Chương 27: Kêu Thảm Như Heo Bị Giết!
“Bình tĩnh một chút đi.” Tôn Văn Thục đưa Khương Nhược Vi vào phòng, lấy ngón tay chọc chọc vào trán của cô: “Việc quan trọng nhất bây giờ là phải hợp tác được với nhà họ Nguyên.
Vậy con nghĩ đám lộn xộn này là để làm gì!”
“Nhưng mà… con có hơi sợ hãi.” Nghĩ đến mọi người ở Thành Đô đều đã biết mọi chuyện, cơ thể Khương Nhược Vi không nhịn được run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Cũng chỉ là một chút tin tức nhỏ mà thôi.”
Tôn Văn Thục không cho là đúng: “Cho dù là thật đi chăng nữa, thì đã sao chứ? Thân phận cậu hai nhà họ Nguyên thì làm gì cũng không sai, chỉ cần con ngồi vững ở vị trí vợ của cậu hai nhà họ Nguyên là được, nếu vậy thì những ngày tháng tốt đẹp về sau sẽ còn dài dài."
Nghĩ đến đây, Tôn Văn Thục không khỏi nắm chặt tay Khương Nhược Vi, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mẹ vì con tính toán nhiều như vậy, nhất định sẽ không hại con.
Con phải nghe lời, phải lấy lòng được cậu hai nhà họ Nguyên, lấy lòng nhà họ Nguyên.
Nhớ rõ chưa?”
Khương Nhược Vi nhìn thấy ánh mắt khôn khéo của Tôn Văn Thục, gật gật đầu.
“Phải lấy lòng người nhà họ Nguyên cho bằng được, mẹ sẽ không làm tổn thương con.” Tôn Văn Thục trìu mến thay cô ta lau nước mắt: “Mau để cho Mạc Hạo Thần và Khương Chi Chi kết hôn sớm một chút, chúng ta chắc chắn sẽ lấy được cổ phần công ty của mình.”
Thấy tâm trạng của Khương Nhược Vi dần dần ổn định lại, Tôn Văn Thục khuyên nhủ hai ba câu rồi mới rời khỏi nhà họ Khương.
Sau khi Tôn Văn Thục rời khỏi nhà họ Khương, Khương Nhược Vi nóng lòng gọi cho Mạc Hạo Thần: “Anh Hạo Thần…"
Nửa tiếng sau, Mạc Hạo Thần kiếm cớ đến nhà họ Khương và lẻn vào phòng Khương Nhược Vi, hai người vừa gặp nhau đã ôm chạy tới ôm chầm lấy nhau.
“Nhược Vi, em bị làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng, Mạc Hạo Thần cảm thấy trái tim mình đau đớn, vội vàng lên tiếng trấn an.
“Anh Hạo Thần, hóa ra người thực sự kết hôn với nhà họ Nguyên chính là chị gái, người vốn gả cho với Nguyên Cận Mặc lại chính là chị gái.”
Khương Nhược Vi khóc lóc sướt mướt hòng bôi đen chuyện này: “Nhưng bởi vì anh và chị ấy đã có hôn ước, cho nên em mới trở thành người thay thế… bây giờ, lại bị bọn họ ép gả vào nhà họ Nguyên…"
“Nhà họ Khương quả thực là khinh người quá đáng, bọn họ xem em là cái gì chứ?” Mạc Hạo Thần vô cùng đau khổ, trong lòng càng lúc càng hận thù Khương Chi Chi: “Tất cả đều là lỗi của Khương Chi Chi.
Người phụ nữ chết tiệt này hại người, không chỉ chia rẽ chúng ta, còn hại em không thể không gả cho cái loại người như vậy…"
Cuối cùng, lại nhịn không được nhỏ giọng nói: “Nhược Vi, hay là chúng ta bỏ trốn đi, anh thề, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không bao giờ để em phải chịu đau chịu khổ dù chỉ là một chút!"
Chỉ cần bọn họ rời khỏi Thành Đô, xem ai còn có thể chia rẽ được bọn họ!
Khi Khương Nhược Vi nghe cái gọi là kế hoạch của Mạc Hạo Thần, đáy lòng không nhịn được chửi thầm bố thằng ngu!
Với đầu óc của Mạc Hạo Thần… nếu thật sự muốn cùng anh ta cao bay xa chạy, cô ta làm sao có thể hưởng được vinh hoa phú quý!
“Anh Hạo Thần, em rất vui khi anh có thể bỏ lại tất cả mọi thứ vì em, nhưng nếu em làm thế thì nhà họ Khương sẽ không còn chút mặt mũi nào đâu.”
Khương Nhược Vi tiếp tục nhẹ giọng mở miệng nói: “Hơn nữa nhà họ Mạc nhất định sẽ không đồng ý anh làm như vậy.
Anh Hạo Thần, nếu anh vì em mà trở mặt luôn với gia đình thì thật là tội lỗi.”
“Nhược Vi, em thật tốt.”
Đáy lòng của Mạc Hạo Thần sục sôi, quả nhiên, Nhược Vi thật lòng yêu anh ta thế nên mới có thể suy nghĩ cho anh ở mọi mặt như vậy.
“Vậy nên anh Hạo Thần này, chúng ta hiện tại chỉ có thể bước từng bước một mà thôi.” Ánh mắt Khương Nhược Vi chợt lóe lên: “Mau chóng đối phó với Khương Chi Chi.
Đoạt lấy số tiền hồi môn khổng lồ và cổ phần mà ông cụ Khương tặng cho chị ấy, có như vậy thì địa vị của em ở trong nhà họ Khương sẽ được đề cao ít nhiều, mới có cơ hội hủy hôn với nhà họ Nguyên được."
Mạc Hạo Thần nghe vậy, anh ta cảm thấy được ý tưởng không tồi, lại càng cảm động hơn vì tình cảm thủy chung như một của Khương Nhược Vi dành cho anh ta.
Ôm chặt người vào lòng, trịnh trọng nói: “Được rồi, đều nghe em hết.
Anh sẽ nhanh chóng cưới con ả Khương Chi Chi đê tiện này.
Đến lúc đó sẽ cướp hết toàn bộ tài sản của con nhỏ đó! Mọi thứ trong nhà họ Khương đều sẽ của em hết!”
“Anh Hạo Thần…”
Khương Nhược Vi cảm thấy hài lòng, đứng dựa vào người đàn ông: “Anh đối với em thật tốt, em không biết làm thế nào để báo đáp anh nữa."
“Yêu tinh nhỏ, em lấy bản thân báo đáp là đủ rồi…”
Trong phòng, màn hình điều khiển.
Khương Chi Chi nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, trầm mặc suy nghĩ.
Chuyện Mạc Hạo Thần đến nhà họ Khương, cô biết được từ lâu.
Nhưng đoạn phim chỉ cho thấy rằng anh ta lẻn vào phòng của Khương Nhược Vi.
Bằng chứng này không đủ…
Đang nghĩ ngợi, nửa giờ sau, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, Khương Chi Chi khẽ cau mày: “Có chuyện gì?"
Ai ngờ Mạc Hạo Thần dường như không thấy dáng vẻ không chào đón của Khương Chi Chi, trên mặt nở nụ cười: “Chi Chi, trước đây em vẫn gọi tôi là ‘Anh Hạo Thần’, luôn đi theo phía sau anh nửa bước cũng không rời.
Mà bây giờ, chúng ta lại xa cách như vậy, em làm anh thấy đau lòng thật đấy.”
Khương Chi Chi: “…”
Đó là bởi vì mắt tôi đột nhiên không bị mù nữa, cảm ơn.
Mạc Hạo Thần tiếp tục nói mà không nhìn: “Ồ, khoảng thời gian trước đây thật tuyệt vời làm sao, anh thật nhớ nhung Chi Chi của lúc đó, vừa đáng yêu lại vừa nghe lời."
“Anh đến đây chỉ là để nói những chuyện vô nghĩa này hay sao?”
Khương Chi Chi thờ ơ, hai tay ôm ngực, lúc từ trên cao nhìn xuống Mạc Hạo Thần, cô tình cờ nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh ta, trong lòng càng cảm thấy buồn nôn.
Ơ, vừa mới xuống khỏi giường của Khương Nhược Vi phải không?
Mạc Hạo Thần nhìn chằm chằm Khương Chi Chi, đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
Tại sao trước đây anh ta không để ý rằng Khương Chi Chi cũng vừa mắt như vậy.
Kìm lòng không đậu giơ tay lên, muốn phủ lên mái tóc mềm mại của Khương Chi Chi: “Chi Chi, bây giờ chúng ta là quan hệ hôn phu hôn thê, cũng không cần phải câu nệ như vậy đâu…"
Mắc ói!
Khi Khương Chi Chi chú ý đến những động tác nhỏ của Mạc Hạo Thần, cô sắp nôn mửa vì kinh tởm!
Dám lợi dụng cô sao?
Hay lắm!
“Anh đừng nói như vậy chứ…”
Khương Chi Chi giả vờ nhăn nhó, vừa xoay người đã “vô tình” va vào chiếc tủ cao nửa người bên cạnh.
“Loảng xoảng…”
Chiếc tủ gỗ nặng nề đung đưa rồi đập thẳng vào lưng Mạc Hạo Thần, chỉ nghe thấy một tiếng hét, thảm thiết giống như heo bị gϊếŧ vậy!
“A…”
“Ơ, tôi không cố ý… người đâu, mau cứu mạng!”
Khương Chi Chi che miệng lộ ra vẻ lo lắng, giả vờ đỡ người lên, dùng chân trực tiếp đạp lên tủ.
Lực tăng lên gấp đôi, Mạc Hạo Thần trợn mắt ngất đi.
Ngay sau đó, chuyện này đã kinh động đến người bên ngoài phòng, lần này Mạc Hạo Thần đến cùng với chú hai của anh ta.
Chú hai Mạc vừa vào cửa liền nhìn thấy cháu trai ngất xỉu nằm trên mặt đất, trên người đang bị tủ đè chặt, ngẩng đầu lên, đối mặt với Khương Chi Chi đang khóc cúi đầu.
“Chuyện gì đã xảy ra thế này?”
Những người giúp việc nhanh chóng đỡ Mạc Hạo Thần dậy, Mạc Hạo Thần từ từ tỉnh lại, ý thức vẫn có chút không rõ ràng.
Khương Chi Chi nghe hỏi, nghẹn ngào cúi đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Mạc Hạo Thần, anh ta…"
Vẻ mặt do dự không nói nên lời khiến chú hai Mạc đột nhiên hiểu ra, ánh mắt ông ta nhìn Mạc Hạo Thần có chút tức giận.
Sau khi cẩn thận xin lỗi Khương Chi Chi, ông ta nhanh chóng cho người ta đem cáng vào mang người đi.
Khương Nhược Vi đứng từ xa nhìn cảnh này, lập tức không thiết ăn thiết uống nữa.
Cô ta không ngờ rằng Mạc Hạo Thần vậy mà còn định giở trò dê xồm với Khương Chi Chi… người đàn ông này đói khát đến như vậy sao?
Xử lý xong Mạc Hạo Thần, Khương Chi Chi vỗ vỗ tay, định trở về phòng thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Khương Nhược Vi.
“Chi Chi, bà nội có chuyện muốn nói với chị.”.
Bình luận truyện