Nhật Ký Báo Đời Của Tôi

Chương 5



Tôi không nén nổi tò mò, nhặt tờ giấy kia lên mở ra nhìn.

Vài giây sau, tôi hoảng loạn ném nó vào lại thùng rác.

12

Dưới yêu cầu nghiêm khắc của Cố Nhạn Chu, điểm môn toán của tôi tăng lên thấy rõ.

Mặc dù như vậy, Tiếu Dũng và thầy hiệu trưởng vẫn thường gọi tôi tới văn phòng hỏi thăm tình huống.

Sự quan tâm trong mắt họ rõ ràng như vậy, lần nào tôi cũng không kìm nổi xúc động.

Ngày thi đại học càng ngày càng đến gần.

Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này số lần Hứa Tinh ở nhà càng ngày càng nhiều.

Thậm chí lúc nói chuyện với tôi còn dịu dàng lạ thường.

Từng ngày từng ngày trôi qua, điểm môn toán của tôi bắt đầu trì trệ không tiến nữa, mấy đợt khảo hạch gần đây đều chỉ dừng lại ở mức 120.

Một tháng trước kì thi đại học, Thẩm Niệm Bạch trở về.

Quả nhiên hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, vào đội tuyển quốc gia, được tuyển thẳng vào trường đại học H.

Trong văn phòng của Tiếu Dũng, không khí có hơi nặng nề.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Nhạn Chu hơi trầm xuống, cau mày nhìn chằm chằm bài thi trước mắt.

Hắn đã nhìn chằm chằm nó suốt năm phút rồi.

Phải chăng hắn có đang thông qua bài thi mà nghĩ đến chuyện khác không?

Tôi moi moi lòng bàn tay: “Cố Nhạn Chu, có phải cậu……” Hối hận rồi không.

Hối hận vì đã từ bỏ cơ hội quý giá như vậy.

Cố Nhạn Chu nghiêm nghị nhìn bài thi trước mặt, tự nói tự nghe: “Câu 7, câu 16, câu 20 đều không được sai”

Hắn ngước mắt lên nhìn tôi: “Hả cậu định nói cái gì?”

Tôi: “……”

……

Thẩm Niệm Bạch đã được tuyển thẳng rồi, nên nhà trường có ý định để cậu ấy thay Cố Nhạn Chu dạy kèm cho tôi, để Cố Nhạn Chu có thể chuyên tâm chuẩn bị cho kì thi đại học.

Tôi tìm Cố Nhạn Chu, chủ động nói với hắn việc này: “Cố Nhạn Chu, hay là thời gian còn lại để Thẩm Niệm Bạch dạy kèm cho tớ đi, để cậu chuẩn bị thi đại học cho thật tốt.”

Cố Nhạn Chu im lặng một chút, mặt không chút thay đổi hỏi: “Vì sao?”

Lúc đó trong tay hắn còn cầm bài thi làm rối tinh rối mù của tôi, tôi lại nhớ tới đôi mày nhíu chặt của hắn lúc nãy, nhẹ nhàng nói: “Tớ ngốc như vậy, tớ không muốn làm tốn thời gian của cậu nữa”

Cố Nhạn Chu lạnh mặt nghe xong, cười nhạo nói: “Bởi vì Thẩm Niệm Bạch đã quay lại à? Khó trách gần đây, lúc cậu làm bài cứ nóng nảy kiểu gì, gấp không chờ nổi muốn cậu ta phụ đạo cho cậu sao?”

“Được, tùy cậu”

Hắn ném bài thi trong tay xuống, xoay người bước nhanh rời đi.

Ngày hôm sau, Cố Nhạn Chu không tới nữa.

Trong văn phòng, Thẩm Niệm Bạch ngồi ở vị trí bình thường của Cố Nhạn Chu.

“Trăn Trăn, tớ rất vui vì lúc quay về có thể thấy cậu tiến bộ lớn như vậy, trong khoảng thời gian còn lại này chúng ta……”

“Trăn Trăn?”

Tôi lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu: “Sau này làm phiền cậu rồi……”

Trưa hôm đó, tôi không nhịn được xuống ban tự nhiên tìm hắn, lại bị Ngô Duy báo lại là hắn không muốn gặp tôi.

Nội tâm nhịn không được cảm thấy chua xót, mấy ngày tiếp theo cũng không tập trung nổi.

Rõ ràng Thẩm Niệm Bạch giảng bài cho tôi dịu dàng cẩn thận như vậy, nhưng tôi lại không nhịn được tưởng niệm Cố Nhạn Chu nghiêm khắc.

Tôi thừa nhận, tôi hối hận rồi.

Hôm nay là thứ sáu, tôi tìm Thẩm Niệm Bạch nói tình huống của mình với cậu ấy, tôi nói mình đã quen với cách dạy của Cố Nhạn Chu, thời gian vừa qua đã làm phiền cậu ấy rồi.

Thẩm Niệm Bách giống như đã sớm biết, cong mắt cười: “Mấy ngày nay cậu cứ ngơ ngẩn, tớ đã sớm nhìn ra rồi”

Tôi hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn ra rồi sao, thật xin lỗi……”

Thẩm Niệm Bạch cười dịu dàng: “Không sao cả, tớ rời đi lâu như vậy, cậu không quen cũng là chuyện bình thường”

Cậu ấy thản nhiên như vậy, trái tim tôi mới buông lỏng, cong mắt nói: “À cũng lâu vậy rồi mà tớ chưa có chính thức chúc mừng cậu được tuyển thẳng vào đại học H nữa”

Thẩm Niệm Bạch than nhẹ một tiếng, nhìn tôi cười: “Cùng lắm là… có được có mất mà thôi”

13

Cố Nhạn Chu không muốn gặp tôi thì tôi đến thẳng nhà tìm hắn.

Lúc tới nơi, hắn đang nằm liệt trên sô pha ngủ say, Tiểu Bạch cũng nằm ngủ bên cạnh, để ý, tư thế ngủ của hai cha con y hệt nhau.

Tôi đến gần Cố Nhạn Chu mới phát hiện có một quyển vở rớt bên cạnh hắn.

Tôi cầm lên nhìn, vậy mà lại là kế hoạch học tập tháng cuối cùng cho tôi.

Hai mắt tôi cong lên, tâm trạng buồn bực mấy ngày này đột nhiên tươi sáng hơn hẳn.

Tôi không đánh thức hắn, định chờ hắn dậy rồi mới nói.

Nhưng Tiểu Bạch ngửi thấy mùi của tôi thì tỉnh dậy, kêu meo meo với tôi.

Cố Nhạn Chu bị nó làm phiền nhăn tít mày lại, trở mình vùi đầu vào gối, cáu kỉnh quát:

“Còn ầm ĩ nữa tao đem mày đi nấu giả cầy đấy”

Tiểu Bạch hình như nghe hiểu, vẫn tiếp tục kêu meo meo với tôi, giống như đang tố cáo.

Cố Nhạn Chu không nhịn được nữa, tức giận nhổm dậy nhấc gối đầu lên —— sau đó đối diện với khuôn mặt nghẹn cười của tôi.

“…… Sao cậu lại tới đây?”

Tôi bế Tiểu Bạch lên, chớp chớp mắt nghiêm túc nói: “Cậu đừng có hiểu lầm, tớ tới thăm Tiểu Bạch”

Qua một thời gian, Tiểu Bạch đã có đủ tư cách làm một con heo, tôi bế nó lên, đỡ lấy cái mông phì nhiêu của nó.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nhạn Chu dừng trên cái móng vuốt đang đặt trên ngực tôi của Tiểu Bạch hỏi “Vậy à?”

Hình như tôi nghe ra một chút sự nghiến răng nghiến lợi.

Không dám tiếp tục đùa hắn nữa, tôi thẳng thắn nói: “Không phải, tớ tới đây để tìm cậu”

Hắn hơi giật mình, híp mắt hỏi: “Tìm tôi?”

“Cố Nhạn Chu, tớ vẫn quen có cậu phụ đạo hơn, cậu có thể tha thứ cho tớ……”

Cố Nhạn Chu nhướng mày, “Vậy Thẩm Niệm Bạch thì sao?”

Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc trả lời: “Tớ đã giải thích với cậu ấy rồi”

Cố Nhạn Chu rũ mắt nhìn Tiểu Bạch đang nằm hưởng thụ trong lòng tôi, duỗi tay xách nó lên phòng.

Tôi đuổi theo: “Cố Nhạn Chu, tớ đã giải thích rồi, nên là cậu có thể tiếp tục dạy kèm cho tớ không?”

Cố Nhạn Chu dừng lại, đặt Tiểu Bạch trước bát ăn của nó: “Ăn đi, ăn cho mau lớn còn đi thiến nữa”

Tôi: “……”

Cố Nhạn Chu quay đầu lại nhìn về phía tôi, từ từ nói: “Nếu tôi cứ như vậy mà đồng ý với cậu, chẳng phải là quá mất mặt sao?”

Tôi mất mát mà à một tiếng: “Tớ biết rồi”

Cố Nhạn Chu rũ mắt liếc tôi một cái, sau đó đổi giọng: “Nếu cậu thi đậu đại học H, tôi sẽ tha thứ cho cậu, trong khoảng thời gian này, tôi ráng dạy kèm cậu tiếp vậy.”

Đại học H?

Sao cậu có thể nói chuyện đậu đại học H một cách thản nhiên như thế hả?

Tôi hiểu rồi, người như Cố Nhạn Chu, vào đại học H đối với hắn mà nói chẳng phải chuyện gì khó, tôi bảo hắn chuẩn bị cho kì thi đại học như đang xúc phạm hắn vậy.

Tôi nhớ tới môn toán trì trệ không tiến thêm được một bước nào của mình “Cố Nhạn Chu…… tớ không làm được”

Cố Nhạn Chu thờ ơ “Ồ, Tiểu Bạch, tiễn khách”

Hắn nói xong, quay đầu bỏ đi.

Tôi nghĩ một hồi, lấy hết can đảm ra, nói: “Được thôi, tớ đồng ý với cậu”

Cố Nhạn Chu xoay người nhìn về phía tôi, trong mắt chứa ý cười.

Lúc này hắn mới chú ý tới Tiểu Bạch dưới chân tôi đang nhe răng kêu meo meo, hắn hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Nó làm sao vậy?”

Tôi chớp chớp mắt, nhắc nhở hắn: “Lúc nãy cậu nói muốn…… Cắt cái đó của nó……”

Cố Nhạn Chu: “……”

Sau đó tôi nghe Tần Viện kể, tối hôm ấy Tiểu Bạch đứng bên giường Cố Nhạn Chu kêu meo meo mắng hắn cả đêm, quan hệ cha con đang trên bờ vực tan vỡ, một người một mèo cả tháng không nói với nhau câu nào.

14

Từng ngày từng ngày vẫn trôi qua, bởi vì lời hứa đó, không hiểu sao, môn toán vẫn trì trệ không tiến của tôi đột nhiên bắt đầu tăng vọt, mãi đến một tuần trước kì thi đại học, đã sắp đột phá 140 điểm.

Ba ngày trước khi thi, nhà trường cho phép học sinh được nghỉ để thả lỏng tâm trạng.

Chuẩn bị tốt nghiệp rồi, tôi định mua vài món quà cho lễ tốt nghiệp.

Cuối cùng, tôi tặng cho Tiếu Dũng một mái tóc giả mới, cái trước của ông ấy đã cũ rồi, rất nhiều lần ở sân thể dục, tóc giả của ông ấy bị thổi bay trước mặt tất cả mọi người, ông ấy vẫn nhặt về dùng tiếp.

