Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 302: Tương tự
Xe của Khúc Nhạc chạy qua bốn trạm kiểm tra, đi qua chỗ nào cũng bị kiểm tra rất gắt gao. Mặc dù Khúc Nhạc là gương mặt quen thuộc, nhưng nhóm bảo vệ vẫn làm việc rất nghiêm túc, mà thấy Triệu Hàm Như là người lạ thì họ càng bắt bẻ đề phòng nhiều hơn.
Chỉ mấy trăm mét thôi mà hai người bị kiểm tra1hơn nửa tiếng đồng hồ mới được bước vào phòng khác, mà trước khi bước chân vào phòng vẫn còn bị kiểm tra an ninh toàn diện.
Triệu Hàm Như bị kiểm tra kỹ đến mức không nói nên lời, cứ để mặc cho các nhân viên tùy ý kiểm tra. Khúc Nhạc cũng chỉ có thể mỉm cười an ủi, chứ cũng chẳng giúp cô được, bản8thân anh cũng bị kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới.
Sau khi bị kiểm tra kỹ như vậy, cảm giác hồi hộp trong cô không những không tăng thêm, mà lại gần như biến mất hoàn toàn.
Khúc Nhạc thấy Triệu Hàm Như dùng vẻ mặt cầu an ủi nhìn mình, anh mỉm cười, định véo má cô rồi an ủi mấy câu, thì lại thấy Đường2lão đang từ từ bước qua cửa ra vào. Anh vội liếc mắt ra hiệu với Triệu Hàm Như.
Triệu Hàm Như lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy. Cô vừa khiêm tốn vừa kính trọng quay lại mỉm cười với Đường lão.
Đây là một ông cụ lớn tuổi có thân phận và địa vị rất cao. Mặc dù tuổi đã cao nhưng tính thân ông cụ4vẫn cực kỳ tốt. Lúc này ông đang chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén, ngay cả nụ cười mỉm trên mặt cũng mang theo vẻ uy nghiêm, nhưng những biểu cảm này hoàn toàn biến mất khi ông thấy khuôn mặt Triệu Hàm Như.
Dung nhan thanh thuần như đóa hoa bách hợp khiến người người yêu thích. Nụ cười tươi của Triệu Hàm Như vừa ngọt ngào lại vừa có chút ngại ngùng, đôi mắt trong vắt như đáy hồ nhìn thẳng về phía ông, giờ phút này, khuôn mặt ấy hoàn toàn trùng khớp với người trong trí nhớ của ông.
Ông vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự sùng bái mà cô gái năm đó đã nhìn mình. Cô gái trẻ ấy đã dốc hết sự dịu dàng của bản thân ra để che chở ông khi ông gặp nạn. Trong lúc cuộc sống của ông rơi vào đáy vực, mọi người tránh ông như tránh tà thì chỉ có cô gái ấy là dám từ bỏ tất cả để yêu ông, thậm chí còn vì ông mà hy sinh đi tính mạng của bản thân.
Người con gái ấy xuất hiện trong cuộc đời ông như bông hoa phù dung sớm nở tối tài, nhưng cũng chính vì khoảng thời gian ngắn ngủi ấy mà trong đầu ông chỉ còn những ký ức đẹp đến mức khắc cốt ghi tâm.
Không có cãi lộn, không có toan tính, không phản bội, không cố gắng. Tất cả mọi thứ của người con gái ấy đều cực kỳ hoàn hảo. Thời gian trôi đi, ông chẳng những không quên cô gái ấy, mà trái lại còn đắp thêm từng lớp ánh sáng lên ký ức của hai người, khiến hình ảnh của cô năm đó trở thành một biểu tượng cực kỳ hoàn mỹ, và cô gái ấy cũng chính là người mà ông yêu thương nhất.
Dung nhan mà đêm nào ông cũng mơ về khiến ông mãi không thể quên được, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt, sao ông có thể bình tĩnh nổi?
Hốc mắt Đường lão hơi ươn ướt, ngực ông cụ phập phồng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, mặc dù Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như còn đứng cách xa ông 2 - 3m nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự kích động của ông.
Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như quay sang nhìn nhau, không hiểu tại sao phản ứng của Đường lão lại kỳ lạ đến thế, nhất là Khúc Nhạc. Anh gặp Đường lão rất nhiều lần, dù gặp chuyện gì đi chăng nữa thì vẻ mặt ông cụ trước giờ vẫn thản nhiên như cũ, đây là lần đầu tiên anh thấy ông cụ mất bình tĩnh đến vậy.
“Đường lão?” Khúc Nhạc khẽ gọi, cuối cùng cũng khiến ông cụ bình tĩnh lại.
Ông nhìn cô gái mặc bộ đồ công sở, đầu tóc gọn gàng đứng trước mặt mình, khuôn mặt cô vừa thanh tú vừa dịu dàng, nhưng đồng thời cũng có không ít sự tự tin, quyết liệt, ông vừa thất vọng vừa dần dần bình tĩnh lại.
Mặc dù hai người có giống nhau, thì cô cũng không thể là cô gái năm ấy…
Đường lão buồn buồn mỉm cười, chuyện cũ đã qua, cũng chẳng thể vãn hồi lại được. Cô gái năm đó có mái tóc dài đen nhánh, mặc một bộ đồ mộc mạc bằng vải ka-ki, vừa dịu dàng lại ngượng ngùng cười nói, mãi mãi chỉ có trong hồi ức của ông mà thôi, cũng chính là hình ảnh đáng nhớ nhất trong cuộc đời ông.
Cô gái năm đó đã chôn xương dưới chân núi rồi, mặc dù ông không muốn thừa nhận, nhưng ông cũng biết rõ. Cho dù bây giờ cô còn sống, thì cũng là một bà cụ ngoài 60 rồi. Cô gái khoảng ngoài 20 này cũng có thể làm cháu gái người đó rồi.
Cháu gái? Đường lão nghĩ đến điều gì đó, lại có chút kích động.
“Cô là Triệu Hàm Như?” Đường lão nhìn cô thật kỹ.
Biểu cảm của Đường lão không rõ ràng lắm, nhưng Khúc Nhạc vẫn kịp trông thấy khoảnh khắc vội vàng xao động của ông. Anh hơi khó hiểu nhìn về phía Triệu Hàm Như.
Đây là lần đầu tiên Khúc Nhạc thấy Đường lão mất bình tĩnh. Dường như ông ấy thấy ai đó thông qua cô, điều này lại khiến anh càng khó hiểu hơn, chẳng lẽ Đường lão quen biết người nhà của Triệu Hàm Như.
“Đường lão, ông khỏe chứ ạ? Cháu là Triệu Hàm Như.” Cô cười cười, cũng thầm cảm thấy có chút khó hiểu
“Bố cháu họ Triệu? Thế mẹ cháu họ gì?”
Triệu Hàm Như ngơ ngác một lát. Cô đã từng tưởng tượng ra Đường lão sẽ hỏi mình rất nhiều vấn đề, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ là ông sẽ hỏi mình câu này.
Ông đang muốn tự mình kiểm tra gia cảnh của cô? Ông coi trọng Khúc Nhạc đến vậy sao?
“Bố cháu tên là Triệu Minh Hoành, mẹ là Tống Du, họ là người sáng làm Tập đoàn sắt thép Triệu Thị. Mười năm trước cả hai đã qua đời. Cháu là con gái một. Sau khi hai người đi rồi, nhà cháu chỉ còn mình cháu.” Triệu Hàm Như thoải mái giới thiệu sơ lược về tình huống của cha mẹ mình, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, không tỏ ra quá đau thương.
Trái lại, Đường lão lại có chút tiếc nuối và thương cảm, “Bà nội bà ngoại cháu cũng mất rồi à?”
“Dạ mất rồi ạ.” Triệu Hàm Như lắc đầu, càng cảm thấy khó hiểu hơn, phải tra cả tổ tông cơ à? Nhưng ngoài miệng cô vẫn ngoan ngoãn đáp. “Họ mất khoảng mười mấy năm trước rồi ạ.”
Đường lão có chút thất vọng gật đầu, “Cháu là người ở đâu?”
“Cháu là người ở thành phố C, tỉnh A ạ.” Triệu Hàm Như vừa trả lời vừa cảm thấy buồn cười, tiếp theo chắc là ông sẽ hỏi đến nguyên quán mất?
“Nguyên quán của cháu cũng ở thành phố C à?”
Trúng phóc! Nếu cô không ngồi trước ông cụ có uy danh hiển hách nhất nhì bây giờ thì thật sự cô đã bật cười ra tiếng, “Nguyên quán của cháu là tỉnh B. Trước kia ông bà nội cháu từng giúp kiến thiết tỉnh A nên cả gia đình đã chuyển đến tỉnh A.”
“Tỉnh B? Cháu nói trước kia là bao giờ?” Ánh mắt Đường lão sáng rực lên.
Triệu Hàm Như bị hỏi khó, câu hỏi này có vẻ hơi chi tiết quá rồi.
Triệu Hàm Như cố vắt óc ra để nghĩ lại. Khi đó cô còi chưa ra đời, sao có thể biết rõ đến thế được, chỉ nhớ mang máng những gì bố và bà nội nói với nhau, miễn cưỡng chắp vá ra được khoảng thời gian đại khái, “Đại khái là năm 60 ạ, khoảng vài năm sau khi bố cháu sinh ra ạ.”
“Có biết năm đó họ ở chỗ nào của tỉnh B không?”
“Cháu không nghe thấy họ nhắc đến bao giờ, cũng không rõ là thành phố nào, nhưng mà hình như ở nông trường ạ…” Triệu Hàm Như hoàn toàn không biết chút gì về chuyện thời đó. Người trong nhà không nhắc đến mấy, mà bản thân cô cũng chưa hỏi nhiều bao giờ, nên có thể nhớ rõ mấy chuyện này đã là tốt lắm rồi.
Nào ngờ Đường lão lại kích động trở lại, “Tốt, tốt, tốt…”
Chuyện này thì có gì tốt? Chẳng lẽ Đường lão không thích người tỉnh A mà chỉ quý người tỉnh B? Là một người lãnh đạo mà phân biệt vùng miền như thế à?
Vẻ mặt Triệu Hàm Như ngơ ngác, thầm nghĩ đến không biết bao nhiêu chuyện trên đời.
Cũng may là sau đó Đường lão cũng trở lại bình thường, hỏi đến những kinh nghiệm mấy năm qua của Triệu Hàm Như, ông để lộ ra vẻ tán thường, “Một cô gái có thể tự gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thế này đúng là rất khó. Có đủ năng lực và tài năng để làm nên sự nghiệp thế này, cháu thật sự rất ưu tú.”
Triệu Hàm Như thầm cảm thấy vui vẻ, thế này có nghĩa là ông đã công nhận cô rồi, chuyện tiếp theo cũng sẽ dễ dàng hơn…
Nhưng biểu cảm của Khúc Nhạc lại rất kỳ lạ, anh tự nghi ngờ liệu bản thân có nhìn nhầm không, sao Đường lão lại có vẻ tự hào thế kia?
“Cha mẹ cháu rất chiều chuộng cháu, cho nên trước năm 16 tuổi cháu sống một cuộc sống rất sung túc. Sau khi họ qua đời, cháu như tỉnh mộng, mấy năm qua cố gắng làm việc đến vậy, cũng chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho họ.” Tâm trạng của Triệu Hàm Như có chút kích động. Cuối cùng cô không che giấu nổi sự tức giận và nỗi chua sót của bản thân, hốc mắt có chút ươn ướt. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến được ngày hôm nay, sao cô có thể không kích động cơ chứ?
“Cháu nói cha mẹ cháu bị người khác hại à?” Đường lão là người đức cao vọng trọng, những điều ông quan tâm đều là những chuyện quan trọng nhất trên thế giới, nên trước kia ông không để ý đến cái chết của vợ chồng họ Triệu là điều rất bình thường.
Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, nói tóm tắt lại một lượt những chuyện đã xảy ra năm đó. Cô cố gắng giữ tỉnh táo, dùng thái độ khách quan nhất có thể để kể lại từ đầu đến cuối. Nói chuyện với người như Đường lão thì không cần có quá nhiều sắc thái tình cảm, đúng hay sai thì Đường lão sẽ tự phán đoán.
Hai người chỉ thấy lông mày Đường lão dần dần nhíu chặt lại.Thực ra chuyện này rất bình thường, vì tranh giành lợi ích tập đoàn mà những kẻ ích kỷ không ngại ra tay với những người vô tội, chuyện giết người cướp của này Đường lão cũng đã thấy nhiều. Huống chi chuyện này đã xảy ra hơn 10 năm trước, thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, thời gian đã thay đổi tất cả, kể cả kẻ đầu sỏ năm ấy… Bây giờ Triệu Hàm Như cảm thấy cực kỳ bất an, không biết Đường lão sẽ tỏ thái độ gì đối với chuyện này.
Ông sẽ bảo cô bỏ qua, không nên chấp nhặt chuyện năm ấy, hay sẽ giơ cao đánh khẽ, an ủi cô vài câu?
Tất nhiên nếu ông đồng tình với hoàn cảnh của cô, không nhúng tay vào thiên vị Trần Kiều là tốt nhất, vì đây chính là sự dung túng vô hình đối với việc trả thù Trần Kiều của cô.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Hàm Như gặp Đường lão, Đường lão cũng không biết cô là ai, bây giờ cô đã nói chuyện này ra, liệu có quá sớm không? Triệu Hàm Như vừa sợ vừa lo, càng nghĩ càng thấy hối hận.
Cô không phải là Khúc Nhạc, không có nhiều cơ hội để thường xuyên được gặp Đường lão, ngay cả lần gặp này cũng là do Trình Tử Ngôn sắp xếp, không biết phải đợi đến bao giờ mới có thể gặp lại được Đường lão. Nếu lần này cô không nói, đợi mấy hôm nữa Trần Kiều hất nước bẩn lên người cô thì Đường lão sẽ có thành kiến, cô lại càng khó để khiến ông công nhận cô.
Cho nên bây giờ cô nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này, được ăn cả ngã về không.
“Chuyện này này tôi chắc chắn sẽ điều tra, dù là ai quấy phá đi chăng nữa tôi cũng sẽ điều tra đến cùng, tuyệt đối không nhân nhượng!” Vẻ mặt Đường lão cực kỳ phẫn nộ, mỗi từ mỗi chữ ông nói ra dường như đều nặng cả nghìn cân.
Triệu Hàm Như hơi hé miêng, phản ứng lại chậm nửa nhịp, thế này có nghĩa là đồng ý à?
Hay đây là phong cách làm việc của Đường lão, nói chuyện gì cũng cực kỳ nặng nề, rồi cuối cùng lại nhẹ nhàng bỏ qua.
Chỉ mấy trăm mét thôi mà hai người bị kiểm tra1hơn nửa tiếng đồng hồ mới được bước vào phòng khác, mà trước khi bước chân vào phòng vẫn còn bị kiểm tra an ninh toàn diện.
Triệu Hàm Như bị kiểm tra kỹ đến mức không nói nên lời, cứ để mặc cho các nhân viên tùy ý kiểm tra. Khúc Nhạc cũng chỉ có thể mỉm cười an ủi, chứ cũng chẳng giúp cô được, bản8thân anh cũng bị kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới.
Sau khi bị kiểm tra kỹ như vậy, cảm giác hồi hộp trong cô không những không tăng thêm, mà lại gần như biến mất hoàn toàn.
Khúc Nhạc thấy Triệu Hàm Như dùng vẻ mặt cầu an ủi nhìn mình, anh mỉm cười, định véo má cô rồi an ủi mấy câu, thì lại thấy Đường2lão đang từ từ bước qua cửa ra vào. Anh vội liếc mắt ra hiệu với Triệu Hàm Như.
Triệu Hàm Như lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy. Cô vừa khiêm tốn vừa kính trọng quay lại mỉm cười với Đường lão.
Đây là một ông cụ lớn tuổi có thân phận và địa vị rất cao. Mặc dù tuổi đã cao nhưng tính thân ông cụ4vẫn cực kỳ tốt. Lúc này ông đang chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén, ngay cả nụ cười mỉm trên mặt cũng mang theo vẻ uy nghiêm, nhưng những biểu cảm này hoàn toàn biến mất khi ông thấy khuôn mặt Triệu Hàm Như.
Dung nhan thanh thuần như đóa hoa bách hợp khiến người người yêu thích. Nụ cười tươi của Triệu Hàm Như vừa ngọt ngào lại vừa có chút ngại ngùng, đôi mắt trong vắt như đáy hồ nhìn thẳng về phía ông, giờ phút này, khuôn mặt ấy hoàn toàn trùng khớp với người trong trí nhớ của ông.
Ông vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự sùng bái mà cô gái năm đó đã nhìn mình. Cô gái trẻ ấy đã dốc hết sự dịu dàng của bản thân ra để che chở ông khi ông gặp nạn. Trong lúc cuộc sống của ông rơi vào đáy vực, mọi người tránh ông như tránh tà thì chỉ có cô gái ấy là dám từ bỏ tất cả để yêu ông, thậm chí còn vì ông mà hy sinh đi tính mạng của bản thân.
Người con gái ấy xuất hiện trong cuộc đời ông như bông hoa phù dung sớm nở tối tài, nhưng cũng chính vì khoảng thời gian ngắn ngủi ấy mà trong đầu ông chỉ còn những ký ức đẹp đến mức khắc cốt ghi tâm.
Không có cãi lộn, không có toan tính, không phản bội, không cố gắng. Tất cả mọi thứ của người con gái ấy đều cực kỳ hoàn hảo. Thời gian trôi đi, ông chẳng những không quên cô gái ấy, mà trái lại còn đắp thêm từng lớp ánh sáng lên ký ức của hai người, khiến hình ảnh của cô năm đó trở thành một biểu tượng cực kỳ hoàn mỹ, và cô gái ấy cũng chính là người mà ông yêu thương nhất.
Dung nhan mà đêm nào ông cũng mơ về khiến ông mãi không thể quên được, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt, sao ông có thể bình tĩnh nổi?
Hốc mắt Đường lão hơi ươn ướt, ngực ông cụ phập phồng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, mặc dù Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như còn đứng cách xa ông 2 - 3m nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự kích động của ông.
Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như quay sang nhìn nhau, không hiểu tại sao phản ứng của Đường lão lại kỳ lạ đến thế, nhất là Khúc Nhạc. Anh gặp Đường lão rất nhiều lần, dù gặp chuyện gì đi chăng nữa thì vẻ mặt ông cụ trước giờ vẫn thản nhiên như cũ, đây là lần đầu tiên anh thấy ông cụ mất bình tĩnh đến vậy.
“Đường lão?” Khúc Nhạc khẽ gọi, cuối cùng cũng khiến ông cụ bình tĩnh lại.
Ông nhìn cô gái mặc bộ đồ công sở, đầu tóc gọn gàng đứng trước mặt mình, khuôn mặt cô vừa thanh tú vừa dịu dàng, nhưng đồng thời cũng có không ít sự tự tin, quyết liệt, ông vừa thất vọng vừa dần dần bình tĩnh lại.
Mặc dù hai người có giống nhau, thì cô cũng không thể là cô gái năm ấy…
Đường lão buồn buồn mỉm cười, chuyện cũ đã qua, cũng chẳng thể vãn hồi lại được. Cô gái năm đó có mái tóc dài đen nhánh, mặc một bộ đồ mộc mạc bằng vải ka-ki, vừa dịu dàng lại ngượng ngùng cười nói, mãi mãi chỉ có trong hồi ức của ông mà thôi, cũng chính là hình ảnh đáng nhớ nhất trong cuộc đời ông.
Cô gái năm đó đã chôn xương dưới chân núi rồi, mặc dù ông không muốn thừa nhận, nhưng ông cũng biết rõ. Cho dù bây giờ cô còn sống, thì cũng là một bà cụ ngoài 60 rồi. Cô gái khoảng ngoài 20 này cũng có thể làm cháu gái người đó rồi.
Cháu gái? Đường lão nghĩ đến điều gì đó, lại có chút kích động.
“Cô là Triệu Hàm Như?” Đường lão nhìn cô thật kỹ.
Biểu cảm của Đường lão không rõ ràng lắm, nhưng Khúc Nhạc vẫn kịp trông thấy khoảnh khắc vội vàng xao động của ông. Anh hơi khó hiểu nhìn về phía Triệu Hàm Như.
Đây là lần đầu tiên Khúc Nhạc thấy Đường lão mất bình tĩnh. Dường như ông ấy thấy ai đó thông qua cô, điều này lại khiến anh càng khó hiểu hơn, chẳng lẽ Đường lão quen biết người nhà của Triệu Hàm Như.
“Đường lão, ông khỏe chứ ạ? Cháu là Triệu Hàm Như.” Cô cười cười, cũng thầm cảm thấy có chút khó hiểu
“Bố cháu họ Triệu? Thế mẹ cháu họ gì?”
Triệu Hàm Như ngơ ngác một lát. Cô đã từng tưởng tượng ra Đường lão sẽ hỏi mình rất nhiều vấn đề, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ là ông sẽ hỏi mình câu này.
Ông đang muốn tự mình kiểm tra gia cảnh của cô? Ông coi trọng Khúc Nhạc đến vậy sao?
“Bố cháu tên là Triệu Minh Hoành, mẹ là Tống Du, họ là người sáng làm Tập đoàn sắt thép Triệu Thị. Mười năm trước cả hai đã qua đời. Cháu là con gái một. Sau khi hai người đi rồi, nhà cháu chỉ còn mình cháu.” Triệu Hàm Như thoải mái giới thiệu sơ lược về tình huống của cha mẹ mình, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, không tỏ ra quá đau thương.
Trái lại, Đường lão lại có chút tiếc nuối và thương cảm, “Bà nội bà ngoại cháu cũng mất rồi à?”
“Dạ mất rồi ạ.” Triệu Hàm Như lắc đầu, càng cảm thấy khó hiểu hơn, phải tra cả tổ tông cơ à? Nhưng ngoài miệng cô vẫn ngoan ngoãn đáp. “Họ mất khoảng mười mấy năm trước rồi ạ.”
Đường lão có chút thất vọng gật đầu, “Cháu là người ở đâu?”
“Cháu là người ở thành phố C, tỉnh A ạ.” Triệu Hàm Như vừa trả lời vừa cảm thấy buồn cười, tiếp theo chắc là ông sẽ hỏi đến nguyên quán mất?
“Nguyên quán của cháu cũng ở thành phố C à?”
Trúng phóc! Nếu cô không ngồi trước ông cụ có uy danh hiển hách nhất nhì bây giờ thì thật sự cô đã bật cười ra tiếng, “Nguyên quán của cháu là tỉnh B. Trước kia ông bà nội cháu từng giúp kiến thiết tỉnh A nên cả gia đình đã chuyển đến tỉnh A.”
“Tỉnh B? Cháu nói trước kia là bao giờ?” Ánh mắt Đường lão sáng rực lên.
Triệu Hàm Như bị hỏi khó, câu hỏi này có vẻ hơi chi tiết quá rồi.
Triệu Hàm Như cố vắt óc ra để nghĩ lại. Khi đó cô còi chưa ra đời, sao có thể biết rõ đến thế được, chỉ nhớ mang máng những gì bố và bà nội nói với nhau, miễn cưỡng chắp vá ra được khoảng thời gian đại khái, “Đại khái là năm 60 ạ, khoảng vài năm sau khi bố cháu sinh ra ạ.”
“Có biết năm đó họ ở chỗ nào của tỉnh B không?”
“Cháu không nghe thấy họ nhắc đến bao giờ, cũng không rõ là thành phố nào, nhưng mà hình như ở nông trường ạ…” Triệu Hàm Như hoàn toàn không biết chút gì về chuyện thời đó. Người trong nhà không nhắc đến mấy, mà bản thân cô cũng chưa hỏi nhiều bao giờ, nên có thể nhớ rõ mấy chuyện này đã là tốt lắm rồi.
Nào ngờ Đường lão lại kích động trở lại, “Tốt, tốt, tốt…”
Chuyện này thì có gì tốt? Chẳng lẽ Đường lão không thích người tỉnh A mà chỉ quý người tỉnh B? Là một người lãnh đạo mà phân biệt vùng miền như thế à?
Vẻ mặt Triệu Hàm Như ngơ ngác, thầm nghĩ đến không biết bao nhiêu chuyện trên đời.
Cũng may là sau đó Đường lão cũng trở lại bình thường, hỏi đến những kinh nghiệm mấy năm qua của Triệu Hàm Như, ông để lộ ra vẻ tán thường, “Một cô gái có thể tự gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thế này đúng là rất khó. Có đủ năng lực và tài năng để làm nên sự nghiệp thế này, cháu thật sự rất ưu tú.”
Triệu Hàm Như thầm cảm thấy vui vẻ, thế này có nghĩa là ông đã công nhận cô rồi, chuyện tiếp theo cũng sẽ dễ dàng hơn…
Nhưng biểu cảm của Khúc Nhạc lại rất kỳ lạ, anh tự nghi ngờ liệu bản thân có nhìn nhầm không, sao Đường lão lại có vẻ tự hào thế kia?
“Cha mẹ cháu rất chiều chuộng cháu, cho nên trước năm 16 tuổi cháu sống một cuộc sống rất sung túc. Sau khi họ qua đời, cháu như tỉnh mộng, mấy năm qua cố gắng làm việc đến vậy, cũng chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho họ.” Tâm trạng của Triệu Hàm Như có chút kích động. Cuối cùng cô không che giấu nổi sự tức giận và nỗi chua sót của bản thân, hốc mắt có chút ươn ướt. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến được ngày hôm nay, sao cô có thể không kích động cơ chứ?
“Cháu nói cha mẹ cháu bị người khác hại à?” Đường lão là người đức cao vọng trọng, những điều ông quan tâm đều là những chuyện quan trọng nhất trên thế giới, nên trước kia ông không để ý đến cái chết của vợ chồng họ Triệu là điều rất bình thường.
Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, nói tóm tắt lại một lượt những chuyện đã xảy ra năm đó. Cô cố gắng giữ tỉnh táo, dùng thái độ khách quan nhất có thể để kể lại từ đầu đến cuối. Nói chuyện với người như Đường lão thì không cần có quá nhiều sắc thái tình cảm, đúng hay sai thì Đường lão sẽ tự phán đoán.
Hai người chỉ thấy lông mày Đường lão dần dần nhíu chặt lại.Thực ra chuyện này rất bình thường, vì tranh giành lợi ích tập đoàn mà những kẻ ích kỷ không ngại ra tay với những người vô tội, chuyện giết người cướp của này Đường lão cũng đã thấy nhiều. Huống chi chuyện này đã xảy ra hơn 10 năm trước, thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, thời gian đã thay đổi tất cả, kể cả kẻ đầu sỏ năm ấy… Bây giờ Triệu Hàm Như cảm thấy cực kỳ bất an, không biết Đường lão sẽ tỏ thái độ gì đối với chuyện này.
Ông sẽ bảo cô bỏ qua, không nên chấp nhặt chuyện năm ấy, hay sẽ giơ cao đánh khẽ, an ủi cô vài câu?
Tất nhiên nếu ông đồng tình với hoàn cảnh của cô, không nhúng tay vào thiên vị Trần Kiều là tốt nhất, vì đây chính là sự dung túng vô hình đối với việc trả thù Trần Kiều của cô.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Hàm Như gặp Đường lão, Đường lão cũng không biết cô là ai, bây giờ cô đã nói chuyện này ra, liệu có quá sớm không? Triệu Hàm Như vừa sợ vừa lo, càng nghĩ càng thấy hối hận.
Cô không phải là Khúc Nhạc, không có nhiều cơ hội để thường xuyên được gặp Đường lão, ngay cả lần gặp này cũng là do Trình Tử Ngôn sắp xếp, không biết phải đợi đến bao giờ mới có thể gặp lại được Đường lão. Nếu lần này cô không nói, đợi mấy hôm nữa Trần Kiều hất nước bẩn lên người cô thì Đường lão sẽ có thành kiến, cô lại càng khó để khiến ông công nhận cô.
Cho nên bây giờ cô nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này, được ăn cả ngã về không.
“Chuyện này này tôi chắc chắn sẽ điều tra, dù là ai quấy phá đi chăng nữa tôi cũng sẽ điều tra đến cùng, tuyệt đối không nhân nhượng!” Vẻ mặt Đường lão cực kỳ phẫn nộ, mỗi từ mỗi chữ ông nói ra dường như đều nặng cả nghìn cân.
Triệu Hàm Như hơi hé miêng, phản ứng lại chậm nửa nhịp, thế này có nghĩa là đồng ý à?
Hay đây là phong cách làm việc của Đường lão, nói chuyện gì cũng cực kỳ nặng nề, rồi cuối cùng lại nhẹ nhàng bỏ qua.
Bình luận truyện