Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 328: Chim sẻ núp đằng sau
Triệu Minh Vĩ hận Triệu Minh Hoành đến mức nằm mơ cũng muốn cả nhà họ chết quách đi cho rồi. Nhưng công ty của Triệu Minh Hoành càng làm càng lớn, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng phải nhìn Triệu Minh Hoành bằng con mắt khác. Triệu Minh Hoành không còn là cậu bé năm xưa để mặc cho Triệu Minh Vĩ sai bảo. Huống chi bên cạnh ông còn có một Tổng Du mạnh mẽ lạnh lùng.
Cho nên Triệu Minh Vĩ phải sửa lại sách lược, suốt ngày1trưng ra mặt hai chữ "anh trai, chị dâu, nhịn cảm giác buồn nôn để nịnh hót hai người. Không chỉ thế, dù ông ta biết Triệu Tuyết Như ghét Triệu Hàm Như, nhưng lúc nào cũng ép cô ả đi cùng Triệu Hàm Như để nịnh hót cố.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là lợi dụng Trương Gia để tiếp cận Triệu Hàm Như, rồi từ đó thâu tóm sản nghiệp của Triệu Thị. Khi đó ông ta cũng đánh giá thấp Trương Gia, chỉ nghĩ hắn là một8tên lưu manh, lấy được Triệu Thị rồi thì cứ tùy tiện đá hắn ra ngoài là được. Kế hoạch này rất chậm, nhưng ông ta là một người kiên nhẫn. Có điều, ông ta lại không ngờ Triệu Minh Hoành và Tổng Du sẽ từ chối lời đề nghị thu mua của Tập đoàn Hồng Hải, làm mất mặt phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Hải - Lý Tịnh.
Đến khi Lý Tịnh tìm tới Triệu Minh Vĩ, ông ta cảm thấy cực kỳ vui sướng. Có thể giết2được Triệu Minh Hoành và Tống Du, lại còn được Triệu Thị, đây đúng là miếng bánh rớt từ trên trời xuống. Vì vậy mà ông ta đã lập tức làm theo yêu cầu của Lý Tịnh.
Nhiều năm như vậy, dù gặp phải nhiều sóng gió, rồi bị Triệu Hàm Như trả thù, nhưng Triệu Minh Vĩ chưa từng hối hận về quyết định năm đó của mình. Điều duy nhất ông ta hối hận là không trừ cỏ tận gốc, mà lại để cho Triệu Hàm Như trốn thoát.
Nếu lúc4đó ông ta nhanh tay hơn một chút nữa, kiên quyết hơn một chút nữa, thì mọi chuyện cũng sẽ không rối rắm như bây giờ.
Triệu Minh Vũ cười lạnh nhìn Triều Hàm Như, “Triệu Minh Hoành chỉ là một đứa con hoang. Nếu như năm đó không có gia đình tạo cưu mang thì lão ta đã bị chó hoang ăn mất xác rồi. Lão ta phải làm trâu làm ngựa báo đáp ơn cứu mạng của gia đình tao mới phải. Cả nhà mày là một đàn sói mắt trắng, không những lấy oán báo ân mà còn năm lần bảy lượt nghĩ cách hại cả nhà tao nữa.”
“Khi bố tôi sinh ra, ông nội và bà nội tôi bị kẻ xấu hãm hại, bất đắc dĩ nên mới phải nhờ bố mẹ ông nuôi con hộ. Họ nghĩ bố mẹ ông không có con nên sẽ chăm sóc bố tôi thật tử tế, nào ngờ nhận nuôi bố tôi không bao lâu thì họ lại có ông. Mặc dù không vứt bỏ bố tôi, nhưng họ lại coi ông ấy là một người hầu không công. Từ nhỏ bố tôi không chỉ phải làm việc nội trợ trong nhà, mà còn phải nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu không có bố tôi, ông nghĩ với năng lực của bố mẹ ông mà có thể lo cho ông ăn no mặc ấm sao? Ông nghĩ với năng lực mèo cào của ông mà có thể lên làm tổng giám đốc Triệu sao? Vậy mà ông không những không cảm kích bổ tối, mà còn hại chết ông ấy, rốt cuộc ai mới là sói mắt trắng?”
“Ấy, năm đó tổng giám đốc Triệu mất là vì tai nạn mà, đâu ai muốn chuyện này...” Mây cổ đông khác cũng đứng lên hòa giải. Triệu Minh Hoành và Triệu Minh Vĩ không phải là anh em ruột, bảo sao Triệu Hàm Như không nể nang mặt mũi ai như vậy. Nhưng họ muốn vạch mặt nhau thì cũng đừng làm liên lụy đến người vô tội như vậy chứ. Họ chỉ quan tâm đến tương lai của Tập đoàn Triệu Thị, còn về việc đòi lại công bằng cho Triệu Minh Hoành thì họ không hề hứng thú chút nào.
“Tất nhiên không phải là tai nạn rồi. Yên tâm đi, cả thế giới sắp được biết là năm đó bố mẹ tôi đã chết thế nào rồi. Nghiệt ai tạo thì người nấy phải trả, đừng nghĩ rằng ở tỉnh A thì có thể dùng một tay che trời. Dù là Trần Kiều thì cũng không che nổi đâu, đừng có hy vọng viển vông đầu. Không còn ai làm chỗ dựa cho các ông nữa rồi.” Triệu Hàm Như nhìn thoáng qua Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính, ánh mắt sắc lạnh.
Triệu Hàm Như mà cũng dám chĩa mũi nhọn về phía Trần Kiều? Thế này thì quá vênh váo rồi. Dù sao thì Trần Kiều cũng lại đại tướng nơi biên cương, đừng nói là Triệu Hàm Như nghĩ Tập đoàn Hồng Hải là vô địch thiên hạ đấy nhé. Kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, kiểu gì cũng sẽ rước họa.
Nhìn dáng vẻ này của Triệu Hàm Như, Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính lại thấy yên lòng, không những không tức giận, mà còn nhìn cô bằng ánh mắt xem thường. Trần Kiều không làm phiền đến Triệu Hàm Như là cô gặp may rồi, bây giờ cô lại còn tự mình đi chọc ông ta. To mồm thật, nếu chẳng may Trần Kiều nghe thấy thì cô ăn đủ. Triệu Hàm Như cũng hiểu bọn họ đang nghĩ gì, cô chỉ nở một nụ cười bí ẩn, “Trước kia tôi cũng không biết bố mình là con nuôi đâu. Chi tiết mọi chuyện là tôi được nghe ông nội tôi kể, à tất nhiên là ông nội ruột của tôi.”
Triệu Hàm Như dừng lại một lát, hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của họ từ trên xuống dưới một lượt rồi mới từ từ nói, “Sau khi ông nội sửa án sai, rồi quay về tái nhậm chức, ông vẫn luôn đi tìm bố tôi, mãi đến lúc tìm được người thì đã âm dương cách biệt rồi. Ông nội tôi rất đau lòng, cũng rất tức giận. Lần này ông nội bảo tôi tôi đến thành phố C là để giải quyết dứt khoát chuyện này.” “Tổng giám đốc Triệu, cô gặp ông nội ruột của mình rồi hả?” Một cổ đông lớn tiếng hỏi dò, “Ông cụ là người Bắc Kinh sao?” Nào là hãm hại, rồi sửa án, tái nhậm chức, hiển nhiên là ông nội của Triệu Hàm Như không phải là người bình thường. “Mặc dù ông nội tôi đúng là người Bắc Kinh, nhưng thành phố C vẫn còn pháp luật mà nhỉ?” Triệu Hàm Như không trả lời thẳng vào vấn đề chính.
Câu trả lời mập mờ của Triệu Hàm Như không đủ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các cổ đông. Ai cũng tò mò không biết cha ruột của Triệu Minh Hoành có phải là một vị quan lớn không thể trêu chọc vào không, hay Triệu Hàm Như chỉ cố ý nói vậy để lừa mọi người?
Cuối cùng Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính cũng mất bình tĩnh. Bọn họ toát mồ hôi lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy có chuyện chẳng lành. Bỗng nhiên lại xuất hiện ở đâu ra cha ruột của Triệu Minh Hoành, hơn nữa lại còn có vẻ như là một nhân vật rất lợi hại, nếu không thì mấy ngày trước, thái độ của Trần Kiều cũng sẽ không khác thường đến vậy.
Nếu người kia là người lợi hại thật thì họ chỉ còn một con đường chết thôi. Hai người nhìn chằm chằm ra cửa ra vào, hy vọng Trương Gia sẽ mau chóng xuất hiện để gây khó dễ cho Triệu Hàm Như. Nếu vậy, dù có chết thì cũng có thể kéo cô xuống làm đệm lưng.
Triệu Hàm Như hại họ thảm như vậy, dù thế nào cũng phải bắt cô trả giá đắt. Nhưng tiếc thay, cánh cửa chính vẫn đóng chặt lại, im lìm.
“Đừng đợi nữa, Trương Gia không tới đâu.” Triệu Hàm Như như nhìn thấu tâm tư của hai người họ, bèn cười nhạt nói. Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính trố mắt, nhìn cô với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Khi thấy ánh mắt hiểu hết mọi chuyện của cô, cả hai cứ như bị điện giật, ngồi ỉu xìu trên ghế.
“Mày, mày...” Triệu Minh Vĩ chỉ vào cổ, lắp bắp mãi không nói được nổi một câu. “Tôi làm sao? Ông nghĩ tôi biết mấy người bày hồng môn yến ở đây rồi mà vẫn cứ nghênh ngang đi vào sao? Tôi vẫn còn yêu đời lắm, nên sẽ không để cho bất kỳ vật gì hay người nào có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của tôi xuất hiện trước mặt tôi đâu.” Triệu Hàm Như dùng một lát, “Trương Gia là kẻ thù của tôi, ông cảm thấy tôi sẽ để mặc cho gã đàn ông năm lần bảy lượt muốn giết tôi cứ thể xuất hiện trước mặt tôi sao? Từ ngày hắn đến tỉnh A thì tôi đã theo dõi hắn rồi. Giao dịch của hắn ta với hai người, tôi cũng biết rất rõ.”
Mặt Trịnh Kính trắng bệch như tờ giấy, nhưng lão ta vẫn có tự trấn định, cười khan nói, “Cô nói đùa gì đấy? Tối đầu có liên quan gì đến Trương Gia! Cô cũng biết tôi và hắn là đối thủ một mất một còn mà.”
“Tôi biết hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến, mà tôi cũng biết là Trương Gia đã bắt cóc con trai ông - Trịnh Hiệu Hi.” Thái độ của Triệu Hàm Như cực kỳ thân thiết, “Ông còn phải cảm ơn tôi đấy, nếu không có tội thì Trịnh Hiệu Hi đã không thể bình yên thoát khỏi tay hắn ta đâu.”
“Cô... cô... cô làm gì Hiệu Hi rồi?” Trịnh Kính bật dậy chỉ thẳng vào mặt cô, tay lão ta còn hơi run run. Lão ta để ý nhất là đứa con trai út này, nào ngờ bây giờ Triệu Hàm Như lại dám dùng một đứa bé để uy hiếp lão ta.
“Cô sống có nguyên tắc, là người có tinh thần trường nghĩa kia mà. Sao lại nhẫn tâm ra tay với một đứa bé chứ?” Trịnh Kính lại quay sang nói lý, nói tình với Triều Hàm Như.
Đáng tiếc là Triệu Hàm Như không chịu để lão ta xoay vòng vòng, chỉ mím môi cười, “Xem ra ông rất thiên vị đứa bé này nhỉ. Không biết nếu Trinh Hiếu Dương biết mình có một đứa em trai cùng cha khác mẹ thì sẽ có phản ứng gì nhỉ? Liệu anh ấy có thất vọng không? Ông đã đồng ý với anh ta là sau này mọi thứ đều sẽ thuộc về mình anh ta rồi cơ mà? Hóa ra mọi điều ông đã nói chỉ là dối trá thôi sao? Thực ra người ông yêu chính là em gái của An Khả Quân và đứa con mà bà ta đã sinh cho ông - Triệu Hiệu Hi đúng không nhỉ?”.
“Dì An đáng thương thật đấy, mấy năm qua đi ấy đã phải chịu đựng nhiều lắm rồi. Dì ấy nhìn có vẻ rất nhu nhược, nhưng thực ra là người có tính chiếm hữu rất cao. Sau khi tự tay tiễn" em gái mình đi vì em gái đã cướp chồng mình rồi, không biết tâm lý dì ấy có ổn định không nhỉ?” Triệu Hàm Như giả vờ đồng tình với lão ta.
“Nếu mấy năm qua, ông không cẩn thận từng ly từng tí giấu biệt đứa bé này đi, thì liệu bà ấy có làm việc gì đó mất trí với Triệu Hiệu Hi không? Tôi cảm thấy khả tò mò đấy! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi thấy di An phải cảm ơn Trương Gia một tiếng đấy. Nếu không có Trương Gia thì bà ấy cũng không tìm ra nổi đứa bé này...”
Rốt cuộc Trịnh Kính cũng không còn tâm trí đâu mà nghe Triệu Hàm Như nói nữa. Lão ta túm lấy cổ áo Triệu Minh Vĩ, “Trương Gia đầu rồi? Mày với Trương Gia ngồi chung một thuyền cơ mà? Nó đã mang con tao đi đâu rồi?”
“Mày nghĩ chuyện đã đến nước này rồi mà vẫn còn có thể trông cậy vào Trương Gia nữa sao?” Triệu Minh Vĩ đẩy lão ta ra, cười điên dại, “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. Tao nói rồi, sao Triệu Hàm Như có thể dễ dàng buông tha cho mày chứ? Tay mày còn dính máu nhiều hơn cả tao, mày nghĩ mày có thể giữ được hai đứa con trai của mày ư?”
Tiền đồ hai đứa con của Triệu Minh Vĩ đều đã bị hủy rồi, dựa vào cái gì mà Trịnh Kính lại có thể thoải mái sống trong cảnh phụ từ tử hiểu chứ?
“Tôi van cô đấy, cô hãy tha cho Hiệu Hi đi, nó chỉ là một đứa bé thôi. Những chuyện thất đức kia đều là một mình tôi làm, không liên quan gì đến gia đình tôi. Cô muốn hận thì cứ hận tôi, cô muốn trả thù thế nào cũng được...” Chẳng ai ngờ được Trịnh Kính thường ngày kiên cường, hôm nay lại không những không đay nghiến gì Triệu Hàm Như, mà còn quỳ xuống trước mặt cô rồi khóc. Hình ảnh người cha hiến vì con này thật khiến người nghe cảm thấy cảm động đến rơi lệ.
Đáng tiếc là Triệu Hàm Như đã luyện được ý chí sắt đá từ rất lâu rồi. Cô lạnh lùng xem ông ta diễn, “Trịnh Kính, tôi đã trả thù gì ông đâu? Dù sao thì tôi cũng chưa làm gì hai đứa con trai ông, nói gì thì cũng phải có chứng cứ chứ? Nếu họ xảy ra chuyện gì không may đừng có đổ lên người tôi, tôi không gánh nổi đâu.”
Mọi người trong phòng họp đều cảm như hển. Không ai tưởng tượng nổi chuyện vừa xảy ra. Mặc dù Triệu Hàm Như tới rất bất ngờ, nhưng cô cũng đã chuẩn bị rất cẩn thận. Ngay cả sự tồn tại của tên tội phạm truy nã Trương Gia cũng không thoát khỏi mắt cô. Bây giờ nhìn Trịnh Kính - kẻ đã kiêu hùng cả đời người lại bỏ hết tôn nghiêm của bản thân để quỳ xuống chân cô, mọi người đều thầm cảm thấy sợ Triệu Hàm Như. Cuối cùng thì chẳng ai trốn nổi.
Cho nên Triệu Minh Vĩ phải sửa lại sách lược, suốt ngày1trưng ra mặt hai chữ "anh trai, chị dâu, nhịn cảm giác buồn nôn để nịnh hót hai người. Không chỉ thế, dù ông ta biết Triệu Tuyết Như ghét Triệu Hàm Như, nhưng lúc nào cũng ép cô ả đi cùng Triệu Hàm Như để nịnh hót cố.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là lợi dụng Trương Gia để tiếp cận Triệu Hàm Như, rồi từ đó thâu tóm sản nghiệp của Triệu Thị. Khi đó ông ta cũng đánh giá thấp Trương Gia, chỉ nghĩ hắn là một8tên lưu manh, lấy được Triệu Thị rồi thì cứ tùy tiện đá hắn ra ngoài là được. Kế hoạch này rất chậm, nhưng ông ta là một người kiên nhẫn. Có điều, ông ta lại không ngờ Triệu Minh Hoành và Tổng Du sẽ từ chối lời đề nghị thu mua của Tập đoàn Hồng Hải, làm mất mặt phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Hải - Lý Tịnh.
Đến khi Lý Tịnh tìm tới Triệu Minh Vĩ, ông ta cảm thấy cực kỳ vui sướng. Có thể giết2được Triệu Minh Hoành và Tống Du, lại còn được Triệu Thị, đây đúng là miếng bánh rớt từ trên trời xuống. Vì vậy mà ông ta đã lập tức làm theo yêu cầu của Lý Tịnh.
Nhiều năm như vậy, dù gặp phải nhiều sóng gió, rồi bị Triệu Hàm Như trả thù, nhưng Triệu Minh Vĩ chưa từng hối hận về quyết định năm đó của mình. Điều duy nhất ông ta hối hận là không trừ cỏ tận gốc, mà lại để cho Triệu Hàm Như trốn thoát.
Nếu lúc4đó ông ta nhanh tay hơn một chút nữa, kiên quyết hơn một chút nữa, thì mọi chuyện cũng sẽ không rối rắm như bây giờ.
Triệu Minh Vũ cười lạnh nhìn Triều Hàm Như, “Triệu Minh Hoành chỉ là một đứa con hoang. Nếu như năm đó không có gia đình tạo cưu mang thì lão ta đã bị chó hoang ăn mất xác rồi. Lão ta phải làm trâu làm ngựa báo đáp ơn cứu mạng của gia đình tao mới phải. Cả nhà mày là một đàn sói mắt trắng, không những lấy oán báo ân mà còn năm lần bảy lượt nghĩ cách hại cả nhà tao nữa.”
“Khi bố tôi sinh ra, ông nội và bà nội tôi bị kẻ xấu hãm hại, bất đắc dĩ nên mới phải nhờ bố mẹ ông nuôi con hộ. Họ nghĩ bố mẹ ông không có con nên sẽ chăm sóc bố tôi thật tử tế, nào ngờ nhận nuôi bố tôi không bao lâu thì họ lại có ông. Mặc dù không vứt bỏ bố tôi, nhưng họ lại coi ông ấy là một người hầu không công. Từ nhỏ bố tôi không chỉ phải làm việc nội trợ trong nhà, mà còn phải nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu không có bố tôi, ông nghĩ với năng lực của bố mẹ ông mà có thể lo cho ông ăn no mặc ấm sao? Ông nghĩ với năng lực mèo cào của ông mà có thể lên làm tổng giám đốc Triệu sao? Vậy mà ông không những không cảm kích bổ tối, mà còn hại chết ông ấy, rốt cuộc ai mới là sói mắt trắng?”
“Ấy, năm đó tổng giám đốc Triệu mất là vì tai nạn mà, đâu ai muốn chuyện này...” Mây cổ đông khác cũng đứng lên hòa giải. Triệu Minh Hoành và Triệu Minh Vĩ không phải là anh em ruột, bảo sao Triệu Hàm Như không nể nang mặt mũi ai như vậy. Nhưng họ muốn vạch mặt nhau thì cũng đừng làm liên lụy đến người vô tội như vậy chứ. Họ chỉ quan tâm đến tương lai của Tập đoàn Triệu Thị, còn về việc đòi lại công bằng cho Triệu Minh Hoành thì họ không hề hứng thú chút nào.
“Tất nhiên không phải là tai nạn rồi. Yên tâm đi, cả thế giới sắp được biết là năm đó bố mẹ tôi đã chết thế nào rồi. Nghiệt ai tạo thì người nấy phải trả, đừng nghĩ rằng ở tỉnh A thì có thể dùng một tay che trời. Dù là Trần Kiều thì cũng không che nổi đâu, đừng có hy vọng viển vông đầu. Không còn ai làm chỗ dựa cho các ông nữa rồi.” Triệu Hàm Như nhìn thoáng qua Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính, ánh mắt sắc lạnh.
Triệu Hàm Như mà cũng dám chĩa mũi nhọn về phía Trần Kiều? Thế này thì quá vênh váo rồi. Dù sao thì Trần Kiều cũng lại đại tướng nơi biên cương, đừng nói là Triệu Hàm Như nghĩ Tập đoàn Hồng Hải là vô địch thiên hạ đấy nhé. Kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, kiểu gì cũng sẽ rước họa.
Nhìn dáng vẻ này của Triệu Hàm Như, Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính lại thấy yên lòng, không những không tức giận, mà còn nhìn cô bằng ánh mắt xem thường. Trần Kiều không làm phiền đến Triệu Hàm Như là cô gặp may rồi, bây giờ cô lại còn tự mình đi chọc ông ta. To mồm thật, nếu chẳng may Trần Kiều nghe thấy thì cô ăn đủ. Triệu Hàm Như cũng hiểu bọn họ đang nghĩ gì, cô chỉ nở một nụ cười bí ẩn, “Trước kia tôi cũng không biết bố mình là con nuôi đâu. Chi tiết mọi chuyện là tôi được nghe ông nội tôi kể, à tất nhiên là ông nội ruột của tôi.”
Triệu Hàm Như dừng lại một lát, hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của họ từ trên xuống dưới một lượt rồi mới từ từ nói, “Sau khi ông nội sửa án sai, rồi quay về tái nhậm chức, ông vẫn luôn đi tìm bố tôi, mãi đến lúc tìm được người thì đã âm dương cách biệt rồi. Ông nội tôi rất đau lòng, cũng rất tức giận. Lần này ông nội bảo tôi tôi đến thành phố C là để giải quyết dứt khoát chuyện này.” “Tổng giám đốc Triệu, cô gặp ông nội ruột của mình rồi hả?” Một cổ đông lớn tiếng hỏi dò, “Ông cụ là người Bắc Kinh sao?” Nào là hãm hại, rồi sửa án, tái nhậm chức, hiển nhiên là ông nội của Triệu Hàm Như không phải là người bình thường. “Mặc dù ông nội tôi đúng là người Bắc Kinh, nhưng thành phố C vẫn còn pháp luật mà nhỉ?” Triệu Hàm Như không trả lời thẳng vào vấn đề chính.
Câu trả lời mập mờ của Triệu Hàm Như không đủ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các cổ đông. Ai cũng tò mò không biết cha ruột của Triệu Minh Hoành có phải là một vị quan lớn không thể trêu chọc vào không, hay Triệu Hàm Như chỉ cố ý nói vậy để lừa mọi người?
Cuối cùng Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính cũng mất bình tĩnh. Bọn họ toát mồ hôi lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy có chuyện chẳng lành. Bỗng nhiên lại xuất hiện ở đâu ra cha ruột của Triệu Minh Hoành, hơn nữa lại còn có vẻ như là một nhân vật rất lợi hại, nếu không thì mấy ngày trước, thái độ của Trần Kiều cũng sẽ không khác thường đến vậy.
Nếu người kia là người lợi hại thật thì họ chỉ còn một con đường chết thôi. Hai người nhìn chằm chằm ra cửa ra vào, hy vọng Trương Gia sẽ mau chóng xuất hiện để gây khó dễ cho Triệu Hàm Như. Nếu vậy, dù có chết thì cũng có thể kéo cô xuống làm đệm lưng.
Triệu Hàm Như hại họ thảm như vậy, dù thế nào cũng phải bắt cô trả giá đắt. Nhưng tiếc thay, cánh cửa chính vẫn đóng chặt lại, im lìm.
“Đừng đợi nữa, Trương Gia không tới đâu.” Triệu Hàm Như như nhìn thấu tâm tư của hai người họ, bèn cười nhạt nói. Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính trố mắt, nhìn cô với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Khi thấy ánh mắt hiểu hết mọi chuyện của cô, cả hai cứ như bị điện giật, ngồi ỉu xìu trên ghế.
“Mày, mày...” Triệu Minh Vĩ chỉ vào cổ, lắp bắp mãi không nói được nổi một câu. “Tôi làm sao? Ông nghĩ tôi biết mấy người bày hồng môn yến ở đây rồi mà vẫn cứ nghênh ngang đi vào sao? Tôi vẫn còn yêu đời lắm, nên sẽ không để cho bất kỳ vật gì hay người nào có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của tôi xuất hiện trước mặt tôi đâu.” Triệu Hàm Như dùng một lát, “Trương Gia là kẻ thù của tôi, ông cảm thấy tôi sẽ để mặc cho gã đàn ông năm lần bảy lượt muốn giết tôi cứ thể xuất hiện trước mặt tôi sao? Từ ngày hắn đến tỉnh A thì tôi đã theo dõi hắn rồi. Giao dịch của hắn ta với hai người, tôi cũng biết rất rõ.”
Mặt Trịnh Kính trắng bệch như tờ giấy, nhưng lão ta vẫn có tự trấn định, cười khan nói, “Cô nói đùa gì đấy? Tối đầu có liên quan gì đến Trương Gia! Cô cũng biết tôi và hắn là đối thủ một mất một còn mà.”
“Tôi biết hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến, mà tôi cũng biết là Trương Gia đã bắt cóc con trai ông - Trịnh Hiệu Hi.” Thái độ của Triệu Hàm Như cực kỳ thân thiết, “Ông còn phải cảm ơn tôi đấy, nếu không có tội thì Trịnh Hiệu Hi đã không thể bình yên thoát khỏi tay hắn ta đâu.”
“Cô... cô... cô làm gì Hiệu Hi rồi?” Trịnh Kính bật dậy chỉ thẳng vào mặt cô, tay lão ta còn hơi run run. Lão ta để ý nhất là đứa con trai út này, nào ngờ bây giờ Triệu Hàm Như lại dám dùng một đứa bé để uy hiếp lão ta.
“Cô sống có nguyên tắc, là người có tinh thần trường nghĩa kia mà. Sao lại nhẫn tâm ra tay với một đứa bé chứ?” Trịnh Kính lại quay sang nói lý, nói tình với Triều Hàm Như.
Đáng tiếc là Triệu Hàm Như không chịu để lão ta xoay vòng vòng, chỉ mím môi cười, “Xem ra ông rất thiên vị đứa bé này nhỉ. Không biết nếu Trinh Hiếu Dương biết mình có một đứa em trai cùng cha khác mẹ thì sẽ có phản ứng gì nhỉ? Liệu anh ấy có thất vọng không? Ông đã đồng ý với anh ta là sau này mọi thứ đều sẽ thuộc về mình anh ta rồi cơ mà? Hóa ra mọi điều ông đã nói chỉ là dối trá thôi sao? Thực ra người ông yêu chính là em gái của An Khả Quân và đứa con mà bà ta đã sinh cho ông - Triệu Hiệu Hi đúng không nhỉ?”.
“Dì An đáng thương thật đấy, mấy năm qua đi ấy đã phải chịu đựng nhiều lắm rồi. Dì ấy nhìn có vẻ rất nhu nhược, nhưng thực ra là người có tính chiếm hữu rất cao. Sau khi tự tay tiễn" em gái mình đi vì em gái đã cướp chồng mình rồi, không biết tâm lý dì ấy có ổn định không nhỉ?” Triệu Hàm Như giả vờ đồng tình với lão ta.
“Nếu mấy năm qua, ông không cẩn thận từng ly từng tí giấu biệt đứa bé này đi, thì liệu bà ấy có làm việc gì đó mất trí với Triệu Hiệu Hi không? Tôi cảm thấy khả tò mò đấy! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi thấy di An phải cảm ơn Trương Gia một tiếng đấy. Nếu không có Trương Gia thì bà ấy cũng không tìm ra nổi đứa bé này...”
Rốt cuộc Trịnh Kính cũng không còn tâm trí đâu mà nghe Triệu Hàm Như nói nữa. Lão ta túm lấy cổ áo Triệu Minh Vĩ, “Trương Gia đầu rồi? Mày với Trương Gia ngồi chung một thuyền cơ mà? Nó đã mang con tao đi đâu rồi?”
“Mày nghĩ chuyện đã đến nước này rồi mà vẫn còn có thể trông cậy vào Trương Gia nữa sao?” Triệu Minh Vĩ đẩy lão ta ra, cười điên dại, “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. Tao nói rồi, sao Triệu Hàm Như có thể dễ dàng buông tha cho mày chứ? Tay mày còn dính máu nhiều hơn cả tao, mày nghĩ mày có thể giữ được hai đứa con trai của mày ư?”
Tiền đồ hai đứa con của Triệu Minh Vĩ đều đã bị hủy rồi, dựa vào cái gì mà Trịnh Kính lại có thể thoải mái sống trong cảnh phụ từ tử hiểu chứ?
“Tôi van cô đấy, cô hãy tha cho Hiệu Hi đi, nó chỉ là một đứa bé thôi. Những chuyện thất đức kia đều là một mình tôi làm, không liên quan gì đến gia đình tôi. Cô muốn hận thì cứ hận tôi, cô muốn trả thù thế nào cũng được...” Chẳng ai ngờ được Trịnh Kính thường ngày kiên cường, hôm nay lại không những không đay nghiến gì Triệu Hàm Như, mà còn quỳ xuống trước mặt cô rồi khóc. Hình ảnh người cha hiến vì con này thật khiến người nghe cảm thấy cảm động đến rơi lệ.
Đáng tiếc là Triệu Hàm Như đã luyện được ý chí sắt đá từ rất lâu rồi. Cô lạnh lùng xem ông ta diễn, “Trịnh Kính, tôi đã trả thù gì ông đâu? Dù sao thì tôi cũng chưa làm gì hai đứa con trai ông, nói gì thì cũng phải có chứng cứ chứ? Nếu họ xảy ra chuyện gì không may đừng có đổ lên người tôi, tôi không gánh nổi đâu.”
Mọi người trong phòng họp đều cảm như hển. Không ai tưởng tượng nổi chuyện vừa xảy ra. Mặc dù Triệu Hàm Như tới rất bất ngờ, nhưng cô cũng đã chuẩn bị rất cẩn thận. Ngay cả sự tồn tại của tên tội phạm truy nã Trương Gia cũng không thoát khỏi mắt cô. Bây giờ nhìn Trịnh Kính - kẻ đã kiêu hùng cả đời người lại bỏ hết tôn nghiêm của bản thân để quỳ xuống chân cô, mọi người đều thầm cảm thấy sợ Triệu Hàm Như. Cuối cùng thì chẳng ai trốn nổi.
Bình luận truyện