Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 244: Khí phách



“Mẹ nó! Mày một con nước ngoài mà dám đánh tao? Mày có biết ở đây là đâu không? Đây là phố người Hoa! Một con nước ngoài đánh người Trung Quốc! Có còn pháp luật hay không?” Trương Long bị Demi tát trái tát phải, nhưng vẫn gào thét chửi bậy. Tuy hắn từng là trùm côn đồ thành phố C, cũng từng oai1phong một cõi, nhưng đó là hắn dựa vào sự hung ác cầm đao chém người để leo lên, chứ không có học cận chiến hàng thật giá thật. Trước mặt cao thủ xuất thân từ đội thủy quân lục chiến Demi, hắn chỉ có thể bị đánh.

“Người đánh anh không phải là cô ấy, mà là tôi.” Triệu Hàm Như ra hiệu cho Demi8kéo Trương Long tới trước mặt cô, “Trương Long, anh còn biết ở đây là phố người Hoa chứ không phải thành phố C à? Anh tưởng rằng anh còn là lão đại thành phố C sao? Bây giờ anh chỉ là chó nhà có tang cụp đuôi vội vã trốn chạy, đừng có kiêu ngạo la hét trước mặt tôi…”

“Con mẹ mày, một con2khốn kiếp như mày cũng dám tìm người đánh tao? Khó trách anh tao không cần mày, một con vóc người khô đét như mày, có cho tao cũng không cần…” Trương Long phun một bãi nước miếng về phía Triệu Hàm Như, bộ dáng vô lại.

“Trương Gia, anh làm anh trai mà không quản cái miệng của em mình, cẩn thận họa từ miệng4mà ra.” Triệu Hàm Như rót một tách trà nóng, ung dung nói.

“Em cũng biết tính tình A Long như vậy mà, em đừng so đo với nó.” Trương Gia không ngờ Triệu Hàm Như vừa rồi tỏ vẻ không tha thứ, bây giờ lại đột nhiên nói vòng vo, hắn bèn bày ra tư thế thương lượng và khuôn mặt tươi cười xin tha.

“Tôi và các anh không thân, làm sao tôi biết anh ta có tính tình gì? Trương Long từng làm lão đại bang phái ở thành phố C, không phải là trẻ con, có một số quy củ anh ta nên hiểu. Nếu anh ta còn không hiểu thì tôi đây sẽ giúp anh ta một chút.” Triệu Hàm Như mỉm cười, hất tách trà nóng trong tay lên mặt Trương Long.

“A!!!” Trương Long đau hét lên, lá trà vừa ngâm nước nóng, ít nhất cũng nóng hơn tám mươi độ. Khuôn mặt hắn bị nóng đỏ bừng, hai tay bị Demi giữ chặt, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể tránh thoát.

“Triệu Hàm Như! Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Trương Gia thấy tình trạng thê thảm của Trương Long thì vô cùng đau lòng, không giữ nổi vẻ mặt nho nhã giả dối nữa. Hắn đập nát tách trà, cầm mảnh vỡ nhọn, liều mạng đâm lên người Triệu Hàm Như.

Demi phản ứng cực nhanh, một chân đạp Trương Long ra, sau đó nhào qua Trương Gia, đá rơi mảnh vỡ trong tay hắn.

Nhìn hai anh em bị đánh ngã ra đất giống như đống bùn nhão, Triệu Hàm Như mỉm cười, vừa định nói chuyện thì một giọng nam từ cửa thang lầu truyền đến.

“Rất giỏi võ, người xuất thân từ quân đội à?” Một người đàn ông cầm quạt giấy, mặc áo dài, khẽ cười nói, “Có thể mời được vệ sĩ giỏi như vậy. Cô bé, cô cũng không phải là một người thường đâu.”

Tướng mạo Triệu Hàm Như ngây thơ, khuôn mặt trẻ con, tóc dài xõa vai, vóc dáng thon gầy, mặc áo T-shirt trắng, quần jean xanh… bỏ qua vẻ cay nghiệt lạnh lùng trên mặt cô, nhìn cô chẳng khác gì nữ sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi.

“Cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.” Triệu Hàm Như không hề bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện dọa sợ, vẻ mặt thản nhiên mỉm cười với ông ta.

“Anh Báo, anh Báo, anh phải báo thù cho bọn em…” Trương Long ôm bụng hét lên.

Ánh mắt Triệu Hàm Như cứng lại, chẳng lẽ “anh Báo” này là lão đại Trình Báo của phố người Hoa? Cô không thể nào quên được chuyện đầu tiên Trương Gia Trương Long làm khi đến nước Mỹ là gia nhập địa bàn của Trình Báo, e rằng trận Hồng Môn Yến hôm nay cũng là âm mưu của bọn họ, nếu không sao lại có trùng hợp như vậy, cô vừa ra tay, vị lão đại này liền xuất hiện?

Hiển nhiên Trương Gia thông minh hơn Trương Long nhiều. Hắn cố nhịn đau đớn, gắng gượng đứng lên, cung kính đứng trước mặt Trình Báo, nói: “Anh Báo, đây là Triệu Hàm Như mà em từng nhắc với anh.”

“Ngưỡng mộ đã lâu, cô Triệu.” Trình Báo vén áo, cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh Triệu Hàm Như. Trương Gia chẳng những không ngang ngược, mà còn vô cùng khiêm tốn tự giác đứng sau lưng anh ta.

“Thả Trương Long đi!” Trình Báo nhìn lướt qua Trương Long vừa bị Demi kìm chế lần nữa, lạnh nhạt nói, giọng điệu như là thương lượng, nhưng lại mang theo mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

“Anh Báo.” Triệu Hàm Như ra hiệu ý bảo Demi buông tay, “Đây là ân oán cá nhân giữa tôi và Trương Gia, Trương Long, anh muốn nhúng tay vào?”

Nói ra, Triệu Hàm Như đúng là con nghé mới sinh không sợ cọp, người khác gặp người như Trình Báo đã sớm nơm nớp lo sợ, không dám nói nhiều một câu, còn cô thì lớn lối hỏi ngược lại, trong mắt người khác chính là không muốn sống.

“Cô biết tôi?” Anh Báo hứng thú nhìn Triệu Hàm Như, phất phất tay, đám người đứng sau lưng anh ta đồng loạt lùi một bước, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Triệu Hàm Như và Demi, giống như chỉ cần các cô có hành động gì đó, bọn họ sẽ nhào lên xé nát các cô.

“Không biết, nhưng nhìn tư thái này của anh, cũng đoán ra được một hai.” Triệu Hàm Như nhìn lướt qua đám người vừa nhìn là biết có huấn luyện, trên mặt không hề có một chút sợ hãi nào.

“Ồ, nói nghe xem.” Anh Báo ung dung nhìn Triệu Hàm Như, có vẻ như là một thư sinh nhã nhặn, hoàn toàn không tương xứng với khí thế và tên của anh ta.

“Anh là người được nhiều người ủng hộ ở phố người Hoa. Vừa đến New York, Trương Gia, Trương Long đã đầu nhập vào anh, luôn mồm gọi anh là "anh Báo", nên tôi đoán anh là Trình Báo phố người Hoa. Ngoại trừ Trình Báo, tôi không còn nghĩ ra được người thứ hai nào có năng lực và phô trương như anh.” Triệu Hàm Như thuận miệng thổi phồng Trình Báo, làm cho anh ta tươi cười rạng rỡ.

“Thảo nào Murs lại sùng bái một cô bé như cô, thậm chí không tiếc nện một số tiền lớn lên người cô. Dù là lá gan hay là đầu óc, cô đều khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Tôi từng nghe rất nhiều lần cái tên Triệu Hàm Như, nhưng tôi không ngờ sẽ là một cô bé như cô, đúng là xem người không thể chỉ xem tướng mạo.”

Nụ cười của Triệu Hàm Như hơi cứng lại, không ngờ anh Báo này lại biết quan hệ giữa cô và Murs. Nếu anh ta chỉ đơn thuần che chở anh em Trương Gia, thì cô còn có vài phần thắng, cùng lắm thì lấy tiền đập người, cô không tin Trình Báo có thể không động lòng. Nhưng nếu kéo ra ân oán cá nhân giữa anh ta và Murs, thì e rằng cô phải trở thành người vô tội bị vạ lây. Việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng phân rõ giới hạn giữa cô và Murs trước mặt anh ta.

“Anh Báo là lão đại phố người Hoa, anh để mắt đến tôi là vinh hạnh của tôi.” Triệu Hàm Như tâng bốc đúng mực.

“Cô rất biết cách nói chuyện. Nghe nói cô am hiểu đầu tư, không chỉ đầu tư giúp Murs, mà còn giúp anh ta tẩy trắng.” Anh Báo gật đầu.

“Anh Báo nói đùa rồi, Murs là nhà đầu tư của công ty tôi, giúp người đầu tư có lợi nhuận là bổn phận của tôi. Công ty tôi kinh doanh hợp pháp, không dám làm loại chuyện rửa tiền này.”

“Phải không? Chẳng lẽ cô không biết tiền trong tay Murs vốn là tiền đen, tiền qua tay cô trở thành tiền hợp pháp, lại còn càng đổi càng nhiều, đây không phải là rửa tiền thì là gì?” Trình Báo buông tay.

“Tôi không có cách xác định có phải tiền đen hay không, mà tôi cũng không có tư cách xác định, tôi chỉ biết rằng tất cả tài liệu luật sư và kế toán cung cấp cho tôi đều là hợp pháp, nguồn gốc của tiền không có vấn đề, nghĩa vụ cần làm tôi cũng đã làm xong.” Triệu Hàm Như buộc mình lên tinh thần ứng đối với nhân vật hung ác này.

“Rất thông minh! Tôi là người thô lỗ, dốt đặc cán mai về tài chính. Tôi cũng không muốn quanh co chơi đầu tư gì đó. Cô đã có năng lực như thế, chắc là tiền cũng không ít, không ngại cho tôi mượn xài.” Trình Báo cười to.

“Không thành vấn đề, Anh Báo, anh cần bao nhiêu, ra cái giá đi.” Vẻ mặt Triệu Hàm Như không hề thay đổi, hào phóng nói.

Trình Báo hơi ngạc nhiên nhìn Triệu Hàm Như. Cô chẳng hề suy nghĩ gì liền đồng ý, anh ta chưa từng gặp người nào trấn định mà khí phách như vậy, huống chi người này còn là một cô gái.

Hai người còn chưa vạch mặt, người bình thường ở trong tình huống này, sẽ mặt dày cò kè mặc cả vài câu, đến khi anh ta trở mặt cho nếm chút lợi hại mới có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Anh ta vốn chuẩn bị sẵn phải giết kiêu ngạo của cô bé này rồi, không ngờ một cô bé nhìn có vẻ yếu ớt, lại có thể phân rõ người nào có thể đắc tội, người nào tuyệt đối không thể đắc tội, đồng ý cho tiền một cách dứt khoát, khiến anh ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Hai chục triệu đôla.” Đối phương đã biết điều như vậy, anh ta cũng rất hào phóng cho một “giá hữu nghị“.

“Không thành vấn đề.” Triệu Hàm Như lập tức móc cuốn chi phiếu, viết một tờ chi phiếu đưa cho anh Báo.

Trình Báo cầm chi phiếu, nghiêm túc nhìn mấy lần, “Cô rất sảng khoái.”

“Coi như phí làm quen người bạn như anh Báo.” Triệu Hàm Như cười cười, giống như không đặt hai chục triệu đôla vào mắt.

“Anh Báo, cô ta có rất nhiều tiền, ít nhất cũng phải lấy hai trăm triệu đôla.” Thấy người che chở mình bị Triệu Hàm Như mượn hơi, Trương Long không cam lòng hét lên.

Trình Báo nhíu mày vung tay lên, vài người đàn ông kéo Trương Long ra góc nhà đánh một trận no đòn, đánh tới mức hắn khóc cha gọi mẹ. Trương Gia quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu xin tha với Trình Báo, đau khổ cầu xin anh ta đừng tính toán với hai anh em họ.

Biết rõ Trương Gia quỳ với Trình Báo chứ không phải mình, nhưng tư thế hèn mọn lúc này của hắn cũng khiến Triệu Hàm Như cảm thấy vui sướng không gì sánh được. Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ làm cho Trương Gia Trương Long quỳ trước mộ ba mẹ cô dập đầu tạ tội.

“Tôi ghét nhất là đàn em không có quy củ, xen mồm lúc tôi và người khác nói chuyện. Cô Triệu, cô thấy người này nên đánh không nên đánh?” Anh Báo cười tủm tỉm nhìn Triệu Hàm Như, hoàn toàn không nhìn cả người đầy máu Trương Long và sắc mặt như đất của Trương Gia.

“Đương nhiên là nên đánh, Trương Gia Trương Long giết ba mẹ tôi, thù giết ba mẹ không đội trời chung.” Triệu Hàm Như không chút do dự ký một tấm chi phiếu hai chục triệu đẩy tới trước mặt Trình Báo, “Nếu anh Báo bằng lòng giúp tôi một tay...”

“Đây coi như là tiền mua mạng?” Anh Báo cầm chi phiếu nhìn lướt qua, khó tránh ngạc nhiên với khí phách của Triệu Hàm Như rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện