Chương 26: Chương 26
"Đại bá, ta không có ý hại đại tỷ.
"
Phỉ Thúy nói với nam nhân ít nói bên cạnh.
Tần Hữu Điền nở nụ cười thật thà phúc hậu: "Ta biết.
"
Hắn tin Phỉ Thúy, không chỉ là bởi vì chuyện lúc trước nàng bán mình, mà còn là bởi vì ngày hôm qua, hắn thực sự tán đồng lời nói của Phỉ Thúy, người biết đọc sách, đầu óc nhất định không tầm thường, nhìn lướt qua mấy nhà hiểu biết chữ nghĩa trong thôn, sống tốt hơn nhiều những người chỉ biết làm việc nhà nông như hắn.
Lúc về đến nhà, Cung Hỉ đang đợi, thấy nàng cười thực sự vui vẻ, "Phỉ Thúy tỷ tỷ, ta tới chào từ biệt.
"
Phỉ Thúy gật đầu cười, lại lấy ra ba lượng bạc từ trong túi, "Lần này vất vả cho ngươi rồi.
"
Cung Hỉ cười nhận lấy.
"Đây là lão phu nhân bảo ta chuyển cho tỷ tỷ.
"
Sau khi Cung Hỉ hoàn thành nhiệm vụ, lại hàn huyên hai câu, rồi trực tiếp rời đi.
Phỉ Thúy cũng không mở túi tiền mà Cung Hỉ đưa ngay tại chỗ.
"Phỉ Thúy, ngươi thật đúng là hào phóng, vung tay chính là ba lượng bạc, ngươi chê tiền nhiều thì cho chúng ta dùng, hà cớ gì làm giàu cho người ngoài râu ria.
" Tuy rằng Lưu thị nói giọng chanh chua, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào túi tiền của nàng.
"Liên quan gì đến ngươi!"
Hoàng thị lớn tiếng thẳng thừng nói.
Nữ nhi nhà mình chịu nhiều khổ cực như vậy, cho dù bạc trong tay nàng có nhiều hơn nữa, cũng là nàng dùng mạng đổi được, nàng muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó.
"Cha, nương.
"
Lưu thị chuẩn bị lôi kéo cha nương chồng, lần này nàng ta cảm thấy mình rất có đạo lý, dù sao ba lượng bạc này, cũng có thể khiến cả nhà nàng ta mỗi người thêm một bộ y phục mới, cứ lãng phí như vậy, quả thực chính là phá của.
Mặc kệ, lời nói của nàng ta nhất định có tác dụng.
Đặc biệt là những hài tử tuổi tác còn nhỏ, bởi vì nhà nghèo, chúng căn bản không được mặc quần áo mới, nào có không muốn.
"Đại tẩu, ta nhớ không lầm lúc Phỉ Thúy trở về đã cho bốn tấm vải, như vậy còn chưa đủ làm quần áo mới sao?" Hoàng thị mỉa mai nói.
Lưu thị không cách nào phản bác được lời nói này, cũng không thể nói, nàng ta cảm thấy chất vải kia quá tốt, định mang bán đổi lấy tiền.
Đối với người nhà, trong lòng Phỉ Thúy đã có tính toán, cho nên không nhiều lời.
Sau khi trở lại phòng mở túi tiền ra, bên trong là một miếng ngọc bội, còn có một tờ giấy, bên trên có dòng chữ, bảo nàng nếu như gặp khó khăn gì, có thể đến tìm huyện lệnh của nơi này, hắn là cháu trai họ hàng xa của Tần ma ma.
Trong lòng Phỉ Thúy ấm áp, cất kỹ ngọc bội.
"Rửa cho sạch!"
Giọng nói của nhị tỷ vang lên, "Ngươi nhìn xem, người các ngươi có bẩn hay không.
"
"Nhị tỷ, đã sạch rồi.
"
Bình An giơ bàn tay ướt sũng nói.
"Cái này mà sạch sao? Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay sạch sẽ, trong kẽ hở móng tay của ngươi là cái gì?" Minh Châu vốn không phải người thích xen vào việc của người khác, chỉ là, ai bảo nàng ấy phải cùng ngồi ăn cơm với đám củ cải nhỏ này chứ.
Cũng chính bởi vì như vậy, trước mỗi bữa ăn, nàng ấy đều phải nghiêm khắc kiểm tra, nếu không sẽ thấy ớn đến mức ăn không vô.
Không ngờ hôm qua không trông chừng, hôm nay đám tiểu tử này lại bắt đầu lười biếng, thả tay trong nước một chút đã chuẩn bị chạy đi ăn cơm, "Ta nói cho các ngươi biết, nếu không nghiêm túc rửa, ta sẽ đánh đòn.
"
Những hài tử lớn một chút còn tốt, các đệ đệ muội muội mới ba bốn tuổi, ngửi mùi thịt trên bàn cơm, trong lòng gấp đến mức không chịu được, nhị tỷ còn hết lần này đến lần khác nhất quyết ngăn cản, nhìn các ca ca tỷ tỷ vượt qua kiểm tra đi vào nhà chính, lo lắng thịt bị ăn hết, lập tức òa khóc.
"Không được khóc.
"
Bình luận truyện