Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
Chương 102: Tỉnh ngộ
Đàm Mặc còn nhớ rõ vào sinh nhật của mình hai năm trước, anh đã lặng lẽ ước một điều ước.
Lúc đó anh vẫn là một tên tàn tật không đứng dậy được, lần đầu tiên biết thích một người, cảm giác rung động và theo đó là sự tự ti cả ngày lẫn đêm đều tràn ngập trong ngực. Khi ấy Kiều Lam hỏi anh muốn quà sinh nhật gì, anh và Kiều Lam dùng chung một cái tai nghe trong lớp tự học, nghe “Một Lần Thôi Cũng Tốt Rồi” của Dương Tông Vỹ.
Muốn nhìn em cười, muốn cùng em đùa nghịch, muốn ôm em trong vòng tay anh.
Anh nghe bài hát, ước một điều ước cho ngày sinh nhật. Anh muốn một cái ôm, một cái ôm từ Kiều Lam.
Nhưng cuối cùng Đàm Mặc vẫn không dám nói ra ước nguyện sinh nhật đơn giản như vậy cho Kiều Lam biết.
Sinh nhật năm đó trôi qua, sinh nhật của một năm nữa lại đến, đã rất lâu rồi, cách hai năm từ lần ước nguyện trước, cuối cùng Đàm Mặc cũng cảm nhận được cảm giác ôm Kiều Lam vào trong ngực.
Cơ thể của cô gái gầy gò và mềm mại hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Mùi hương thoang thoảng của tóc quẩn quanh chóp mũi, đôi tay mềm mại ôm chặt lấy eo anh.
Đàm Mặc không dám nhúc nhích.
Anh nhớ lúc còn rất nhỏ cũng hay có người muốn ôm anh, nhưng cảm giác ôm lại khiến toàn thân anh cứng ngắc, xúc cảm trên người càng khiến anh không thể chịu được.
Anh từ chối người khác đến gần, từ chối hành động thể hiện sự thân mật này. Nhưng sau khi quen biết Kiều Lam, anh lại bắt đầu mong chờ hết lần này đến lần khác.
Cái ôm của Kiều Lam vẫn khiến toàn thân anh cứng đờ nhưng nó hoàn toàn khác với tất cả cảm giác mà anh từng cảm nhận được, bởi vì bối rối, bởi vì không dám tin, hơn hết là vì kích động, thậm chí Đàm Mặc còn không tự chủ được mà hy vọng trong lòng rằng tay Kiều Lam có thể ôm chặt anh hơn, có thể khiến giữa bọn họ càng thêm chặt chẽ, không thể tách rời.
Bàn tay Đàm Mặc từ từ phủ lên lưng Kiều Lam, gắng sức từng chút từng chút đè chặt cô vào ngực mình thêm từng tấc một. Anh cúi đầu, tựa cằm vào bả vai Kiều Lam một cách dè dặt nhưng cũng không kìm nén được tình cảm.
Đây là lúc anh ở gần Kiều Lam nhất trong cuộc đời này.
Chỉ cần vừa nghiêng đầu, chóp mũi Đàm Mặc thậm chí có thể sượt qua cổ Kiều Lam. Chỉ cần cúi đầu xuống, môi anh có thể hôn lên bờ vai và chiếc cổ trắng ngần của cô ngay lập tức. Nơi da thịt tiếp xúc của hai người nóng lên như thiêu như đốt.
Giọng của Kiều Lam khe khẽ như đang lẩm bẩm một mình nhưng Đàm Mặc vẫn có thể nghe thấy được.
Kiều Lam nói, Đàm Mặc, sao cậu lại có thể như vậy.
Bàn tay Đàm Mặc đang ôm lấy eo cô bỗng nhiên siết chặt, trong lúc luống cuống, anh tưởng rằng Kiều Lam đang trách mình, Kiều Lam lại tiếp tục nói: “Cậu như vậy thì sau này mình phải làm sao đây? Cậu cứ như vậy khiến mình không thể rời xa cậu được thì phải làm sao bây giờ….”
Trong khi nói chuyện, khuôn mặt đang vùi vào cổ anh của cô gái dụi dụi, làn da lành lạnh vì trời rét tiếp xúc với thân thể nóng bỏng của Đàm Mặc, Đàm Mặc chỉ cảm thấy tất cả sự tự chủ và căng thẳng của mình phút chốc đều biến mất sạch sẽ. Trong nháy mắt, anh bật thốt ra.
“Vậy thì đừng bao giờ rời đi.”
Làm sao có thể được? Cậu vốn không hiểu cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng cậu sẽ trưởng thành, sau đó gặp được người mà mình thật lòng thích… Kiều Lam vô thức muốn nói như thế, nhưng ngay lúc mở miệng thì dừng lại.
Những ngón tay đang ôm lấy Đàm Mặc của Kiều Lam khẽ run lên, như thể cô đang không ngừng hổ thẹn vì ý nghĩ xấu xa đang nảy mầm trong lòng lúc này, nhưng rồi cô lại không kìm được mà tiếp tục nghĩ về nó.
Cuối cùng Đàm Mặc sẽ trưởng thành rồi hiểu được, sau khi lớn lên anh sẽ gặp được người mà mình thích và muốn ở bên cả đời.
Thế nhưng…
Nếu như phải có một người như vậy…
Tại sao người đó không thể là cô?
Anh còn nhỏ, cô có thể từ từ cùng anh trưởng thành không? Anh không hiểu, liệu cô có thể dạy anh từng chút một? Anh không thể ở một mình mãi mãi, không phải sao? Anh nói “Vậy thì đừng bao giờ rời đi”, điều đó nói rõ anh cũng mong rằng cô có thể bên anh mọi lúc, đúng chứ?
Mặc dù cảm xúc của cô và Đàm Mặc không giống nhau nhưng ý nghĩ muốn ở bên nhau không chia lìa thì lại giống. Đàm Mặc nói muốn cùng cô thi vào cùng một trường đại học, ở cùng một thành phố. Trong tương lai, bọn họ vẫn có thể giống như bây giờ. Mọi thứ đều có thể, đúng chứ?
Dù cho có thành thạo trước mặt người khác như thế nào, trước mặt Kiều Lam anh luôn luôn không biết phải làm sao cả. Đàm Mặc hối hận vì bản thân đã cố chấp thích cô đến tận xương cốt, nhưng lại không nhịn được mà mong chờ Kiều Lam sẽ đáp lại gì đó. Suy nghĩ chân thật được bản thân thốt ra khiến Đàm Mặc đột ngột tỉnh táo lại. Một lúc lâu sau vẫn không đợi được câu trả lời của Kiều Lam, trái tim vốn thấp thỏm của anh lại càng thêm bất ổn.
Ngay tại lúc này, Đàm Mặc nghe thấy bên tai câu trả lời nhẹ nhàng của cô gái. Kiều Lam nói:
“Được.”
Đàm Mặc nói vậy thì đừng bao giờ rời đi. Kiều Lam nói, được.
Kiều Lam có thể cảm giác được sau khi mình nói ra chữ “được” kia, bàn tay đang ôm eo cô bỗng nhiên siết chặt, chặt đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi đau.
Kiều Lam dựa vào lồng ngực thiếu niên. Lúc này cô mới chậm chạp phát hiện ra, đôi tay ôm lấy Đàm Mặc của mình đã sớm tê dại đi vì giá rét.
Cô vội chạy xuống lầu, trên người là chiếc áo khoác mỏng manh mặc từ ký túc xá. Lúc này tuyết đang bay trong không trung, vừa rồi tâm tình quá kích động nên cô không nhận ra được, bây giờ mới cảm nhận được toàn thân đã đông cứng.
Kiều Lam vô thức muốn buông Đàm Mặc ra, để anh về sớm như mọi ngày, nhưng suy nghĩ của cô đã khác hẳn lúc trước, kèm theo đó là cảm giác xấu hổ và tội lỗi khôn tả vì đã dụ dỗ trẻ em, Kiều Lam bỗng nhỏ giọng nói:
“Mặc Mặc, mình lạnh.”
Đàm Mặc cảm thấy mình có phải đã quá kích động vì Kiều Lam đáp lại hay không, đến mức sinh ra cả ảo giác. Nếu không sao anh lại nghe thấy chút nũng nịu từ trong hai tiếng “Mặc Mặc” này của Kiều Lam cơ chứ?
Nhóm học sinh thứ hai học tiết tự học buổi tối lục tục trở về. Khi đi ngang qua, tất cả mọi người đều không khỏi nhìn về phía Kiều Lam và Đàm Mặc.
Đàm Mặc dùng cơ thể của mình để ngăn trở ánh mắt của người khác. Anh cẩn thận phân tích câu mình lạnh này của Kiều Lam.
Kiều Lam nói mình lạnh, vậy anh có nên buông cô ra để cô lên lầu nghỉ ngơi sớm hay không? Thế nhưng Đàm Mặc lại không nỡ, cái ôm thế này không biết đến khi nào mới có lại.
Đàm Mặc bỗng nhớ đến một đoạn phim ngắn không biết đã xem ở đâu. Vì một tiếng “được” của Kiều Lam mà sinh ra can đảm, Đàm Mặc cởϊ áσ khoác ra bao lấy Kiều Lam, cách một chiếc áo khoác ôm cô trong vòng tay mình. Lần này, anh lại càng ôm eo cô thân mật hơn nữa.
Học sinh đi ngang qua tình cờ nhìn thấy được mọi thứ, bọn họ không nhịn được mà kêu lên. Bạch Ngọc đang núp trên ban công xem náo nhiệt thậm chí còn che miệng hô to một tiếng “vl”.
Cuối cùng, khi Đàm Mặc trở về, cả người vẫn còn lơ lơ lửng lửng.
Đừng thấy lúc anh “giở trò lưu manh” thì dũng cảm vô cùng, không ai biết được rằng giây phút ấy trong lòng anh có bao nhiêu thấp thỏm, sợ Kiều Lam trực tiếp đẩy mình ra.
Đều nói ánh trăng làm lòng dạ người ta rối bời, đêm tuyết cũng giống vậy, khiến người ta khó mà kiềm chế bản thân.
Rốt cuộc Kiều Lam cũng không đẩy anh ra, cô thậm chí còn cực kỳ nhu thuận để mặc anh ôm, không mất tự nhiên cũng chẳng vùng vẫy, cuối cùng còn cười chào tạm biệt anh, bảo anh về nhà an toàn rồi thì gửi Wechat cho cô.
Cô không hề ghét, cũng không phải không vui, Đàm Mặc nghĩ thầm.
Vậy cô có thích, có cảm thấy vui vẻ hay không?
Đàm Mặc không biết.
Anh không đoán được suy nghĩ của Kiều Lam, anh chỉ có thể cảm nhận được rõ bản thân mình. Đàm Mặc đã từng chỉ hy vọng xa vời một cái ôm là có thể mãn nguyện, bây giờ vừa mới có được anh đã bắt đầu mong chờ lần tiếp theo. Có thể một ngày nào đó sẽ có lần tiếp theo, anh vẫn sẽ không thỏa mãn, thậm chí còn khát vọng hơn.
Khát vọng được ôm, được hôn, thậm chí là những chuyện thân mật hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Đàm Mặc thậm chí còn cảm thấy toàn thân bắt đầu run rẩy.
Con người luôn luôn có lòng tham không đáy, khi được thứ này liền bắt đầu tham lam thứ khác, suy nghĩ này không thể bỏ được, hơn nữa lại càng mạnh mẽ hơn.
Đàm Mặc ngồi trên xe, anh nhớ đến mỗi một câu nói, mỗi một cái chạm hôm nay, cuối cùng suy nghĩ của anh vẫn dừng lại ở chữ “được” đó.
Kiều Lam đồng ý với Đàm Mặc rằng cô sẽ không bao giờ rời xa anh.
Trước đó cô còn nói, Đàm Mặc, anh cứ như vậy, cô mãi mãi không rời xa anh được thì phải làm sao bây giờ.
Khi đó anh trả lời quá nhanh, chưa từng nghĩ đến những ý khác trong câu nói này. Bây giờ nghĩ kỹ lại, không phải Kiều Lam đã dần bắt đầu không thể rời khỏi anh rồi sao?
Tình cảm giữa hai người là có qua có lại, hệt như Đàm Mặc không thể sống thiếu Kiều Lam, Kiều Lam cũng dần dần không thể rời xa anh nữa.
Đã vậy, liệu anh có thể khiến cô càng ỷ lại vào mình hơn không? Để cô càng không thể rời xa anh nữa? Cứ như vậy đến cuối cùng, anh có thể giữ cô bên mình mãi mãi không?
Đàm Mặc đột nhiên siết chặt nắm đấm.
Anh không nên có suy nghĩ như vậy. Anh là một người khiếm khuyết về tinh thần, Kiều Lam vốn không nên bị ràng buộc với anh.
Nhưng có trời mới biết anh muốn làm như vậy đến mức nào.
Đàm Mặc hít sâu một hơi, đè nén tất cả du͙ƈ vọиɠ trỗi dậy từ sau hôm nay xuống.
Qua kính chiếu hậu, bác Trần nhìn Đàm Mặc mấy lần. Vẻ mặt của anh đêm nay thật sự quá phong phú. Bác Trần dám khẳng định rằng chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra, nhưng Đàm Mặc không nói gì, bác Trần chỉ có thể dời chủ đề đến một chuyện không liên quan khác.
Chẳng hạn như ca phẫu thuật của Kiều Nguyên đã thành công.
“Nguồn thận vừa mới được thay và đang trong quá trình quan trắc (quan sát đánh giá). Phải ít nhất một tháng nữa mới có thể xuất viện hoàn toàn bình thường.”
“Ừ.” Sau khi dời sự chú ý đi thì Đàm Mặc liền thoải mái hơn nhiều.
“Ngày mai ông lại gọi một cuộc điện thoại cho Đàm Hách Trình.”
Bác Trần: “…”
Đó là cha cậu…
Nhưng nhớ đến những chuyện chết tiệt mà cha Đàm đã từng làm, bác Trần cũng không nói gì cả, ông hỏi Đàm Mặc tìm cha Đàm làm gì.
“Cũng giống như lần trước, dùng lại chiêu cũ, lần này kiểm tra tiệm cơm nhỏ kia của nhà họ Kiều.”
Bác Trần sững sờ. Kiểm tra tiệm cơm nhỏ của nhà họ Kiều?
Cho dù không kiểm tra, bác Trần cũng dám cam đoan là tiệm cơm nhỏ kia chắc chắn không thể nào đạt tiêu chuẩn vệ sinh. Bậc cha mẹ có thể dạy dỗ ra chị Hai Kiều tuyệt đối không phải là một người làm ăn đàng hoàng. Ngoài miệng Đàm Mặc nói kiểm tra tiệm cơm nhỏ của cha mẹ Kiều, hàm ý bên trong chính là giống như nhà họ La trước đó, thu hồi giấy phép kinh doanh của nhà họ Kiều để bọn họ không thể tiếp tục buôn bán được nữa.
Mặc dù bác Trần có thể hiểu được cách làm của Đàm Mặc, nhưng…
“Như vậy có phải sẽ dồn ép cặp vợ chồng kia không, đến lúc đó lâm vào đường cùng họ lại tìm đến Kiều Lam thì phải làm sao bây giờ? Kiều Nguyên bình phục sau ca mổ, tiền viện phí cộng với tiền thuốc men chắc chắn là hơn hai mươi vạn. Tôi thấy bọn họ bây giờ đã khó khăn lắm rồi, hơn nữa hai người đó còn không có kiến thức, tôi cảm thấy quay đầu có khả năng bọn họ sẽ tiếp tục tìm Lam Lam…”
“Chính là muốn để bọn họ đi tìm.” Đàm Mặc thản nhiên nói.
Anh còn sợ rằng bọn họ không dám đi kia kìa.
Bác Trần lập tức hiểu rõ ý của Đàm Mặc.
Đàm Mặc đã từng nói phí mấy chục vạn để mua sự an ổn cho Kiều Lam, nhưng không nói dùng mấy chục vạn để giúp Kiều Nguyên chữa bệnh rồi sau đó lại cho Kiều Lam sự an ổn.
Coi như mấy chục vạn ấy trôi theo nước cũng không sao, như vậy thoải mái hơn so với việc thực sự giúp Kiều Nguyên nhiều.
Đám người nhà họ Kiều tuyệt đối không phải là những người chỉ nói mấy câu đã có thể thật sự hồi tâm. Trên mặt họ nhất định phải viết rõ chữ tham lam như thế, Đàm Mặc chưa bao giờ có ý định để cho nhà họ Kiều thoải mái như vậy. Quả thận kia, anh cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ để nó quá lâu trong thân thể Kiều Nguyên.
Lúc đó anh vẫn là một tên tàn tật không đứng dậy được, lần đầu tiên biết thích một người, cảm giác rung động và theo đó là sự tự ti cả ngày lẫn đêm đều tràn ngập trong ngực. Khi ấy Kiều Lam hỏi anh muốn quà sinh nhật gì, anh và Kiều Lam dùng chung một cái tai nghe trong lớp tự học, nghe “Một Lần Thôi Cũng Tốt Rồi” của Dương Tông Vỹ.
Muốn nhìn em cười, muốn cùng em đùa nghịch, muốn ôm em trong vòng tay anh.
Anh nghe bài hát, ước một điều ước cho ngày sinh nhật. Anh muốn một cái ôm, một cái ôm từ Kiều Lam.
Nhưng cuối cùng Đàm Mặc vẫn không dám nói ra ước nguyện sinh nhật đơn giản như vậy cho Kiều Lam biết.
Sinh nhật năm đó trôi qua, sinh nhật của một năm nữa lại đến, đã rất lâu rồi, cách hai năm từ lần ước nguyện trước, cuối cùng Đàm Mặc cũng cảm nhận được cảm giác ôm Kiều Lam vào trong ngực.
Cơ thể của cô gái gầy gò và mềm mại hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Mùi hương thoang thoảng của tóc quẩn quanh chóp mũi, đôi tay mềm mại ôm chặt lấy eo anh.
Đàm Mặc không dám nhúc nhích.
Anh nhớ lúc còn rất nhỏ cũng hay có người muốn ôm anh, nhưng cảm giác ôm lại khiến toàn thân anh cứng ngắc, xúc cảm trên người càng khiến anh không thể chịu được.
Anh từ chối người khác đến gần, từ chối hành động thể hiện sự thân mật này. Nhưng sau khi quen biết Kiều Lam, anh lại bắt đầu mong chờ hết lần này đến lần khác.
Cái ôm của Kiều Lam vẫn khiến toàn thân anh cứng đờ nhưng nó hoàn toàn khác với tất cả cảm giác mà anh từng cảm nhận được, bởi vì bối rối, bởi vì không dám tin, hơn hết là vì kích động, thậm chí Đàm Mặc còn không tự chủ được mà hy vọng trong lòng rằng tay Kiều Lam có thể ôm chặt anh hơn, có thể khiến giữa bọn họ càng thêm chặt chẽ, không thể tách rời.
Bàn tay Đàm Mặc từ từ phủ lên lưng Kiều Lam, gắng sức từng chút từng chút đè chặt cô vào ngực mình thêm từng tấc một. Anh cúi đầu, tựa cằm vào bả vai Kiều Lam một cách dè dặt nhưng cũng không kìm nén được tình cảm.
Đây là lúc anh ở gần Kiều Lam nhất trong cuộc đời này.
Chỉ cần vừa nghiêng đầu, chóp mũi Đàm Mặc thậm chí có thể sượt qua cổ Kiều Lam. Chỉ cần cúi đầu xuống, môi anh có thể hôn lên bờ vai và chiếc cổ trắng ngần của cô ngay lập tức. Nơi da thịt tiếp xúc của hai người nóng lên như thiêu như đốt.
Giọng của Kiều Lam khe khẽ như đang lẩm bẩm một mình nhưng Đàm Mặc vẫn có thể nghe thấy được.
Kiều Lam nói, Đàm Mặc, sao cậu lại có thể như vậy.
Bàn tay Đàm Mặc đang ôm lấy eo cô bỗng nhiên siết chặt, trong lúc luống cuống, anh tưởng rằng Kiều Lam đang trách mình, Kiều Lam lại tiếp tục nói: “Cậu như vậy thì sau này mình phải làm sao đây? Cậu cứ như vậy khiến mình không thể rời xa cậu được thì phải làm sao bây giờ….”
Trong khi nói chuyện, khuôn mặt đang vùi vào cổ anh của cô gái dụi dụi, làn da lành lạnh vì trời rét tiếp xúc với thân thể nóng bỏng của Đàm Mặc, Đàm Mặc chỉ cảm thấy tất cả sự tự chủ và căng thẳng của mình phút chốc đều biến mất sạch sẽ. Trong nháy mắt, anh bật thốt ra.
“Vậy thì đừng bao giờ rời đi.”
Làm sao có thể được? Cậu vốn không hiểu cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng cậu sẽ trưởng thành, sau đó gặp được người mà mình thật lòng thích… Kiều Lam vô thức muốn nói như thế, nhưng ngay lúc mở miệng thì dừng lại.
Những ngón tay đang ôm lấy Đàm Mặc của Kiều Lam khẽ run lên, như thể cô đang không ngừng hổ thẹn vì ý nghĩ xấu xa đang nảy mầm trong lòng lúc này, nhưng rồi cô lại không kìm được mà tiếp tục nghĩ về nó.
Cuối cùng Đàm Mặc sẽ trưởng thành rồi hiểu được, sau khi lớn lên anh sẽ gặp được người mà mình thích và muốn ở bên cả đời.
Thế nhưng…
Nếu như phải có một người như vậy…
Tại sao người đó không thể là cô?
Anh còn nhỏ, cô có thể từ từ cùng anh trưởng thành không? Anh không hiểu, liệu cô có thể dạy anh từng chút một? Anh không thể ở một mình mãi mãi, không phải sao? Anh nói “Vậy thì đừng bao giờ rời đi”, điều đó nói rõ anh cũng mong rằng cô có thể bên anh mọi lúc, đúng chứ?
Mặc dù cảm xúc của cô và Đàm Mặc không giống nhau nhưng ý nghĩ muốn ở bên nhau không chia lìa thì lại giống. Đàm Mặc nói muốn cùng cô thi vào cùng một trường đại học, ở cùng một thành phố. Trong tương lai, bọn họ vẫn có thể giống như bây giờ. Mọi thứ đều có thể, đúng chứ?
Dù cho có thành thạo trước mặt người khác như thế nào, trước mặt Kiều Lam anh luôn luôn không biết phải làm sao cả. Đàm Mặc hối hận vì bản thân đã cố chấp thích cô đến tận xương cốt, nhưng lại không nhịn được mà mong chờ Kiều Lam sẽ đáp lại gì đó. Suy nghĩ chân thật được bản thân thốt ra khiến Đàm Mặc đột ngột tỉnh táo lại. Một lúc lâu sau vẫn không đợi được câu trả lời của Kiều Lam, trái tim vốn thấp thỏm của anh lại càng thêm bất ổn.
Ngay tại lúc này, Đàm Mặc nghe thấy bên tai câu trả lời nhẹ nhàng của cô gái. Kiều Lam nói:
“Được.”
Đàm Mặc nói vậy thì đừng bao giờ rời đi. Kiều Lam nói, được.
Kiều Lam có thể cảm giác được sau khi mình nói ra chữ “được” kia, bàn tay đang ôm eo cô bỗng nhiên siết chặt, chặt đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi đau.
Kiều Lam dựa vào lồng ngực thiếu niên. Lúc này cô mới chậm chạp phát hiện ra, đôi tay ôm lấy Đàm Mặc của mình đã sớm tê dại đi vì giá rét.
Cô vội chạy xuống lầu, trên người là chiếc áo khoác mỏng manh mặc từ ký túc xá. Lúc này tuyết đang bay trong không trung, vừa rồi tâm tình quá kích động nên cô không nhận ra được, bây giờ mới cảm nhận được toàn thân đã đông cứng.
Kiều Lam vô thức muốn buông Đàm Mặc ra, để anh về sớm như mọi ngày, nhưng suy nghĩ của cô đã khác hẳn lúc trước, kèm theo đó là cảm giác xấu hổ và tội lỗi khôn tả vì đã dụ dỗ trẻ em, Kiều Lam bỗng nhỏ giọng nói:
“Mặc Mặc, mình lạnh.”
Đàm Mặc cảm thấy mình có phải đã quá kích động vì Kiều Lam đáp lại hay không, đến mức sinh ra cả ảo giác. Nếu không sao anh lại nghe thấy chút nũng nịu từ trong hai tiếng “Mặc Mặc” này của Kiều Lam cơ chứ?
Nhóm học sinh thứ hai học tiết tự học buổi tối lục tục trở về. Khi đi ngang qua, tất cả mọi người đều không khỏi nhìn về phía Kiều Lam và Đàm Mặc.
Đàm Mặc dùng cơ thể của mình để ngăn trở ánh mắt của người khác. Anh cẩn thận phân tích câu mình lạnh này của Kiều Lam.
Kiều Lam nói mình lạnh, vậy anh có nên buông cô ra để cô lên lầu nghỉ ngơi sớm hay không? Thế nhưng Đàm Mặc lại không nỡ, cái ôm thế này không biết đến khi nào mới có lại.
Đàm Mặc bỗng nhớ đến một đoạn phim ngắn không biết đã xem ở đâu. Vì một tiếng “được” của Kiều Lam mà sinh ra can đảm, Đàm Mặc cởϊ áσ khoác ra bao lấy Kiều Lam, cách một chiếc áo khoác ôm cô trong vòng tay mình. Lần này, anh lại càng ôm eo cô thân mật hơn nữa.
Học sinh đi ngang qua tình cờ nhìn thấy được mọi thứ, bọn họ không nhịn được mà kêu lên. Bạch Ngọc đang núp trên ban công xem náo nhiệt thậm chí còn che miệng hô to một tiếng “vl”.
Cuối cùng, khi Đàm Mặc trở về, cả người vẫn còn lơ lơ lửng lửng.
Đừng thấy lúc anh “giở trò lưu manh” thì dũng cảm vô cùng, không ai biết được rằng giây phút ấy trong lòng anh có bao nhiêu thấp thỏm, sợ Kiều Lam trực tiếp đẩy mình ra.
Đều nói ánh trăng làm lòng dạ người ta rối bời, đêm tuyết cũng giống vậy, khiến người ta khó mà kiềm chế bản thân.
Rốt cuộc Kiều Lam cũng không đẩy anh ra, cô thậm chí còn cực kỳ nhu thuận để mặc anh ôm, không mất tự nhiên cũng chẳng vùng vẫy, cuối cùng còn cười chào tạm biệt anh, bảo anh về nhà an toàn rồi thì gửi Wechat cho cô.
Cô không hề ghét, cũng không phải không vui, Đàm Mặc nghĩ thầm.
Vậy cô có thích, có cảm thấy vui vẻ hay không?
Đàm Mặc không biết.
Anh không đoán được suy nghĩ của Kiều Lam, anh chỉ có thể cảm nhận được rõ bản thân mình. Đàm Mặc đã từng chỉ hy vọng xa vời một cái ôm là có thể mãn nguyện, bây giờ vừa mới có được anh đã bắt đầu mong chờ lần tiếp theo. Có thể một ngày nào đó sẽ có lần tiếp theo, anh vẫn sẽ không thỏa mãn, thậm chí còn khát vọng hơn.
Khát vọng được ôm, được hôn, thậm chí là những chuyện thân mật hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Đàm Mặc thậm chí còn cảm thấy toàn thân bắt đầu run rẩy.
Con người luôn luôn có lòng tham không đáy, khi được thứ này liền bắt đầu tham lam thứ khác, suy nghĩ này không thể bỏ được, hơn nữa lại càng mạnh mẽ hơn.
Đàm Mặc ngồi trên xe, anh nhớ đến mỗi một câu nói, mỗi một cái chạm hôm nay, cuối cùng suy nghĩ của anh vẫn dừng lại ở chữ “được” đó.
Kiều Lam đồng ý với Đàm Mặc rằng cô sẽ không bao giờ rời xa anh.
Trước đó cô còn nói, Đàm Mặc, anh cứ như vậy, cô mãi mãi không rời xa anh được thì phải làm sao bây giờ.
Khi đó anh trả lời quá nhanh, chưa từng nghĩ đến những ý khác trong câu nói này. Bây giờ nghĩ kỹ lại, không phải Kiều Lam đã dần bắt đầu không thể rời khỏi anh rồi sao?
Tình cảm giữa hai người là có qua có lại, hệt như Đàm Mặc không thể sống thiếu Kiều Lam, Kiều Lam cũng dần dần không thể rời xa anh nữa.
Đã vậy, liệu anh có thể khiến cô càng ỷ lại vào mình hơn không? Để cô càng không thể rời xa anh nữa? Cứ như vậy đến cuối cùng, anh có thể giữ cô bên mình mãi mãi không?
Đàm Mặc đột nhiên siết chặt nắm đấm.
Anh không nên có suy nghĩ như vậy. Anh là một người khiếm khuyết về tinh thần, Kiều Lam vốn không nên bị ràng buộc với anh.
Nhưng có trời mới biết anh muốn làm như vậy đến mức nào.
Đàm Mặc hít sâu một hơi, đè nén tất cả du͙ƈ vọиɠ trỗi dậy từ sau hôm nay xuống.
Qua kính chiếu hậu, bác Trần nhìn Đàm Mặc mấy lần. Vẻ mặt của anh đêm nay thật sự quá phong phú. Bác Trần dám khẳng định rằng chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra, nhưng Đàm Mặc không nói gì, bác Trần chỉ có thể dời chủ đề đến một chuyện không liên quan khác.
Chẳng hạn như ca phẫu thuật của Kiều Nguyên đã thành công.
“Nguồn thận vừa mới được thay và đang trong quá trình quan trắc (quan sát đánh giá). Phải ít nhất một tháng nữa mới có thể xuất viện hoàn toàn bình thường.”
“Ừ.” Sau khi dời sự chú ý đi thì Đàm Mặc liền thoải mái hơn nhiều.
“Ngày mai ông lại gọi một cuộc điện thoại cho Đàm Hách Trình.”
Bác Trần: “…”
Đó là cha cậu…
Nhưng nhớ đến những chuyện chết tiệt mà cha Đàm đã từng làm, bác Trần cũng không nói gì cả, ông hỏi Đàm Mặc tìm cha Đàm làm gì.
“Cũng giống như lần trước, dùng lại chiêu cũ, lần này kiểm tra tiệm cơm nhỏ kia của nhà họ Kiều.”
Bác Trần sững sờ. Kiểm tra tiệm cơm nhỏ của nhà họ Kiều?
Cho dù không kiểm tra, bác Trần cũng dám cam đoan là tiệm cơm nhỏ kia chắc chắn không thể nào đạt tiêu chuẩn vệ sinh. Bậc cha mẹ có thể dạy dỗ ra chị Hai Kiều tuyệt đối không phải là một người làm ăn đàng hoàng. Ngoài miệng Đàm Mặc nói kiểm tra tiệm cơm nhỏ của cha mẹ Kiều, hàm ý bên trong chính là giống như nhà họ La trước đó, thu hồi giấy phép kinh doanh của nhà họ Kiều để bọn họ không thể tiếp tục buôn bán được nữa.
Mặc dù bác Trần có thể hiểu được cách làm của Đàm Mặc, nhưng…
“Như vậy có phải sẽ dồn ép cặp vợ chồng kia không, đến lúc đó lâm vào đường cùng họ lại tìm đến Kiều Lam thì phải làm sao bây giờ? Kiều Nguyên bình phục sau ca mổ, tiền viện phí cộng với tiền thuốc men chắc chắn là hơn hai mươi vạn. Tôi thấy bọn họ bây giờ đã khó khăn lắm rồi, hơn nữa hai người đó còn không có kiến thức, tôi cảm thấy quay đầu có khả năng bọn họ sẽ tiếp tục tìm Lam Lam…”
“Chính là muốn để bọn họ đi tìm.” Đàm Mặc thản nhiên nói.
Anh còn sợ rằng bọn họ không dám đi kia kìa.
Bác Trần lập tức hiểu rõ ý của Đàm Mặc.
Đàm Mặc đã từng nói phí mấy chục vạn để mua sự an ổn cho Kiều Lam, nhưng không nói dùng mấy chục vạn để giúp Kiều Nguyên chữa bệnh rồi sau đó lại cho Kiều Lam sự an ổn.
Coi như mấy chục vạn ấy trôi theo nước cũng không sao, như vậy thoải mái hơn so với việc thực sự giúp Kiều Nguyên nhiều.
Đám người nhà họ Kiều tuyệt đối không phải là những người chỉ nói mấy câu đã có thể thật sự hồi tâm. Trên mặt họ nhất định phải viết rõ chữ tham lam như thế, Đàm Mặc chưa bao giờ có ý định để cho nhà họ Kiều thoải mái như vậy. Quả thận kia, anh cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ để nó quá lâu trong thân thể Kiều Nguyên.
Bình luận truyện