Tặng cho thầy hiệu trưởng một thùng tương ớt, nghe nói hành tây chấm tương ớt rất ngon, hiệu trưởng Trương thích ăn hành như vậy, đây là món quà tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Tặng cho Thẩm Niệm Bạch một cây bút máy, chữ cậu ấy viết rất đẹp, trước khi thi đại học còn viết hẳn một bức thư riêng tặng cho tôi, tuy rằng bức thư kia cuối cùng lại vào tay Cố Nhạn Chu mất rồi.

……

Còn Cố Nhạn Chu thì tặng gì bây giờ nhỉ? Hình như hắn không thiếu thứ gì cả?

Tôi nghĩ không ra, trực tiếp hỏi Cố Nhạn Chu có thích cái gì không.

Hắn chỉ nói muốn một nguyện vọng, sau khi thi xong sẽ nói.

Rất nhanh, kì thi đại học đã tới.

Trước khi thi, Tiếu Dũng đeo bộ tóc giả mới rêu rao khắp nơi, khuôn mặt từ trước đến nay đều nghiêm túc lộ ra vẻ đắc ý.

Chắc là sáng nay hiệu trưởng Trương đã ăn hành tây chấm tương ớt, ông ấy hớn hở chắp tay sau lưng đến từng lớp tặng lời chúc.

“Chúc các bạn học đề tên bảng vàng, mã đáo thành công!!!”

(Đề tên bảng vàng: thời xưa, thi khoa cử mà được đề tên trên bảng vàng có nghĩa là đã đỗ đạt.

Mã đáo thành công (Dịch nghĩa: Ngựa đến liền thành công) thể hiện sự quan trọng của ngựa trên chiến trường, về sau câu này để chỉ công việc thuân lợi, xuôi chèo mát mái)

Theo lời của các bạn học, buổi tự học sáng hôm đó toàn mùi hành.

Kết thúc ngày thi đầu tiên, lúc tôi ra cổng trường vậy mà lại thấy Hứa Tinh.

Bà ấy đứng cạnh Tần Viện, trên người mặc sườn xám, tóc dài xõa ra, tôi chưa từng thấy bà ấy như vậy bao giờ.

Tôi ngơ ngác tại chỗ, ấp úng nói: “Mẹ, sao mẹ……”

Tôi nhìn về phía Tần viện: “Sao hai người lại……” đi với nhau.

Rõ ràng trong ấn tượng của tôi, hai người họ có liên lạc với nhau bao giờ đâu

Tần Viện chớp chớp mắt nhìn tôi, cười khẽ nói: “Có phải là ngạc nhiên lắm không?”

Bây giờ, mấy chi tiết nhỏ không để ý trong quá khứ mới hiện lên.

Mấy tháng qua, thời gian Hứa Tinh ở nhà nhiều lên, vô số lần tôi bắt gặp bà ấy nói chuyện điện thoại với ai đó trong phòng, giọng nói ôn hòa không giống như đang nói chuyện công việc.

Lúc ấy tôi còn tò mò từ khi nào mà Hứa Tinh đã kết giao với bạn mới, không ngờ vậy mà lại là Tần Viện.

“Hai người quen nhau từ khi nào vậy ạ?”

Tần Viện lại chớp chớp mắt: “Bí mật!”

Bà ấy kéo tôi đến trước mặt Hứa Tinh: “Mẹ con hôm nay có đẹp không?”

Bình thường Hứa Tinh toàn mặc đồ công sở, lúc này dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, có hơi ngại ngùng kéo kéo quần áo.

Nhưng bà ấy đẹp như thế này thì tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

Tôi gật đầu, ngơ ngác trả lời: “Đẹp ạ”

Đúng lúc, Cố Nhạn Chu cũng vừa ra tới, hắn thấy Tần Viện với Hứa Tinh, không hề ngạc nhiên hỏi: “Sao lại mặc như thế này?”

Tần Viện cười tủm tỉm trả lời: “Sườn xám này á, có nghĩa là mở đầu thuận lợi”

(Nguyên bản là: Kỳ khai đắc thắng, nghĩa là thắng ngay trong trận đầu, mình nghĩ không ra thành ngữ thay thế nên để như vậy luôn, ai biết thì góp ý cho mình với nha)

Với tính cách của Tần Viện làm mấy chuyện kì quái này cũng bình thường, nhưng tôi không ngờ Hứa Tinh vậy mà cũng làm theo.

Lòng tôi vui vẻ hẳn, lấy hết can đảm kéo lấy tay Hứa Tinh, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ thật sự rất đẹp”

Hứa Tinh mím môi, trên mặt hơi hơi đỏ lên.

Tôi nhớ tới biểu hiện không hề ngạc nhiên tí nào của Cố Nhạn Chu lúc nãy, ngước mắt lên hỏi hắn: “Có phải cậu đã sớm biết hai người họ quen nhau rồi phải không?”

Cố Nhạn Chu ừ một tiếng, lười nhác nói: “Đừng nghĩ nhiều, môn tiếp theo làm cho tốt vào, đừng có quên chuyện đã đồng ý với tôi đấy”

Tần Viện hóng hớt hỏi: “Chuyện gì đấy, có phải hai đứa quyết định yêu…… Khụ khụ.”

Hứa Tinh tò mò hỏi: “Yêu cái gì cơ?”

Tôi: “……”

Cố Nhạn Chu: “……”

15

Ngày công bố kết quả.

Được biết nhóm học sinh được thầy hiệu trưởng quan tâm đặc biệt làm bài không tệ

Câu này tôi có thể làm chứng, trước khi thi, thầy hiệu trưởng đã đặc biệt gọi điện riêng cho tôi, từng câu từng chữ cảm khái.

“Trăn Trăn à, trước đây em vì áp lực học tập mà đòi nhảy lầu, còn may cuối cùng em vẫn quyết định đi xuống, em là một cô gái thông minh, thầy tin chắc rằng em sẽ có một tương lai tươi sáng”

“Thầy và chủ nhiệm Tiếu chỉ có thể đưa em tới đây thôi, em đồng ý với thầy, sau này cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không được tùy tiện từ bỏ mạng sống của chính mình, nhớ chưa?”

Tôi cảm động đến tột đỉnh, nghẹn ngào gật đầu thật mạnh: “Em nhớ rồi, em cảm ơn thầy”

Cho nên, tôi làm bài cũng không tệ.

Không đợi tôi dò hỏi hắn đã tha thứ cho tôi chưa, Cố Nhạn Chu đã tìm đến tôi trước.

“Bạch Trăn Trăn, có phải đến lúc cậu thực hiện nguyện vọng của tôi rồi không?”

“Tiểu Bạch nói là anh phải tìm một người mẹ cho nó thì nó mới tha thứ anh, ý anh là em có thể……”

Tôi cong mắt: “Em có thể.”

Hắn dừng lại, khóe môi hơi nhếch lên, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay tôi: “Vậy về thôi, về gặp nó, thằng con bất hiếu kia đã hơn một tháng không để ý tới anh rồi”

Tôi đáp một tiếng được, cong môi nắm ngược lại tay hắn.

Thật ra tôi đã biết từ lâu.

Trên tờ giấy luyện chữ bị vứt lại trong thùng rác kia, viết đầy tên của tôi……

(HẾT)

- ------

Zị là lại kết thúc một bộ truyện nữa, nay bị mẹ mắng nên tâm trạng cũng hong có được tốt lắm, nếu đọc thấy cấn cấn chỗ nào thì cmt hoặc ib cho tui nhaa.

À còn nữa, không hiểu sao edit đến khúc thầy hiệu trưởng nói "Thầy và chủ nhiệm Tiếu chỉ có thể đưa em đến đây thôi" tự nhiên tui lại rưng rưng nước mắt. Cuộc đời chúng ta đã gặp rất nhiều người, để khi ngoái lại người ấy vẫn còn đó mà chúng ta đã đi xa mất rồi. Tui nhớ cô chủ nhiệm cấp 3 của tui dữ luôn á:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện