Chương 2: 2: Tỉnh Dậy
Tong tong tong.
Tiêu Noãn trong cơn mê man thấy cơ thể mình nặng nề, hô hấp bắt đầu khó khăn hơn.
Mặc dù ý thức cô biết được nhưng mắt không thể mở ra, mọi giác quan như bị đình trệ lại hẳn.
Một giọng nói văng vẳng rồi biến mất.
"Thời khắc đã đến, chuẩn bị tiến vào thế giới.
3 2 1."
Tiêu Noãn cố gắng mở mắt lần nữa nhưng không thể làm được dành bất lực buông xuôi.Ý thức bây giờ dần trở nên mơ hồ và chìm hẳn trong bóng tối.
…
Tại một căn phòng xa hoa.
Cửa sổ bật tung ra, tấm rèm cửa bay phất phới theo gió đêm lùa vào yên tĩnh.
Ánh trăng dịu dàng hắt vào phòng căn phòng tối sáng lờ mờ bởi một ngọn đèn ngủ chiếu sáng.
Trên chiếc giường lớn trắng tinh, có hai người đang ôm nhau ngủ trên đó.
Màu da ráng đồng của người đàn ông cùng với làn da trắng nõn trở nên hòa hợp đến lạ thường nổi bật trên chiếc giường trắng rộng lớn.
Mặc dù hai người thở đều đều chìm trong giấc ngủ nhưng vẫn không làm giảm đi giá trị nhan sắc của hai người.
Nam nhân nằm nghiêng ôm cô gái nhỏ trong lòng, một bên khuôn mặt điển trai không góc chết lộ ra.
Khí thế mạnh mẽ mặc dù đã ngủ nhưng vẫn sự nguy hiểm vẫn hiện hữu, khiến người ta không khỏi sợ hãi.Nữ nhân nằm trong lòng cực kỳ xinh đẹp, mi dài môi nhỏ sụn mũi cao cũng đã đủ chi người ta tưởng tượng vẻ đẹp động lòng này.
Bất giác hàng mi rung rung, con mắt của nàng tèm nhem mở ra.
Tiêu Noãn đầu óc choáng váng, có thứ gì đó đè nặng trên người khẽ ngọ nguậy muốn thoát ra.
Nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ngủ bên cạnh, Tiêu Noãn phát hiện ra thứ đang đè trên người mình là bàn tay của người đàn ông.
Cô nhìn thấy muốn ngu luôn.
Sao lại có người đàn ông nằm đây? Đã vậy còn ở trần nữa chứ?
Nhìn cơ tay cuồn cuộn răn chắc, sườn mặt dù chỉ thấy nghiêng một bên nhưng cô chắc chắn là tuyệt sắc nam nhân rồi.
Bản tính mê trai trỗi dậy của bà cô ống chề 28 năm trỗi dậy, tính làm chuyện xằm bậy khi người ta đang ngủ.
Tiêu Noãn ngồi dậy thì một cơn đau thắt ập đến, cô thậm chí nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Nhận thức được cơn đau như xe cán ngang khiến bà cô này không khỏi vung loạn chăn ra.
"Á á á, đầu quá đi! Chết tiệt, sao mình lại ở trần thế này."
Tông họng mở hết công suất nhưng vẫn người nằm bên cạnh tỉnh giấc, vẫn thở đều đều trong giấc ngủ.
"Mẹ kiếp chắc là do ngủ sai cách nên mới mơ như vậy.
Ngủ lại chắc sẽ bình thường."
Nói là làm, Tiêu Noãn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
30 phút sau.
Quác quác quác.
Trên đầu của Tiêu Noãn bây giờ thiếu điều có bầy quạ đen bay ngang.
Không ngờ rằng mình đang ngủ ngon lành ở nhà mà xuyên thẳng tới cái nơi quỷ quái này.
"Mẹ nó chứ!"
Đang lầu bầu thì đột nhiên Tiêu Noãn phát hiện ra tấm danh thiếp đang nằm lộn xộn dưới đống quần áo tả tơi trên sàn, cố gắng lết tới để nhặt lên xem.
Một tấm thiệp đen lạnh lẽo in trên là cái Hoắc Thiên, Tiêu Noãn không khỏi ngu người nhìn cái tên quen thuộc không thể quen hơn được nữa.
Tên này không phải tên nam chính tra nam trong cuốn tiểu thuyết Đóa Phù Dung Nở Muộn sao? Không lẽ…
Tiêu Noãn nhìn qua bàn trang điểm, cô đột nhiên phát cuồng lên, vội vàng tìm lấy túi xách thì thấy giấy chứng minh thư của thân xác này không khỏi choáng váng tập hai.
"Cái gì vậy trời! Mình xuyên sách sao? Còn lại là Tang Noãn?!"
Tiêu Noãn khóc không ra nước mắt, sao số mình xui tận mạng như thế này! Người ta xuyên sách không tiểu thư cũng là công chúa, hào quang nữ chính sáng như ban ngày chứ! Còn cô "hên" quá, xuyên hẳn vào nữ phụ ngu chết đi được, bị con nữ chính đè đầu cưỡi cổ nữa chứ?
"Má, đã xuyên còn chọn cái cảnh thảm nhất nữa chứ! Không sớm không muộn lại nhằm cảnh khốn nạn này! Còn lăn giường với tên Hoắc Thiên tra nam nữa chứ!"
Sau một hồi tự than thân trách phận, Tiêu Noãn mới có thể tiêu hóa được chuyện này.
Vò mái tóc xù lên một tổ quạ, cố gắng lục lọi những điều liên quan đến cuốn tiểu thuyết.
Nữ phụ Tang Noãn này sống chung với Hoắc Thiên được hai năm thì giao hẹn trả lại tự do cho nhau.
Trước ngày bọn họ ly hôn có lăn giường với nhau.
Bây giờ chẳng phải đã ngủ cùng nhau rồi sao? Ngày mai chẳng phải bọn họ ra tòa ly hôn?
Chết tiệt, cái khỉ gì vậy?
Đột nhiên Tiêu Noãn nghe tiếng ồn ào bên ngoài, đứng dậy nhòm mắt mèo bên cửa thấy một người phụ nữ mặc bộ váy trắng đang tìm kiếm gì đó.
Váy trắng, có nốt ruồi lớn ở khóe miệng chẳng phải là những chi tiết nói về Phù Diệp sao?
Á đúng rồi, sau khi Tang Noãn thấy mình ngủ cùng Hoắc Thiên không khỏi hoảng sợ vội vàng chạy đi, vô tình chạm mặt Phù Diệp bên ngoài.
Theo nguyên tác thì con ả nẫng tay trên của nữ phụ sao?
Thật là ngu xuẩn! Tiêu Noãn tức đến nội thương, sống 28 năm trên đời này chưa thấy trường hợp nào như trường hợp này.
Khẽ hừ lạnh nhìn ra cửa, Tiêu Noãn nhếch môi cười.
Muốn hôi của nhà lão nương sao? Tu hẳn kiếp sau rồi hãy nói!
Đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng lấy áo quần mình để đi tắm.
Nhưng đã rách tả tơi không thể nào thảm hơn nữa.
Dứt khoát lấy chiếc áo sơ mi trắng trên sàn đi vào phòng tắm..
Bình luận truyện