Chương 152: 152: Mạn Đà La Sương
Bạch Cửu mất sức chín trâu hai hổ, hứa hẹn đủ đường mới khuyên được nam nhân.
Lúc này nó đang ngồi nướng thịt cho lão nhân đáng ghét kia.
Bạch Dữ đã bị lão ném ra ngoài.
Bạch Dữ đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn bình phong chướng khí mà sắc mặt trầm như nước.
Sức mạnh...!Hắn phải mạnh hơn nữa...
Hắn nhất định sẽ không để cho tiểu chuột ở trong đó trăm năm.
...
"Rốt cuộc cốt hải kia đã có từ bao giờ?"
Bạch Cửu vừa nướng thịt vừa hỏi.
"Rất lâu trước đây, lão già ta đây cũng chẳng nhớ được."
Tề Minh nhún vai nói.
"Vậy lão đã sống bao lâu? Lại ở cảnh giới nào? Độ Kiếp đỉnh phong?"
Bạch Cửu lơ đãng hỏi.
"Độ Kiếp kỳ đã có tuổi thọ chục vạn năm.
Tuổi của ta tuy không bằng cốt hải này, nhưng cũng hơn trăm vạn đi."
Lão bâng quơ nói.
Thật sự là lâu rồi lão không cùng người nói chuyện, vậy nên hai người niên kỷ cách nhau như trời với đất cứ vậy mà ngồi tám nhảm với nhau.
"Dạo trước cũng có một tên tiểu bối loạt vào đây.
Ta thấy hắn trẻ người non dạ, dày vò hắn một tháng trời mới cho đi."
Tề Minh phất tay, một cái ghế bằng tre có thể lắc lư xuất hiện, lão nằm ở trên đó nhàn nhã nói.
"Vậy sao lão không giữ hắn lại mà cùng lão nói chuyện?"
Bạch Cửu nghe là biết lão đang nói tới Hạ Thiên.
"Ngươi so với hắn thú vị hơn."
Tề Minh cười cười.
Bạch Cửu bĩu môi.
Thú vị cái khỉ!
"Đúng rồi, cái kết giới kia của người là thế nào?"
Lão bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.Lão dù gì cũng là một Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong.
Trăm vạn năm nay dù lão không thể ra ngoài thì tu vi cũng không đứng yên tại chỗ.
Tuy đúng như Bạch Cửu nói, lão không thể phi thăng, nhưng ở trong đại lục hiện tại, chưa chắc có người mạnh bằng lão.
Vậy mà tiểu chuột này lại có thể phá được kết giới của lão...
"Ta không biết."
Bạch Cửu nhún vai.
Lão nhìn ra được, nó không nói dối.
Vậy nên lão càng thêm nghi hoặc.
Chẳng lẽ là truyền thừa thần thông bổn mạng?
Cái này ở yêu thú cũng không hiếm lạ, còn là trăm kỳ bách quái.
"Ta thấy nguyên hình của ngươi quá quái lạ."
Tề Minh tức cười nhìn nó.
"Lão có thể nhìn thấy nguyên hình của ta?"
Bạch Cửu cũng rất thắc mắc chuyện này.
Cả Bạch Dữ cũng không thể thấy đâu.
"Ngươi còn chẳng lớn bằng cái nắm tay."
Lão cười nhạo mà so sánh.
"Nhỏ thì làm sao?"
Tiểu chuột bĩu môi, còn rất tự hào mà nói.
"Thịt của lão.
Ta sẽ ở đâu?"
Bạch Cửu đưa thịt nướng trong tay đến cho lão, nhìn cả sườn núi một chút rồi hỏi.
"Đó đi!"
Lão nhân chỉ đại một căn nhà nhỏ bên cạnh căn nhà lớn, miệng đã bắt đầu ăn thịt.
Tiểu chuột trề môi, cũng không so đo, cất bước đi thẳng vào đó.
Tề Minh ở phía sau nhìn nó, không rõ mà híp mắt đăm chiêu suy nghĩ.
...
Trong cái khe sâu nơi tuyết sơn lạnh lẽo, bộ hài cốt vàng rực luôn nằm ở đó lúc này lại nhiễm lên chút ám trầm tà ác.
"Không được.
Phải nhiều hơn nữa...!Nhiều hơn nữa..."
Âm thanh như có như không quẩn quanh trong hẻm núi, không người nghe thấy.
...
Không trung phía trên tuyết sơn thình lình xuất hiện bốn người.
Đó là Lạc Tố Tâm, Tống Kỳ và hai trưởng lão khác của Cổ Thiên Điện, Hải Thần Tông.
Bốn người họ được lệnh đi điều tra sự việc tu sĩ bị sát hại bấy lâu nay.
"Chẳng có gì cả."
Tống Kỳ nhăn mày.
"Có khi là kết giới?"
Hồng Y trưởng lão Cổ Thiên Điện ngờ vực nói.
"Có khả năng."
Lạc Tố Tâm gật đầu.
"Lạc tiên tử không ngại ta quật cái nơi này lên chứ?"
Tề Giang trưởng lão Hải Thần Tông ý hỏi.
"Ta cũng định vậy.
Thanh danh của Tuyết Lạc Cung ta còn chờ ta kéo về đó."
Lạc Tố Tâm bực bội nói.
"Vậy chúng ta bốn người bốn nơi.
Để xem kẻ đang làm bậy kia trốn ở nơi nào?"
Tống Kỳ nói xong thì biến mất.
Hắn xuất hiện ở một đỉnh núi trong dãy tuyết sơn, ngay lập tức động thủ.
Ba người kia cũng không chậm trễ.
Nếu lỡ nơi này không có thì họ còn phải tính chuyện tiếp theo.
Hiện tại số người bị sát hại đã lên ngàn rồi.
Tu sĩ tuy chỉ ở cảnh giới từ Hóa Thần trở xuống, nhưng đó đều là tinh anh của đại lục.
Còn có, ai biết sau này năng lực của kẻ kia tăng lên, nhắm đến tu sĩ tu vi cao hơn thì sao?
Tóm lại, chuyện này không thể để lâu hơn nữa.
...
Bạch Dữ không ngờ họ chỉ đi mấy hôm mà đại lục xảy ra biến cố lớn như vậy.
Nhưng hắn cũng không bận tâm.
Hiện tại là nhanh chóng hoàn thành mọi việc, cứu lại phụ thân.
Sau đó hắn sẽ bế quan, đột phá tu vi, tìm cách cứu ra tiểu chuột.
Bạch Dữ trở về thì tới tìm Hàn Đồ.
Đối phương trong mấy ngày đó, vậy mà gom đủ số vật liệu cho Bạch Cửu.
Tình hình này, Bạch Cửu chỉ có thể ở trong kia luyện đan...
"Ta tính đi lấy Mạn Đà La Sương luôn.
Nhưng dạo gần đây, xung quanh Tuyết Lạc Cung xảy ra chuyện, tông môn bọn họ đang xức đầu mẻ trán.
Ta đến, cũng không biết họ có tiếp đón được không."
Hàn Đồ tỏ rõ.
"Ta cùng lão đi."
Chuyện này giải quyết sớm, nắm trong người rồi mới yên tâm được, không thể để lâu.
"Được."
Hàn Đồ tính hỏi Bạch Cửu, nhưng thấy sắc mặt Bạch Dữ không tốt lắm nên lão không hỏi.
...
"Tông chủ, Hàn đại sư đến."
Nữ đệ tử đi vào bẩm báo.
"Mời vào đi."
Lạc Tuyết phất tay nói.
Rất nhanh, hai người Hàn Đồ và Bạch Dữ đã được dẫn vào.
Sắc mặc của Lạc Tuyết cũng không đẹp chút nào.
Có lẽ vì lo lắng cho sự tình đang xảy ra trong đại lục.
Lần này Tuyết Lạc Cung bị ảnh hưởng quá lớn.
Họ luôn làm việc tiêu sái, tự nhiên phải gánh cái nồi này trên đầu, dù là ai cũng không vui nổi.
"Hàn đại sư là muốn lấy Mạn Đà La Sương đi."
Lạc Tuyết đi vào chính sự luôn.
Hiện tại họ không có nhiều thời gian để đón tiếp đối phương một cách chu đáo.
"Đúng vậy.
Việc tông chủ nói ta đồng ý."
Hàn Đồ gật đầu.
"Vậy xin đợi một chút."
Lạc Tuyết nói xong thì đứng dậy rời đi.
Bạch Dữ đứng trong đại điện của Tuyết Lạc Cung, hơi hơi cảm ứng một chút vị trí của mẫu thân.
Lần cuối cùng bà nói là sẽ bế quan, xem ra vẫn còn chưa đi ra.
Nói cũng đúng.
Lúc này mới bao lâu...
Muốn đột phá Độ Kiếp Kỳ, không năm ba chục năm, hoặc giả là vài năm, nếu không cũng khó lòng mà hoàn thành.
Lạc Tuyết đi cũng không lâu lắm, lúc trở về trong tay đã có thêm một cái bình ngọc.
"Đây là tín vật của ta."
Hàn Đồ đưa cho bà một tấm lệnh bài.
Lạc Tuyết gật đầu nhận lấy, đưa bình ngọc cho lão.
"Tuy không biết Hàn đại sư muốn nó làm gì.
Nhưng ba giọt Mạn Đà La Sương, đổi lấy một cái ân tình của lão, cũng không xem là chiếm tiện nghi."
Lạc Tuyết cười nhẹ.
"Đa tạ."
Hàn Đồ chấp tay.
"Dạo này tông môn xảy ra chuyện, ta không tiện giữ lại Hàn đại sư.
Ngươi đi ra ngoài cũng nên cẩn thận."
Lạc Tuyết hạ giọng nói.
"Ta biết.
Cáo từ."
Lão gật đầu.
Lạc Tuyết tiễn hai người rời khỏi Tuyết Lạc Sơn, nhìn bóng họ mất hút, lại hướng mắt sang dãy tuyết sơn bên cạnh, trong mắt là sầu lo.
Đại lục không còn bình yên nữa rồi.
...
Hai người Hàn Đồ từ Tuyết Lạc Sơn đi xuống, trên đường nhìn thấy rất nhiều đệ tử Tuyết Lạc Cung tốp năm tốp ba hành tẩu.
"Hôm nay lại có thêm năm người."
"Tên kia thật vô sĩ, cứ nhè chúng ta mà ném đá."
"Tu sĩ bị hại ai nấy đều bị hút khô tu vi, biểu tình dữ tợn thống khổ vô cùng, ta nhìn mà lạnh người a."
Tuyết Lạc Cung toàn là nữ tử, cũng không dễ dàng gì.
..................................................................
Bình luận truyện