Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
Chương 71: Manh mối
Đã nửa năm trôi qua từ lúc Kiều Lam rời khỏi nhà họ Kiều. Trong nửa năm này, trừ lần chủ nhiệm lớp nói mẹ Kiều có gọi điện đến năm lớp mười ra, Kiều Lam và nhà họ Kiều không có bất cứ liên lạc gì với nhau cả.
Bình thường Kiều Lam ở ký túc xá, nhưng đến cuối tuần, dì Trần sẽ gọi điện thoại bảo cô đến nhà ăn cơm.
Lại là một ngày cuối tuần khác, Bạch Ngọc – bạn cùng phòng ký túc có quan hệ rất tốt với Kiều Lam thuận miệng hỏi: “Cậu về nhà à?”
“Ừ.” Thật ra là cô về nhà Đàm Mặc.
Bạch Ngọc nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình: “Cuối tuần đến nhà mình chơi đi. Mẹ mình nói muốn gặp cậu một lần.”
“Gặp mình làm gì cơ? Cậu nói với mẹ cậu cái gì rồi hả?”
Bạch Ngọc nháy mắt: “Mình nói với mẹ cô gái nằm giường phía trên mình là nữ sinh đẹp và học giỏi nhất lớp á.”
Kiều Lam suýt chút nữa phun ngụm nước trong miệng mình ra: “Cậu thôi đi. Mình sợ cậu rồi đó.”
“Sợ cái gì mà sợ. Mình đây ăn ngay nói thật.” Bạch Ngọc vui vẻ một lúc lâu: “Mình đi trước nha, nhớ về nhà nói với ba mẹ đó, cuối tuần đến nhà mình chơi.”
“Biết rồi.” Kiều Lam khoát tay, quay lại thu dọn sách vở rồi đi ra khỏi trường. Bác Trần và Đàm Mặc đã đợi trong xe một lúc lâu.
Sau khi lên xe, bác Trần và Kiều Lam nói chuyện phiếm, Đàm Mặc im lặng nghe hai người nói chuyện như thường lệ. Một lúc sau, nhớ đến lời mời của Bạch Ngọc, Kiều Lam quay sang nói với Đàm Mặc và bác Trần: “Suýt nữa thì quên, cuối tuần cháu có chút việc, không đến được.”
“Việc gì?” Đàm Mặc hỏi.
Bác Trần cũng nhìn Kiều Lam qua kính chiếu hậu: “Cha mẹ cháu gọi điện thoại tới à?”
“Không có.” Kiều Lam nói: “Bạn cùng phòng mời cháu cuối tuần này đến nhà cô ấy chơi.”
“Ra là vậy.” Bác Trần gật gù: “Tốt lắm. Bọn cháu còn trẻ, nên kết bạn nhiều hơn.”
Bàn tay khuất ở một bên của Đàm Mặc siết chặt một cách mất tự nhiên. Anh trầm mặc nhìn phong cảnh lướt nhanh qua ngoài cửa sổ. Không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Mỗi tuần khi Kiều Lam đến, dì Trần đều sẽ chuẩn bị rất thịnh soạn. Sau khi ăn xong, Kiều Lam giúp dì Trần rửa chén nhưng lại bị bà đuổi ra ngoài nói chuyện với Đàm Mặc.
Kiều Lam cười cười, bước ra khỏi phòng bếp. Lúc đến phòng Đàm Mặc, anh đang đọc sách.
Kiều Lam ngồi ở một bên, nghiêng đầu nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Đàm Mặc, thỉnh thoảng cậu có thể xem những thứ khác ngoài sách đó. Như phim ảnh chẳng hạn, trực quan hơn những miêu tả trong sách rất nhiều.”
Đàm Mặc khép sách lại, giọng điệu thản nhiên: “Xem cái gì?”
Vừa rồi Kiều Lam chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, không ngờ Đàm Mặc lại đồng ý nhanh như vậy. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mình cảm thấy cậu sẽ rất hứng thú với thể loại phim khoa học viễn tưởng, nhưng mình khuyên cậu nên xem một vài bộ phim thiên về thể loại tình cảm thì hơn.”
Tình yêu, tình thân, tình bạn và nhiều thứ nữa, tất cả đều được.
“Tạm thời mình không nhớ rõ chi tiết cho lắm. Nếu rảnh rỗi thì cậu có thể lên mạng tra, tìm những tựa phim kinh điển. Những bộ phim đó đều rất hay.”
Đàm Mặc lấy điện thoại ra, tìm được rất nhiều phim, tất cả đều là những bộ phim nổi tiếng thế giới. The Pianist of Sea [1], Titanic, Edward Scissorhands [2]…vv…
[1] The Pianist of Sea (hay The Legend of 1900 – Tựa Việt: Huyền Thoại 1900): Một bộ phim Ý được phát hành năm 1998 của đạo diễn Giuseppe Tornatore.
[2] Edward Scissorhands (Tựa Việt: Người Kéo Học Yêu): Một bộ phim điện ảnh Mỹ được phát hành năm 1990 của đạo diễn Tim Burton.
Vậy nên hôm đó, Kiều Lam ngồi trong phòng khách cùng Đàm Mặc và vợ chồng bác Trần xem The Pianist of Sea.
Xem phim là quá trình, mục đích chủ yếu là để Đàm Mặc cảm nhận được những cảm xúc mà bộ phim muốn gửi gắm, tình yêu âm nhạc của người nghệ sĩ dương cầm, hồn nhiên gìn giữ những thứ mà mình yêu thích, sinh ra trên con tàu, rồi lại cùng con tàu lặng lẽ chìm vào đại dương vô tận.
Dì Trần xem phim mà rưng rưng nước mắt, bác Trần cũng thở dài không ngừng, chỉ có Đàm Mặc là vẫn lạnh lùng như cũ.
Cuối cùng sau khi con tàu bị đắm, Kiều Lam hỏi Đàm Mặc có biết tại sao người nghệ sĩ dương cầm lại không lựa chọn rời khỏi con tàu hay không. Đàm Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình như cũ, nhưng anh lại nói ra câu trả lời chính xác.
Anh có thể nói được sự hồn nhiên và tự do, điều này khiến Kiều Lam rất vui.
Nhưng sau khi xem xong đoạn kết, Đàm Mặc vẫn không cảm thấy dao động, điều này cũng khiến Kiều Lam không khỏi thất vọng.
Kiều Lam thở dài một hơi, tự an ủi mình. Một bước không thể đi đến chân trời [3], tất cả mọi việc đều phải làm từ từ mới thành công. Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của nghệ sĩ dương cầm đã là rất tốt rồi, những thứ khác có thể từ từ cải thiện.
[3] Câu gốc là “Bạn không thể béo lên chỉ với một miếng”, vế sau của câu này là “Bạn không thể đi đến chân trời chỉ với một bước chân”. Hai câu trên muốn nói dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng phải bước từng bước một, phải có tính kiên trì, bền bỉ, chăm chỉ thì mới có thể thành công. Cùng mang nghĩa tương tự với hai câu trên là “Thành La Mã không thể xây xong trong một ngày” – “Rome was not built in a day”.
“Sau này có thời gian thì cậu có thể xem thêm nhiều phim khác. Nếu mình không có ở đây, cậu có thể tìm đọc những bài phê bình bộ phim, xem thử cảm nhận của cậu khác với những người khác như thế nào.”
Đàm Mặc vô thức muốn hỏi cô đi đâu, bỗng nhớ ra cuối tuần Kiều Lam phải đến nhà bạn. Anh mấp máy môi, cuối cùng không nói gì thêm.
Sang tuần trở về trường học, Quốc Khánh [4] sắp tới khiến học sinh bắt đầu trở nên bồn chồn.
[4] Ngày Quốc Khánh của Trung Quốc là ngày 1 tháng 10.
Ngoại trừ việc được nghỉ, còn một điều khiến tất cả mọi người đều vô cùng háo hức. Ba ngày trước khi nghỉ Quốc Khánh, nhà trường dự định tổ chức hội thao điền kinh kéo dài trong ba ngày.
Tổ chức hội thao nghĩa là gì? Tức là học sinh không cần phải dậy sớm, không cần đi học, có thể thoải mái mang điện thoại di động theo.
Lớp phó văn thể đứng trên bục giảng thống kê lại danh sách những bạn tham gia hội thao sắp tới. Giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh xem xét.
Trần Diệu Dương và Hách Anh thích chơi bóng rổ, ngặt nỗi nhà trường tổ chức thi điền kinh [5] nên không có môn đó, cả hai người đều ủ rũ. Giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn danh sách tham gia thi đấu một lúc lâu, sau đó lại quét mắt quanh lớp một vòng, soạt soạt ghi tên năm sáu nam sinh cao ráo, trong đó có cả Trần Diệu Dương và Hách Anh.
[5] Điền kinh là một tập hợp các môn thể thao cạnh tranh bao gồm đi bộ, chạy các cự ly, nhảy cao, nhảy xa, ném lao, ném đĩa, ném búa, đẩy tạ và nhiều môn phối hợp khác.
“Cao ráo thế mà không tham gia thi đấu. Mỗi người một môn.”
Hách Anh, Trần Diệu Dương và những người khác: “…”
Lớp phó văn thể tỏ vẻ mặc kệ sự đời. Cuối cùng Hách Anh và Trần Diệu Dương đành phải tham gia, một người thi ném đĩa một người thi nhảy xa, nhường chạy bộ lại cho vài người khác.
Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp xong cho nam sinh rồi thì lại bắt đầu sắp xếp cho nữ sinh. Kiều Lam có dự cảm xấu. Quả nhiên, ngay sau đó cô đã bị chủ nhiệm lớp gọi tên.
“Kiều Lam, tôi nghe nói tối nào em cũng chạy bộ, sao lại tham gia chạy tiếp sức 100m làm gì? Tích cực hơn một chút nào, ghi Kiều Lam tham gia chạy 800m đi.”
Kiều Lam: “…”
Mọi người trong lớp đều nhìn Kiều Lam với ánh mắt “cậu thật đáng thương”.
Kiều Lam thở dài. Chạy thì chạy. Đúng là tối nào cô cũng chạy quanh thao trường vài vòng, chỉ là cô không muốn thi mà thôi. Hạng mục chạy tiếp sức 4x100m kia là không đủ người nên cô mới tham gia.
Nữ sinh ban tự nhiên thật sự rất ít.
Sau khi đăng ký xong, giáo viên chủ nhiệm lại giao cho Kiều Lam một việc khác.
Vào ngày đại hội thể thao, các lớp phải diễu hành theo phương trận [6], mỗi lớp chọn ra một nữ sinh đi đầu giơ bảng tên. Chủ nhiệm lớp không để mọi người chọn mà trực tiếp chỉ đinh Kiều Lam. Ông vừa nói xong, có vài nam sinh đứng lên hoan hô ầm ĩ.
[6] Phương trận (hay còn gọi là đội hình Phalanx): là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật. Hình minh họa ở cuối chương.
Không vì lý do nào khác, bởi vì người cầm bảng tên có trang phục riêng.
Có nữ sinh trong lớp ghen tị với Kiều Lam nhưng cũng không ai phản bác lại ý kiến của chủ nhiệm lớp. Kiều Lam học giỏi, dáng cao lại còn xinh đẹp, thật sự khiến người khác không thể tìm ra điểm gì mà phản đối.
Một buổi sinh hoạt lớp đã trôi qua như thế. Tan học, các bạn trong lớp đi ngang qua vô tư cười nói với Kiều Lam. Kiều Lam đợi mọi người đi rồi mới quay sang hỏi Đàm Mặc: “Mấy ngày diễn ra hội thao cậu có đến không?”
Bình thường Đàm Mặc cũng không học tiết tự học buổi tối, khả năng anh đến hội thao gần như là bằng không.
Cây bút trong tay Đàm Mặc vẫn không ngừng, nói: “Không đến.”
Đến để làm gì? Anh không thể nào tham gia thi đấu, hội thao chẳng liên quan gì đến anh cả.
Kiều Lam đã đoán được là anh sẽ trả lời như vậy, nhưng cô vẫn hơi thất vọng một chút. Cô muốn anh tiếp xúc nhiều hơn với mọi người. Nhưng nghĩ theo một hướng khác, nhìn những người khác bước đi như bay trên sân, đối với Đàm Mặc mà nói thì đó là một loại tra tấn.
Nghĩ như vậy, Kiều Lam cảm thấy Đàm Mặc vẫn nên ở nhà đọc sách xem phim thì tốt hơn.
Vậy là chủ đề nhanh chóng được kết thúc. Kiều Lam nằm sấp trên bàn thở dài, cô vẫn muốn khuyên Đàm Mặc nên đi trị liệu sớm. Bây giờ dây thần kinh chân của anh vẫn còn cảm giác, nhưng nếu kéo dài lâu hơn thì có lẽ sẽ rất khó chữa trị được.
Nhưng cô không dám nói ra thành lời.
Bác Trần nói vết sẹo trên đùi Đàm Mặc là do chính Đàm Mặc đâm mà thành, khi bọn họ cố ép anh tiếp nhận trị liệu.
Buổi tối, Kiều Lam kéo Bạch Ngọc chạy bộ cùng với mình. Sáng hôm sau, tiết tự học kết thúc, Đàm Mặc đưa hoa quả mà dì Trần đã chuẩn bị cho Kiều Lam.
Kiều Lam đưa trái cây ngọt cho Đàm Mặc ăn như thường lệ. Cô vừa ăn vừa nghe Đàm Mặc giảng bài cho mình.
Kiều Lam nhớ lại mình đã cảm thấy thế nào khi dạo gần đây Hách Anh cứ tìm mình hỏi bài suốt. Cô bỗng hỏi Đàm Mặc: “Đàm Mặc, ngày nào cậu cũng giảng bài cho mình, cậu không cảm thấy phiền sao?”
Đàm Mặc ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn cô: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Kiều Lam nhìn trái nhìn phải, sau đó dịch lại gần Đàm Mặc, dùng âm lượng mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Vì ngày nào Hách Anh cũng tìm mình. Mình thấy hơi phiền một chút.”
Đàm Mặc giật mình, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Ánh nắng le lói chiếu lên người Đàm Mặc. Dưới nụ cười, ngũ quan lạnh lùng của thiếu niên đẹp đến nỗi khiến người ta chói mắt.
Hạng Tiểu Hàn ngồi phía sau Kiều Lam và Đàm Mặc không khỏi nhớ lại lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh vào ngày đầu tiên đến lớp.
Nắng sớm cũng chiếu vào người anh như thế, đôi mắt Đàm Mặc cong lên, cô ta bị khuôn mặt cực kỳ tinh xảo của thiếu niên làm cho rung động, sững sờ tại chỗ.
Ma xui quỷ khiến, cô ta ngồi ngay phía sau Kiều Lam và Đàm Mặc.
Thế nhưng đã gần một tháng trôi qua, Đàm Mặc chưa hề nói với cô ta một câu nào. Cho dù cô ta có chủ động bắt chuyện với Đàm Mặc, Đàm Mặc cũng không hề đáp lại cô ta, nói gì đến việc nở một nụ cười như thế.
Hạng Tiểu Hàn bỗng cảm thấy hơi mỉa mai.
Thành tích của cô ta không bằng Kiều Lam, vẻ ngoài của cô ta cũng thế. Người ngoài cảm thấy như vậy thì được, nhưng Đàm Mặc thì có tư cách gì?
Có đôi khi, Hạng Tiểu Hàn muốn nói thẳng điều đó ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đàm Mặc thể hiện sự dịu dàng và kiên nhẫn của mình với Kiều Lam, tất cả sự bất mãn của cô ta đột nhiên thay đổi.
Vừa rồi Đàm Mặc lại cười với Kiều Lam. Hạng Tiểu Hàn cắn môi, xóa đi biểu cảm phức tạp trên mặt, giọng điệu tự nhiên vui vẻ: “Đàm Mặc, ngày nào cậu cũng bổ túc cho Kiều Lam hết, có thời gian thì cũng dạy thêm cho mình với.”
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc. Nụ cười trên mặt anh bỗng biến mất. Anh lạnh lùng nhìn Hạng Tiểu Hàn.
Hạng Tiểu Hàn như bị đóng đinh tại chỗ bởi ánh mắt lạnh như băng không chút nào che giấu của Đàm Mặc. Nụ cười trên mặt cô ta nhất thời không giữ được nữa.
“Không có thời gian.”
Đàm Mặc nói, sau đó quay đầu lại, lực chú ý tập trung vào Kiều Lam một lần nữa.
Hạng Tiểu Hàn vội vàng nhìn trái nhìn phải, trông thấy đã có người nhìn về phía bên này. Cô ta xấu hổ vò vò góc áo.
Liếc mắt nhìn thấy Đàm Mặc đang nói chuyện với Kiều Lam, Hạng Tiểu Hàn chỉ cảm thấy vô cùng uất ức. Đàm Mặc nói không có thời gian, bởi vì tất cả thời gian của anh đều dành cho Kiều Lam.
Nhưng tại sao Đàm Mặc lại tốt với Kiều Lam như thế?
Nghe nhiều người nói rằng từ hồi lớp mười Kiều Lam đã giúp đỡ Đàm Mặc rất nhiều, vậy nên Đàm Mặc cực kỳ tốt với cô.
Nhưng thật sự chỉ như thế thôi sao?
Dù gì Kiều Lam cũng xinh đẹp như vậy, ngay cả nam sinh như Hách Anh còn có ý với cô, sao Đàm Mặc lại không có loại suy nghĩ này?
Người như anh sao lại dám có suy nghĩ đó với Kiều Lam? Liệu Kiều Lam có biết chuyện đó hay không?
Hạng Tiểu Hàn bỗng nhiên run rẩy, cô ta ngẩng đầu nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc, ngẫm lại những gì mình vừa nghĩ, trong lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.
_________________
Bình thường Kiều Lam ở ký túc xá, nhưng đến cuối tuần, dì Trần sẽ gọi điện thoại bảo cô đến nhà ăn cơm.
Lại là một ngày cuối tuần khác, Bạch Ngọc – bạn cùng phòng ký túc có quan hệ rất tốt với Kiều Lam thuận miệng hỏi: “Cậu về nhà à?”
“Ừ.” Thật ra là cô về nhà Đàm Mặc.
Bạch Ngọc nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình: “Cuối tuần đến nhà mình chơi đi. Mẹ mình nói muốn gặp cậu một lần.”
“Gặp mình làm gì cơ? Cậu nói với mẹ cậu cái gì rồi hả?”
Bạch Ngọc nháy mắt: “Mình nói với mẹ cô gái nằm giường phía trên mình là nữ sinh đẹp và học giỏi nhất lớp á.”
Kiều Lam suýt chút nữa phun ngụm nước trong miệng mình ra: “Cậu thôi đi. Mình sợ cậu rồi đó.”
“Sợ cái gì mà sợ. Mình đây ăn ngay nói thật.” Bạch Ngọc vui vẻ một lúc lâu: “Mình đi trước nha, nhớ về nhà nói với ba mẹ đó, cuối tuần đến nhà mình chơi.”
“Biết rồi.” Kiều Lam khoát tay, quay lại thu dọn sách vở rồi đi ra khỏi trường. Bác Trần và Đàm Mặc đã đợi trong xe một lúc lâu.
Sau khi lên xe, bác Trần và Kiều Lam nói chuyện phiếm, Đàm Mặc im lặng nghe hai người nói chuyện như thường lệ. Một lúc sau, nhớ đến lời mời của Bạch Ngọc, Kiều Lam quay sang nói với Đàm Mặc và bác Trần: “Suýt nữa thì quên, cuối tuần cháu có chút việc, không đến được.”
“Việc gì?” Đàm Mặc hỏi.
Bác Trần cũng nhìn Kiều Lam qua kính chiếu hậu: “Cha mẹ cháu gọi điện thoại tới à?”
“Không có.” Kiều Lam nói: “Bạn cùng phòng mời cháu cuối tuần này đến nhà cô ấy chơi.”
“Ra là vậy.” Bác Trần gật gù: “Tốt lắm. Bọn cháu còn trẻ, nên kết bạn nhiều hơn.”
Bàn tay khuất ở một bên của Đàm Mặc siết chặt một cách mất tự nhiên. Anh trầm mặc nhìn phong cảnh lướt nhanh qua ngoài cửa sổ. Không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Mỗi tuần khi Kiều Lam đến, dì Trần đều sẽ chuẩn bị rất thịnh soạn. Sau khi ăn xong, Kiều Lam giúp dì Trần rửa chén nhưng lại bị bà đuổi ra ngoài nói chuyện với Đàm Mặc.
Kiều Lam cười cười, bước ra khỏi phòng bếp. Lúc đến phòng Đàm Mặc, anh đang đọc sách.
Kiều Lam ngồi ở một bên, nghiêng đầu nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Đàm Mặc, thỉnh thoảng cậu có thể xem những thứ khác ngoài sách đó. Như phim ảnh chẳng hạn, trực quan hơn những miêu tả trong sách rất nhiều.”
Đàm Mặc khép sách lại, giọng điệu thản nhiên: “Xem cái gì?”
Vừa rồi Kiều Lam chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, không ngờ Đàm Mặc lại đồng ý nhanh như vậy. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mình cảm thấy cậu sẽ rất hứng thú với thể loại phim khoa học viễn tưởng, nhưng mình khuyên cậu nên xem một vài bộ phim thiên về thể loại tình cảm thì hơn.”
Tình yêu, tình thân, tình bạn và nhiều thứ nữa, tất cả đều được.
“Tạm thời mình không nhớ rõ chi tiết cho lắm. Nếu rảnh rỗi thì cậu có thể lên mạng tra, tìm những tựa phim kinh điển. Những bộ phim đó đều rất hay.”
Đàm Mặc lấy điện thoại ra, tìm được rất nhiều phim, tất cả đều là những bộ phim nổi tiếng thế giới. The Pianist of Sea [1], Titanic, Edward Scissorhands [2]…vv…
[1] The Pianist of Sea (hay The Legend of 1900 – Tựa Việt: Huyền Thoại 1900): Một bộ phim Ý được phát hành năm 1998 của đạo diễn Giuseppe Tornatore.
[2] Edward Scissorhands (Tựa Việt: Người Kéo Học Yêu): Một bộ phim điện ảnh Mỹ được phát hành năm 1990 của đạo diễn Tim Burton.
Vậy nên hôm đó, Kiều Lam ngồi trong phòng khách cùng Đàm Mặc và vợ chồng bác Trần xem The Pianist of Sea.
Xem phim là quá trình, mục đích chủ yếu là để Đàm Mặc cảm nhận được những cảm xúc mà bộ phim muốn gửi gắm, tình yêu âm nhạc của người nghệ sĩ dương cầm, hồn nhiên gìn giữ những thứ mà mình yêu thích, sinh ra trên con tàu, rồi lại cùng con tàu lặng lẽ chìm vào đại dương vô tận.
Dì Trần xem phim mà rưng rưng nước mắt, bác Trần cũng thở dài không ngừng, chỉ có Đàm Mặc là vẫn lạnh lùng như cũ.
Cuối cùng sau khi con tàu bị đắm, Kiều Lam hỏi Đàm Mặc có biết tại sao người nghệ sĩ dương cầm lại không lựa chọn rời khỏi con tàu hay không. Đàm Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình như cũ, nhưng anh lại nói ra câu trả lời chính xác.
Anh có thể nói được sự hồn nhiên và tự do, điều này khiến Kiều Lam rất vui.
Nhưng sau khi xem xong đoạn kết, Đàm Mặc vẫn không cảm thấy dao động, điều này cũng khiến Kiều Lam không khỏi thất vọng.
Kiều Lam thở dài một hơi, tự an ủi mình. Một bước không thể đi đến chân trời [3], tất cả mọi việc đều phải làm từ từ mới thành công. Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của nghệ sĩ dương cầm đã là rất tốt rồi, những thứ khác có thể từ từ cải thiện.
[3] Câu gốc là “Bạn không thể béo lên chỉ với một miếng”, vế sau của câu này là “Bạn không thể đi đến chân trời chỉ với một bước chân”. Hai câu trên muốn nói dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng phải bước từng bước một, phải có tính kiên trì, bền bỉ, chăm chỉ thì mới có thể thành công. Cùng mang nghĩa tương tự với hai câu trên là “Thành La Mã không thể xây xong trong một ngày” – “Rome was not built in a day”.
“Sau này có thời gian thì cậu có thể xem thêm nhiều phim khác. Nếu mình không có ở đây, cậu có thể tìm đọc những bài phê bình bộ phim, xem thử cảm nhận của cậu khác với những người khác như thế nào.”
Đàm Mặc vô thức muốn hỏi cô đi đâu, bỗng nhớ ra cuối tuần Kiều Lam phải đến nhà bạn. Anh mấp máy môi, cuối cùng không nói gì thêm.
Sang tuần trở về trường học, Quốc Khánh [4] sắp tới khiến học sinh bắt đầu trở nên bồn chồn.
[4] Ngày Quốc Khánh của Trung Quốc là ngày 1 tháng 10.
Ngoại trừ việc được nghỉ, còn một điều khiến tất cả mọi người đều vô cùng háo hức. Ba ngày trước khi nghỉ Quốc Khánh, nhà trường dự định tổ chức hội thao điền kinh kéo dài trong ba ngày.
Tổ chức hội thao nghĩa là gì? Tức là học sinh không cần phải dậy sớm, không cần đi học, có thể thoải mái mang điện thoại di động theo.
Lớp phó văn thể đứng trên bục giảng thống kê lại danh sách những bạn tham gia hội thao sắp tới. Giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh xem xét.
Trần Diệu Dương và Hách Anh thích chơi bóng rổ, ngặt nỗi nhà trường tổ chức thi điền kinh [5] nên không có môn đó, cả hai người đều ủ rũ. Giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn danh sách tham gia thi đấu một lúc lâu, sau đó lại quét mắt quanh lớp một vòng, soạt soạt ghi tên năm sáu nam sinh cao ráo, trong đó có cả Trần Diệu Dương và Hách Anh.
[5] Điền kinh là một tập hợp các môn thể thao cạnh tranh bao gồm đi bộ, chạy các cự ly, nhảy cao, nhảy xa, ném lao, ném đĩa, ném búa, đẩy tạ và nhiều môn phối hợp khác.
“Cao ráo thế mà không tham gia thi đấu. Mỗi người một môn.”
Hách Anh, Trần Diệu Dương và những người khác: “…”
Lớp phó văn thể tỏ vẻ mặc kệ sự đời. Cuối cùng Hách Anh và Trần Diệu Dương đành phải tham gia, một người thi ném đĩa một người thi nhảy xa, nhường chạy bộ lại cho vài người khác.
Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp xong cho nam sinh rồi thì lại bắt đầu sắp xếp cho nữ sinh. Kiều Lam có dự cảm xấu. Quả nhiên, ngay sau đó cô đã bị chủ nhiệm lớp gọi tên.
“Kiều Lam, tôi nghe nói tối nào em cũng chạy bộ, sao lại tham gia chạy tiếp sức 100m làm gì? Tích cực hơn một chút nào, ghi Kiều Lam tham gia chạy 800m đi.”
Kiều Lam: “…”
Mọi người trong lớp đều nhìn Kiều Lam với ánh mắt “cậu thật đáng thương”.
Kiều Lam thở dài. Chạy thì chạy. Đúng là tối nào cô cũng chạy quanh thao trường vài vòng, chỉ là cô không muốn thi mà thôi. Hạng mục chạy tiếp sức 4x100m kia là không đủ người nên cô mới tham gia.
Nữ sinh ban tự nhiên thật sự rất ít.
Sau khi đăng ký xong, giáo viên chủ nhiệm lại giao cho Kiều Lam một việc khác.
Vào ngày đại hội thể thao, các lớp phải diễu hành theo phương trận [6], mỗi lớp chọn ra một nữ sinh đi đầu giơ bảng tên. Chủ nhiệm lớp không để mọi người chọn mà trực tiếp chỉ đinh Kiều Lam. Ông vừa nói xong, có vài nam sinh đứng lên hoan hô ầm ĩ.
[6] Phương trận (hay còn gọi là đội hình Phalanx): là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật. Hình minh họa ở cuối chương.
Không vì lý do nào khác, bởi vì người cầm bảng tên có trang phục riêng.
Có nữ sinh trong lớp ghen tị với Kiều Lam nhưng cũng không ai phản bác lại ý kiến của chủ nhiệm lớp. Kiều Lam học giỏi, dáng cao lại còn xinh đẹp, thật sự khiến người khác không thể tìm ra điểm gì mà phản đối.
Một buổi sinh hoạt lớp đã trôi qua như thế. Tan học, các bạn trong lớp đi ngang qua vô tư cười nói với Kiều Lam. Kiều Lam đợi mọi người đi rồi mới quay sang hỏi Đàm Mặc: “Mấy ngày diễn ra hội thao cậu có đến không?”
Bình thường Đàm Mặc cũng không học tiết tự học buổi tối, khả năng anh đến hội thao gần như là bằng không.
Cây bút trong tay Đàm Mặc vẫn không ngừng, nói: “Không đến.”
Đến để làm gì? Anh không thể nào tham gia thi đấu, hội thao chẳng liên quan gì đến anh cả.
Kiều Lam đã đoán được là anh sẽ trả lời như vậy, nhưng cô vẫn hơi thất vọng một chút. Cô muốn anh tiếp xúc nhiều hơn với mọi người. Nhưng nghĩ theo một hướng khác, nhìn những người khác bước đi như bay trên sân, đối với Đàm Mặc mà nói thì đó là một loại tra tấn.
Nghĩ như vậy, Kiều Lam cảm thấy Đàm Mặc vẫn nên ở nhà đọc sách xem phim thì tốt hơn.
Vậy là chủ đề nhanh chóng được kết thúc. Kiều Lam nằm sấp trên bàn thở dài, cô vẫn muốn khuyên Đàm Mặc nên đi trị liệu sớm. Bây giờ dây thần kinh chân của anh vẫn còn cảm giác, nhưng nếu kéo dài lâu hơn thì có lẽ sẽ rất khó chữa trị được.
Nhưng cô không dám nói ra thành lời.
Bác Trần nói vết sẹo trên đùi Đàm Mặc là do chính Đàm Mặc đâm mà thành, khi bọn họ cố ép anh tiếp nhận trị liệu.
Buổi tối, Kiều Lam kéo Bạch Ngọc chạy bộ cùng với mình. Sáng hôm sau, tiết tự học kết thúc, Đàm Mặc đưa hoa quả mà dì Trần đã chuẩn bị cho Kiều Lam.
Kiều Lam đưa trái cây ngọt cho Đàm Mặc ăn như thường lệ. Cô vừa ăn vừa nghe Đàm Mặc giảng bài cho mình.
Kiều Lam nhớ lại mình đã cảm thấy thế nào khi dạo gần đây Hách Anh cứ tìm mình hỏi bài suốt. Cô bỗng hỏi Đàm Mặc: “Đàm Mặc, ngày nào cậu cũng giảng bài cho mình, cậu không cảm thấy phiền sao?”
Đàm Mặc ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn cô: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Kiều Lam nhìn trái nhìn phải, sau đó dịch lại gần Đàm Mặc, dùng âm lượng mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Vì ngày nào Hách Anh cũng tìm mình. Mình thấy hơi phiền một chút.”
Đàm Mặc giật mình, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Ánh nắng le lói chiếu lên người Đàm Mặc. Dưới nụ cười, ngũ quan lạnh lùng của thiếu niên đẹp đến nỗi khiến người ta chói mắt.
Hạng Tiểu Hàn ngồi phía sau Kiều Lam và Đàm Mặc không khỏi nhớ lại lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh vào ngày đầu tiên đến lớp.
Nắng sớm cũng chiếu vào người anh như thế, đôi mắt Đàm Mặc cong lên, cô ta bị khuôn mặt cực kỳ tinh xảo của thiếu niên làm cho rung động, sững sờ tại chỗ.
Ma xui quỷ khiến, cô ta ngồi ngay phía sau Kiều Lam và Đàm Mặc.
Thế nhưng đã gần một tháng trôi qua, Đàm Mặc chưa hề nói với cô ta một câu nào. Cho dù cô ta có chủ động bắt chuyện với Đàm Mặc, Đàm Mặc cũng không hề đáp lại cô ta, nói gì đến việc nở một nụ cười như thế.
Hạng Tiểu Hàn bỗng cảm thấy hơi mỉa mai.
Thành tích của cô ta không bằng Kiều Lam, vẻ ngoài của cô ta cũng thế. Người ngoài cảm thấy như vậy thì được, nhưng Đàm Mặc thì có tư cách gì?
Có đôi khi, Hạng Tiểu Hàn muốn nói thẳng điều đó ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đàm Mặc thể hiện sự dịu dàng và kiên nhẫn của mình với Kiều Lam, tất cả sự bất mãn của cô ta đột nhiên thay đổi.
Vừa rồi Đàm Mặc lại cười với Kiều Lam. Hạng Tiểu Hàn cắn môi, xóa đi biểu cảm phức tạp trên mặt, giọng điệu tự nhiên vui vẻ: “Đàm Mặc, ngày nào cậu cũng bổ túc cho Kiều Lam hết, có thời gian thì cũng dạy thêm cho mình với.”
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc. Nụ cười trên mặt anh bỗng biến mất. Anh lạnh lùng nhìn Hạng Tiểu Hàn.
Hạng Tiểu Hàn như bị đóng đinh tại chỗ bởi ánh mắt lạnh như băng không chút nào che giấu của Đàm Mặc. Nụ cười trên mặt cô ta nhất thời không giữ được nữa.
“Không có thời gian.”
Đàm Mặc nói, sau đó quay đầu lại, lực chú ý tập trung vào Kiều Lam một lần nữa.
Hạng Tiểu Hàn vội vàng nhìn trái nhìn phải, trông thấy đã có người nhìn về phía bên này. Cô ta xấu hổ vò vò góc áo.
Liếc mắt nhìn thấy Đàm Mặc đang nói chuyện với Kiều Lam, Hạng Tiểu Hàn chỉ cảm thấy vô cùng uất ức. Đàm Mặc nói không có thời gian, bởi vì tất cả thời gian của anh đều dành cho Kiều Lam.
Nhưng tại sao Đàm Mặc lại tốt với Kiều Lam như thế?
Nghe nhiều người nói rằng từ hồi lớp mười Kiều Lam đã giúp đỡ Đàm Mặc rất nhiều, vậy nên Đàm Mặc cực kỳ tốt với cô.
Nhưng thật sự chỉ như thế thôi sao?
Dù gì Kiều Lam cũng xinh đẹp như vậy, ngay cả nam sinh như Hách Anh còn có ý với cô, sao Đàm Mặc lại không có loại suy nghĩ này?
Người như anh sao lại dám có suy nghĩ đó với Kiều Lam? Liệu Kiều Lam có biết chuyện đó hay không?
Hạng Tiểu Hàn bỗng nhiên run rẩy, cô ta ngẩng đầu nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc, ngẫm lại những gì mình vừa nghĩ, trong lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.
_________________
Bình luận truyện