Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Chương 21
Editor: Mèo coki
“Pằng…pằng...” Dịch Thao ra tay rất tàn nhẫn, trong nháy mắt đám tang thi cản ở giữa đường đã bị anh thanh lí sạch sẽ.
“Phía trước có một căn nhà nhỏ, giải quyết xong bọn tang thi này thì đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm, ngày mai nhanh chóng lên đường, tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh, nếu như gặp phải tang thi biến dị thì mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức, rất có khả năng chúng ta đều sẽ mất mạng. Tiểu Thiến, em đi trước dò đường đi.”
Dịch Thao cố ý nói mọi chuyện theo chiều hướng nghiêm trọng để cho con thiêu thân Chu Nhã an phận lại, đừng gây thêm chuyện nữa.
“Dạ.” Dịch Thiến nhanh nhẹn lẫn vào trong bóng đêm...
Động tác của Dịch Thao rất thành thạo, nhịp nhàng làm Đường Yên phải cảm thán không hổ là dân chuyên nghiệp, một súngbắn nát đầu tang thi không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Khi Đường Yên nhìn thấy ánh mắt Dịch Thao dừng lại ở căn nhà nhỏ thì cô lập tức hiểu ngay tính toán của Dịch Thao sau đó dùng tay ra hiệu với Miêu Trạch: “Có người đến, sau khi dọn dẹp xong thì trốn đi, cẩn thận một chút.”
Mũi chân Dịch Thiến chạm nhẹ lên mặt đất, âm thầm đi vào nhà nhỏ, sau khi kiểm tra hết một lượt thì huýt sáo bảo đám người Dịch Thao tiến vào. So với Dịch Thiến thì Dịch Thao lại càng thêm cẩn thận, anh nhìn xung quanh căn nhà nhỏ, mày chợt cau lại, đường cong trên khuôn mặt căng cứng, Dịch Thao cẩn thận đánh giá căn nhà nhỏ, sau khi tầm mắt dừng lại ở dấu chân trên mặt đất thì đưa tay ngăn đám người Hầu Húc Kiêu lại.
Dịch Thao nói lớn tiếng, cố ý để người ở phía trong nghe thấy: “Tôi là Dịch Thao, đang bảo vệ Hầu Tích Hoa và người nhà đến căn cứ Thanh Long ở tỉnh Quảng Nam, vô tình quấy rầy, kính xin giúp đỡ!”
Sau khi nghe Dịch Thao nói những lời này thì đám người Dịch Thiến lập tức đề phòng, nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ.
“Miêu Trạch, thắp nến lên.” Đường Yên nói một cách bình tĩnh.
Cô không có hứng thú với nhà họ Hầu, tuy nhiên sau khi nhìn thân thủ của Dịch Thao và Dịch Thiến không tệ thì cô nghĩ nếu như có thể mượn sức của hai người này thì nhất định là một chuyện tốt vì sau này Dịch Thao sẽ là một trong những người mạnh nhất trong đám cao thủ, xuyên qua cửa sổ, Đường Yên nhìn thấy được khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Dịch Thao, thân thủ của người này không hề thua cô kiếp trước chút nào! Tâm tính trầm ổn, xử sự quyết đoán, rất đáng giá để kết bạn.
Trong sân của căn nhà nhỏ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có gió đêm thổi nhẹ qua giống như mang theo tiếng nỉ non, thút thít.
“Vào đi!” Miêu Trạch đứng dậy mở cửa, nghiêng người ý bảo đám người Dịch Thao vào nhà.
“Cảm ơn!” Dịch Thao gật đầu với Miêu Trạch sau đó bảo vệ đám người Hầu Tích Hoa vào nhà, lúc ánh mắt lướt qua Miêu Trạch thì trong đôi mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng, sau khi tiến vào nhìn thấy Đường Yên đang ngồi một cách thoải mái ở trong nhà thì lại càng kinh ngạc hơn, tuy vậy nhưng trong lòng Dịch Thao lại nâng mức cảnh giác lên cao nhất, đây là tận thế, chỉ có hai người mà dám đi ra ngoài thì thực lực tuyệt đối không đơn giản! Hai bên giới thiệu sơ lược tên từng người sau đó ngầm quan sát nhau vài lần.
Sau khi Hầu Tích Hoa vào nhà thì gã không ngừng dùng ánh mắt như có lửa nhìn chằm chằm Đường Yên hơn nữa còn nuốt nước miếng liên tục, vẻ mặt gấp gáp làm cho Dịch Thao nhíu mày, dáng vẻ háo sắc này của Hầu Tích Hoa thực sự làm cho người ta thấy ghét, nhưng anh lại không tiện mở miệng nên chỉ có thể làm bộ như nhìn không thấy.
Sau khi vào nhà thì Dịch Thao liền bảo Dịch Thiến xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn còn anh thì đứng canh ở cửa, nhìn chằm chằm từng ngọn cây cọng cỏ bên ngoài, vừa rồi bọn họ đã gây ra động tĩnh không nhỏ, rất khả năng sẽ hấp dẫn tang thi ở vùng lân cận tới. Tiếu Đức Huy thả ba lô xuống, im lặng lau chùi súng trên tay còn Chu Nhã thì vừa vào nhà đã phòng bị Đường Yên, hai tay ôm chặt Hầu Tích Hoa, so với người khác thì Chu Nhã càng hiểu rõ tính háo sắc như sói đói của Hầu Tích Hoa hơn.
“Tích Hoa, em đói bụng.” Chu Nhã lắc lắc mông, cả người dựa sát vào trong lòng Hầu Tích Hoa lại còn khiêu khích lườm Đường Yên, giọng nó nũng nịu làm cho lông tơ của mọi người dựng đứng.
Giọng nói của cô ta õng ẹo đến mức làm cho mọi người buồn nôn, trong không khí còn tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc làm Đường Yên hơi cau mày, người phụ nữ phải dựa vào đàn ông để sống sót, bán đứng thân thể của mình thì sẽ có kết cục gì tốt sao? Hơn nữa nếu cạo lớp phấn trên mặt cô ta xuống thì chắc chắn sẽ được một lớp dày, chẳng qua cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi!
“Chu Nhã, em làm gì vậy?” Hầu Tích Hoa vội vàng hất cái tay đang dây dưa của Chu Nhã ra, hơi bối rối nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, lạnh lùng nói với Chu Nhã.
Chu Nhã đang tràn ngập nhiệt tình bị vẻ mặt lạnh như băng Hầu Tích Hoa đả kích không nhẹ làm cho sắc mặt trắng nhợt, đứng như trời trồng tại chỗ.
Tiếu Đức Huy dừng động tác trên tay lại một chút, lạnh lùng liếc Hầu Tích Hoa, vẻ sắc lạnh trong mắt y làm cho người ta sợ hãi, Đường Yên hờ hững nhìn cảnh này, ánh mắt hài hước quét qua Dịch Thao, có vẻ như suốt dọc đường đi đến đây, người này cũng không bình thản như những gì đang thể hiện ở bên ngoài, nếu cô không nhìn lầm thì hẳn Chu Nhã là người phụ nữ được Hầu Tích Hoa bao nuôi nhưng lại có quan hệ mờ ám với bảo vệ bên cạnh Hầu Tích Hoa, có vẻ như cô ta đã cho Hầu Tích Hoa đội nón xanh từ lâu rồi, không biết Dịch Thao có biết hay không?
“Tôi là Hầu Tích Hoa...”
“Mấy người gác từ giờ cho tới nửa đêm sau đó bọn tôi sẽ thay phiên.” Đường Yên hoàn toàn không cho Hầu Tích Hoa có cơ hội để nói chuyện, cũng không dong dài dây dưa chút nào, cô phân giới hạn rất rõ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho Hầu Tích Hoa.
Lợi hại! Hầu Húc Kiêu sùng bái nhìn Đường Yên, ngay cả Dịch Thao cũng không nhịn được mà vỗ tay ở trong lòng. Tuy nhiên anh lại lắc đầu, thế lực của nhà họ Hầu ở trong quân đội không nhỏ, Đường Yên làm như vậy chỉ sợ là đã đắc tội Hầu Tích Hoa, ngày sau e rằng phiền phức sẽ không ngừng kéo đến.
Hầu Tích Ho bị ngó lơ đến mức thẹn quá thành giận, gã còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm đang dính không ít máu, chưa kịp lau sạch ở bên cạnh Đường Yên thì sợ tới mức lui về phía sau ba bước, không dám tới gần Đường Yên nữa, đúng là Hầu Tích Hoa háo sắc nhưng cũng là người biết nặng nhẹ, gã hiểu được có lẽ Đường Yên là dị năng giả, là người nhà họ Hầu, đương nhiên Hầu Tích Hoa hiểu biết hơn người thường rất nhiều. Sau khi nhận ra điều này thì ham muốn trong lòng gã lập tức bị dập tắt, đây là tận thế, dị năng giả không dễ chọc, về điểm ấy thì Hầu Tích Hoa cực kì rõ ràng.
Tay nghề nấu nướng của Dịch Thiến tốt hơn Đường Yên rất nhiều, sau khi vào phòng bếp thì cô chùi nồi sạch sẽ, nấu một nồi cơm, xào rau xanh và làm thêm hai món ăn mặn, cuối cùng còn nấu thêm một nồi canh, sắc, hương, vị đều đủ cả, về thịt trong các món ăn của bọn họ thì Đường Yên đoán rằng là do bọn họ mang theo từ đầu, Dịch Thao là dị năng giả biến dị hệ băng cho nên chút chuyện nhỏ đó không làm khó được anh ta. (Hệ băng là biến dị của hệ thủy nhé)
Món ăn rất phong phú, ba mặn một canh, ngay cả Đường Yên cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, tuy nhiên cô lại không đồng ý ăn cùng với đám người Dịch Thao mà chỉ nói là mình đã ăn rồi. Sau khi mọi người ăn uống xong, vì không có gì giải trí nên Đường Yên lập tức chiếm lấy một căn phòng, từ giờ đến nửa đêm là đám Dịch Thao gác đêm, không liên quan gì đến cô, bây giờ là tận thế, sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Đường Yên vào phòng, khóa cửa lại, thử tiến vào không gian vài lần nhưng vẫn không thể được.
Đường Yên có chút lo lắng, rốt cuộc là không gian đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đã lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, một phút, hai phút... mãi cho đến nửa giờ sau, hai chân Đường Yên đã tê cứng nhưng không gian vẫn không có thay đổi gì như trước.
“Vẫn chưa được sao...” Đường Yên cố gắng quên đi cảm giác thất vọng, nếu đã không vào được không gian thì bắt đầu luyện tập vận hành dị năng theo phương pháp Thái Cực mà cô đã tập luyện ở kiếp trước thôi. Đường Yên biết không thể không tu luyện tinh thần lực được, tinh thần lực càng mạnh thì dị năng tiến hóa càng nhanh, chuyện này thì ai cũng rõ ràng cả nhưng tinh thần lực lại lúc ẩn lúc hiện làm cho tất cả mọi người đều không biết bắt đầu tu luyện từ đâu.
Trong tình tiết của tiểu thuyết thì phải đến đoạn sau mới xuất hiện phương pháp tu luyện tinh thần lực, mà người đưa ra phương pháp đó chính là bác sĩ Đường, ông của Đường Yên. Còn bây giờ thì chắc hẳn bác sĩ Đường vẫn chưa tìm ra được phương pháp tu luyện tinh thần lực.
Sau khi dẫn tinh thần lực vận chuyển trong người vài vòng thì Đường Yên liền nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc.
Đột nhiên cô bị một loạt tiếng động ồn ào đánh thức, Đường Yên nhảy từ trên giường xuống, đi ra mở cửa, tiếng động không nhỏ nhưng không giống như tang thi đang xông tới, chẳng lẽ lại có người khác tới đây?
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Yên hỏi.
Dịch Thao ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Không có việc gì, tôi đang giúp Hầu Húc Kiêu đeo vật tăng thêm sức nặng thôi, cô ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm.” Hóa ra là do Hầu Húc Kiêu quấn lấy Dịch Thao, bảo anh ta giúp nó rèn luyện thân thể. Hầu Húc Kiêu là người nhà họ Hầu, tố chất cơ thể không tệ nhưng cho dù có giả bộ thành thục trầm ổn thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi nên khi đeo thêm hai mươi kilogram thì nó có chút chịu không nổi.
Liếc nhìn Hầu Húc Kiêu đang mang vật nặng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng thì trong mắt Đường Yên xẹt qua một chút tán thưởng sau đó lắc đầu nói với Dịch Thao: “Thôi, anh đi nghỉ ngơi đi, để tôi gác đêm.”
Cho dù có về phòng thì cũng không ngủ được nữa nên Đường Yên ôm kiếm, ngồi trong phòng khách, không thèm để ý đến ánh mắt đánh giá của những người xung quanh.
*******
“Chào anh, em là Lưu Thấm Nhã, là dị năng giả song hệ, hệ thủy và dị năng chữa khỏi. Cám ơn anh đã cứu em và Giang Ly!” Lưu Thấm Nhã mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền, cô ta rất hiểu việc tận dụng ưu thế của bản thân đặc biệt là giọng nói mềm mại thanh thúy. Lưu Thấm Nhã nhanh nhẹn đi xuống lầu, tầm mắt dừng ở trên người Hình Liệt Phong đang ngồi giữa phòng khách, nghiêng đầu đánh giá một chút sau đó trong lòng âm thầm khen ngợi, dáng vẻ của người đàn ông này cực kì xuất chúng, trên người mang theo hơi thở nho nhã, ôn hòa làm cho người ta có cảm giác thân thiện dễ chịu cho nên rất dễ dàng chiếm được tình cảm của người khác.
Hình Liệt Phong xoay người, sau khi nhìn thấy Lưu Thấm Nhã thì trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc. Khuôn mặt Lưu Thấm Nhã rất xinh đẹp lại cực kì hợp với phong thái dịu dàng như nước làm cho người ta cực kì thương tiếc, dáng người lại nở nang, lồi lõm... Da thịt lộ ra ngoài trắng nõn mềm mại, cho dù là Hình Liệt Phong thì cũng không nhịn được mà thất thần trong chốc lát.
Sau khi nghe Lưu Thấm Nhã giới thiệu thì sự nóng bỏng trong ánh mắt anh ta càng nhiều hơn, dị năng giả song hệ... Hơn nữa trong đó còn có dị năng chữa khỏi rất hiếm thấy, suy nghĩ một lát, Hình Liệt Phong hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn Lưu Thấm Nhã một cách nhu hòa: “Anh là Hình Liệt Phong, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến.”
“Song hệ? Cô nói giỡn hả, thức dị năng đã không dễ rồi, huống chi là dị năng giả song hệ, hơn nữa tôi cũng chưa từng nghe qua dị năng chữa khỏi, Liệt Phong, anh đừng bị người phụ nữ này lừa gạt.” Đỗ Mộng hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã, cô ta cực kì chướng mắt dáng vẻ nhu nhược mềm yếu của Lưu Thấm Nhã.
“Đỗ Mộng, nói năng cẩn thận!” Hình Liệt Phong không vui, trách cứ Đỗ Mộng.
Lưu Thấm Nhã đã quen với việc nhìn sắc mặt người khác, sau khi nghe Đỗ Mộng nói thì hơi sửng sốt một chút nhưng đã lập tức lấy lại tinh thần, cô ta rút một con dao ngắn giấu ở bắp đùi ra, quyết đoán rạch một đường lên cánh tay trái của mình, chỉ trong chốc lát, máu tươi đã nhuộm đỏ cánh tay trắng nõn khiến tim của những người đang ở trong phòng khách không khỏi đập nhanh hơn, thật là ngoan độc....
“Có phải là dị năng chữa khỏi hay không thì thử là biết ngay, không phải sao?” Lưu Thấm Nhã nói một cách thản nhiên, ánh mắt như có như không liếc qua Đỗ Mộng, trong đó chứa đựng bảy phần khiêu khích, ba phần khinh thường. Tiếp đó tay phải Lưu Thấm Nhã hiện lên một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt bao trùm lên miệng vết thương trên cánh tay trái, chỉ trong chốc lát, vết thương đang chảy máu đầm đìa đã liền lại, chỉ còn màu hồng nhạt mờ mờ.
Sau khi nhìn rõ thì ánh mắt cực nóng của Hình Liệt Phong lập tức bắn thẳng về phía Lưu Thấm Nhã, ban đầu anh ta cứu Lưu Thấm Nhã chỉ là vì nhìn thấy bộ dạng của Lưu Thấm Nhã không tệ, hơn nữa có thể hai người là dị năng giả nên anh ta mới tiện tay cứu giúp, không nghĩ tới bây giờ Lưu Thấm Nhã lại mang đến cho anh ta một niềm vui lớn như vậy, có dị năng chữa khỏi này thì đồng nghĩa với việc có nhiều hơn mấy cái mạng. Nghĩ tới đây thì ai không hưng phấn, ai không điên cuồng cho được.
Sau khi thể hiện dị năng chữa khỏi thì thân thể Lưu Thấm Nhã hơi lảo đảo một chút, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ dị năng chữa khỏi có khuyết điểm? Trong lòng Lưu Thấm Nhã có chút bối rối, trong lúc thể hiện dị năng chữa khỏi thì cô ta cảm giác được tốc độ máu chảy trong người tăng lên không ít... Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì dị năng chữa khỏi quá mức nghịch thiên, có khuyết điểm cũng là bình thường, nghĩ đến đây thì Lưu Thấm Nhã lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt nóng rực của Hình Liệt Phong nói cho cô ta biết cô ta đã thành công trong việc làm cho người đàn ông này rung động. Như vậy thì mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Không sao chứ?” Lúc nhìn thấy Lưu Thấm Nhã hơi lảo đảo thì Hình Liệt Phong vội vàng đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy cô ta, lo lắng hỏi.
Lưu Thấm Nhã nở nụ cười, dịu dàng nói: “Không có việc gì, chắc là do vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.”
Khi nhìn thấy hình ảnh này thì ánh mắt Giang Ly rất phức tạp, bàn tay bị che bởi ống tay áo càng siết chặt hơn giống như đã quyết định chuyện gì đó. Mọi chuyện tiếp theo rất thuận lợi đúng như suy nghĩ của Lưu Thấm Nhã, Hình Liệt Phong mở miệng giữ Lưu Thấm Nhã ở lại đồng thời cũng mời Lưu Thấm Nhã và Giang Ly gia nhập đội của bọn họ, một người muốn giữ, một người muốn đến cho nên mọi chuyện trở nên cực kì hài hòa.
“Pằng…pằng...” Dịch Thao ra tay rất tàn nhẫn, trong nháy mắt đám tang thi cản ở giữa đường đã bị anh thanh lí sạch sẽ.
“Phía trước có một căn nhà nhỏ, giải quyết xong bọn tang thi này thì đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm, ngày mai nhanh chóng lên đường, tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh, nếu như gặp phải tang thi biến dị thì mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức, rất có khả năng chúng ta đều sẽ mất mạng. Tiểu Thiến, em đi trước dò đường đi.”
Dịch Thao cố ý nói mọi chuyện theo chiều hướng nghiêm trọng để cho con thiêu thân Chu Nhã an phận lại, đừng gây thêm chuyện nữa.
“Dạ.” Dịch Thiến nhanh nhẹn lẫn vào trong bóng đêm...
Động tác của Dịch Thao rất thành thạo, nhịp nhàng làm Đường Yên phải cảm thán không hổ là dân chuyên nghiệp, một súngbắn nát đầu tang thi không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Khi Đường Yên nhìn thấy ánh mắt Dịch Thao dừng lại ở căn nhà nhỏ thì cô lập tức hiểu ngay tính toán của Dịch Thao sau đó dùng tay ra hiệu với Miêu Trạch: “Có người đến, sau khi dọn dẹp xong thì trốn đi, cẩn thận một chút.”
Mũi chân Dịch Thiến chạm nhẹ lên mặt đất, âm thầm đi vào nhà nhỏ, sau khi kiểm tra hết một lượt thì huýt sáo bảo đám người Dịch Thao tiến vào. So với Dịch Thiến thì Dịch Thao lại càng thêm cẩn thận, anh nhìn xung quanh căn nhà nhỏ, mày chợt cau lại, đường cong trên khuôn mặt căng cứng, Dịch Thao cẩn thận đánh giá căn nhà nhỏ, sau khi tầm mắt dừng lại ở dấu chân trên mặt đất thì đưa tay ngăn đám người Hầu Húc Kiêu lại.
Dịch Thao nói lớn tiếng, cố ý để người ở phía trong nghe thấy: “Tôi là Dịch Thao, đang bảo vệ Hầu Tích Hoa và người nhà đến căn cứ Thanh Long ở tỉnh Quảng Nam, vô tình quấy rầy, kính xin giúp đỡ!”
Sau khi nghe Dịch Thao nói những lời này thì đám người Dịch Thiến lập tức đề phòng, nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ.
“Miêu Trạch, thắp nến lên.” Đường Yên nói một cách bình tĩnh.
Cô không có hứng thú với nhà họ Hầu, tuy nhiên sau khi nhìn thân thủ của Dịch Thao và Dịch Thiến không tệ thì cô nghĩ nếu như có thể mượn sức của hai người này thì nhất định là một chuyện tốt vì sau này Dịch Thao sẽ là một trong những người mạnh nhất trong đám cao thủ, xuyên qua cửa sổ, Đường Yên nhìn thấy được khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Dịch Thao, thân thủ của người này không hề thua cô kiếp trước chút nào! Tâm tính trầm ổn, xử sự quyết đoán, rất đáng giá để kết bạn.
Trong sân của căn nhà nhỏ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có gió đêm thổi nhẹ qua giống như mang theo tiếng nỉ non, thút thít.
“Vào đi!” Miêu Trạch đứng dậy mở cửa, nghiêng người ý bảo đám người Dịch Thao vào nhà.
“Cảm ơn!” Dịch Thao gật đầu với Miêu Trạch sau đó bảo vệ đám người Hầu Tích Hoa vào nhà, lúc ánh mắt lướt qua Miêu Trạch thì trong đôi mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng, sau khi tiến vào nhìn thấy Đường Yên đang ngồi một cách thoải mái ở trong nhà thì lại càng kinh ngạc hơn, tuy vậy nhưng trong lòng Dịch Thao lại nâng mức cảnh giác lên cao nhất, đây là tận thế, chỉ có hai người mà dám đi ra ngoài thì thực lực tuyệt đối không đơn giản! Hai bên giới thiệu sơ lược tên từng người sau đó ngầm quan sát nhau vài lần.
Sau khi Hầu Tích Hoa vào nhà thì gã không ngừng dùng ánh mắt như có lửa nhìn chằm chằm Đường Yên hơn nữa còn nuốt nước miếng liên tục, vẻ mặt gấp gáp làm cho Dịch Thao nhíu mày, dáng vẻ háo sắc này của Hầu Tích Hoa thực sự làm cho người ta thấy ghét, nhưng anh lại không tiện mở miệng nên chỉ có thể làm bộ như nhìn không thấy.
Sau khi vào nhà thì Dịch Thao liền bảo Dịch Thiến xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn còn anh thì đứng canh ở cửa, nhìn chằm chằm từng ngọn cây cọng cỏ bên ngoài, vừa rồi bọn họ đã gây ra động tĩnh không nhỏ, rất khả năng sẽ hấp dẫn tang thi ở vùng lân cận tới. Tiếu Đức Huy thả ba lô xuống, im lặng lau chùi súng trên tay còn Chu Nhã thì vừa vào nhà đã phòng bị Đường Yên, hai tay ôm chặt Hầu Tích Hoa, so với người khác thì Chu Nhã càng hiểu rõ tính háo sắc như sói đói của Hầu Tích Hoa hơn.
“Tích Hoa, em đói bụng.” Chu Nhã lắc lắc mông, cả người dựa sát vào trong lòng Hầu Tích Hoa lại còn khiêu khích lườm Đường Yên, giọng nó nũng nịu làm cho lông tơ của mọi người dựng đứng.
Giọng nói của cô ta õng ẹo đến mức làm cho mọi người buồn nôn, trong không khí còn tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc làm Đường Yên hơi cau mày, người phụ nữ phải dựa vào đàn ông để sống sót, bán đứng thân thể của mình thì sẽ có kết cục gì tốt sao? Hơn nữa nếu cạo lớp phấn trên mặt cô ta xuống thì chắc chắn sẽ được một lớp dày, chẳng qua cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi!
“Chu Nhã, em làm gì vậy?” Hầu Tích Hoa vội vàng hất cái tay đang dây dưa của Chu Nhã ra, hơi bối rối nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, lạnh lùng nói với Chu Nhã.
Chu Nhã đang tràn ngập nhiệt tình bị vẻ mặt lạnh như băng Hầu Tích Hoa đả kích không nhẹ làm cho sắc mặt trắng nhợt, đứng như trời trồng tại chỗ.
Tiếu Đức Huy dừng động tác trên tay lại một chút, lạnh lùng liếc Hầu Tích Hoa, vẻ sắc lạnh trong mắt y làm cho người ta sợ hãi, Đường Yên hờ hững nhìn cảnh này, ánh mắt hài hước quét qua Dịch Thao, có vẻ như suốt dọc đường đi đến đây, người này cũng không bình thản như những gì đang thể hiện ở bên ngoài, nếu cô không nhìn lầm thì hẳn Chu Nhã là người phụ nữ được Hầu Tích Hoa bao nuôi nhưng lại có quan hệ mờ ám với bảo vệ bên cạnh Hầu Tích Hoa, có vẻ như cô ta đã cho Hầu Tích Hoa đội nón xanh từ lâu rồi, không biết Dịch Thao có biết hay không?
“Tôi là Hầu Tích Hoa...”
“Mấy người gác từ giờ cho tới nửa đêm sau đó bọn tôi sẽ thay phiên.” Đường Yên hoàn toàn không cho Hầu Tích Hoa có cơ hội để nói chuyện, cũng không dong dài dây dưa chút nào, cô phân giới hạn rất rõ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho Hầu Tích Hoa.
Lợi hại! Hầu Húc Kiêu sùng bái nhìn Đường Yên, ngay cả Dịch Thao cũng không nhịn được mà vỗ tay ở trong lòng. Tuy nhiên anh lại lắc đầu, thế lực của nhà họ Hầu ở trong quân đội không nhỏ, Đường Yên làm như vậy chỉ sợ là đã đắc tội Hầu Tích Hoa, ngày sau e rằng phiền phức sẽ không ngừng kéo đến.
Hầu Tích Ho bị ngó lơ đến mức thẹn quá thành giận, gã còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm đang dính không ít máu, chưa kịp lau sạch ở bên cạnh Đường Yên thì sợ tới mức lui về phía sau ba bước, không dám tới gần Đường Yên nữa, đúng là Hầu Tích Hoa háo sắc nhưng cũng là người biết nặng nhẹ, gã hiểu được có lẽ Đường Yên là dị năng giả, là người nhà họ Hầu, đương nhiên Hầu Tích Hoa hiểu biết hơn người thường rất nhiều. Sau khi nhận ra điều này thì ham muốn trong lòng gã lập tức bị dập tắt, đây là tận thế, dị năng giả không dễ chọc, về điểm ấy thì Hầu Tích Hoa cực kì rõ ràng.
Tay nghề nấu nướng của Dịch Thiến tốt hơn Đường Yên rất nhiều, sau khi vào phòng bếp thì cô chùi nồi sạch sẽ, nấu một nồi cơm, xào rau xanh và làm thêm hai món ăn mặn, cuối cùng còn nấu thêm một nồi canh, sắc, hương, vị đều đủ cả, về thịt trong các món ăn của bọn họ thì Đường Yên đoán rằng là do bọn họ mang theo từ đầu, Dịch Thao là dị năng giả biến dị hệ băng cho nên chút chuyện nhỏ đó không làm khó được anh ta. (Hệ băng là biến dị của hệ thủy nhé)
Món ăn rất phong phú, ba mặn một canh, ngay cả Đường Yên cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, tuy nhiên cô lại không đồng ý ăn cùng với đám người Dịch Thao mà chỉ nói là mình đã ăn rồi. Sau khi mọi người ăn uống xong, vì không có gì giải trí nên Đường Yên lập tức chiếm lấy một căn phòng, từ giờ đến nửa đêm là đám Dịch Thao gác đêm, không liên quan gì đến cô, bây giờ là tận thế, sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Đường Yên vào phòng, khóa cửa lại, thử tiến vào không gian vài lần nhưng vẫn không thể được.
Đường Yên có chút lo lắng, rốt cuộc là không gian đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đã lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, một phút, hai phút... mãi cho đến nửa giờ sau, hai chân Đường Yên đã tê cứng nhưng không gian vẫn không có thay đổi gì như trước.
“Vẫn chưa được sao...” Đường Yên cố gắng quên đi cảm giác thất vọng, nếu đã không vào được không gian thì bắt đầu luyện tập vận hành dị năng theo phương pháp Thái Cực mà cô đã tập luyện ở kiếp trước thôi. Đường Yên biết không thể không tu luyện tinh thần lực được, tinh thần lực càng mạnh thì dị năng tiến hóa càng nhanh, chuyện này thì ai cũng rõ ràng cả nhưng tinh thần lực lại lúc ẩn lúc hiện làm cho tất cả mọi người đều không biết bắt đầu tu luyện từ đâu.
Trong tình tiết của tiểu thuyết thì phải đến đoạn sau mới xuất hiện phương pháp tu luyện tinh thần lực, mà người đưa ra phương pháp đó chính là bác sĩ Đường, ông của Đường Yên. Còn bây giờ thì chắc hẳn bác sĩ Đường vẫn chưa tìm ra được phương pháp tu luyện tinh thần lực.
Sau khi dẫn tinh thần lực vận chuyển trong người vài vòng thì Đường Yên liền nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc.
Đột nhiên cô bị một loạt tiếng động ồn ào đánh thức, Đường Yên nhảy từ trên giường xuống, đi ra mở cửa, tiếng động không nhỏ nhưng không giống như tang thi đang xông tới, chẳng lẽ lại có người khác tới đây?
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Yên hỏi.
Dịch Thao ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Không có việc gì, tôi đang giúp Hầu Húc Kiêu đeo vật tăng thêm sức nặng thôi, cô ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm.” Hóa ra là do Hầu Húc Kiêu quấn lấy Dịch Thao, bảo anh ta giúp nó rèn luyện thân thể. Hầu Húc Kiêu là người nhà họ Hầu, tố chất cơ thể không tệ nhưng cho dù có giả bộ thành thục trầm ổn thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi nên khi đeo thêm hai mươi kilogram thì nó có chút chịu không nổi.
Liếc nhìn Hầu Húc Kiêu đang mang vật nặng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng thì trong mắt Đường Yên xẹt qua một chút tán thưởng sau đó lắc đầu nói với Dịch Thao: “Thôi, anh đi nghỉ ngơi đi, để tôi gác đêm.”
Cho dù có về phòng thì cũng không ngủ được nữa nên Đường Yên ôm kiếm, ngồi trong phòng khách, không thèm để ý đến ánh mắt đánh giá của những người xung quanh.
*******
“Chào anh, em là Lưu Thấm Nhã, là dị năng giả song hệ, hệ thủy và dị năng chữa khỏi. Cám ơn anh đã cứu em và Giang Ly!” Lưu Thấm Nhã mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền, cô ta rất hiểu việc tận dụng ưu thế của bản thân đặc biệt là giọng nói mềm mại thanh thúy. Lưu Thấm Nhã nhanh nhẹn đi xuống lầu, tầm mắt dừng ở trên người Hình Liệt Phong đang ngồi giữa phòng khách, nghiêng đầu đánh giá một chút sau đó trong lòng âm thầm khen ngợi, dáng vẻ của người đàn ông này cực kì xuất chúng, trên người mang theo hơi thở nho nhã, ôn hòa làm cho người ta có cảm giác thân thiện dễ chịu cho nên rất dễ dàng chiếm được tình cảm của người khác.
Hình Liệt Phong xoay người, sau khi nhìn thấy Lưu Thấm Nhã thì trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc. Khuôn mặt Lưu Thấm Nhã rất xinh đẹp lại cực kì hợp với phong thái dịu dàng như nước làm cho người ta cực kì thương tiếc, dáng người lại nở nang, lồi lõm... Da thịt lộ ra ngoài trắng nõn mềm mại, cho dù là Hình Liệt Phong thì cũng không nhịn được mà thất thần trong chốc lát.
Sau khi nghe Lưu Thấm Nhã giới thiệu thì sự nóng bỏng trong ánh mắt anh ta càng nhiều hơn, dị năng giả song hệ... Hơn nữa trong đó còn có dị năng chữa khỏi rất hiếm thấy, suy nghĩ một lát, Hình Liệt Phong hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn Lưu Thấm Nhã một cách nhu hòa: “Anh là Hình Liệt Phong, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến.”
“Song hệ? Cô nói giỡn hả, thức dị năng đã không dễ rồi, huống chi là dị năng giả song hệ, hơn nữa tôi cũng chưa từng nghe qua dị năng chữa khỏi, Liệt Phong, anh đừng bị người phụ nữ này lừa gạt.” Đỗ Mộng hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã, cô ta cực kì chướng mắt dáng vẻ nhu nhược mềm yếu của Lưu Thấm Nhã.
“Đỗ Mộng, nói năng cẩn thận!” Hình Liệt Phong không vui, trách cứ Đỗ Mộng.
Lưu Thấm Nhã đã quen với việc nhìn sắc mặt người khác, sau khi nghe Đỗ Mộng nói thì hơi sửng sốt một chút nhưng đã lập tức lấy lại tinh thần, cô ta rút một con dao ngắn giấu ở bắp đùi ra, quyết đoán rạch một đường lên cánh tay trái của mình, chỉ trong chốc lát, máu tươi đã nhuộm đỏ cánh tay trắng nõn khiến tim của những người đang ở trong phòng khách không khỏi đập nhanh hơn, thật là ngoan độc....
“Có phải là dị năng chữa khỏi hay không thì thử là biết ngay, không phải sao?” Lưu Thấm Nhã nói một cách thản nhiên, ánh mắt như có như không liếc qua Đỗ Mộng, trong đó chứa đựng bảy phần khiêu khích, ba phần khinh thường. Tiếp đó tay phải Lưu Thấm Nhã hiện lên một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt bao trùm lên miệng vết thương trên cánh tay trái, chỉ trong chốc lát, vết thương đang chảy máu đầm đìa đã liền lại, chỉ còn màu hồng nhạt mờ mờ.
Sau khi nhìn rõ thì ánh mắt cực nóng của Hình Liệt Phong lập tức bắn thẳng về phía Lưu Thấm Nhã, ban đầu anh ta cứu Lưu Thấm Nhã chỉ là vì nhìn thấy bộ dạng của Lưu Thấm Nhã không tệ, hơn nữa có thể hai người là dị năng giả nên anh ta mới tiện tay cứu giúp, không nghĩ tới bây giờ Lưu Thấm Nhã lại mang đến cho anh ta một niềm vui lớn như vậy, có dị năng chữa khỏi này thì đồng nghĩa với việc có nhiều hơn mấy cái mạng. Nghĩ tới đây thì ai không hưng phấn, ai không điên cuồng cho được.
Sau khi thể hiện dị năng chữa khỏi thì thân thể Lưu Thấm Nhã hơi lảo đảo một chút, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ dị năng chữa khỏi có khuyết điểm? Trong lòng Lưu Thấm Nhã có chút bối rối, trong lúc thể hiện dị năng chữa khỏi thì cô ta cảm giác được tốc độ máu chảy trong người tăng lên không ít... Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì dị năng chữa khỏi quá mức nghịch thiên, có khuyết điểm cũng là bình thường, nghĩ đến đây thì Lưu Thấm Nhã lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt nóng rực của Hình Liệt Phong nói cho cô ta biết cô ta đã thành công trong việc làm cho người đàn ông này rung động. Như vậy thì mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Không sao chứ?” Lúc nhìn thấy Lưu Thấm Nhã hơi lảo đảo thì Hình Liệt Phong vội vàng đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy cô ta, lo lắng hỏi.
Lưu Thấm Nhã nở nụ cười, dịu dàng nói: “Không có việc gì, chắc là do vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.”
Khi nhìn thấy hình ảnh này thì ánh mắt Giang Ly rất phức tạp, bàn tay bị che bởi ống tay áo càng siết chặt hơn giống như đã quyết định chuyện gì đó. Mọi chuyện tiếp theo rất thuận lợi đúng như suy nghĩ của Lưu Thấm Nhã, Hình Liệt Phong mở miệng giữ Lưu Thấm Nhã ở lại đồng thời cũng mời Lưu Thấm Nhã và Giang Ly gia nhập đội của bọn họ, một người muốn giữ, một người muốn đến cho nên mọi chuyện trở nên cực kì hài hòa.
Bình luận truyện