Chương 210: 210: Chặt Đứt Ý Nghĩ Viễn Vongh
Cho đến khi tới được cổng thành gần nhất Bạch Cửu mới giải trừ kết giới.
"Đến đây là an toàn rồi.
Vào thành thôi."
Bạch Cửu nói rồi đi trước.
Vân Hạc Môn người hai mặt nhìn nhau, thế nhưng vẫn nhanh chân đi theo, nối nhau vào thành.
Không biết trong đám người lần này còn có bao nhiêu người sống sót.
Một mỏ tinh thạch thôi...!Bán mạng vào...!Nói sao cũng thấy bi ai.
Nhưng nếu cho họ cơ hội lần nữa, họ cũng sẽ làm thế thôi.
Phú quý hiểm trung cầu.
Đã biết sẽ có nguy hiểm, cho dù ban đầu khá thuận lợi, thế nhưng nguy hiểm vẫn luôn tồn tại bên cạnh họ, sao có thể chủ quan được.
Chính là họ không nghĩ, tổn thất lại lớn như vậy.
Họ đã chuẩn bị rất kỹ càng...
Nếu không phải có hai người kia cứu giúp, chưa chắc họ đã còn dư năm người...
Tòa thành này không phải là tòa thành lúc trước.
Trong quá trình họ chạy đi phương hướng đã thay đổi.
Cả một ngày hung hiểm, đến khi được thả lỏng tinh thần thì bóng đêm đã buông xuống rồi.
Bọn họ tạm chia tay, trước nghĩ ngơi rồi mới nói chuyện sau.
Không có ai dị nghị, cũng không ai dám dị nghị.
Bạch Cửu nắm tay nam nhân đi vào phòng của họ.
Dù biết không có nguy hiểm gì lớn, nhưng lúc này toàn thân nó mới xem như thả lỏng, mệt rũ trực tiếp úp sấp trên bàn trà.
"Mệt không?"
Bạch Dữ đau lòng sờ sờ đầu nhỏ của nó.
Bạch Cửu thật tự nhiên mà ngã người dựa vào lòng ngực hắn, rầm rì đáp lại.
Bạch Dữ một tay cố định không để nó ngã xuống, tay kia đặt lên bụng nó nhẹ xoa, đồng thời cho ấu long ăn no.
Xoa dịu ấu long cũng là xoa dịu cơ thể mẹ, đối với tinh khí thần của hai người một xác này đều tốt cả.
Tửu nhị rất nhanh đưa nước tắm vào phòng, nhanh tay nhanh chân làm việc rồi im lặng rút lui, trả lại không gian cho hai người.
Bạch Dữ lột s@ch tiểu chuột rồi ôm nó thả vào cùng ngồi vào mộc dũng.
Mộc dũng ở tửu lâu đối với một người tuy là lớn nhưng hai người thì lại thành ra chật chội.
Bạch Cửu không nhúc nhích tí nào ngồi trên đùi nam nhân nhà nó, lười biếng để cho hắn hầu hạ mình tắm rửa.
Thân thể giống như không có xương cực kỳ mềm mại, da thịt trắng nõn ở trong nước nóng lại ửng hồng mê người.
Mái tóc dài uốn lượn trong nước như điểm xuyến thêm cho thân thể yêu kiều, ở trong mắt ai kia trở nên đặc biệt ngon miệng.
Ấy thế mà chủ nhân của nó lại không chút để ý, rầm rì dựa vào lòng ngực rộng lớn vững trãi của nam nhân.
Mặc kệ nơi nào đó không ngừng cứng lên, hùng dũng oai vệ, Bạch Dữ từ trong giới chỉ lấy ra một cái bạch ngọc lộ đựng linh d.ịch, nhỏ vài giọt vào thùng nước.
"Ưm...!Thoải mái quá..."
Linh khí trong thùng lập tức tràn vào trong thân thể khiến cho tiểu chuột kiềm lòng không được mà r3n rỉ.
Nhìn nơi nào đó càng thêm cứng rắc, Bạch Dữ im lặng một chút.
Ấy vậy mà hắn vẫn định lực mười phần nghiêm túc tắm rửa lại xoa bóp hầu hạ tiểu chuột một cách chu đáo.
Bạch Cửu bị hắn lật qua lật lại tẩy sạch toàn thân, đến khi được thả lên giường vẫn không chút ý thức tình cảnh của mình...!Mà cho dù có thì nó cũng không để ý, có khi còn nhiệt tình mời gọi nam nhân đến xơi ấy chứ.
Nhưng cuối cùng thì chuyện nên diễn ra cũng phải diễn ra thôi...
Bản thân đã thiên phú dị bẩm, tình sự của hai người còn diễn ra rất thường xuyên, cơ thể của thiếu niên vốn đã quen với thước tất cả nam nhân, chẳng cần làm tiền diễn vẫn có thể gọn gàng mà nuốt hết.
Mật ngọt lập tức chảy ra, mở đường cho thứ nóng bỏng to lớn kia đi vào.
"Ưm...!Căng quá..."
Chẳng để cho Bạch Cửu phản ứng thứ kia đã vào tận gốc, kh0ái cảm tràn lên tận đỉnh đầu cùng với cảm giác được lấp đầy khiến nó thỏa mãn mà r3n rỉ.
Thân mình mềm mại bởi vì vừa mới tắm xong mà ửng hồng mê người, được nam nhân đặt nằm úp sấp trên giường, chỉ có mông tròn bị kéo cao lên, đón nhận lửa nóng do người phía sau mang đến.
Nam nhân được bao bộc thỏa mãn hừ nặng một tiếng.
Hắn không vội vàng làm ra động tác tiếp theo mà một tay giữ eo mềm mại, tay còn lại xoa xoa bụng nhỏ hơi nhô của thiếu niên.
Ở nơi thiếu niên không thể thấy, hoàng mâu nhạt màu đầy ôn nhu sủng nịnh cùng với chiếm hữu như trời như biển.
Thân hình tinh tráng áp xuống tấm lưng tuyệt mĩ của thiếu niên, dính chặt, lưu luyến.
Hành động tràn ngập cảm tình cưng chiều yêu thương khiến trái tim, toàn thân nó căng đầy, hạnh phúc ngất ngây.
Tình cảm biến thành d.ục vọng tràn lan như sóng biển xô bờ, tụ tập xuống nơi hai người kết hợp, khiến cho nơi đó ngứa ngấy, đòi hỏi nhiều hơn...
"Nhanh...!Cho ta đi Dữ Dữ...!A!"
Tiểu chuột nhịn không được mà mở đôi môi hồng trực tiếp yêu cầu.
Lời cầu yêu vào tai nam nhân chẳng khác gì xuân dược thần cấp, quét sạch lý trí, còn dư lại chỉ còn là d.ục vọng nguyên thủy thuần túy nhất...
"Cho ngươi, đều cho ngươi..."
"Ư...!A..."
Âm thanh từ tính đầy mê hoặc cùng với những cái đưa đẩy mạnh mẽ nhanh chóng khiến toàn thân thiếu niên run rẩy như chiếc lá trong cơn bão tố.
Da thịt ửng hồng căng mọng như quả đã chín rục ở trong mắt năm nhân chẳng khác nào mĩ vị nhân gian khó tìm, chỉ muốn một ngụm nuốt vào bụng.
Màn giường không người hái tự giác buông xuống, cảnh xuân bị che lấp như ẩn như hiện khiến người mơ màng.
Từng tiếng ngân nga như ma âm nhượng người trầm mê không thể thoát ra được vang vọng khắp phòng.
Toàn bộ trở thành mật lệnh cưỡng ép ngăn lại bàn tay đẹp đang muốn gõ lên cửa phòng.
Lại thêm một chốc, tiếng bước chân vang lên, dần dần đi xa.
Bạch Dữ hơi dừng một chút, sau đó vung tay lên.
Những âm thanh khiến người mặt đỏ tai hồng lập tức bị phong ấn, một chút cũng không lọt được ra ngoài, càng không thể lọt vào tai ai nữa.
Nhưng bởi vì hắn dừng lại một chút mà khiến ai đó bất mãn, cửa mình dùng sức mà kẹt chặt.
"Hừ...!Muốn cắt dứt ta sao...!Tiểu yêu tinh nhà ngươi..."
Nam nhân khàn giọng vỗ mạnh vào mông tròn, đánh đến kêu vang, trực tiếp vỗ đến thiếu niên b ắn ra.
"A!..."
K1ch thích dữ dội khiến cho vách th1t xoắn càng thêm ác liệt, mém chút đã làm cho nam nhân thất thủ.
Bốp bốp!
"Yêu tinh..."
"Ân...!A..."
Mông nhỏ lại bị đánh thêm mấy cái nữa, đỏ lên mê người, không đau mà lại khiến cho kh0ái cảm dâng trào mãnh liệt.
Nùng tình mật ý như gió xuân quét qua căn phòng, tích tụ, bùng nổ không chút nào giữ lại.
...
Họ ở nơi này tầm hoan sênh ca, ở một gian phòng khác người lại không thể tĩnh tâm được.
Khúc Tử Nhi ngồi ở trên ghế trầm mặc thật lâu.
Nàng không biết mình đang nghĩ cái gì, vừa như cái gì cũng nghĩ mà lại như không có nghĩ gì cả, đầu óc trống rỗng.
"Ha..."
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở ra đầy buồn bã, còn có chán nản.
Vậy mà lại không có ghen ghét...
Sư phụ, đồ nhi có phải là rất không có tiền đồ hay không...
Tiền đồ hay không Bạch Tiêu không biết, nhưng nếu để bà nói, theo đuổi một nam nhân không có khả năng yêu thích mình, lại muốn đem mình đặt vào tình thế vạn kiếp bất phục thì không có tiền đồ cũng được.
Năm xưa bà một lần muốn bồi dưỡng Khúc Tử Nhi vì ngôi vị chưởng môn, khuyên nhủ nàng buông bỏ tư tình thiếu nữ, mục đích cũng không phải là không muốn nàng đặt tâm huyết lên người nam nhân kia sao.
Vậy nên kết quả như vậy mới là tốt nhất.
...................................................................
Bình luận truyện