Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng
Quyển 3 - Chương 43-1: Hồng Môn ẩm quân sư chiến quần nho
(Giải thích tựa chương: Tiệc rượu Hồng Môn quân sư khẩu chiến đám nho sinh)
Ngày đầu tiên sau Đông Chí.
Đêm dài nhất trong năm đã trôi qua, vạn vật bừng lên sức sống.
‘Tam Công điều âm dương, Cửu Khanh tiết hàn thử’, Trần Cung thiết lập một bộ quan chế thích hợp cho quan mới nhậm chức ở Tây Lương, nương theo lịch làm việc từ thời Thương Chu, từ ngày đầu tiên sau Đông Chí, bắt đầu tính là một chu kỳ làm việc mới, hết thảy đâu vào đấy, bắt đầu vận hành.
Trách nhiệm của mỗi mưu thần như sau: Khổng Dung tiếp quản vị trí của Vương Doãn, trở thành Tư đồ, nhưng bị phân tán một nửa quyền lợi – chịu trách nhiệm giáo dục, đồng thời do Thái Văn Cơ tiến hành giám sát. Kỳ Lân hạ lệnh toàn quân không phân biệt chức quan, đều phải học biết mặt chữ, buổi sáng học văn hóa, buổi chiều thao luyện, tránh cho nhàn rỗi gây ra chuyện thị phi ngoài ý muốn.
Cùng Lúc đó, ba quận Lương Châu bắt đầu xây dựng học đường, từ tiểu học đến Thái học, Thái học mở cửa lại, dời đến Lũng Tây, Lã Bố tự mình viết biển tên trường Thái học. Bốn chữ lớn: “Đọc sách hưng ban”
La Bố vốn định đề ba chữ ‘Triêu văn đạo’, Kỳ Lân sâu sắc phân tích ý của Lã Bố – Triêu văn đạo tịch tử khả hỉ(*). Hầu gia muốn mắn cả đám người đọc sách đều chết hết đi, vội kiên quyết ngăn hắn lại.
Trong thành Lũng Tây, bất kể việc lớn nhỏ, trước hết đưa đến chỗ Giả Hủ, Giả Hủ không giải quyết được mới đưa đến chỗ Kỳ Lân.
Trần Cung nắm toàn bộ nhân sinh, đối nội, những việc không giải quyết được mới đưa cho Kỳ Lân cùng thương lượng định đoạt.
“Hiện giờ còn đang thiếu một chức trị quân.” Kỳ Lân ném bút, xoa xoa trán, nói: Người này khó chọn quá, vừa phải có uy tín, vừa phải công tư phân minh…”
Lã Bố đang cúi đầu chẻ đôi thanh trúc, hời hợt nói: “Ta làm cho.”
Kỳ Lân đáp: “Ngươi thì thôi đi…”
Lã Bố nói: “Sắt của ngươi, ta tính giúp ngươi xong rồi đấy.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố nắm tay, vờ đắm một cái, rất phấn khởi nói: “Tính xong rồi…!”
Kỳ Lân nhíu này nói: “Sao dự toán quặng sắt lại ở chỗ ngươi?! Không phải giao cho Trần Cung à?”
Lã Bố đắc ý nói: “Công Đài tính không ra, cầu ông cầu bà xin ta dạy hắn, chủ công chỉ tốn tám… Không, ba ngày, đã tính xong, thế nào? Thấy sao!”
Lã Bố cầm sổ sách trong tay ném cho Kỳ Lân, nói: “Còn chuyện gì không, cứ nói đi, chủ công giúp cho…”
Kỳ Lân nói: “Bây giờ là lúc nào rồi? Ước chừng đã qua tám ngày?! Kêu Trần Công đài đến đây!”
Kỳ Lân cũng không thèm nhìn Lã Bố, sai người gọi Trần Cung, Trần Cung vừa thấy chuyện không hay, đành nói: “Ta cho là… ngày hôm sao chủ công sẽ đưa cho ngươi chứ…”
Kỳ Lân: “Ban đầu chúng ta thương lượng thế nào? Trong vòng một ngày sắp xếp cho xong, gang thỏi rất dễ rỉ sét, ta chưa nói với ngươi sao?!”
Trần Cung không dám nói gì nữa, thành thật nhận lỗi: “Là ta sơ sót, tình nguyện chịu phạt.”
Kỳ Lân không biết làm sao, nói: “Hắn tính tám ngày, đám gang thỏi đó đều hỏng cả rồi, đi nấu lại đi.”
Lã Bố trợn tròn mắt.
Lã Bố kêu lên: “Ta… Ta không biết!”
Trần Cung nói: “Chủ công có lòng giúp đỡ.”
Kỳ Lân không vui nói: “Còn một chuyện nữa, sắt rỉ đem đi nấu lại, ngươi xem tỉ lệ hao tổn thế nào, rồi đo lường tính toán thêm lần nữa.”
Trần Cung tính già hóa non, nước mắt đầm đìa, ôm sổ sách đi.
Lã Bố cúi đầu, Kỳ Lân dở khóc dở cười, đang tìm lời an ủi trái tim thủy tinh mỏng manh yếu đuối của hắn, đột nhiên hắn phát điên.
“Ta mặc kệ…!” Lã Bố phát điên la lên: “Mặc kệ! Làm gì cũng không vừa lòng!”
Kỳ Lân buồn cười, nói: “Ý tốt của ngươi…”
Lã Bố quát với Kỳ Lân: “Ta cút đây!”
Lã Bố sa sầm mặt ra khỏi phủ, Kỳ Lân gọi với theo: “Cút đi đâu? Đừng đi, nghe ta nói hết đã.”
Lã Bố không thèm quay đầu lại, làu bà làu bàu: “Ta chỉ muốn giúp một chút thôi mà…”
Kỳ Lân vừa giận vừa buồn cười, cũng tính đuổi theo, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn tùy ý hắn đi.
Đến trưa không thấy Lã Bố trở về, Kỳ Lân không yên trong lòng, gọi một thân binh đến biểu đi tìm, thân binh báo lại: “Chủ công luyện binh ở doanh trại phía Tây, nói quân sư cứ ăn trưa một mình.”
Kỳ Lân yên tâm một chút, lại bận việc một hồi, thay quần áo, đi Tây doanh, thuận đường tìm Lã Bố.
Tây doanh trống huơ trống hoác, Kỳ Lân tìm người hỏi, mới biết sáng nay Lã Bố đích thân đến luyện binh, sau đó cùng với Cam Ninh mang theo hơn một ngàn người ra khỏi thành rồi.
“Cam Hưng Bá luyện thủy quân, hắn sáp sáp vô làm gì?” Kỳ Lân không hiểu nổi, lên ngựa chạy tới cửa Bắc.
Kính Hồ ngoài thành Bắc, mùa đông gió rét căm căm, mặt hồ đóng một lớp băng dày, Cam Ninh phái người đục một đường ra tới giữa hồ, diện tích mặt nước rộng gần mười mẫu, binh lính chia thành từng đội hai mươi người thay phiên xuống nước, bơi từ bờ bên này sang bên kia, rồi bơi về.
Kỳ Lân: “…”
Cam Ninh để trần thân trên, tay cầm một cây gậy sắt bằng cánh tay trẻ con gác trên vai, quát: “Con bà nó! Bơi nhanh lên, các ngươi còn nựng cá nữa hả!”
Kỳ Lân chỉ thấy trời Đông giá rét, binh lính mặc độc một cái quần cụt bơi qua bơi lại trong nước đá, mà mềm đến xương.
Vai lưng Cam Ninh rộng lớn, dáng người tuy không bì kịp Lã Bố, nhưng vẫn vô cùng gợi cảm, lúc hắn nghiêng đầu gãi gãi cổ, phát hiện Kỳ Lân đến đây, cười hì hì nói: “Cục cưng… đến ôm một cái…”
Kỳ Lân nói: “Phụng Tiên đâu? Ngươi ngươi ngươi.. tránh ra coi!”
Cam Ninh bĩu môi, hất cằm vào trong nước.
Trong hồ, người đang ôm khối gỗ đạp loạn xạ, không phải Lã Bố thì còn ai?
Cam Ninh nói: “Chủ công bảo muốn học bơi, con bà nó, thiệt là kiên trì!”
Đầu cổ Lã Bố nhô lên khỏi mặt nước, bả vai đông lạnh đỏ bừng, kiên trì ở trong làn nước lạnh mờ hơi sương tập bơi chó, hai chân đạp nước tung tóe.
Kỳ Lân ngượng ngùng nói: “Hắn ôm khúc gỗ đó có thể học bơi được à?”
Cam Ninh nói: “Ai biết đâu được, ông đây vừa bảo hắn bỏ khúc gỗ ra, lập tức uống một bụng nước, quơ quào tá lả, ông đây phải đích thân xuống cứu.”
Kỳ Lân triệt để câm nín.
Lã Bố vẫn một kiểu mặt lạnh như tiền, ở trong nước liên tục quơ tay quơ chân, thấy Kỳ Lân trên bờ, xoay lưng về phía hắn, bơi ra xa.
Cam Ninh nghi ngờ nói: “Cãi nhau à.”
Kỳ Lân lúng túng: “Đâu có.”
Lã Bố dường như còn đang giận, không thèm nói tới Kỳ Lân, ngay cả chào cũng không thèm, đến tìm Cam Ninh học bơi là vì còn nhớ rõ vụ chìm thuyền năm đó. Lúc vừa tới lập tức cởi võ bào, chỉ mặc mỗi cái quần dài tơ mỏng đã nhảy xuống nước.
Kỳ Lân ngồi trên bờ, vừa lấy quần áo hắn xếp lại gọn gàng, vừa cười hô lớn:
“Cưng ơi… Ôm khúc gỗ đó sẽ không bơi được đâu, bỏ ra đi!”
Lã Bố bơi đến chỗ đóng băng, không thèm để ý Kỳ Lân.
Cam Ninh quát: “Chạy đi! Bơi xong bắt đầu chạy!” Xong lấy cây gậy sắt gõ vang mặt hồ thị uy.
Kỳ Lân quay đầu nhìn thoáng qua, binh sĩ đã bơi xong, từng tốp lên bờ, Lã Bố vẫn còn ngâm trong nước lạnh.
Kỳ Lân vẫy Cam Ninh, to nhỏ vài câu, Cam Ninh nhếch miệng, nói: “Ngươi chịu được?”
Kỳ Lân cười nói: “Không sao, ngươi đi đi.”
Cam Ninh xác nhận mấy lần, đành phải đi, đến bên bờ lại quát: “Thằng nhóc bên kia đang làm gì đó! Nhanh nhanh lên!” Vừa nói vừa đập xuống mặt hồ, tạo ra tầng tầng sóng nước.
Mặt băng ‘rắc’ một tiếng, nứt một đường hẹp dài trên mặt, nhanh như chớp lan rộng ra tới giữa hồ, nước từ trong khe phun lên, Kỳ Lân hét lớn một tiếng, ngã xuống nước ngay khi mảnh băng vỡ vụn.
“Quân sư!” Cam Ninh làm bộ làm tịch, kinh hoàng la làng la xóm: “Quân sư cẩn thận!”
Lã Bố lạnh muốn cóng, nhưng chết cũng không chịu lên bờ, ngấp nghé ngang mặt băng lén nhìn Kỳ Lân, lúc thấy Kỳ Lân rơi xuống hồ, lập tức biến sắc, hét lớn: “Tiểu Hắc…!”
Kính Hồ màu lam đậm, lạnh đến tận xương, Kỳ Lân té chúi nhủi vào trong nước.
Nháy mắt chìm xuống, suy nghĩ duy nhất trong đầu Kỳ Lân là: Thôi xong, quên làm nóng người, chơi lố rồi.
Nước lạnh như trăm ngàn cây kim châm chít vào trong ý chí hắn, lần đầu tiên xuống nước lúc trời lạnh như vậy, Kỳ Lân thấy hối hận rồi, toàn thân muốn đông cứng, trên chân co rút đau đớn – chuột rút.
Kỳ Lân nhả ra một chuỗi bọt khí, nhổ một cục nước đá, trong giây lát từ kẽ môi thấm vào cơ thể, lanh lẽo vô cùng.
Lã Bố nhanh chóng vứt khúc gỗ đi, hít sâu một hơi, lặn xuống nước, tay chân cùng hoạt động, bơi về phía băng vỡ nơi Kỳ Lân rơi xuống.
Kỳ Lân lạnh run cả người, đau đớn cuộn người lại, mở mắt nhìn chằm chằm thân thể cao lớn của Lã Bố trong đáy nước đang đến càng lúc cần gần.
Kỳ Lân mơ hồ ngẩng đầu, trong tầm mắt tuyền một màu lam, thái dương lấp lánh chiếu trên mặt hồ.
Lã Bố hôn đến, Kỳ Lân giơ tay ngăn hắn lại, hai người nhả bọt khí, trồi lên mặt nước.
Ào một tiếng lên đến mặt hồ, Cam Ninh nháy mắt hỏi: “Biết bơi rồi?”
Lã Bố vịn mặt băng nhảy lên, ôm chặt Kỳ Lân, Kỳ Lân lúc này đã lạnh đến nỗi mặt mày tái nhợt, môi xanh tím, thở thoi thóp như sắp chết.
“Ngươi ngươi ngươi… biết biết… biết…” Kỳ Lân nói chuyện đứt quảng không thành câu, run rẩy dữ dội, cảm thấy tay chân thậm chí thân thể không còn là của mình nữa.
Lã Bố giật áo khoác, luống cuống tay chân bao bọc Kỳ Lân, quát: “Chuẩn bị ngựa! Mau chuẩn bị ngựa! Nhanh chóng phái người về phủ nấu nước! Đốt than!”
Kỳ Lân: “Ư ư… Này… bơi… bơi…”
Lã Bố bế Kỳ Lân lên Xích Thố, chạp gấp về thành.
Gió lạnh thổi ào ào, khiến cho nửa thân trên lộ ra ngoài của Lã Bố đông lạnh ửng đỏ cả lên, Kỳ Lân run run nói: “Này… Phụng Tiên… Phụng…”
Lã Bố vọt vào trong phủ như một cơn gió, ôm Kỳ Lân vào trong phòng, phòng bày sẵn bốn chậu than, hắn cởi áo khoác thấm ước trên người Kỳ Lân, tháo đai lưng, cởi phăng quần dài của mình ra, vén chăn, ôm Kỳ Lân chui vào.
“Ưm…” Kỳ Lân cảm thấy Lã Bố đang giúp hắn cởi quần áo ướt đẫm ra, chẳng bao lâu đã bị Lã Bố lột trần, thân thể lạnh như băng của Kỳ Lân và thân thể ấm nóng của Lã Bố trần truồng dán sát vào nhau.
Lã Bố thở phào nhẹ nhõm, quát với Kỳ Lân: “Sao ngươi vô tâm thế hả! Chết người đó! Ngươi chết ta biết làm sao!!”
Kỳ Lân cảm động gật gật đầu.
Lã Bố nghiêm mặt nói: “Lúc ta còn bé, mùa Đông ở Cửu Nguyên, có đứa bé rớt xuống hố băng, không đến nửa nén hương, đem lên được là nó đã cứng ngắt rồi! Ngươi không thể cẩn thận một chút sao! Ai cho ngươi đứng ở rìa mặt băng hả!”
Kỳ Lân hít mũi: “Ừ ừ… Say này… sẽ chú chú chú… ý.”
Lã Bố liên tục xoa khắp người Kỳ Lân, giúp hắn xoa bóp lòng ngực, tim, phổi, Lát sau Kỳ Lân nói chuyện rõ ràng hơn rồi, cười nói: “Ngươi… bơi được rồi.”
Lã Bố không quan tâm nói: “Rồi.”
“Đừng nằm.” Lã Bố nói: “Máu chưa lưu thông, ngồi một lát đi.”
Lã Bố dang chân kéo Kỳ Lân lên người, để Kỳ Lân ngồi đối diện, Kỳ Lân ôm cổ Lã Bố, Lã Bố ôm eo Kỳ Lân, hai thân thể trần trụi gần gũi.
Nhiệt độ cơ thể Lã Bố thật ấm áp, Kỳ Lân dần dần ấm lên, cảm giác được chỗ nào đó của cả hai đều cứng, đang chào hỏi nhau.
Mặt Lã Bố hơi ửng đỏ, nói nhỏ: “Lần trước ngươi cứu ta, lần này ta cứu ngươi.”
Kỳ Lân ngầm hiểu nhưng không nói, cười cười: “Chuyện sáng nay, xin lỗi nhé.”
Lã Bố giận dỗi ‘hừ’ mũi: “Ta cũng chỉ muốn giúp một tay thôi.”
Kỳ Lân thì thầm: “Để ta chép lại mấy bài luyện binh, trị quân sư phụ dạy cho ngươi một phần, phối hợp với binh pháp Tôn Tử, sắp tới ngươi sẽ mệt lắm đấy.”
Lã Bố không quan tâm điều đó, chỉ nhìn chăm chú Kỳ Lân, hỏi: “Trong mắt ngươi, ngươi xem ta là gì?”
Kỳ Lân vừa nghe hơi ngẩn người, Lã Bố lại nói: “Ngươi có biết ta xem ngươi là gì của ta không?”
Kỳ Lân không đáp, lát sau mới nói nhỏ: “Ta không biết.”
Cánh tay Lã Bố vòng qua eo Kỳ Lân, lúc này hơi nới lỏng, giống như sắp buông hắn ra, nhưng lại siết Kỳ Lân càng mạnh mẽ, làm Kỳ Lân không thể kháng cự.
Hắn giơ tay phải, say đắm vuốt ve đầu Kỳ Lân, ngón tay nhè nhẹ xoa mái tóc ngắn ướt sũng, thả Kỳ Lân hơi ngả về phía sau, ánh mắt hai người quyến luyến nhìn nhau, Kỳ Lân nhắm mắt, Lã Bố chạm lên môi hôn.
Than lửa cháy rực, hắc lên ánh lửa hồng ấm áp, nụ hôn của Lã Bố triền miên lâu dài, phảng phất như bãi bể đã hóa nương dâu, trải qua bao thế sự xoay vần, mãi đến khi trời tàn đất tận.
Kỳ Lân khẽ thở dốc, bị nụ hôn của Lã Bố kích thích đến vành tai, cổ, xương quai xanh đều ửng hồng.
“Đã biết chưa?” Lã Bố nhìn vào mắt Kỳ Lân, hỏi khẽ.
“Biết rồi.”
Một tay Kỳ Lân vuột ve gò mã Lã Bố, hắn kinh ngạc nhìn, trong đôi mắt của Kỳ Lân dường như là năm tháng biến ảo, có vô số hình bóng lướt qua, mỗi một cái nháy mắt phảng phất như vạn năm vừa trôi qua.
“Ánh mắt của ngươi… Thật xinh đẹp.” Lã Bố thì thầm.
Kỳ Lân nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, hai mắt đã trong suốt như cũ, đáp: “Cái này gọi là Thái Hư Mâu, bí truyền của sư môn, có đôi khi do trong lòng lo lắng quá… Hoặc lúc quá vui vẻ, hoặc khó chịu, sẽ không tự chủ… nhìn thấy ngàn vạn năm hư ảo.”
Lã Bố hỏi: “Vừa rồi hỏi, ngươi xem ta là ai, ngươi còn chưa nói đâu.”
Kỳ Lân cũng lấy cái hôn để trả lời Lã Bố.
——————————-
Chú thích:
Triêu văn đạo tịch tử khả hỉ: Sớm nghe đạo tồi chết cũng cam. Câu này Lã Bố học được với Thái Ung.
Ngày đầu tiên sau Đông Chí.
Đêm dài nhất trong năm đã trôi qua, vạn vật bừng lên sức sống.
‘Tam Công điều âm dương, Cửu Khanh tiết hàn thử’, Trần Cung thiết lập một bộ quan chế thích hợp cho quan mới nhậm chức ở Tây Lương, nương theo lịch làm việc từ thời Thương Chu, từ ngày đầu tiên sau Đông Chí, bắt đầu tính là một chu kỳ làm việc mới, hết thảy đâu vào đấy, bắt đầu vận hành.
Trách nhiệm của mỗi mưu thần như sau: Khổng Dung tiếp quản vị trí của Vương Doãn, trở thành Tư đồ, nhưng bị phân tán một nửa quyền lợi – chịu trách nhiệm giáo dục, đồng thời do Thái Văn Cơ tiến hành giám sát. Kỳ Lân hạ lệnh toàn quân không phân biệt chức quan, đều phải học biết mặt chữ, buổi sáng học văn hóa, buổi chiều thao luyện, tránh cho nhàn rỗi gây ra chuyện thị phi ngoài ý muốn.
Cùng Lúc đó, ba quận Lương Châu bắt đầu xây dựng học đường, từ tiểu học đến Thái học, Thái học mở cửa lại, dời đến Lũng Tây, Lã Bố tự mình viết biển tên trường Thái học. Bốn chữ lớn: “Đọc sách hưng ban”
La Bố vốn định đề ba chữ ‘Triêu văn đạo’, Kỳ Lân sâu sắc phân tích ý của Lã Bố – Triêu văn đạo tịch tử khả hỉ(*). Hầu gia muốn mắn cả đám người đọc sách đều chết hết đi, vội kiên quyết ngăn hắn lại.
Trong thành Lũng Tây, bất kể việc lớn nhỏ, trước hết đưa đến chỗ Giả Hủ, Giả Hủ không giải quyết được mới đưa đến chỗ Kỳ Lân.
Trần Cung nắm toàn bộ nhân sinh, đối nội, những việc không giải quyết được mới đưa cho Kỳ Lân cùng thương lượng định đoạt.
“Hiện giờ còn đang thiếu một chức trị quân.” Kỳ Lân ném bút, xoa xoa trán, nói: Người này khó chọn quá, vừa phải có uy tín, vừa phải công tư phân minh…”
Lã Bố đang cúi đầu chẻ đôi thanh trúc, hời hợt nói: “Ta làm cho.”
Kỳ Lân đáp: “Ngươi thì thôi đi…”
Lã Bố nói: “Sắt của ngươi, ta tính giúp ngươi xong rồi đấy.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố nắm tay, vờ đắm một cái, rất phấn khởi nói: “Tính xong rồi…!”
Kỳ Lân nhíu này nói: “Sao dự toán quặng sắt lại ở chỗ ngươi?! Không phải giao cho Trần Cung à?”
Lã Bố đắc ý nói: “Công Đài tính không ra, cầu ông cầu bà xin ta dạy hắn, chủ công chỉ tốn tám… Không, ba ngày, đã tính xong, thế nào? Thấy sao!”
Lã Bố cầm sổ sách trong tay ném cho Kỳ Lân, nói: “Còn chuyện gì không, cứ nói đi, chủ công giúp cho…”
Kỳ Lân nói: “Bây giờ là lúc nào rồi? Ước chừng đã qua tám ngày?! Kêu Trần Công đài đến đây!”
Kỳ Lân cũng không thèm nhìn Lã Bố, sai người gọi Trần Cung, Trần Cung vừa thấy chuyện không hay, đành nói: “Ta cho là… ngày hôm sao chủ công sẽ đưa cho ngươi chứ…”
Kỳ Lân: “Ban đầu chúng ta thương lượng thế nào? Trong vòng một ngày sắp xếp cho xong, gang thỏi rất dễ rỉ sét, ta chưa nói với ngươi sao?!”
Trần Cung không dám nói gì nữa, thành thật nhận lỗi: “Là ta sơ sót, tình nguyện chịu phạt.”
Kỳ Lân không biết làm sao, nói: “Hắn tính tám ngày, đám gang thỏi đó đều hỏng cả rồi, đi nấu lại đi.”
Lã Bố trợn tròn mắt.
Lã Bố kêu lên: “Ta… Ta không biết!”
Trần Cung nói: “Chủ công có lòng giúp đỡ.”
Kỳ Lân không vui nói: “Còn một chuyện nữa, sắt rỉ đem đi nấu lại, ngươi xem tỉ lệ hao tổn thế nào, rồi đo lường tính toán thêm lần nữa.”
Trần Cung tính già hóa non, nước mắt đầm đìa, ôm sổ sách đi.
Lã Bố cúi đầu, Kỳ Lân dở khóc dở cười, đang tìm lời an ủi trái tim thủy tinh mỏng manh yếu đuối của hắn, đột nhiên hắn phát điên.
“Ta mặc kệ…!” Lã Bố phát điên la lên: “Mặc kệ! Làm gì cũng không vừa lòng!”
Kỳ Lân buồn cười, nói: “Ý tốt của ngươi…”
Lã Bố quát với Kỳ Lân: “Ta cút đây!”
Lã Bố sa sầm mặt ra khỏi phủ, Kỳ Lân gọi với theo: “Cút đi đâu? Đừng đi, nghe ta nói hết đã.”
Lã Bố không thèm quay đầu lại, làu bà làu bàu: “Ta chỉ muốn giúp một chút thôi mà…”
Kỳ Lân vừa giận vừa buồn cười, cũng tính đuổi theo, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn tùy ý hắn đi.
Đến trưa không thấy Lã Bố trở về, Kỳ Lân không yên trong lòng, gọi một thân binh đến biểu đi tìm, thân binh báo lại: “Chủ công luyện binh ở doanh trại phía Tây, nói quân sư cứ ăn trưa một mình.”
Kỳ Lân yên tâm một chút, lại bận việc một hồi, thay quần áo, đi Tây doanh, thuận đường tìm Lã Bố.
Tây doanh trống huơ trống hoác, Kỳ Lân tìm người hỏi, mới biết sáng nay Lã Bố đích thân đến luyện binh, sau đó cùng với Cam Ninh mang theo hơn một ngàn người ra khỏi thành rồi.
“Cam Hưng Bá luyện thủy quân, hắn sáp sáp vô làm gì?” Kỳ Lân không hiểu nổi, lên ngựa chạy tới cửa Bắc.
Kính Hồ ngoài thành Bắc, mùa đông gió rét căm căm, mặt hồ đóng một lớp băng dày, Cam Ninh phái người đục một đường ra tới giữa hồ, diện tích mặt nước rộng gần mười mẫu, binh lính chia thành từng đội hai mươi người thay phiên xuống nước, bơi từ bờ bên này sang bên kia, rồi bơi về.
Kỳ Lân: “…”
Cam Ninh để trần thân trên, tay cầm một cây gậy sắt bằng cánh tay trẻ con gác trên vai, quát: “Con bà nó! Bơi nhanh lên, các ngươi còn nựng cá nữa hả!”
Kỳ Lân chỉ thấy trời Đông giá rét, binh lính mặc độc một cái quần cụt bơi qua bơi lại trong nước đá, mà mềm đến xương.
Vai lưng Cam Ninh rộng lớn, dáng người tuy không bì kịp Lã Bố, nhưng vẫn vô cùng gợi cảm, lúc hắn nghiêng đầu gãi gãi cổ, phát hiện Kỳ Lân đến đây, cười hì hì nói: “Cục cưng… đến ôm một cái…”
Kỳ Lân nói: “Phụng Tiên đâu? Ngươi ngươi ngươi.. tránh ra coi!”
Cam Ninh bĩu môi, hất cằm vào trong nước.
Trong hồ, người đang ôm khối gỗ đạp loạn xạ, không phải Lã Bố thì còn ai?
Cam Ninh nói: “Chủ công bảo muốn học bơi, con bà nó, thiệt là kiên trì!”
Đầu cổ Lã Bố nhô lên khỏi mặt nước, bả vai đông lạnh đỏ bừng, kiên trì ở trong làn nước lạnh mờ hơi sương tập bơi chó, hai chân đạp nước tung tóe.
Kỳ Lân ngượng ngùng nói: “Hắn ôm khúc gỗ đó có thể học bơi được à?”
Cam Ninh nói: “Ai biết đâu được, ông đây vừa bảo hắn bỏ khúc gỗ ra, lập tức uống một bụng nước, quơ quào tá lả, ông đây phải đích thân xuống cứu.”
Kỳ Lân triệt để câm nín.
Lã Bố vẫn một kiểu mặt lạnh như tiền, ở trong nước liên tục quơ tay quơ chân, thấy Kỳ Lân trên bờ, xoay lưng về phía hắn, bơi ra xa.
Cam Ninh nghi ngờ nói: “Cãi nhau à.”
Kỳ Lân lúng túng: “Đâu có.”
Lã Bố dường như còn đang giận, không thèm nói tới Kỳ Lân, ngay cả chào cũng không thèm, đến tìm Cam Ninh học bơi là vì còn nhớ rõ vụ chìm thuyền năm đó. Lúc vừa tới lập tức cởi võ bào, chỉ mặc mỗi cái quần dài tơ mỏng đã nhảy xuống nước.
Kỳ Lân ngồi trên bờ, vừa lấy quần áo hắn xếp lại gọn gàng, vừa cười hô lớn:
“Cưng ơi… Ôm khúc gỗ đó sẽ không bơi được đâu, bỏ ra đi!”
Lã Bố bơi đến chỗ đóng băng, không thèm để ý Kỳ Lân.
Cam Ninh quát: “Chạy đi! Bơi xong bắt đầu chạy!” Xong lấy cây gậy sắt gõ vang mặt hồ thị uy.
Kỳ Lân quay đầu nhìn thoáng qua, binh sĩ đã bơi xong, từng tốp lên bờ, Lã Bố vẫn còn ngâm trong nước lạnh.
Kỳ Lân vẫy Cam Ninh, to nhỏ vài câu, Cam Ninh nhếch miệng, nói: “Ngươi chịu được?”
Kỳ Lân cười nói: “Không sao, ngươi đi đi.”
Cam Ninh xác nhận mấy lần, đành phải đi, đến bên bờ lại quát: “Thằng nhóc bên kia đang làm gì đó! Nhanh nhanh lên!” Vừa nói vừa đập xuống mặt hồ, tạo ra tầng tầng sóng nước.
Mặt băng ‘rắc’ một tiếng, nứt một đường hẹp dài trên mặt, nhanh như chớp lan rộng ra tới giữa hồ, nước từ trong khe phun lên, Kỳ Lân hét lớn một tiếng, ngã xuống nước ngay khi mảnh băng vỡ vụn.
“Quân sư!” Cam Ninh làm bộ làm tịch, kinh hoàng la làng la xóm: “Quân sư cẩn thận!”
Lã Bố lạnh muốn cóng, nhưng chết cũng không chịu lên bờ, ngấp nghé ngang mặt băng lén nhìn Kỳ Lân, lúc thấy Kỳ Lân rơi xuống hồ, lập tức biến sắc, hét lớn: “Tiểu Hắc…!”
Kính Hồ màu lam đậm, lạnh đến tận xương, Kỳ Lân té chúi nhủi vào trong nước.
Nháy mắt chìm xuống, suy nghĩ duy nhất trong đầu Kỳ Lân là: Thôi xong, quên làm nóng người, chơi lố rồi.
Nước lạnh như trăm ngàn cây kim châm chít vào trong ý chí hắn, lần đầu tiên xuống nước lúc trời lạnh như vậy, Kỳ Lân thấy hối hận rồi, toàn thân muốn đông cứng, trên chân co rút đau đớn – chuột rút.
Kỳ Lân nhả ra một chuỗi bọt khí, nhổ một cục nước đá, trong giây lát từ kẽ môi thấm vào cơ thể, lanh lẽo vô cùng.
Lã Bố nhanh chóng vứt khúc gỗ đi, hít sâu một hơi, lặn xuống nước, tay chân cùng hoạt động, bơi về phía băng vỡ nơi Kỳ Lân rơi xuống.
Kỳ Lân lạnh run cả người, đau đớn cuộn người lại, mở mắt nhìn chằm chằm thân thể cao lớn của Lã Bố trong đáy nước đang đến càng lúc cần gần.
Kỳ Lân mơ hồ ngẩng đầu, trong tầm mắt tuyền một màu lam, thái dương lấp lánh chiếu trên mặt hồ.
Lã Bố hôn đến, Kỳ Lân giơ tay ngăn hắn lại, hai người nhả bọt khí, trồi lên mặt nước.
Ào một tiếng lên đến mặt hồ, Cam Ninh nháy mắt hỏi: “Biết bơi rồi?”
Lã Bố vịn mặt băng nhảy lên, ôm chặt Kỳ Lân, Kỳ Lân lúc này đã lạnh đến nỗi mặt mày tái nhợt, môi xanh tím, thở thoi thóp như sắp chết.
“Ngươi ngươi ngươi… biết biết… biết…” Kỳ Lân nói chuyện đứt quảng không thành câu, run rẩy dữ dội, cảm thấy tay chân thậm chí thân thể không còn là của mình nữa.
Lã Bố giật áo khoác, luống cuống tay chân bao bọc Kỳ Lân, quát: “Chuẩn bị ngựa! Mau chuẩn bị ngựa! Nhanh chóng phái người về phủ nấu nước! Đốt than!”
Kỳ Lân: “Ư ư… Này… bơi… bơi…”
Lã Bố bế Kỳ Lân lên Xích Thố, chạp gấp về thành.
Gió lạnh thổi ào ào, khiến cho nửa thân trên lộ ra ngoài của Lã Bố đông lạnh ửng đỏ cả lên, Kỳ Lân run run nói: “Này… Phụng Tiên… Phụng…”
Lã Bố vọt vào trong phủ như một cơn gió, ôm Kỳ Lân vào trong phòng, phòng bày sẵn bốn chậu than, hắn cởi áo khoác thấm ước trên người Kỳ Lân, tháo đai lưng, cởi phăng quần dài của mình ra, vén chăn, ôm Kỳ Lân chui vào.
“Ưm…” Kỳ Lân cảm thấy Lã Bố đang giúp hắn cởi quần áo ướt đẫm ra, chẳng bao lâu đã bị Lã Bố lột trần, thân thể lạnh như băng của Kỳ Lân và thân thể ấm nóng của Lã Bố trần truồng dán sát vào nhau.
Lã Bố thở phào nhẹ nhõm, quát với Kỳ Lân: “Sao ngươi vô tâm thế hả! Chết người đó! Ngươi chết ta biết làm sao!!”
Kỳ Lân cảm động gật gật đầu.
Lã Bố nghiêm mặt nói: “Lúc ta còn bé, mùa Đông ở Cửu Nguyên, có đứa bé rớt xuống hố băng, không đến nửa nén hương, đem lên được là nó đã cứng ngắt rồi! Ngươi không thể cẩn thận một chút sao! Ai cho ngươi đứng ở rìa mặt băng hả!”
Kỳ Lân hít mũi: “Ừ ừ… Say này… sẽ chú chú chú… ý.”
Lã Bố liên tục xoa khắp người Kỳ Lân, giúp hắn xoa bóp lòng ngực, tim, phổi, Lát sau Kỳ Lân nói chuyện rõ ràng hơn rồi, cười nói: “Ngươi… bơi được rồi.”
Lã Bố không quan tâm nói: “Rồi.”
“Đừng nằm.” Lã Bố nói: “Máu chưa lưu thông, ngồi một lát đi.”
Lã Bố dang chân kéo Kỳ Lân lên người, để Kỳ Lân ngồi đối diện, Kỳ Lân ôm cổ Lã Bố, Lã Bố ôm eo Kỳ Lân, hai thân thể trần trụi gần gũi.
Nhiệt độ cơ thể Lã Bố thật ấm áp, Kỳ Lân dần dần ấm lên, cảm giác được chỗ nào đó của cả hai đều cứng, đang chào hỏi nhau.
Mặt Lã Bố hơi ửng đỏ, nói nhỏ: “Lần trước ngươi cứu ta, lần này ta cứu ngươi.”
Kỳ Lân ngầm hiểu nhưng không nói, cười cười: “Chuyện sáng nay, xin lỗi nhé.”
Lã Bố giận dỗi ‘hừ’ mũi: “Ta cũng chỉ muốn giúp một tay thôi.”
Kỳ Lân thì thầm: “Để ta chép lại mấy bài luyện binh, trị quân sư phụ dạy cho ngươi một phần, phối hợp với binh pháp Tôn Tử, sắp tới ngươi sẽ mệt lắm đấy.”
Lã Bố không quan tâm điều đó, chỉ nhìn chăm chú Kỳ Lân, hỏi: “Trong mắt ngươi, ngươi xem ta là gì?”
Kỳ Lân vừa nghe hơi ngẩn người, Lã Bố lại nói: “Ngươi có biết ta xem ngươi là gì của ta không?”
Kỳ Lân không đáp, lát sau mới nói nhỏ: “Ta không biết.”
Cánh tay Lã Bố vòng qua eo Kỳ Lân, lúc này hơi nới lỏng, giống như sắp buông hắn ra, nhưng lại siết Kỳ Lân càng mạnh mẽ, làm Kỳ Lân không thể kháng cự.
Hắn giơ tay phải, say đắm vuốt ve đầu Kỳ Lân, ngón tay nhè nhẹ xoa mái tóc ngắn ướt sũng, thả Kỳ Lân hơi ngả về phía sau, ánh mắt hai người quyến luyến nhìn nhau, Kỳ Lân nhắm mắt, Lã Bố chạm lên môi hôn.
Than lửa cháy rực, hắc lên ánh lửa hồng ấm áp, nụ hôn của Lã Bố triền miên lâu dài, phảng phất như bãi bể đã hóa nương dâu, trải qua bao thế sự xoay vần, mãi đến khi trời tàn đất tận.
Kỳ Lân khẽ thở dốc, bị nụ hôn của Lã Bố kích thích đến vành tai, cổ, xương quai xanh đều ửng hồng.
“Đã biết chưa?” Lã Bố nhìn vào mắt Kỳ Lân, hỏi khẽ.
“Biết rồi.”
Một tay Kỳ Lân vuột ve gò mã Lã Bố, hắn kinh ngạc nhìn, trong đôi mắt của Kỳ Lân dường như là năm tháng biến ảo, có vô số hình bóng lướt qua, mỗi một cái nháy mắt phảng phất như vạn năm vừa trôi qua.
“Ánh mắt của ngươi… Thật xinh đẹp.” Lã Bố thì thầm.
Kỳ Lân nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, hai mắt đã trong suốt như cũ, đáp: “Cái này gọi là Thái Hư Mâu, bí truyền của sư môn, có đôi khi do trong lòng lo lắng quá… Hoặc lúc quá vui vẻ, hoặc khó chịu, sẽ không tự chủ… nhìn thấy ngàn vạn năm hư ảo.”
Lã Bố hỏi: “Vừa rồi hỏi, ngươi xem ta là ai, ngươi còn chưa nói đâu.”
Kỳ Lân cũng lấy cái hôn để trả lời Lã Bố.
——————————-
Chú thích:
Triêu văn đạo tịch tử khả hỉ: Sớm nghe đạo tồi chết cũng cam. Câu này Lã Bố học được với Thái Ung.
Bình luận truyện