Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng
Quyển 3 - Chương 31: Ngao mao tuyết Hung Nô tập Vũ Uy
(Giải thích tựa chương: Tuyết như lông ngỗng Hung Nô tập kích Vũ Uy)
Trời cuối Thu nhạn bay cỏ héo, quay đầu nhìn lại, khắp vùng thảo nguyên nơi nơi đều lộ vẻ xác xơ, Ôn hầu xuất lĩnh năm ngàn binh Tịnh Châu, dọc theo Vạn Lý trường thành đi lên phía Bắc, đường đi quanh co khúc khuỷu, vừa đi vừa nghỉ khoảng mười ngày mới đến Tây Hạ.
Lã Bố vào thảo nguyên như cá gặp nước, bọn thú nhỏ dọc đường đi hắn đều không để ý, cho đến một nơi có địa hình cao, xa xa rừng rậm kéo dài, mới hạ lệnh cho binh sĩ mở đại kỳ, chia thành trăm người một đội, bắt đầu vây săn khắp nơi.
Hết thảy đều rành mạch rõ ràng, quả nhiên là tay săn lão luyện,
Kỳ Lân cưỡi Xích thố, nhìn Lã Bố cưỡi một chiến mã khác, cầm đại cung trong tay bắn trái bắn phải, như đứa trẻ hào hứng chơi trò săn thú, không khỏi buồn cười.
Lã Bố không quay đầu lại quơ quơ tay ra hiệu, vô cùng thần bí nói với Kỳ Lân: “Hooo, chờ chốc nữa bắt cho ngươi con mồi thật to.”
Lính liên lạc phi nhanh như bay, Lã Bố hạ lệnh: “Thổi tù và!”
Mọi người xếp thành một hàng, đồng loạt thổi tù và sừng trâu, âm thanh vang dội, chim chóc trong trừng hoảng hốt bay lên từng bầy, ngựa cũng hí lồng lên, vô số binh sĩ phất cờ hò reo, rút tên lệnh bắn loạn xạ.
Dã thú trong rừng kinh hoảng chạy tán loạn, cuối cùng tìm được lối thoát duy nhất Lã bố cố ý để ngỏ, toàn bộ đều chạy theo hướng đó. Trong hơn một trăm mẫu rừng thì có hơn một ngàn con thú cỡ trung, tiếng gấu rống gầm không dứt xông vào thảo nguyên.
Lã Bố giục ngựa, áo choàng đỏ tung bay, dẫn dắt binh lính đang vây kín chờ lệnh nhanh chóng tách thành hai cánh, vây toàn bộ nơi này.
Lã Bố rút tên bắn ngay mắt trái của một con gấu khiến nó lồng lên giận dữ, rồi lập tức tung người, rút đao bên eo chém ra một đường đẹp mắt.
“Hay!” Kỳ Lân ở xa xa cỗ vũ.
Tên bắt đầu bay như mưa, bầy sói thay nhau ngã xuống, con gấu bị tấn công lúc nãy mang theo vết máu chật vật trốn chạy, từng con từng con ngã xuống, con lợn rừng cuối cùng cũng nằm yên bất động, chúng quân hoan hô, đến gần dùng trường mâu, chiến kích giết chết.
Lã Bố huơ đao chặt một đoạn sừng trâu, ném cho Kỳ Lân.
“Hạng nhất đấy!” Lã Bố lười biếng cười nói, giơ ngón tay cái.
Kỳ Lân đưa tay ra tóm được, Lã Bố lấy xong cái sừng trâu, bèn cởi áo khoác lông chồn ra, chỉ mặc một cái quần bằng da thú, cả người toàn là máu gấu, binh sĩ dâng túi nước, hắn cũng không sợ lạnh, nâng túi lên xối từ trên đầu xối xuống, đứng trong gió lạnh phấn chấn hô to: “Mau thu dọn, lột da lấy thịt, trưa nay lên đường đến nơi tiếp theo.”
Chúng binh sĩ ồn ào nhận lệnh, Kỳ Lân cất sừng trâu vào túi bên hông, Lã Bố ngửi mùi máu tươi trên tay, lắc lắc người mặc áo vào, cười nói: “Thấy thế nào?”
Kỳ Lân tâm phục khẩu phục: “Ngươi thích hợp làm thợ săn hơn đấy.”
Lã Bố giục ngựa chầm chậm đi dọc theo bìa rừng, thản nhiên nói: “Ban đầu ta là thợ săn chứ gì, hồi còn nhỏ theo người lớn lên núi săn bắn, mấy năm nay vào Trung Nguyên kiếm ăn, cảm thấy không tự do tự tại như đi săn thú… Được rồi, lấy chút rượu đến đây đi.”
Kỳ Lân lắc lắc túi rượu với Lã Bố, ý là có thể lãnh thưởng.
Lã Bố liếm liếm môi: “Gần chút.”
Kỳ Lân chế nhạo: “Tiểu tâm can.”
Lã Bố: “Ừ, tiểu bảo bối.”
Kỳ Lân cảm thấy buồn cười, mở nấp: “Không được uống nhiều.”
Lã Bố uống mấy ngụm rượu trong túi trên tay Kỳ Lân, cảm thấy chếnh choáng say, huýt gió một tiếng, binh lính đồng loạt khởi hành, da và thịt tươi được gói cẩn thận đặt trên lưng ngựa, đoàn người đi càng sâu vào thảo nguyên.
Qua mấy ngày, động vật độ thời gian này đều béo mập chuẩn bị ngủ đông, khe núi, trong rừng, thậm chí khắp thảo nguyên mênh mông mịt mù, đều bị Lã Bố ngắm trúng, năm ngàn binh lính lúc đến hai tay trống trơn, đến ngày thứ mười bốn, không ai nghĩ sẽ thu hoạch được nhiều như vậy.
Hơn một ngàn cái máng trượt được ngựa kéo, chất đầy da thú như từng ngọn núi nhỏ, bên dưới da là thịt tươi đã được ướp muối, cứ thế đi tiếp, thiên không bắt đầu hạ những trận tuyết như hoa rơi.
Gió thổi ào ào trên thảo nguyên, làm tung bay những vụn tuyết nhỏ.
“Thời tiết thay đổi rồi.” Lã Bố nói: “Không săn nữa, về thôi.”
Lần này thắng lợi trở về quả thật ngoài dự liệu của Kỳ Lân, ban đầu hắn chỉ cho rằng ra ngoài đi dạo một chuyến, săn vài con hươu về cho có tiếng đi săn mà thôi.
Không ngờ Lã Bố nói được làm được, mấy vạn bộ da lông động vật, thịt muối cũng đủ cho toàn thành Lũng Tây trải qua mùa Đông dài đằng đẳng.
“Đàn hươu kìa!”
Sau khi Lã Bố hạ lệnh rút về không bao lâu, từ xa xa truyền đến tiếng gào.
Kỳ Lân nhảy lên lưng Xích Thố, trên cao nhìn ra xa, thấy một đàn hươu đang vòng qua núi đá, ùn ùn trốn chạy, đứng bên bờ suối quan sát tình hình, có ít nhất cũng phải năm trăm con.
Lã Bố há miệng kinh ngạc, lát sau nói: “Đừng lên tiếng!”
Kỳ Lân hỏi: “Muốn bắt à?”
Lã Bố đáp: “Bắt chứ, thịt nai, lưỡi nai là món quý của quê ta, nghe ta, không được làm bừa. Ngươi ngồi trên ngựa đợi, ta dẫn người đi bộ tới đó.”
Con hươu đầu đàn đang uống nước cảnh giác ngẩng đầu, tiếng huân theo gió từ xa bay tới, đàn hươu lại vội cúi đầu uống nước.
Lã Bố giơ ngón cái với Kỳ Lân, dẫn người chầm chậm đến gần.
Chỉ một lát sau, hươu đực kêu lên một tiếng, quay đầu dẫn dắt toàn bộ đàn hươu bắt đầu chạy.
Lã Bố quát: “Bắn tên!”
Trong nháy mắt, từ mặt đất ngàn mũi tên bay lên, Kỳ Lân đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa một con hươu cái đang nhìn hắn chằm chằm.
Khoảng khắc đó, Lã Bố cũng có cảm ứng trong lòng, quay đầu lại nhìn phía xa xa, thấy Xích Thố đang sợ hãi, từng bước lui về phía sau.
Kỳ Lân đang muốn quay đầu ngựa, Lã Bố đã tung người xông tới, nhảy lên lưng Xích Thố, nói: “Đó là lộc vương, đừng cho nó thoát! Giá!”
Xích Thố hí vang phục tùng Lã Bố, cất vó chạy nước rút về hướng hươu trắng.
“Này, khoan đã…” Kỳ Lân còn chưa nói hết, Lã Bố đã hạ lệnh: “Ngươi ra phía sau đi, chuẩn bị bắn tên!”
Tuyết bay đầy trời, Xích Thố tung vó phi như bay, hươu trắng cũng vội quay đầu chạy trốn, một chấm đỏ tươi và một chấm trắng như tuyết dần dần kéo xa khoảng cách.
Kỳ Lân đạp lên giày săn của Lã Bố, nhanh nhẹn xoay người, lấy trường cung trên lưng hắn xuống: “Lộc vương có con cái sao?”
Lã Bố không rõ lắm, chính hắn cũng lần đầu nhìn thấy hươu trắng như tuyết thế này, chốc sau mới đáp: “Đuổi kịp trước rồi nói sau.”
Xích Thố phi nhanh, vó như có gió, Kỳ Lân rút tên ra bắn, nhưng hươu trắng cứ như có mắt sau đầu, biết hướng tên bay mà nhẹ nhàng né tránh, hai người bị nó bỏ xa hơn trăm trượng, không cần biết chạy nhanh thế nào, cũng không có cách gì đuổi kịp.
Lã Bố: “Hươu hươu hươu hươu—”
“Đừng đuổi theo nữa! Ta sắp không hiểu hươu nghĩa là gì luôn rồi!” Kỳ Lân thét trong tiếng gió ù ù.
Lã Bố vẫn phóng ngựa phi nhanh lớn tiếng đáp: “Đuổi thêm lát nữa xem, con hươu đó đẹp như vậy!! Bắt cho ngươi…”
Lã Bố đuổi theo chừng bốn canh giờ, bắt đầu từ nơi nhổ trại thẳng một đường đến thảo nguyên mờ mịt, tuyết rơi càng lúc càng dày, mênh mông một màu xám trắng, cho đến khi mỗi lần Xích Thố cất vó tuyết lại bị xới tung, bay cao cả hai thước, rốt cục lạc mất phương hướng giữa hoang vu.
Hươu trắng cũng biệt tâm không thấy.
Lã Bố bỗng nhiên ngộ ra: “Nhất định là yêu quái!”
Kỳ Lân: “…”
Kỳ Lân nhìn toàn cảnh xung quanh, xa xa là núi đá đen thẳm, tuyết lớn bay đầy trời, mà trời lại đang tối dần.
“Đây là đâu?”
Lã Bố mở bản đồ, cả buổi cũng không biết chỗ này là ở đâu, không trung không thấy mặt trời, bản thân quá kích động bỏ lại binh sĩ chẳng nói chẳng rằng chạy đi.
“Xích Thố ngày đi ngàn dặm, hôm nay ra hết sức thế này…” Lã Bố xuống ngựa: “Chúng ta cách nơi cắm trại ít nhất ba trăm dặm.”
Xích Thố chạy đến mệt lả, cả người toàn là mồ hôi đỏ thẫm rơi trên mặt tuyết, như hàn mai nở rộ.
“Nghỉ ngơi một lát, tìm chỗ nào đó qua đêm, ngày mai rồi về.” Lã Bố dẫn Xích Thố, đưa Kỳ Lân đến vách đá sau núi tránh gió, lại đi nhặt vài cây khô đốt lửa.
Trải qua một phen gian nan, hai người quả thật đã vượt qua biên giới Tây Hán, vào vùng đất của người Hung Nô sinh sống.
Ở phía sau núi, Lã Bố vòng đi vòng lại mấy vòng, bắt được hai con thỏ hoang, Kỳ Lân nướng thịt, Lã Bố vừa nói lầm bầm gì đó vừa tập trung rắc muối.
Tuyết càng lúc càng lớn, ăn xong, Lã Bố kéo Xích Thố đến, Xích Thố hiểu ý, nằm xuống kế bên sườn núi, miệng vẫn không ngừng nhai cỏ khô.
Phía ngoài có Xích Thố che gió, Lã Bố dang chân, ôm Kỳ Lân ngồi vào lòng mình, hai người rúc sát vào nhau.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt Kỳ Lân, Lã Bố không ngủ được, cởi mũ xuống che lên mặt Kỳ Lân.
Kỳ Lân thở sâu nhẹ nhàng, dường như đã ngủ.
Lã Bố lại nhịn không được nhấc mũ lên, bần thần nhìn môi Kỳ Lân, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lát sau, tên lỗ mãng lại nhấc mũ lên, che lại đôi mắt đang nhắm của Kỳ Lân, ghé mặt lại gần một chút, hơi thở của hai người cũng dần thay đổi, Lã Bố giống như muốn hôn trộm một cái.
Kỳ Lân: “…”
Hô hấp của Lã Bố trở nên gấp gáp hơn.
Xích Thố tò mò quay đầu quan sát tình hình.
Lã Bố phẩy ngón tay, làm khẩu hình ‘Tránh ra.’, Xích Thố khôn ngoan quay đi chỗ khác, không nhìn nữa.
“Giống như nữ nhân…” Đôi môi kiên định mấp máy, lẩm nhẩm trong miệng: “Nữ nhân…”
“Nữ…” Tiếng nói của Lã Bố rất nhỏ.
Kỳ Lân trở mình, Lã Bố vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Không biết qua bao lâu, Xích Thố ngẩng đầu cảnh giác, Lã Bố mở mắt nhíu mày.
“Có người đến.” Kỳ Lân vẫn nhắm mắt, cười nhạo nói: “Không phải người của chúng ta, làm sau bây giờ?”
Lã Bố nghiêng tai dán trên đá nghe động tĩnh: “Gần năm trăm người… Ngươi không ngủ à? Để ta đi xem sao.”
Kỳ Lân ngăn: “Đừng đi, ngươi giả vờ ngủ tiếp đi, nếu là người Hung Nô, có lẽ không phát hiện ra chúng ta mà đi qua luôn.”
Lã Bố nghĩ thấy có lý, hai người đi lạc, chỉ sợ có việc bất ngờ.
Ngay lúc đó, người Hung Nố lớn tiếng quát to, vòng qua vách núi, Xích Thố cảnh giác đứng dậy hí dài, hai người bại lộ hành tung.
Nháy mắt, đầu óc Kỳ Lân làm việc thật nhanh: “Ngươi biết nói tiếng Hung Nô không?”
Lã Bố thản nhiên gật đầu, Kỳ Lân lại nói: “Nếu bị bắt tra hỏi, cứ nói chúng ta là thợ săn ở Lũng Tây, trong thành Lũng Tây nội loạn, mấy hôm trước trốn ra được.”
Lã Bố hiểu, nếu người Hung Nô nghe tin thành Lũng tây đại loạn, chắc chắn sẽ chạy đến cướp bóc, như thế sẽ giúp hai người dẫn đường, có thể thuận tiện gặp đội của mình rồi bắt gọn kỵ binh Hung Nô ngay trước thành.
Kỵ binh Hung Nô phát hiện ra hai người, lại thấy Xích Thố, kinh ngạc vô cùng, lấy giáo dài chỉ vào hai người một ngựa, bắt bọn hắn đứng dậy đi ra khỏi vách núi.
Lã Bố dùng tiếng Hung Nô nói mấy câu, nhóm kỵ binh tản ra, không tin tưởng lắm quan sát bọn họ.
Giữa vòng vây có một người đi ra, vẻ mặt hung tợn, râu quai nón, kiêu căng vô lễ quát hỏi.
“Hắn nói gì?” Kỳ Lân nghe không hiểu.
Lã Bố nói: “Hỏi tại sao chúng ta không vào thành lại chạy đến đây.”
Kỳ Lân hơi trầm ngâm: “Giữ đường đuổi theo một con hươu trắng nên bị lạc đường.”
Lã Bố phiên dịch lại, chúng kỵ binh lớn tiếng ồn ào, có vẻ vô cùng phẫn nộ.
Kỳ Lân: “Nói gì?”
Lã Bố chọt chọt đầu Kỳ Lân: “Ý kiến tào lao, con hươu trắng đó là hươu thần của bọn hắn!”
Kỳ Lân:”…”
Đội trưởng kỵ binh quát im mọi người, cực kỳ nghi ngờ đánh giá hai người Lã Bố và Kỳ Lân, mũi giáo chỉ thẳng vào Kỳ Lân, liên thanh hỏi mấy câu.
Kỳ Lân đang muốn hỏi, Lã Bố đã lớn tiếng trả lời, chúng kỵ binh cười vang, ác ý nhìn chằm chằm Kỳ Lân.
Lã Bố bảo vệ Kỳ Lân phía sau, gân trên trán hằn lên, dường như cực kỳ phẫn nộ, rống to mấy câu, chúng binh đều gật đầu, tản ra.
“Các ngươi nói gì vậy?” Kỳ Lân không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lã Bố gằn giọng: “Chúng bảo ngươi không giống thợ săn, hỏi ngươi là ai.”
Lúc này Kỳ Lân mới nhớ ra, bản thân hắn mặc áo lông thú quý giá, làm da trắng nõn, không giống người trường kỳ làm việc vất vả gì cả. Trong khi Lã Bố lại rất cường tráng, nhìn sơ quá giống như đôi vợ chồng thợ săn hơn.
Một nam nhân trưởng thành đi cùng với một thiếu nhiên nho nhỏ, không khỏi làm người ta cảm thấy lạ lùng.
Lã Bố giải thích với chúng: Bản thân hắn là thợ săn trong thành Lũng Tây, Kỳ Lân lại là đại thiếu gia con nhà giàu trong thành, trên đất người Hán có biến loạn, nên mới chạy trốn cùng nhau.
Về phần chạy trốn này là do chung tình hay dụ dỗ, người kia là thiếu gia hay nam sủng, thì đành mặc cho người Hung Nô phỏng đoán đi.
Kỳ Lân mơ hồ đoán được nên cũng không hỏi nhiều, lát sau người Hung Nô lấy dây gân trâu đến, cột hai tay của Lã Bố và Kỳ Lân, Xích Thố bị mang đi xem như chiến lợi phẩm, hai người bị đẩy tới lồng gỗ ở cuối đoàn.
Đúng lúc có dịp ngồi xe, Kỳ Lân cảm thấy vô cùng vừa lòng, mấy sợi dây gân trâu kia có cũng như không, Lã Bố chỉ cần kéo một chút là bứt đứt, trên tay Kỳ Lân còn có Hiên Viên kiếm càng không thèm để ý.
Kỳ Lân lên tiếng: “Trước cứ đi nhờ xe đi, ngủ một giấc rồi lại nói.”
Lã Bố nghe người trong đội xe thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, đột nhiên nói: “Bọn chúng muốn đến Vũ Uy cướp bóc, xong mới đi Lũng Tây.”
“Vũ Uy?” Kỳ Lân nhíu mi: “Chỗ của Mã Đằng à?”
Lã Bố gật đầu, hờ hững nói: “Lúc đến ngoài thành ta sẽ cướp ngựa của chúng, ngươi cứ ngủ đi.” Nói xong thoải mái thở ra, trong xe có trải da thú, có lẽ là cướp được của phu nhân nhà giàu người Hán nào đó rồi giữ lại dùng, nằm ngủ cũng khá thoải mái.
Kỳ Lân thật sự buồn ngủ, gật gà gật gù mơ màng ngủ được một lúc. Mơ hồ nghe tiếng nói chuyện, giật mình tỉnh giấc, thấy đoàn xe đã dừng lại, đội trưởng đội kỵ binh Hung Nô đang nói gì đó với binh lính trông coi xe nhốt Kỳ Lân và Lã Bố.
Lúc hai gã Hung Nô quay đầu nhìn lại bọn họ, tên đội trưởng lại nói mấy câu, Kỳ Lân không hiểu, vội lay Lã Bố: “Phụng Tiên, dậy đi.”
Đầu Lã Bố lắc lắc, ngủ rất say.
Đội trưởng kỵ binh đi về phía bọn họ, ánh mắt hoài nghi.
Lã Bố đang thở đều lập tức dừng, tỉnh dậy.
Tên đội trưởng cầm một cây cung, hỏi một câu.
Lã Bố xuống xe, có người lấy dao cắt dây trên tay, rồi đưa trường cung cho hắn.
Gió thổi tuyết bay mù trời, Kỳ Lân nhìn ra xa xa: “Đến Vũ Uy rồi à?”
Đằng xa, sườn núi che chắn cửa thành Vũ Uy, lãnh địa của Mã Đằng không đến trăm bước.
Lã Bố nhận cung và bao đựng tên, đeo vào trên lưng, nhếch môi lẩm bẩm: “Cũng được đấy.”
“Bọn chúng bảo ngươi làm gì?” Kỳ Lân hiếu kỳ hỏi.
Lã Bố leo lên đỉnh sườn núi nhìn về phía xa xa, không yên lòng đáp: “Chúng không kéo nổi cung này, hoài nghi Hầu gia cũng kéo không được, bảo ta bắn thử.”
Kỳ Lân yên tâm hỏi tiếp: “Bắn gì? Cho ta coi với.” Dứt lời cũng lập tức nhảy xuống xe.
Lã Bố nói: “Bắn tướng quân người Hán trên tường thành kìa, ngươi nói thử coi bắn không?”
Trời tờ mờ sáng, Kỳ Lân nhìn thấy đại kỳ đang tung bay giữa gió tuyết trên tường thành, trên đó thêu một chữ “MÔ.
“Ai vậy?” Kỳ Lân nghi ngờ.
Người Hung Nô nói liên tục mấy câu, Lã Bố cười ác ý đáp: “Bọn chúng nói trên đó là con của Mã Đằng, thằng nhóc Mã Siêu.”
Kỳ Lân: “Đó chính là Cẩm Mã Siêu?!”
Lã Bố kéo trường cung nhắm ngay đầu Mã Siêu, Kỳ Lân ngăn: “Đừng đừng… Ngươi đừng làm bậy, nghe ta!”
Mũi tên trên tay Lã Bố lập tức dời xuống nhắm ngay khố của Mã Siêu.
Kỳ Lân: “…”
Trong tình thế cấp bách, Kỳ Lân đập cho Lã Bố một cái ngay ót, Lã Bố bị đau, run tay, mũi tên ‘viuuuu…’ một tiếng bay đi.
“Thiếu chủ.”
“Ừm…” Mã Siêu đắc ý gật gật đầu, cưỡi ngựa diễu một vòng trên tường thành.
Binh sĩ thủ thành run lập cập, lại nghe Mã Siêu dạy dỗ: “Sợ lạnh à? Đứng thẳng cả lên! Tất cả đi ra sát bờ tường đi!”
Không ai dám nói lại, ai nấy nhìn áo choàng lông cừu quý giá của Mã Siêu đều nghĩ, ngươi bao bọc ấm áp như thế tất nhiên không sợ gió lạnh rồi, thái tử gia rảnh rỗi đến đây ra oai cái gì, mỗi người đều giận trong lòng chứ không dám nói, chỉ đành vâng dạ làm theo.
Mã Siêu cầm roi trong tay giả bộ muốn đánh, binh sĩ trên thành lâu Vũ Uy đành phải đồng loạt đi ra phía bờ tường cùng nhau đón gió.
Tuyết rơi như lông ngỗng nhẹ bay xuống, tọa kỵ của Mã Siêu là danh mã của Khương quốc “Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử” bỗng nhiên cảnh giác ngẩng đầu dựng thẳng lỗ tai.
“Sao thế?” Mã Siêu nghi ngờ.
Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử hí vang, nháy mắt lui về phía sau, suýt hất Mã Siêu rơi xuống.
“Súc sinh!” Mã Siêu cả giận mắng.
Trong ba tức, tiếng gió vù vù, một mũi tên ngoài trăm bước bay xoáy tới, lao vụt qua đỉnh đầu hắn, ghim phập vào cột đại kỳ phía sau lưng.
Dây cột cờ đứt đôi, vải đỏ xoạt một tiếng, chính xác rơi xuống cách đó mười bước.
Người Hung Nô lớn tiếng hoan hô, Mã Siêu tức muốn nổ phổi, dám làm càn trên đầu thái tử gia, lập tức xốc đại kỳ trên đầu xuống, quát: “Điểm năm trăm quân… Không, một ngàn quân! Theo ta giết ra ngoài thành!”
Kèn hiệu thổi dồn, kỵ binh Hung Nô tiến sát đến cửa thành, phó tướng trông thành khuyên can: “Thiếu chủ! Người Hung Nô đang dụ chúng ta ra ngoài rồi dẫn quân ta rời đi, hiện tại nên đóng kín cửa thành, bắn tên là được!”
Mã Siêu không thèm để ý hắn, giơ chân đạp viên phó tướng, giật lệnh bài, lệnh: “Tất cả lên ngựa!”
Một tháng trước, người Hung Nô đi đánh cướp mấy lần, dân chúng mấy thành trấn nhỏ chung quanh đều rút vào nội thành để tránh cướp bóc, chuẩn bị qua mùa Đông, binh lính thấy cũng không ngăn, giờ đều lên ngựa, cửa thành mở rộng, Mã Siêu dẫn hơn ngàn người ra khỏi thành Vũ Uy.
“Ngu xuẩn.” Lã Bố bình luận: “Trên tường thành bắn tên còn được, kế đơn giản như vậy cũng không phá được, quả thật là đồ bỏ.”
Lã Bố đem đại cung sau lưng giao cho Kỳ Lân, tay không bứt đứt dây thừng trên tay hắn rồi dặn: “Ngươi tìm chỗ trốn đi.”
Sau mũi tên của Lã Bố, đám người Hung Nô ngang nhiên bày trận đánh vào, không thèm để ý đến hai gã tù binh nữa.
Kỳ Lân gật đầu, nói: “Ngươi bắt sống tên đó được không? Tên Mã Siêu ấy?”
Lã Bố xem thường: “Bắt cái thùng cơm về làm gì, đem về làm lương thực dự trữ à?”
Kỳ Lân trầm ngâm không đáp, đi về phía sau xe, trong lòng nghĩ ra gì đó, lại nói: “Chúng ta vào Vũ Uy xem chút đi.”
“Muốn vào chơi à?” Lã Bố bóp xương ngón tay răng rắc, xoay xoay cổ tay, hai bàn tay nắm vào nhau, rút hai thanh đao ngắn bên hông, còn xoay mấy vòng.
Kỳ Lân đáp: “Ngươi khiến bọn họ chém giết nhau, đợi đến khi chết gần hết rồi mới ra tay không tốt hơn à?”
Lã Bố nghiêm túc nói: “Không được, Hung Nô không phải tộc ta, cũng không phải nội đấu của người Hán, làm gì có đạo lý ‘trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi’?” Dứt lời, im hơi lặng tiếng nương theo tuyết lớn khom người, Kỳ Lân thấy trước mắt nhoáng lên một cái, Lã Bố đã như một con báo săn mạnh mẽ, bất ngờ lẩn ra ngoài.
Kỳ Lân trố mắt nhìn trân trối, trước vẫn cho rằng về mặt võ học Lã Bố đã rất thuyết phục rồi, giờ mới biết kỹ xảo ám sát hành thích cũng giỏi như thế, quả là thiên tài tập võ.
Hai thanh đao ngắn này là dùng để lột da thú sau khi săn được, trên tay hắn lại được sử dụng thành thục như Họa kích, bóng trắng lấp loáng giữa trời tuyết rơi. Lã Bố theo sát ở khoảng cuối đội kỵ binh Hung Nô, nháy mắt hạ một người, chiến mã của người đó vẫn không hay biết gì phóng về phía trước.
Mã Siêu đang giao phong với quân Hung Nô ở trước trận, không ngờ hậu trận của địch nhân lại rối loạn.
“Có chuyện gì!” Mã Siêu rướn cổ nhìn ra xa, chỉ thấy quân Hung Nô chưa lao lên hết đã bắt đầu đại loạn. Mã Siêu phách lối nói: “Sợ rồi à? Không dám đánh nữa hả?”
Binh lính theo sau hắn đều lên tiếng nịnh bợ: “Thiếu chủ uy vũ—”
“Võ thuật của thiếu chủ siêu quần, bọn chó Hung Nô đều sợ hãi, trốn cả rồi—”
“Thiếu chủ khai ân, về thành thôi, lạnh quá—”
Mã Siêu làm như không nghe, cười đắc ý quát: “Đuổi theo!” Rồi mặc kệ binh mã phía sau, một mình một ngựa lao ra, giết vào giữa trận của người Hung Nô.
Hậu trận rối loạn, đội trưởng kỵ binh Hung Nô hét lớn, quay đầu lại xem tình huống, bầy ngựa đang lao về phía Lã Bố, hắn lộn một vòng ngay tại chỗ, hai tay vung ngang, đao ngắn trong tay chém qua năm sáu chiến mã, bất ngờ người rơi ngựa ngã.
Từ xa, một mũi tên xé gió bay tới, bắn rớt một gã kỵ binh.
Ngay sau đó, thêm bốn mũi tên liên tục lao đến, tiếng gió lạnh thấu xương, mỗi mũi tên bắn trúng một người, bắn cho người Hung Nô bay thẳng ra xa.
Lã Bố quay đầu cười khen: “Rất chính xác!”
Kỳ Lân nấp sau xe ngựa, quỳ một chân xuống đất hơi nghiêng người về phía sau, đặt ngang trường cung, lại lấp thêm một mũi tên, kéo căng dây cung, hét về phía xa: “Coi chừng!”
Mũi tên lóe kim quang chói mắt bay thẳng về phía Mã Siêu, bay sát qua gò má hắn, trực tiếp ghim vào một tên Hung Nô ở ngay phía sau.
Mã Siêu phát hoảng, máu nóng văng đầy cổ hắn.
“Là ai?!” Mã Siêu trợn mắt há mồm, bên người Lã Bố la liệt chân ngựa và xác người, máu đọng thành vũng lớn trên nền tuyết trắng, toàn bộ địch nhân nằm xuống, dù vết thương nằm ở đâu cũng đều là một chiêu lấy mạng.
Lã Bố đứng thẳng, người Hung Nô không ngờ mình bị tập kích, hai mặt thụ địch, vội giục ngựa vòng qua, lớn tiếng mắng chửi, chuẩn bị bắn tên, Lã Bố nghiêng đầu híp mắt, nhẹ nhàng vung đao, quét một đường sáng như tuyết bay ra ngoài, đồng thời huýt sáo.
Xích Thố thoát khỏi khống chế của kỵ binh Hung Nô, từ xa chạy tới, đao trong tay Lã Bố lao đi, tên gỗ từ xa vọt đến, cùng lúc cắm vào ngực của tên Hung Nô đang ngồi trên lưng ngựa, đội trưởng kỵ binh hét một tiếng, ngã quỵ xuống ngựa.
Binh Hung Nô hoảng kinh hồn vía, la toáng như ong vỡ tổ, mạnh ai nấy chạy về hướng Tây Bắc.
Kỳ Lân từ từ đứng lên, Lã Bố không thèm để ý đến Mã Siêu, xoay người lên Xích Thố, phóng ngựa đến phía sau xe, vươn tay, Kỳ Lân nắm tay hắn mượn lực nhảy lên Xích Thố, ngồi phía sau Lã Bố.
Mã Siêu nhìn thấy mà trợn tròn mắt.
“Tráng sĩ… Không, anh hùng! Xin dừng bước!” Mã Siêu gọi theo ầm ĩ.
Kỳ Lân nói nhỏ: “Qua đi, hắn muốn nói gì kìa.”
Lã Bố không kiên nhẫn: “Gì?”
Mã Siêu cất tiếng nói: “Mũi tên vừa rồi đối với Mạnh Khởi là ơn cứu mạng, nếu không chê, mời huynh đài theo ta, quân Vũ Uy ta hoàn toàn không có ác ý.”
Lã Bố không có ý kiến, giống như còn đang chần chờ, Mã Siêu lại nói: “Huynh đài là người Hán phải không?”
Lã Bố mất kiên nhẫn ‘Ừ’ một tiếng, Kỳ Lân nói khẽ: “Trà trộn vào thành đi, đi chơi, ta muốn dạo quanh một chút.”
Lã Bố nghe thế lại thấy hứng thú, cười nói: “Cũng được.” Nói xong giục ngựa đi tới, theo phía sau Mã Siêu, vào thành Vũ Uy.
Trời cuối Thu nhạn bay cỏ héo, quay đầu nhìn lại, khắp vùng thảo nguyên nơi nơi đều lộ vẻ xác xơ, Ôn hầu xuất lĩnh năm ngàn binh Tịnh Châu, dọc theo Vạn Lý trường thành đi lên phía Bắc, đường đi quanh co khúc khuỷu, vừa đi vừa nghỉ khoảng mười ngày mới đến Tây Hạ.
Lã Bố vào thảo nguyên như cá gặp nước, bọn thú nhỏ dọc đường đi hắn đều không để ý, cho đến một nơi có địa hình cao, xa xa rừng rậm kéo dài, mới hạ lệnh cho binh sĩ mở đại kỳ, chia thành trăm người một đội, bắt đầu vây săn khắp nơi.
Hết thảy đều rành mạch rõ ràng, quả nhiên là tay săn lão luyện,
Kỳ Lân cưỡi Xích thố, nhìn Lã Bố cưỡi một chiến mã khác, cầm đại cung trong tay bắn trái bắn phải, như đứa trẻ hào hứng chơi trò săn thú, không khỏi buồn cười.
Lã Bố không quay đầu lại quơ quơ tay ra hiệu, vô cùng thần bí nói với Kỳ Lân: “Hooo, chờ chốc nữa bắt cho ngươi con mồi thật to.”
Lính liên lạc phi nhanh như bay, Lã Bố hạ lệnh: “Thổi tù và!”
Mọi người xếp thành một hàng, đồng loạt thổi tù và sừng trâu, âm thanh vang dội, chim chóc trong trừng hoảng hốt bay lên từng bầy, ngựa cũng hí lồng lên, vô số binh sĩ phất cờ hò reo, rút tên lệnh bắn loạn xạ.
Dã thú trong rừng kinh hoảng chạy tán loạn, cuối cùng tìm được lối thoát duy nhất Lã bố cố ý để ngỏ, toàn bộ đều chạy theo hướng đó. Trong hơn một trăm mẫu rừng thì có hơn một ngàn con thú cỡ trung, tiếng gấu rống gầm không dứt xông vào thảo nguyên.
Lã Bố giục ngựa, áo choàng đỏ tung bay, dẫn dắt binh lính đang vây kín chờ lệnh nhanh chóng tách thành hai cánh, vây toàn bộ nơi này.
Lã Bố rút tên bắn ngay mắt trái của một con gấu khiến nó lồng lên giận dữ, rồi lập tức tung người, rút đao bên eo chém ra một đường đẹp mắt.
“Hay!” Kỳ Lân ở xa xa cỗ vũ.
Tên bắt đầu bay như mưa, bầy sói thay nhau ngã xuống, con gấu bị tấn công lúc nãy mang theo vết máu chật vật trốn chạy, từng con từng con ngã xuống, con lợn rừng cuối cùng cũng nằm yên bất động, chúng quân hoan hô, đến gần dùng trường mâu, chiến kích giết chết.
Lã Bố huơ đao chặt một đoạn sừng trâu, ném cho Kỳ Lân.
“Hạng nhất đấy!” Lã Bố lười biếng cười nói, giơ ngón tay cái.
Kỳ Lân đưa tay ra tóm được, Lã Bố lấy xong cái sừng trâu, bèn cởi áo khoác lông chồn ra, chỉ mặc một cái quần bằng da thú, cả người toàn là máu gấu, binh sĩ dâng túi nước, hắn cũng không sợ lạnh, nâng túi lên xối từ trên đầu xối xuống, đứng trong gió lạnh phấn chấn hô to: “Mau thu dọn, lột da lấy thịt, trưa nay lên đường đến nơi tiếp theo.”
Chúng binh sĩ ồn ào nhận lệnh, Kỳ Lân cất sừng trâu vào túi bên hông, Lã Bố ngửi mùi máu tươi trên tay, lắc lắc người mặc áo vào, cười nói: “Thấy thế nào?”
Kỳ Lân tâm phục khẩu phục: “Ngươi thích hợp làm thợ săn hơn đấy.”
Lã Bố giục ngựa chầm chậm đi dọc theo bìa rừng, thản nhiên nói: “Ban đầu ta là thợ săn chứ gì, hồi còn nhỏ theo người lớn lên núi săn bắn, mấy năm nay vào Trung Nguyên kiếm ăn, cảm thấy không tự do tự tại như đi săn thú… Được rồi, lấy chút rượu đến đây đi.”
Kỳ Lân lắc lắc túi rượu với Lã Bố, ý là có thể lãnh thưởng.
Lã Bố liếm liếm môi: “Gần chút.”
Kỳ Lân chế nhạo: “Tiểu tâm can.”
Lã Bố: “Ừ, tiểu bảo bối.”
Kỳ Lân cảm thấy buồn cười, mở nấp: “Không được uống nhiều.”
Lã Bố uống mấy ngụm rượu trong túi trên tay Kỳ Lân, cảm thấy chếnh choáng say, huýt gió một tiếng, binh lính đồng loạt khởi hành, da và thịt tươi được gói cẩn thận đặt trên lưng ngựa, đoàn người đi càng sâu vào thảo nguyên.
Qua mấy ngày, động vật độ thời gian này đều béo mập chuẩn bị ngủ đông, khe núi, trong rừng, thậm chí khắp thảo nguyên mênh mông mịt mù, đều bị Lã Bố ngắm trúng, năm ngàn binh lính lúc đến hai tay trống trơn, đến ngày thứ mười bốn, không ai nghĩ sẽ thu hoạch được nhiều như vậy.
Hơn một ngàn cái máng trượt được ngựa kéo, chất đầy da thú như từng ngọn núi nhỏ, bên dưới da là thịt tươi đã được ướp muối, cứ thế đi tiếp, thiên không bắt đầu hạ những trận tuyết như hoa rơi.
Gió thổi ào ào trên thảo nguyên, làm tung bay những vụn tuyết nhỏ.
“Thời tiết thay đổi rồi.” Lã Bố nói: “Không săn nữa, về thôi.”
Lần này thắng lợi trở về quả thật ngoài dự liệu của Kỳ Lân, ban đầu hắn chỉ cho rằng ra ngoài đi dạo một chuyến, săn vài con hươu về cho có tiếng đi săn mà thôi.
Không ngờ Lã Bố nói được làm được, mấy vạn bộ da lông động vật, thịt muối cũng đủ cho toàn thành Lũng Tây trải qua mùa Đông dài đằng đẳng.
“Đàn hươu kìa!”
Sau khi Lã Bố hạ lệnh rút về không bao lâu, từ xa xa truyền đến tiếng gào.
Kỳ Lân nhảy lên lưng Xích Thố, trên cao nhìn ra xa, thấy một đàn hươu đang vòng qua núi đá, ùn ùn trốn chạy, đứng bên bờ suối quan sát tình hình, có ít nhất cũng phải năm trăm con.
Lã Bố há miệng kinh ngạc, lát sau nói: “Đừng lên tiếng!”
Kỳ Lân hỏi: “Muốn bắt à?”
Lã Bố đáp: “Bắt chứ, thịt nai, lưỡi nai là món quý của quê ta, nghe ta, không được làm bừa. Ngươi ngồi trên ngựa đợi, ta dẫn người đi bộ tới đó.”
Con hươu đầu đàn đang uống nước cảnh giác ngẩng đầu, tiếng huân theo gió từ xa bay tới, đàn hươu lại vội cúi đầu uống nước.
Lã Bố giơ ngón cái với Kỳ Lân, dẫn người chầm chậm đến gần.
Chỉ một lát sau, hươu đực kêu lên một tiếng, quay đầu dẫn dắt toàn bộ đàn hươu bắt đầu chạy.
Lã Bố quát: “Bắn tên!”
Trong nháy mắt, từ mặt đất ngàn mũi tên bay lên, Kỳ Lân đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa một con hươu cái đang nhìn hắn chằm chằm.
Khoảng khắc đó, Lã Bố cũng có cảm ứng trong lòng, quay đầu lại nhìn phía xa xa, thấy Xích Thố đang sợ hãi, từng bước lui về phía sau.
Kỳ Lân đang muốn quay đầu ngựa, Lã Bố đã tung người xông tới, nhảy lên lưng Xích Thố, nói: “Đó là lộc vương, đừng cho nó thoát! Giá!”
Xích Thố hí vang phục tùng Lã Bố, cất vó chạy nước rút về hướng hươu trắng.
“Này, khoan đã…” Kỳ Lân còn chưa nói hết, Lã Bố đã hạ lệnh: “Ngươi ra phía sau đi, chuẩn bị bắn tên!”
Tuyết bay đầy trời, Xích Thố tung vó phi như bay, hươu trắng cũng vội quay đầu chạy trốn, một chấm đỏ tươi và một chấm trắng như tuyết dần dần kéo xa khoảng cách.
Kỳ Lân đạp lên giày săn của Lã Bố, nhanh nhẹn xoay người, lấy trường cung trên lưng hắn xuống: “Lộc vương có con cái sao?”
Lã Bố không rõ lắm, chính hắn cũng lần đầu nhìn thấy hươu trắng như tuyết thế này, chốc sau mới đáp: “Đuổi kịp trước rồi nói sau.”
Xích Thố phi nhanh, vó như có gió, Kỳ Lân rút tên ra bắn, nhưng hươu trắng cứ như có mắt sau đầu, biết hướng tên bay mà nhẹ nhàng né tránh, hai người bị nó bỏ xa hơn trăm trượng, không cần biết chạy nhanh thế nào, cũng không có cách gì đuổi kịp.
Lã Bố: “Hươu hươu hươu hươu—”
“Đừng đuổi theo nữa! Ta sắp không hiểu hươu nghĩa là gì luôn rồi!” Kỳ Lân thét trong tiếng gió ù ù.
Lã Bố vẫn phóng ngựa phi nhanh lớn tiếng đáp: “Đuổi thêm lát nữa xem, con hươu đó đẹp như vậy!! Bắt cho ngươi…”
Lã Bố đuổi theo chừng bốn canh giờ, bắt đầu từ nơi nhổ trại thẳng một đường đến thảo nguyên mờ mịt, tuyết rơi càng lúc càng dày, mênh mông một màu xám trắng, cho đến khi mỗi lần Xích Thố cất vó tuyết lại bị xới tung, bay cao cả hai thước, rốt cục lạc mất phương hướng giữa hoang vu.
Hươu trắng cũng biệt tâm không thấy.
Lã Bố bỗng nhiên ngộ ra: “Nhất định là yêu quái!”
Kỳ Lân: “…”
Kỳ Lân nhìn toàn cảnh xung quanh, xa xa là núi đá đen thẳm, tuyết lớn bay đầy trời, mà trời lại đang tối dần.
“Đây là đâu?”
Lã Bố mở bản đồ, cả buổi cũng không biết chỗ này là ở đâu, không trung không thấy mặt trời, bản thân quá kích động bỏ lại binh sĩ chẳng nói chẳng rằng chạy đi.
“Xích Thố ngày đi ngàn dặm, hôm nay ra hết sức thế này…” Lã Bố xuống ngựa: “Chúng ta cách nơi cắm trại ít nhất ba trăm dặm.”
Xích Thố chạy đến mệt lả, cả người toàn là mồ hôi đỏ thẫm rơi trên mặt tuyết, như hàn mai nở rộ.
“Nghỉ ngơi một lát, tìm chỗ nào đó qua đêm, ngày mai rồi về.” Lã Bố dẫn Xích Thố, đưa Kỳ Lân đến vách đá sau núi tránh gió, lại đi nhặt vài cây khô đốt lửa.
Trải qua một phen gian nan, hai người quả thật đã vượt qua biên giới Tây Hán, vào vùng đất của người Hung Nô sinh sống.
Ở phía sau núi, Lã Bố vòng đi vòng lại mấy vòng, bắt được hai con thỏ hoang, Kỳ Lân nướng thịt, Lã Bố vừa nói lầm bầm gì đó vừa tập trung rắc muối.
Tuyết càng lúc càng lớn, ăn xong, Lã Bố kéo Xích Thố đến, Xích Thố hiểu ý, nằm xuống kế bên sườn núi, miệng vẫn không ngừng nhai cỏ khô.
Phía ngoài có Xích Thố che gió, Lã Bố dang chân, ôm Kỳ Lân ngồi vào lòng mình, hai người rúc sát vào nhau.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt Kỳ Lân, Lã Bố không ngủ được, cởi mũ xuống che lên mặt Kỳ Lân.
Kỳ Lân thở sâu nhẹ nhàng, dường như đã ngủ.
Lã Bố lại nhịn không được nhấc mũ lên, bần thần nhìn môi Kỳ Lân, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lát sau, tên lỗ mãng lại nhấc mũ lên, che lại đôi mắt đang nhắm của Kỳ Lân, ghé mặt lại gần một chút, hơi thở của hai người cũng dần thay đổi, Lã Bố giống như muốn hôn trộm một cái.
Kỳ Lân: “…”
Hô hấp của Lã Bố trở nên gấp gáp hơn.
Xích Thố tò mò quay đầu quan sát tình hình.
Lã Bố phẩy ngón tay, làm khẩu hình ‘Tránh ra.’, Xích Thố khôn ngoan quay đi chỗ khác, không nhìn nữa.
“Giống như nữ nhân…” Đôi môi kiên định mấp máy, lẩm nhẩm trong miệng: “Nữ nhân…”
“Nữ…” Tiếng nói của Lã Bố rất nhỏ.
Kỳ Lân trở mình, Lã Bố vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Không biết qua bao lâu, Xích Thố ngẩng đầu cảnh giác, Lã Bố mở mắt nhíu mày.
“Có người đến.” Kỳ Lân vẫn nhắm mắt, cười nhạo nói: “Không phải người của chúng ta, làm sau bây giờ?”
Lã Bố nghiêng tai dán trên đá nghe động tĩnh: “Gần năm trăm người… Ngươi không ngủ à? Để ta đi xem sao.”
Kỳ Lân ngăn: “Đừng đi, ngươi giả vờ ngủ tiếp đi, nếu là người Hung Nô, có lẽ không phát hiện ra chúng ta mà đi qua luôn.”
Lã Bố nghĩ thấy có lý, hai người đi lạc, chỉ sợ có việc bất ngờ.
Ngay lúc đó, người Hung Nố lớn tiếng quát to, vòng qua vách núi, Xích Thố cảnh giác đứng dậy hí dài, hai người bại lộ hành tung.
Nháy mắt, đầu óc Kỳ Lân làm việc thật nhanh: “Ngươi biết nói tiếng Hung Nô không?”
Lã Bố thản nhiên gật đầu, Kỳ Lân lại nói: “Nếu bị bắt tra hỏi, cứ nói chúng ta là thợ săn ở Lũng Tây, trong thành Lũng Tây nội loạn, mấy hôm trước trốn ra được.”
Lã Bố hiểu, nếu người Hung Nô nghe tin thành Lũng tây đại loạn, chắc chắn sẽ chạy đến cướp bóc, như thế sẽ giúp hai người dẫn đường, có thể thuận tiện gặp đội của mình rồi bắt gọn kỵ binh Hung Nô ngay trước thành.
Kỵ binh Hung Nô phát hiện ra hai người, lại thấy Xích Thố, kinh ngạc vô cùng, lấy giáo dài chỉ vào hai người một ngựa, bắt bọn hắn đứng dậy đi ra khỏi vách núi.
Lã Bố dùng tiếng Hung Nô nói mấy câu, nhóm kỵ binh tản ra, không tin tưởng lắm quan sát bọn họ.
Giữa vòng vây có một người đi ra, vẻ mặt hung tợn, râu quai nón, kiêu căng vô lễ quát hỏi.
“Hắn nói gì?” Kỳ Lân nghe không hiểu.
Lã Bố nói: “Hỏi tại sao chúng ta không vào thành lại chạy đến đây.”
Kỳ Lân hơi trầm ngâm: “Giữ đường đuổi theo một con hươu trắng nên bị lạc đường.”
Lã Bố phiên dịch lại, chúng kỵ binh lớn tiếng ồn ào, có vẻ vô cùng phẫn nộ.
Kỳ Lân: “Nói gì?”
Lã Bố chọt chọt đầu Kỳ Lân: “Ý kiến tào lao, con hươu trắng đó là hươu thần của bọn hắn!”
