Chương 34: 34: Tiên Sư Nhà Anh!
Ánh trăng dịu dàng qua song cửa phất phừng cơn gió nhẹ nhàng vào bên trong căn phòng.
Hai thân thể ôm lấy nhau không khe hở nằm trên chiếc giường mềm mại.
Vết tích náo loạn của hai người hồi nãy vẫn còn đó, áo quần tả tơi nhăn nhúm nằm trên mặt sàn nhà.
Tang Noãn hơi thở đều đều phả vào cổ của Hoắc Thiên, anh lúc mày đang cố gắng gắng gượng tình cảnh lúc giờ.
Anh không khỏi hít hà từng quãng khó nhọc, sự căng cứng cương ngạnh ở dưới đang dần thức dậy chào hỏi, không ngừng cứng đầu hướng về phía trước.
Hoắc Thiên chỉ biết đành đè ép dục vọng mình xuống, mong Tang Noãn đừng động đậy nếu không thì anh không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo đâu.
Nhìn Tang Noãn nhóp nhép miệng ngủ ngon lành, Hoắc Thiên không khỏi hắc tuyến đầy mặt mình.
Hình như Tang Noãn không biết là anh là đàn ông sao? Sao cô ấy lại ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Gục đầu vào cần cổ non mềm, Hoắc Thiên tham lam hít hà.
Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo nảy ra, nếu không được ăn thì anh đành phải thu chút lãi chứ nhỉ?
Nói làm ngay lập tức, Hoắc Thiên kề sát môi mỏng gần cổ của Tang Noãn khẽ hôn mạnh lấy.
Tang Noãn có chút đau nhói ở cổ mình nhưng không cưỡng lại cơn buồn ngủ mà lại chìm vào cơn mê man.
Một bông hoa đỏ nở rộ trên nền da tuyết khiến kích thích thị giác của Hoắc Thiên vô cùng.
Không được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục thì nhịn hỏng mất! Hoắc Thiên đang cố gắng đè ép dục vọng đang căng tràn muốn bùng nổ, anh bạn nhỏ Tiểu Thiên Thiên liên tục ngúc ngắt đầu kháng nghị, cậu nhỏ này nhanh chóng lớn nhanh như rau muốn bơm thuốc kích thích sinh trưởng vậy.
Sự nỗ lực đè nén nãy giờ trở nên vô vọng khi Tang Noãn quay sang đối diện Hoắc Thiên, hai tay hai chân quấn lấy cơ thể Hoắc Thiên đang cứng ngắc.
Anh càng hô hấp khó khăn hơn nữa.
Dứt khoát ôm chặt lấy thân thể không ngoan ngoãn mà kích thích lấy mình, Hoắc Thiên chỉ đành để tiểu huynh đệ mình uỷ khuất thêm một thời gian nữa.
Sẽ nhanh thôi, anh sẽ bù lại cho mày! Cố gắng ngoan ngoãn đi!
Thế là Hoắc Thiên đè nén duc vọng của mình cả đêm, gần sáng vì quá mệt mỏi nên anh đã ngủ quên lúc nào không hay biết.
Tang Noãn có thói xấu là gần sáng liền ôm lấy thứ gì đó để che bớt ánh sáng bên ngoài.
Thế là cô ôm sát lấy thân thể của anh mà ngủ tiếp.
Bởi hành động của cô đã vô tình đánh thức Hoắc Thiên, anh mờ màng mở mắt ra thì thấy Tang Noãn đang quấn lấy mình con bạch tuột vậy.
Không khỏi mỉm cười cưng chiều cô vợ nhỏ của mình.
Thật ra hành động của Tang Noãn không phải đánh thức được Hoắc Thiên đâu mà do bản thân Hoắc Thiên giấc ngủ rất nông, thường xuyên rất khó ngủ.
Không biết có phải do Tang Noãn nằm ngủ cạnh mình hay không, anh cảm thấy thân thể của mình đỡ bức bối thậm chỉ có thể ngủ sâu một khoảng thời gian dài đến như vậy.
Nhìn sang đồng hồ thì thấy chỉ điểm 4 giờ kém sáng, theo thường lệ 4 giờ Hoắc Thiên luôn rời giường để chạy bộ nhưng hôm nay đàng phá lệ vậy.
Nhắm mắt cứ thế ôm Tang Noã lại chìm vào giấc ngủ.
Sau đêm nay, giữa hai con người không có chút liên hệ đã thắt chặt nhau bằng một sợi tơ mỏng manh.
Không biết sợi dây này sẽ được ngày ngày bồi đắp dày thêm hay là bị đứt ngay khi có một cơn gió nhẹ tràn qua.
Thật mong đợi tương lai giữa hai người ra sao mà.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng đầu tiên qua cửa chiếu rọi thẳng vào hai con người vẫn còn ôm nhau ngủ say sưa trên chiếc giường lớn.
Thật ra Hoắc Thiên đã dậy từ lâu rồi nhưng anh vẫn tham luyến sự ấm áp của cô nên vẫn nằm ở đó, ngắm cô nhóc của mình đang yên ổn ngủ ngon lành.
Khi thấy cơ thể của Tang Noãn có chút ngọ nguậy, Hoắc Thiên biết rằng cô sắp tỉnh.
Anh khẽ nhắm mắt lại ôm chặt cô, muốn xem cô sẽ như thế nào.
Đúng như dự đoán của Hoắc Thiên, theo đồng hồ sinh học của mình Tang Noãn ánh mắt tèm nhem mở ra.
Dù tối qua có mệt mỏi như thế nào nhưng Tang Noãn như máy lập trình sẵn quy củ theo giờ đó mà dậy.
.
Tìm truyện hay tại _ trùm truуệИ.v И _
Khẽ cựa mình thì thấy trên bụng có cái gì đó nặng đè lên, không khỏi mù mờ kéo chăn lên thì thấy một bàn tay rắn chắc.
Tang Noãn lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô không khỏi gãi đầu với đầu óc vẫn còn mê man.Ủa? Mình mới ngủ dậy sao trên mình lại xuất hiện có một bàn tay người? Chắc là mình mở mắt sai cách rồi thì phải?
Nghĩ gì làm nấy, Tang Noãn khẽ nhắm mắt lại nhưng phần bụng vần còn nặng.
Cô theo bản năng quay sang hướng bên kia thì thấy một góc nghiêng thần thánh của Hoắc Thiên vẫn còn nhắm mắt ngủ.
Tang Noãn lúc này không khỏi rối rắm làm sau.
Những biểu tình ngớ ngẩn của Tang Noãn không khỏi thu hết vào tầm mắt của Hoắc Thiên.
Nếu mà chú
ý thì đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Không nói không rằng liền tăng lực độ ôm lấy Tang Noãn.
Đang trong lúc thất thần, Tang Noãn nhận ra vòng tay của Hoắc Thiên càng ôm chặt mình hơn khiến cho cô khộng khỏi giãy giụa quyết liệt.
Đột nhiên ở dưới Tang Noãn cảm thấy thứ gì đó đang trỗi dậy chào hỏi mình, cô không khỏi đen mặt.
Biết được Hoắc Thiên đã thức còn chọc ghẹo mình khiến cho cô không tức điên.
Đưa tay véo lên lỗ tai của Hoắc Thiên, gom hết sức lực mà hét lớn vào anh.
“Tiên sư nhà anh, Hoắc Thúi.
Mau dậy mà quản lý con hang của anh cho tôi!!!”
Thấy Hoắc Thiên không có chút động tĩnh gì mà vẫn ôm chặt lấy mình, sức lực con gà bệnh như cô thì làm sao mà chống chịu được sức lực trâu bò của đại ma vương được chứ.Nhận ra một chân lý sống hiện tại là cô càng giãy giụa thì thứ đó càng nhiệt tình chào hỏi.
Khuôn mặt nhỏ đã đỏ hết mức.
Tang Noãn bất lực, không muốn giãy giụa làm gì nữa.
Cô nhắm mắt ngủ tiếp.
Ngủ tiếp thì ngủ tiếp chứ! Ai sợ ai!
Cảm nhận được nhịp thở đều đều của Tang Noãn được khôi phục lại, Hoắc Thiên mãn nguyện an ổn mà ôm lấy thân thể mềm mại này lại nhắm mắt.
Thật muốn nhốt Tang Noãn không rời khỏi mình mà!.
Bình luận truyện