Chương 18: 18: Không Bỏ Được
Việc cư trú lại tộc dực sư xem như đã định, tộc trưởng Victor cho bọn họ chọn một động đá chưa có thú nhân ở lại cho bọn họ ở tạm một đêm, ngày mai họ sẽ rời đi nên cũng không cần làm quá phức tạp làm gì.
Lúc rời đi đỉnh núi ngoài Bạch Kỳ Thư, anh chỉ mang theo cái bọc lớn đựng lông chim của mình, cái này sau này sẽ dùng đê may đồ cho chuột nhỏ, là hàng anh tích góp từ lúc còn là ấu tể, không thể vứt, may mắn lông chim nhẹ, một bọc to cũng không nặng chút nào.
" Eagle, phải dùng cái này sao?"
Eagle muốn cậu dùng cái lông đuôi lớn của mình để quét bụi trong hang đá bọn họ mới nhận, nhưng lông đuôi của anh đẹp như vậy, dùng xong xem như bỏ đi rồi, cậu luyến tiếc.
Eagle nhìn cậu tiếc nuối vuốt vuốt cái lông của mình mà muốn cười.
Từ lúc biết anh có cái đống lông đó, nó trở thành bảo bối của chuột nhỏ, không có chuyện gì sẽ biến thành chuột nhảy vào trong đó chơi đến quên trời quên đất.
" Không thì chúng ta cứ trải thảm lên nằm tạm đi, dù sao mai cũng không ở."
Bạch Kỳ Thư tròn mắt nhìn anh, cậu thà hy sinh cái thảm còn hơn.
" Được."
Eagle nào sẽ không chịu, một ngụm đáp ứng luôn.
" Hoan hô."
Chuột nhỏ nhảy lên người anh ăn mừng, chim to vội vàng đỡ mông cậu cho khỏi ngã, bất đắc dĩ vừa cõng chuột vừa trải thảm.
Có thú nhân bên ngoài nghe tiếng kêu mềm mại của cậu thì trong lòng có chút rục rịch, á thú nhân mới tới kia thật sự là quá mềm mại rồi, giọng nói còn ngọt nị hơn á thú nhân chưa thành niên trong bộ lạc nữa.
Trong một hang đá lớn cách biệt với bọn họ đang ở, đó là nơi tộc trưởng ở, bên trong lúc này có ba người đang đứng.
" Dean, ngươi thật sự muốn khiêu chiến với thú nhân mới tới kia?"
Victor hít mắt nhìn thú nhân tên Dean kia.
" Dean, ngươi không cần quá đà, chưa nói ngươi đánh có lại người ta hay không, chỉ riêng việc giống cái kia rõ ràng không hề có ý gì với bộ tộc của chúng ta mà xem, nếu chọc giận giống cái, thú thần sẽ trừng phạt ngươi."
Mash gằn giọng nói thẳng, không có chút nào chừa mặt mũi cho thú nhân Dean, dù cậu cũng tiếc nuối nhưng ở mảnh đất thú thần này, giống cái là lớn nhất, giống cái được phép chọn bạn đời cho mình, nếu giống cái tên Kỳ kia để ý một chút tới bọn họ là cậu cũng muốn thử, nhưng hai lần đối mặt đã đập nát ý nghĩ của Mash.
Cậu khuyên Dean là bởi vì Dean là người dực sư tộc, Dean còn là thú nhân cường đại nhất, nếu khiêu chiến mà Dean thua thì uy nghiêm của tộc dực sư sẽ mất hết, tộc dực sư mất mặt cũng là cậu mất mặt, không thể mặc kệ được.
Nhưng lời của Mash chỉ càng kích phát tính tình của Dean.
" Ngươi không tin ta?"
Dean kiêu ngạo nhìn Mash.
Mash siết chặt nắm tay, nếu không phải biết đánh không lại Dean, cậu thật có can đảm đập cho hắn một trận, nhưng không lo, cậu mới thành niên, đợi cậu mạnh hơn, Dean sẽ không có đường kiêu ngạo nữa.
" Được rồi, Dean, biết đấu tranh là tốt, nhưng phải biết giới hạn, dù thắng cũng không được quấy rối á thú nhân Kỳ kia, nếu ngươi làm nên chuyện khiến thú thần tức giận, dù ngươi là thú nhân mạnh nhất tộc dực sư, ta cũng sẽ trục xuất ngươi, làm gương cho kẻ khác."
Victor lạnh lùng nhìn hắn.
Dean biết ông không nói giỡn, nhưng hắn cũng tức giận, ngoài mặt chỉ ứng thanh rồi đi mất.
" A phụ, Dean hắn sẽ không làm ra chuyện gì chứ?"
Mash có chút lo lắng nhìn Victor.
" Con chú ý hắn nhiều vào, tùy thời ngăn cản, ta thấy thú nhân tộc chim kia rất mạnh, ta nghĩ Dean sẽ thua, còn sẽ làm bừa."
Victor nhìn bóng lưng lạnh lùng của Dean đã đi xa mà nhíu mày nói với con mình.
" Vâng thưa a phụ, con sẽ cố gắng trở lên mạnh mẽ, trở thành thú nhân mạnh nhất bộ tộc, lúc đó Dean sẽ không ỷ mình mạnh mà làm bừa nữa."
Mash nắm chặt tay nhìn ra ngoài, ánh mắt kiên định.
Victor không nói, chỉ vỗ vai cậu, cho cậu một cái cổ vũ.
Eagle và chuột nhỏ của anh đều không biết bản thân bị người nhằm vào, nhưng chuyện này sớm muộn cũng sẽ có, Eagle cũng không sợ, tới một anh tiếp một, tới một đôi anh tiếp một đôi.
Vì để cho tấm thảm da không bị dơ, anh đã đi xin thú nhân xung quanh những tấm da không dùng, lót bên dưới rồi mới trải thảm da của họ lên, như vậy lúc rời đi cũng không cần vứt bỏ tấm da thú duy nhất của nhà họ.
Vốn dĩ lúc quen chuột nhỏ, anh đã làm một tấm khác, nhưng tấm da kia còn đang ở dưới tháp nước, thành ra họ vẫn chỉ có một tấm da thú.
" Em ở nhà nhé, anh đi săn."
Eagle xoa xoa mái tóc mềm của cậu.
" Anh đi đi, em muốn lựa lông chim ra từng loại một, để anh may váy cho em."
Bạch Kỳ Thư vùi đầu vào đống lông chim màu xanh đậm nhạt khác nhau trên thảm da, không ngẩng đầu nói.
" Ừm."
Thấy cậu rất chuyên chú thì rời đi, động đá dùng một tấm da thú che lại, cũng không sợ thú nhân khác dòm ngó chuột nhỏ.
" Eagle!"
Anh chưa kịp biến thân đã bị người gọi lại, là Mash.
" Anh muốn đi săn?"
Mash đi tới nói, thú nhân có mái tóc vàng kim cũng không khiến người thấy khó chịu.
Eagle gật đầu, không nói.
" Đi cùng đi."
Mash cười, đưa ra lời mời.
Anh lại gật đầu, dẫn trước biến thân lao vứt lên trời.
Mash có chút cảm thán mỗi khi nhìn thấy thú hình của Eagle, con chim to như vậy.
So với Mash, thú hình của Eagle bay nhanh hơn, cao hơn, chớp mắt đã đến tầng mây phía trên, hai người họ bay ra đồng bằng phía trước, nơi có nhưng con thú ăn cỏ đang tụ tập.
Mash cũng muốn xem Eagle săn mồi như thế nào, phải biết rằng, thú loại không thể biến thân cũng có con đặc biệt cường, mà những con thú nhìn như vô hại kia chỉ cần hợp lại với nhau cũng không dễ bắt chút nào.
Nhưng sau đó Mash được chứng kiến cái cảnh Eagle dùng động tác vồ mồi đã từng dùng với cậu, cắp thẳng một con thú non ngay giữa bày thú, chớp mắt đã biến mất trên bầu trời, đàn thú bị mất ấu tể vẫn còn lon ton ăn cỏ, hoàn toàn không biết thú con đã không thấy.
Mash dừng lại trên một mõm đá lớn nhìn Eagle đang lượn trên bầu trời mà trố mắt ra.
Eagle nhanh chóng tiếp cận hắn, đưa cho hắn một cái ánh mắt, thả con thú non xuống, tiếp tục lao lên bầu trời.
Mash bị anh nhìn bằng cặp mắt sắc bén kia cũng có chút sợ run, cậu bị anh hành một trận, tất nhiên là nhớ kỹ anh rồi, cậu cũng không vội vàng đi săn, ở trên đỉnh núi giữ con mồi cho anh, nhìn anh lại một lần lao xuống như một tia chớp, lúc trở lên đã là một con thú nữa, lần này thì lớn hơn rất nhiều, vậy mà bị anh lôi lên bầu trời cái một.
Cậu nghĩ nghĩ, có khi anh thừa sức gắp cậu lên không chừng.
Mash đánh cái rùng mình, cặp mắt sư tử loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng trắng bên kia sườn núi.
Dean cũng có chút kinh nghi nhìn Eagle săn mồi, nhưng bảo hắn rút lui chỉ vì như vậy thì còn khuya.
Eagle trở lại chỗ Mash rồi thì không đi nữa, anh biến lại thành người ngồi đó làm thịt con thú non.
Mash bất đắc dĩ nhón chân bay đi, tới phiên cậu săn mồi cho mình, những tưởng có thể hỗ trợ để cho thú nhân tộc chim này nhìn thấy tộc dực sư cường đại, không ngờ là bản thân chấn động trước, quá mất mặt.
Eagle làm sạch con thú non, con này anh bắt cho bọn họ làm bữa tối, con lớn kia để lại cho tộc dực sư xem như lễ ra mắt anh đưa cho họ, thể hiện thiện ý của anh..
Bình luận truyện