Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 7: Gửi gắm
“Chị cũng nghĩ thế, nhưng chị có dự cảm sự việc không đơn giản thế đâu. Chị không biết con át chủ bài của Triệu Minh Vĩ là gì. Nếu bọn chúng không có chuẩn bị đầy đủ sẽ không dám ngửa bài gây khó khăn đâu, bọn chúng không sợ chị đánh lại chắc?” Đây là nguyên nhân Tống Du vẫn luôn bất an.
“Chị sẽ đánh lại ư?”
“Đương nhiên!” Tống Du ngạo nghễ trả lời, “Đồ của nhà chị, ai cũng không cướp được, dù có muốn cướp thì chị cũng phải bắt hắn trả lại cả vốn lẫn lời.”
Triệu Hàm Như nhìn mẹ với vẻ sùng bái. Giờ phút này, cô cảm thấy mẹ mình đẹp vô cũng. Đây là dáng vẻ cô vẫn luôn muốn có, chỉ tiếc là quá vô dụng. Cô ủ rũ cụp mắt.
“Vậy là được rồi,” Tống Cẩn vỗ tay, “Với sự tự tin này, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, đừng nghĩ quá bi quan. Con chị, chị tự dạy đi, em không thể che chở cho công chúa nhà chị đâu.”
“Chị có bảo em che chở đâu… Triệu Minh Vĩ không phải người quang minh lỗi lạc gì, vì quyền lực ở công ty, hắn có thể hãm hại anh mình, chị lo hắn còn chiêu đê tiện nào đó. Chị không sợ hắn ra tay với chị, mà sợ hắn sẽ hại Hàm Như.”
Tống Cẩn suy ngẫm, đúng là không thể loại trừ khả năng này. Ai cũng biết Triệu Hàm Như là điểm yếu của Triệu Minh Hoành và Tống Du.
“Hàm Như là điểm yếu của anh chị, nếu hắn bắt nó thì vợ chồng chị cũng không biết phải làm sao cả…” Tống Du nức nở, “Chị thật sự không dám lơ là chuyện này. Hiện Triệu Minh Vĩ chưa biết em đã về nước. Chị đã đặt vé máy bay cho cả hai rồi. Chị muốn em dẫn Hàm Như đi ngay.”
“Mẹ!” Triệu Hàm Như khiếp sợ nhìn Tống Du, chuyện đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
“Đặt xong vé may bay cho em? Em vừa mới về! Nếu chị đã nghĩ kỹ rồi thì hôm qua đưa nó xuất ngoại là được rồi, sao lại bắt em phải về một chuyến nữa chứ?”
Thấy mày liễu của Tống Cẩn dựng ngược lên giống như muốn gào thét. Tống Du vội vàng dùng lời ngon tiếng ngọt để trấn an, “Chị không yên tâm để nó đi một mình mà. Em chỉ có một đứa cháu gái, xem như nể mặt chị đi, coi như nể mặt bố mẹ, giúp đỡ chị với.”
“Con không đi, con muốn ở cùng với ba mẹ!” Triệu Hàm Như bướng bỉnh. Cô tuyệt đối không thể bỏ lại ba mẹ đâu, cả nhà bọn họ chưa từng rời xa nhau.
“Đúng vậy, anh chị cũng không nỡ để Hàm Như rời xa mình, huống chi mọi chuyện cũng không nghiêm trọng thế đâu.” Tống Cẩn ngượng ngùng nói. Bà thật sự không muốn nhận lấy củ khoai lang phỏng tay Triệu Hàm Như này, “Dù sao Triệu Minh Vĩ cũng là chú ruột của nó, nhốt Hàm Như trong nhà thì hắn ta cũng chẳng có cách nào ra tay được.”
“Dạ phải, dạ phải!” Lần đầu tiên Triệu Hàm Như đồng ý quan điểm của dì út, liên tục gật đầu, “Mẹ, con bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối nghe lời, không gây chuyện. Mẹ đừng đuổi con đi!”
“Mẹ không đuổi con, chỉ muốn con ra nước ngoài nghỉ hè với dì út thôi, như vậy mẹ mới chuyên tâm giúp ba con được.” Tống Du dịu dàng vuốt tóc con gái.
“Mẹ, con sẽ không để mẹ phân tâm, con chắc chắn sẽ…” Triệu Hàm Như vội vàng cam đoan.
Lúc này, Tống Du không để ý con gái, nói thẳng với Tống Cẩn, “Chị không nói nhiều nữa, chị gửi gắm con bé cho em. Chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, chị sẽ đón nõ về. Em nói đúng, trước đây chị quá nuông chiều nó, chị nhờ em trong khoảng thời gian này thôi. Em không cần che chở nó như anh chị, muốn nói gì thì nói. Chị chỉ hy vọng ở em một điều, là bảo đảm an toàn cho con bé.”
Nhìn chị gái cúi người kính cẩn trước mặt mình như thế, Tống Cẩn hơi lúng túng, “Sao cứ phải bắt em làm người xấu chứ, em không biết lo cho trẻ con.”
“Vì em là đứa em gái chị tin tưởng nhất, Hàm Như sắp trưởng thành, đâu phải cần em lo cho trẻ con đâu, chỉ cho con bé chỗ ngủ, cho nó cơm ăn là được rồi.” Nhìn dáng vẻ cự nự của em gái, Tống Du biết nó đã chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con không đi!” Triệu Hàm Như hoảng hốt kéo tay mẹ.
“Hàm Như, xin lỗi con, bây giờ mẹ không thể là chỗ dựa cho con.” Tống Du vuốt ve mặt con, hôn con thật nghiêm cẩn, gần như rơi lệ, “Con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đừng để ba mẹ lo lắng, được không?”
“Không….”
Tống Du đau lòng, nhưng không hề do dự bỏ tay cô ra, “Con về phòng thu dọn hành lý đi. Mẹ đã đặt vé máy bay cho con, hai tiếng nữa ra sân bay. Quần áo mang ít thôi, qua đó mua tiếp.”
“Tống Cẩn, vào thư phòng với chị, chị có việc muốn nói với em.” Tống Du trở lại nhanh nhẹn như thường ngày.
Triệu Hàm Như mờ mịt nhìn mình trong gương, hôm qua cô cảm thấy mình là cô bé hạnh phúc nhất trên đời, có cha mẹ yêu thương, còn có cả tình yêu tuyệt đẹp. Mà bây giờ, ba vào tù, bạn trai ruồng bỏ, chị gái sỉ nhục, cả mẹ cũng vứt bỏ cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Cô nhào lên giường, khóc bù lu bù loa, khóc mệt rồi thì ngủ mơ màng.
Trong lúc mơ màng, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Mẹ…” Trong lúc ngủ mơ, cô mếu máo khóc hu hu, “Con không rời khỏi mẹ.”
“Coi như con ra nước ngoài chơi với dì một chuyến đi, mẹ sẽ đón con ngay thôi.” Tống Du than nhẹ.
“Mẹ, con muốn ở cùng mẹ.” Triệu Hàm Như đã tỉnh táo lại, ôm mẹ khóc làm nũng.
Tống Du ôm mặt con, nghiêm túc nhìn con thật kỹ. Đây là đứa con gái bà mang thai 10 tháng cực khổ sinh ra, là bảo bối của bà, nhưng mặt mũi lại không giống bà. Con gái có vẻ nhu nhược đau buồn, lúc khóc lóc càng giống hoa bách hợp trong màn mưa, xinh đẹp như thế, đơn thuần như vậy, làm người ta muốn bảo vệ nó cả đời.
Nhưng có bậc cha mẹ nào bảo bọc được con cái cả đời chăng?
“Chẳng phải con sắp đến thành phố A học đại học à? Đến lúc đó cũng phải rời xa mẹ thôi.” Tống Du hôn lên tóc cô, “Con cái lớn rồi thì phải rời khỏi nhà. Thôi được rồi, lại đây, mẹ giúp con sửa soạn hành lý.”
Triệu Hàm Như bị ép buộc, không còn cách nào nữa, đành phải vừa khóc vừa soạn hành lý.
Tống Cẩn sốt ruột chờ đợi, không kiên nhẫn được nữa, bèn đẩy cửa vào, thấy thế thì trừng mắt, “Đại tiểu thư của chúng ta dứt khoát dọn nhà qua đó luôn đi, lớn già đầu rồi mà ra ngoài còn muốn mang theo mấy con chó, mèo nhồi bông nữa hả?”
“Đây là ba tặng cháu!”
“Con búp bê này thì sao?”
“Là mẹ tặng cháu!”
“Cả đống đồ trong phòng này đều ba mẹ cháu tặng cho cháu hết đấy. Cháu cứ đóng gói hết lại rồi mang theo luôn đi, đâu phải không về lại đây nữa.” Tống Cẩn phì cười.
“Đúng rồi, qua mấy bữa rồi con lại về mà, mang ít thôi con.” Tống Du cưng chiều nhìn con gái. Triệu Hàm Như dù ngây thơ, nhưng tình cảm giữa con gái với vợ chồng bà rất thắm thiết, cả vali gần như đều là đồ lưu niệm của ba người họ.
“Chị sẽ đánh lại ư?”
“Đương nhiên!” Tống Du ngạo nghễ trả lời, “Đồ của nhà chị, ai cũng không cướp được, dù có muốn cướp thì chị cũng phải bắt hắn trả lại cả vốn lẫn lời.”
Triệu Hàm Như nhìn mẹ với vẻ sùng bái. Giờ phút này, cô cảm thấy mẹ mình đẹp vô cũng. Đây là dáng vẻ cô vẫn luôn muốn có, chỉ tiếc là quá vô dụng. Cô ủ rũ cụp mắt.
“Vậy là được rồi,” Tống Cẩn vỗ tay, “Với sự tự tin này, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, đừng nghĩ quá bi quan. Con chị, chị tự dạy đi, em không thể che chở cho công chúa nhà chị đâu.”
“Chị có bảo em che chở đâu… Triệu Minh Vĩ không phải người quang minh lỗi lạc gì, vì quyền lực ở công ty, hắn có thể hãm hại anh mình, chị lo hắn còn chiêu đê tiện nào đó. Chị không sợ hắn ra tay với chị, mà sợ hắn sẽ hại Hàm Như.”
Tống Cẩn suy ngẫm, đúng là không thể loại trừ khả năng này. Ai cũng biết Triệu Hàm Như là điểm yếu của Triệu Minh Hoành và Tống Du.
“Hàm Như là điểm yếu của anh chị, nếu hắn bắt nó thì vợ chồng chị cũng không biết phải làm sao cả…” Tống Du nức nở, “Chị thật sự không dám lơ là chuyện này. Hiện Triệu Minh Vĩ chưa biết em đã về nước. Chị đã đặt vé máy bay cho cả hai rồi. Chị muốn em dẫn Hàm Như đi ngay.”
“Mẹ!” Triệu Hàm Như khiếp sợ nhìn Tống Du, chuyện đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
“Đặt xong vé may bay cho em? Em vừa mới về! Nếu chị đã nghĩ kỹ rồi thì hôm qua đưa nó xuất ngoại là được rồi, sao lại bắt em phải về một chuyến nữa chứ?”
Thấy mày liễu của Tống Cẩn dựng ngược lên giống như muốn gào thét. Tống Du vội vàng dùng lời ngon tiếng ngọt để trấn an, “Chị không yên tâm để nó đi một mình mà. Em chỉ có một đứa cháu gái, xem như nể mặt chị đi, coi như nể mặt bố mẹ, giúp đỡ chị với.”
“Con không đi, con muốn ở cùng với ba mẹ!” Triệu Hàm Như bướng bỉnh. Cô tuyệt đối không thể bỏ lại ba mẹ đâu, cả nhà bọn họ chưa từng rời xa nhau.
“Đúng vậy, anh chị cũng không nỡ để Hàm Như rời xa mình, huống chi mọi chuyện cũng không nghiêm trọng thế đâu.” Tống Cẩn ngượng ngùng nói. Bà thật sự không muốn nhận lấy củ khoai lang phỏng tay Triệu Hàm Như này, “Dù sao Triệu Minh Vĩ cũng là chú ruột của nó, nhốt Hàm Như trong nhà thì hắn ta cũng chẳng có cách nào ra tay được.”
“Dạ phải, dạ phải!” Lần đầu tiên Triệu Hàm Như đồng ý quan điểm của dì út, liên tục gật đầu, “Mẹ, con bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối nghe lời, không gây chuyện. Mẹ đừng đuổi con đi!”
“Mẹ không đuổi con, chỉ muốn con ra nước ngoài nghỉ hè với dì út thôi, như vậy mẹ mới chuyên tâm giúp ba con được.” Tống Du dịu dàng vuốt tóc con gái.
“Mẹ, con sẽ không để mẹ phân tâm, con chắc chắn sẽ…” Triệu Hàm Như vội vàng cam đoan.
Lúc này, Tống Du không để ý con gái, nói thẳng với Tống Cẩn, “Chị không nói nhiều nữa, chị gửi gắm con bé cho em. Chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, chị sẽ đón nõ về. Em nói đúng, trước đây chị quá nuông chiều nó, chị nhờ em trong khoảng thời gian này thôi. Em không cần che chở nó như anh chị, muốn nói gì thì nói. Chị chỉ hy vọng ở em một điều, là bảo đảm an toàn cho con bé.”
Nhìn chị gái cúi người kính cẩn trước mặt mình như thế, Tống Cẩn hơi lúng túng, “Sao cứ phải bắt em làm người xấu chứ, em không biết lo cho trẻ con.”
“Vì em là đứa em gái chị tin tưởng nhất, Hàm Như sắp trưởng thành, đâu phải cần em lo cho trẻ con đâu, chỉ cho con bé chỗ ngủ, cho nó cơm ăn là được rồi.” Nhìn dáng vẻ cự nự của em gái, Tống Du biết nó đã chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con không đi!” Triệu Hàm Như hoảng hốt kéo tay mẹ.
“Hàm Như, xin lỗi con, bây giờ mẹ không thể là chỗ dựa cho con.” Tống Du vuốt ve mặt con, hôn con thật nghiêm cẩn, gần như rơi lệ, “Con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đừng để ba mẹ lo lắng, được không?”
“Không….”
Tống Du đau lòng, nhưng không hề do dự bỏ tay cô ra, “Con về phòng thu dọn hành lý đi. Mẹ đã đặt vé máy bay cho con, hai tiếng nữa ra sân bay. Quần áo mang ít thôi, qua đó mua tiếp.”
“Tống Cẩn, vào thư phòng với chị, chị có việc muốn nói với em.” Tống Du trở lại nhanh nhẹn như thường ngày.
Triệu Hàm Như mờ mịt nhìn mình trong gương, hôm qua cô cảm thấy mình là cô bé hạnh phúc nhất trên đời, có cha mẹ yêu thương, còn có cả tình yêu tuyệt đẹp. Mà bây giờ, ba vào tù, bạn trai ruồng bỏ, chị gái sỉ nhục, cả mẹ cũng vứt bỏ cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Cô nhào lên giường, khóc bù lu bù loa, khóc mệt rồi thì ngủ mơ màng.
Trong lúc mơ màng, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Mẹ…” Trong lúc ngủ mơ, cô mếu máo khóc hu hu, “Con không rời khỏi mẹ.”
“Coi như con ra nước ngoài chơi với dì một chuyến đi, mẹ sẽ đón con ngay thôi.” Tống Du than nhẹ.
“Mẹ, con muốn ở cùng mẹ.” Triệu Hàm Như đã tỉnh táo lại, ôm mẹ khóc làm nũng.
Tống Du ôm mặt con, nghiêm túc nhìn con thật kỹ. Đây là đứa con gái bà mang thai 10 tháng cực khổ sinh ra, là bảo bối của bà, nhưng mặt mũi lại không giống bà. Con gái có vẻ nhu nhược đau buồn, lúc khóc lóc càng giống hoa bách hợp trong màn mưa, xinh đẹp như thế, đơn thuần như vậy, làm người ta muốn bảo vệ nó cả đời.
Nhưng có bậc cha mẹ nào bảo bọc được con cái cả đời chăng?
“Chẳng phải con sắp đến thành phố A học đại học à? Đến lúc đó cũng phải rời xa mẹ thôi.” Tống Du hôn lên tóc cô, “Con cái lớn rồi thì phải rời khỏi nhà. Thôi được rồi, lại đây, mẹ giúp con sửa soạn hành lý.”
Triệu Hàm Như bị ép buộc, không còn cách nào nữa, đành phải vừa khóc vừa soạn hành lý.
Tống Cẩn sốt ruột chờ đợi, không kiên nhẫn được nữa, bèn đẩy cửa vào, thấy thế thì trừng mắt, “Đại tiểu thư của chúng ta dứt khoát dọn nhà qua đó luôn đi, lớn già đầu rồi mà ra ngoài còn muốn mang theo mấy con chó, mèo nhồi bông nữa hả?”
“Đây là ba tặng cháu!”
“Con búp bê này thì sao?”
“Là mẹ tặng cháu!”
“Cả đống đồ trong phòng này đều ba mẹ cháu tặng cho cháu hết đấy. Cháu cứ đóng gói hết lại rồi mang theo luôn đi, đâu phải không về lại đây nữa.” Tống Cẩn phì cười.
“Đúng rồi, qua mấy bữa rồi con lại về mà, mang ít thôi con.” Tống Du cưng chiều nhìn con gái. Triệu Hàm Như dù ngây thơ, nhưng tình cảm giữa con gái với vợ chồng bà rất thắm thiết, cả vali gần như đều là đồ lưu niệm của ba người họ.
Bình luận truyện