Nhật Ký Thần Linh

Chương 14: Lúc trò chơi tiến hành



- Thế nào? Bây giờ cậu định tính thế nào???

Mc số 1 giọng đểu đểu hỏi xoáy Lăng.

- Này… không tốt lắm đâu!!!

Cậu chàng có chút ngượng ngùng đáp lại.

- Con nói cho cậu nghe này…

Mc số 2 còn lại liền tiến lên, ra vẻ đại sứ thân thiện bắt chuyện. Khả năng cậu chàng sâu sắc hiểu rõ hai cái tên này chẳng tốt đẹp quái gì. Cả hai hiện tại đều nhăm nhăm đang muốn đẩy cậu xuống hố mà thôi.

- Cái thằng to con, người đầy cơ bắp bên cạnh… nó cởi rồi đấy!!!

- Hừ hừ… Chú ấy!!!... Cứ liều liệu mà làm cho giỏi biết không!!!

Quả nhiên giọng nói và vẻ mặt khác hẳn nhau hoàn toàn. Mười phần mười dáng vẻ lưu manh đe dọa dân lành. Mc số 2 vừa mới lùi về sau, Mc số 1 liền thừa cơ thế chỗ tiếp tục khuyên bảo.

- Mình là đàn ông con trai có biết không ??? … Chuyện nó tới bây giờ anh chú cũng rất là tiếc nuối. Có điều…

- Thắng thua giờ nó cũng không còn quan trọng đâu ! Khả năng … đàn ông con trai với nhau mà… trước mặt bao nhiêu người thế này…

- Thế mà lại nói “Không được” !!!

- Này người ta đánh giá lắm đấy !

Anh chàng Mc số 1 vừa nói vừa khua tay khua chân miêu tả. Giọng khuyên bảo nó mới chân văn thành, nó mới phập phù lên xuống làm sao.

- Thôi ! … Cậu nghe con !

- Mình cứ cởi đi. Thiếu miếng thịt nào đâu mà sợ !

Tất nhiên cuối cùng vẫn phải lòi ra mục đích thật sự. Khả năng liên tục bị oanh tạc khuyên bảo Lăng hiện tại đúng là có chút bối rối rồi. Phòng tuyến phòng thủ đang không ngừng lung lay dữ dội.

Đang lúc anh chàng Mc số 2 chuẩn bị tiến lên luân phiên khuyên tiếp. Một giọng nói ồm ồm đột nhiên vang lên.

- Ôi thôi…. Thôi…. Thôi!... Ông tránh ra đê... !!!

- Này… Nó cứ phải cứ phải để tôi… Để… Tôi… !!!

- Để tôi…!!!

Một anh sinh viên da ngăm ngăm đen trong chiếc áo blouse trắng xông lên sân khấu giật phăng lấy cái micro của chàng Mc số 2 đồng thời rất tự tin phát biểu. Lăng nhận ra người này chính là đội trưởng đội tình nguyện hiện tại. Ừm. Tất nhiên hai ông anh Mc hài hài trên sân vừa rồi cũng là thành viên cũ của đội tình nguyện. Hiển nhiên phần tiết mục hiện tại là do đội tình nguyện chủ trì tổ chức.

- Thế nói tóm lại chú có… Cởi… Không???

Anh đội trưởng hỏi thẳng thừng, dáng vẻ lưu manh bất cần đời hết sức.

- Này… cởi thì sao mà không cởi thì sao ạ ?

Lăng giả vờ rụt dè hỏi ngược lại.

- Chú hỏi câu này là chứng tỏ thông minh đấy.

Anh đội trưởng dáng cà lơ cà phất phán một câu như thánh rồi mới nói tiếp.

- Cởi!... thì được vỗ tay.

- Vỗ tay ! Vỗ tay!... Mau mau vỗ tay!

Trên khán đài, các sinh viên khóa mới cũng rất nể tình nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ anh chàng này kêu gọi.

- Mà không cởi ấy…

Nói đến đây anh đội trưởng ghé sát mặt vào Lăng ra vẻ nói nhỏ. Chẹp ! Tất nhiên là giọng nói chuyện của họ qua micro phóng to sau thì ai ai cũng nghe được cả.

- Chú có biết ai … Ai là người đàn ông… quyền lực nhất… trong cái trường này không???

Giọng nói đầy mùi huyền bí cộng thêm bên phụ trách âm thanh đột nhiên tác quái cho nhạc phim rùng rợn vào. Lăng thề đây không phải là cậu và đám người ban tổ chức sắp xếp sẵn. Này chỉ có thể than thở tên phụ trách âm thanh hôm nay rất tinh anh, rất làm quái mà thôi. Nhạc bật đúng dịp khiến mọi người đều chợt nhiên vui vẻ. Cảm giác như thể tiết mục này rất có nội hàm do được chuẩn bị sẵn vậy.

- Là anh chắc???

Lăng cũng rất phối hợp, nghi ngờ hỏi ngược lại.

- Biết thế sao còn không mau cởi!!!

- Cởi! Cởi! Cởi!

- 1… 2 … 3…. Cởi ! Cởi ! Cởi !

Toàn khán đài vui vẻ đồng thanh hô đáp.

- Mau cởi đê!... Đừng có mà lằng nhà lằng nhằng!

Xong, ông anh kia rất thông minh mang micro đi luôn. Quyết đoán không dây dưa thêm chuyện này nữa. Hiện tại Lăng mà không làm theo thì thật là có chút không nể tình đối phương. Sau này thiệt thòi thì tự chịu. Hơn nữa còn bao nhiêu là sinh viên cùng khóa đang nhìn vào.

Mèm. Đôi lúc mọi chuyện diễn ra rồi thì đến thần cũng không thể thay đổi được. Lăng lúc này sâu sắc khó hiểu.

Tại sao cậu lại đi đến cái mức ruộng đồng này???



Chuyện quay trở lại thời gian mười phút trước đó.

- Xin tự giới thiệu, tôi… là Mc số 1.

Một anh chàng sinh viên mặc quần bò, trên người là một chiếc áo phông xanh in hình vịt Donal đang đứng trên sân khấu giới thiệu như vậy đó. Hiện giờ chính là lúc tiết mục tiểu phẩm hài vừa xong, mọi người hiển nhiên đang rất chờ mong phần tiết mục sau đó như thế nào.

- Còn tôi ? Xin tự giới thiệu, tôi… là Mc số 2.

Bên cạnh là một chàng trai sinh viên khác cũng mặc quần bò, trên người ngược lại là một chiếc áo phông xanh nhưng in hình chuột Mickey. Cảm giác hai người con trai ăn mặc áo đôi cộng thêm vẻ mặt làm quái khiến mọi người tâm lý có chút mong ngóng tiết mục diễn biến.

Chỉ nghe…

- Các bạn vừa rồi đã được thưởng thức rất nhiều các tiết mục của các anh chị khóa trên rồi phải không ạ?

- Chắc hẳn qua đây mọi người cũng phần nào hiểu được sự tồn tại, phương châm cũng như cách hoạt động của các tổ chức trong trường chúng ta. Này các tiết mục vừa qua đều là được các bạn trong các tổ chức hoạt động dày công chăm sóc thiết kế mới có thành quả biểu diễn như ngày hôm nay.

- Chúng tôi ở đây trong vai trò đại diện ban tổ chức cũng hi vọng, qua những tiết mục trên các bạn sinh viên khóa mới sẽ có những cảm nhận ban đầu giúp ích cho việc sau này tham gia các hoạt động trong trường, tìm được cho mình những câu lạc bộ, tổ chức phù hợp.

Giọng nói kết thúc, tiếng vỗ tay theo thường lệ vang lên đáp lại. Dưới khán đài cảm xúc cũng bình ổn trở về.

- À… Vâng !

- Vừa rồi anh số 1 đã có lỡ miệng nói hết phần của tôi…

- Vì vậy, hiện tại tôi cũng xin phép được nói luôn phần của anh ấy.

Nghe vậy Mc số 1 và không ít khán giả ngớ người giây lát. Lăng trong lòng cười cười, công nhận cái ông anh này vẫn như kiếp trước như thế chuyên môn chọn lối nói giật gân khi phải mở lời nói chuyện. Có điều rất nhanh theo lời nói của ông anh Mc số 2, khán đàn dần trở nên xôn xao.

Này nguyên nhân là vì mọi người nhận được thông báo từ Mc số 2 rằng tiết mục tiếp theo sẽ là tiết mục tương tác với các sinh viên khóa mới. Mỗi một lớp (chiếm hai hàng ghế) sẽ chọn ra một cặp bạn nam và bạn nữ lên sân khấu để tham gia. Mọi người nghe này liền có phản ứng khác nhau. Có hưng phấn vui vẻ giơ tay muốn tham gia, cũng có ngại ngùng không muốn dính vào hoặc đơn giản là thích xem trò vui hay kiểu nước chảy bèo trôi dù thế nào cũng được.

Đang lúc Lăng cho rằng mình cũng như mọi người bình tâm chờ đợi xem biểu diễn thì một giọng nói qua micro vang lên. Lúc này trong rạp hát khá ồn ào nhộn nhạo. Bởi lẽ các thầy cô khách quý đã rời đi hết để lại sân khấu cũng như không gian riêng cho giới trẻ quậy phá. Hoàn cảnh đúng là vì vậy mà trở nên hơi rối loạn mất kiểm soát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện