Nhật Ký Gái Gọi
Chương 5: Người xa lạ
“Ngày
mai anh cùng em đi nhặt rác.” Nghe Thành Công kể lại một ngày của mình, Ngô Quế
Lan vừa ăn cơm, vừa thản nhiên nói.
“Được.”
Thành Công không hề có ý kiến, dù sao anh cũng không nghĩ ra bản thân có thể
làm được việc gì.
Ngô Quế Lan trầm xuống, im lặng ăn cơm.
“Thành Công...” Một lúc sau, cô đột nhiên mở miệng gọi, chờ cho người đối diện ngẩng đầu, mới chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn biết quá khứ của mình sao? Có khi... người nhà của anh đang đi tìm anh đấy.”
Thành Công giật mình, trong nháy mắt không còn lòng dạ nào ăn tiếp.
“Người nhà...” Người nhà của anh cùng với quá khứ trước đây... Tại sao anh không thể nhớ nổi chút gì? Anh nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng. Là cái gì đã lấy đi trí nhớ của anh?
“Muốn.” Anh nhẹ nhàng thốt, đôi mày khẽ nhíu. Dù muốn thì cũng biết làm sao chứ?
Ngô Quế Lan thở dài, buông đũa.
“Em biết rồi.” Xem ra sau này phải chịu khó để ý thông báo tìm người mới được. Có lẽ... cô nên đi tìm người họ Lâm kia trước xem sao. Bề ngoài bọn họ giống nhau như đúc, nói không chừng có quan hệ gì đó. Tuy nghĩ như thế, nhưng cô cũng hiểu được đó chỉ là tâm lí cầu may. Trên đời này, những người bề ngoài giống nhau rất nhiều, làm sao lại trùng hợp như thế được.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Không biết là ai ủi chính mình hay an ủi anh, cô bỗng nhiên thì thào một câu. Thành Công mở to mắt, chỉ nhìn thấy trên gương mặt cô thoáng hiện nét bất đắc dĩ rồi nhanh chóng biến mất.
“A Lan?” Không đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, lòng anh bỗng thấy lo sợ bất an.
Ngô Quế Lan cười, “Em là loại phụ nữ tham lam, thật rất muốn giữ anh ở bên cạnh cả đời.” Cô cười tự giễu, mà cũng không cảm thấy có gì cần phải che giấu trước mặt Thành Công.
Nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được A Lan lại nói với mình những lời như vậy, Thành Công ngạc nhiên mở to mắt, khóe môi không kìm được nở nụ cười, “Thành Công vốn sẽ ở bên cạnh A Lan cả đời mà.” Anh nói như một lẽ đương nhiên, không chút do dự băn khoăn.
Nụ cười của Ngô Quế Lan càng rạng rỡ, thậm chí cười đến chảy cả nước mắt. Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cô đứng dậy đi đến trước mặt Thành Công, nhẹ nhàng ngồi vào lòng anh.
“Xem anh ngoan như vậy, em sẽ cho anh ôm một lần... Nhưng mà phải nhẹ nhàng đấy nhé.” Cô vô cùng dịu dàng ôm lấy cổ Thành Công còn đang tròn mắt kinh ngạc, bày ra một gương mặt khác của bản thân với anh. Cô hiểu rất rõ, ngoài Thành Công của bây giờ, sau này sẽ không bao giờ có một người đàn ông nào có thể chân thành với cô đến vậy, mà cô, thực sự không muốn bỏ qua. Chỉ có như vậy, dù sau này anh bỏ đi, cô cũng không có gì để tiếc nuối.
Thành Công chất phác đơn thuần, dù cảm thấy kinh ngạc vì hành động thân mật rất đột nhiên của cô, song cũng chỉ hiểu lời cô theo nghĩa đen, bèn rất cẩn thận vòng tay ôm lấy Ngô Quế Lan, không dám nhúc nhích gì thêm. Hơn nữa, chỉ cần ôm cô như thế này, anh cũng đã cảm thấy cực kì thỏa mãn, quả thật không nghĩ gì đến phương diện khác.
“Đồ ngốc!” Ngô Quế Lan nửa hờn dỗi nửa vui mừng, cũng không động đậy, chỉ rúc vào lòng anh, lẳng lặng sưởi ấm cho nhau.
“Có lúc, em cũng nghĩ chỉ cần có một người ôm em thế này là đủ...” Nhắm mắt lại, nghe nhịp tim đập cách một lớp áo, chóp mũi quẩn quanh một mùi hương làm cho người ta an tâm. Phải rồi, chỉ cần vậy đã là quá đủ. Nhưng một mong muốn nhỏ nhoi như thế, đối với loại phụ nữ như cô, chính là một điều xa xỉ.
Nghe được tiếng nỉ non mang theo bao nhiêu tâm sự của cô, Thành Công không khỏi ôm càng thêm chặt, đem cơ thể mảnh mai ấy vùi sâu vào lòng mình. Cho dù cách một lớp áo dày cộm, nhưng sự gần gũi như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy được hai trái tim như hòa cùng một nhịp.
“Bất cứ lúc nào em muốn hãy nói với anh.” Anh nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Ừm, được rồi, em nhớ rồi.” Ngô Quế Lan cũng không từ chối, chỉ riêng đôi mắt đang cười đến cong cong như vầng trăng khuyết kia dường như có hơi nước phủ mờ.
“A Lan, để anh đi rửa chén.” Lát sau, Thành Công đột nhiên lúng túng đứng lên, cố gắng để Ngô Quế Lan cách xa bản thân mình.
Ngô Quế Lan sớm đã nhận ra thay đổi trên thân thể anh, không khỏi ha ha cười, than một câu: “Đúng là đàn ông các anh...”
Thành Công vừa xấu hổ lại vừa hoảng hốt, thực ra anh cũng không biết vì sao chỉ im lặng ôm cô như vậy anh đã cảm thấy mình rất khó thở, hơn nữa trong đầu còn hiện lên một ý nghĩ đáng sợ. Nghe được lời cô, anh đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng để cô xuống, chỉ sợ lâu hơn chút nữa, anh sẽ không khống chế được mà đem ý nghĩ trong đầu trở thành sự thật.
“Đúng là đồ ngốc!” Ngô Quế Lan lại trách cứ, không để ý đến nỗ lực định buông mình ra của anh, chủ động hôn lên môi anh.
Thành Công giật mình như bị sét đánh, cả người cứng lại không dám động đậy.
“Đã nói cho anh ôm rồi, anh còn cố đứng đắn làm gì.” Ngô Quế Lan trêu chọc, môi vẫn dán lấy anh, không nhẹ nhàng khẽ lướt như đêm qua, mà dịu dàng triền miên, dẫn đường cho anh đáp lại.
“Nhưng mà... thật sự cảm ơn anh!” Bỏ lại một câu rất mập mờ, cô khẽ vươn lưỡi chen vào cánh môi mềm mại, cùng đầu lưỡi kinh hoàng mà run rẩy của anh cuốn lấy nhau.
Ầm! Thành Công chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, theo bản năng ôm chặt lấy eo cô, cơ thể căng cứng, để mặc cho cô châm lên trong người anh một ngọn lửa, thứ lửa cuồng dã lan ra tựa như muốn thiêu trụi cả cánh đồng. Cho đến khi...
“Đồ ngốc.” Một tiếng hờn rót vào tai anh, khiến anh tỉnh táo lại, lúc này mới theo bản năng làm chuyện lẽ ra phải sớm biết từ đầu.
“Nhẹ một chút...” Lúc anh ôm cô lên giường, Ngô Quế Lan lại nhắc, cô không quên bản thân còn đang mang thai hai tháng. Tuy biết rằng ba tháng đầu mang thai không nên quan hệ, nhưng cô rõ ràng hơn ai hết, mình và Thành Công chỉ có hiện tại, qua một ngày được một ngày, ai biết được đến ngày mai khi mặt trời lên, một Thành Công chân thành yêu cô, không bao giờ để ý đến quá khứ của cô liệu có biến mất hay không.
Cô... chỉ là muốn nắm giữ thứ hạnh phúc mong manh như bong bóng xà phòng này thôi.
Ngủ đến nửa đêm, Ngô Quế Lan đột nhiên bừng tỉnh, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng trẻ con cười đùa. Trong lúc mơ mơ màng màng cô nghĩ, có lẽ sắp qua năm mới, lũ trẻ dường như cũng đi ngủ trễ hơn.
Mở mắt ra, bóng đêm bao quanh bốn phía, trong không khí váng vất mùi rác thải. Cho dù đã cẩn thận đem những thứ nhặt được tránh xa khỏi nơi ăn ở, nhưng vẫn không thể nào ngăn được cái mùi này bay khắp nơi, bây giờ mùa đông còn đỡ, nếu là mùa hè không biết sẽ khó chịu đến mức nào.
Nghĩ đến đây, cô âm thầm thở dài, nghe nhịp thở bình an của Thành Công, trong lòng không rõ là ấm áp hay bất an. Nếu anh thật sự là một người tay trắng, hai người cùng nắm tay nhau đối mặt với cuộc sống khó khăn này cũng không có gì không tốt. Nhưng anh chẳng qua chỉ tạm thời quên đi quá khứ của mình, chung quy cũng sẽ có một ngày nhớ lại, đến lúc đó...
Một tiếng thét thê lương thảm thiết xé toạc màn đêm, đâm thẳng vào tai Ngô Quế Lan, làm cho tim cô đập sai một nhịp, lông tóc cũng dựng ngược lên.
“Cứu mạng... cứu tôi với...” Tiếng kêu cứu như gần như xa, như có như không đứt quãng truyền đến trong bóng đêm, mơ hồ nghe ra là tiếng kêu của trẻ con.
Ngô Quế Lan cứng người, cảm giác được Thành Công đang ôm mình hít thở đều đặn, không hề có dấu hiệu bị tiếng thét làm cho tỉnh giấc.
“Cứu... cứu... tôi...” Tiếng cầu cứu bi thương trong đêm tối lượn lờ, mỗi một tiếng như gõ vào tim Ngô Quế Lan.
Đúng là xui xẻo! Cô rủa thầm một tiếng, lặng yên khoác thêm áo đứng dậy, cố gắng cẩn thận không làm Thành Công tỉnh giấc.
Lần mò ra cửa trong bóng đêm, cô theo tiếng hét đi dọc tường bao ra phía sau nhà. Sương mù mờ mịt phủ kín trên lớp tuyết đọng dày, gió táp lạnh thấu xương, trời không tuyết không mưa, không khí thanh lãnh thấm vào lòng người.
Mấy cây dương trụi lá sừng sững đứng lặng yên sau nhà, tiến về phía trước vài bước là một cái hồ phả hơi lạnh buốt, rộng ước chừng nửa mẫu[1], phía trên mặt nước sương khói lượn lờ.
[1] Một mẫu bằng 3600 mét vuông.
Tiếng cầu cứu biến mất, Ngô Quế Lan cũng dừng lại, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn phía trước. Một lát sau, tiếng kêu cứu lại vang lên, vọng đến từ giữa hồ, nhìn kĩ mơ hồ có thể thấy dưới lớp sương mù dày đặc có một bóng đen đang giãy giụa trong hồ nước.
Ngô Quế Lan bất động, chỉ trơ mắt đứng nhìn. Sau một hồi, bóng đen giãy giụa biến mất, mặt nước khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Ôm cơ thể lạnh cứng quay về phòng, Thành Công vẫn ngủ rất say, không hề phát hiện cô ra ngoài. Tiến vào trong chăn, cảm giác được sự lạnh lẽo trên người dần được hơi ấm của Thành Công xoa dịu, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô hoảng hốt nhìn thấy một đứa bé ướt đẫm đứng bên giường, khuôn mặt tái xanh vì lạnh, ánh mắt oán hận trừng lên nhìn cô. Cô muốn mở mắt, lại nhận ra mí mắt rất nặng, dường như có thứ gì đó đè trên người, cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Bực thật! Cô rủa thầm trong lòng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại. Không để ý đến ánh mắt làm cho người ta sợ hãi kia, cũng không để ý đến bản thân mình bây giờ không hít thở nổi, mà đem toàn bộ sức chú ý tập trung đến hai tay, từ tốn kiên trì làm thử vài động tác nhẹ nhàng.
Kinh nghiệm cho cô biết, giãy giụa hay sợ hãi cũng không có ích, ngoài việc phải bình tĩnh, không còn cách nào có thể thoát khỏi tình cảnh trước mắt.
Mắt cá chân đột nhiên căng thẳng, một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy chân, kéo cô ra khỏi giường. Chỉ hoảng loạn trong chốc lát, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, một mực cố gắng cử động tay.
Được rồi! Ngay lúc bàn tay kia bịt lấy mũi cô, ngón tay cô cuối cùng cũng cử động được, sau đó là cả cánh tay, rồi cả người được tự do.
Hô hấp khôi phục, cả người nhẹ bẫng, cô mở to mắt nhìn bốn phía vẫn tối đen, không hề có gì cả. Không có ai bịt mũi cô, cũng không có ai nắm chân cô kéo đi.
Chỉ là nằm mơ, cô biết, sau đó chậm rãi thở phào một hơi.
Khó có một ngày tuyết không rơi, tuy nhiên băng trên mặt đất cũng chưa tan, vừa cứng lại vừa trơn, không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống. Ngô Quế Lan có thai, vốn không nên đi ra ngoài, nhưng ngay cả ngày tuyết rơi dày cô cũng đi làm, cho nên ngày tạnh tuyết càng không thể nào bắt cô ngồi không một chỗ. Tuy nhiên, để đề phòng bất trắc, trước khi ra ngoài cô vẫn lấy vải vụn quấn kín giầy, đỡ lo bị trượt.
Đưa Thành Công đi cùng ra bãi rác ở ngoại ô, cùng những người nhặt rác khác chờ xe rác đi vào, sau đó chạy đến tìm trong đó những phế liệu có thể tái chế. Lúc đầu cô cũng không nghĩ tới vào tận đây kiếm, nhưng có lần nói chuyện với người nhặt rác khác mới biết nếu tìm ở đây sẽ được nhiều hơn một ít, đi theo chị ta một lần là cô đã thuộc đường.
Theo lời người này nói, nếu chịu khó, nhặt ở đây một tháng có thể kiếm được năm, sáu trăm. Nếu tiết kiệm, ngoài việc sống qua ngày có lẽ còn thừa chút tiền để gửi về nhà. Những người này cũng giống như cô, đều ở nông thôn đi ra, không có nghề nghiệp gì mới phải đi nhặt rác. Tuy rằng thu nhập không cao, nhưng so với việc cả đời khổ cực quanh năm úp mặt vào mảnh ruộng cũng còn hơn rất nhiều.
Thấy Thành Công, những người đó đều rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng chạy đến chỗ hai người ngó nghiêng, cảm thán vài câu, đều nói rằng chưa từng thấy ai nhặt rác lại đẹp trai như vậy. Thành Công thật thà chất phác, cũng không như người thường cho công việc nhặt rác là đáng xấu hổ, chỉ nghiêm túc học Ngô Quế Lan và những người khác cố gắng tìm thêm nhiều phế liệu.
Kéo một túi rác to về nhà trời cũng đã tối, thắt lưng hai người đều mỏi nhừ vì đi bộ. Thứ nhất là bởi xe bus không cho những người nhặt rác lên xe, thứ hai là bởi có thể đỡ được đồng nào hay đồng đấy, ngày nào cũng đi, sớm muộn gì cũng thành quen.
Đi rất lâu, trừ tay đang mang túi lộ ra bên ngoài, người không những không lạnh mà ngược lại còn đổ mồ hôi. Ngô Quế Lan nới lỏng khăn quàng, nhìn về phía Thành Công, trong mắt không giấu được sự dịu dàng. Với cuộc sống bây giờ, thật ra, cô cũng không có gì oán trách. Những người giống như cô có lẽ đều thế cả, phải, cố gắng giãy giụa để sinh tồn, không có thời gian suy nghĩ ông trời bất công hay không, cũng không nực cười ngồi đó bi ai oán trách. Mà Thành Công, ngoài dự kiến của cô, thích nghi rất tốt.
“A Lan, đưa cho anh.” Bắt gặp ánh mắt của cô, Thành Công không chút nghĩ ngợi vươn bàn tay còn rảnh ra đón lấy chiếc túi cô đang mang.
Ngô Quế Lan lắc đầu, “Em không yếu ớt đến mức ấy.” Cô không định bắt anh làm đến kiệt sức.
Đằng trước là Ngự Viên, nơi ở của những kẻ có tiền. Bảo vệ ở đây rất nghiêm, cấm ngặt không cho dân nhặt rác đi vào, bằng không cô nhất định sẽ vào xem, nhặt rác ở nơi đó chắc chắn sẽ được hơn ở bên ngoài rất nhiều.
Cười nhẹ, cô cũng không đưa mắt ngó nghiêng xem những biệt thự xa hoa phía trong, mà chú ý nhìn những thùng rác ven đường, thấy bên trong rất sạch sẽ, chắc mới được vệ sinh không lâu trước đó.
Từ Ngự Viên còn phải đi bộ hơn hai mươi phút nữa mới đến nhà cô ở. Ngôi nhà ấy nằm lọt thỏm giữa Ngự Viên cùng một khu dân cư khác, cũng giống như cô vậy, vốn không thuộc về nơi này nhưng vẫn tồn tại một cách rất đương nhiên.
Thấy bước chân của Thành Công chậm lại, Ngô Quế Lan chăm chú nhìn về phía anh: “Sao vậy, anh mệt à? Có muốn nghỉ một lát không?” Anh không phải người làm công việc chân tay, cô cũng biết, đi theo cô làm việc này đối với anh rất thiệt thòi.
“Không sao.” Thành Công lắc đầu, rảo bước đuổi kịp cô. Vừa rồi, đột nhiên anh có cảm giác đã từng đến nơi này, chỉ là vừa muốn nghĩ kĩ thì trong đầu lại trống rỗng, thậm chí cảm giác quen thuộc kia cũng biến mất tăm mất tích. Anh nghĩ, chắc là mình tưởng tượng.
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy ra cổng, hai người dừng lại nhường chiếc xe đi trước, nhưng chiếc xe đó chỉ chạy được khoảng năm mươi mét lại quay về.
“Kiều?” Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn phong độ bước xuống. Dưới ánh đèn, nhìn đường nét đẹp như tạc và đôi mắt màu xám nhạt kia đủ thấy trong máu anh ta phải có gen ngoại quốc. Mà lúc này, trên khuôn mặt anh tuấn đó không giấu nổi nét kinh ngạc, mừng rỡ cùng kích động.
Nhìn chàng trai sải bước lại gần, khoảnh khắc đó tim Ngô Quế Lan bỗng như ngừng lại, rồi đập loạn.
“Tên khốn cậu trốn ở đâu vậy? Tôi còn tưởng cậu bị con chuột nào tha xuống cống rồi chứ.” Người đàn ông đến gần Thành Công, vừa đùa vừa định vươn tay ôm lấy anh, nhưng cánh tay ấy nhanh chóng khựng lại trước khi chạm vào người Thành Công. Anh ta nhíu mày: “Cậu làm gì vậy? Sao để cả người lại bốc mùi kinh thế?”, nói rồi lập tức lui về hai bước, mặt mày nhăn nhó.
“Anh là ai?” Thành Công buông túi xuống đất, cũng không e ngại thái độ của người kia, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ. Người đàn ông trước mặt này có lẽ biết quá khứ của anh.
Ngô Quế Lan lãnh đạm nhìn người đàn ông xa lạ, trong đầu nổi lên ý nghĩ muốn nện cho một đấm, đập nát vẻ ghê tởm trên mặt anh ta.
Anh ta giật mình há hốc miệng, quan sát Thành Công hồi lâu, sau đó cười phá lên: “Thiếu chút nữa bị cậu lừa rồi, ha ha... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ dạng cậu thế này thật đúng là nhà quê... Nếu bị Tiểu Gia Gia nhìn thấy, ha ha...”
Lắc đầu, Thành Công cảm thấy không thể nào hiểu được người đàn ông trước mặt, vì vậy lại xách túi lên, kéo Ngô Quế Lan tiếp tục đi. Bọn họ vừa đói lại vừa mệt, làm sao có thời gian cùng tên kì quái này nói lăng nhăng.
Nhìn theo bóng hai người, anh chàng há hốc miệng, nghẹn cả họng, vẻ mặt không thể nào tin được.
“Kiều!” Anh ta gọi, chạy nhanh đến chắn trước mặt hai người, “Cậu còn muốn đùa đến bao giờ? Mọi người tìm cậu chỉ thiếu chút lật tung cả nước lên.” Lúc này đây, vẻ mặt anh ta rốt cuộc nghiêm túc lại, hiển nhiên là thấy được sự việc có chỗ không bình thường.
Thành Công cười cười, khóe mắt in bóng Ngô Quế Lan đang hoảng hốt đến cứng cả người: “Xin lỗi anh, tôi thật sự không biết anh. Chắc anh nhận sai người rồi.” Nói xong, anh nắm tay Ngô Quế Lan vòng qua người kia, đi tiếp.
Lần này, người kia không tiếp tục đuổi theo, nhưng đôi mắt màu xám nhạt vẫn chăm chú dõi theo hai người mang theo nét suy tư.
Tựa như dự cảm được điều gì đó, đêm hôm ấy, Ngô Quế Lan gần như tuyệt vọng lao vào Thành Công.
“A Lan, mệt chết mất.” Ôm chặt lấy Ngô Quế Lan rõ ràng mệt đến mức không mở nổi mắt vẫn cố khiêu khích mình, Thành Công đành phải chủ động nhận mình yếu thế, ngăn cản cách làm ấu trĩ để giải tỏa bất an của cô.
Rốt cuộc, Ngô Quế Lan dừng lại, “Thành Công... Thành Công...” Vùi đầu vào trong lòng anh, cô không ngừng gọi, sau đó nức nở khóc thành tiếng.
Thành Công sợ hãi, hoang mang bối rối vỗ về dỗ dành cô, “A Lan, đừng khóc, A Lan... dù thế nào anh cũng không đi.” Nguyên nhân hẳn là người đàn ông xuất hiện tối nay, hai người bọn họ không thể nào vờ như không có chuyện gì xảy ra được.
Ngô Quế Lan im bặt, một lát sau mới ngẩng đầu, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng trên mặt đã không còn nước mắt: “Anh nghĩ đi đâu thế?” Cô cười lạnh nói, “Em chỉ oán ông trời, tại sao người ta có thể đi xe hơi ở nhà lầu, mà em lại phải đi nhặt rác? Chết tiệt, em không cam lòng!”
Thành Công giật mình, nhìn kĩ nét mặt cô, dường như muốn xem cho rõ cô đang nghĩ những gì.
Ngô Quế Lan không nhịn được xoay người, đưa lưng về phía Thành Công, tiếp tục nói: “Hôm nay nếu không phải vì đi nhặt rác vừa bẩn lại vừa thối, anh chàng vừa cao lại vừa đẹp trai kia nói không chừng sẽ để ý đến em nhiều hơn một chút...”
Nhìn bóng lưng cô đột nhiên trở nên xa cách, Thành Công bỗng lúng túng, “A Lan, em còn có anh.” Có anh còn chưa đủ sao, vì sao còn muốn nghĩ đến thứ vĩnh viễn cũng không bao giờ có được?
“Anh?” Ngô Quế Lan cười nhạo, trầm mặc một lát mới nói: “Anh có cái gì? Anh có thể làm cho em nhàn hạ được không? Anh có thể cho em những ngày sung sướng không? Anh chẳng qua chỉ là một kẻ còn nghèo hèn hơn em mà thôi!” Mấy câu phía sau cô gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
“A Lan...” Thành Công nghẹn lời, ánh mắt trong suốt hiện lên bi ai vô tận. Đúng vậy, anh không làm gì được cho cô, thậm chí còn cần cô nuôi sống.
Nhưng nếu cô ghét anh như vậy, tại sao còn nói muốn giữ anh ở bên cạnh cả đời? Tại sao lại gần gũi anh như vậy?
Nghĩ đến đây, trái tim lạnh giá của anh lại trở nên ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Ngô Quế Lan, kéo cô vào lòng, “A Lan, xin lỗi...” Ngoài xin lỗi, anh không biết còn có thể nói với cô điều gì.
Đồ ngốc! Ngô Quế Lan thầm trách, nhắm mắt lại không cho tình cảm theo đó tuôn ra. Không cố giãy khỏi vòng tay anh, nhưng cơ thể lại trở nên cứng ngắc, rõ ràng tỏ ra lãnh cảm thờ ơ.
“Thôi đi, thôi đi, nói những lời này liệu có ích gì?” Cô mất kiên nhẫn ngắt lời anh, trong đầu hiện lên hình ảnh vô tội mà sợ hãi của Thành Công, khẽ thở dài trong lòng, “Sớm biết anh vô dụng như vậy, ngày đó em không nên xen vào chuyện thiên hạ, càng không nên cưu mang anh. Xem xem, tự em chuốc phiền vào mình thế này đây!” Làm sao có thể là chuốc phiền cho được, là ông trời ban ân mới đúng. Niềm hạnh phúc được yêu tuyệt vời đến cỡ nào, loại người như cô không ngờ cũng có ngày nếm trải.
Thật lạnh! Giống như nhớ lại hai ngày sau khi tỉnh dậy, lạ lẫm, sợ hãi, mông lung, bất lực, lạnh lẽo và đói khát đeo bám. Cho dù là ôm cơ thể mềm mại của cô ở trong ổ chăn ấm áp, Thành Công vẫn không kìm được run lên. Chậm rãi buông Ngô Quế Lan, anh lui về phía sau, giữa hai người lúc đó cách ra một khoảng lạnh lẽo.
Cảm giác được sự di chuyển của anh, Ngô Quế Lan cắn răng nhịn xuống, không cho phép mình quay người nhìn xem vẻ mặt của anh. Đủ rồi, thật sự không thể tiếp tục được nữa...
“Anh nhìn lại mình xem, ngay cả xách dép cho anh chàng đi xe thể thao kia cũng không xứng...” Nước mắt không tiếng động theo khóe mắt trượt xuống, lặng lẽ thấm vào những sợi tóc đang xòa xuống. Bây giờ hẳn cô làm anh tổn thương ghê gớm lắm. So với vết thương do vô tâm lần trước, sự cố ý lần này quả thật không thể nào tha thứ được.
“A Lan, em thật lòng nghĩ thế sao?” Lòng Thành Công rất loạn, vô thức hỏi. Nếu bị người khác ghét bỏ như vậy, anh ở lại đây để làm gì?
Ngô Quế Lan không trả lời, tiếng nói đã không thể thốt lên được nữa. Cho dù tự biết mình xuất thân chẳng ra gì, cô vẫn muốn liều lĩnh ở bên cạnh anh. Chỉ là... Có đôi khi, có một số chuyện, người ta bắt buộc phải làm, dù có đau đớn đến mấy. Anh có thế giới của anh, làm sao cô có thể ích kỷ lấy tay bịt mắt anh, không cho anh nhìn thấy nó? Cho dù lấy lí do là anh yêu cô cũng không thể nào chấp nhận được.
Không nghe được tiếng trả lời, Thành Công cũng không còn để ý, nhìn mái tóc xoăn khô vàng của người con gái phía trước, thì thào với chính mình: “Anh biết, nhưng... anh thực sự rất yêu em...” Anh thậm chí không biết tại sao mình yêu cô đến vậy, cho dù bị cô ghét bỏ, khinh thường, tình yêu của anh cũng không hề thay đổi.
Anh nghĩ, có lẽ trong mảng kí ức mà anh có, chỉ có mình cô đã từng mang đến cho anh sự ấm áp chở che. Cho nên, anh không có cách nào không yêu cô, càng không có cách nào buồn cô, giận cô. Anh phải làm thế nào bây giờ?
Những lời ngọt ngào mà chua xót của anh thấm vào tim, Ngô Quế Lan gần như rúm người hít sâu một hơi, không dám nói một lời. Nếu mở miệng, cô không dám chắc sẽ không nói ra điều gì khiến bản thân mình hối hận.
Trong phòng im lặng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Rất lâu sau, khi Thành Công nghĩ Ngô Quế Lan đã ngủ, anh không nhịn được lén lút tiến lại gần cô, thêm một chút nữa, nhẹ nhàng cho đến khi chạm được lưng cô.
Ngô Quế Lan nhắm mắt, tựa như đã ngủ say. Lúc này đây, cô không còn nói ra những lời làm anh đau lòng, cơ thể cũng trở nên thật ấm thật mềm, không cứng ngắc làm cho lòng người ta lạnh ngắt như vừa nãy.
“A Lan, anh thật sự rất yêu em!” Hôn nhẹ lên những sợi tóc xõa ra trên gối, Thành Công thốt ra những lời đầy mất mát đau thương. Anh rất yêu cô, cô nói vậy khiến anh đau đớn vô cùng... Nhưng hẳn là vì cô không thích anh, nên cũng không để ý đến nữa rồi.
Mà anh không hề biết, ở nơi tầm mắt anh không chạm đến được, mí mắt cô nhè nhẹ run lên, đôi mày nhàn nhạt cong cong nhíu lại đầy ai oán.
Một lần nữa gặp lại chàng trai nọ, Thành Công cũng không hề kinh ngạc. Hai ngày nay, Ngô Quế Lan không còn đi nhặt rác, hôm nào cũng trang điểm thật xinh đẹp rồi kéo anh đến mai phục ngoài Ngự Viên từ hừng đông đến chạng vạng, gặp được quả thực chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhìn Ngô Quế Lan cùng người đàn ông tự xưng là A Sâm đứng ở đó đàm phán điều kiện để anh trở về, anh gần như chết lặng. Kể từ đêm hôm đó, cô đối xử với anh lãnh đạm thờ ơ vô cùng, không cần biết người kia tìm nhầm người hay không, chỉ cần sự trở về này của anh có thể cho cô điều cô muốn, anh nhất định sẽ đi cùng người đàn ông kia mà không hề do dự.
Hiển nhiên điều kiện được thương lượng thỏa đáng, Ngô Quế Lan nhìn cực kì phấn khởi, cười đến nịnh nọt. Thành Công nhìn qua nụ cười của cô, cảm thấy trong lòng có một góc gần như chết lặng.
“Thành Công.” Ngô Quế Lan đi tới, anh biết cô muốn khuyên anh đi theo người đàn ông xa lạ kia, “Em đã hỏi rõ ràng rồi, thực ra anh tên là Lâm Tu Kiều, anh ta có giấy tờ tùy thân của anh, không hề sai.” Vừa giúp Thành Công sửa lại mớ tóc đen xõa xuống che hết vầng trán rộng, cô vừa dịu dàng nói. Rất nhanh thôi hai người sẽ chia tay, cô thật sự không có cách nào tiếp tục lạnh lùng với anh, ai biết sau lần từ biệt này, hai người còn có thể gặp lại hay không.
Lâm Tu Kiều ư? Thành Công đứng bất động, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô gái mảnh mai trước mắt. Có thể thoát khỏi anh làm cô vui mừng như vậy sao? Thậm chí có thể tỏ ra dịu dàng với anh như trước.
“Anh nên về với anh ta thôi, về với cuộc sống thuộc về anh, đừng đến tìm em nữa.” Cô thấp giọng dặn dò, Ngô Quế Lan cảm thấy họng như nghẹn lại.
“A Lan, em ghét anh đến mức ấy sao?” Thành Công đột ngột hỏi một vấn đề mà trong lòng anh đã sớm có đáp án. Có lẽ vì không cam lòng, vì anh yêu cô nhiều, nhiều đến vô cùng.
Ngô Quế Lan ngây ra, không cách nào nói câu ghét bỏ với người đàn ông trước mặt. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên xoay người, định cứ thế bỏ đi. Cho dù yêu thì sao, kết cục đều đã định sẵn, không phải ư?
“A Lan!” Thành Công kêu lên, ôm chặt lấy cô, thế nào cũng không chịu buông, “A Lan, anh không muốn đi... xin em... đừng vứt bỏ anh...” Anh hèn mọn cầu xin, vứt bỏ cả tôn nghiêm, vứt bỏ cả tự trọng, chỉ cần cô đồng ý giữ anh lại bên mình.
A Sâm đứng cách đó không xa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, nhưng cũng không có bất kì hành động gì.
Ngô Quế Lan cứng đờ, trong nháy mắt bao nhiêu sự giằng xé, mâu thuẫn dâng lên, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo quyết đoán trở lại. Nụ cười lơi lả đọng trên môi, cô xoay người nũng nịu nói: “Anh làm gì vậy? Em làm nghề đó mà, nếu anh không quên được em, chờ đến khi có tiền thì đến. Còn nếu không có tiền... thôi không cần nói nữa vậy.”
Cô cố ý kéo dài giọng, tay Thành Công cuối cùng bất lực buông thõng xuống. Thất vọng và đau khổ tràn ngập trong mắt anh, che mờ cả ánh sáng long lanh chân thật vốn có.
Thừa dịp anh buông tay, Ngô Quế Lan lui về sau một bước, không dám nhìn vào mắt anh, xoay người đi về phía A Sâm, nhận lấy xấp tiền trong tay anh ta, sau đó rời đi không một chút lưu luyến.
Anh bị bỏ rơi rồi. Nhìn theo Ngô Quế Lan đong đưa trên đôi giầy cao gót đi càng lúc càng xa, ánh mắt Thành Công buồn bã rũ xuống, hai tay dần dần siết chặt thành quyền, móng tay găm sâu vào da thịt.
“Kiều, đi thôi.” Không biết từ lúc nào A Sâm đã đến bên cạnh, đồng thời với giọng nói vang đến, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai anh, “Cô ta không thích hợp với cậu đâu.”
Thành Công ngước mắt nhìn kẻ xa lạ đột nhiên xông vào cuộc sống của mình, mặc kệ cho anh ta kéo mình lên xe không hề kháng cự. A Lan không cần anh, đi đến đâu cũng có nghĩa gì? Có người cưu mang anh, anh nên mừng mới đúng, có gì phải buồn lo?
Nhìn người kia mang Thành Công đi, Ngô Quế Lan mới từ sau một gốc cây đại thụ đi ra. Một bàn tay vịn vào thân cây chống đỡ cả cơ thể đã mất hết sức sống, ánh mắt của cô trở nên mờ mịt thê lương. Từ nay về sau, người đàn ông toàn tâm toàn ý chân thành với cô đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt cô một lần nữa.
Cô... thực ra cũng rất yêu anh. Yêu anh... rất rất yêu anh!
Dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, cô tựa trán lên thân cây thô ráp thở dốc, lê bước chân mỏi mệt trở về.
Trở về nhà, cô hơi do dự, lập tức đi về phía sau tường bao. Nơi đó là một khu nhà đang thi công, những đống cát đống đá cùng với cốt thép rồi gỗ la liệt, không biết vì sắp đến Tết hay nguyên nhân gì khác mà trước khi hai người dọn đến đây đã ngừng thi công.
Không có những cây dương khẳng khiu, tất nhiên cũng không hề có hồ nước.
Ngô Quế Lan trầm xuống, im lặng ăn cơm.
“Thành Công...” Một lúc sau, cô đột nhiên mở miệng gọi, chờ cho người đối diện ngẩng đầu, mới chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn biết quá khứ của mình sao? Có khi... người nhà của anh đang đi tìm anh đấy.”
Thành Công giật mình, trong nháy mắt không còn lòng dạ nào ăn tiếp.
“Người nhà...” Người nhà của anh cùng với quá khứ trước đây... Tại sao anh không thể nhớ nổi chút gì? Anh nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng. Là cái gì đã lấy đi trí nhớ của anh?
“Muốn.” Anh nhẹ nhàng thốt, đôi mày khẽ nhíu. Dù muốn thì cũng biết làm sao chứ?
Ngô Quế Lan thở dài, buông đũa.
“Em biết rồi.” Xem ra sau này phải chịu khó để ý thông báo tìm người mới được. Có lẽ... cô nên đi tìm người họ Lâm kia trước xem sao. Bề ngoài bọn họ giống nhau như đúc, nói không chừng có quan hệ gì đó. Tuy nghĩ như thế, nhưng cô cũng hiểu được đó chỉ là tâm lí cầu may. Trên đời này, những người bề ngoài giống nhau rất nhiều, làm sao lại trùng hợp như thế được.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Không biết là ai ủi chính mình hay an ủi anh, cô bỗng nhiên thì thào một câu. Thành Công mở to mắt, chỉ nhìn thấy trên gương mặt cô thoáng hiện nét bất đắc dĩ rồi nhanh chóng biến mất.
“A Lan?” Không đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, lòng anh bỗng thấy lo sợ bất an.
Ngô Quế Lan cười, “Em là loại phụ nữ tham lam, thật rất muốn giữ anh ở bên cạnh cả đời.” Cô cười tự giễu, mà cũng không cảm thấy có gì cần phải che giấu trước mặt Thành Công.
Nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được A Lan lại nói với mình những lời như vậy, Thành Công ngạc nhiên mở to mắt, khóe môi không kìm được nở nụ cười, “Thành Công vốn sẽ ở bên cạnh A Lan cả đời mà.” Anh nói như một lẽ đương nhiên, không chút do dự băn khoăn.
Nụ cười của Ngô Quế Lan càng rạng rỡ, thậm chí cười đến chảy cả nước mắt. Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cô đứng dậy đi đến trước mặt Thành Công, nhẹ nhàng ngồi vào lòng anh.
“Xem anh ngoan như vậy, em sẽ cho anh ôm một lần... Nhưng mà phải nhẹ nhàng đấy nhé.” Cô vô cùng dịu dàng ôm lấy cổ Thành Công còn đang tròn mắt kinh ngạc, bày ra một gương mặt khác của bản thân với anh. Cô hiểu rất rõ, ngoài Thành Công của bây giờ, sau này sẽ không bao giờ có một người đàn ông nào có thể chân thành với cô đến vậy, mà cô, thực sự không muốn bỏ qua. Chỉ có như vậy, dù sau này anh bỏ đi, cô cũng không có gì để tiếc nuối.
Thành Công chất phác đơn thuần, dù cảm thấy kinh ngạc vì hành động thân mật rất đột nhiên của cô, song cũng chỉ hiểu lời cô theo nghĩa đen, bèn rất cẩn thận vòng tay ôm lấy Ngô Quế Lan, không dám nhúc nhích gì thêm. Hơn nữa, chỉ cần ôm cô như thế này, anh cũng đã cảm thấy cực kì thỏa mãn, quả thật không nghĩ gì đến phương diện khác.
“Đồ ngốc!” Ngô Quế Lan nửa hờn dỗi nửa vui mừng, cũng không động đậy, chỉ rúc vào lòng anh, lẳng lặng sưởi ấm cho nhau.
“Có lúc, em cũng nghĩ chỉ cần có một người ôm em thế này là đủ...” Nhắm mắt lại, nghe nhịp tim đập cách một lớp áo, chóp mũi quẩn quanh một mùi hương làm cho người ta an tâm. Phải rồi, chỉ cần vậy đã là quá đủ. Nhưng một mong muốn nhỏ nhoi như thế, đối với loại phụ nữ như cô, chính là một điều xa xỉ.
Nghe được tiếng nỉ non mang theo bao nhiêu tâm sự của cô, Thành Công không khỏi ôm càng thêm chặt, đem cơ thể mảnh mai ấy vùi sâu vào lòng mình. Cho dù cách một lớp áo dày cộm, nhưng sự gần gũi như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy được hai trái tim như hòa cùng một nhịp.
“Bất cứ lúc nào em muốn hãy nói với anh.” Anh nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Ừm, được rồi, em nhớ rồi.” Ngô Quế Lan cũng không từ chối, chỉ riêng đôi mắt đang cười đến cong cong như vầng trăng khuyết kia dường như có hơi nước phủ mờ.
“A Lan, để anh đi rửa chén.” Lát sau, Thành Công đột nhiên lúng túng đứng lên, cố gắng để Ngô Quế Lan cách xa bản thân mình.
Ngô Quế Lan sớm đã nhận ra thay đổi trên thân thể anh, không khỏi ha ha cười, than một câu: “Đúng là đàn ông các anh...”
Thành Công vừa xấu hổ lại vừa hoảng hốt, thực ra anh cũng không biết vì sao chỉ im lặng ôm cô như vậy anh đã cảm thấy mình rất khó thở, hơn nữa trong đầu còn hiện lên một ý nghĩ đáng sợ. Nghe được lời cô, anh đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng để cô xuống, chỉ sợ lâu hơn chút nữa, anh sẽ không khống chế được mà đem ý nghĩ trong đầu trở thành sự thật.
“Đúng là đồ ngốc!” Ngô Quế Lan lại trách cứ, không để ý đến nỗ lực định buông mình ra của anh, chủ động hôn lên môi anh.
Thành Công giật mình như bị sét đánh, cả người cứng lại không dám động đậy.
“Đã nói cho anh ôm rồi, anh còn cố đứng đắn làm gì.” Ngô Quế Lan trêu chọc, môi vẫn dán lấy anh, không nhẹ nhàng khẽ lướt như đêm qua, mà dịu dàng triền miên, dẫn đường cho anh đáp lại.
“Nhưng mà... thật sự cảm ơn anh!” Bỏ lại một câu rất mập mờ, cô khẽ vươn lưỡi chen vào cánh môi mềm mại, cùng đầu lưỡi kinh hoàng mà run rẩy của anh cuốn lấy nhau.
Ầm! Thành Công chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, theo bản năng ôm chặt lấy eo cô, cơ thể căng cứng, để mặc cho cô châm lên trong người anh một ngọn lửa, thứ lửa cuồng dã lan ra tựa như muốn thiêu trụi cả cánh đồng. Cho đến khi...
“Đồ ngốc.” Một tiếng hờn rót vào tai anh, khiến anh tỉnh táo lại, lúc này mới theo bản năng làm chuyện lẽ ra phải sớm biết từ đầu.
“Nhẹ một chút...” Lúc anh ôm cô lên giường, Ngô Quế Lan lại nhắc, cô không quên bản thân còn đang mang thai hai tháng. Tuy biết rằng ba tháng đầu mang thai không nên quan hệ, nhưng cô rõ ràng hơn ai hết, mình và Thành Công chỉ có hiện tại, qua một ngày được một ngày, ai biết được đến ngày mai khi mặt trời lên, một Thành Công chân thành yêu cô, không bao giờ để ý đến quá khứ của cô liệu có biến mất hay không.
Cô... chỉ là muốn nắm giữ thứ hạnh phúc mong manh như bong bóng xà phòng này thôi.
Ngủ đến nửa đêm, Ngô Quế Lan đột nhiên bừng tỉnh, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng trẻ con cười đùa. Trong lúc mơ mơ màng màng cô nghĩ, có lẽ sắp qua năm mới, lũ trẻ dường như cũng đi ngủ trễ hơn.
Mở mắt ra, bóng đêm bao quanh bốn phía, trong không khí váng vất mùi rác thải. Cho dù đã cẩn thận đem những thứ nhặt được tránh xa khỏi nơi ăn ở, nhưng vẫn không thể nào ngăn được cái mùi này bay khắp nơi, bây giờ mùa đông còn đỡ, nếu là mùa hè không biết sẽ khó chịu đến mức nào.
Nghĩ đến đây, cô âm thầm thở dài, nghe nhịp thở bình an của Thành Công, trong lòng không rõ là ấm áp hay bất an. Nếu anh thật sự là một người tay trắng, hai người cùng nắm tay nhau đối mặt với cuộc sống khó khăn này cũng không có gì không tốt. Nhưng anh chẳng qua chỉ tạm thời quên đi quá khứ của mình, chung quy cũng sẽ có một ngày nhớ lại, đến lúc đó...
Một tiếng thét thê lương thảm thiết xé toạc màn đêm, đâm thẳng vào tai Ngô Quế Lan, làm cho tim cô đập sai một nhịp, lông tóc cũng dựng ngược lên.
“Cứu mạng... cứu tôi với...” Tiếng kêu cứu như gần như xa, như có như không đứt quãng truyền đến trong bóng đêm, mơ hồ nghe ra là tiếng kêu của trẻ con.
Ngô Quế Lan cứng người, cảm giác được Thành Công đang ôm mình hít thở đều đặn, không hề có dấu hiệu bị tiếng thét làm cho tỉnh giấc.
“Cứu... cứu... tôi...” Tiếng cầu cứu bi thương trong đêm tối lượn lờ, mỗi một tiếng như gõ vào tim Ngô Quế Lan.
Đúng là xui xẻo! Cô rủa thầm một tiếng, lặng yên khoác thêm áo đứng dậy, cố gắng cẩn thận không làm Thành Công tỉnh giấc.
Lần mò ra cửa trong bóng đêm, cô theo tiếng hét đi dọc tường bao ra phía sau nhà. Sương mù mờ mịt phủ kín trên lớp tuyết đọng dày, gió táp lạnh thấu xương, trời không tuyết không mưa, không khí thanh lãnh thấm vào lòng người.
Mấy cây dương trụi lá sừng sững đứng lặng yên sau nhà, tiến về phía trước vài bước là một cái hồ phả hơi lạnh buốt, rộng ước chừng nửa mẫu[1], phía trên mặt nước sương khói lượn lờ.
[1] Một mẫu bằng 3600 mét vuông.
Tiếng cầu cứu biến mất, Ngô Quế Lan cũng dừng lại, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn phía trước. Một lát sau, tiếng kêu cứu lại vang lên, vọng đến từ giữa hồ, nhìn kĩ mơ hồ có thể thấy dưới lớp sương mù dày đặc có một bóng đen đang giãy giụa trong hồ nước.
Ngô Quế Lan bất động, chỉ trơ mắt đứng nhìn. Sau một hồi, bóng đen giãy giụa biến mất, mặt nước khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Ôm cơ thể lạnh cứng quay về phòng, Thành Công vẫn ngủ rất say, không hề phát hiện cô ra ngoài. Tiến vào trong chăn, cảm giác được sự lạnh lẽo trên người dần được hơi ấm của Thành Công xoa dịu, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô hoảng hốt nhìn thấy một đứa bé ướt đẫm đứng bên giường, khuôn mặt tái xanh vì lạnh, ánh mắt oán hận trừng lên nhìn cô. Cô muốn mở mắt, lại nhận ra mí mắt rất nặng, dường như có thứ gì đó đè trên người, cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Bực thật! Cô rủa thầm trong lòng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại. Không để ý đến ánh mắt làm cho người ta sợ hãi kia, cũng không để ý đến bản thân mình bây giờ không hít thở nổi, mà đem toàn bộ sức chú ý tập trung đến hai tay, từ tốn kiên trì làm thử vài động tác nhẹ nhàng.
Kinh nghiệm cho cô biết, giãy giụa hay sợ hãi cũng không có ích, ngoài việc phải bình tĩnh, không còn cách nào có thể thoát khỏi tình cảnh trước mắt.
Mắt cá chân đột nhiên căng thẳng, một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy chân, kéo cô ra khỏi giường. Chỉ hoảng loạn trong chốc lát, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, một mực cố gắng cử động tay.
Được rồi! Ngay lúc bàn tay kia bịt lấy mũi cô, ngón tay cô cuối cùng cũng cử động được, sau đó là cả cánh tay, rồi cả người được tự do.
Hô hấp khôi phục, cả người nhẹ bẫng, cô mở to mắt nhìn bốn phía vẫn tối đen, không hề có gì cả. Không có ai bịt mũi cô, cũng không có ai nắm chân cô kéo đi.
Chỉ là nằm mơ, cô biết, sau đó chậm rãi thở phào một hơi.
Khó có một ngày tuyết không rơi, tuy nhiên băng trên mặt đất cũng chưa tan, vừa cứng lại vừa trơn, không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống. Ngô Quế Lan có thai, vốn không nên đi ra ngoài, nhưng ngay cả ngày tuyết rơi dày cô cũng đi làm, cho nên ngày tạnh tuyết càng không thể nào bắt cô ngồi không một chỗ. Tuy nhiên, để đề phòng bất trắc, trước khi ra ngoài cô vẫn lấy vải vụn quấn kín giầy, đỡ lo bị trượt.
Đưa Thành Công đi cùng ra bãi rác ở ngoại ô, cùng những người nhặt rác khác chờ xe rác đi vào, sau đó chạy đến tìm trong đó những phế liệu có thể tái chế. Lúc đầu cô cũng không nghĩ tới vào tận đây kiếm, nhưng có lần nói chuyện với người nhặt rác khác mới biết nếu tìm ở đây sẽ được nhiều hơn một ít, đi theo chị ta một lần là cô đã thuộc đường.
Theo lời người này nói, nếu chịu khó, nhặt ở đây một tháng có thể kiếm được năm, sáu trăm. Nếu tiết kiệm, ngoài việc sống qua ngày có lẽ còn thừa chút tiền để gửi về nhà. Những người này cũng giống như cô, đều ở nông thôn đi ra, không có nghề nghiệp gì mới phải đi nhặt rác. Tuy rằng thu nhập không cao, nhưng so với việc cả đời khổ cực quanh năm úp mặt vào mảnh ruộng cũng còn hơn rất nhiều.
Thấy Thành Công, những người đó đều rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng chạy đến chỗ hai người ngó nghiêng, cảm thán vài câu, đều nói rằng chưa từng thấy ai nhặt rác lại đẹp trai như vậy. Thành Công thật thà chất phác, cũng không như người thường cho công việc nhặt rác là đáng xấu hổ, chỉ nghiêm túc học Ngô Quế Lan và những người khác cố gắng tìm thêm nhiều phế liệu.
Kéo một túi rác to về nhà trời cũng đã tối, thắt lưng hai người đều mỏi nhừ vì đi bộ. Thứ nhất là bởi xe bus không cho những người nhặt rác lên xe, thứ hai là bởi có thể đỡ được đồng nào hay đồng đấy, ngày nào cũng đi, sớm muộn gì cũng thành quen.
Đi rất lâu, trừ tay đang mang túi lộ ra bên ngoài, người không những không lạnh mà ngược lại còn đổ mồ hôi. Ngô Quế Lan nới lỏng khăn quàng, nhìn về phía Thành Công, trong mắt không giấu được sự dịu dàng. Với cuộc sống bây giờ, thật ra, cô cũng không có gì oán trách. Những người giống như cô có lẽ đều thế cả, phải, cố gắng giãy giụa để sinh tồn, không có thời gian suy nghĩ ông trời bất công hay không, cũng không nực cười ngồi đó bi ai oán trách. Mà Thành Công, ngoài dự kiến của cô, thích nghi rất tốt.
“A Lan, đưa cho anh.” Bắt gặp ánh mắt của cô, Thành Công không chút nghĩ ngợi vươn bàn tay còn rảnh ra đón lấy chiếc túi cô đang mang.
Ngô Quế Lan lắc đầu, “Em không yếu ớt đến mức ấy.” Cô không định bắt anh làm đến kiệt sức.
Đằng trước là Ngự Viên, nơi ở của những kẻ có tiền. Bảo vệ ở đây rất nghiêm, cấm ngặt không cho dân nhặt rác đi vào, bằng không cô nhất định sẽ vào xem, nhặt rác ở nơi đó chắc chắn sẽ được hơn ở bên ngoài rất nhiều.
Cười nhẹ, cô cũng không đưa mắt ngó nghiêng xem những biệt thự xa hoa phía trong, mà chú ý nhìn những thùng rác ven đường, thấy bên trong rất sạch sẽ, chắc mới được vệ sinh không lâu trước đó.
Từ Ngự Viên còn phải đi bộ hơn hai mươi phút nữa mới đến nhà cô ở. Ngôi nhà ấy nằm lọt thỏm giữa Ngự Viên cùng một khu dân cư khác, cũng giống như cô vậy, vốn không thuộc về nơi này nhưng vẫn tồn tại một cách rất đương nhiên.
Thấy bước chân của Thành Công chậm lại, Ngô Quế Lan chăm chú nhìn về phía anh: “Sao vậy, anh mệt à? Có muốn nghỉ một lát không?” Anh không phải người làm công việc chân tay, cô cũng biết, đi theo cô làm việc này đối với anh rất thiệt thòi.
“Không sao.” Thành Công lắc đầu, rảo bước đuổi kịp cô. Vừa rồi, đột nhiên anh có cảm giác đã từng đến nơi này, chỉ là vừa muốn nghĩ kĩ thì trong đầu lại trống rỗng, thậm chí cảm giác quen thuộc kia cũng biến mất tăm mất tích. Anh nghĩ, chắc là mình tưởng tượng.
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy ra cổng, hai người dừng lại nhường chiếc xe đi trước, nhưng chiếc xe đó chỉ chạy được khoảng năm mươi mét lại quay về.
“Kiều?” Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn phong độ bước xuống. Dưới ánh đèn, nhìn đường nét đẹp như tạc và đôi mắt màu xám nhạt kia đủ thấy trong máu anh ta phải có gen ngoại quốc. Mà lúc này, trên khuôn mặt anh tuấn đó không giấu nổi nét kinh ngạc, mừng rỡ cùng kích động.
Nhìn chàng trai sải bước lại gần, khoảnh khắc đó tim Ngô Quế Lan bỗng như ngừng lại, rồi đập loạn.
“Tên khốn cậu trốn ở đâu vậy? Tôi còn tưởng cậu bị con chuột nào tha xuống cống rồi chứ.” Người đàn ông đến gần Thành Công, vừa đùa vừa định vươn tay ôm lấy anh, nhưng cánh tay ấy nhanh chóng khựng lại trước khi chạm vào người Thành Công. Anh ta nhíu mày: “Cậu làm gì vậy? Sao để cả người lại bốc mùi kinh thế?”, nói rồi lập tức lui về hai bước, mặt mày nhăn nhó.
“Anh là ai?” Thành Công buông túi xuống đất, cũng không e ngại thái độ của người kia, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ. Người đàn ông trước mặt này có lẽ biết quá khứ của anh.
Ngô Quế Lan lãnh đạm nhìn người đàn ông xa lạ, trong đầu nổi lên ý nghĩ muốn nện cho một đấm, đập nát vẻ ghê tởm trên mặt anh ta.
Anh ta giật mình há hốc miệng, quan sát Thành Công hồi lâu, sau đó cười phá lên: “Thiếu chút nữa bị cậu lừa rồi, ha ha... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ dạng cậu thế này thật đúng là nhà quê... Nếu bị Tiểu Gia Gia nhìn thấy, ha ha...”
Lắc đầu, Thành Công cảm thấy không thể nào hiểu được người đàn ông trước mặt, vì vậy lại xách túi lên, kéo Ngô Quế Lan tiếp tục đi. Bọn họ vừa đói lại vừa mệt, làm sao có thời gian cùng tên kì quái này nói lăng nhăng.
Nhìn theo bóng hai người, anh chàng há hốc miệng, nghẹn cả họng, vẻ mặt không thể nào tin được.
“Kiều!” Anh ta gọi, chạy nhanh đến chắn trước mặt hai người, “Cậu còn muốn đùa đến bao giờ? Mọi người tìm cậu chỉ thiếu chút lật tung cả nước lên.” Lúc này đây, vẻ mặt anh ta rốt cuộc nghiêm túc lại, hiển nhiên là thấy được sự việc có chỗ không bình thường.
Thành Công cười cười, khóe mắt in bóng Ngô Quế Lan đang hoảng hốt đến cứng cả người: “Xin lỗi anh, tôi thật sự không biết anh. Chắc anh nhận sai người rồi.” Nói xong, anh nắm tay Ngô Quế Lan vòng qua người kia, đi tiếp.
Lần này, người kia không tiếp tục đuổi theo, nhưng đôi mắt màu xám nhạt vẫn chăm chú dõi theo hai người mang theo nét suy tư.
Tựa như dự cảm được điều gì đó, đêm hôm ấy, Ngô Quế Lan gần như tuyệt vọng lao vào Thành Công.
“A Lan, mệt chết mất.” Ôm chặt lấy Ngô Quế Lan rõ ràng mệt đến mức không mở nổi mắt vẫn cố khiêu khích mình, Thành Công đành phải chủ động nhận mình yếu thế, ngăn cản cách làm ấu trĩ để giải tỏa bất an của cô.
Rốt cuộc, Ngô Quế Lan dừng lại, “Thành Công... Thành Công...” Vùi đầu vào trong lòng anh, cô không ngừng gọi, sau đó nức nở khóc thành tiếng.
Thành Công sợ hãi, hoang mang bối rối vỗ về dỗ dành cô, “A Lan, đừng khóc, A Lan... dù thế nào anh cũng không đi.” Nguyên nhân hẳn là người đàn ông xuất hiện tối nay, hai người bọn họ không thể nào vờ như không có chuyện gì xảy ra được.
Ngô Quế Lan im bặt, một lát sau mới ngẩng đầu, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng trên mặt đã không còn nước mắt: “Anh nghĩ đi đâu thế?” Cô cười lạnh nói, “Em chỉ oán ông trời, tại sao người ta có thể đi xe hơi ở nhà lầu, mà em lại phải đi nhặt rác? Chết tiệt, em không cam lòng!”
Thành Công giật mình, nhìn kĩ nét mặt cô, dường như muốn xem cho rõ cô đang nghĩ những gì.
Ngô Quế Lan không nhịn được xoay người, đưa lưng về phía Thành Công, tiếp tục nói: “Hôm nay nếu không phải vì đi nhặt rác vừa bẩn lại vừa thối, anh chàng vừa cao lại vừa đẹp trai kia nói không chừng sẽ để ý đến em nhiều hơn một chút...”
Nhìn bóng lưng cô đột nhiên trở nên xa cách, Thành Công bỗng lúng túng, “A Lan, em còn có anh.” Có anh còn chưa đủ sao, vì sao còn muốn nghĩ đến thứ vĩnh viễn cũng không bao giờ có được?
“Anh?” Ngô Quế Lan cười nhạo, trầm mặc một lát mới nói: “Anh có cái gì? Anh có thể làm cho em nhàn hạ được không? Anh có thể cho em những ngày sung sướng không? Anh chẳng qua chỉ là một kẻ còn nghèo hèn hơn em mà thôi!” Mấy câu phía sau cô gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
“A Lan...” Thành Công nghẹn lời, ánh mắt trong suốt hiện lên bi ai vô tận. Đúng vậy, anh không làm gì được cho cô, thậm chí còn cần cô nuôi sống.
Nhưng nếu cô ghét anh như vậy, tại sao còn nói muốn giữ anh ở bên cạnh cả đời? Tại sao lại gần gũi anh như vậy?
Nghĩ đến đây, trái tim lạnh giá của anh lại trở nên ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Ngô Quế Lan, kéo cô vào lòng, “A Lan, xin lỗi...” Ngoài xin lỗi, anh không biết còn có thể nói với cô điều gì.
Đồ ngốc! Ngô Quế Lan thầm trách, nhắm mắt lại không cho tình cảm theo đó tuôn ra. Không cố giãy khỏi vòng tay anh, nhưng cơ thể lại trở nên cứng ngắc, rõ ràng tỏ ra lãnh cảm thờ ơ.
“Thôi đi, thôi đi, nói những lời này liệu có ích gì?” Cô mất kiên nhẫn ngắt lời anh, trong đầu hiện lên hình ảnh vô tội mà sợ hãi của Thành Công, khẽ thở dài trong lòng, “Sớm biết anh vô dụng như vậy, ngày đó em không nên xen vào chuyện thiên hạ, càng không nên cưu mang anh. Xem xem, tự em chuốc phiền vào mình thế này đây!” Làm sao có thể là chuốc phiền cho được, là ông trời ban ân mới đúng. Niềm hạnh phúc được yêu tuyệt vời đến cỡ nào, loại người như cô không ngờ cũng có ngày nếm trải.
Thật lạnh! Giống như nhớ lại hai ngày sau khi tỉnh dậy, lạ lẫm, sợ hãi, mông lung, bất lực, lạnh lẽo và đói khát đeo bám. Cho dù là ôm cơ thể mềm mại của cô ở trong ổ chăn ấm áp, Thành Công vẫn không kìm được run lên. Chậm rãi buông Ngô Quế Lan, anh lui về phía sau, giữa hai người lúc đó cách ra một khoảng lạnh lẽo.
Cảm giác được sự di chuyển của anh, Ngô Quế Lan cắn răng nhịn xuống, không cho phép mình quay người nhìn xem vẻ mặt của anh. Đủ rồi, thật sự không thể tiếp tục được nữa...
“Anh nhìn lại mình xem, ngay cả xách dép cho anh chàng đi xe thể thao kia cũng không xứng...” Nước mắt không tiếng động theo khóe mắt trượt xuống, lặng lẽ thấm vào những sợi tóc đang xòa xuống. Bây giờ hẳn cô làm anh tổn thương ghê gớm lắm. So với vết thương do vô tâm lần trước, sự cố ý lần này quả thật không thể nào tha thứ được.
“A Lan, em thật lòng nghĩ thế sao?” Lòng Thành Công rất loạn, vô thức hỏi. Nếu bị người khác ghét bỏ như vậy, anh ở lại đây để làm gì?
Ngô Quế Lan không trả lời, tiếng nói đã không thể thốt lên được nữa. Cho dù tự biết mình xuất thân chẳng ra gì, cô vẫn muốn liều lĩnh ở bên cạnh anh. Chỉ là... Có đôi khi, có một số chuyện, người ta bắt buộc phải làm, dù có đau đớn đến mấy. Anh có thế giới của anh, làm sao cô có thể ích kỷ lấy tay bịt mắt anh, không cho anh nhìn thấy nó? Cho dù lấy lí do là anh yêu cô cũng không thể nào chấp nhận được.
Không nghe được tiếng trả lời, Thành Công cũng không còn để ý, nhìn mái tóc xoăn khô vàng của người con gái phía trước, thì thào với chính mình: “Anh biết, nhưng... anh thực sự rất yêu em...” Anh thậm chí không biết tại sao mình yêu cô đến vậy, cho dù bị cô ghét bỏ, khinh thường, tình yêu của anh cũng không hề thay đổi.
Anh nghĩ, có lẽ trong mảng kí ức mà anh có, chỉ có mình cô đã từng mang đến cho anh sự ấm áp chở che. Cho nên, anh không có cách nào không yêu cô, càng không có cách nào buồn cô, giận cô. Anh phải làm thế nào bây giờ?
Những lời ngọt ngào mà chua xót của anh thấm vào tim, Ngô Quế Lan gần như rúm người hít sâu một hơi, không dám nói một lời. Nếu mở miệng, cô không dám chắc sẽ không nói ra điều gì khiến bản thân mình hối hận.
Trong phòng im lặng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Rất lâu sau, khi Thành Công nghĩ Ngô Quế Lan đã ngủ, anh không nhịn được lén lút tiến lại gần cô, thêm một chút nữa, nhẹ nhàng cho đến khi chạm được lưng cô.
Ngô Quế Lan nhắm mắt, tựa như đã ngủ say. Lúc này đây, cô không còn nói ra những lời làm anh đau lòng, cơ thể cũng trở nên thật ấm thật mềm, không cứng ngắc làm cho lòng người ta lạnh ngắt như vừa nãy.
“A Lan, anh thật sự rất yêu em!” Hôn nhẹ lên những sợi tóc xõa ra trên gối, Thành Công thốt ra những lời đầy mất mát đau thương. Anh rất yêu cô, cô nói vậy khiến anh đau đớn vô cùng... Nhưng hẳn là vì cô không thích anh, nên cũng không để ý đến nữa rồi.
Mà anh không hề biết, ở nơi tầm mắt anh không chạm đến được, mí mắt cô nhè nhẹ run lên, đôi mày nhàn nhạt cong cong nhíu lại đầy ai oán.
Một lần nữa gặp lại chàng trai nọ, Thành Công cũng không hề kinh ngạc. Hai ngày nay, Ngô Quế Lan không còn đi nhặt rác, hôm nào cũng trang điểm thật xinh đẹp rồi kéo anh đến mai phục ngoài Ngự Viên từ hừng đông đến chạng vạng, gặp được quả thực chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhìn Ngô Quế Lan cùng người đàn ông tự xưng là A Sâm đứng ở đó đàm phán điều kiện để anh trở về, anh gần như chết lặng. Kể từ đêm hôm đó, cô đối xử với anh lãnh đạm thờ ơ vô cùng, không cần biết người kia tìm nhầm người hay không, chỉ cần sự trở về này của anh có thể cho cô điều cô muốn, anh nhất định sẽ đi cùng người đàn ông kia mà không hề do dự.
Hiển nhiên điều kiện được thương lượng thỏa đáng, Ngô Quế Lan nhìn cực kì phấn khởi, cười đến nịnh nọt. Thành Công nhìn qua nụ cười của cô, cảm thấy trong lòng có một góc gần như chết lặng.
“Thành Công.” Ngô Quế Lan đi tới, anh biết cô muốn khuyên anh đi theo người đàn ông xa lạ kia, “Em đã hỏi rõ ràng rồi, thực ra anh tên là Lâm Tu Kiều, anh ta có giấy tờ tùy thân của anh, không hề sai.” Vừa giúp Thành Công sửa lại mớ tóc đen xõa xuống che hết vầng trán rộng, cô vừa dịu dàng nói. Rất nhanh thôi hai người sẽ chia tay, cô thật sự không có cách nào tiếp tục lạnh lùng với anh, ai biết sau lần từ biệt này, hai người còn có thể gặp lại hay không.
Lâm Tu Kiều ư? Thành Công đứng bất động, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô gái mảnh mai trước mắt. Có thể thoát khỏi anh làm cô vui mừng như vậy sao? Thậm chí có thể tỏ ra dịu dàng với anh như trước.
“Anh nên về với anh ta thôi, về với cuộc sống thuộc về anh, đừng đến tìm em nữa.” Cô thấp giọng dặn dò, Ngô Quế Lan cảm thấy họng như nghẹn lại.
“A Lan, em ghét anh đến mức ấy sao?” Thành Công đột ngột hỏi một vấn đề mà trong lòng anh đã sớm có đáp án. Có lẽ vì không cam lòng, vì anh yêu cô nhiều, nhiều đến vô cùng.
Ngô Quế Lan ngây ra, không cách nào nói câu ghét bỏ với người đàn ông trước mặt. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên xoay người, định cứ thế bỏ đi. Cho dù yêu thì sao, kết cục đều đã định sẵn, không phải ư?
“A Lan!” Thành Công kêu lên, ôm chặt lấy cô, thế nào cũng không chịu buông, “A Lan, anh không muốn đi... xin em... đừng vứt bỏ anh...” Anh hèn mọn cầu xin, vứt bỏ cả tôn nghiêm, vứt bỏ cả tự trọng, chỉ cần cô đồng ý giữ anh lại bên mình.
A Sâm đứng cách đó không xa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, nhưng cũng không có bất kì hành động gì.
Ngô Quế Lan cứng đờ, trong nháy mắt bao nhiêu sự giằng xé, mâu thuẫn dâng lên, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo quyết đoán trở lại. Nụ cười lơi lả đọng trên môi, cô xoay người nũng nịu nói: “Anh làm gì vậy? Em làm nghề đó mà, nếu anh không quên được em, chờ đến khi có tiền thì đến. Còn nếu không có tiền... thôi không cần nói nữa vậy.”
Cô cố ý kéo dài giọng, tay Thành Công cuối cùng bất lực buông thõng xuống. Thất vọng và đau khổ tràn ngập trong mắt anh, che mờ cả ánh sáng long lanh chân thật vốn có.
Thừa dịp anh buông tay, Ngô Quế Lan lui về sau một bước, không dám nhìn vào mắt anh, xoay người đi về phía A Sâm, nhận lấy xấp tiền trong tay anh ta, sau đó rời đi không một chút lưu luyến.
Anh bị bỏ rơi rồi. Nhìn theo Ngô Quế Lan đong đưa trên đôi giầy cao gót đi càng lúc càng xa, ánh mắt Thành Công buồn bã rũ xuống, hai tay dần dần siết chặt thành quyền, móng tay găm sâu vào da thịt.
“Kiều, đi thôi.” Không biết từ lúc nào A Sâm đã đến bên cạnh, đồng thời với giọng nói vang đến, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai anh, “Cô ta không thích hợp với cậu đâu.”
Thành Công ngước mắt nhìn kẻ xa lạ đột nhiên xông vào cuộc sống của mình, mặc kệ cho anh ta kéo mình lên xe không hề kháng cự. A Lan không cần anh, đi đến đâu cũng có nghĩa gì? Có người cưu mang anh, anh nên mừng mới đúng, có gì phải buồn lo?
Nhìn người kia mang Thành Công đi, Ngô Quế Lan mới từ sau một gốc cây đại thụ đi ra. Một bàn tay vịn vào thân cây chống đỡ cả cơ thể đã mất hết sức sống, ánh mắt của cô trở nên mờ mịt thê lương. Từ nay về sau, người đàn ông toàn tâm toàn ý chân thành với cô đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt cô một lần nữa.
Cô... thực ra cũng rất yêu anh. Yêu anh... rất rất yêu anh!
Dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, cô tựa trán lên thân cây thô ráp thở dốc, lê bước chân mỏi mệt trở về.
Trở về nhà, cô hơi do dự, lập tức đi về phía sau tường bao. Nơi đó là một khu nhà đang thi công, những đống cát đống đá cùng với cốt thép rồi gỗ la liệt, không biết vì sắp đến Tết hay nguyên nhân gì khác mà trước khi hai người dọn đến đây đã ngừng thi công.
Không có những cây dương khẳng khiu, tất nhiên cũng không hề có hồ nước.
Bình luận truyện