Kỳ Lân:”…”
Đội trưởng kỵ binh quát im mọi người, cực kỳ nghi ngờ đánh giá hai người Lã Bố và Kỳ Lân, mũi giáo chỉ thẳng vào Kỳ Lân, liên thanh hỏi mấy câu.
Kỳ Lân đang muốn hỏi, Lã Bố đã lớn tiếng trả lời, chúng kỵ binh cười vang, ác ý nhìn chằm chằm Kỳ Lân.
Lã Bố bảo vệ Kỳ Lân phía sau, gân trên trán hằn lên, dường như cực kỳ phẫn nộ, rống to mấy câu, chúng binh đều gật đầu, tản ra.
“Các ngươi nói gì vậy?” Kỳ Lân không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lã Bố gằn giọng: “Chúng bảo ngươi không giống thợ săn, hỏi ngươi là ai.”
Lúc này Kỳ Lân mới nhớ ra, bản thân hắn mặc áo lông thú quý giá, làm da trắng nõn, không giống người trường kỳ làm việc vất vả gì cả. Trong khi Lã Bố lại rất cường tráng, nhìn sơ quá giống như đôi vợ chồng thợ săn hơn.
Một nam nhân trưởng thành đi cùng với một thiếu nhiên nho nhỏ, không khỏi làm người ta cảm thấy lạ lùng.
Lã Bố giải thích với chúng: Bản thân hắn là thợ săn trong thành Lũng Tây, Kỳ Lân lại là đại thiếu gia con nhà giàu trong thành, trên đất người Hán có biến loạn, nên mới chạy trốn cùng nhau.
Về phần chạy trốn này là do chung tình hay dụ dỗ, người kia là thiếu gia hay nam sủng, thì đành mặc cho người Hung Nô phỏng đoán đi.
Kỳ Lân mơ hồ đoán được nên cũng không hỏi nhiều, lát sau người Hung Nô lấy dây gân trâu đến, cột hai tay của Lã Bố và Kỳ Lân, Xích Thố bị mang đi xem như chiến lợi phẩm, hai người bị đẩy tới lồng gỗ ở cuối đoàn.
Đúng lúc có dịp ngồi xe, Kỳ Lân cảm thấy vô cùng vừa lòng, mấy sợi dây gân trâu kia có cũng như không, Lã Bố chỉ cần kéo một chút là bứt đứt, trên tay Kỳ Lân còn có Hiên Viên kiếm càng không thèm để ý.
Kỳ Lân lên tiếng: “Trước cứ đi nhờ xe đi, ngủ một giấc rồi lại nói.”
Lã Bố nghe người trong đội xe thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, đột nhiên nói: “Bọn chúng muốn đến Vũ Uy cướp bóc, xong mới đi Lũng Tây.”
“Vũ Uy?” Kỳ Lân nhíu mi: “Chỗ của Mã Đằng à?”
Lã Bố gật đầu, hờ hững nói: “Lúc đến ngoài thành ta sẽ cướp ngựa của chúng, ngươi cứ ngủ đi.” Nói xong thoải mái thở ra, trong xe có trải da thú, có lẽ là cướp được của phu nhân nhà giàu người Hán nào đó rồi giữ lại dùng, nằm ngủ cũng khá thoải mái.
Kỳ Lân thật sự buồn ngủ, gật gà gật gù mơ màng ngủ được một lúc. Mơ hồ nghe tiếng nói chuyện, giật mình tỉnh giấc, thấy đoàn xe đã dừng lại, đội trưởng đội kỵ binh Hung Nô đang nói gì đó với binh lính trông coi xe nhốt Kỳ Lân và Lã Bố.
Lúc hai gã Hung Nô quay đầu nhìn lại bọn họ, tên đội trưởng lại nói mấy câu, Kỳ Lân không hiểu, vội lay Lã Bố: “Phụng Tiên, dậy đi.”
Đầu Lã Bố lắc lắc, ngủ rất say.
Đội trưởng kỵ binh đi về phía bọn họ, ánh mắt hoài nghi.
Lã Bố đang thở đều lập tức dừng, tỉnh dậy.
Tên đội trưởng cầm một cây cung, hỏi một câu.
Lã Bố xuống xe, có người lấy dao cắt dây trên tay, rồi đưa trường cung cho hắn.
Gió thổi tuyết bay mù trời, Kỳ Lân nhìn ra xa xa: “Đến Vũ Uy rồi à?”
Đằng xa, sườn núi che chắn cửa thành Vũ Uy, lãnh địa của Mã Đằng không đến trăm bước.
Lã Bố nhận cung và bao đựng tên, đeo vào trên lưng, nhếch môi lẩm bẩm: “Cũng được đấy.”
“Bọn chúng bảo ngươi làm gì?” Kỳ Lân hiếu kỳ hỏi.
Lã Bố leo lên đỉnh sườn núi nhìn về phía xa xa, không yên lòng đáp: “Chúng không kéo nổi cung này, hoài nghi Hầu gia cũng kéo không được, bảo ta bắn thử.”
Kỳ Lân yên tâm hỏi tiếp: “Bắn gì? Cho ta coi với.” Dứt lời cũng lập tức nhảy xuống xe.
Lã Bố nói: “Bắn tướng quân người Hán trên tường thành kìa, ngươi nói thử coi bắn không?”
Trời tờ mờ sáng, Kỳ Lân nhìn thấy đại kỳ đang tung bay giữa gió tuyết trên tường thành, trên đó thêu một chữ “MÔ.
“Ai vậy?” Kỳ Lân nghi ngờ.
Người Hung Nô nói liên tục mấy câu, Lã Bố cười ác ý đáp: “Bọn chúng nói trên đó là con của Mã Đằng, thằng nhóc Mã Siêu.”
Kỳ Lân: “Đó chính là Cẩm Mã Siêu?!”
Lã Bố kéo trường cung nhắm ngay đầu Mã Siêu, Kỳ Lân ngăn: “Đừng đừng… Ngươi đừng làm bậy, nghe ta!”
Mũi tên trên tay Lã Bố lập tức dời xuống nhắm ngay khố của Mã Siêu.
Kỳ Lân: “…”
Trong tình thế cấp bách, Kỳ Lân đập cho Lã Bố một cái ngay ót, Lã Bố bị đau, run tay, mũi tên ‘viuuuu…’ một tiếng bay đi.
“Thiếu chủ.”
“Ừm…” Mã Siêu đắc ý gật gật đầu, cưỡi ngựa diễu một vòng trên tường thành.
Binh sĩ thủ thành run lập cập, lại nghe Mã Siêu dạy dỗ: “Sợ lạnh à? Đứng thẳng cả lên! Tất cả đi ra sát bờ tường đi!”
Không ai dám nói lại, ai nấy nhìn áo choàng lông cừu quý giá của Mã Siêu đều nghĩ, ngươi bao bọc ấm áp như thế tất nhiên không sợ gió lạnh rồi, thái tử gia rảnh rỗi đến đây ra oai cái gì, mỗi người đều giận trong lòng chứ không dám nói, chỉ đành vâng dạ làm theo.
Mã Siêu cầm roi trong tay giả bộ muốn đánh, binh sĩ trên thành lâu Vũ Uy đành phải đồng loạt đi ra phía bờ tường cùng nhau đón gió.
Tuyết rơi như lông ngỗng nhẹ bay xuống, tọa kỵ của Mã Siêu là danh mã của Khương quốc “Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử” bỗng nhiên cảnh giác ngẩng đầu dựng thẳng lỗ tai.
“Sao thế?” Mã Siêu nghi ngờ.
Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử hí vang, nháy mắt lui về phía sau, suýt hất Mã Siêu rơi xuống.
“Súc sinh!” Mã Siêu cả giận mắng.
Trong ba tức, tiếng gió vù vù, một mũi tên ngoài trăm bước bay xoáy tới, lao vụt qua đỉnh đầu hắn, ghim phập vào cột đại kỳ phía sau lưng.
Dây cột cờ đứt đôi, vải đỏ xoạt một tiếng, chính xác rơi xuống cách đó mười bước.
Người Hung Nô lớn tiếng hoan hô, Mã Siêu tức muốn nổ phổi, dám làm càn trên đầu thái tử gia, lập tức xốc đại kỳ trên đầu xuống, quát: “Điểm năm trăm quân… Không, một ngàn quân! Theo ta giết ra ngoài thành!”
Kèn hiệu thổi dồn, kỵ binh Hung Nô tiến sát đến cửa thành, phó tướng trông thành khuyên can: “Thiếu chủ! Người Hung Nô đang dụ chúng ta ra ngoài rồi dẫn quân ta rời đi, hiện tại nên đóng kín cửa thành, bắn tên là được!”
Mã Siêu không thèm để ý hắn, giơ chân đạp viên phó tướng, giật lệnh bài, lệnh: “Tất cả lên ngựa!”
Một tháng trước, người Hung Nô đi đánh cướp mấy lần, dân chúng mấy thành trấn nhỏ chung quanh đều rút vào nội thành để tránh cướp bóc, chuẩn bị qua mùa Đông, binh lính thấy cũng không ngăn, giờ đều lên ngựa, cửa thành mở rộng, Mã Siêu dẫn hơn ngàn người ra khỏi thành Vũ Uy.
“Ngu xuẩn.” Lã Bố bình luận: “Trên tường thành bắn tên còn được, kế đơn giản như vậy cũng không phá được, quả thật là đồ bỏ.”
Lã Bố đem đại cung sau lưng giao cho Kỳ Lân, tay không bứt đứt dây thừng trên tay hắn rồi dặn: “Ngươi tìm chỗ trốn đi.”
Sau mũi tên của Lã Bố, đám người Hung Nô ngang nhiên bày trận đánh vào, không thèm để ý đến hai gã tù binh nữa.
Kỳ Lân gật đầu, nói: “Ngươi bắt sống tên đó được không? Tên Mã Siêu ấy?”
Lã Bố xem thường: “Bắt cái thùng cơm về làm gì, đem về làm lương thực dự trữ à?”
Kỳ Lân trầm ngâm không đáp, đi về phía sau xe, trong lòng nghĩ ra gì đó, lại nói: “Chúng ta vào Vũ Uy xem chút đi.”
“Muốn vào chơi à?” Lã Bố bóp xương ngón tay răng rắc, xoay xoay cổ tay, hai bàn tay nắm vào nhau, rút hai thanh đao ngắn bên hông, còn xoay mấy vòng.
Kỳ Lân đáp: “Ngươi khiến bọn họ chém giết nhau, đợi đến khi chết gần hết rồi mới ra tay không tốt hơn à?”
Lã Bố nghiêm túc nói: “Không được, Hung Nô không phải tộc ta, cũng không phải nội đấu của người Hán, làm gì có đạo lý ‘trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi’?” Dứt lời, im hơi lặng tiếng nương theo tuyết lớn khom người, Kỳ Lân thấy trước mắt nhoáng lên một cái, Lã Bố đã như một con báo săn mạnh mẽ, bất ngờ lẩn ra ngoài.
Kỳ Lân trố mắt nhìn trân trối, trước vẫn cho rằng về mặt võ học Lã Bố đã rất thuyết phục rồi, giờ mới biết kỹ xảo ám sát hành thích cũng giỏi như thế, quả là thiên tài tập võ.
Hai thanh đao ngắn này là dùng để lột da thú sau khi săn được, trên tay hắn lại được sử dụng thành thục như Họa kích, bóng trắng lấp loáng giữa trời tuyết rơi. Lã Bố theo sát ở khoảng cuối đội kỵ binh Hung Nô, nháy mắt hạ một người, chiến mã của người đó vẫn không hay biết gì phóng về phía trước.
Mã Siêu đang giao phong với quân Hung Nô ở trước trận, không ngờ hậu trận của địch nhân lại rối loạn.
“Có chuyện gì!” Mã Siêu rướn cổ nhìn ra xa, chỉ thấy quân Hung Nô chưa lao lên hết đã bắt đầu đại loạn. Mã Siêu phách lối nói: “Sợ rồi à? Không dám đánh nữa hả?”
Binh lính theo sau hắn đều lên tiếng nịnh bợ: “Thiếu chủ uy vũ—”
“Võ thuật của thiếu chủ siêu quần, bọn chó Hung Nô đều sợ hãi, trốn cả rồi—”
“Thiếu chủ khai ân, về thành thôi, lạnh quá—”
Mã Siêu làm như không nghe, cười đắc ý quát: “Đuổi theo!” Rồi mặc kệ binh mã phía sau, một mình một ngựa lao ra, giết vào giữa trận của người Hung Nô.
Hậu trận rối loạn, đội trưởng kỵ binh Hung Nô hét lớn, quay đầu lại xem tình huống, bầy ngựa đang lao về phía Lã Bố, hắn lộn một vòng ngay tại chỗ, hai tay vung ngang, đao ngắn trong tay chém qua năm sáu chiến mã, bất ngờ người rơi ngựa ngã.
Từ xa, một mũi tên xé gió bay tới, bắn rớt một gã kỵ binh.
Ngay sau đó, thêm bốn mũi tên liên tục lao đến, tiếng gió lạnh thấu xương, mỗi mũi tên bắn trúng một người, bắn cho người Hung Nô bay thẳng ra xa.
Lã Bố quay đầu cười khen: “Rất chính xác!”
Kỳ Lân nấp sau xe ngựa, quỳ một chân xuống đất hơi nghiêng người về phía sau, đặt ngang trường cung, lại lấp thêm một mũi tên, kéo căng dây cung, hét về phía xa: “Coi chừng!”
Mũi tên lóe kim quang chói mắt bay thẳng về phía Mã Siêu, bay sát qua gò má hắn, trực tiếp ghim vào một tên Hung Nô ở ngay phía sau.
Mã Siêu phát hoảng, máu nóng văng đầy cổ hắn.
“Là ai?!” Mã Siêu trợn mắt há mồm, bên người Lã Bố la liệt chân ngựa và xác người, máu đọng thành vũng lớn trên nền tuyết trắng, toàn bộ địch nhân nằm xuống, dù vết thương nằm ở đâu cũng đều là một chiêu lấy mạng.
Lã Bố đứng thẳng, người Hung Nô không ngờ mình bị tập kích, hai mặt thụ địch, vội giục ngựa vòng qua, lớn tiếng mắng chửi, chuẩn bị bắn tên, Lã Bố nghiêng đầu híp mắt, nhẹ nhàng vung đao, quét một đường sáng như tuyết bay ra ngoài, đồng thời huýt sáo.
Xích Thố thoát khỏi khống chế của kỵ binh Hung Nô, từ xa chạy tới, đao trong tay Lã Bố lao đi, tên gỗ từ xa vọt đến, cùng lúc cắm vào ngực của tên Hung Nô đang ngồi trên lưng ngựa, đội trưởng kỵ binh hét một tiếng, ngã quỵ xuống ngựa.
Binh Hung Nô hoảng kinh hồn vía, la toáng như ong vỡ tổ, mạnh ai nấy chạy về hướng Tây Bắc.
Kỳ Lân từ từ đứng lên, Lã Bố không thèm để ý đến Mã Siêu, xoay người lên Xích Thố, phóng ngựa đến phía sau xe, vươn tay, Kỳ Lân nắm tay hắn mượn lực nhảy lên Xích Thố, ngồi phía sau Lã Bố.
Mã Siêu nhìn thấy mà trợn tròn mắt.
“Tráng sĩ… Không, anh hùng! Xin dừng bước!” Mã Siêu gọi theo ầm ĩ.
Kỳ Lân nói nhỏ: “Qua đi, hắn muốn nói gì kìa.”
Lã Bố không kiên nhẫn: “Gì?”
Mã Siêu cất tiếng nói: “Mũi tên vừa rồi đối với Mạnh Khởi là ơn cứu mạng, nếu không chê, mời huynh đài theo ta, quân Vũ Uy ta hoàn toàn không có ác ý.”
Lã Bố không có ý kiến, giống như còn đang chần chờ, Mã Siêu lại nói: “Huynh đài là người Hán phải không?”
Lã Bố mất kiên nhẫn ‘Ừ’ một tiếng, Kỳ Lân nói khẽ: “Trà trộn vào thành đi, đi chơi, ta muốn dạo quanh một chút.”
Lã Bố nghe thế lại thấy hứng thú, cười nói: “Cũng được.” Nói xong giục ngựa đi tới, theo phía sau Mã Siêu, vào thành Vũ Uy.
Bình luận truyện