Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Chương 6: Chuyện cũ đã qua
Làn gió mát khẽ vuốt ve, tà áo bay nhè nhẹ.
Trước điện Huyền Tiêu, có hai người đang đứng trước gió.
Một người áo đen tĩnh lặng, một người áo trắng hơn tuyết. Một người trầm ổn như núi, bờ môi mím chặt, một người thần thái tự nhiên, mắt cong đầy ý cười.
Một người cầm chắc thanh trường kiếm, khí thế thù địch lan tỏa khắp toàn thân chưa tan. Một người đến bao kiếm vẫn chưa mở, chùm tua rua treo trên chuôi kiếm đang khẽ lay động trong làn gió.
Tuấn Thúc tay cầm kiếm Bát hoang[1] hỏa phượng, đôi đồng tử đen sáng lấp lánh, không có chút hoảng loạn: “Nhai Xải đại nhân quả thật lợi hại, dù linh lực đã mất hết, bị giáng chức làm một người phàm trần nhưng vẫn có thể cùng tại hạ chiến đấu lâu như thế này.”
Nhai Xải tóc đen, áo đen nhếch khóe miệng, nhưng không đáp. Tuấn Thúc không biết Nhai Xải rốt cuộc đã dùng biện pháp gì mà trong cuộc thi đấu ở hội Bàn Đào hôm nay, hắn ta lại có được linh lực mạnh như vậy. Nhưng hắn lại biết, nếu không dụng tâm mà chiến, hôm nay thắng hay bại, cũng thật sự chưa thể biết được.
Sau lưng, bên Long tộc có người mắng: “Tuấn Thúc ngươi là đồ không biết xấu hổ, đừng cho rằng nhị ca ta bị giáng chức làm người phàm thì ngươi có thể thắng được! Tốt hơn hết ngươi nên mang hết sức mạnh ra đi, nếu bị đánh thành phượng hoàng trụi lông thì không dễ coi đâu!”
Mọi người đều cười lớn, Vương Mẫu phải hắng giọng mới yên tĩnh trở lại. Tuấn Thúc không có động tĩnh gì, chỉ khẽ mỉm cười, đột nhiên tiên quang tỏa sáng, ngũ sắc rực rỡ, sáng chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt. Đến khi mọi người nhìn lại được thì thấy Tuấn Thúc đã hóa thân thành con phượng hoàng lửa sáng rực đến lóa mắt.
Tuấn Thúc vẫy vẫy đôi cánh, đang ngưng thần định bụng lấy đà, cho phía địch một đòn chí mạng thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một con thú con. Chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy trước mắt có một chiếc bóng màu vàng kim vụt qua…
Ái!
…
Trên cổ bỗng cảm thấy đau đớn, Tuấn Thúc tỉnh lại từ cơn ác mộng, vô thức ôm lấy cổ, đầu đã mướt mồ hôi. Chàng nhìn ngó xung quanh, thấy mình vẫn đang ở Thanh Ngô cung. Bốn trăm năm rồi, trong trận thi đấu với Nhai Xải, trận thi đấu mà Tuấn Thúc vốn cho rằng mình cầm chắc chiến thắng trong tay, nhưng vì một sai sót như vậy mà lòng người đại loạn. Bốn trăm năm nay, chiếc bóng màu vàng kim kia vẫn luôn lẩn khuất trong đầu hắn, trở thành một cái nhọt đau đớn nhất.
Nghe thấy có tiếng động, trên tường mập mờ hiện ra bóng hình một nữ nhân. Nàng ta khẽ cười: “Sao vậy, lại mơ thấy giấc mơ đó?”
Trong bóng tối, mắt Tuấn Thúc sáng lấp lánh, chàng thu lại mọi cảm xúc, hỏi: “Giờ gì rồi?”
Nữ nhân thấy Tuấn Thúc cố tình lảng tránh, nhưng vẫn chậm rãi, thong thả nói: “Ngươi hà tất phải nhớ lâu như vậy chứ? Haizz… Xem ra người ta sớm đã quên ngươi rồi.”
Tuấn Thúc vỗ vỗ trán, trầm giọng hỏi tiếp: “Trấn Bình Lạc gần đây có rất nhiều người chết, tiểu hồ ly có phát hiện ra manh mối không?”
Nghe thấy vậy, chiếc bóng trên tường cuối cùng cũng hiện hình. Đó là một nữ nhân dung mạo thanh tú, nhưng trong lời nói vẫn có ý nhạo báng: “Có thể phát giác được gì chứ? Đứa trẻ đó vốn ngốc bẩm sinh nên mới bị ngươi lừa. Nhưng mà tiểu phượng hoàng ngươi nhỏ mọn quá đấy, không nói đến việc ngươi ủ mưu đến bốn trăm năm mới báo thù, ngươi thân làm ngự sử phàm giới, lại dung túng cho ác thần làm loạn, hại trấn Bình Lạc sinh ra bao oan hồn, ngươi thật sự không quan tâm?”
Tuấn Thúc lườm nữ nhân kia một cái, chân răng bắt đầu tê tê. Người này thực sự còn có thể độc miệng hơn một chút nữa không? Nữ nhân thấy vậy, không chút sợ hãi, còn định mở miệng nói gì thì đã thấy Tuấn Thúc phất áo đứng dậy, nói: “Đến trấn Bình Lạc xem sao!”
—- Tu văn[2] rất mệt mỏi —-
Đợi đến lúc Tang Chỉ và Khế Lạc lật đật chạy đến nhà Trương Tiểu Oa, Trương Tiểu Oa đã tắt thở rồi, chỉ có cô nhi, quả phụ nằm rạp bên giường khóc lóc.
Vì hai người ẩn thân nên vợ con của Trương Tiểu Oa là người trần mắt thịt không phát hiện ra, vừa nức nở vừa bàn bạc chuyện hậu sự. Nhưng bên này Khế Lạc lại sốt ruột đi một vòng, tìm khắp trong, ngoài căn nhà cỏ của Trương Tiểu Oa cả nửa ngày, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hồn phách.
Tang Chỉ và Khế Lạc bàn bạc một lượt, cuối cùng đành quay về miếu Thổ địa trước rồi tính. Nhưng vừa về đến nơi, hai người liền đần mặt ra. Tang Chỉ dụi dụi mắt, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm mới lập tức trợn mắt, há miệng. Bên cạnh miếu Thổ thần lại vô duyên vô cớ xuất hiện một căn nhà bằng gỗ cây ngô đồng, trên ngưỡng cửa còn viết “Thanh Ngô cư”.
Thanh Ngô cư? Thanh Ngô cung? Hai cái tên này thực sự quá giống nhau khiến Tang Chỉ không thể không nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của con phượng hoàng cao ngạo nào đó. Còn Khế Lạc vốn đang băn khoăn đến chuyện Trương Tiểu Oa có thể biến thành du hồn, không có cách nào để báo cáo kết quả với quỷ sai, bây giờ lại thấy căn nhà gỗ thần bí này đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng có tính toán. Hắn ta khẽ nói: “Tang Chỉ đại nhân, căn nhà này… không giống chỗ cho người phàm ở lắm.”
Tang Chỉ trừng mắt lườm, quát: “Thừa lời! Đi vào xem sao!” Nói xong, nàng ta liền đi thẳng vào căn nhà. Vừa vào cửa, quả nhiên thấy phượng hoàng cao ngạo đang nhàn nhã ngồi uống trà ở phòng khách, tiên đồng Thất Thủy ngày trước theo sau mông hắn ta cũng đứng sừng sững phía sau.
Thấy tiểu hồ ly không mời tự đến, Tuấn Thúc vẫn thản nhiên thưởng trà, không hề ngước mắt, cười mỉa: “Công chúa Tang Chỉ đã bắt được hồn phách của Trương Tiểu Oa chưa?”
Đào thụ tinh Khế Lạc nghe thấy vậy liền biết sự tình bại lộ, bị cấp trên đến bắt tại trận rồi, chẳng buồn ngẫm nghĩ gì đã quỳ rạp xuống đất: “Phượng quân đại nhân minh giám! Đây đều là sai sót của Tang Chỉ đại nhân! Hạ quan hết lần này đến lần khác thúc giục người khởi hành sớm nhưng người lại không chịu. Đến khi chúng thần đến nơi, hồn phách của Trương Tiểu Oa đã… đã tan rồi. Chuyện này không liên quan đến hạ quan!! Cầu xin người đừng tịch thu gia sản của thần…”
[1] Bát hoang: tám cõi xa xôi.
[2] Lựa chọn áp dụng tăng cường văn trị, chủ yếu chỉ chế độ tu trị điển chương, đề xướng giáo hóa lễ nhạc.
Tang Chỉ nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm Khế Lạc, tức đến mức đầu xì khói. Đây rốt cuộc là văn thư đần độn gì vậy? Đến cỏ còn phải đợi gió thổi đến mới đổ, đằng này hắn ta tốt thật, vừa thấy phượng hoàng cao ngạo đã bỏ giáo trước khi lâm trận. Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly trừng mắt lườm, khí thế hiên ngang, nói: “Đúng vậy, ta không bắt được, đó chẳng phải chỉ là hồn phách của người phàm sao? Có gì to tát chứ!”
Nói xong, Tuấn Thúc còn chưa hé răng, đào thụ tinh liền nói tiếp: “Tang Chỉ đại nhân, người nói như vậy là không đúng rồi! Chuyện này thực sự rất nghiêm trọng! Không có cách gì bàn giao với quỷ sai ngoài kia là chuyện nhỏ, nhưng làm hỏng mệnh số tốt đẹp của một người phàm là chuyện lớn đấy! Hạ quan… cầu xin Phượng quân trách phạt một mình… Tang Chỉ đại nhân!”
Nói xong, trong phòng đột nhiên truyền đến một tràng cười của nữ nhân, u ám đến mức khiến người ta lạnh người: “He he, tên đào thụ tinh này thú vị thật!”
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ nhìn thấy trên tường xuất hiện bóng dáng một nữ nhân, thấp thoáng ẩn hiện, giống như là khảm vào tường không xuống được vậy, da mặt nhợt nhạt, lập tức kinh hãi hét lên: “Mẹ ơi, quỷ!”
Thất Thủy lắc lắc đầu, nói: “Không phải quỷ, đây là Bích Nữ tỷ tỷ.” Ngừng một lát, Thất Thủy chạy đến bên cạnh Bích Nữ, ngẩng đầu: “Bích Nữ tỷ tỷ thông thiên tri địa, biết được rất nhiều chuyện mà người thường không biết, bọn ta có thể xây dựng được căn nhà trong thời gian ngắn như thế này, cũng đều nhờ vào Bích Nữ tỷ tỷ.”
Từ trước đến nay Tang Chỉ chẳng có thiện cảm gì đối với tộc phượng hoàng, nghe thấy lời này liền bĩu môi, nói: “Xây dựng nhà ở đây làm gì? Giám sát bản công chúa sao?”
Lời vừa buông ra, tiếng cốc trà va vào nhau vang lên lanh lảnh. Tuấn Thúc đặt cốc trà xuống, mặt mày sáng rực, nhìn chằm chằm Tang Chỉ, lạnh lùng nói: “Bọn ta không giám sát thì ngươi cũng đã sai sót cả giỏ rồi.”
Thất Thủy nghe thấy vậy, ngốc nghếch tiếp lời: “Đúng rồi, cho nên Phượng quân của bọn ta mới vội vàng hạ phàm, chẳng phải công chúa Tang Chỉ phải bắt hồn phách của Trương Tiểu Oa kia sao?”
Tang Chỉ ngơ ngác, nói: “Phượng hoàng cao… Không phải, Phượng quân nhà người đã bắt hồn phách của Trương Tiểu Oa rồi?”
Thất Thủy gật đầu, trả lời rất có màu sắc: “Đúng vậy, vừa rồi là ta đích thân giao cho quỷ sai bên ngoài.”
Chỉ một lời nói mà khiến Tang Chỉ á khẩu. Bên này, Tuấn Thúc lại như không nghe thấy, nhướn mày, tiếp tục uống trà, thưởng thức phong cảnh. Một lát sau, tiểu hồ ly bỗng ngộ ra.
Nói như vậy, vừa rồi không tìm được hồn phách của Trương Tiểu Oa là bởi vì người nào đó đã ra tay trước, dẫn hồn phách của hắn giao cho quỷ sai? Nói như vậy, hóa ra không phải phượng hoàng cao ngạo thật sự yên tâm để nàng làm Thổ thần, mà là cố ý đợi nàng sau khi bận tới bận lui, mệt đến mức không duỗi thẳng eo ra được, phạm phải sai lầm thì Tuấn Thúc đại nhân của bọn họ mới chịu ra tay tương trợ?
Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly hận đến tê cả răng, đảo đảo mắt, vừa đá đào thụ tinh một cái vừa vui vẻ nói: “Phượng quân đại nhân quả thật anh minh! Hôm nay nếu không phải là người, Trương Tiểu Oa sẽ biến thành du hồn, vĩnh viễn không thể siêu sinh rồi. Tang Chỉ tuổi còn nhỏ, có rất nhiều việc làm không tốt lắm. Ồ… chi bằng như thế này đi, dù gì Phượng quân đại nhân cũng xây nhà ở đây để ở lâu dài, sau này, chuyện bắt hồn phách cũng tạm thời do đại nhân làm thay?”
Thất Thủy ngốc nghếch đứng bên cạnh nghe xong, gật đầu nói: “Đúng đó.”
Nói xong, đỉnh đầu liền bị cốc một cái rất mạnh. Hắn rơi lệ ngẩng đầu, quả nhiên là Phượng quân đại nhân nhà hắn. Tuấn Thúc vẫn cười, nhưng giọng nói lạnh lùng: “Ta giúp ngươi bắt hồn phách thì hằng đêm ngươi có thể ngủ ngon rồi?” Ngữ khí ôn hòa nhưng có mùi thuốc súng. Tang Chỉ và Tuấn Thúc nhìn nhau. Trong chớp giật sấm rền, Khế Lạc và Thất Thủy đã nghe thấy tiếng tia lửa “xẹt xẹt”.
Ổn định lại thần phách, Tang Chỉ vẫn giữ được nụ cười mỉm: “Tang Chỉ nào dám? Chỉ là chuyện bắt linh hồn này rất trọng đại, Tang Chỉ sợ nếu có chút sai sót, làm lỡ mệnh số của người khác.”
Tuấn Thúc nghe thấy, mắt phượng hơi cong, nụ cười càng lúc càng yêu nghiệt: “Ồ?”
Tang Chỉ thấy phượng hoàng cao ngạo không tính sổ với mình, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện ở Thanh Ngô cung hôm đó, con phượng hoàng thối tha này trói mình lại, còn nói muốn lột da hồ ly. Thù mới hận cũ, Tang Chỉ lanh lẹ nhắc đến chỗ dựa của mình: “Chẳng phải di mẫu cũng đặc biệt lệnh cho Phượng quân đại nhân để ý nhiều đến ta sao?”
Lời nói có ý, Vương Mẫu nương nương cũng nói qua ngươi phải trợ giúp bản công chúa. Bản công chúa bây giờ không muốn đi bắt hồn, cho nên ngươi đi mà làm!
Không ngờ Tuấn Thúc nghe thấy chỉ lạnh nhạt nhướn mày: “Ừm, không sai, cho nên…”
Tang Chỉ mở to mắt, mặt đầy vẻ mong chờ, nhìn chằm chằm phượng hoàng cao ngạo… Sau này bản công chúa có thể ngủ ngon rồi, không cần đi bắt hồn nữa, phải không?
“Cho nên, sau này bản Phượng quân đích thân giám sát, đốc thúc ngươi đi bắt hồn.” Hay nói khác, ngươi làm việc, ta làm người giám sát.
Tang Chỉ: -_-|||
Đào thụ tinh nghe nói sau này mình không cần đi gọi tiểu tổ tông Tang Chỉ dậy nữa, mà việc này do đích thân tổng quản giám sát, cũng hoan hô như nhận được lệnh ân xá: “Đại nhân anh minh! Đại nhân uy… mm… !”
Hai chữ “uy võ” còn chưa nói ra khỏi miệng, Khế Lạc đã bị Tang Chỉ giơ chân đạp. Tang Chỉ nở nụ cười mê hồn người: “Đại nhân ngài anh minh như thế, vậy ngài có biết không, vì sao trấn Bình Lạc gần đây lại xui xẻo thế này chứ? Ngày nào cũng có… người… chết”.
“Ừm…” Tuấn Thúc bị hỏi đến tận nơi, dáng vẻ ngông nghênh cuối cùng cũng trưng đủ, lúc này mở rộng cánh tay chống cằm. “Theo bản Phượng quân được biết, là bởi vì trấn Bình Lạc này có một vị khách không mời mà đến.”
Trước điện Huyền Tiêu, có hai người đang đứng trước gió.
Một người áo đen tĩnh lặng, một người áo trắng hơn tuyết. Một người trầm ổn như núi, bờ môi mím chặt, một người thần thái tự nhiên, mắt cong đầy ý cười.
Một người cầm chắc thanh trường kiếm, khí thế thù địch lan tỏa khắp toàn thân chưa tan. Một người đến bao kiếm vẫn chưa mở, chùm tua rua treo trên chuôi kiếm đang khẽ lay động trong làn gió.
Tuấn Thúc tay cầm kiếm Bát hoang[1] hỏa phượng, đôi đồng tử đen sáng lấp lánh, không có chút hoảng loạn: “Nhai Xải đại nhân quả thật lợi hại, dù linh lực đã mất hết, bị giáng chức làm một người phàm trần nhưng vẫn có thể cùng tại hạ chiến đấu lâu như thế này.”
Nhai Xải tóc đen, áo đen nhếch khóe miệng, nhưng không đáp. Tuấn Thúc không biết Nhai Xải rốt cuộc đã dùng biện pháp gì mà trong cuộc thi đấu ở hội Bàn Đào hôm nay, hắn ta lại có được linh lực mạnh như vậy. Nhưng hắn lại biết, nếu không dụng tâm mà chiến, hôm nay thắng hay bại, cũng thật sự chưa thể biết được.
Sau lưng, bên Long tộc có người mắng: “Tuấn Thúc ngươi là đồ không biết xấu hổ, đừng cho rằng nhị ca ta bị giáng chức làm người phàm thì ngươi có thể thắng được! Tốt hơn hết ngươi nên mang hết sức mạnh ra đi, nếu bị đánh thành phượng hoàng trụi lông thì không dễ coi đâu!”
Mọi người đều cười lớn, Vương Mẫu phải hắng giọng mới yên tĩnh trở lại. Tuấn Thúc không có động tĩnh gì, chỉ khẽ mỉm cười, đột nhiên tiên quang tỏa sáng, ngũ sắc rực rỡ, sáng chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt. Đến khi mọi người nhìn lại được thì thấy Tuấn Thúc đã hóa thân thành con phượng hoàng lửa sáng rực đến lóa mắt.
Tuấn Thúc vẫy vẫy đôi cánh, đang ngưng thần định bụng lấy đà, cho phía địch một đòn chí mạng thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một con thú con. Chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy trước mắt có một chiếc bóng màu vàng kim vụt qua…
Ái!
…
Trên cổ bỗng cảm thấy đau đớn, Tuấn Thúc tỉnh lại từ cơn ác mộng, vô thức ôm lấy cổ, đầu đã mướt mồ hôi. Chàng nhìn ngó xung quanh, thấy mình vẫn đang ở Thanh Ngô cung. Bốn trăm năm rồi, trong trận thi đấu với Nhai Xải, trận thi đấu mà Tuấn Thúc vốn cho rằng mình cầm chắc chiến thắng trong tay, nhưng vì một sai sót như vậy mà lòng người đại loạn. Bốn trăm năm nay, chiếc bóng màu vàng kim kia vẫn luôn lẩn khuất trong đầu hắn, trở thành một cái nhọt đau đớn nhất.
Nghe thấy có tiếng động, trên tường mập mờ hiện ra bóng hình một nữ nhân. Nàng ta khẽ cười: “Sao vậy, lại mơ thấy giấc mơ đó?”
Trong bóng tối, mắt Tuấn Thúc sáng lấp lánh, chàng thu lại mọi cảm xúc, hỏi: “Giờ gì rồi?”
Nữ nhân thấy Tuấn Thúc cố tình lảng tránh, nhưng vẫn chậm rãi, thong thả nói: “Ngươi hà tất phải nhớ lâu như vậy chứ? Haizz… Xem ra người ta sớm đã quên ngươi rồi.”
Tuấn Thúc vỗ vỗ trán, trầm giọng hỏi tiếp: “Trấn Bình Lạc gần đây có rất nhiều người chết, tiểu hồ ly có phát hiện ra manh mối không?”
Nghe thấy vậy, chiếc bóng trên tường cuối cùng cũng hiện hình. Đó là một nữ nhân dung mạo thanh tú, nhưng trong lời nói vẫn có ý nhạo báng: “Có thể phát giác được gì chứ? Đứa trẻ đó vốn ngốc bẩm sinh nên mới bị ngươi lừa. Nhưng mà tiểu phượng hoàng ngươi nhỏ mọn quá đấy, không nói đến việc ngươi ủ mưu đến bốn trăm năm mới báo thù, ngươi thân làm ngự sử phàm giới, lại dung túng cho ác thần làm loạn, hại trấn Bình Lạc sinh ra bao oan hồn, ngươi thật sự không quan tâm?”
Tuấn Thúc lườm nữ nhân kia một cái, chân răng bắt đầu tê tê. Người này thực sự còn có thể độc miệng hơn một chút nữa không? Nữ nhân thấy vậy, không chút sợ hãi, còn định mở miệng nói gì thì đã thấy Tuấn Thúc phất áo đứng dậy, nói: “Đến trấn Bình Lạc xem sao!”
—- Tu văn[2] rất mệt mỏi —-
Đợi đến lúc Tang Chỉ và Khế Lạc lật đật chạy đến nhà Trương Tiểu Oa, Trương Tiểu Oa đã tắt thở rồi, chỉ có cô nhi, quả phụ nằm rạp bên giường khóc lóc.
Vì hai người ẩn thân nên vợ con của Trương Tiểu Oa là người trần mắt thịt không phát hiện ra, vừa nức nở vừa bàn bạc chuyện hậu sự. Nhưng bên này Khế Lạc lại sốt ruột đi một vòng, tìm khắp trong, ngoài căn nhà cỏ của Trương Tiểu Oa cả nửa ngày, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hồn phách.
Tang Chỉ và Khế Lạc bàn bạc một lượt, cuối cùng đành quay về miếu Thổ địa trước rồi tính. Nhưng vừa về đến nơi, hai người liền đần mặt ra. Tang Chỉ dụi dụi mắt, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm mới lập tức trợn mắt, há miệng. Bên cạnh miếu Thổ thần lại vô duyên vô cớ xuất hiện một căn nhà bằng gỗ cây ngô đồng, trên ngưỡng cửa còn viết “Thanh Ngô cư”.
Thanh Ngô cư? Thanh Ngô cung? Hai cái tên này thực sự quá giống nhau khiến Tang Chỉ không thể không nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của con phượng hoàng cao ngạo nào đó. Còn Khế Lạc vốn đang băn khoăn đến chuyện Trương Tiểu Oa có thể biến thành du hồn, không có cách nào để báo cáo kết quả với quỷ sai, bây giờ lại thấy căn nhà gỗ thần bí này đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng có tính toán. Hắn ta khẽ nói: “Tang Chỉ đại nhân, căn nhà này… không giống chỗ cho người phàm ở lắm.”
Tang Chỉ trừng mắt lườm, quát: “Thừa lời! Đi vào xem sao!” Nói xong, nàng ta liền đi thẳng vào căn nhà. Vừa vào cửa, quả nhiên thấy phượng hoàng cao ngạo đang nhàn nhã ngồi uống trà ở phòng khách, tiên đồng Thất Thủy ngày trước theo sau mông hắn ta cũng đứng sừng sững phía sau.
Thấy tiểu hồ ly không mời tự đến, Tuấn Thúc vẫn thản nhiên thưởng trà, không hề ngước mắt, cười mỉa: “Công chúa Tang Chỉ đã bắt được hồn phách của Trương Tiểu Oa chưa?”
Đào thụ tinh Khế Lạc nghe thấy vậy liền biết sự tình bại lộ, bị cấp trên đến bắt tại trận rồi, chẳng buồn ngẫm nghĩ gì đã quỳ rạp xuống đất: “Phượng quân đại nhân minh giám! Đây đều là sai sót của Tang Chỉ đại nhân! Hạ quan hết lần này đến lần khác thúc giục người khởi hành sớm nhưng người lại không chịu. Đến khi chúng thần đến nơi, hồn phách của Trương Tiểu Oa đã… đã tan rồi. Chuyện này không liên quan đến hạ quan!! Cầu xin người đừng tịch thu gia sản của thần…”
[1] Bát hoang: tám cõi xa xôi.
[2] Lựa chọn áp dụng tăng cường văn trị, chủ yếu chỉ chế độ tu trị điển chương, đề xướng giáo hóa lễ nhạc.
Tang Chỉ nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm Khế Lạc, tức đến mức đầu xì khói. Đây rốt cuộc là văn thư đần độn gì vậy? Đến cỏ còn phải đợi gió thổi đến mới đổ, đằng này hắn ta tốt thật, vừa thấy phượng hoàng cao ngạo đã bỏ giáo trước khi lâm trận. Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly trừng mắt lườm, khí thế hiên ngang, nói: “Đúng vậy, ta không bắt được, đó chẳng phải chỉ là hồn phách của người phàm sao? Có gì to tát chứ!”
Nói xong, Tuấn Thúc còn chưa hé răng, đào thụ tinh liền nói tiếp: “Tang Chỉ đại nhân, người nói như vậy là không đúng rồi! Chuyện này thực sự rất nghiêm trọng! Không có cách gì bàn giao với quỷ sai ngoài kia là chuyện nhỏ, nhưng làm hỏng mệnh số tốt đẹp của một người phàm là chuyện lớn đấy! Hạ quan… cầu xin Phượng quân trách phạt một mình… Tang Chỉ đại nhân!”
Nói xong, trong phòng đột nhiên truyền đến một tràng cười của nữ nhân, u ám đến mức khiến người ta lạnh người: “He he, tên đào thụ tinh này thú vị thật!”
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ nhìn thấy trên tường xuất hiện bóng dáng một nữ nhân, thấp thoáng ẩn hiện, giống như là khảm vào tường không xuống được vậy, da mặt nhợt nhạt, lập tức kinh hãi hét lên: “Mẹ ơi, quỷ!”
Thất Thủy lắc lắc đầu, nói: “Không phải quỷ, đây là Bích Nữ tỷ tỷ.” Ngừng một lát, Thất Thủy chạy đến bên cạnh Bích Nữ, ngẩng đầu: “Bích Nữ tỷ tỷ thông thiên tri địa, biết được rất nhiều chuyện mà người thường không biết, bọn ta có thể xây dựng được căn nhà trong thời gian ngắn như thế này, cũng đều nhờ vào Bích Nữ tỷ tỷ.”
Từ trước đến nay Tang Chỉ chẳng có thiện cảm gì đối với tộc phượng hoàng, nghe thấy lời này liền bĩu môi, nói: “Xây dựng nhà ở đây làm gì? Giám sát bản công chúa sao?”
Lời vừa buông ra, tiếng cốc trà va vào nhau vang lên lanh lảnh. Tuấn Thúc đặt cốc trà xuống, mặt mày sáng rực, nhìn chằm chằm Tang Chỉ, lạnh lùng nói: “Bọn ta không giám sát thì ngươi cũng đã sai sót cả giỏ rồi.”
Thất Thủy nghe thấy vậy, ngốc nghếch tiếp lời: “Đúng rồi, cho nên Phượng quân của bọn ta mới vội vàng hạ phàm, chẳng phải công chúa Tang Chỉ phải bắt hồn phách của Trương Tiểu Oa kia sao?”
Tang Chỉ ngơ ngác, nói: “Phượng hoàng cao… Không phải, Phượng quân nhà người đã bắt hồn phách của Trương Tiểu Oa rồi?”
Thất Thủy gật đầu, trả lời rất có màu sắc: “Đúng vậy, vừa rồi là ta đích thân giao cho quỷ sai bên ngoài.”
Chỉ một lời nói mà khiến Tang Chỉ á khẩu. Bên này, Tuấn Thúc lại như không nghe thấy, nhướn mày, tiếp tục uống trà, thưởng thức phong cảnh. Một lát sau, tiểu hồ ly bỗng ngộ ra.
Nói như vậy, vừa rồi không tìm được hồn phách của Trương Tiểu Oa là bởi vì người nào đó đã ra tay trước, dẫn hồn phách của hắn giao cho quỷ sai? Nói như vậy, hóa ra không phải phượng hoàng cao ngạo thật sự yên tâm để nàng làm Thổ thần, mà là cố ý đợi nàng sau khi bận tới bận lui, mệt đến mức không duỗi thẳng eo ra được, phạm phải sai lầm thì Tuấn Thúc đại nhân của bọn họ mới chịu ra tay tương trợ?
Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly hận đến tê cả răng, đảo đảo mắt, vừa đá đào thụ tinh một cái vừa vui vẻ nói: “Phượng quân đại nhân quả thật anh minh! Hôm nay nếu không phải là người, Trương Tiểu Oa sẽ biến thành du hồn, vĩnh viễn không thể siêu sinh rồi. Tang Chỉ tuổi còn nhỏ, có rất nhiều việc làm không tốt lắm. Ồ… chi bằng như thế này đi, dù gì Phượng quân đại nhân cũng xây nhà ở đây để ở lâu dài, sau này, chuyện bắt hồn phách cũng tạm thời do đại nhân làm thay?”
Thất Thủy ngốc nghếch đứng bên cạnh nghe xong, gật đầu nói: “Đúng đó.”
Nói xong, đỉnh đầu liền bị cốc một cái rất mạnh. Hắn rơi lệ ngẩng đầu, quả nhiên là Phượng quân đại nhân nhà hắn. Tuấn Thúc vẫn cười, nhưng giọng nói lạnh lùng: “Ta giúp ngươi bắt hồn phách thì hằng đêm ngươi có thể ngủ ngon rồi?” Ngữ khí ôn hòa nhưng có mùi thuốc súng. Tang Chỉ và Tuấn Thúc nhìn nhau. Trong chớp giật sấm rền, Khế Lạc và Thất Thủy đã nghe thấy tiếng tia lửa “xẹt xẹt”.
Ổn định lại thần phách, Tang Chỉ vẫn giữ được nụ cười mỉm: “Tang Chỉ nào dám? Chỉ là chuyện bắt linh hồn này rất trọng đại, Tang Chỉ sợ nếu có chút sai sót, làm lỡ mệnh số của người khác.”
Tuấn Thúc nghe thấy, mắt phượng hơi cong, nụ cười càng lúc càng yêu nghiệt: “Ồ?”
Tang Chỉ thấy phượng hoàng cao ngạo không tính sổ với mình, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện ở Thanh Ngô cung hôm đó, con phượng hoàng thối tha này trói mình lại, còn nói muốn lột da hồ ly. Thù mới hận cũ, Tang Chỉ lanh lẹ nhắc đến chỗ dựa của mình: “Chẳng phải di mẫu cũng đặc biệt lệnh cho Phượng quân đại nhân để ý nhiều đến ta sao?”
Lời nói có ý, Vương Mẫu nương nương cũng nói qua ngươi phải trợ giúp bản công chúa. Bản công chúa bây giờ không muốn đi bắt hồn, cho nên ngươi đi mà làm!
Không ngờ Tuấn Thúc nghe thấy chỉ lạnh nhạt nhướn mày: “Ừm, không sai, cho nên…”
Tang Chỉ mở to mắt, mặt đầy vẻ mong chờ, nhìn chằm chằm phượng hoàng cao ngạo… Sau này bản công chúa có thể ngủ ngon rồi, không cần đi bắt hồn nữa, phải không?
“Cho nên, sau này bản Phượng quân đích thân giám sát, đốc thúc ngươi đi bắt hồn.” Hay nói khác, ngươi làm việc, ta làm người giám sát.
Tang Chỉ: -_-|||
Đào thụ tinh nghe nói sau này mình không cần đi gọi tiểu tổ tông Tang Chỉ dậy nữa, mà việc này do đích thân tổng quản giám sát, cũng hoan hô như nhận được lệnh ân xá: “Đại nhân anh minh! Đại nhân uy… mm… !”
Hai chữ “uy võ” còn chưa nói ra khỏi miệng, Khế Lạc đã bị Tang Chỉ giơ chân đạp. Tang Chỉ nở nụ cười mê hồn người: “Đại nhân ngài anh minh như thế, vậy ngài có biết không, vì sao trấn Bình Lạc gần đây lại xui xẻo thế này chứ? Ngày nào cũng có… người… chết”.
“Ừm…” Tuấn Thúc bị hỏi đến tận nơi, dáng vẻ ngông nghênh cuối cùng cũng trưng đủ, lúc này mở rộng cánh tay chống cằm. “Theo bản Phượng quân được biết, là bởi vì trấn Bình Lạc này có một vị khách không mời mà đến.”
Bình luận truyện