Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 365: Phía sau màn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“ y...” Trình Tử Ngôn vốn định nói: người trẻ tuổi ấy à, chịu chút ấm ức thì có làm sao chứ? Những đối diện với gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Khúc Nhạc, nghĩ đến danh hiệu bệnh vợ đến điên cuồng của người này cũng không phải chỉ là hư danh, anh nuốt lời định nói xuống, ngượng ngùng mở miệng, “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy bọn cậu không cần phải cảm thấy khó chịu vì cậu trẻ...”

“Bọn em không hề cảm thấy không thoải mái vì chú ấy, chú ấy vẫn chưa đủ tư cách kia khiến bọn em thấy không thoải mái. Nước của Đường gia quá sâu rồi, bọn em không hề có1hứng thú nào hết. Nếu không phải vì ông nội thì tối nay bọn em đã chẳng tới. Nếu bọn họ không chào đón bọn em, vậy thì cũng chẳng cần quen biết những người này.” Triệu Hàm Như kéo sát áo khoác của mình lại, cầm thật chặt bàn tay Khúc Nhạc. “Hày, nhưng em vẫn còn chưa gặp bố mẹ anh mà. Bọn họ đã chờ hai đứa cả tối rồi đó.” Trình Tử Ngôn cười khổ chà chà hai bàn tay.

“Gặp mặt bố mẹ? Lại còn chờ cả đêm? Lời này có hơi ẩn ý đó nha.” Triệu Hàm Như kỳ quái nhìn anh ta, sắc mặt Khúc Nhạc thì càng khó coi. Trình Tử Ngôn nghiến răng: “Em có thể đứng8xuyên tạc như thể được không? Biết rõ anh không có ý này mà! Bố anh muốn gặp hai đứa một lần.”

“Nếu lệnh tôn muốn gặp bọn em thì chắc chắn cũng sẽ không muốn trò chuyện thân mật gì với bọn em trong tình huống như hôm nay đâu nhỉ? Lần sau có cơ hội em sẽ đến nhà bái phỏng.” Triệu Hàm Như gật đầu với anh ta. Dù sao, lúc ở tỉnh A, Trình Tử Ngôn đã giúp cô rất nhiều, mỗi nhân tình này cô nhất định phải nhận.

Thứ Trình Tử Ngôn muốn chính là lời hứa của cô, cho dù quan hệ giữa cô và những người khác ở Đường gia có ầm ĩ cỡ nào thì cũng không trong2phạm vi lo nghĩ của anh, chỉ cần có cam đoan có thể đứng một bên là được rồi.

“Tối nay đã để anh phải chịu ấm ức rồi.” Trên đường về nhà, cô khẽ nhéo tay Khúc Nhạc, vẻ mặt xin lỗi. Mặc dù giữa anh và người của Đường gia cũng chẳng mấy thân mật nhưng cũng coi là có vài phần giao tình, nếu không phải vì cô, tối nay anh đã không phải chịu chế trách và bị gây khó dễ nhiều như.

Anh dùng sức nắm lại tay cô thật chặt: “Nói nhảm gì vậy! Anh và người của Đường gia vốn chẳng thân quen, quan hệ giữa bọn họ và Khúc Phong thì lại thân thiết hơn một chút, cho nên4bọn họ cũng từng âm thầm ngáng chân anh không ít. Hôm nay bọn họ không có khó chịu ra mặt với anh là đã khá lắm rồi. Anh còn cảm thấy là anh đã liên lụy đến em đây...”

Triệu Hàm Như bật cười thành tiếng: “Không phải bởi vì em, cũng không phải bởi vì anh, chỉ là không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu đồ mà thôi. Sau này chúng ta không để ý đến bọn họ là được.” “Được.” Khúc Nhạc đưa tay sờ tóc cô: “Vậy tại sao vừa rồi em đồng ý Trình Tử Ngôn với hào sảng như vậy?”

Cô nghi hoặc nhìn anh: “Sao hả? Bố mẹ anh ấy cũng là cô chú của em, trước đó còn nợ ân tình của anh ấy, đến nhà bài phỏng bố mẹ của anh ấy không phải là chuyện nên làm hay sao? Em còn tưởng là quan hệ giữa anh và bọn họ cũng không tệ đấy.” “Bố của Trình Tử Ngôn, Trình Khải là người rất không tầm thường, hoàn toàn khác với cậu ta.” Khúc Nhạc nghĩ một lát rồi nói: “Ngược lại, có chút giống Đường Bình Chi.” “Nham hiểm vậy sao?” Triệu Hàm Như giật mình.

Anh nắm tay cô chậm rãi đi bộ: “Thủ đoạn của ông ta so với Đường Bình Chi chỉ có hơn chứ không kém. Mặc dù ông ta là học trò mà Đường lão coi trọng nhất nhưng mỗi vị trí mà ông ta từng đảm nhiệm đều được tất cả mọi người khen ngợi, chuyện này nói lên điều gì? Thủ đoạn đối nhân xử thế của ông ta vô cùng thành thạo. Kỳ thật anh cũng không tiếp xúc nhiều với ông ta, nhưng mỗi người lúc mới tiếp xúc với ông ta đều cảm thấy ấm áp như gió xuân.”

“Vậy vì sao anh lại đề phòng với ông ấy như thế?” Triệu Hàm Như tỏ vẻ kỳ lạ, theo lý mà nói, Trình Khải là bố của Trình Tử Ngôn, lại đối xử tốt với anh, anh không có lý do gì để đề phòng ông ta như thế.

Ánh mắt Khúc Nhạc vô cùng phức tạp: “Bởi vì lúc trước chính là ông ta đã chọn anh gia nhập Hồng Hải. Là ông ta đã đề nghị với mẹ anh để cho anh quay lại, trợ giúp bà ấy đoạt quyền. Nhưng sau khi để anh quay lại, ông ta lại để nghị với Đường lão đá mẹ anh và Khúc Phong đi, nâng đỡ anh lên.”

Cô phản ứng lại rất nhanh: “Ý anh là lúc anh vẫn còn đang ở nước ngoài, ông ta cũng đã chọn trúng người vốn không hề quen biết là anh? Toàn tâm toàn ý muốn nâng đỡ anh gia nhập Hồng Hải? Có mưu đồ gì đây? Trải đường vì Trình Tử Ngôn ư? Bởi vì Trình Tử Ngôn không sai khiến được Khúc Phong và mẹ anh, cho nên ông ta nhất định phải tìm một người gốc rễ chưa sâu, kiểu người như vậy mới dễ dàng để cho Trình Tử Ngôn điều khiển!”

Nụ cười của anh hơi cay đắng: “Anh cũng cho là như vậy, nhưng mà cũng không chứng cứ xác thực nào có thể chứng minh được chuyện này. Quả thực anh và Trình Tử Ngôn rất hợp tính nhau, nhưng không có nghĩa là anh cam tâm tình nguyện để người ta lợi dụng như thế.”

Trình khải làm những chuyện này cũng không hề để lộ dấu vết gì, chỉ là bình thường trong lúc nói chuyện với nhau lại để lộ ra đôi ba câu ám chỉ dẫn đường, nhưng Khúc Nhạc trước giờ rất nhạy cảm trong công việc. Trước kia, anh đã đoán được chuyện xảy ra lúc trước qua dấu vết để lại khi nói chuyện với Lý Tịnh, Đường lão, anh liền sinh cảnh giác với Trình Khải.

“Buồn cười nhất là mẹ anh đến giờ có lẽ vẫn còn chưa biết mình đã bị ông ta cho vào trong, vẫn ngu ngốc coi ông ta là đồng minh, trông cậy một ngày nào đó ông ta có thể cứu bà ấy ra ngoài.” Khóe môi Khúc Nhạc nhếch lên một độ cong trào phúng.

“Khi đó ông ấy hoàn toàn không biết năng lực của anh ra sao, không sợ anh chôn vùi Hồng Hải hay sao?” Cô cảm thấy trước đây Trình Khải nhìn trúng Khúc Nhạc không khác gì đang đánh cược, dù sao anh cũng chưa từng quản lý công ty lớn như vậy bao giờ, đổi lại là cô cũng chưa chắc có dũng khí đặt cược lớn như vậy.

“Nếu Hồng Hải bị sụp đổ, vậy thì đối với ông ta mà nói chính là một chuyện quá tốt, không có Hồng Hải thì tất nhiên sẽ phải thành lập một Hồng Hải thứ hai, Hồng Hải mới hoàn toàn không có dấu chân của người họ Khúc, cũng không có nhiều phe phái tranh đấu, còn có thể tranh thủ đến Hồng Hải sơ khai kiếm được nhiều lợi nhất. Quan trọng nhất là, Hồng Hải mới sẽ hoàn toàn thuộc về Trình Tử Ngôn, chuyện này với ông ta mà nói không thể nghi ngờ gì, chính là chuyện tốt.”

Triệu Hàm Như hơi khiếp sợ: “Kỳ thật chủ ý lúc trước của ông ấy chính là như vậy, đúng không? Trước giờ ông ta vốn không hề trông cậy anh sẽ có năng lực gì, mà ngược lại, bây giờ anh đã khống chế Hồng Hải trong tay mình, lại còn kéo em và anh lên, chẳng khác gì đã phá hỏng toàn bộ mưu đồ lúc trước của ông ấy. Bây giờ chắc chắn là ông ấy hận anh đến chết đi được luôn.”

“Không, ông ta sẽ không lãng phí thời gian để hận một người đâu, đây chính là khác biệt lớn nhất giữa ông ta và cả nhà Đường Đức Quang. Trong mắt Trình Khải chỉ có hai loại người, một loại là người có giá trị lợi dụng, loại kia là người không có giá trị lợi dụng, đối với người có giá trị, ông ta sẽ nghĩ cách ép khổ giá trị đó, mà người không có giá trị sẽ bị ông ta vứt bỏ không chút lưu tình.” Từ sau khi phát hiện Trình Khải là người đứng sau bức màn đen, anh liền bắt đầu nghiên cứu tiểu sử của người này, chủ yếu là thăm dò tính cách của ông ta.

“Nói như vậy, đối với ông ta, chúng ta vẫn còn có chút giá trị lợi dụng đúng không?” Cô cảm thấy rất khó mà tưởng tượng nổi, người tâm cơ thâm sâu như Trình Khải sao lại sinh ra đứa con không tim không phổi như Trình Tử Ngôn chú.

“Đúng vậy, ai bảo Trình Tử Ngôn không hề có chút thiên phú và ngộ tính nào với tài chính chứ.” Chắc hẳn Trình Khải cũng rất bất đắc dĩ, bất kể là nghề nào nghiệp nào cũng đều cần thiên phú.

Giống như thứ Triệu Hàm Như thích rõ ràng là lịch sử, nhưng trên lĩnh vực tài chính, cô lại có khả năng quan sát nhanh nhạy đến khó hiểu. Chuyện này cũng gần như sự nhạy cảm của giác quan thứ sáu vậy, người khác có cố gắng thể nào cũng không học được. Trình Tử Ngôn mặc dù cũng học tài chính, nhưng anh lại không có chút nhạy bén nào với những sự biến động trên thị trường chứng khoán, thậm chí còn hơi chậm chạp nữa. Người như thế không thể nào quản lý tốt công ty dùng tài chính làm chủ như Hồng Hải được.

Trình Khải hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, Trình Tử Ngôn làm một thích hợp người lãnh đạo cao cao tại thượng, không có chí mà trị hơn, chứ không thích hợp làm nhà ra quyết định, nhà quản trị.

Nhưng Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đối với anh mà nói, hiển nhiên là rất có giá trị lợi dụng rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ nhất định phải nghe lời.

“Tiếp theo có phải là ông ta sẽ để anh nhường chức chủ tịch cho Trình Tử Ngôn hay không?” Triệu Hàm Như đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, dù sao Trình Tử Ngôn hiện tại cũng chỉ là có chức vị hư danh, mặc dù mọi người tôn trọng anh, nhưng trên thực tế lại không có thực quyền, Trình Khải chắc chắn rất để tâm chuyện này.

Khúc Nhạc gật đầu: “Có khả năng đó. Trước đó khi bổ anh nhường vị trí này lại cho anh, ông có đề cập đến chuyện có lẽ cấp trên cũng không muốn để người của Khúc gia tiếp tục ngồi ở vị trí này nữa. Ông ấy còn hy vọng anh nhất định phải giữ vững vị trí này vì Khúc gia, bây giờ nghĩ lại thật là buồn cười.”

Cô đột nhiên nghĩ ra, trước đó Đường lão cũng từng bày tỏ sự bất mãn với Khúc gia, lúc ấy cô chỉ cho rằng Đường lão bởi vì chuyện bố cô bị hại mà canh cánh trong lòng. Dù sao, Lý Tịnh là dâu Khúc gia nhưng lại vì tư lợi của bản thân mà hại chết người con trai Đường lão chưa từng gặp mặt. Nhưng hiện tại xem ra, không nhất định là như vậy rồi, Khúc gia đã nắm giữ ngành tài chính quá lâu rồi, lâu đến mức khiến thế lực khắp nơi bất mãn. Khúc gia dựa vào cái gì mà có thể chiếm được miếng bánh lớn nhất trong Hồng Hải? “Nếu bọn họ muốn thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào, anh cũng chẳng thèm.” Khúc Nhạc bình tĩnh nói, không hề có chút oán hận nào.

“Đúng rồi đó, vừa khéo để chúng ta đi du lịch khắp chân trời, sau đó sinh thêm cả đống nhóc tì.” Triệu Hàm Như cũng vui mừng.

Anh hơi nghẹn họng: “Sao em nhớ mãi chuyện sinh con vậy? Có phải Trần Tử San lại đăng ảnh gì lên mạng rồi à?“.

“Sao anh biết vậy? Chị ấy đăng video cậu nhóc nhà chị ấy đó, đáng yêu lắm...” Cô tràn đầy phấn khởi lôi kéo anh nhìn đứa nhỏ loạng chà loạng choạng học đi: “Rất muốn sinh một đứa ấy, mà sinh một đứa vẫn chưa đủ...”

“Chờ chúng ta tổ chức hôn lễ xong rồi nói sau, cũng không thể để bụng to mặc áo cưới được đúng không?” Khúc Nhạc ghét bỏ nhìn đứa bé, cảm thấy nhóc con nhà mình nhất định sẽ đáng yêu hơn đứa nhỏ này nhiều, không khỏi cũng chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện