Chương 31: Duyên
Edit: KateChou
“Tất cả mọi người giải tán đi, xem náo nhiệt đủ rồi, nên làm gì thì làm đi, nhìn nữa tôi thu vé vào cửa.” Cố Xán Xán lên tiếng, mọi người ngượng ngùng lại tìm lấy cớ đợi, đi WC hay uống nước không thể đi ngang qua lâu như vậy, hơn nữa cô là quản lí, xem cảnh náo nhiệt của cô dúng là không nên, cũng may cô vừa nói như vậy, mọi người thở ra một hơi, lại nhớ lại những điều tốt của Cố quản lí, thái độ làm người trang nhã nhanh nhẹn không tính toán.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi người giải tán đi, quay về chỗ nhiệt tình làm việc, ai gọi điện thoại thì gọi điện thoại, ai làm thống kê thì thống kê, ai hẹn khách hàng thì hẹn khách hàng, cả đám người đều bộ dáng vô cùng bận rộn.
Hoàng Tiểu Phỉ thấy mọi người giải tán, cũng chỉ có thể phẫn hận rời đi, vốn là tới xem cảnh Xán Xán mất mặt, cũng không ngờ chứng kiến cảnh cô ấy chưa xuất giá mà mẹ chồng tương lai lại rất che chở cho cô như vậy, đó chính là tập đoàn Thịnh Nguyên a, càng nghĩ càng sốt ruột.
Giờ này phút này, tất cả cảm giác về sự ưu việt của mình đều không còn sót lại gì.
Nhà ở Tân Thành Hoa Viên? Chỉ là điều đáng chê cười. Mình còn nhiều lần khoe ra trước mặt Xán Xán, cảm ơn cô vì mình và Triệu Hoa lựa chọn nhà ở thật tốt. Nhưng ai chẳng biết Tân Thành Hoa Viên là tài sản của tập đoàn Thịnh Nguyên chứ.
Còn nữa, Triệu Hoa mua cho mình BMW X1, tuy là BMW, nhưng là sản phẩm trong nước, vẫn là loại rất tiện nghi, vốn nghĩ Cố Xán Xán tới tham gia tiệc đính hôn của mình là xe mượn làm ra vẻ bề ngoài, nhưng bây giờ, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Nguyên cần mượn xe sao?
Buồn bực nhất chính là Hoàng Tiểu Phỉ hoài nghi Cố Xán Xán thời điểm xem nhà ở Tân Thành Hoa Viên thì quen tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Nguyên kia, nếu không với giới hạn giao tiếp của Cố Xán Xán như thế nào có thể quen người như vậy, không hiểu sao có một loại cảm giác vốn là cơ hội của mình lại bị người khác cướp đi.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì sao? Có thể bây giờ mình đang là quản lí, mình và tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Nguyên đang nói chuyện yêu đương.
Cô từ trước đến nay phong cách ở trước mặt đàn ông đều rất tốt, dịu dàng xinh đẹp, nhưng lúc ở trước mặt họ Mã, lại bởi vì quan hệ với Cố Xán Xán mà nhiều lần châm biếm, khẳng định để lại ấn tượng không tốt, bây giờ nói gì cũng trễ rồi.
Mà Vương Sâm nghe được nửa đoạn trước, bỏ ra ngoài tìm khách hàng, không đợi ở công ty, anh thật sự không muốn thừa nhận người mình thích cư nhiên là một cô gái tham hư vinh như vậy, thế mà mình vẫn còn áy náy.
Vệ Minh Châu mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn thấy đám người đều giải tán, mà trước mặt mình lại là một người từng làm mẹ chồng hung hãn, một người chị cùng cha khác mẹ mạnh mẽ, đợi nữa cũng không tìm được lợi ích gì, không còn dũng khí đợi nữa, đứng lên, chà chà chân, chạy... Đương nhiên chạy rất nhanh, sợ có người đuổi theo.
Cũng nhanh đến giữa trưa, vừa ăn xong điểm tâm lại có thể ăn cơm trưa, Ngô Ngọc Mai dù sao cũng là người kinh doanh, tương đối khéo đưa đẩy, mỗi tay một người lôi kéo Lâm Viện và Cố Xán Xán nói: “Đi, dì mời các con dùng cơm.”
Lâm Viện trưởng thành cao lớn quyến rũ, sẽ không phải là mẫu cô gái có duyên trong mắt trưởng bối lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thật ra Cố Xán Xán mặt tròn như vậy khá làm hài lòng trưởng bối, nhưng vừa mới thấy Lâm Viện mắng người, khiến Ngô Ngọc Mai thấy rất thẳng thắn, thành ra nhìn người cũng nhiều ấn tượng tốt hơn, huống hồ đây là bạn thân của con dâu tương lại, dù sao vẫn có chút thể diện.
Khi nào có thể đem hai chữ tương lai này xóa đi thì tốt rồi! Ngô Ngọc Mai nắm tay Cố Xán Xán, vuốt da thịt, càng thêm vừa lòng, cô gái này bàn tay thịt nhiều, tượng trưng có phúc khí, mà cô gái vóc dáng cao ráo này bàn tay tuy thon dài, nhưng vẫn hơi thô ráp, xem ra ở nhà làm việc nặng, bất quá nghe ngọn nguồn gia đình mồ côi cũng là khó tránh khỏi.
Cố Xán Xán và Lâm Viện không biết dì trước mắt nắm tay bọn họ cũng có thể phân tích được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dù sao Ngô Ngọc Mai có thể chính là mẹ chồng tương lai của Cố Xán Xán, mà Lâm Viện thì đối với mấy người có tên tuổi của tập đoàn Thịnh Nguyên có chút không thích ứng, cô nói trắng ra chỉ là một người đầu mục bán hàng đa cấp, tiếp xúc người rất nhiều, nhưng có tiền như vậy thật đúng là chưa từng.
“Muốn ăn gì? Để hai cô gái các con làm chủ, việc này cãi nhau cũng rất phí sức lực.” Ngô Ngọc Mai thốt ra lời này, để cho hai người sẽ không nhút nhát như vậy, dù sao cũng cùng nhau ầm ĩ, vẫn là cùng một chiến tuyến, đây ở trên chiến trường chính là chiến hữu.
Lâm Viện trừng mắt nhìn Cố Xán Xán, Cố Xán Xán có chút chân chó nói, “Dì, ăn cái gì cũng có thể ạ? Tụi con muốn đi Thiên Thúy Đình, bánh bột lọc củ cải muối ăn rất được.” Cố Xán Xán vừa nói xong, Lâm Viện ở phía sau vươn ngón tay cái, tốt nha, không hổ là bạn thân, ăn ý như vậy.
Thiên Thúy Đình là nhà hàng ăn vô cùng cao cấp, đi vào còn phải thu 10% phí phục vụ, các cô từng đi qua một lần, là lúc Lâm Viện trở thành cấp cao của Mai Lệ Khải, công ty Mai Lệ Khải tặng phiếu, kéo Xán Xán đi cùng, đồ ăn nhiều loại, cho dù là ăn không no, nhưng thật sự đắt, cũng rất ngon a.
Ngay cả Cố Xán Xán thói quen được ba cô trù nghệ rất tốt nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành cũng cảm thấy được ăn ngon.
Đối với động tác của hai cô gái, Ngô Ngọc Mai coi như không phát hiện, chỉ là thấy đôi mắt cô nàng tỏa sáng nhìn mình, rất có ý làm nũng, bà liền vui vẻ, không nói hai lời, liền dẫn các cô đi.
Mẹ Vệ Minh Châu nói Mã gia keo kiệt, không cho con gái bà tiền tiêu vặt, trên thực tế chính là mọi người cách sống bất đồng, bà nói xem hở một tí sẽ mua xa xỉ phẩm, đi chơi quán bar, mua một lần còn mua hai phần cho cả hai mẹ con, Ngô Ngọc Mai đương nhiên khó chịu, bà ta sẽ không hiểu được, một cô gái đi làm tiền lương một tháng cũng chỉ năm sáu bảy, tiêu tiền một lần năm sáu mươi vạn cũng không nhăn mặt một chút, con nhà ai lại dạy bảo thành như vậy.
Nhưng mẹ con Vệ Minh Châu không nghĩ vậy, hai người cảm thấy so với tỉ lệ kiếm tiền mà nói cô tiêu hí nhiều nhất cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông, không đáng kể, tiền kinh doanh lời không phải dùng để tiêu xài hay sao? Việc này đại khái cũng là nguyên nhân vì sao Vệ Đông Hoa sau khi ly dị vợ cũ, đại lý mỹ phẩm không khuếch trương nữa...
Trước mắt là cô gái ăn một bữa cơm đã vui vẻ như vậy, Ngô Ngọc Mai đương nhiên cũng rất vui, có người bạn cho rất nhiều thứ, người đó vẫn có thể ghét bỏ bạn không cho nhiều hơn, mà có người sẽ rất vui mừng, thật thỏa mãn.
Cố Xán Xán bây giờ chỉ cảm thấy dì này nói chuyện thật tốt, thành ra cảm giác không hợp với mẹ của Tiểu Mã, mẹ chồng tương lai dần dần biến mất, hơn nữa tiền ăn một bữa sáng cũng đủ thỏa mãn rồi.
Lâm Viện dù sao cũng mỗi ngày dựa vào lừa dối người khác mà sống, ngay từ đầu có chút không thích ứng rất nhanh đã như cá gặp nước, thoải mái ăn, vô tư tán gẫu, Ngô Ngọc Mai còn nhiệt tình hỏi Lâm Viện có đối tượng chưa, bà có thể giúp đỡ giới thiệu cho một người, tuy rằng từ đáy lòng cảm thấy cô gái như Xán Xán thích hợp với con mình, nhưng cô gái bên cạnh cũng không tồi, nhanh nhẹn phóng khoáng.
Lâm Viện hiếm khi gặp được trưởng bối cởi mở như vậy, mẹ cô cả ngày chỉ sống trong thế giới của mình, quá mất để ý tới hôn nhân thất bại, càng đừng nói đến chuyện thu xếp hôn sự cho con gái, tuy là cô đang khách khí, vẫn xấu hổ lắc đầu, cảm ơn thiện ý.
Cố Xán Xán thích nhất bánh bột lọc củ cải, thơm mát giòn tan, ăn rất ngon miệng, ăn xong, lại đóng gói về một phần, đưa cho Ngô Ngọc Mai, cười nói, “Dì, không ngại con mặt dày dùng tiền mời đền đáp của dì, đưa phần này cho Tiểu Mã dùng, cám ơn dì.”
...
Buổi tối trên bàn cơm Mã gia liền hơn một phần điểm tâm, Ngô Ngọc Mai đắc ý khoe, đây chính là con dâu đặc biệt dặn đóng gói mang về cho con trai ăn.
Mã Liệt dùng xong liền gọi điện thoại cho Xán Xán, hiểu rõ nguyên do, nhìn thấy mẹ đắc ý như vậy, dở khóc dở cười.
Mà Mã Văn Hùng thấy vợ đắc ý như vậy rất không hài lòng, cảm giác mình bị bải trừ bên ngoài, tò mò hương vị bánh bột lọc củ cải nào đó, cũng không biết xấu hổ chen vào, chán nản mở miệng nói, “Chỉ một phần rau củ, đã đắc ý thành như vậy.”
Trong khoảng thời gian này Ngô Ngọc Mai có rất nhiều thành kiến với chồng mình, bởi vì Vệ Minh Châu chính là bạn của chồng giới thiệu, bây giờ còn nghe ông đâm thọc, lập tức liền không vui.
“Tôi thì đắc ý, dù thế nào ông phải nhớ kỹ họ Vệ thật tốt, tôi không để yên với ông, cả nhà đều là người nào, người bạn kia của ông đã sai khi không nói, người như vậy cũng giới thiệu tới đây, tôi không cần đối phương giàu hay không, ít nhất phải có lương tâm, điều kiện nhà bọn họ cũng không tồi, lại đối với vợ trước và con gái không quan tâm, ông chưa thấy qua cô gái kia, lớn lên xinh đẹp lại khí khái, một cô gái trên tay đều là vết chai, lớn lên có vài phần giống Vệ Minh Châu nhưng tính tình hoàn toàn bất đồng.” Tính cách Ngô Ngọc Mai trực lai trực vãng, rất không hài lòng hành vi bỏ vợ vứt con.
Nhìn thấy vợ cảm xúc kích động, Mã Văn Hùng không dám hé răng, yên lặng với chiếc đũa, gắp một miếng bánh bột lọc củ cải, ai u, ăn rất ngon a, sướng miệng, thơm mát giòn giòn, lại gắp một miếng...
Mà lúc này Triệu Hoa bên kia không an tâm, tiệc đính hôn ngày hôm qua, Hoàng Tiểu Phỉ một bụng tức giận, về nhà liền đem vòng tay thủy tinh mẹ Triệu Hoa tặng quăng vào thùng rác, Triệu Hoa nói hết lời mới dụ cô yên lặng, hôm nay Triệu Hoa lái xe tới đón cô, cô như thế nào cũng không thuận mắt, cùng là đàn ông, chênh lệch sao lại lớn như vậy đi, đối phương gia tài bạc triệu, nhà Triệu Hoa cũng chỉ thường thường bậc trung, cái giá phải trả còn lớn hơn vô cùng.
“Sao vậy, không phải nói buổi tới đến nhà anh ăn cơm sao? Mặt dài như vậy, ai đắc tội em à.”
Thời điểm đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Triệu Hoa vừa đưa tay trêu ghẹo trong áo Hoàng Tiểu Phỉ, nếu bình thường, Hoàng Tiểu Phỉ chỉ mắng một câu đáng ghét, thuận theo ý để anh làm, nhưng hôm nay, lại dùng sức bắt lấy tay anh, lạnh lùng nói, “Đừng chạm vào em.”
Thời điểm Triệu Hoa quen Cố Xán Xán cũng không có chuyện mỗi ngày đều dỗ người như vậy, ngày hôm qua đã dỗ dành Hoàng Tiểu Phỉ cả ngày, ngày hôm qua không phải đã tốt rồi sao, bây giờ lại cáu kỉnh, cô gái này, ầm ĩ không dứt, anh cũng không khỏi hơi tức giận.
“Em đủ rồi, mẹ anh tặng một sợi lắc tay thủy tinh rẻ thì làm sao, không phải em nói không cần đồ quý giá đắt tiền, chỉ cần có tâm ý tặng là được. Huống hồ mẹ anh đã trang hoàng nhà ở Tân Thành Hoa Viên, tiền đều do bà bỏ ra, bây giờ cũng mua xe cho em, chờ em có bằng lái là có thể dùng, em còn gì bất mãn.” Triệu Hoa lần đầu tiên rống lên với Hoàng Tiểu Phỉ.
Hoàng Tiểu Phỉ nhất thời nổi giận, thời điểm mập mờ, lúc trên giường là lời ngon tiếng ngọt, bây giờ vừa mới đính hôn liền mắng mình, đàn ông như vậy không có gì tốt.
“Nhà ở Tân Thành Hoa Viên là rất giỏi a, một chiếc BMW rất giỏi a, mỗi ngày nghe anh nhắc tới, cũng do ai thích, đưa tôi về nhà, tôi không tới nhà anh.”
Nhà và xe là điều tự hào của Triệu Hoa, tài năng tuổi này của anh ở Hạ Châu mua nhà mua xe rất ít người, Hoàng Tiểu Phỉ mọi ngày đều nịnh hót, hôm nay lại nói với anh như vậy, anh cũng phát hỏa, “Không đi thì không đi, ai cần, lúc trước em không phải là vì anh mua nhà mới đồng ý kết giao sao, đừng giả bộ thanh cao như vậy.”
“Đúng, tôi thấp hèn, bạn gái trước của anh Cố Xán Xán cũng không tốt hơn đâu, nhìn qua thì vô thanh vô tức, quyến rũ kim cương Vương Lão Ngũ từng kết hôn, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Nguyên, đừng nói một căn nhà tầm trung trăm thước vuông ở Tân Thành Hoa Viên, cả Tân Thành Hoa Viên đều là của bọn họ.” Hoàng Tiểu Phỉ càng nghĩ càng tức giận, mình sao lại không có mắt như vậy, lại bại bởi tay Cố Xán Xán kia, còn thua hoàn toàn như vậy.
