi cỏ.

Quý Vân Tu lại nhìn cô chăm chú, Tịch Tuế ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt trong veo đó.

Cô giả vờ hung dữ: “Anh nhìn em làm gì? Anh chưa thấy cô gái nào ngồi trên bãi cỏ bao giờ à?”

Quý Vân Tu lắc đầu, viết lên sổ: Lúc nhỏ Tuế Tuế cũng ngồi vậy.

Đúng vậy, khi còn nhỏ cô khá gầy, người khác nói cô là cô chủ nhỏ, là công chúa của nhà họ Tịch, nhưng thật ra cô thường xuyên bị người giúp việc lôi từ trên cây cao xuống..

Trong một lần cô kéo Quý Vân Tu leo cây, cô trượt chân, thậm chí còn ngã xuống Quý Vân Tu, đập vào trán anh. Sau đó ba mẹ đưa cô đến nhà họ Quý để xin lỗi, nhưng Quý Vân Tu không hề tức giận, còn chia sẻ cho cô đồ ăn ngon và cùng chơi với cô!

Vì vậy, trước mặt người khác cô phải giữ hình tượng, nhưng ở bên Quý Vân Tu thì không!

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô lại mím môi cười nhẹ.

Bên cạnh có động tĩnh, Quý Vân Tu cũng ngồi xuống với cô.

Hai người ngồi dưới đất, bãi cỏ ở đây đã được xử lí cẩn thận nên lúc ngồi sẽ không thấy khó chịu.

Con chó vàng đã nằm cạnh bảng vẽ nãy giờ, hai tai nó cụp xuống, ngóc đầu dậy và vẫy đuôi về phía chủ nhân.

Thấy cảnh này, Tịch Tuế cười thành tiếng, “Nó đang làm nũng hả!”

Nếu không bị tấn công thì cô thấy nó rất đáng yêu.

Cô hỏi bâng quơ: “Nó có tên không?”

Quý Vân Tu không nói, nhưng đưa ra câu trả lời bằng hành động.

Anh tự nhiên kéo tay trái của Tịch Tuế lại, anh đưa tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ hình tia chớp lên bàn tay cô.

Tịch Tuế buột miệng nói: “Anh gọi nó là Tia chớp ư?”

Quý Vân Tu gật đầu, lông mày giãn ra, khóe miệng lộ ra một cặp lúm đồng tiền xinh đẹp.

Ánh mặt trời ấm áp lan tỏa, gương mặt anh sáng ngời.

Đôi mắt Tịch Tuế nheo lại.

Cô nhìn thấy một vết đỏ trên cổ Quý Vân Tu, có vẻ là do cô vô tình cào vào cổ anh.

Tịch Tuế đưa tay ra, Quý Vân Tu bối rối quay đi chỗ khác.

Tịch Tuế giữ vai anh lại, “Đừng nhúc nhích, hình như lúc nãy em lỡ làm anh bị thương rồi, để em xem.”

Cô quỳ trên bãi cỏ, cúi người, cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ anh.

Tiếp xúc thân mật, ngón tay mềm mại chạm vào vết đỏ: “Anh thấy đau không?”

Quý Vân Tu lắc đầu.

Anh không thấy đau, cũng không nhìn thấy “vết thương” mà Tịch Tuế nói ở đâu, nhưng khi Tịch Tuế lại gần, anh cảm nhận một luồng nhiệt truyền từ tim lên má, rồi lại đến tai anh…

Anh lại ngửi thấy mùi thơm nhẹ, không thể phân biệt được đó là mùi gì, nhưng mùi rất dễ chịu.

Anh muốn… cảm nhận thêm chút nữa.

Hai người như vậy nhìn từ hướng nào cũng như đang tiếp xúc thân mật.

Ba Tịch vội chạy tới thấy cảnh như vậy, cả người ông đều nóng máu!

Vì con gái nói muốn đi làm ở công ty nên ông vui vẻ sắp xếp, nóng lòng gọi về nhà mới biết Tịch Tuế đã được mời đến nhà họ Quý.

Chuyện tối đó còn chưa giải quyết xong, ba Tịch không yên tâm được, gác công việc vội chạy đến, không ngờ lại nhận được một “màn bất ngờ” như vậy!

Ba Tịch chạy tới vừa tức vừa giận, nắm lấy tay của con gái, kéo cô đứng dậy, “Tuế Tuế, về nhà với ba!”

Tịch Tuế kinh ngạc nhìn ông, “Ba.”

Ba Tịch muốn đưa cô đi ngay.

“Ba chờ con chút.” Cho dù phải rời đi thì cũng phải chào hỏi.

Nhưng ba Tịch không hề để ý.

Lúc này, Quý Vân Tu chạy theo, hoảng sợ nắm lấy tay kia của Tịch Tuế.

Anh rất sợ, môi khẽ hé mở, nhưng không nói gì.

Quý Vân Tu không biết rằng anh đang sợ hay tức giận.

Anh chỉ biết rằng không ai có thể đưa cô đi!

Lần cuối Tịch Tuế bị ba cô đưa đi, cô đã rời xa anh rất lâu.

Mỗi tối chìm vào giấc ngủ, anh đều mơ thấy cô, nhưng lại không thể chạm vào cô được. Hôm qua khi gặp lại cô, anh đã rất kinh ngạc.

“Bỏ Tuế Tuế ra!” Ba Tịch thấy con gái mình đang bị lợi dụng, vẻ mặt ông vô cùng tức giận.

Ánh mắt Quý Vân Tu chớp chớp, tuyệt vọng nặn ra bốn chữ, giọng nói anh khàn khàn: “Tuế Tuế, đừng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện