Nhật Ký Anh Chàng Yêu Vợ
Chương 7
Bảo bối thân yêu, thì ra tình yêu của chúng mình thực
sự đã chuyển biến.
Cục cưng trong bụng của Hướng Phù Nhã đã hơn năm tháng, từ một tháng trước đây thông qua kiểm tra siêu âm đã có thể xác định, đứa trẻ trong bụng cô là một bé trai, bác sĩ nói cơ bắp cùng hệ thần kinh của nó đã cơ bản hoàn thiện, thính giác cũng phát triển rất tốt, có thể nghe được tiếng tim đập của mẹ, cũng đã có thể phản ứng được với các tiếng động bên ngoài.
Chuyện này đối với hai ông bố bà mẹ trẻ tuổi đều hết sức đáng mừng, mỗi ngày Quan Thần Cực đều chăm chỉ chịu khó ghé vào bụng của cô nói chuyện với cục cưng, còn việc nói chuyện phiếm với con trai mỗi ngày đã trở thành việc tất yếu trong cuộc sống của Hướng Phù Nhã.
Dưới ánh nắng tươi sáng và không khí mát mẻ của tháng chín, từng tiếng sáo du dương hòa theo cơn gió bay khắp chân trời, Hướng Phù Nhã chính thức trở thành vợ của Quan Thần Cực, đồng thời cũng trở thành phu nhân công tước Anh.
Danh hiệu này thật sự cho cô kinh sợ không nhỏ, trước giờ cô chỉ biết đến bạn trai mình là một kẻ có tiền nhiều đến kinh khủng mà thôi, nhưng cô thật không ngờ anh thế nhưng còn là một nhà quý tộc, trừ bỏ là hậu nhân của vị vương gia đời Thanh kia, anh còn kế thừa danh hiệu bá tước mà tổ mẫu truyền lại, vài năm trước đây, bởi vì có những cống hiến kiệt xuất cho nền kinh tế nước Anh và sự nghiệp từ thiện liên tục nên đã trở thành một kỳ tích mới, là kẻ hiếm hoi được đích thân nữ hoàng phong vị công tước .
(*Momo: Công hầu bá tử nam là các danh hiệu của quí tộc Anh ngày xưa, trong đó cao nhất là công tước, còn tổ mẫu của anh Cực mới chỉ là nữ bá tước mà thôi~~~)
Như vậy có nghĩa là hiện tại cô đã gả cho một vị công tước, trở thành công tước phu nhân tôn quý rồi sao? Tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành thế này chứ? Đối với người đàn ông mỗi đêm ngủ bên cạnh mình, làm bạn sớm tối với mình kia, cô quả nhiên một chút hiểu biết cũng không có.
“Cục cưng, ba con thật sự là không đúng, phải không?” Cô vỗ về cái bụng đã lồi ra không ít, chậm rãi tản bộ trong hoa viên rực rỡ sắc màu. “Có người phụ nữ nào như mẹ không, ở ngày kết hôn mới biết được thì ra chồng mình có tròng mắt màu lam cơ chứ!” Tất nhiên là có, kẻ ấy chính là Hướng Phù Nhã cô đây.
Đúng vậy, chuyện này khiến cho cô hết sức tức giận. Khi chiếc sa trùm đầu đính đủ loại kim cương trân châu được chậm rãi nhấc lên, cô thiếu chút nữa hét chói tai ầm ĩ. Đó là một đôi mắt xanh thâm thúy so với biển rộng còn sâu hơn, không phải cái loại màu xanh lam như bầu trời cao rộng, mà là sâu thẳm thần bí như tận cùng nơi đáy biển khơi vậy.
Chồng của cô có ánh mắt màu lam, là màu lam cực kì đặc biệt, cô có thể không tức giận được sao? Ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết, như vậy rốt cuộc cô hiểu anh được bao nhiêu đây chứ?
Cô lại nhớ tới ông Quan, một người già râu tóc đã bạc phơ, mặc áo dài Trung Quốc truyền thống mà không phải lễ phục Scotland đến tham dự hôn lễ của bọn họ. Cuối cùng, ông chỉ nói với cô có một câu thôi: “Đối với chồng của mình, con thực sự hiểu hết về nó sao?”
Sau đó ông liền cầm tay người vợ đang có vẻ mất hứng, cũng chính là bà nội của Quan Thần Cực trở về nhà mình, để lại cô với bao suy nghĩ ngổn ngang.
Cô quả thật không hề hiểu gì hết về Quan Thần Cực, điều này khiến cho Hướng Phù Nhã cảm thấy rất thương tâm, tình yêu ấy nhoáng cái đã bắt đầu, mọi thứ đến quá nhanh, đứa nhỏ cùng hôn lễ cũng là quá sớm khiến hai người đã bỏ lỡ rất nhiều điều mà những đôi tình nhân nên có, giống như…tìm hiểu về nhau chẳng hạn.
“Bảo bối, chuyện này anh thực sự không phải cố ý giấu em, em cũng biết rồi đấy, ánh mắt của anh đặc biệt như thế nào, mỗi lần đi đến đâu cũng đều khiến cho người khác chú ý, chuyện này khiến cho anh cảm thấy rất không thoải mái nên mỗi khi tới Đài Loan đều mang theo kính sát tròng để che giấu đi.”
Được rồi, cho dù anh nói có chút vô lý nhưng quả thực ánh mắt đặc biệt ấy đi cùng với gương mặt tuấn tú kia đích xác là yêu nghiệt cực kì, đi ở trên đường mà không hấp dẫn sự chú ý của người khác thì mới là lạ. Ngày hôn lễ hôm ấy, cô rõ ràng nhận thấy có vô số kẻ nhìn chăm chú anh không rời mắt, đàn ông phụ nữ đều có cả. Anh muốn che giấu, điều này cô có thể hiểu được, nhưng mà tại sao sau đó khi rời khỏi Đài Loan, hai người đã thân thiết đến thế rồi mà anh vẫn không chịu nói cho cô biết chứ!
“Em đối với thân thế cùng gia sản nhà anh đã muốn miễn cưỡng tiếp nhận như vậy.” Anh thở dài. “Đừng nghĩ là anh không để ý tới, em thậm chí còn vài lần muốn vụng trộm trốn khỏi Scotland nữa cơ.”
Được rồi, anh nói đúng, cô quả thật từng có ý niệm như vậy trong đầu.
“Anh vẫn còn có chút do dự nên nghĩ là chờ tới ngày hôn lễ, em đã hoàn toàn thuộc về anh rồi, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không thể đem em rời khỏi anh được, như thế cho dù anh có tròng mắt như thế nào em cũng sẽ không để ý tới nữa.”
Được rồi, được rồi, cô thừa nhận là để ý một ánh mắt có màu sắc khác với bình thường quả thực là có chút ngây thơ nông cạn, cũng thực không đúng, nhưng mà cô chính là cảm thấy khó chịu khi ngay cả việc nhỏ này cũng bị anh gạt mà, thế đã được chưa?
“Nhà chúng ta có gen di truyền hết sức kỳ quái, cho dù năm đó tổ tiên cùng với người Scotland kết hôn nhưng đứa nhỏ sinh ra vẫn sẽ có diện mạo giống hệt với người phương Đông, trừ bỏ ánh mắt lại là màu xanh lam, người nào cũng đều như vậy cả.” Anh đột nhiên cười tà mị. “Em có biết người phương Đông muốn có được ánh mắt màu lam này là không dễ dàng, cho nên không có khả năng đem một đứa nhỏ đến giả mạo là cốt nhục của Quan gia được, không thể nào được không?” Hm, anh là có ý tứ gì đây chứ?
“Vợ à, anh nói nhiều như vậy mà em vẫn còn gin anh sao?” Anh cúi đầu dịu dàng hỏi.
Tức giận, đương nhiên tức giận.
“Ừm, thời gian không còn sớm, đêm nay là đêm tân hôn của hai người chúng ta mà, vợ yêu của anh.” Mang theo giọng nói tà tứ như ác ma dụ hoặc, một đôi mắt xanh như đáy biển sâu, tuấn mĩ đến mức khiến người ta căm giận, anh bắt đầu đòi hỏi đêm tân hôn đã hy vọng từ lâu của mình.
Ôm lấy thân hình mềm mại của cô, ngửi được mùi hương thơm ngát quen thuộc, cảm giác thật sự là tuyệt vời. Đã qua bốn tháng, rốt cục bọn họ đã có thể hưởng thụ một đêm động phòng hoa chúc thực thụ rồi.
“Quan Thần Cực, tay anh đang làm gì vậy?” Cô cắn răng nhìn bàn tay đang hoạt động với tốc độ nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi, thuần thục chui vào bên trong áo ngủ sờ soạng bộ ngực no đủ của mình.
“Bảo bối, anh đang ôm em nằm trên giường mà.” Giọng nói thuần chất nam tính lọt vào tai ai cũng khiến kẻ đó xôn xao không dứt.
“Anh cút ra ngoài cho em!” Một tiếng kêu nũng nịu rồi cả tiếng bàn tay đánh đập liên hồi vang lên, còn có tiếng đàn ông lo lắng xen ngang, sau đó, đường đường là công tước Anh kiêm tổng tài của tập đoàn tài chính Quan thị - Quan Thần Cực bị người ta đá bay ra khỏi tân phòng!
Thật sự đúng là một đêm tân hôn khó quên a. Sau đó tuy rằng Hướng Phù Nhã đối với sự lừa gạt của anh vẫn còn tức giận, nhưng phụ nữ thì làm sao có thể giận người đàn ông của mình quá lâu được.
Công tác của anh bận rộn nhưng ngày nào cũng gọi vô số cuộc điện thoại về nhà hỏi xem cô có ăn no không, có mặc lạnh không, mỗi khi đến ngày kiểm tra thai nhi định kì đều tự mình lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Chạy khắp Edinburgh thậm chí là toàn bộ Scotland để mua cho bằng được điểm tâm mà cô “có vẻ” thích ăn, mỗi một bộ quần áo của cục cưng cũng đều do anh tự tay chọn lựa, khi rảnh rỗi còn chịu khó cùng cô đi tản bộ xung quanh nữa.
Được rồi, Hướng Phù Nhã thừa nhận, mình là kẻ không có chí khí, đối với người đàn ông lúc nào cũng coi cảm giác của mình là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống thì có giận dỗi đến mấy vẫn phải thoái lui. Hơn nữa không có vòng ôm của anh, cô cảm thấy chiếc giường lớn hết sức trống trải, lạnh lẽo, bọc thêm nhiều chăn hơn vẫn ngủ không ngon giấc, ngay cả cục cưng cũng muốn được ba mình ôm ngủ mỗi đêm cơ mà.
Cô mềm lòng tha thứ cho anh, muốn anh cam đoan về sau không được phép giấu giếm mình bất cứ chuyện gì nữa. Vì thế, lúc cô mang thai đến tháng thứ sáu, Quan Thần Cực rốt cục đã trấn an được lửa giận của bà xã thân yêu, thành công chuyển về sống tại tân phòng của hai người.
Từ bữa ăn tối đến giờ, ánh mắt lửa nóng của anh đều gắt gao dính tại trên người làm cho cô có chút không thể chống đỡ. Cái nhìn trần trụi mà trực tiếp như vậy, không bỏ qua nhất cử nhất động nào của cô khiến Hướng Phù Nhã thậm chí còn cảm thấy ngọn lửa tình trong mắt anh sắp thiêu cháy mọi thứ đến nơi rồi.
Cảm giác thẹn thùng bao phủ toàn thân, cô biết anh muốn, từ lúc thiếu chút nữa hại cô sẩy thai đến giờ, anh luôn luôn nhẫn nại hết mức. Dục vọng của anh mãnh liệt bao nhiêu, cô là người hiểu rõ nhất, hai tháng cấm dục này anh ngay cả âu yếm cô cũng không dám làm, sợ thai nhi sẽ chịu không nổi, chắc chắn là anh đã nhịn rất vất vả.
Hiện giờ cô đã bước vào thời kì trung tuần mang thai, cục cưng cũng có vẻ ổn định hơn trước, có lẽ đã đến lúc chiếu cố một chút đến…nhu cầu của anh rồi.
Ăn xong bữa tối, Hướng Phù Nhã cầm lấy miếng dưa mật trong veo cắn ngon lành còn Quan Thần Cực thì ngồi ở bên cạnh, vừa bóc từng cái cùi nhãn ngọt vô cùng vừa đưa vào miệng của vợ mình.
Trong tay cô đang nắm chiếc điều khiển từ xa của cái TV LCD trước mặt, trên đó đang chiếu phim lúc tám giờ ở Đài Loan. Có thể ở tận Scotland xa xôi xem được những chương trình của Đài Loan như thế này, dụng tâm chăm sóc của anh quả thực chu đáo hết mức, cô thật sự rất cảm động.
Thỉnh thoảng cô vươn tay đưa miếng dưa mật qua cho anh cắn một ngụm, miễn cho anh chỉ chăm chăm bón cho mình mà quên mất bản thân, từ lúc mang thai đến giờ, thân thể của cô trên cơ bản không thay đổi nhiều lắm, trừ bỏ cái bụng cứ phình lên theo tốc độ kinh người mà thôi. Khẩu vị cũng tốt hơn, một ngày ba bữa dưới tay nghề của đầu bếp Trung Hoa danh tiếng, cô ăn hết sức ng miệng, điểm tâm buổi sáng cùng trà chiều và ăn khuya mỗi ngày, thứ gì cô cũng không thiếu.
Đương nhiên, không thể không kể đến công của má Điền đã được Quan Thần Cực cất công mang đến từ Đài Loan, canh bổ thai cùng thuốc uống lúc nào cũng đầy đủ, không hề gián đoạn. May là hiện giờ cô đã hết nghén rồi, bằng không nhất định mỗi ngày trôi qua sẽ thật thống khổ cho xem.
Ăn ăn rồi lại ăn, thời gian qua đi, cô bi thảm phát hiện mình thế nhưng đã béo lên tới tận mười lăm ký. Đây là một con số đáng sợ cỡ nào cơ chứ. Nháy mắt lúc nhìn thấy cân nặng của mình, cô liền ngây người, ngơ ngẩn đứng yên không động đậy trên bàn cân mãi đến lúc anh ôm cô xuống dưới, kéo vào trong ngực dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối, em béo lên nhìn trông mới xinh đẹp, bây giờ anh chỉ cần nhìn một cái đã thấy yêu rồi.” Bàn tay to dài vuốt ve gương mặt có chút phúng phính hồng nộn, cảm xúc mềm mại thật sự khiến anh yêu thích không thôi.
Được rồi, được rồi, nếu anh đã thích ôm bà béo, còn đứa nhỏ trong bụng lại tiêu hóa tốt như vậy thì cô cũng chả khách khi làm gì, cứ việc thoải mái ăn đến no là được.
Ví dụ như bây giờ, cô đã ăn hết hai quả táo vừa to vừa ngọt, một quả dưa mật tròn xoe, cả một chùm nhãn mọng nước nữa, vị giác cùng thị giác đều song song thỏa mãn làm cho toàn thân thư thái vô cùng.
Chẳng qua là, cái người đàn ông đang bón hoa quả cho cô kia vẫn cứ giữ nguyên ngón tay trong miệng cô, thậm chí còn…
“Ông xã, em không thích ăn ngón tay…” Cô lôi ngón tay đang đùa giỡn trong miệng mình ra.
“Bảo bối, em đã ăn no chưa?” Anh tiến sát lại gần, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô.
“Ừm, không sai biệt lắm.” Cô gắt gao nhìn chằm chằm màn hình tivi, người kia đang mắng một kẻ cứ cười hề hề không ngừng, tiết mục thú vị như vậy được xem ở nơi xa cách quê hương khiến mọi cảm giác với không khí ái muội lúc ăn tối của cô đều biến mất không còn chút nào.
“Chúng ta trở về phòng được không?
“Không cần, em muốn xem tivi.” Buổi chiều cô ngủ đến tận bốn giờ mới rời giường, bây giờ còn chưa đến chín giờ, cô làm sao mà ngủ được, hơn nữa bộ phim truyền hình này cô mỗi ngày đều xem hết mới thôi nha.
“Trở về phòng lại xem tiếp?”
“Không cần.” Lười động.
“Tiểu nha đầu, em đang cố ý phải không?” Thanh âm cắn răng từ trên đỉnh đầu truyền đến, sau đó cô bị một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy đứng lên.
“A, anh làm gì vậy?” Anh cứ thế bế cô mà đi, đang muốn hù chết vợ mình đấy à? “Sớm như thế đã về phòng để làm gì?” Cô bất mãn chụp lấy cánh tay anh, thật là bá đạo quá mức!
“Làm tình!” Ngắn gọn, sạch sẽ, đơn giản, rõ ràng.
Làm...... Làm...... Anh còn có thể lớn mật thêm đến mức nào được nữa? Trong phòng khách vẫn còn vài người hầu đang thu dọn mọi thứ, cô thậm chí còn nhìn thấy họ che miệng cười trộm đứng ở một bên, thật sự là muốn giết người mà!
Lúc này, Hướng Phù Nhã không ầm ỹ nữa, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, rốt cục cũng nhớ tới mục đích mà chồng mình mới năm giờ đã hăm hở chạy về nhà.
Một cước đá tung cửa phòng ở tầng ba của hai người, không chút chần chờ, anh trực tiếp ôm cô đến cái giường lớn bên trọng, nhẹ nhàng đặt xuống.
Mặt cô ửng hồng, ánh mắt mềm mại đáng yêu, đối với ái tình triền miên nơi khuê phòng đã lâu không đụng tới, bản thân cũng có chút mong chờ.
Khí trời đầu thu se lạnh, cô mặc một chiếc váy dài dành cho phụ nữ có thai, bên trên có những bông hoa nhỏ điểm xuyết nhẹ nhàng, vải nhung ấm áp bảo hộ da thịt không bị khí lạnh xâm nhập vào khiến cho cô có loại hơi thở trong trẻo dịu dàng, mười phần thơm ngát lại có chút hương vị của người thành thục hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người đàn ông
Quan Thần Cực cởi bỏ từng cái từng cái nút áo trên váy của cô, đang muốn cởi bỏ nó ra hoàn toàn thì bỗng nhiên bị cô giữ chặt tay lại, gương mặt đỏ bừng càng lúc càng hồng hơn. “Em…em bây giờ rất béo, xấu lắm!”
Bụng của cô trở nên thật lớn, thân mình cũng càng thêm mượt mà, mỗi ngày khi tắm, nhìn cơ thể càng lúc càng nặng lên của mình, cô luôn cảm thấy rất tự ti. Đã có một thời gian dài không cùng anh chung phòng nữa, trước đó trừ bỏ vì muốn trừng phạt kẻ gian dối này, còn bởi vì cô không tự tin về bản thân nữa.
Anh nở nụ cười, cười đến dịu dàng, thâm tình. “Bảo bối, em làm sao có thể cảm thấy một người phụ nữ mang thai con của anh, thân thể biến đổi chỉ vì muốn ăn cho con mau khỏe là thật xấu được!” Cúi đầu, anh hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô. “Nơi này vẫn ngọt ngào như vậy, mê người như vậy, mỗi lần chạm đến anh đều không muốn buông ra.” Đầu lưỡi tham lam đi vào, hút thật sâu, mùi hương hoa quả ngọt ngào thơm ngát vẫn là tư vị độc đáo chỉ của riêng cô khiến anh từng chút từng chút không sao tách môi mình ra được.
Ôn nhu hôn xuống cái cắm thanh tú, vừa hôn vừa liếm đến tận vùng cổ non mịn của cô. “Bảo bối, nơi này vì sao vẫn thơm, vẫn mềm như vậy?”
Cô rên rỉ, ngẩng cao đầu đều anh có thể duyện hôn càng sâu hơn, người đàn ông này quả nhiên rất biết cách tán tỉnh, thân thể của cô dưới những nụ hôn của anh trở nên yếu mềm, vô lực.
Lớp vải bông xốp dưới tay anh chậm rãi mở ra, da thịt tuyết trắng non mịn từng chút từng chút một hiện ra trước mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn bên cạnh trở nên giống như những viên trân chân bình thường, mượt mà sáng bóng.
Nụ hôn của anh tinh tế rơi xuống trên bả vai mảnh khảnh, mỗi một tấc da thịt tơ lụa trên cánh tay cũng không chịu buông tha, từng nụ hôn đều mang theo sự tán dương nồng ấm làm cho cô cảm thấy thân thể của mình tốt đẹp, mê người đến mức nào. Anh quả thực yêu thích từng đường cong trên thân thể của cô.