Triệu Hoa lúc này từ đáy lòng còn kinh diễm với Xán Xán ngày hôm qua, thậm chí còn có hảo cảm, đàn ông đối với bạn gái trước, hơn nữa là bạn gái trước do mình bỏ rơi, lại cảm thấy được là món đồ chơi mình không cần, chỉ là mình không thích, nhưng vẫn thuộc về mình.
Nhưng nghe Hoàng Tiểu Phỉ nói như vậy liền ngẩn người.
Hoàng Tiểu Phỉ nhìn biểu tình của Triệu Hoa, ý tứ châm biếm càng đậm, thêm mắm dặm muối kể lại một lần, tóm lại chính là bạn gái trước của anh trèo cành cao, bạn trai bây giờ so với anh còn có tiền hơn gấp vạn lần...
Hai người ra về trong không vui, đối với Triệu Hoa mà nói, tin này đả kích rất trầm trọng, anh cả đời thuận buồm xuôi gió, muốn bỏ bạn gái liền bỏ, muốn thăng chức liền thăng, vốn nghĩ công việc và tình yêu của mình đều có thu hoạch, thật không ngờ nghe thấy tin bạn gái trước vô cùng hạnh phúc. đây thật sự là sấm sét giữa trời quang.
Đem Hoàng Tiểu Phỉ đuổi về nhà, cũng không có tâm tư dỗ dành cô, bên kia vừa gọi điện báo với mẹ không về ăn cơm, Nguyên Ái Bình nghe con nói không về, lập tức nổi giận, trong điện thoại lièn lải nhải mắng, “Tiểu Hoa, con sao lại có thể có vợ sẽ không có mẹ, không phải đã nói sẽ về nhà ăn cơm sao, mẹ vì bữa cơm này đã chuẩn bị từ lâu, tự mình đi chợ mua đồ ăn nấu cơm, chuẩn bị cả buổi trưa, các con đột nhiên lại quyết định không tới, có phải Tiểu Phỉ không cho con tới đây, con đem điện thoại đưa cho nó!”
“Mẹ, không phải, vừa lúc đột nhiên có việc, đi không được.” Triệu Hoa không muốn tiếp tục nghe mẹ lải nhải, ngắt điện thoại.
Lại thấy mẹ gọi tới, dứt khoát trực tiếp tắt máy.
Anh lái xe dạo quanh thành phố, đột nhiên cảm thấy cô gái tầm thường trước kia mình chán ghét, sống động hẳn lên, tựa như bên tai đều là tiếng cười của cô, gương mặt cô tươi cười, vẻ hoạt bát của cô, vẻ xinh đẹp của cô.
Thành phố Hạ Châu mang theo một chút mùi tanh của gió biển thổi đến trước mặt Triệu Hoa, trước kia anh thấy cảm giác này rất tốt, bây giờ lại thấy vẻ mặt hồ đồ của mình, trắng bệch đến chán ngán.
Không, anh còn chưa đến ba mươi, đã sắp là tổng giám một khâu của công ty, mỗi tháng lương hơn một vạn, có xe có nhà, căn bản không cần phải phủ nhận chính mình, trong lòng nói với mình như vậy, nhưng nghĩ đến Cố Xán Xán và người đàn ông kia, anh liền cảm thấy không được thoải mái, đi dạo vòng vòng, cuối cùng dừng xe trước cửa một quán bar...
Vệ Minh Châu ban ngày từ công ty Cố Xán Xán đi ra, về nhà cùng mẹ ầm ĩ một trận, cho rằng trò của mẹ cô làm hại cô cũng không được vẻ vang, cơm chiều không ăn đùng đùng nổi giận ra khỏi nhà.
Bởi vì ly hôn, cũng không muốn đến quán bar quen thuộc, khi đó cô mỗi ngày dùng danh hiệu vợ của tổng giám đốc Thịnh Nguyên mà đi, cho nên lung tung tìm đại một quán bar khác, ngồi ở góc, gọi một chai rượu cho mình.
Bình luận truyện