Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Chương 11: Đuổi cùng giết tận
Sáng sớm, Tang Chỉ tỉnh dậy, chải đầu, trang điểm xong, đang định đi thăm Đậu Thần nương nương thì đào thụ tinh Khế Lạc đã vui vẻ chạy đến báo tin: “Đậu Thần nương nương đã rời khỏi trấn Bình Lạc rồi!”
Tang Chỉ suýt chút nữa thì phun ngụm trà ra ngoài: “Đi rồi? Đi thế nào? Bà ta lấy được thuốc giải rồi?”
Khế Lạc trầm ngâm: “Vẫn chưa có thuốc giải. Nhưng mà nghe tiên đồng Thất Thủy nói, đêm qua Phượng quân cho Đậu Thần nương nương một đơn thuốc, nói là chỉ cần tìm đủ những thứ trong đơn thuốc thì có thể tự kết hợp để chế ra thuốc giải. Đậu Thần nương nương cầm đơn thuốc, không muốn chậm trễ nên đã khởi hành ngay trong đêm rồi.”
Tang Chỉ nhíu mày, lẩm bẩm: “Phượng hoàng cao ngạo tốt như vậy sao? Bỏ qua cho Đậu Thần nương nương dễ như vậy?” Nói xong nàng liền nghiêng đầu nhìn đào thụ tinh Khế Lạc vừa tham tiền vừa thích buôn chuyện, tuy chẳng được tích sự gì nhưng lại biết rất nhiều chuyện, chuyện này hỏi hắn ta chắc chắn sẽ biết.
Khế Lạc thấy vậy, đương nhiên hiểu rõ ý của Tang Chỉ, cong mắt cười: “Công chúa minh giám, Phượng quân đại nhân chính xác là có vài vấn đề. Nói đến đơn thuốc này…”
Nói được một nửa, đào thụ tinh đột nhiên dừng lại, trầm tư hồi lâu rồi nhỏ giọng: “Công chúa, bây giờ Phượng quân cũng sống ở trấn Bình Lạc, tiền phải trả rất lớn…”
Cộp! Lời còn chưa dứt, Tang Chỉ đã nặng nề đập tiền lên bàn khiến đào thụ tinh nhìn thấy liền ngẩn ra. Được rồi, Khế Lạc thừa nhận mình tham tiền lại keo kiệt, nhưng… nhưng… đây cũng chẳng phải do hoàn cảnh trấn Bình Lạc nghèo khổ ép buộc sao? Mỗi lần bàn bạc công việc, Khế Lạc đều tôn trọng nguyên tắc “thành tín là gốc”, tuyệt đối không nói sai dù một li, nhưng chỉ trả lời câu hỏi cũng phải đưa tiền, tiểu công chúa Tang Chỉ há chẳng phải thâm hụt lớn rồi sao?
Khế Lạc vỗ ngực, tỏ vẻ “ta là người tuân thủ đạo đức nghề nghiệp”: “Công chúa, bản tiệm buôn bán minh bạch, nhiều thế này tiêu không hết.”
Tang Chỉ lừ mắt, quát: “Bản công chúa bao cả tháng, không được sao?”
“>_
Khế Lạc đang nói thì Thất Thủy cũng đi vào phòng, gãi đầu cười, tiếp lời: “Công chúa Tang Chỉ, Phượng quân bảo ta đến chuyển lời cho người, bảo người đêm nay báo mộng cho trưởng thôn của trấn Bình Lạc, cứ nói: “Trồng ngọc hoa, khử đậu mùa”.”
Tiểu hồ ly và Khế Lạc bốn mắt nhìn nhau, chọc chọc vào người Thất Thủy, bĩu môi: “Ý gì chứ? Phượng hoàng thối tha nhà ngươi rốt cuộc là có âm mưu, quỷ kế gì?”
Thất Thủy nghe thấy vậy, cười gian hai tiếng. Nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định không có ai ở gần mới xán đến trước mặt Tang Chỉ và Khế Lạc, khẽ nói: “Thực ra… trong đơn thuốc giải độc kia vốn không có mấy loại tiên thảo ở Ngưng Kính Tuyền, là Phượng quân cố ý thêm vào.”
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy liền hiểu ra: “Phượng hoàng cao ngạo thực sự chẳng phải thứ tốt đẹp gì, lại cho Đậu Thần nương nương uống thuốc độc sao?” Độc đến mức bà ta sống dở chết dở, sau này bà ta sẽ không đến trấn Bình Lạc làm loạn nữa? Tang Chỉ khịt mũi, còn cho rằng phượng hoàng thối tha có thể nghĩ ra cách hay gì để nhổ cỏ tận gốc, kết quả chỉ là như thế này.
Nghe thấy vậy, Thất Thủy cố làm ra vẻ uyên thâm, lắc đầu nguầy nguậy: “Không đúng! Không đúng! Phượng quân nhà ta sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy chứ? Những tiên thảo đó không có độc, tính năng giải độc vẫn có hiệu quả. Ừm… Phượng quân nói rồi, làm như thế là để kéo dài thời gian thêm mấy tháng.”
Thất Thủy ngừng lại một chút, xoa xoa mũi rồi lại cười ngốc nghếch: “Nói như thế này, Phượng quân nhà ta suy nghĩ thật chu đáo, thông minh tuyệt đỉnh.”
Khế Lạc chớp mắt, suy đoán: “Phượng quân đại nhân cố ý kéo dài thời gian mấy tháng là để trấn Bình Lạc trồng ngọc hoa?”
“Đúng vậy.” Thất Thủy ngốc nghếch gật đầu, hình như lại nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên chống tay mạng sườn, cười lớn: “Phượng quân thật là lợi hại, như thế này… ừm… chính là một lần giải quyết triệt để.” Tự nói tự nghe xong, Thất Thủy quay đầu nhìn Tang Chỉ và Khế Lạc đang mắt to nhìn mắt nhỏ, nhìn trời than thở: “Thật kỳ lạ, vì sao hai người không cười? Không biểu dương Phượng quân nhà ta lợi hại sao?”
Tang Chỉ và Khế Lạc: -_-|||
Ngươi chẳng nói gì cả, làm sao chúng ta cảm thấy Phượng quân nhà ngươi lợi hại được chứ!!!
Tang Chỉ biết thằng nhóc Thất Thủy này nói câu trước chẳng khớp câu sau, liền hỏi từng câu một để Thất Thủy đáp, đại khái để đem sự việc sắp xếp ra đầu ra cuối. Hóa ra, phượng hoàng cao ngạo mắc bệnh sạch sẽ bẩm sinh, rất thích tắm thuốc, một lần tình cờ phát hiện ra nếu cùng sử dụng tuyền thủy của Ngưng Kính Tuyền và ngọc hoa của phàm giới sẽ khiến ban đỏ mọc khắp người, ngứa ngáy khó chịu, và triệu chứng giống như bệnh đậu mùa của Đậu Thần nương nương.
Mà chỗ thần kỳ nhất của tuyền thủy ở Ngưng Kính Tuyền chính là, dù là thần tiên hay yêu quái, chỉ cần tắm một lần, cơ thể tự nhiên sẽ sinh ra một loại độc tố. Nhưng loại độc tố này không hại người, trái lại còn có thể bảo vệ cơ thể con người trước các loại độc tố khác. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng đến lượt Đậu Thần nương nương…
Tang Chỉ nhìn trời tưởng tượng, mấy tháng sau, Đậu Thần nương nương đã ngâm cả trăm ngày ở Ngưng Kính Tuyền, nếu lại một lần nữa đặt chân đến trấn Bình Lạc, lúc đó ngọc hoa đã nở rồi, chỉ cần một cơn gió nhẹ…
Đậu Thần nương nương bi thảm đến cùng cực rồi, xem ra sau này trấn Bình Lạc sẽ trở thành vùng đất ác mộng của bà ta!
Khóe miệng Tang Chỉ co giật. Thằng nhóc Thất Thủy tán dương Phượng quân nhà nó chưa từng làm chuyện xấu xa quả thật không sai. Đúng là hắn ta chưa từng làm chuyện gì xấu xa, chỉ làm chuyện siêu siêu siêu… xấu xa mà thôi!!!
Tiểu hồ ly im lặng, hình như nhớ đến chuyện gì liền trợn mắt, líu lưỡi nói: “Nhóc con Thất Thủy, vừa rồi ngươi nói một lần giải quyết triệt để là…”
Thất Thủy “ồ” một tiếng, nói: “Công chúa không nói thì ta cũng quên mất! Phượng quân bảo ta cũng thông báo cho Thổ thần ở các nơi khác, bảo bọn họ báo mộng cho trưởng thôn nơi đó, cũng nói: “Trồng ngọc hoa, khử đậu mùa”.”
Tang Chỉ ôm trán, xem ra phượng hoàng cao ngạo không phải nguy hiểm bình thường, chỉ là đuổi cùng giết tận! Vào thời khắc này, tiểu hồ ly đột nhiên có chút thông cảm với Đậu Thần nương nương, sau này, bà ta đi đến đâu người lại nổi ban đỏ đến đấy, xem ra bà ta chỉ có thể ở lại núi Hùng Lộc cô đơn lãnh lẽo, cô độc đến cuối đời thôi! >_
Bên này, Khế Lạc nhìn về xa xăm, ánh mắt sùng bái vô hạn, cảm thán: “Sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Chẳng trách Phượng quân đại nhân tuổi trẻ mà đã có thể làm đến cấp thượng tiên như vậy. Cửu Châu đều do ngài quản, trấn Bình Lạc coi như được yên ổn rồi. Đậu Thần nương nương cũng có thể đến nơi khác làm loạn, như thế này thì… quả thật một lần có thể giải quyết triệt để, ha ha! Bái phục! Bái phục!”
…
Tiểu công chúa Tang Chỉ là tân quan mới nhận chức, lần đầu tiên làm việc… dưới sự dìu dắt của quan trên mà dẹp tan được bệnh đậu mùa, mọi việc viên mãn. Nhưng lúc này, Tang Chỉ chẳng thể nào cười thành tiếng được. Đen tối như Tuấn Thúc, độc địa như Tuấn Thúc, cẩn thận như Tuấn Thúc, mình có cơ hội để chạy khỏi trấn Bình Lạc không?
—- Không độc không phải trượng phu —-
Bốn ngày sau, Tuấn Thúc quả nhiên làm theo lời hứa, đích thân trả lại chuông vàng.
Tang Chỉ nhìn thấy bảo bối, lại không vội vàng vồ lấy. Bình thản lấy ra chiếc khăn tay, bình thản đón lấy chuông vàng từ tay Tuấn Thúc qua lớp khăn tay đó, rồi lại bình thản đem đặt trong hộp.
Tuấn Thúc thấy vậy, cười nhạo: “Công chúa không đeo thử sao?”
Cơ mặt Tang Chỉ giật giật: “Thứ đeo bao nhiêu năm rồi, có gì đáng thử chứ?”
Tuấn Thúc nhướn mày, ánh mắt như cười, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Chắc không phải là… công chúa Tang Chỉ sợ ta làm gì đó với chuông vàng chứ?”
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, trừng mắt lườm một cái, chuyện này còn phải nói sao? Đậu Thần nương nương chẳng qua chỉ gieo rắc ít mầm bệnh đậu mùa ở trấn Bình Lạc, ngươi đã chỉnh cho đến chết. Còn bản thân nàng không chỉ đánh, chửi phượng hoàng cao ngạo, còn nhìn trộm hắn tắm, bốn trăm năm trước còn hung dữ cắn hắn một miếng, hại hắn phải nhận chức ngự sử phàm giới phiền phức này. Dù gì hắn cũng đã từng làm chuyện nham hiểm để lừa gạt nàng đến trấn Bình Lạc làm Thổ thần, ai biết hắn có đột nhiên nghĩ ra rồi cũng làm gì đó với chiếc chuông vàng này không, cho nên nàng cứ… cẩn thận thì hơn.
Tang Chỉ cười, dõng dạc nói: “Phượng quân đại nhân nghĩ nhiều rồi! Ngài giúp ta nhiều như vậy, sao có thể hại ta? Chỉ là ta cảm thấy, ngày ngày đeo chuông vàng sẽ quá thu hút sự chú ý, lần này cũng chính bởi vì Tang Chỉ không hiểu chuyện, mới thu hút Đậu Thần nương nương đến. Tang Chỉ tự biết tội nghiệt rất nặng, quyết định khi còn đương chức ở trấn Bình Lạc, sẽ không đeo chuông vàng này nữa!”
Tang Chỉ nói, lời lẽ hùng hồn, câu nào cũng có lý. Tuấn Thúc lại cười càng lúc càng ma mị hơn, chống cằm nghe Tang Chỉ nói xong mới vỗ tay, nói: “Công chúa Tang Chỉ mới làm Thổ thần được một tháng mà đã hiểu chuyện như thế này, nếu Vương Mẫu nương nương biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nhưng ta vẫn cảm thấy, chuông vàng này dù gì cũng là đồ công chúa Họa Thường đích thân tặng cho ngươi, nếu cất trong hộp thế này thì có vẻ không thỏa đáng lắm.”
Nói xong, không đợi Tang Chỉ kịp phản ứng, chiếc hộp đã tự mở, chuông vàng từ từ bay ra, một lần nữa rơi xuống tay Tuấn Thúc. Tang Chỉ thấy vậy, trong lòng vang lên tiếng loảng xoảng, thầm thốt lên: “Không hay rồi”, liền lùi lại phía sau, nhưng Tuấn Thúc đã nói: “Lần này ngoài việc bảo Thất Thủy khử độc trên chuông vàng, ta còn niệm một đạo chú, tuy không nhìn thấy được, nhưng sau khi đeo lên… tự nhiên hiệu quả sẽ không giống trước kia nữa.”
Tuấn Thúc vừa nói vừa cầm chuông vàng áp sát vào Tang Chỉ. Nói xong một câu, Tang Chỉ đã bị ép đến góc tường, lưng chạm vào tường, chỉ cảm thấy run rẩy, tiến lùi đều không được. Quả nhiên… quả nhiên con phượng hoàng chết thiệt này đã làm gì đó với chuông vàng. Đầu tiên là giăng kết giới lên người mình để mình không ra khỏi trấn Bình Lạc được, bây giờ lại là chuông vàng, á…! Có phải là khi đeo lên cũng sẽ mọc đầy ban đỏ không?
Tiểu hồ ly khóc, lưng dựa vào tường, hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ kinh hãi nhìn chằm chằm Tuấn Thúc: “Ngươi… ngươi… rốt cuộc ngươi muốn gì? Ta… ta… Nếu ta xảy ra chuyện, phụ vương, mẫu hậu ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Hai mắt đen láy, sáng lấp lánh, Tuấn Thúc vẫn cười tươi: “Công chúa Tang Chỉ đang nói linh tinh gì vậy? Chẳng qua ta muốn tận tay đeo chuông vàng cho công chúa thôi mà. Nào, người nhìn xem, rốt cuộc có thích kiểu dáng như thế này không…”
Những lời phía sau, Tang Chỉ đã không còn nghe thấy nữa, bởi vì phượng hoàng cao ngạo đã sát lại một cách vô cùng ám muội, hai người gần như là thịt chạm thịt ở góc tường. Mà người nào đó còn nghiêng đầu thổi hơi nóng vào tai tiểu hồ ly.
Tang Chỉ: Mẫu hậu, cứu con! {{{(>_
Tang Chỉ được nuông chiều từ nhỏ, lại chưa từng tiếp xúc với nam nhân gần như thế này, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân không bình thường nữa. Tuấn Thúc dính vào mình như thế này, hình như… ưm… toàn thân đều nóng bừng, mặt chắc chắn cũng đã chín rồi, nhưng kỳ lạ là, Tuấn Thúc cố ý nói khẽ vào tai mình, tai hồ ly lại không thò ra ngoài.
Làm thế nào? Lời chú của thuật ẩn thân là như thế nào? Đầu óc Tang Chỉ bây giờ đang đặc sệt như nồi cháo, chỉ nghe thấy Tuấn Thúc thấp giọng nói: “Ngoan, đừng cử động, ta chỉ đeo chuông cho ngươi thôi.”
Phượng hoàng cao ngạo nói, giọng thấp trầm, đang mông lung, Tang Chỉ liền cảm thấy hơi thở nam tính xa lạ phủ đến mặt, khuôn mặt anh tuấn của Tuấn Thúc càng lúc càng gần, trái tim Tang Chỉ đập càng lúc càng dữ dội, cuối cùng, không chịu được nữa liền nhắm mắt lại. Được thôi! Nếu như… thật sự bị khinh bạc, cũng… không có gì. Hôn một cái, thịt chạm thịt thôi mà!
Tiểu hồ ly vừa tự an ủi mình vừa căng thẳng đến mức ngón tay nắm chặt lại. Thế là xuất hiện trước mặt Tuấn Thúc là cảnh tượng như thế này: Tang Chỉ lưng dựa vào tường, bàn tay nhỏ căng thẳng kéo vạt áo, chiếc đầu hồ ly hơi ngẩng lên, khuôn mặt đỏ hồng… lại chu miệng.
Tuấn Thúc ngơ ngác, trong lòng hiểu rõ ý Tang Chỉ, mắt hơi cong lên càng có ý trêu đùa tiểu hồ ly, làm như thật, nghiêng đầu về phía Tang Chỉ…
Tiểu hồ ly cảm thấy từng đợt khí nóng phả lên mặt, tai đỏ mặt hồng, liều hé mắt, đang há miệng muốn nói gì đó liền nghe thấy bên ngoài có tiếng lách cách…
Cửa mở ra…
Tang Chỉ chớp mắt, vô thức quay đầu nhìn. Cũng vào lúc đó, Tuấn Thúc hơi loạng choạng, giữa chớp vang sấm nổ, môi hai người chạm nhau, nhưng trong lúc hai bên còn chưa phản ứng lại được, đã rời ra rồi. Tiểu hồ ly tim đập chậm đi nửa nhịp, gò má đỏ bừng, còn Tuấn Thúc vẫn đang trong tư thế nửa ôm Tang Chỉ, còn trưng ra vẻ mặt… ngẩn ngơ hiếm có.
Làm sao có thể… rõ ràng chỉ là muốn trêu đùa tiểu hồ ly, nhưng trong khoảnh khắc này, Tuấn Thúc vẫn cảm nhận được sự mềm mại, ngọt ngào trên môi tiểu nha đầu, thần xui quỷ khiến, lại vô sỉ muốn hôn một cái nữa để thưởng thức vị ngọt ngào này.
Trong thoáng chốc, bên trong bên ngoài đều… lặng thinh.
Rất lâu sau, Thất Thủy vẫn đứng ngẩn ra ở cửa, mắt lóe sáng, cuối cùng gãi đầu, ngốc nghếch hỏi: “Phượng quân, người ôm công chúa Tang Chỉ làm gì vậy?”
Lời vừa buông ra, Thất Thủy liền bị dính một chưởng, kêu gào thảm thiết, quay đầu lại thấy tay của Khế Lạc vẫn giơ giữa không trung.
Thất Thủy khóc: “Sao ngươi lại đánh ta?”
Khế Lạc im lặng, đỉnh đầu toát mồ hôi, nhìn hai người đang có sắc mặt khó coi ở trong phòng, gật đầu, khom lưng nói: “Ha ha, hai vị tiếp tục, tiếp tục đi, chúng tôi… sẽ ra ngoài.” Nói xong, hắn liền kéo, lôi, xô, đẩy Thất Thủy chạy trốn. Đương nhiên, trước khi chạy trốn, Khế Lạc vô cùng quan tâm, giúp hai vị đại nhân đóng cửa lại.
Tang Chỉ suýt chút nữa thì phun ngụm trà ra ngoài: “Đi rồi? Đi thế nào? Bà ta lấy được thuốc giải rồi?”
Khế Lạc trầm ngâm: “Vẫn chưa có thuốc giải. Nhưng mà nghe tiên đồng Thất Thủy nói, đêm qua Phượng quân cho Đậu Thần nương nương một đơn thuốc, nói là chỉ cần tìm đủ những thứ trong đơn thuốc thì có thể tự kết hợp để chế ra thuốc giải. Đậu Thần nương nương cầm đơn thuốc, không muốn chậm trễ nên đã khởi hành ngay trong đêm rồi.”
Tang Chỉ nhíu mày, lẩm bẩm: “Phượng hoàng cao ngạo tốt như vậy sao? Bỏ qua cho Đậu Thần nương nương dễ như vậy?” Nói xong nàng liền nghiêng đầu nhìn đào thụ tinh Khế Lạc vừa tham tiền vừa thích buôn chuyện, tuy chẳng được tích sự gì nhưng lại biết rất nhiều chuyện, chuyện này hỏi hắn ta chắc chắn sẽ biết.
Khế Lạc thấy vậy, đương nhiên hiểu rõ ý của Tang Chỉ, cong mắt cười: “Công chúa minh giám, Phượng quân đại nhân chính xác là có vài vấn đề. Nói đến đơn thuốc này…”
Nói được một nửa, đào thụ tinh đột nhiên dừng lại, trầm tư hồi lâu rồi nhỏ giọng: “Công chúa, bây giờ Phượng quân cũng sống ở trấn Bình Lạc, tiền phải trả rất lớn…”
Cộp! Lời còn chưa dứt, Tang Chỉ đã nặng nề đập tiền lên bàn khiến đào thụ tinh nhìn thấy liền ngẩn ra. Được rồi, Khế Lạc thừa nhận mình tham tiền lại keo kiệt, nhưng… nhưng… đây cũng chẳng phải do hoàn cảnh trấn Bình Lạc nghèo khổ ép buộc sao? Mỗi lần bàn bạc công việc, Khế Lạc đều tôn trọng nguyên tắc “thành tín là gốc”, tuyệt đối không nói sai dù một li, nhưng chỉ trả lời câu hỏi cũng phải đưa tiền, tiểu công chúa Tang Chỉ há chẳng phải thâm hụt lớn rồi sao?
Khế Lạc vỗ ngực, tỏ vẻ “ta là người tuân thủ đạo đức nghề nghiệp”: “Công chúa, bản tiệm buôn bán minh bạch, nhiều thế này tiêu không hết.”
Tang Chỉ lừ mắt, quát: “Bản công chúa bao cả tháng, không được sao?”
“>_
Khế Lạc đang nói thì Thất Thủy cũng đi vào phòng, gãi đầu cười, tiếp lời: “Công chúa Tang Chỉ, Phượng quân bảo ta đến chuyển lời cho người, bảo người đêm nay báo mộng cho trưởng thôn của trấn Bình Lạc, cứ nói: “Trồng ngọc hoa, khử đậu mùa”.”
Tiểu hồ ly và Khế Lạc bốn mắt nhìn nhau, chọc chọc vào người Thất Thủy, bĩu môi: “Ý gì chứ? Phượng hoàng thối tha nhà ngươi rốt cuộc là có âm mưu, quỷ kế gì?”
Thất Thủy nghe thấy vậy, cười gian hai tiếng. Nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định không có ai ở gần mới xán đến trước mặt Tang Chỉ và Khế Lạc, khẽ nói: “Thực ra… trong đơn thuốc giải độc kia vốn không có mấy loại tiên thảo ở Ngưng Kính Tuyền, là Phượng quân cố ý thêm vào.”
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy liền hiểu ra: “Phượng hoàng cao ngạo thực sự chẳng phải thứ tốt đẹp gì, lại cho Đậu Thần nương nương uống thuốc độc sao?” Độc đến mức bà ta sống dở chết dở, sau này bà ta sẽ không đến trấn Bình Lạc làm loạn nữa? Tang Chỉ khịt mũi, còn cho rằng phượng hoàng thối tha có thể nghĩ ra cách hay gì để nhổ cỏ tận gốc, kết quả chỉ là như thế này.
Nghe thấy vậy, Thất Thủy cố làm ra vẻ uyên thâm, lắc đầu nguầy nguậy: “Không đúng! Không đúng! Phượng quân nhà ta sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy chứ? Những tiên thảo đó không có độc, tính năng giải độc vẫn có hiệu quả. Ừm… Phượng quân nói rồi, làm như thế là để kéo dài thời gian thêm mấy tháng.”
Thất Thủy ngừng lại một chút, xoa xoa mũi rồi lại cười ngốc nghếch: “Nói như thế này, Phượng quân nhà ta suy nghĩ thật chu đáo, thông minh tuyệt đỉnh.”
Khế Lạc chớp mắt, suy đoán: “Phượng quân đại nhân cố ý kéo dài thời gian mấy tháng là để trấn Bình Lạc trồng ngọc hoa?”
“Đúng vậy.” Thất Thủy ngốc nghếch gật đầu, hình như lại nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên chống tay mạng sườn, cười lớn: “Phượng quân thật là lợi hại, như thế này… ừm… chính là một lần giải quyết triệt để.” Tự nói tự nghe xong, Thất Thủy quay đầu nhìn Tang Chỉ và Khế Lạc đang mắt to nhìn mắt nhỏ, nhìn trời than thở: “Thật kỳ lạ, vì sao hai người không cười? Không biểu dương Phượng quân nhà ta lợi hại sao?”
Tang Chỉ và Khế Lạc: -_-|||
Ngươi chẳng nói gì cả, làm sao chúng ta cảm thấy Phượng quân nhà ngươi lợi hại được chứ!!!
Tang Chỉ biết thằng nhóc Thất Thủy này nói câu trước chẳng khớp câu sau, liền hỏi từng câu một để Thất Thủy đáp, đại khái để đem sự việc sắp xếp ra đầu ra cuối. Hóa ra, phượng hoàng cao ngạo mắc bệnh sạch sẽ bẩm sinh, rất thích tắm thuốc, một lần tình cờ phát hiện ra nếu cùng sử dụng tuyền thủy của Ngưng Kính Tuyền và ngọc hoa của phàm giới sẽ khiến ban đỏ mọc khắp người, ngứa ngáy khó chịu, và triệu chứng giống như bệnh đậu mùa của Đậu Thần nương nương.
Mà chỗ thần kỳ nhất của tuyền thủy ở Ngưng Kính Tuyền chính là, dù là thần tiên hay yêu quái, chỉ cần tắm một lần, cơ thể tự nhiên sẽ sinh ra một loại độc tố. Nhưng loại độc tố này không hại người, trái lại còn có thể bảo vệ cơ thể con người trước các loại độc tố khác. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng đến lượt Đậu Thần nương nương…
Tang Chỉ nhìn trời tưởng tượng, mấy tháng sau, Đậu Thần nương nương đã ngâm cả trăm ngày ở Ngưng Kính Tuyền, nếu lại một lần nữa đặt chân đến trấn Bình Lạc, lúc đó ngọc hoa đã nở rồi, chỉ cần một cơn gió nhẹ…
Đậu Thần nương nương bi thảm đến cùng cực rồi, xem ra sau này trấn Bình Lạc sẽ trở thành vùng đất ác mộng của bà ta!
Khóe miệng Tang Chỉ co giật. Thằng nhóc Thất Thủy tán dương Phượng quân nhà nó chưa từng làm chuyện xấu xa quả thật không sai. Đúng là hắn ta chưa từng làm chuyện gì xấu xa, chỉ làm chuyện siêu siêu siêu… xấu xa mà thôi!!!
Tiểu hồ ly im lặng, hình như nhớ đến chuyện gì liền trợn mắt, líu lưỡi nói: “Nhóc con Thất Thủy, vừa rồi ngươi nói một lần giải quyết triệt để là…”
Thất Thủy “ồ” một tiếng, nói: “Công chúa không nói thì ta cũng quên mất! Phượng quân bảo ta cũng thông báo cho Thổ thần ở các nơi khác, bảo bọn họ báo mộng cho trưởng thôn nơi đó, cũng nói: “Trồng ngọc hoa, khử đậu mùa”.”
Tang Chỉ ôm trán, xem ra phượng hoàng cao ngạo không phải nguy hiểm bình thường, chỉ là đuổi cùng giết tận! Vào thời khắc này, tiểu hồ ly đột nhiên có chút thông cảm với Đậu Thần nương nương, sau này, bà ta đi đến đâu người lại nổi ban đỏ đến đấy, xem ra bà ta chỉ có thể ở lại núi Hùng Lộc cô đơn lãnh lẽo, cô độc đến cuối đời thôi! >_
Bên này, Khế Lạc nhìn về xa xăm, ánh mắt sùng bái vô hạn, cảm thán: “Sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Chẳng trách Phượng quân đại nhân tuổi trẻ mà đã có thể làm đến cấp thượng tiên như vậy. Cửu Châu đều do ngài quản, trấn Bình Lạc coi như được yên ổn rồi. Đậu Thần nương nương cũng có thể đến nơi khác làm loạn, như thế này thì… quả thật một lần có thể giải quyết triệt để, ha ha! Bái phục! Bái phục!”
…
Tiểu công chúa Tang Chỉ là tân quan mới nhận chức, lần đầu tiên làm việc… dưới sự dìu dắt của quan trên mà dẹp tan được bệnh đậu mùa, mọi việc viên mãn. Nhưng lúc này, Tang Chỉ chẳng thể nào cười thành tiếng được. Đen tối như Tuấn Thúc, độc địa như Tuấn Thúc, cẩn thận như Tuấn Thúc, mình có cơ hội để chạy khỏi trấn Bình Lạc không?
—- Không độc không phải trượng phu —-
Bốn ngày sau, Tuấn Thúc quả nhiên làm theo lời hứa, đích thân trả lại chuông vàng.
Tang Chỉ nhìn thấy bảo bối, lại không vội vàng vồ lấy. Bình thản lấy ra chiếc khăn tay, bình thản đón lấy chuông vàng từ tay Tuấn Thúc qua lớp khăn tay đó, rồi lại bình thản đem đặt trong hộp.
Tuấn Thúc thấy vậy, cười nhạo: “Công chúa không đeo thử sao?”
Cơ mặt Tang Chỉ giật giật: “Thứ đeo bao nhiêu năm rồi, có gì đáng thử chứ?”
Tuấn Thúc nhướn mày, ánh mắt như cười, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Chắc không phải là… công chúa Tang Chỉ sợ ta làm gì đó với chuông vàng chứ?”
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, trừng mắt lườm một cái, chuyện này còn phải nói sao? Đậu Thần nương nương chẳng qua chỉ gieo rắc ít mầm bệnh đậu mùa ở trấn Bình Lạc, ngươi đã chỉnh cho đến chết. Còn bản thân nàng không chỉ đánh, chửi phượng hoàng cao ngạo, còn nhìn trộm hắn tắm, bốn trăm năm trước còn hung dữ cắn hắn một miếng, hại hắn phải nhận chức ngự sử phàm giới phiền phức này. Dù gì hắn cũng đã từng làm chuyện nham hiểm để lừa gạt nàng đến trấn Bình Lạc làm Thổ thần, ai biết hắn có đột nhiên nghĩ ra rồi cũng làm gì đó với chiếc chuông vàng này không, cho nên nàng cứ… cẩn thận thì hơn.
Tang Chỉ cười, dõng dạc nói: “Phượng quân đại nhân nghĩ nhiều rồi! Ngài giúp ta nhiều như vậy, sao có thể hại ta? Chỉ là ta cảm thấy, ngày ngày đeo chuông vàng sẽ quá thu hút sự chú ý, lần này cũng chính bởi vì Tang Chỉ không hiểu chuyện, mới thu hút Đậu Thần nương nương đến. Tang Chỉ tự biết tội nghiệt rất nặng, quyết định khi còn đương chức ở trấn Bình Lạc, sẽ không đeo chuông vàng này nữa!”
Tang Chỉ nói, lời lẽ hùng hồn, câu nào cũng có lý. Tuấn Thúc lại cười càng lúc càng ma mị hơn, chống cằm nghe Tang Chỉ nói xong mới vỗ tay, nói: “Công chúa Tang Chỉ mới làm Thổ thần được một tháng mà đã hiểu chuyện như thế này, nếu Vương Mẫu nương nương biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nhưng ta vẫn cảm thấy, chuông vàng này dù gì cũng là đồ công chúa Họa Thường đích thân tặng cho ngươi, nếu cất trong hộp thế này thì có vẻ không thỏa đáng lắm.”
Nói xong, không đợi Tang Chỉ kịp phản ứng, chiếc hộp đã tự mở, chuông vàng từ từ bay ra, một lần nữa rơi xuống tay Tuấn Thúc. Tang Chỉ thấy vậy, trong lòng vang lên tiếng loảng xoảng, thầm thốt lên: “Không hay rồi”, liền lùi lại phía sau, nhưng Tuấn Thúc đã nói: “Lần này ngoài việc bảo Thất Thủy khử độc trên chuông vàng, ta còn niệm một đạo chú, tuy không nhìn thấy được, nhưng sau khi đeo lên… tự nhiên hiệu quả sẽ không giống trước kia nữa.”
Tuấn Thúc vừa nói vừa cầm chuông vàng áp sát vào Tang Chỉ. Nói xong một câu, Tang Chỉ đã bị ép đến góc tường, lưng chạm vào tường, chỉ cảm thấy run rẩy, tiến lùi đều không được. Quả nhiên… quả nhiên con phượng hoàng chết thiệt này đã làm gì đó với chuông vàng. Đầu tiên là giăng kết giới lên người mình để mình không ra khỏi trấn Bình Lạc được, bây giờ lại là chuông vàng, á…! Có phải là khi đeo lên cũng sẽ mọc đầy ban đỏ không?
Tiểu hồ ly khóc, lưng dựa vào tường, hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ kinh hãi nhìn chằm chằm Tuấn Thúc: “Ngươi… ngươi… rốt cuộc ngươi muốn gì? Ta… ta… Nếu ta xảy ra chuyện, phụ vương, mẫu hậu ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Hai mắt đen láy, sáng lấp lánh, Tuấn Thúc vẫn cười tươi: “Công chúa Tang Chỉ đang nói linh tinh gì vậy? Chẳng qua ta muốn tận tay đeo chuông vàng cho công chúa thôi mà. Nào, người nhìn xem, rốt cuộc có thích kiểu dáng như thế này không…”
Những lời phía sau, Tang Chỉ đã không còn nghe thấy nữa, bởi vì phượng hoàng cao ngạo đã sát lại một cách vô cùng ám muội, hai người gần như là thịt chạm thịt ở góc tường. Mà người nào đó còn nghiêng đầu thổi hơi nóng vào tai tiểu hồ ly.
Tang Chỉ: Mẫu hậu, cứu con! {{{(>_
Tang Chỉ được nuông chiều từ nhỏ, lại chưa từng tiếp xúc với nam nhân gần như thế này, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân không bình thường nữa. Tuấn Thúc dính vào mình như thế này, hình như… ưm… toàn thân đều nóng bừng, mặt chắc chắn cũng đã chín rồi, nhưng kỳ lạ là, Tuấn Thúc cố ý nói khẽ vào tai mình, tai hồ ly lại không thò ra ngoài.
Làm thế nào? Lời chú của thuật ẩn thân là như thế nào? Đầu óc Tang Chỉ bây giờ đang đặc sệt như nồi cháo, chỉ nghe thấy Tuấn Thúc thấp giọng nói: “Ngoan, đừng cử động, ta chỉ đeo chuông cho ngươi thôi.”
Phượng hoàng cao ngạo nói, giọng thấp trầm, đang mông lung, Tang Chỉ liền cảm thấy hơi thở nam tính xa lạ phủ đến mặt, khuôn mặt anh tuấn của Tuấn Thúc càng lúc càng gần, trái tim Tang Chỉ đập càng lúc càng dữ dội, cuối cùng, không chịu được nữa liền nhắm mắt lại. Được thôi! Nếu như… thật sự bị khinh bạc, cũng… không có gì. Hôn một cái, thịt chạm thịt thôi mà!
Tiểu hồ ly vừa tự an ủi mình vừa căng thẳng đến mức ngón tay nắm chặt lại. Thế là xuất hiện trước mặt Tuấn Thúc là cảnh tượng như thế này: Tang Chỉ lưng dựa vào tường, bàn tay nhỏ căng thẳng kéo vạt áo, chiếc đầu hồ ly hơi ngẩng lên, khuôn mặt đỏ hồng… lại chu miệng.
Tuấn Thúc ngơ ngác, trong lòng hiểu rõ ý Tang Chỉ, mắt hơi cong lên càng có ý trêu đùa tiểu hồ ly, làm như thật, nghiêng đầu về phía Tang Chỉ…
Tiểu hồ ly cảm thấy từng đợt khí nóng phả lên mặt, tai đỏ mặt hồng, liều hé mắt, đang há miệng muốn nói gì đó liền nghe thấy bên ngoài có tiếng lách cách…
Cửa mở ra…
Tang Chỉ chớp mắt, vô thức quay đầu nhìn. Cũng vào lúc đó, Tuấn Thúc hơi loạng choạng, giữa chớp vang sấm nổ, môi hai người chạm nhau, nhưng trong lúc hai bên còn chưa phản ứng lại được, đã rời ra rồi. Tiểu hồ ly tim đập chậm đi nửa nhịp, gò má đỏ bừng, còn Tuấn Thúc vẫn đang trong tư thế nửa ôm Tang Chỉ, còn trưng ra vẻ mặt… ngẩn ngơ hiếm có.
Làm sao có thể… rõ ràng chỉ là muốn trêu đùa tiểu hồ ly, nhưng trong khoảnh khắc này, Tuấn Thúc vẫn cảm nhận được sự mềm mại, ngọt ngào trên môi tiểu nha đầu, thần xui quỷ khiến, lại vô sỉ muốn hôn một cái nữa để thưởng thức vị ngọt ngào này.
Trong thoáng chốc, bên trong bên ngoài đều… lặng thinh.
Rất lâu sau, Thất Thủy vẫn đứng ngẩn ra ở cửa, mắt lóe sáng, cuối cùng gãi đầu, ngốc nghếch hỏi: “Phượng quân, người ôm công chúa Tang Chỉ làm gì vậy?”
Lời vừa buông ra, Thất Thủy liền bị dính một chưởng, kêu gào thảm thiết, quay đầu lại thấy tay của Khế Lạc vẫn giơ giữa không trung.
Thất Thủy khóc: “Sao ngươi lại đánh ta?”
Khế Lạc im lặng, đỉnh đầu toát mồ hôi, nhìn hai người đang có sắc mặt khó coi ở trong phòng, gật đầu, khom lưng nói: “Ha ha, hai vị tiếp tục, tiếp tục đi, chúng tôi… sẽ ra ngoài.” Nói xong, hắn liền kéo, lôi, xô, đẩy Thất Thủy chạy trốn. Đương nhiên, trước khi chạy trốn, Khế Lạc vô cùng quan tâm, giúp hai vị đại nhân đóng cửa lại.
Bình luận truyện