Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 15: Gặp lại
“Ừm, xem linh tinh thôi.” Triệu Hàm Như thu cảm xúc trên mặt lại. Cô cũng không quá hứng thú với công ty này, một năm qua, cô vẫn vừa sưu tập vừa chỉnh lý báo cáo tài chính và niên báo của các công ty trên thị trường. Đây là một công trình khổng lồ, nhưng dưới tình huống không hề biết gì về tài chính và quản lý, lại còn không có người hướng dẫn, cô chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch thế này, thử đọc hiểu niên báo và báo cáo tài chính để học hỏi tất cả những điều liên quan đến công ty được ẩn giấu trong đó.
“Tôi cảm thấy giá trị thị trường của công ty này được đánh giá cao hơn thực tế. Tất cả đều được các ông lớn phố Wall đáng yêu của chúng ta xào xáo rồi, đến khi mấy ông lớn rút lui thì nó cũng đi đời thôi.” Từ Bình Vĩ tỏ ra vô cùng huênh hoang, hiển nhiên là hiểu biết hơn Triệu Hàm Như, nên đầy tự tin tiện mồm phân tích. Cậu ta vốn là người ấm áp cởi mở, bây giờ lại còn có cơ hội khoe khoang trước mặt người đẹp, nên dĩ nhiên sẽ thể hiện hết sức mình.
Triệu Hàm Như vẫn chỉ cười cười, không có ý định tiếp lời.
“Đúng rồi, vừa rồi cậu vẫn chưa trả lời tớ đâu. Tại sao lại muốn vào Học viện St? Cậu cũng biết đó, nhắc đến kinh doanh thì có không ít lựa chọn tốt mà, Đại học Cornell này, Pennsylvania này, UC Berkeley này... Trước đấy tớ cũng phân vân lâu lắm đấy.”
“Cậu phân vân lâu như vậy, sao cuối cùng chọn nơi này?” Cô trả lại câu hỏi này cho cậu ta.
“Đương nhiên là vì phố Wall rồi, tớ muốn vào nơi mà phần lớn mọi người hướng đến! Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện tìm công việc liên quan đến tài chính ở đây đã tiện hơn những trường khác không biết bao nhiêu lần rồi. Quan trọng nhất là quan hệ bạn bè xã giao nữa. Gần một nửa trong số các nhân vật tầm cỡ ở phố Wall có xuất thân từ Học viện St, còn quản lý cấp cao đến đây học văn bằng hai và tại chức thì đếm không hết. Có khi chúng ta còn cùng lớp mấy môn tự chọn với bọn họ ấy chứ! Cùng ăn cơm, uống rượu, tán chuyện… Trời ạ, chỉ nghĩ thôi mà tớ đã phấn khích rồi. Nghề này của chúng ta rất quan trọng chuyện quan hệ giao thiệp đó...” Từ Bình Vĩ vốn không cần đáp án của Triệu Hàm Như mà chỉ muốn tìm ai đó để chia sẻ tâm trạng kích động của mình thôi.
Triệu Hàm Như khẽ gật đầu. Cô rất muốn kết thúc sớm này cuộc đối thoại thiếu muối này. Bỗng, một bóng dáng quen quen lướt qua khóe mắt cô.
Chẳng lẽ là anh ấy? Không thể nào, sao có thể gặp anh ấy ở nơi này được chứ?
Cô mở to mắt, Từ Bình Vĩ vẫn không ngừng lải nhải bên tai cô.
Mặc kệ có phải anh ấy hay không, cô vẫn phải mượn cớ rời đi mới được, nếu không thì cả ngày hôm nay cũng sẽ không được yên tĩnh mất.
Cô đứng dậy, cười ngượng với Từ Bình Vĩ: “Bạn tôi ở kia, tôi có việc phải qua đó nói với anh ấy, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé?”
Từ Bình Vĩ đang hăng hái diễn thuyết mà lại đột nhiên bị cô cắt ngang, nên có vẻ hơi xấu hổ. Thấy cô vội vàng chạy về phía một nam sinh, trong mắt cậu ta hiện vẻ thất vọng. Khó khăn lắm mới gặp được người đẹp hợp gu, kết quả người ta lại là hoa đã có chậu rồi.
“Này!” Triệu Hàm Như chạy đến trước mặt cậu nam sinh kia, khóe mắt liếc thấy Từ Bình Vĩ đã thất vọng rời đi rồi thì thở phào một hơi. Cậu ta nhiệt tình thái quá khiến cô không chịu nổi.
“Là em à?” Cậu nam sinh mặc sơ mi caro rõ là cũng hơi bất ngờ, thấy cô vẫn đang thở gấp: “Em chỉ ở trong thư viện mà cũng có thể thở gấp như thế à? Bị chó đuổi sao?”
Triệu Hàm Như còn chưa kịp biểu đạt niềm vui tha hương gặp bạn cũ thì đã bị câu nói của anh làm nghẹn lời không biết nên nói gì, đành ngượng ngùng đáp: “Tại anh đi nhanh hơn em… sức khoẻ em không được tốt lắm… dễ thở gấp...”
Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy! Cái gì gọi là dễ thở gấp chứ? Lúc này, cô chỉ ước tìm được cái lỗ để chui xuống!
Ánh mắt cậu nam sinh lóe lên ý cười, nhưng giọng nói vẫn đều đều như cũ: “Không ngờ em cũng đến đây học.”
“Đúng vậy đúng vậy. Thật khéo quá! Đúng rồi, em còn nợ anh tiền thuốc và tiền xe.” Vừa rồi cô còn tỏ vẻ giận dỗi, giờ đã lập tức cảm động đến rớt nước mắt vì được anh chữa ngượng.
“Không phải em định tính toán chút tiền lẻ này với anh đấy chứ?” Cậu nam sinh đen mặt, ngăn động tác ví lấy tiền của cô.
“Vậy em mời anh ăn cơm nhé.” Cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, chỉ sợ anh từ chối.
“Bây giờ sao?”
“Vâng, bây giờ.” Triệu Hàm Như vội gật đầu, sợ anh cho là cô muốn trốn nợ.
Anh chỉ vào đồng hồ: “Hai rưỡi chiều rồi, em chắc chứ?”
“Ờ ha!” Cô lại lúng túng, cực kỳ nghi ngờ hôm nay mình ra ngoài mà quên mang theo não. Tại sao lúc nào cô cũng như con ngốc trước mặt anh vậy?
“Vậy thì bữa tối đi.” Cậu nam sinh hình như rất thích cảm giác giây trước còn khiến cô xấu hổ, giây sau đã khiến cô biết ơn.
Triệu Hàm Như quả nhiên cảm kích nhìn anh: “Quá được luôn! Em là Triệu Hàm Như, được anh giúp đỡ nhiều rồi mà vẫn chưa biết tên anh.”
“Khúc Nhạc.” Cậu nam sinh nâng gọng kính đen to bản trên mặt.
“Anh cũng là sinh viên Học viện St à?” Nhìn anh chắc cũng mười tám, mười chín tuổi rồi, nên cô đoán như vậy.
“À… sinh viên? Cứ coi vậy đi.” Khúc Nhạc do dự một giây, cho cái đáp án lập lờ nước đôi.
Cô nhìn anh với vẻ kỳ lạ, cũng không để ý câu “cứ coi vậy đi” có ý gì: “Trong số tân sinh viên năm nay không thấy anh, vậy xem ra anh là là đàn anh của em rồi, em anh là anh Khúc nhé.”
Khúc Nhạc nhìn cô với ánh mắt hơi khác thường, nhưng lại khiến Triệu Hàm Như luống cuống, không biết mình lại sai ở đâu. Cô bèn dè dặt hỏi anh: “Không tiện gọi anh như thế ạ?”
Khúc Nhạc mỉm cười, liếc nhìn tài liệu trong tay cô: “Tùy em. Em đang quan tâm tới TUS sao?”
Cô nhìn theo mắt của anh, thấy một niên báo trong tay mình, không biết nên khóc hay cười. Thật không hổ là Học viện St, ở trong này nói chuyện phiếm dăm ba câu cũng không thể thoát khỏi liên quan đến chuyên môn.
Thương nhân trục lợi, các thương nhân ở đây còn nhạy cảm với tiền bạc hơn cả bạn bè cùng trang lứa.
Nhớ tới mấy lời vừa rồi của Từ Bình Vĩ, cô đảo mắt: “Em muốn tìm hiểu một chút thôi. Anh Khúc, anh thấy công ty này thế nào?”
“Thấy thế nào là sao?” Khúc Nhạc nhướng mày.
“Về giá trị thị trường của nó đó. Có người nói nó giá trị thị trường của nó được đánh giá cao hơn thực tế…”
“Em vẫn còn chưa hiểu rõ công ty này đúng không? Muốn biết có phải nó được đánh giá cao hay không thì ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Em phải tự tìm tòi, chứ không phải chưa biết cái gì đã bị người khác ảnh hưởng. Em nhất định phải biết, đây là trung tâm tài chính thế giới, nếu em muốn sau này có chỗ đứng ở đây mà cứ bảo sao hay vậy thì em sẽ mãi mãi chỉ là người thua cuộc.” Anh đẩy kính, dáng vẻ giảng giải cứ như một thầy giáo già.
Triệu Hàm Như giật mình, rồi lập tức nghiêm túc gật đầu một cái. Cô vẫn luôn tưởng rằng mình đã mạnh mẽ, không dễ bị người khác ảnh hưởng, cũng không coi chuyện Từ Bình Vĩ vừa nói là chuyện to tát. Nhưng dù sao cũng đã nghe rồi, nên đầu óc đã vô thức tiếp nhận thông tin, nếu không thì cô cũng chẳng tiện mồm hỏi anh như vậy. Có phải vì câu nói của Từ Bình Vĩ mà trong tiềm thức cô đã nhận định giá trị thị trường của TUS được đánh giá cao rồi hay không?
Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ, nhất là ở nơi tin tức thật thật giả phức tạp như phố Wall. Mỗi một tin tức đều có thể là thật, nhưng cũng có thể là có mưu đồ khác, tất cả đều phải dựa vào năng lực của bản thân để phân tích, bỏ giả giữ thật là bản lĩnh trước mắt cô cần tu luyện nhiều nhất.
“Tôi cảm thấy giá trị thị trường của công ty này được đánh giá cao hơn thực tế. Tất cả đều được các ông lớn phố Wall đáng yêu của chúng ta xào xáo rồi, đến khi mấy ông lớn rút lui thì nó cũng đi đời thôi.” Từ Bình Vĩ tỏ ra vô cùng huênh hoang, hiển nhiên là hiểu biết hơn Triệu Hàm Như, nên đầy tự tin tiện mồm phân tích. Cậu ta vốn là người ấm áp cởi mở, bây giờ lại còn có cơ hội khoe khoang trước mặt người đẹp, nên dĩ nhiên sẽ thể hiện hết sức mình.
Triệu Hàm Như vẫn chỉ cười cười, không có ý định tiếp lời.
“Đúng rồi, vừa rồi cậu vẫn chưa trả lời tớ đâu. Tại sao lại muốn vào Học viện St? Cậu cũng biết đó, nhắc đến kinh doanh thì có không ít lựa chọn tốt mà, Đại học Cornell này, Pennsylvania này, UC Berkeley này... Trước đấy tớ cũng phân vân lâu lắm đấy.”
“Cậu phân vân lâu như vậy, sao cuối cùng chọn nơi này?” Cô trả lại câu hỏi này cho cậu ta.
“Đương nhiên là vì phố Wall rồi, tớ muốn vào nơi mà phần lớn mọi người hướng đến! Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện tìm công việc liên quan đến tài chính ở đây đã tiện hơn những trường khác không biết bao nhiêu lần rồi. Quan trọng nhất là quan hệ bạn bè xã giao nữa. Gần một nửa trong số các nhân vật tầm cỡ ở phố Wall có xuất thân từ Học viện St, còn quản lý cấp cao đến đây học văn bằng hai và tại chức thì đếm không hết. Có khi chúng ta còn cùng lớp mấy môn tự chọn với bọn họ ấy chứ! Cùng ăn cơm, uống rượu, tán chuyện… Trời ạ, chỉ nghĩ thôi mà tớ đã phấn khích rồi. Nghề này của chúng ta rất quan trọng chuyện quan hệ giao thiệp đó...” Từ Bình Vĩ vốn không cần đáp án của Triệu Hàm Như mà chỉ muốn tìm ai đó để chia sẻ tâm trạng kích động của mình thôi.
Triệu Hàm Như khẽ gật đầu. Cô rất muốn kết thúc sớm này cuộc đối thoại thiếu muối này. Bỗng, một bóng dáng quen quen lướt qua khóe mắt cô.
Chẳng lẽ là anh ấy? Không thể nào, sao có thể gặp anh ấy ở nơi này được chứ?
Cô mở to mắt, Từ Bình Vĩ vẫn không ngừng lải nhải bên tai cô.
Mặc kệ có phải anh ấy hay không, cô vẫn phải mượn cớ rời đi mới được, nếu không thì cả ngày hôm nay cũng sẽ không được yên tĩnh mất.
Cô đứng dậy, cười ngượng với Từ Bình Vĩ: “Bạn tôi ở kia, tôi có việc phải qua đó nói với anh ấy, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé?”
Từ Bình Vĩ đang hăng hái diễn thuyết mà lại đột nhiên bị cô cắt ngang, nên có vẻ hơi xấu hổ. Thấy cô vội vàng chạy về phía một nam sinh, trong mắt cậu ta hiện vẻ thất vọng. Khó khăn lắm mới gặp được người đẹp hợp gu, kết quả người ta lại là hoa đã có chậu rồi.
“Này!” Triệu Hàm Như chạy đến trước mặt cậu nam sinh kia, khóe mắt liếc thấy Từ Bình Vĩ đã thất vọng rời đi rồi thì thở phào một hơi. Cậu ta nhiệt tình thái quá khiến cô không chịu nổi.
“Là em à?” Cậu nam sinh mặc sơ mi caro rõ là cũng hơi bất ngờ, thấy cô vẫn đang thở gấp: “Em chỉ ở trong thư viện mà cũng có thể thở gấp như thế à? Bị chó đuổi sao?”
Triệu Hàm Như còn chưa kịp biểu đạt niềm vui tha hương gặp bạn cũ thì đã bị câu nói của anh làm nghẹn lời không biết nên nói gì, đành ngượng ngùng đáp: “Tại anh đi nhanh hơn em… sức khoẻ em không được tốt lắm… dễ thở gấp...”
Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy! Cái gì gọi là dễ thở gấp chứ? Lúc này, cô chỉ ước tìm được cái lỗ để chui xuống!
Ánh mắt cậu nam sinh lóe lên ý cười, nhưng giọng nói vẫn đều đều như cũ: “Không ngờ em cũng đến đây học.”
“Đúng vậy đúng vậy. Thật khéo quá! Đúng rồi, em còn nợ anh tiền thuốc và tiền xe.” Vừa rồi cô còn tỏ vẻ giận dỗi, giờ đã lập tức cảm động đến rớt nước mắt vì được anh chữa ngượng.
“Không phải em định tính toán chút tiền lẻ này với anh đấy chứ?” Cậu nam sinh đen mặt, ngăn động tác ví lấy tiền của cô.
“Vậy em mời anh ăn cơm nhé.” Cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, chỉ sợ anh từ chối.
“Bây giờ sao?”
“Vâng, bây giờ.” Triệu Hàm Như vội gật đầu, sợ anh cho là cô muốn trốn nợ.
Anh chỉ vào đồng hồ: “Hai rưỡi chiều rồi, em chắc chứ?”
“Ờ ha!” Cô lại lúng túng, cực kỳ nghi ngờ hôm nay mình ra ngoài mà quên mang theo não. Tại sao lúc nào cô cũng như con ngốc trước mặt anh vậy?
“Vậy thì bữa tối đi.” Cậu nam sinh hình như rất thích cảm giác giây trước còn khiến cô xấu hổ, giây sau đã khiến cô biết ơn.
Triệu Hàm Như quả nhiên cảm kích nhìn anh: “Quá được luôn! Em là Triệu Hàm Như, được anh giúp đỡ nhiều rồi mà vẫn chưa biết tên anh.”
“Khúc Nhạc.” Cậu nam sinh nâng gọng kính đen to bản trên mặt.
“Anh cũng là sinh viên Học viện St à?” Nhìn anh chắc cũng mười tám, mười chín tuổi rồi, nên cô đoán như vậy.
“À… sinh viên? Cứ coi vậy đi.” Khúc Nhạc do dự một giây, cho cái đáp án lập lờ nước đôi.
Cô nhìn anh với vẻ kỳ lạ, cũng không để ý câu “cứ coi vậy đi” có ý gì: “Trong số tân sinh viên năm nay không thấy anh, vậy xem ra anh là là đàn anh của em rồi, em anh là anh Khúc nhé.”
Khúc Nhạc nhìn cô với ánh mắt hơi khác thường, nhưng lại khiến Triệu Hàm Như luống cuống, không biết mình lại sai ở đâu. Cô bèn dè dặt hỏi anh: “Không tiện gọi anh như thế ạ?”
Khúc Nhạc mỉm cười, liếc nhìn tài liệu trong tay cô: “Tùy em. Em đang quan tâm tới TUS sao?”
Cô nhìn theo mắt của anh, thấy một niên báo trong tay mình, không biết nên khóc hay cười. Thật không hổ là Học viện St, ở trong này nói chuyện phiếm dăm ba câu cũng không thể thoát khỏi liên quan đến chuyên môn.
Thương nhân trục lợi, các thương nhân ở đây còn nhạy cảm với tiền bạc hơn cả bạn bè cùng trang lứa.
Nhớ tới mấy lời vừa rồi của Từ Bình Vĩ, cô đảo mắt: “Em muốn tìm hiểu một chút thôi. Anh Khúc, anh thấy công ty này thế nào?”
“Thấy thế nào là sao?” Khúc Nhạc nhướng mày.
“Về giá trị thị trường của nó đó. Có người nói nó giá trị thị trường của nó được đánh giá cao hơn thực tế…”
“Em vẫn còn chưa hiểu rõ công ty này đúng không? Muốn biết có phải nó được đánh giá cao hay không thì ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Em phải tự tìm tòi, chứ không phải chưa biết cái gì đã bị người khác ảnh hưởng. Em nhất định phải biết, đây là trung tâm tài chính thế giới, nếu em muốn sau này có chỗ đứng ở đây mà cứ bảo sao hay vậy thì em sẽ mãi mãi chỉ là người thua cuộc.” Anh đẩy kính, dáng vẻ giảng giải cứ như một thầy giáo già.
Triệu Hàm Như giật mình, rồi lập tức nghiêm túc gật đầu một cái. Cô vẫn luôn tưởng rằng mình đã mạnh mẽ, không dễ bị người khác ảnh hưởng, cũng không coi chuyện Từ Bình Vĩ vừa nói là chuyện to tát. Nhưng dù sao cũng đã nghe rồi, nên đầu óc đã vô thức tiếp nhận thông tin, nếu không thì cô cũng chẳng tiện mồm hỏi anh như vậy. Có phải vì câu nói của Từ Bình Vĩ mà trong tiềm thức cô đã nhận định giá trị thị trường của TUS được đánh giá cao rồi hay không?
Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ, nhất là ở nơi tin tức thật thật giả phức tạp như phố Wall. Mỗi một tin tức đều có thể là thật, nhưng cũng có thể là có mưu đồ khác, tất cả đều phải dựa vào năng lực của bản thân để phân tích, bỏ giả giữ thật là bản lĩnh trước mắt cô cần tu luyện nhiều nhất.
Bình luận truyện