Chương 37: Thật Sự Có Khả Năng Trở Thành Em Rể Của Mình!
“Em gái, em định đi đâu đấy?”
Khương Chi Chi nhìn Khương Nhược Vi đang nặng nề tâm sự, cố ý lên tiếng hỏi.
“Em… em có hẹn với mấy người bạn để thảo luận chương trình học của học kỳ mới.
”
Khương Nhược Vi nhỏ hơn Khương Chi Chi cũng chưa tới một tuổi, vì thế cô ta cũng đang học đại học năm hai.
“À, chị thấy dáng vẻ đầy tâm sự của em, còn tưởng rằng em gặp chuyện gì đó không vui chứ.
”
Khương Chi Chi cười nhạt, quay sang ngoắc ngoắc tay với cô ta.
“Tối hôm qua đã náo loạn một phen, hôm qua vẫn chưa ăn được cái bánh sinh nhật trọn vẹn, tới đây ăn cùng chị đi.
”
“Không cần đâu chị, em vừa uống trà chiều với mấy người bạn xong, có hơi no…”
Nhìn chiếc bánh ngọt phủ đầy kem và bơ kia, sắc mặt Khương Nhược Vi trở nên tái xanh.
“Thế nhưng em quá gầy, để chị cho em xem ảnh bạn gái tin đồn trước đây của Nguyên Cận Mặc, trông vô cùng đầy đặn…” Khương Chi Chi nhanh chóng dùng điện thoại gửi mấy tấm ảnh cho Khương Nhược Vi.
Khương Nhược Vi nhìn người phụ nữ có chiếc mông to hơn của cô ta gấp mấy lần, vẻ mặt hơi thay đổi.
“Chị, chị chắc là những người này chính là bạn gái tin đồn của Nguyên Cận Mặc sao?”
“Ừ, những bức ảnh này đều từ những nguồn tin đáng tin cậy, cho nên em phải ăn nhiều hơn một chút đi.
”
Khương Chi Chi cười, sau đó lại bắt đầu gửi thêm mấy tấm ảnh nữa, cô biết rõ chiêu này chắc chắn sẽ có tác dụng.
Khương Nhược Vi hơi ngừng lại một chút, cuối cùng cũng cầm miếng bánh ngọt lên ăn, mùi vị giống như đang nhai nến.
Trong lúc ăn bánh ngọt, cả người cô ta chảy đầy mồ hôi, bụng bắt đầu cảm thấy khó chịu, sau đó cô ta nhanh chóng dựa vào ghế salon thở dốc.
Khương Chi Chi nhìn chiếc váy dài của cô ta, hài lòng cười một tiếng.
Ngay lúc này, Khương Bác nhanh chân đi vào nhà, vẻ mặt đỏ ửng lên vì kích động, giọng nói vang dội.
“Mau chuẩn bị cho tốt một chút đi, ngày mai nhà họ Nguyên mời gia đình chúng ta đến đó làm khách!”
“Thật sao ạ?” Ngón tay của Khương Nhược Vi miết nhẹ trên quần, kích động tới mức nhảy cẫng lên.
“Không sai.
” Khương Bác cười ha ha, vỗ vai của Khương Nhược Vi rồi lại nói: “Nhược Vi, con chính là đứa con gái mà bố yêu thương nhất, ngày mai con nhất định phải lấy mặt mũi cho nhà họ Khương chúng ta đấy!”
Khương Chi Chi nghe thấy thế, nhếch mép, bố của cô chính là một người như thế.
“Đều nhờ vào công ơn dạy dỗ của bố mà con mới có được ngày hôm nay.
” Khương Nhược Vi ngượng ngùng cúi thấp đầu, không khống chế nổi sự vui sướng trong lòng.
Bây giờ nhà họ Nguyên mời bọn họ đến… vậy thì hôn sự của hai nhà chắc chắn có thể thành!
Cô ta nhất định phải trở thành một người phụ nữ đứng đầu thành phố này, được người người xem trọng!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Khương Nhược Vi cảm thấy cả người trở nên nhộn nhạo, những sự kiêng dè đối với Nguyên Cận Mặc cũng giảm bớt.
Không những thế, cô ta còn ra oai đi qua đi lại trước mặt Khương Chi Chi.
“À đúng rồi Khương Chi Chi, dì Tần của mày đang có thai nên hơi bất tiện, tuổi của bà nội lại cao, cho nên ngày mai mày cũng đi theo để hỗ trợ một chút.
” Khương Bác nhìn người con gái lớn đang chiếm đóng gần hết hai chỗ trên ghế salon, nhíu mày: “Nếu bọn họ chê mày mập thì mày có thể mượn cớ ra về.
”
Ôi!
Sự kiêu ngạo mấy bữa trước của nhà họ Khương đây mất rồi, bây giờ lại bỏ không ít tâm tư để làm mất chuyện thế này, Khương Chi Chi cũng lười trả lời lại.
Rạng sáng ngày hôm sau, từ trên xuống dưới nhà họ Khương đều ngồi ở đại sảnh chờ đợi.
Khương Bác không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, trên người ông ta đang mặc một bộ âu phục đắt tiền nhất trong tủ quần áo của mình.
Lúc này, hai chữ nghiêm túc đang khắc trên mặt ông ta.
Khương Nhược Vi thì cũng không cần nói tới, trời còn chưa sáng thì cô ta đã bắt đầu dưỡng da, trang điểm.
Trên người cô ta lúc này đang mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc trông vô cùng yểu điệu, dáng vẻ này khiến vô số người muốn đi tới bảo vệ cho cô ta.
Còn Khương Chi Chi thì lại ăn mặc vô cùng tùy hứng, chỉ mặc một chiếc quần màu đen cùng một chiếc áo thun màu trắng, máu tóc dài được cột lên gọn gàng, để lộ gương mặt sáng.
Khương Bác ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Mày ăn mặc thế này thì còn ra thể thống gì nữa chứ!”
Dưới lầu, Khương Nhược Vi nhìn chằm chằm gương mặt mộc, không trang điểm của Khương Chi Chi, mặc dù không trang điểm nhưng gương mặt cô vẫn trắng nõn, cô ta luôn cảm thấy cô chị này của mình rất hấp dẫn người khác.
Chỉ là khi ánh mắt lướt qua cánh tay mập mạp của Khương Chi Chi, lúc này cô ta mới cảm thấy yên lòng, Khương Chi Chi vẫn mập.
Cô ta bắt đầu chắc chắn rằng ban nãy mình bị hoa mắt, dáng vẻ heo mập của Khương Chi Chi sao có thể phối hợp với hai từ đẹp mắt được chứ?
“Cũng chỉ là đến làm khách mà thôi, cũng không phải tham gia tiệc gì lớn, chẳng lẽ con còn phải ăn mặc áp hết phần của chủ nhà sao?” Khương Chi Chi cảm thấy không có vấn đề gì.
Khương Bác bị thái độ này của cô làm cho tức nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không tiếp tục tranh cãi với cô nữa.
Ông ta nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, không ngừng dặn dò Khương Nhược Vi.
“Khi đến nhà họ Nguyên thì phải biểu hiện tốt một chút, con nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Nhược Vi, chờ con trở thành chủ nhân của nhà họ Nguyên, sau này sẽ có rất nhiều lợi ích đang chờ con.
”
“Vâng, con nhất định sẽ nhớ kỹ những lời bố nói.
”
Khương Nhược Vi nhấc làn váy lên, khẽ nhún vui tỏ vẻ đồng ý, dáng vẻ thùy mị này khiến Khương Bác cảm thấy vô cùng hài lòng.
Khương Nhược Vi luôn là một người hiểu chuyện như thế, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Nguyên hài lòng.
Ước chừng mất khoảng nửa tiếng để đến nhà họ Nguyên.
Trong trang viên có diện tích hơn một trăm ngàn mét vuông, chiếc xe vừa mới lái qua cánh cửa sắt của trang viên này, mọi người đã bắt đầu cảm nhận được sự uy nghiêm và nghiêm túc.
Những người ngồi trên xe nín thở, không dám thở mạnh.
Người duy nhất bình tĩnh lúc này chính là Khương Chi Chi, cô nhìn phong cảnh ven đường thông qua cửa sổ xe.
“Cuối cùng thì mọi người cũng tới rồi.
”
Ngay khi vừa bước vào cửa, mọi người đã nhanh chóng nghe được giọng nói không mấy kiên nhẫn của Nguyên Thường Tĩnh.
Ánh mắt của Khương Bác không dám nhìn loạn, kéo hai cô con gái vội vàng đi tới chào hỏi: “Chào bà Nguyên, chào cô Nguyên.
”
Khương Nhược Vi khẽ cười, vẻ mặt thoáng đỏ ửng, nhanh chóng đưa hộp quà đã chuẩn bị từ trước tới.
“Bà Nguyên, đây chính là một chút quà mà cháu đã đích thân chuẩn bị, hy vọng mọi người không chê.
”
“Đây là gì thế?” Nguyễn Lam cười nhẹ đưa tay nhận lấy, sau đó còn cố ý hỏi.
“Đây chính là một số thực phẩm mà cháu đã tự tay chuẩn bị, có một số món tráng miệng ít chất béo, không biết có thể làm chị Nguyên cảm thấy hài lòng hay không.
Hơn nữa còn có một chút chiếc túi nhỏ bên trong có hoa cỏ giúp cải thiện giấc ngủ, cháu biết dì thường xuyên bị mất ngủ vì thế dì có thể mang theo thứ này bên người, chắc chắn sẽ vô cùng hiệu quả.
”
Khương Nhược Vi nhẹ nhàng giải thích.
Nguyễn Lam cong môi cười nhẹ: “Đúng là có thành ý, không tệ.
”
Sau đó, bà ấy lại quay sang nhìn Khương Bác, nói: “Xem ra anh Khương rất biết cách giáo dục con cái của mình đấy.
”
“Ôi, những thứ này đều là những thứ mà Nhược Vi yêu thích, tính tình của con bé thân thiện hòa đồng.
Bình thường cũng thích nghiên cứu một số thứ tốt cho sức khỏe.
”
“Những thứ mà Nhược Vi yêu thích cũng cùng với sở thích của tôi.
” Nguyễn Lam và Nguyên Thường Tĩnh nhìn nhau cười môt cái.
Bên này đang trò chuyện vô cùng sôi nổi, cơ bản không quan tâm tới Khương Chi Chi.
Trong lòng Khương Chi Chi cảm thấy vô cùng kỳ lại, đưa mắt nhìn thái độ hài lòng của nhà họ Nguyên.
Vậy có nghĩa là cậu hai nhà họ Nguyên có thể trở thành em rể của mình đấy chứ….
Bình luận truyện