Tâm tình khẩn trương, lo lắng, tự ti chậm rãi trầm tĩnh lại, khi môi anh dừng lại trên bầu ngực no đủ, cô mẫn cảm kêu lên thành tiếng hết sức yêu kiều.
“Em thật sự lớn hơn rất nhiều.”Anh sợ hãi than thầm. “Nhìn xem, hiện tại tay của anh cầm cũng không đủ nữa.” Nụ cười tà mị từ từ xoa nắn, vuốt ve vùng trắng mịn.
Cô kháng nghị lấy tay đánh anh một cái.
Anh lập tức cúi đầu ngậm hôn khiến cô kinh hô thêm lần nữa.
Bàn tay to tách đôi chân thon dài của cô để nơi tối tư mật hoàn toàn loã lồ trước đôi mắt thèm khát của anh.
“Không cần!” Cô phát hiện anh vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm nơi riêng tư của mình, nơi bí ẩn như vậy đến cả cô cũng không dám xem cứ như vậy sáng ngời dưới ánh sáng của ngọn đèn, hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mắt anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, dùng sức khép đùi lại, bàn tay đi xuống muốn ngăn trở tầm mắt của anh.
“Anh muốn xem.” Khát vọng lộ liễu trong giọng nói khiến người ta cảm thấy mềm lòng.
“Chán ghét. Nơi đó rất xấu, có cái gì đẹp đâu chứ?” Đôi môi đỏ mọng chu lên, cắn răng làm nũng, bất đắc dĩ ông xã đại nhân không chịu lùi bước. Hướng Phù Nhã đành buông tay để bản thân hoàn toàn lộ liễu trước mặt anh.
Anh nở nụ cười vừa tà ác vừa mị hoặc, dáng vẻ nhu thuận đáng yêu lại nghe lời của cô quả thật khiến người ta yêu thương không dứt, thật sự làm cho anh cảm xúc dâng trào.
Hô hấp dần nặng nề hơn, anh nhịn không được hôn lên nơi đó, trên môi thoáng dùng sức.
Loại kích thích này quá mức mãnh liệt, cô liên tục vặn vẹo thắt lưng muốn né tránh khoái cảm mãnh liệt đang dâng trào không ngừng, lại muốn càng tiếp cận gần hơn để nó được tiếp tục.
Đầu lưỡi của anh mang đến cho cô từng đợt từng đợt sóng mất hồn, thân hình mang thai vốn đã mẫn cảm vô cùng, không quá lâu sau, cô liền đến cao trào.
Anh buông miệng ra, ôm lấy cô cả người vô lực, đổi vị trí để cô quỳ úp sấp.
Cô không vui hừ nhẹ kháng nghị, mông nhỏ đong đưa muốn nằm xuống giường, cô bây giờ không có khí lực phối hợp anh làm cái loại tư thế này.
“Ngoan, hiện tại không thể nằm.” Tay anh kiên định nắm lấy vòng eo cô.
Cô không có khí lực, tính tình bướng bỉnh nhất quyết không chịu phối hợp, xoay đến xoay đi, làm cho anh luôn vào không được, không đến 1 phút sau, người đàn ông cấm dục đã lâu rốt cuộc mất hết tính nhẫn nại!
“Nghiêm túc vào cho anh!” Một bàn tay không khách khí đánh vào mông của cô, “ba” một cái, tiếng kêu thanh thúy vang dội, trên da thịt trắng nõn lập tức hiện lên những dấu tay hồng nhạt, anh đã kiềm nén lực tay của chính mình, một cái đánh này chỉ là để cảnh cáo, kỳ thực cũng không quá đau.
“Ô!” Cô ấm ức chu chu môi, trong khóe mắt đã ngân ngấn nước nhưng cũng bị anh quát cho không dám động đậy nữa.
Cô nhóc này, anh thiếu chút nữa vô lực phải nằm úp xuống đến nơi rồi, thật là biết cách dày vò người khác mà, sớm muộn cũng có một ngày anh bị cô ép cho vô lực mất.
Ánh mắt dời đến nơi thần bí cực lạc giữa hai chân cô kia, anh lập tức đi vào, hơi chút kích thích một chút, hít vào một hơi --
Đã lâu chưa hưởng thụ cảm giác kết hợp khiến hai người đồng thời kêu ra tiếng.
Quả nhiên, cảm giác này chết tiệt quá mức tốt đẹp!
Cô cau mày, chịu đựng đau đớn dưới thân, một lúc đầu khó có thể thừa nhận anh, hô hấp có chút khó khăn. May mắn, không đến một phút sau, khoái cảm mãnh liệt truyền tới khiến cô mở mắt, hé môi, yêu kiều rên rỉ.
Đại khái 10 phút sau, cao trào tuyệt mĩ lại một lần nữa đến với mình, cô gắt gao nắm chặt bàn tay nho nhỏ, răng nanh cắn sâu vào cái gối đầu, toàn thân buộc
Hít vào một hơi thật sâu, khoái cảm tê dại từ dưới thân khiến anh không thể khống chế được, bắt đầu đong đưa theo luật động mà mình ưa thích.
Cô bị dọa sợ, bị người đàn ông đang điên cuồng phía sau làm cho sợ hãi, bàn tay vươn ra vỗ về bụng, ai oán cầu anh chậm một chút. Lực của anh quá mạnh, quá lớn, cánh tay của cô căn bản không thể chống đỡ được, không ngừng mềm nhũn xuống đệm giường, nhưng anh vẫn kiên trì ôm lấy, không cho cô nằm xuống.
Anh làm sao có thể chậm lại? Cô càng chặt, khoái cảm mang đến cho anh càng mãnh liệt hơn, động tác dưới hông càng thêm mạnh mẽ.
“Cục cưng!” Cô kinh hô, nước mắt cũng chảy ra, sợ hãi loại kích tình quá mức cường đại này.
Anh vươn tay xoay cằm cô lại, hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi nuốt hết tiếng la trong miệng, hương vị tình dục nồng đậm bên trong khiến cô mất hết lí trí.
Hướng Phù Nhã chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên không rõ lời, khoái cảm dưới thân không ngừng tăng lên, sợ hãi trong lòng càng lớn, hai loại cảm giác mâu thuẫn liên tục va chạm trong cơ thể khiến thần trí cô dần dần trở nên hoảng hốt, ánh mắt cũng trắng bệch.
Anh nhắm mắt lại hưởng thụ, khi cô một lần nữa đạt tới cao trào, cực lạc của anh cũng theo đó mà đến.
Mất đi bàn tay to chống đỡ, cô vỗ về bụng, mềm nhũn nằm xuống giường, đáng thương hề hề thở gấp, gương mặt ửng hồng toàn bộ ướt nhẹp nước mắt, chật vật đến tột cùng.
Trên giường một đống hỗn độn, dấu vệt sâu nhạt khắp nơi, trong không khí cũng tràn ngập hơi thở tanh ngọt hòa lẫn mùi xạ hương thơm ngát.
Cục cưng trong bụng của Hướng Phù Nhã đã hơn năm tháng, từ một tháng trước đây thông qua kiểm tra siêu âm đã có thể xác định, đứa trẻ trong bụng cô là một bé trai, bác sĩ nói cơ bắp cùng hệ thần kinh của nó đã cơ bản hoàn thiện, thính giác cũng phát triển rất tốt, có thể nghe được tiếng tim đập của mẹ, cũng đã có thể phản ứng được với các tiếng động bên ngoài.
Chuyện này đối với hai ông bố bà mẹ trẻ tuổi đều hết sức đáng mừng, mỗi ngày Quan Thần Cực đều chăm chỉ chịu khó ghé vào bụng của cô nói chuyện với cục cưng, còn việc nói chuyện phiếm với con trai mỗi ngày đã trở thành việc tất yếu trong cuộc sống của Hướng Phù Nhã.
Dưới ánh nắng tươi sáng và không khí mát mẻ của tháng chín, từng tiếng sáo du dương hòa theo cơn gió bay khắp chân trời, Hướng Phù Nhã chính thức trở thành vợ của Quan Thần Cực, đồng thời cũng trở thành phu nhân công tước Anh.
Danh hiệu này thật sự cho cô kinh sợ không nhỏ, trước giờ cô chỉ biết đến bạn trai mình là một kẻ có tiền nhiều đến kinh khủng mà thôi, nhưng cô thật không ngờ anh thế nhưng còn là một nhà quý tộc, trừ bỏ là hậu nhân của vị vương gia đời Thanh kia, anh còn kế thừa danh hiệu bá tước mà tổ mẫu truyền lại, vài năm trước đây, bởi vì có những cống hiến kiệt xuất cho nền kinh tế nước Anh và sự nghiệp từ thiện liên tục nên đã trở thành một kỳ tích mới, là kẻ hiếm hoi được đích thân nữ hoàng phong vị công tước .
(*Momo: Công hầu bá tử nam là các danh hiệu của quí tộc Anh ngày xưa, trong đó cao nhất là công tước, còn tổ mẫu của anh Cực mới chỉ là nữ bá tước mà thôi~~~)
Như vậy có nghĩa là hiện tại cô đã gả cho một vị công tước, trở thành công tước phu nhân tôn quý rồi sao? Tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành thế này chứ? Đối với người đàn ông mỗi đêm ngủ bên cạnh mình, làm bạn sớm tối với mình kia, cô quả nhiên một chút hiểu biết cũng không có.
“Cục cưng, ba con thật sự là không đúng, phải không?” Cô vỗ về cái bụng đã lồi ra không ít, chậm rãi tản bộ trong hoa viên rực rỡ sắc màu. “Có người phụ nữ nào như mẹ không, ở ngày kết hôn mới biết được thì ra chồng mình có tròng mắt màu lam cơ chứ!” Tất nhiên là có, kẻ ấy chính là Hướng Phù Nhã cô đây.
Đúng vậy, chuyện này khiến cho cô hết sức tức giận. Khi chiếc sa trùm đầu đính đủ loại kim cương trân châu được chậm rãi nhấc lên, cô thiếu chút nữa hét chói tai ầm ĩ. Đó là một đôi mắt xanh thâm thúy so với biển rộng còn sâu hơn, không phải cái loại màu xanh lam như bầu trời cao rộng, mà là sâu thẳm thần bí như tận cùng nơi đáy biển khơi vậy.
Chồng của cô có ánh mắt màu lam, là màu lam cực kì đặc biệt, cô có thể không tức giận được sao? Ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết, như vậy rốt cuộc cô hiểu anh được bao nhiêu đây chứ?
Cô lại nhớ tới ông Quan, một người già râu tóc đã bạc phơ, mặc áo dài Trung Quốc truyền thống mà không phải lễ phục Scotland đến tham dự hôn lễ của bọn họ. Cuối cùng, ông chỉ nói với cô có một câu thôi: “Đối với chồng của mình, con thực sự hiểu hết về nó sao?”
Sau đó ông liền cầm tay người vợ đang có vẻ mất hứng, cũng chính là bà nội của Quan Thần Cực trở về nhà mình, để lại cô với bao suy nghĩ ngổn ngang.
Cô quả thật không hề hiểu gì hết về Quan Thần Cực, điều này khiến cho Hướng Phù Nhã cảm thấy rất thương tâm, tình yêu ấy nhoáng cái đã bắt đầu, mọi thứ đến quá nhanh, đứa nhỏ cùng hôn lễ cũng là quá sớm khiến hai người đã bỏ lỡ rất nhiều điều mà những đôi tình nhân nên có, giống như…tìm hiểu về nhau chẳng hạn.
“Bảo bối, chuyện này anh thực sự không phải cố ý giấu em, em cũng biết rồi đấy, ánh mắt của anh đặc biệt như thế nào, mỗi lần đi đến đâu cũng đều khiến cho người khác chú ý, chuyện này khiến cho anh cảm thấy rất không thoải mái nên mỗi khi tới Đài Loan đều mang theo kính sát tròng để che giấu đi.”
Được rồi, cho dù anh nói có chút vô lý nhưng quả thực ánh mắt đặc biệt ấy đi cùng với gương mặt tuấn tú kia đích xác là yêu nghiệt cực kì, đi ở trên đường mà không hấp dẫn sự chú ý của người khác thì mới là lạ. Ngày hôn lễ hôm ấy, cô rõ ràng nhận thấy có vô số kẻ nhìn chăm chú anh không rời mắt, đàn ông phụ nữ đều có cả. Anh muốn che giấu, điều này cô có thể hiểu được, nhưng mà tại sao sau đó khi rời khỏi Đài Loan, hai người đã thân thiết đến thế rồi mà anh vẫn không chịu nói cho cô biết chứ!
“Em đối với thân thế cùng gia sản nhà anh đã muốn miễn cưỡng tiếp nhận như vậy.” Anh thở dài. “Đừng nghĩ là anh không để ý tới, em thậm chí còn vài lần muốn vụng trộm trốn khỏi Scotland nữa cơ.”
Được rồi, anh nói đúng, cô quả thật từng có ý niệm như vậy trong đầu.
“Anh vẫn còn có chút do dự nên nghĩ là chờ tới ngày hôn lễ, em đã hoàn toàn thuộc về anh rồi, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không thể đem em rời khỏi anh được, như thế cho dù anh có tròng mắt như thế nào em cũng sẽ không để ý tới nữa.”
Được rồi, được rồi, cô thừa nhận là để ý một ánh mắt có màu sắc khác với bình thường quả thực là có chút ngây thơ nông cạn, cũng thực không đúng, nhưng mà cô chính là cảm thấy khó chịu khi ngay cả việc nhỏ này cũng bị anh gạt mà, thế đã được chưa?
“Nhà chúng ta có gen di truyền hết sức kỳ quái, cho dù năm đó tổ tiên cùng với người Scotland kết hôn nhưng đứa nhỏ sinh ra vẫn sẽ có diện mạo giống hệt với người phương Đông, trừ bỏ ánh mắt lại là màu xanh lam, người nào cũng đều như vậy cả.” Anh đột nhiên cười tà mị. “Em có biết người phương Đông muốn có được ánh mắt màu lam này là không dễ dàng, cho nên không có khả năng đem một đứa nhỏ đến giả mạo là cốt nhục của Quan gia được, không thể nào được không?” Hm, anh là có ý tứ gì đây chứ?
“Vợ à, anh nói nhiều như vậy mà em vẫn còn gin anh sao?” Anh cúi đầu dịu dàng hỏi.
Tức giận, đương nhiên tức giận.
“Ừm, thời gian không còn sớm, đêm nay là đêm tân hôn của hai người chúng ta mà, vợ yêu của anh.” Mang theo giọng nói tà tứ như ác ma dụ hoặc, một đôi mắt xanh như đáy biển sâu, tuấn mĩ đến mức khiến người ta căm giận, anh bắt đầu đòi hỏi đêm tân hôn đã hy vọng từ lâu của mình.
Ôm lấy thân hình mềm mại của cô, ngửi được mùi hương thơm ngát quen thuộc, cảm giác thật sự là tuyệt vời. Đã qua bốn tháng, rốt cục bọn họ đã có thể hưởng thụ một đêm động phòng hoa chúc thực thụ rồi.
“Quan Thần Cực, tay anh đang làm gì vậy?” Cô cắn răng nhìn bàn tay đang hoạt động với tốc độ nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi, thuần thục chui vào bên trong áo ngủ sờ soạng bộ ngực no đủ của mình.
“Bảo bối, anh đang ôm em nằm trên giường mà.” Giọng nói thuần chất nam tính lọt vào tai ai cũng khiến kẻ đó xôn xao không dứt.
“Anh cút ra ngoài cho em!” Một tiếng kêu nũng nịu rồi cả tiếng bàn tay đánh đập liên hồi vang lên, còn có tiếng đàn ông lo lắng xen ngang, sau đó, đường đường là công tước Anh kiêm tổng tài của tập đoàn tài chính Quan thị - Quan Thần Cực bị người ta đá bay ra khỏi tân phòng!
Thật sự đúng là một đêm tân hôn khó quên a. Sau đó tuy rằng Hướng Phù Nhã đối với sự lừa gạt của anh vẫn còn tức giận, nhưng phụ nữ thì làm sao có thể giận người đàn ông của mình quá lâu được.
Công tác của anh bận rộn nhưng ngày nào cũng gọi vô số cuộc điện thoại về nhà hỏi xem cô có ăn no không, có mặc lạnh không, mỗi khi đến ngày kiểm tra thai nhi định kì đều tự mình lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Chạy khắp Edinburgh thậm chí là toàn bộ Scotland để mua cho bằng được điểm tâm mà cô “có vẻ” thích ăn, mỗi một bộ quần áo của cục cưng cũng đều do anh tự tay chọn lựa, khi rảnh rỗi còn chịu khó cùng cô đi tản bộ xung quanh nữa.
Được rồi, Hướng Phù Nhã thừa nhận, mình là kẻ không có chí khí, đối với người đàn ông lúc nào cũng coi cảm giác của mình là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống thì có giận dỗi đến mấy vẫn phải thoái lui. Hơn nữa không có vòng ôm của anh, cô cảm thấy chiếc giường lớn hết sức trống trải, lạnh lẽo, bọc thêm nhiều chăn hơn vẫn ngủ không ngon giấc, ngay cả cục cưng cũng muốn được ba mình ôm ngủ mỗi đêm cơ mà.
Cô mềm lòng tha thứ cho anh, muốn anh cam đoan về sau không được phép giấu giếm mình bất cứ chuyện gì nữa. Vì thế, lúc cô mang thai đến tháng thứ sáu, Quan Thần Cực rốt cục đã trấn an được lửa giận của bà xã thân yêu, thành công chuyển về sống tại tân phòng của hai người.
Từ bữa ăn tối đến giờ, ánh mắt lửa nóng của anh đều gắt gao dính tại trên người làm cho cô có chút không thể chống đỡ. Cái nhìn trần trụi mà trực tiếp như vậy, không bỏ qua nhất cử nhất động nào của cô khiến Hướng Phù Nhã thậm chí còn cảm thấy ngọn lửa tình trong mắt anh sắp thiêu cháy mọi thứ đến nơi rồi.
Cảm giác thẹn thùng bao phủ toàn thân, cô biết anh muốn, từ lúc thiếu chút nữa hại cô sẩy thai đến giờ, anh luôn luôn nhẫn nại hết mức. Dục vọng của anh mãnh liệt bao nhiêu, cô là người hiểu rõ nhất, hai tháng cấm dục này anh ngay cả âu yếm cô cũng không dám làm, sợ thai nhi sẽ chịu không nổi, chắc chắn là anh đã nhịn rất vất vả.
Hiện giờ cô đã bước vào thời kì trung tuần mang thai, cục cưng cũng có vẻ ổn định hơn trước, có lẽ đã đến lúc chiếu cố một chút đến…nhu cầu của anh rồi.
Ăn xong bữa tối, Hướng Phù Nhã cầm lấy miếng dưa mật trong veo cắn ngon lành còn Quan Thần Cực thì ngồi ở bên cạnh, vừa bóc từng cái cùi nhãn ngọt vô cùng vừa đưa vào miệng của vợ mình.
Trong tay cô đang nắm chiếc điều khiển từ xa của cái TV LCD trước mặt, trên đó đang chiếu phim lúc tám giờ ở Đài Loan. Có thể ở tận Scotland xa xôi xem được những chương trình của Đài Loan như thế này, dụng tâm chăm sóc của anh quả thực chu đáo hết mức, cô thật sự rất cảm động.
Thỉnh thoảng cô vươn tay đưa miếng dưa mật qua cho anh cắn một ngụm, miễn cho anh chỉ chăm chăm bón cho mình mà quên mất bản thân, từ lúc mang thai đến giờ, thân thể của cô trên cơ bản không thay đổi nhiều lắm, trừ bỏ cái bụng cứ phình lên theo tốc độ kinh người mà thôi. Khẩu vị cũng tốt hơn, một ngày ba bữa dưới tay nghề của đầu bếp Trung Hoa danh tiếng, cô ăn hết sức ng miệng, điểm tâm buổi sáng cùng trà chiều và ăn khuya mỗi ngày, thứ gì cô cũng không thiếu.
Đương nhiên, không thể không kể đến công của má Điền đã được Quan Thần Cực cất công mang đến từ Đài Loan, canh bổ thai cùng thuốc uống lúc nào cũng đầy đủ, không hề gián đoạn. May là hiện giờ cô đã hết nghén rồi, bằng không nhất định mỗi ngày trôi qua sẽ thật thống khổ cho xem.
Ăn ăn rồi lại ăn, thời gian qua đi, cô bi thảm phát hiện mình thế nhưng đã béo lên tới tận mười lăm ký. Đây là một con số đáng sợ cỡ nào cơ chứ. Nháy mắt lúc nhìn thấy cân nặng của mình, cô liền ngây người, ngơ ngẩn đứng yên không động đậy trên bàn cân mãi đến lúc anh ôm cô xuống dưới, kéo vào trong ngực dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối, em béo lên nhìn trông mới xinh đẹp, bây giờ anh chỉ cần nhìn một cái đã thấy yêu rồi.” Bàn tay to dài vuốt ve gương mặt có chút phúng phính hồng nộn, cảm xúc mềm mại thật sự khiến anh yêu thích không thôi.
Được rồi, được rồi, nếu anh đã thích ôm bà béo, còn đứa nhỏ trong bụng lại tiêu hóa tốt như vậy thì cô cũng chả khách khi làm gì, cứ việc thoải mái ăn đến no là được.
Ví dụ như bây giờ, cô đã ăn hết hai quả táo vừa to vừa ngọt, một quả dưa mật tròn xoe, cả một chùm nhãn mọng nước nữa, vị giác cùng thị giác đều song song thỏa mãn làm cho toàn thân thư thái vô cùng.
Chẳng qua là, cái người đàn ông đang bón hoa quả cho cô kia vẫn cứ giữ nguyên ngón tay trong miệng cô, thậm chí còn…
“Ông xã, em không thích ăn ngón tay…” Cô lôi ngón tay đang đùa giỡn trong miệng mình ra.
“Bảo bối, em đã ăn no chưa?” Anh tiến sát lại gần, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô.
“Ừm, không sai biệt lắm.” Cô gắt gao nhìn chằm chằm màn hình tivi, người kia đang mắng một kẻ cứ cười hề hề không ngừng, tiết mục thú vị như vậy được xem ở nơi xa cách quê hương khiến mọi cảm giác với không khí ái muội lúc ăn tối của cô đều biến mất không còn chút nào.
“Chúng ta trở về phòng được không?
“Không cần, em muốn xem tivi.” Buổi chiều cô ngủ đến tận bốn giờ mới rời giường, bây giờ còn chưa đến chín giờ, cô làm sao mà ngủ được, hơn nữa bộ phim truyền hình này cô mỗi ngày đều xem hết mới thôi nha.
“Trở về phòng lại xem tiếp?”
“Không cần.” Lười động.
“Tiểu nha đầu, em đang cố ý phải không?” Thanh âm cắn răng từ trên đỉnh đầu truyền đến, sau đó cô bị một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy đứng lên.
“A, anh làm gì vậy?” Anh cứ thế bế cô mà đi, đang muốn hù chết vợ mình đấy à? “Sớm như thế đã về phòng để làm gì?” Cô bất mãn chụp lấy cánh tay anh, thật là bá đạo quá mức!
“Làm tình!” Ngắn gọn, sạch sẽ, đơn giản, rõ ràng.
Làm...... Làm...... Anh còn có thể lớn mật thêm đến mức nào được nữa? Trong phòng khách vẫn còn vài người hầu đang thu dọn mọi thứ, cô thậm chí còn nhìn thấy họ che miệng cười trộm đứng ở một bên, thật sự là muốn giết người mà!
Lúc này, Hướng Phù Nhã không ầm ỹ nữa, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, rốt cục cũng nhớ tới mục đích mà chồng mình mới năm giờ đã hăm hở chạy về nhà.
Một cước đá tung cửa phòng ở tầng ba của hai người, không chút chần chờ, anh trực tiếp ôm cô đến cái giường lớn bên trọng, nhẹ nhàng đặt xuống.
Mặt cô ửng hồng, ánh mắt mềm mại đáng yêu, đối với ái tình triền miên nơi khuê phòng đã lâu không đụng tới, bản thân cũng có chút mong chờ.
Khí trời đầu thu se lạnh, cô mặc một chiếc váy dài dành cho phụ nữ có thai, bên trên có những bông hoa nhỏ điểm xuyết nhẹ nhàng, vải nhung ấm áp bảo hộ da thịt không bị khí lạnh xâm nhập vào khiến cho cô có loại hơi thở trong trẻo dịu dàng, mười phần thơm ngát lại có chút hương vị của người thành thục hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người đàn ông
Quan Thần Cực cởi bỏ từng cái từng cái nút áo trên váy của cô, đang muốn cởi bỏ nó ra hoàn toàn thì bỗng nhiên bị cô giữ chặt tay lại, gương mặt đỏ bừng càng lúc càng hồng hơn. “Em…em bây giờ rất béo, xấu lắm!”
Bụng của cô trở nên thật lớn, thân mình cũng càng thêm mượt mà, mỗi ngày khi tắm, nhìn cơ thể càng lúc càng nặng lên của mình, cô luôn cảm thấy rất tự ti. Đã có một thời gian dài không cùng anh chung phòng nữa, trước đó trừ bỏ vì muốn trừng phạt kẻ gian dối này, còn bởi vì cô không tự tin về bản thân nữa.
Anh nở nụ cười, cười đến dịu dàng, thâm tình. “Bảo bối, em làm sao có thể cảm thấy một người phụ nữ mang thai con của anh, thân thể biến đổi chỉ vì muốn ăn cho con mau khỏe là thật xấu được!” Cúi đầu, anh hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô. “Nơi này vẫn ngọt ngào như vậy, mê người như vậy, mỗi lần chạm đến anh đều không muốn buông ra.” Đầu lưỡi tham lam đi vào, hút thật sâu, mùi hương hoa quả ngọt ngào thơm ngát vẫn là tư vị độc đáo chỉ của riêng cô khiến anh từng chút từng chút không sao tách môi mình ra được.
Ôn nhu hôn xuống cái cắm thanh tú, vừa hôn vừa liếm đến tận vùng cổ non mịn của cô. “Bảo bối, nơi này vì sao vẫn thơm, vẫn mềm như vậy?”
Cô rên rỉ, ngẩng cao đầu đều anh có thể duyện hôn càng sâu hơn, người đàn ông này quả nhiên rất biết cách tán tỉnh, thân thể của cô dưới những nụ hôn của anh trở nên yếu mềm, vô lực.
Lớp vải bông xốp dưới tay anh chậm rãi mở ra, da thịt tuyết trắng non mịn từng chút từng chút một hiện ra trước mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn bên cạnh trở nên giống như những viên trân chân bình thường, mượt mà sáng bóng.
Nụ hôn của anh tinh tế rơi xuống trên bả vai mảnh khảnh, mỗi một tấc da thịt tơ lụa trên cánh tay cũng không chịu buông tha, từng nụ hôn đều mang theo sự tán dương nồng ấm làm cho cô cảm thấy thân thể của mình tốt đẹp, mê người đến mức nào. Anh quả thực yêu thích từng đường cong trên thân thể của cô.
Tâm tình khẩn trương, lo lắng, tự ti chậm rãi trầm tĩnh lại, khi môi anh dừng lại trên bầu ngực no đủ, cô mẫn cảm kêu lên thành tiếng hết sức yêu kiều.
“Em thật sự lớn hơn rất nhiều.”Anh sợ hãi than thầm. “Nhìn xem, hiện tại tay của anh cầm cũng không đủ nữa.” Nụ cười tà mị từ từ xoa nắn, vuốt ve vùng trắng mịn.
Cô kháng nghị lấy tay đánh anh một cái.
Anh lập tức cúi đầu ngậm hôn khiến cô kinh hô thêm lần nữa.
Bàn tay to tách đôi chân thon dài của cô để nơi tối tư mật hoàn toàn loã lồ trước đôi mắt thèm khát của anh.
“Không cần!” Cô phát hiện anh vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm nơi riêng tư của mình, nơi bí ẩn như vậy đến cả cô cũng không dám xem cứ như vậy sáng ngời dưới ánh sáng của ngọn đèn, hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mắt anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, dùng sức khép đùi lại, bàn tay đi xuống muốn ngăn trở tầm mắt của anh.
“Anh muốn xem.” Khát vọng lộ liễu trong giọng nói khiến người ta cảm thấy mềm lòng.
“Chán ghét. Nơi đó rất xấu, có cái gì đẹp đâu chứ?” Đôi môi đỏ mọng chu lên, cắn răng làm nũng, bất đắc dĩ ông xã đại nhân không chịu lùi bước. Hướng Phù Nhã đành buông tay để bản thân hoàn toàn lộ liễu trước mặt anh.
Anh nở nụ cười vừa tà ác vừa mị hoặc, dáng vẻ nhu thuận đáng yêu lại nghe lời của cô quả thật khiến người ta yêu thương không dứt, thật sự làm cho anh cảm xúc dâng trào.
Hô hấp dần nặng nề hơn, anh nhịn không được hôn lên nơi đó, trên môi thoáng dùng sức.
Loại kích thích này quá mức mãnh liệt, cô liên tục vặn vẹo thắt lưng muốn né tránh khoái cảm mãnh liệt đang dâng trào không ngừng, lại muốn càng tiếp cận gần hơn để nó được tiếp tục.
Đầu lưỡi của anh mang đến cho cô từng đợt từng đợt sóng mất hồn, thân hình mang thai vốn đã mẫn cảm vô cùng, không quá lâu sau, cô liền đến cao trào.
Anh buông miệng ra, ôm lấy cô cả người vô lực, đổi vị trí để cô quỳ úp sấp.
Cô không vui hừ nhẹ kháng nghị, mông nhỏ đong đưa muốn nằm xuống giường, cô bây giờ không có khí lực phối hợp anh làm cái loại tư thế này.
“Ngoan, hiện tại không thể nằm.” Tay anh kiên định nắm lấy vòng eo cô.
Cô không có khí lực, tính tình bướng bỉnh nhất quyết không chịu phối hợp, xoay đến xoay đi, làm cho anh luôn vào không được, không đến 1 phút sau, người đàn ông cấm dục đã lâu rốt cuộc mất hết tính nhẫn nại!
“Nghiêm túc vào cho anh!” Một bàn tay không khách khí đánh vào mông của cô, “ba” một cái, tiếng kêu thanh thúy vang dội, trên da thịt trắng nõn lập tức hiện lên những dấu tay hồng nhạt, anh đã kiềm nén lực tay của chính mình, một cái đánh này chỉ là để cảnh cáo, kỳ thực cũng không quá đau.
“Ô!” Cô ấm ức chu chu môi, trong khóe mắt đã ngân ngấn nước nhưng cũng bị anh quát cho không dám động đậy nữa.
Cô nhóc này, anh thiếu chút nữa vô lực phải nằm úp xuống đến nơi rồi, thật là biết cách dày vò người khác mà, sớm muộn cũng có một ngày anh bị cô ép cho vô lực mất.
Ánh mắt dời đến nơi thần bí cực lạc giữa hai chân cô kia, anh lập tức đi vào, hơi chút kích thích một chút, hít vào một hơi --
Đã lâu chưa hưởng thụ cảm giác kết hợp khiến hai người đồng thời kêu ra tiếng.
Quả nhiên, cảm giác này chết tiệt quá mức tốt đẹp!
Cô cau mày, chịu đựng đau đớn dưới thân, một lúc đầu khó có thể thừa nhận anh, hô hấp có chút khó khăn. May mắn, không đến một phút sau, khoái cảm mãnh liệt truyền tới khiến cô mở mắt, hé môi, yêu kiều rên rỉ.
Đại khái 10 phút sau, cao trào tuyệt mĩ lại một lần nữa đến với mình, cô gắt gao nắm chặt bàn tay nho nhỏ, răng nanh cắn sâu vào cái gối đầu, toàn thân buộc
Hít vào một hơi thật sâu, khoái cảm tê dại từ dưới thân khiến anh không thể khống chế được, bắt đầu đong đưa theo luật động mà mình ưa thích.
Cô bị dọa sợ, bị người đàn ông đang điên cuồng phía sau làm cho sợ hãi, bàn tay vươn ra vỗ về bụng, ai oán cầu anh chậm một chút. Lực của anh quá mạnh, quá lớn, cánh tay của cô căn bản không thể chống đỡ được, không ngừng mềm nhũn xuống đệm giường, nhưng anh vẫn kiên trì ôm lấy, không cho cô nằm xuống.
Anh làm sao có thể chậm lại? Cô càng chặt, khoái cảm mang đến cho anh càng mãnh liệt hơn, động tác dưới hông càng thêm mạnh mẽ.
“Cục cưng!” Cô kinh hô, nước mắt cũng chảy ra, sợ hãi loại kích tình quá mức cường đại này.
Anh vươn tay xoay cằm cô lại, hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi nuốt hết tiếng la trong miệng, hương vị tình dục nồng đậm bên trong khiến cô mất hết lí trí.
Hướng Phù Nhã chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên không rõ lời, khoái cảm dưới thân không ngừng tăng lên, sợ hãi trong lòng càng lớn, hai loại cảm giác mâu thuẫn liên tục va chạm trong cơ thể khiến thần trí cô dần dần trở nên hoảng hốt, ánh mắt cũng trắng bệch.
Anh nhắm mắt lại hưởng thụ, khi cô một lần nữa đạt tới cao trào, cực lạc của anh cũng theo đó mà đến.
Mất đi bàn tay to chống đỡ, cô vỗ về bụng, mềm nhũn nằm xuống giường, đáng thương hề hề thở gấp, gương mặt ửng hồng toàn bộ ướt nhẹp nước mắt, chật vật đến tột cùng.
Trên giường một đống hỗn độn, dấu vệt sâu nhạt khắp nơi, trong không khí cũng tràn ngập hơi thở tanh ngọt hòa lẫn mùi xạ hương thơm ngát.
Bình luận truyện