Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 219: 219: Chơi Thật Vui




Nhưng rất nhanh nàng đã lại hồi hộp lên.
"Mâu Mân, ngươi nghe ta nói..."
Rầm rầm rầm!!
Đáp lại nàng là vài chưởng phong đánh về nhiều hướng khác nhau của hang động, đất đá tinh thạch bay khắp nơi, nhưng vẫn là không có đánh trúng người nào.
Mộc Tâm Vi nhìn mà hãi hùng khiếp vía, trái tim như bị nhất lên cổ họng.
"Ngươi thôi đi!"
Nàng vừa sợ vừa giận bất chấp người nào đó đang muốn phát cuồng mà xông tới ôm chặt lấy eo hắn, ngăn cản hành vi nổi điên của hắn.
Mâu Mân suýt nữa thì đem nàng ném ra ngoài.

Hắn cật lực kiềm chế đến độ cắn vào lưỡi, máu tươi từ miệng chảy ra khiến khí chất của hắn càng thêm tà ác.
"Ngươi! Nuốt lấy!"
Mộc Tâm Vi ngửi thấy mùi máu tanh thì hoảng sợ, cứ nghĩ Bạch Cửu hai người bị thương, ngẩng đầu lên lại thấy khóe miệng hắn dính máu, tức muốn chết từ trong giới chỉ lấy ra một viên Định Tâm Đan nhét vào miệng hắn.
Mâu Mân rắc một tiếng cắn nát viên đan dược trong miệng, đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh lại.
Biển cố diễn ra quá nhanh chẳng ai ngờ tới.

Bạch Dữ ôm tiểu chuột trong lòng lạnh lùng nhìn Mâu Mân cách đó không xa.

Nếu không phải hắn vẫn luôn chú ý xung quanh, lại thêm mảnh kết giới nghịch thiên này của tiểu chuột thì có khi lúc này đôi bên đã đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi.
Thật ra hắn cũng chẳng ngại đánh đâu.
Bạch Cửu bị dọa vỗ vỗ ngực, bại lộ rồi cũng không khiến nó bận tâm lắm.

So ra nó cảm thấy lộ rồi cũng tốt, đỡ phải nôm nớp lo sợ bị phát hiện mãi.
Dù sao nhìn tình huống này thì chưa chắc họ sẽ nguy hiểm.
"Bạch Cửu hai người không sao chứ?"
Mộc Tâm Vi lo ổn định bên này xong mới quay đầu không biết nên nhìn vào hướng nào mà hỏi.


Trong lúc nói chuyện nàng vẫn giữ chặt người bên cạnh, tránh cho hắn mất khống chế nữa.
Mâu Mân ồ ồ hít sâu mấy cái, thần thức tản ra khắp hang động ý đồ tìm kiếm tên chuột nhắt kia.

Lúc nghe Mộc Tâm Vi nói có hai người thì mém chút muốn nổi điên nữa.
Ngược lại là Bạch Cửu khá là chấn định, không có bâng khuâng mà lên tiếng.
"Mộc cô nương không cần lo lắng, năng lực bảo mệnh chúng ta vẫn là có.

Lúc trước chúng ta còn không chắc có thể qua mặt được hắn không, bây giờ xem ra...!Mọi chuyện vẫn còn rất tốt."
Trong lúc nó nói chuyện Bạch Dữ cũng mang nó chuyển qua một nơi khác, dựa vào tiếng nói của nó mà che dấu hành tung, trách cho tên kia tỏa định được vị trí của họ mà động thủ tiếp.
Y như rằng!
Rầm!
Cát bay đá chạy!
"Mâu Mân!"
Mộc Tâm Vi nắm cổ áo hắn kéo xuống, một mặt căm giận cùng hắn đối mắt.
Mâu Mân ngược lại lần này khá là bình tĩnh, có điều sự bạo ngược được kiềm nén vẫn vờn quanh khắp người hắn, cả trong đôi mắt đỏ âu kia.
Hắn chống lại đôi thủy mâu xinh đẹp của Mộc Tâm Vi, cuối cùng cũng có chút cáu kỉnh mà dời đi, nắm tay đang giơ ra cũng rút về, siết chặt.
Mộc Tâm Vi bắt gặp biểu tình có phần trẻ con của hắn suýt không nhịn được mà bật cười.

Cái người này...!Thật sự là càng ngày càng ngoài sức tưởng tượng của nàng.

Mà hành vi của hắn càng khiến cho nàng hiểu hắn sẽ không tổn thương nàng, cũng sẽ vì nàng mà nhượng bộ.
"Bạch Cửu?"
"Ân! Đánh không trúng."
Giọng điệu có phần giễu cợt của Bạch Cửu vang lên, đáp lại nàng.
Mộc Tâm Vi an tâm.
"Các người là ai?"
Mâu Mân mím đôi môi tái nhợt của mình gằn giọng hỏi.

Âm thanh của hắn không còn khó nghe như lần đầu nói chuyện với Mộc Tâm Vi nữa, thế nhưng vẫn khàn khàn như cũ.
"Bạch Cửu.

Chắc ngươi không nhớ đâu."
Bạch Cửu cười hí hửng đáp lại hắn.

Mỗi lần nó lên tiếng nam nhân sẽ mang nó bay, nó cảm thấy rất thú vị, cũng vui vẻ trả lời đối phương.

Bạch Dữ thật sự rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn dung túng nó chơi, trời có sập thì vẫn còn hắn gánh.1
"Bạch Cửu...!Tại sao ngươi lại ở đây?"
Có vẻ hắn đã nhớ được lai lịch của nó, tiếp tục hỏi.
"Ngươi cảm thấy đâu, bên ngoài còn có bao nhiêu người đánh nhau vì nơi này đó."
Tiểu chuột ngốc manh cùng hắn chơi thả diều*.
*Nói bóng nói gió để cho người ta tự nghĩ.
"Được rồi.

Bạch Cửu không có ý xấu, ta cũng sẽ không rời đi."
Trước khi Mâu Mân nổi bão Mộc Tâm Vi quyết định lên tiếng, cho hắn một cây định hải thần châm.

Mâu Mân cúi đầu nhìn nàng, muốn từ trong đôi mắt đẹp kia nhìn đến mấy phần thật lòng.

Có nhìn được hay không thì hắn không biết, chỉ thấy dáng vẻ của mình phản chiếu trong đó, sáng lấp lánh, không chút tạp chất.
"Hừ!"
Hắn biệt nữu mà phun ra một tiếng rồi quay đầu đi.
"Ây da!"
Đã quen đút cơm chó cho người khác, bây giờ được ăn cơm chó khiến cho tiểu chuột cảm thán, càng cảm thấy Mâu Mân người này thật thú vị.1
Mộc Tâm Vi có chút bất đắc dĩ với hành vi trẻ con của hai người, lại có chút thở ra vì tình huống không quá mức bết bát, cũng xem như trong họa có phúc.
"Giấu đầu hở đuôi!"
Mộc Tâm Vi nghe thấy lời này của hắn mém thì cười phun.
"Giỏi thì ngươi khiến chúng ta hiện thân đi."
Tiểu chuột cũng chẳng chịu thua.
"Được rồi đi.

Ngươi không được động thủ nữa, ta còn chưa nhìn thấy Bạch Cửu đâu."
Mộc Tâm Vi ngăn lại hành vi ấu trĩ của hai người, cảnh cáo nhìn Mâu Mân.
Hắn im lặng không lên tiếng nữa, thái độ hợp tác rõ ràng khiến Mộc Tâm Vi khó được hài lòng.
Bấy giờ hai thân ảnh khác cũng xuất hiện bên trong hang động.
Mộc Tâm Vi cảm thấy trước mắt trở nên sáng ngời khi nhìn vào hai người.

Dung mạo hơn người đời này nàng khó gặp nam tử nào đẹp hơn hai người họ.

Một người thiên về lãnh đạm như hàn băng, một lại như ánh mặt trời, hai người đứng chung vừa lúc bổ khuyết cho nhau, lại thêm hai đầu tóc bạc thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Nhiều năm trước nàng đã cảm thấy ngoại hình của họ bắt mắt, nhiều năm sau hai người cũng không nhiều thay đổi.

Ánh mắt của nam nhân cao lớn nhiều thêm sự cưng chiều sủng nịnh khi nhìn thiếu niên, còn trên thân thiếu niên lại thêm mấy phần thành thục.

Dù là chút thay đổi nào thì vẫn khiến người ta không dời được mắt.
"Mộc cô nương, đã lâu không thấy."
Thiếu niên cười ngây ngốc lại thêm mấy phần giảo hoạt cười với nàng.

Rõ ràng thời gian này hai người vẫn luôn trao đổi với nhau, nhưng đến hôm nay mới thật sự đối mặt nói chuyện.
"Bạch Cửu, hạnh ngộ.


Bạch huynh."
Mộc Tâm Vi cũng cười, gật đầu với Bạch Dữ.

Người sau cũng im lặng đáp lại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nam nhân phía sau nàng.
"Chúng ta không nghĩ ngươi quay lại sớm như vậy.

Đám người kia đã xử lý xong rồi sao?"
Bạch Cửu tò mò dò hỏi.
"Hừ! Chỉ là vài tên chuột nhắt."
Mâu Mân nói xong mới sực tỉnh, trong mắt có chút bất ngờ che giấu thật sâu nhìn họ.
"Vốn dĩ muốn đến báo cho Mộc cô nương để nàng đi nói với ngươi, ai biết ngươi đã tự đi."
Bạch Cửu như có cảm giác mà giải đáp cho hắn.
"Chúng ta không muốn bị quấy rầy, đám người kia quá phiền."
Thật sự rất phiền.
Lúc nó nói lời này nét mặt cực kỳ ngốc nghếch, đặc biệt chân thành khiến người ta rõ ràng nó không hề nói dối.
"Đúng rồi.

Ta thấy viên Định Tâm Đan kia hiệu quả rất tốt, có thể theo phương hướng này trị liệu."
Bạch Cửu nhớ lại, trực tiếp nói với Mộc Tâm Vi.
Mộc Tâm Vi nghe nó nói thì quay đầu lại nhìn Mâu Mân, đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng.
"Bạch Cửu đang giúp ta phân tích bệnh tình của ngươi.

Định Tâm Đan ngươi vừa dùng là y luyện chế."
Nàng giải thích cho hắn nghe..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện