Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 33: Bí mật



Quay lại nói từ đầu

Vốn dĩ Tang Chỉ hôn mê, chẳng mấy chốc bọn ca ca khoa trương đã chạy đến nơi. Mọi người cuống quýt đưa tiểu hồ ly về Thanh Ngô cư, Bích Nữ cẩn thận kiểm tra một lượt rồi nói : “ Ngủ say rồi!”

“Ngủ say rồi ?’’ Khế Lạc líu lưỡi. “Bích Nữ đại nhân, người có nhầm không? Lúc chúng ta đưa công chúa Tang Chỉ từ sơn động quay về, người gần như…” Đào thụ tinh ngừng lại, nhìn sắc mặt của phượng hoàng cao ngạo vẫn được coi là tạm ổn, rồi khẽ nói : “ Chỉ còn nửa cái mạng.”

Thất Thủy gãi đầu : “Không bị thương, cũng không trúng đọc, mạch đập bình thường, thật sự là ngủ say rồi, không phải hôn mê.”

Tuấn Thúc nghe thấy vậy thì nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện lạ liên tiếp xảy ra. Vừa rồi ở trong sơn động, tiểu hồ ly còn đau đến chết đi sống lại, tay chân co rút. Mình phải khó khăn lắm mới giúp nàng ổn định lại, cho rằng Bích Nữ có thể biết được nàng bị làm sao, cuối cùng lại là…ngủ say rồi?

Phượng hoàng cao ngạo nhìn chằm chằm Bích Nữ vói ý dò hỏi, Bích Nữ ở trong tường nhún vai bất lực : “ Tiểu phượng hoàng ngươi thấy ta đang đùa sao? Đứa trẻ đó quả thật không có chút gì là không bình thường, theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, thực ra là do thế lực bị cạn kiệt, mệt quá nên ngủ say rồi.”

“Thế lực bị cận kiệt…mệt quá…” ca ca khoa trương ở bên cạnh xoa xoa cằm, như nghĩ ra điều gì đó liền lặp lại lời của Bích Nữ, rồi dùng cánh tay hích hích Tuấn Thúc vẻ mờ ám : “ Tiểu đệ, chắc không phải do đệ làm gì đó chứ? Haizz! Làm đến mức ta cũng thấy xấu hổ rồi, chẳng trách vừa rồi ta đột nhiên thấy đỏ mặt, tim đập nhanh, toàn thân run rẩy. Người ta đều nói huynh đệ song sinh linh cảm ứng, đệ và tiểu hồ ly ở trong sơn động…Ôi trời! đáng ghét quá! Phát triển nhanh vậy sao ?’’

Những người có mặt trong phòng đều im thin thít. Người nhìn trời thì cứ nhìn trời, người đếm kiến thì cứ đếm kiến, ai cũng coi như chẳng nghe thấy gì, chỉ có Tuấn Ngạn vẫn đang chìm đắm trong thế giới do mình tưởng tượng, sung sướng buôn chuyện đến mức vừa gọi vừa kêu, cuối cùng, đến khi phượng hoàng cao ngạo từ từ ngước mắt, từ từ… nhìn ca ca một cái…

Ánh mắt sâu không thấy đáy, không thể nói rõ là không hỉ, nộ, ái, lạc, nhưng một ánh nhìn này đã đủ khiến ca ca khao trương câm tịt. Tuấn Ngạn vân vê gấu áo, tỏ vẻ vô cùng đáng thương : “ Đệ nhìn người ta như thế này, người ta sẽ xấu hổ lắm!”

Phượng hoàng cao ngạo coi như không nghe thấy, ánh mắt bình thản lướt một vòng quanh phòng, khẽ lên tiếng : “ Huynh đưa Ly Vẫn đi đâu rồi ?’’ Ý trong lời nói rất rõ ràng, giải quyết chuyện trước mắt trước đã, rồi sẽ xử lý chuyện huynh tự coi mình là thông minh, đem nhốt đệ và tiểu hồ ly trong sơn động sau.

“Ấy!” Tuấn Ngạn đưa tay véo cằm, ngẩng nhìn trời. “Để ta nghĩ xem! Sau khi đệ và tiểu hồ ly đi rồi, bọn ta liền đến núi Thúy Bình, vốn dĩ chỉ cảm thấy vô vị, muốn đi bắt mấy ma vật đưa về hỏi chơi, xem Ma tộc bọn chúng gần đây làm gì thần bí ở gần núi Thúy Bình, kết quả…”

Tuấn Thúc nghiến răng ken két, nắm chặt nắm đấm nói : “ Nói vấn đề chính trị đi!”

“Vấn đề chính?’’ Tuấn Ngạn tỏ vẻ vô tội, bấm ngón tay. “Vấn đề chính chính là… khi bọn ta đến núi Thúy Bình, không may gặp phải Húc Vương.”

“Húc Vương?’’ Lần này, đổi lại là đào thụ tinh Khế Lạc há miệng, trợn mắt. “Chính là Húc Vương thống lĩnh Hồ yêu tộc ?’’ Trong truyền thuyết, Húc Vương là hồ vương của Hồ yêu tộc. Ngạo mạn, hung dữ, đừng nói là không thèm nhìn loài người thấp kém, ngay đến tiên giới trong mắt hắn cũng chẳng là gì cả.

Mấy trăm năm trước, Húc Vương đã được liệt là hồ tiên một cách rất vẻ vang, nhưng lại khinh thường cái gọi là thứ bậc của tiên giới, đem sứ giả Tiên tộc ở yêu giới đến đánh cho sống dở chết dở rồi vứt về Thiên cung. Ngọc đế tuy giận hắn tự phụ, cao ngạo nhưng lại e ngại thế lực của Hồ yêu tộc, lại thấy Húc Vương giúp cho Hồ yêu ở yêu giới yên ổn một phương, không có ý xâm phạm đến hai giới nhân – tiên nên cũng mắt nắm mắt mở cho qua.

Khế Lạc gãi đầu : “ Nhưng nghe nói Húc Vương vẫn luôn ở yêu giới, sao lại đến núi Thúy Bình ?’’

Tuấn Ngạn thấy sắc mặt đệ đệ càng lúc càng khó coi, cuối cùng có chút vui quá hóa buồn : “ Ấy, Cái đó…Trời đất làm chứng, , ta thực sự chỉ muốn cùng Ly Vẫn trừ hại giúp dân, nhưng ai mà nghĩ sẽ bị Ma tộc đánh cho chạy nháo nhác, còn đem cả Hồ tinh của yêu giới đến chứ !’’

Phượng hoàng cao ngạo cúi đầu, móng tay bấm chặt vào da thịt, chỉ hận là không thể một chưởng đánh bay ca ca song sinh của mình. Thế mới nói, mình đúng là bị sốt thành ra hồ đồ rồi, nên khi đó mới viết thư bảo huynh ấy đến điều tra giúp việc của Ma tộc, bây giờ đã chữa lợn lành thành lợn què, lại còn khiến sự việc càng lúc càng phức tạp.

“Vậy bây giờ Ly Vẫn ở đâu? Có phải là bị thương rồi không !’’ Tuấn Thúc mặt nổi đầy gân xanh, không thể giữ được phong độ nữa rồi.

Tuấn Ngạn thu nhỏ thân hình vốn đã được thu nhỏ của mình, run bần bật nói : “Ta đã thả về miếu Thổ thần rồi ! Tuấn Thúc đệ đừng có tức giận mà….Hắn ta thật sự bị thương không nghiêm trọng đâu, ta đã mời Bích Nữ tỷ tỷ xem qua rồi.’’

Bích Nữ ở bên cạnh ậm ờ phụ họa, mỉm cười nói : “ Thật đấy ! chẳng nghiêm trọng chút nào, chỉ là gãy hai chiếc xương, trên chân mất một miếng thịt, cánh tay trật khớp …Thật sự là không nặng! Ừm…chắc là nằm trăm ngày sẽ khỏi. Ồ, đúng rồi, hắn bị trúng độc nhưng Thất Thủy đã giải rồi, không sao đâu!’’

Tuấn Ngạn toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không nghĩ đến việc Bích Nữ sẽ bán đứng mình trắn trợn như vậy, đứng im tại chỗ cho đến khi cảm thấy sống lưng lạnh toát, rồi tiếp tục chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, than vãn : “ Tuấn Thúc…đệ đệ tốt…’’

“Tuấn Ngạn !’’ Ca ca khoa trương còn chưa nói xong, Tuấn Thúc đã ngẩng đầu cười tươi. Thấy vậy, Tuấn Ngạn toát mồ hôi. Từ trước đến nay, đệ đệ tính cách lạnh lùng, không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài, bây giờ lại cười vui vẻ thế này…

Tuấn Ngạn lau mồ hôi, nghẹn giọng nói : “ Huynh sai rồi, huynh thật sự sai rồi !’’

Phượng hoàng cao ngạo xua xua tay, nụ cười vẫn ung dung, thư thái : “ Đệ nghe nói huynh có viên đông hải minh châu, mài thành bột làm thuốc chắc là sẽ nhanh hồi phục hơn, huynh tự giao ra đi !’’

Dứt lời, sắc mặt Tuấn Ngạn liền thay đổi : “ Không phải chứ? Đó là của Thanh Dục muội muội tặng ta làm tín vậy…’’ Hai chữ “đính ước” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tuấn Ngạn đã thấy Tuấn Thúc sát khí bừng bừng, một vòng quang ảnh màu đỏ bao quanh người, bàn ghế bên cạnh đều rung lên…

Trong tình cảnh này, Tuấn Ngạn ngơ ngác, lúc này mới chịu thỏa hiệp, xin tha thứ. Đang ồn ào, tiểu hồ ly bỗng ngồi dậy, há hốc miệng rồi kinh hãi kêu lên, thế là lúc này mới có cảnh tượng Tang Chỉ sau khi tỉnh dậy nhìn thấy.

Khi tiểu hồ ly tỉnh tảo trở lại, liền đem câu chuyện thấy trong giấc mơ nói cho mọi người nghe, đương nhiên đã lược qua đoạn Tuấn Thúc giả thổ lộ với mình. Nói xong cả căn phòng im lặng, đến ca ca khoa trương bình thường lúc nào cũng líu lo giờ cũng im thin thít.

Tuấn Thúc xoa xoa cằm, trưng cầu ý kiến lão ca : “ Huynh thấy chuyện này thế nào? Yêu vậy đóng giả làm đệ kia có thể là mộng yểm quái ?’’

Ca ca khoa trương lắc đầu : “ mộng yểm quái là hút lấy thần thức của người khác mà sống, nếu thật sự tiểu hồ ly gặp mộng yểm quái, thứ nhất, chúng ta không thể phát giác ra được, thứ hai tiểu hồ ly trước đó đột nhiên cảm thấy trong lòng sợ hãi mà không lý giải được, thứ ba, mộng yểm quái cũng chẳng có lý do gì để bảo cô ấy cởi dây thừng. Tình huống này ngược lại giống …’’

Bích Nữ tiếp lời của Tuấn Ngạn : “ Ngược lại giống cơ duyên trùng hợp, vào nhầm kết giới gì đó, muốn để tang Chỉ giúp hắn giải phong ấn.’’

Một lời thức tỉnh người trong mộng !

Tang Chỉ nghe thấy vậy bỗng ngộ ra : “ Đúng, khi đó ta phá hỏng mưu kế của yêu vật đó, hắn tức giận muốn giết ta, nhưng vẫn không thể cởi được sợi dây thừng đang trói tay hắn.’’

Đào thụ tinh nghe thấy lời này liền xoa cằm lẩm bẩm : “ Phong ấn…lẽ nào có liên quan đến phong ấn của trấn Bình Lạc?’’

Tuấn Thúc gõ gõ chiếc quạt, trầm tư hồi lâu mới nói : “ Có lẽ cũng đến lúc giải mã bí mật đã ẩn giấu nhiều năm của trấn Bình Lạc rồi.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện