Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối
Chương 19: Ông Đồng tức giận
**Sinh nhật Bối Bối đổi sang tháng 3 các bạn nhé.(Tới chương này tác giả mới thông báo đổi, vì thế kỳ nghỉ mát ở Maldives cũng đổi sang thành đi vào tháng 3)
Ngượng ngùng. Đêm qua điên cuồng giằng co rất lâu, Bối Bối đã mê man rồi nhưng người nào đó vẫn chưa buông tha cho cô.
Bối Bối chịu không nổi, một lần, hai lần đã đủ tiêu hao hết sức lực của cô rồi, vậy mà họ lại liên tục làm nhiều lần, người cô mềm nhũn, đành tùy anh định đoạt.
Xế chiều hôm sau, hai người mới ngáp dài, tỉnh lại.
“Nghị Nghị, Nghị Nghị!” vừa dụi mắt, vừa mô hồ gọi
“Ừ?”
“Em đói…đói lắm….đói lắm ý” Cảm giác như có người bế mình lên, Bối Bối liền dựa vào lồng ngực người ấy.
Thấy trên cơ thể vốn trắng nõn nà không tì vết của bé con giờ khắp nơi toàn các vệt xanh xanh tím tím, các dấu hôn thì càng đếm không xuể, Sa Nghị thầm tự hào vừa đau lòng, lại vừa thỏa mãn…Anh thấy bản thân mình quá thô lỗ, nhưng có thế mới có thể đóng dấu và lưu lại mùi vị của mình trên cơ thể bé con được.
“Bé con, em có khó chịu chỗ nào không?”
Cô vòng tay qua cổ Sa Nghị, “Nơi đó hơi đau, khó chịu”
“Ở đâu nữa?”
“Cả người mềm nhũn, mệt quá đi, đều tại anh…”
“Trách anh, trách anh, đi ngâm mình là tốt lên thôi” Anh ôm Bối Bối vào phòng tắm, đợi mấy phút để nước nóng xả đầy bồn, sau đó mới chậm rãi đặt bảo bối vào. Thấy Bối Bối đã thả lỏng không cau mày nữa, Sa Nghị mới yên tâm quay lại phòng ngủ.
Trên giường một mảng hỗn độn, trong bầu không khí mùi vị ân ái vẫn chưa tản hết đi, một dấu vết đỏ tươi khiến Sa Nghị nở nụ cười thỏa man, anh vơ hết đống lộn xộn trên giường rồi ném xuống đất chờ dọn phòng tới thu dọn. Sau đó, anh lấy chiếc ga rải giường mới từ trong ngăn kéo ra, trải lên giường, rồi vào phòng tắm, bế bé con lên, nhẹ nhàng lau khô cơ thể cô.
Bối Bối còn tưởng rằng còn lâu mới phải về nhưng nghe Sa Nghị nói hôm nay đã là buổi tối thứ 2 rồi, ngày mai ở thêm một đêm nữa là phải về nhà, vì vậy cô thấy hơi buồn bực. Phong cảnh đẹp tuyệt vời như thế này vậy mà bọn họ lại phí mất một ngày lăn lộn trên giường, quá quá xa xỉ rồi. Sa Nghị gọi người mang cơm tới, ăn xong, anh lại muốn cô, anh ôm Bối Bối sáp lại gần cô, có điều lần này, đánh chết Bối Bối cũng không làm nữa.
Cô biết Sa Nghị khát vọng mình thế nào, nếu cô lại cho anh vậy ngày mai cũng chỉ có thể ở trên giường mà thôi. Bối Bối chợt nhớ tới một việc, cô leo lên ngực Sa Nghị, vắt chân qua hông anh, gắt gao nhéo lỗ tai anh.
“Tại sao anh lại có thứ đồ này?”
“Thứ gì, bé à, em ngồi như vậy anh nhịn không nổi đâu” Sa Nghị giả bộ, lại còn vươn tay ra sờ cái mông nhỏ của cô
“Hừ, thành thật khai báo mau, có phải anh đã sớm âm mưu rồi đúng không?” Cô vơ lấy cái gối bên cạnh, ấn lên mặt Sa Nghị.
“Em mưu sát chồng”
“Ở đâu ra, khai mau” Vừa nói Bối Bối vừa nâng mông lên, rồi lại ngồi phịch xuống
“Được được, anh nói, anh nói, là mẹ đưa cho anh”
“Ai cơ, mẹ em hả” Bối Bối lại dùng sức ngồi phịch xuống, “Ai hả, hả, anh nói mau? Mẹ nuôi? Mẹ nuôi đưa cho anh thứ này để làm gì?”
Né tránh khỏi bàn tay yêu tinh của Bối Bối, rồi anh nâng đầu lên, “Em nói để làm gì, bé à, anh không ngại nếu về sau em gọi mẹ anh là mẹ đâu”
Một đêm quấn quít của Bối Bối, tất cả trưởng bối đều biết, đúng là mất mặt, mất mặt quá, đều tại Sa Nghị, cô lại hung hăng nện cho anh mấy cái.
Chuyến nghỉ mát ở Maldives chỉ còn lại 1 ngày, Bối Bối di dạo quanh đảo một lần nữa, cô mua rất nhiều đồ mỹ nghệ linh tinh cùng vài quyển sách ảnh giới thiệu sản vật địa phương, bìa cuốn sách vẫn là loại cá mà lần trước khi lặn cô trông thấy, chuyện này khiến Bối Bối rất khấn khích. Cả buổi chiều, Bối Bối đều ngâm mình trong nước, cảm nhận nốt ngày cuối cùng tại Maldives
Lúc máy bay cất cánh rời khỏi Maldives, Bối Bối có chút buồn bã, giống như ở lâu một nơi thì dù sao cũng coi như nhà mình, đáng tiếc lại khôngphải, tâm trạng cô hơi khó chịu. Hòn đảo xanh biếc nhỏ bé dần biến mất khỏi tầm nhìn của cô qua cửa số máy bay, Bối Bối không nhịn được rơi nước mắt.
Sa Nghị không biết làm thế nào, cô bé này, sống tình cảm quá mà, anh vươn tay ôm cô, hôn lên tóc cô, im lặng dỗ dành cô.
“Hu hu, mất rồi”
“Sao mà mất, chúng ta chụp nhiều ảnh như vậy, khi nào về tới nhà rửa anh ra, dán khắp nhà, dán đầy tường luôn”
“Vẫn là mất, huhu”
“Bé à, sau này chỉ cần em muốn thì chúng ta sẽ tới được không?”
“Huhuu, mất rồi, lần đầu tiên của em, huhuuu”
“…” Cô bé này, anh không phải cũng là lần đầu tiên sao, Sa nghị im lặng nghĩ
Lúc về, không còn hăng hái như lúc đi nữa, dọc đường Bối Bối đều ngủ, khi chuyển máy bay, cô được Sa Nghị bế, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng trong lúc ngủ, anh có phần lo lắng, sao thế nhỉ, hay là cô bị bệnh rồi?
Vừa đến cửa sân bay thì Bối Bối đã bị Dương Tiểu Phàn ôm chầm lấy, bà kích động như thể mấy năm rồi không được gặp Bối Bối vậy. Ông Đồng cũng tới, phía sau còn có mẹ Sa Nghị, câu đầu tiên của mẹ Sa Nghị là, “Sao, đã được việc chưa?” Khuôn mặt Bối Bối đỏ ửng lên, cô vòng tay sang cấu Sa Nghị khiến anh đứng cạnh la oai oái.
Ông Đồng thấy động tác mờ ám của Bối Bối và Sa Nghị, rồi vô tình liếc thấy dấu hôn ở cổ con, khuôn mặt ông lập tức đen lại, ánh mắt ông nhìn Sa Nghị lạnh như băng, như phóng ra cả dao găm, ông kéo Bối Bối bước nhanh ra ngoài.
Bị ông Đồng đột nhiên kéo đi, suýt chút nữa thì Bối Bối ngã sấp xuống, “Á, ba, ba làm gì thế, ba kéo con đau quá”
Dương Tiểu Phàn thấy chồng mình không được bình thường, bà cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra nên đành xin lỗi và cười với Ngô Thiến, sau đó vội vàng đi theo
“Ba, ba đi chậm chút, chậm chút” Bối Bối không theo kịp bước chân của ba, dọc đường cô bị ba kéo đi xềnh xệch, cô còn quay đầu lại nhìn Sa Nghị với ánh mắt cầu cứu.
Sa Nghị đau lòng khi thấy Bối Bối kêu lên, anh nóng nảy, muốn đuổi theo, có điều lại bị Ngô Thiến ngăn lại.
“Đồ ngốc, giờ con đi theo để bị mắng hả, đi, về nhà” Ngô Thiến kéo Sa Nghị về phía bãi đậu xe.
“Con vẫn nên đi xem Bối Bối thì hơn, dọc đường cô ấy chưa ăn gì, sao chịu được cơn giận của chú Đồng”
“Con mà đi thì chú Đồng lại càng giận ấy, đi, về nhà đã, không sao đâu, con không tin mẹ hả, cùng lắm thì lát nữa bảo bố con tới nhà người ta cầu hôn là được chứ gì”
“Mẹ, mẹ nói gì thế, Bối Bối còn nhỏ mà”
“Ơ, nghe kìa nghe kìa, hóa ra con không muốn cưới con bé hả?”
“Không phải, ý con là…”
“Được rồi, được rồi, về nhà nói với bố con đi, ông ấy đang chờ đó”
Hiện giờ, trong lòng ông Đồng đang cực kỳ bất mãn, ông cảm thấy người nóng bừng, nóng tới nỗi từng sợi lông đều như chạm phải ớt, khi ông đồng ý cho Bối Bối và Sa Nghị một mình đi du lịch thì ông đã chuẩn bị tâm lý rồi. Thế nhưng giờ chuyện thực sự đã xảy ra, những chuyện khác chưa vội bàn, nhưng thằng bé Sa Nghị này căn bản không xứng với Bối Bối nhà ông, Bối Bối tuyệt vời biết bao, thành tích tốt, vóc dáng đẹp, lại còn lễ phép, hiểu chuyện, dựa vào cái gì mà lại phải gả cho thằng nhóc kia, nó còn lớn hơn con bé 8 tuổi nữa, không thể tha thứ được. Bối Bối bé như thế, Sa Nghị, tên nhóc chết tiệt, vậy mà, vậy mà nó….Aaaa, nói thế nào nhỉ..
Ông giận dữ nhốt Bối Bối vào phòng, tịch thu cả điện thoại, nhất định phải ngăn cản con bé và Sa Nghị gặp nhau. Ông suy nghĩ thêm, ông thấy vẫn nên để lại cho Bối Bối một cái laptop, nếu không bảo bối của ông ở trong đó quá đáng thương. Ông thở phì phò, ngồi trên ghế salon, rồi đứng lên đi đi lại lại, sau đó lại cáu kỉnh ngồi xuống, ông Đồng cảm thấy cực kỳ khó chịu, quên đi, hay là tới Cục, ông mà ở nhà thì lại mềm lòng thả Bối Bối ra mất.
Đồng Tĩnh Thừa ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, có người gõ cửa, bước vào là Sa Hạo Khang và Sa Nghị, bây giờ, Đồng Tĩnh Thừa cứ thấy Sa Nghị là lại tức, ông nghiêng người, cố ý né tránh ánh mắt của bọn họ
“Lão Đồng à, chuyện của bọn nhỏ ấy mà, ông phải bình tĩnh, giữ gìn sức khỏe chứ” Sa Hạo Khang tự mình kéo một cái ghế, rồi ngồi xuống, gẩy gẩy điếu thuốc. Sa Nghị tới để thỉnh tội nên nào có dám ngồi, anh đành đứng nghiêm túc cạnh bố.
“Hừ, ông còn có mặt mũi nói chuyện nữa à, xem con trai ông làm ra chuyện gì kìa” Đồng Tĩnh Thừa tức giận nói
“Chú Đồng, cháu xin lỗi” Anh suy nghĩ rồi nói thêm một câu, “Nhưng cháu không hối hận” Sa Nghị đổ thêm dầu vào lửa
“Cậu….cậu….đấy ông xem, nó nói gì kìa” Ông Đồng nghe thấy Sa Nghị nói vậy bèn, “rầm”, đập bàn đứng lên.
“Được rồi, được rồi, chuyện cũng xảy ra rồi, trách bọn trẻ cũng không làm được gì, giờ nên nghĩ xem nên làm thế nào” Sa Hạo Khang đành ở cạnh giảng hòa.
Trong phòng im lặng một hồi lâu, “Giờ phải nghĩ cách giải quyết chứ nhỉ?” Người đặt ra câu hỏi chính là Sa Hạo Khang, ông đang họp thì nhận được điện thoại của Ngô Thiến, vợ ông nói rằng hai đứa trẻ đã về rồi, Sa Nghị lại còn ăn sạch Bối Bối. Sa Hạo Khang cảm thấy đây là chuyện nhỏ, hai đứa nhỏ vốn là một đôi, có điều vợ ông nói cần phải tới nhà bố mẹ Bối Bối thưa chuyện, dù sao mình cũng là người có lỗi, con gái nhà người ta còn nhỏ.
Sa Nghị gật đầu, Sa Hạo Khang nhìn con biểu dương, “Không tệ, rất có trách nhiệm”
“Sao ông có thể nói chuyện này chứ?” Nghe thấy Sa Hạo Khang nói vậy, ông Đồng nhảy dựng lên, “Mở miệng là nghĩ cách giải quyết? Sợ phải chịu trách nhiệm đúng không? Ông vứt thể diện của tôi đi đâu rồi hả?”
“Xem ông nói kìa, tôi không có ý đó, tôi cũng chỉ suy nghĩ cho Bối Bối thôi mà, sao tôi biết được thằng bé lại không biết chừng mực tới thế, vả lại, dù có phát sinh quan hệ thì đã sao? Ai dám mở miệng nói, tôi xử luôn!”
“Hừ, dù sao bây giờ bọn nó cũng không được phép gặp nhau nữa, Bối Bối sẽ dọn về nhà, một mình một phòng, chắc chắn không thể phát sinh chuyện gì nữa”
Sa Nghị vẫn luôn im lặng, anh định để chú Đồng mắng đã rồi chuyện này cứ thế trôi đi, bây giờ thấy ngay cả việc gặp mặt Bối Bối anh cũng không thể, vậy thì nguy rồi, muốn mở miệng phản đối thì lại bị bố ngăn lại.
“Lão Đồng, chuyện này không được đâu, ông không để bọn trẻ gặp nhau thì khác gì đòi mạng con trai tôi? Vả lại tính cách bọn nhỏ bây giờ chưa được ổn định, cách xa nhau một thời gian, tình cảm không còn nữa, lúc đấy tôi xem ông trách ai”
Thế là, cuộc trò chuyện kết thúc không mấy vui vẻ.
Về phía Bối Bối, ngồi trong phòng một mình, không hề phải chịu chút áp lực nào từ bên ngoài, cô muốn làm gì thì làm, cô lên mạng gửi ảnh chụp ở Maldives cho Đinh Đương, rồi lại đi chơi game, trêu chọc mèo con, vui dễ sợ.
“Bối Bối, thời gian này cậu không ở trong nước đã xảy ra chuyện lớn đấy, động đất ở Nhật Bản bị rò rỉ hạt nhân” Qua điện thoại, Đinh Đương nói với vẻ thần thần bí bí
“Nhật Bản? Liên quan gì tới mình”
“Nhật Bản không liên quan tới cậu, nhưng mà Nhật Bản chưa hoảng thì Trung Quốc đã luống cuống, nghe nói muối có thể phòng chống tia phóng xạ, muối ở các siêu thị lớn trong thành phố đều bị mua hết rồi, hôm nay mẹ mình ra ngoài xách 5 túi muối về, lại còn hưng phấn cả buổi chiều nữa chứ”
“Choáng, muối có thể ăn thay cơm sao?”
“À, theo như mình tìm hiểu, chống tia phóng xạ tốt nhất không phải là than chì sao, để không bị tia phóng xạ xâm nhập, mình khuyên cậu nên ăn ruột bút chì, tốt nhất là loại bút chì 2B Made in China, vừa mềm vừa rẻ…..già trẻ đều ăn được”
“Haha, Đinh Đương, cậu vui tính quá đấy” Bối Bối cười lăn lộn.
Ngượng ngùng. Đêm qua điên cuồng giằng co rất lâu, Bối Bối đã mê man rồi nhưng người nào đó vẫn chưa buông tha cho cô.
Bối Bối chịu không nổi, một lần, hai lần đã đủ tiêu hao hết sức lực của cô rồi, vậy mà họ lại liên tục làm nhiều lần, người cô mềm nhũn, đành tùy anh định đoạt.
Xế chiều hôm sau, hai người mới ngáp dài, tỉnh lại.
“Nghị Nghị, Nghị Nghị!” vừa dụi mắt, vừa mô hồ gọi
“Ừ?”
“Em đói…đói lắm….đói lắm ý” Cảm giác như có người bế mình lên, Bối Bối liền dựa vào lồng ngực người ấy.
Thấy trên cơ thể vốn trắng nõn nà không tì vết của bé con giờ khắp nơi toàn các vệt xanh xanh tím tím, các dấu hôn thì càng đếm không xuể, Sa Nghị thầm tự hào vừa đau lòng, lại vừa thỏa mãn…Anh thấy bản thân mình quá thô lỗ, nhưng có thế mới có thể đóng dấu và lưu lại mùi vị của mình trên cơ thể bé con được.
“Bé con, em có khó chịu chỗ nào không?”
Cô vòng tay qua cổ Sa Nghị, “Nơi đó hơi đau, khó chịu”
“Ở đâu nữa?”
“Cả người mềm nhũn, mệt quá đi, đều tại anh…”
“Trách anh, trách anh, đi ngâm mình là tốt lên thôi” Anh ôm Bối Bối vào phòng tắm, đợi mấy phút để nước nóng xả đầy bồn, sau đó mới chậm rãi đặt bảo bối vào. Thấy Bối Bối đã thả lỏng không cau mày nữa, Sa Nghị mới yên tâm quay lại phòng ngủ.
Trên giường một mảng hỗn độn, trong bầu không khí mùi vị ân ái vẫn chưa tản hết đi, một dấu vết đỏ tươi khiến Sa Nghị nở nụ cười thỏa man, anh vơ hết đống lộn xộn trên giường rồi ném xuống đất chờ dọn phòng tới thu dọn. Sau đó, anh lấy chiếc ga rải giường mới từ trong ngăn kéo ra, trải lên giường, rồi vào phòng tắm, bế bé con lên, nhẹ nhàng lau khô cơ thể cô.
Bối Bối còn tưởng rằng còn lâu mới phải về nhưng nghe Sa Nghị nói hôm nay đã là buổi tối thứ 2 rồi, ngày mai ở thêm một đêm nữa là phải về nhà, vì vậy cô thấy hơi buồn bực. Phong cảnh đẹp tuyệt vời như thế này vậy mà bọn họ lại phí mất một ngày lăn lộn trên giường, quá quá xa xỉ rồi. Sa Nghị gọi người mang cơm tới, ăn xong, anh lại muốn cô, anh ôm Bối Bối sáp lại gần cô, có điều lần này, đánh chết Bối Bối cũng không làm nữa.
Cô biết Sa Nghị khát vọng mình thế nào, nếu cô lại cho anh vậy ngày mai cũng chỉ có thể ở trên giường mà thôi. Bối Bối chợt nhớ tới một việc, cô leo lên ngực Sa Nghị, vắt chân qua hông anh, gắt gao nhéo lỗ tai anh.
“Tại sao anh lại có thứ đồ này?”
“Thứ gì, bé à, em ngồi như vậy anh nhịn không nổi đâu” Sa Nghị giả bộ, lại còn vươn tay ra sờ cái mông nhỏ của cô
“Hừ, thành thật khai báo mau, có phải anh đã sớm âm mưu rồi đúng không?” Cô vơ lấy cái gối bên cạnh, ấn lên mặt Sa Nghị.
“Em mưu sát chồng”
“Ở đâu ra, khai mau” Vừa nói Bối Bối vừa nâng mông lên, rồi lại ngồi phịch xuống
“Được được, anh nói, anh nói, là mẹ đưa cho anh”
“Ai cơ, mẹ em hả” Bối Bối lại dùng sức ngồi phịch xuống, “Ai hả, hả, anh nói mau? Mẹ nuôi? Mẹ nuôi đưa cho anh thứ này để làm gì?”
Né tránh khỏi bàn tay yêu tinh của Bối Bối, rồi anh nâng đầu lên, “Em nói để làm gì, bé à, anh không ngại nếu về sau em gọi mẹ anh là mẹ đâu”
Một đêm quấn quít của Bối Bối, tất cả trưởng bối đều biết, đúng là mất mặt, mất mặt quá, đều tại Sa Nghị, cô lại hung hăng nện cho anh mấy cái.
Chuyến nghỉ mát ở Maldives chỉ còn lại 1 ngày, Bối Bối di dạo quanh đảo một lần nữa, cô mua rất nhiều đồ mỹ nghệ linh tinh cùng vài quyển sách ảnh giới thiệu sản vật địa phương, bìa cuốn sách vẫn là loại cá mà lần trước khi lặn cô trông thấy, chuyện này khiến Bối Bối rất khấn khích. Cả buổi chiều, Bối Bối đều ngâm mình trong nước, cảm nhận nốt ngày cuối cùng tại Maldives
Lúc máy bay cất cánh rời khỏi Maldives, Bối Bối có chút buồn bã, giống như ở lâu một nơi thì dù sao cũng coi như nhà mình, đáng tiếc lại khôngphải, tâm trạng cô hơi khó chịu. Hòn đảo xanh biếc nhỏ bé dần biến mất khỏi tầm nhìn của cô qua cửa số máy bay, Bối Bối không nhịn được rơi nước mắt.
Sa Nghị không biết làm thế nào, cô bé này, sống tình cảm quá mà, anh vươn tay ôm cô, hôn lên tóc cô, im lặng dỗ dành cô.
“Hu hu, mất rồi”
“Sao mà mất, chúng ta chụp nhiều ảnh như vậy, khi nào về tới nhà rửa anh ra, dán khắp nhà, dán đầy tường luôn”
“Vẫn là mất, huhu”
“Bé à, sau này chỉ cần em muốn thì chúng ta sẽ tới được không?”
“Huhuu, mất rồi, lần đầu tiên của em, huhuuu”
“…” Cô bé này, anh không phải cũng là lần đầu tiên sao, Sa nghị im lặng nghĩ
Lúc về, không còn hăng hái như lúc đi nữa, dọc đường Bối Bối đều ngủ, khi chuyển máy bay, cô được Sa Nghị bế, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng trong lúc ngủ, anh có phần lo lắng, sao thế nhỉ, hay là cô bị bệnh rồi?
Vừa đến cửa sân bay thì Bối Bối đã bị Dương Tiểu Phàn ôm chầm lấy, bà kích động như thể mấy năm rồi không được gặp Bối Bối vậy. Ông Đồng cũng tới, phía sau còn có mẹ Sa Nghị, câu đầu tiên của mẹ Sa Nghị là, “Sao, đã được việc chưa?” Khuôn mặt Bối Bối đỏ ửng lên, cô vòng tay sang cấu Sa Nghị khiến anh đứng cạnh la oai oái.
Ông Đồng thấy động tác mờ ám của Bối Bối và Sa Nghị, rồi vô tình liếc thấy dấu hôn ở cổ con, khuôn mặt ông lập tức đen lại, ánh mắt ông nhìn Sa Nghị lạnh như băng, như phóng ra cả dao găm, ông kéo Bối Bối bước nhanh ra ngoài.
Bị ông Đồng đột nhiên kéo đi, suýt chút nữa thì Bối Bối ngã sấp xuống, “Á, ba, ba làm gì thế, ba kéo con đau quá”
Dương Tiểu Phàn thấy chồng mình không được bình thường, bà cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra nên đành xin lỗi và cười với Ngô Thiến, sau đó vội vàng đi theo
“Ba, ba đi chậm chút, chậm chút” Bối Bối không theo kịp bước chân của ba, dọc đường cô bị ba kéo đi xềnh xệch, cô còn quay đầu lại nhìn Sa Nghị với ánh mắt cầu cứu.
Sa Nghị đau lòng khi thấy Bối Bối kêu lên, anh nóng nảy, muốn đuổi theo, có điều lại bị Ngô Thiến ngăn lại.
“Đồ ngốc, giờ con đi theo để bị mắng hả, đi, về nhà” Ngô Thiến kéo Sa Nghị về phía bãi đậu xe.
“Con vẫn nên đi xem Bối Bối thì hơn, dọc đường cô ấy chưa ăn gì, sao chịu được cơn giận của chú Đồng”
“Con mà đi thì chú Đồng lại càng giận ấy, đi, về nhà đã, không sao đâu, con không tin mẹ hả, cùng lắm thì lát nữa bảo bố con tới nhà người ta cầu hôn là được chứ gì”
“Mẹ, mẹ nói gì thế, Bối Bối còn nhỏ mà”
“Ơ, nghe kìa nghe kìa, hóa ra con không muốn cưới con bé hả?”
“Không phải, ý con là…”
“Được rồi, được rồi, về nhà nói với bố con đi, ông ấy đang chờ đó”
Hiện giờ, trong lòng ông Đồng đang cực kỳ bất mãn, ông cảm thấy người nóng bừng, nóng tới nỗi từng sợi lông đều như chạm phải ớt, khi ông đồng ý cho Bối Bối và Sa Nghị một mình đi du lịch thì ông đã chuẩn bị tâm lý rồi. Thế nhưng giờ chuyện thực sự đã xảy ra, những chuyện khác chưa vội bàn, nhưng thằng bé Sa Nghị này căn bản không xứng với Bối Bối nhà ông, Bối Bối tuyệt vời biết bao, thành tích tốt, vóc dáng đẹp, lại còn lễ phép, hiểu chuyện, dựa vào cái gì mà lại phải gả cho thằng nhóc kia, nó còn lớn hơn con bé 8 tuổi nữa, không thể tha thứ được. Bối Bối bé như thế, Sa Nghị, tên nhóc chết tiệt, vậy mà, vậy mà nó….Aaaa, nói thế nào nhỉ..
Ông giận dữ nhốt Bối Bối vào phòng, tịch thu cả điện thoại, nhất định phải ngăn cản con bé và Sa Nghị gặp nhau. Ông suy nghĩ thêm, ông thấy vẫn nên để lại cho Bối Bối một cái laptop, nếu không bảo bối của ông ở trong đó quá đáng thương. Ông thở phì phò, ngồi trên ghế salon, rồi đứng lên đi đi lại lại, sau đó lại cáu kỉnh ngồi xuống, ông Đồng cảm thấy cực kỳ khó chịu, quên đi, hay là tới Cục, ông mà ở nhà thì lại mềm lòng thả Bối Bối ra mất.
Đồng Tĩnh Thừa ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, có người gõ cửa, bước vào là Sa Hạo Khang và Sa Nghị, bây giờ, Đồng Tĩnh Thừa cứ thấy Sa Nghị là lại tức, ông nghiêng người, cố ý né tránh ánh mắt của bọn họ
“Lão Đồng à, chuyện của bọn nhỏ ấy mà, ông phải bình tĩnh, giữ gìn sức khỏe chứ” Sa Hạo Khang tự mình kéo một cái ghế, rồi ngồi xuống, gẩy gẩy điếu thuốc. Sa Nghị tới để thỉnh tội nên nào có dám ngồi, anh đành đứng nghiêm túc cạnh bố.
“Hừ, ông còn có mặt mũi nói chuyện nữa à, xem con trai ông làm ra chuyện gì kìa” Đồng Tĩnh Thừa tức giận nói
“Chú Đồng, cháu xin lỗi” Anh suy nghĩ rồi nói thêm một câu, “Nhưng cháu không hối hận” Sa Nghị đổ thêm dầu vào lửa
“Cậu….cậu….đấy ông xem, nó nói gì kìa” Ông Đồng nghe thấy Sa Nghị nói vậy bèn, “rầm”, đập bàn đứng lên.
“Được rồi, được rồi, chuyện cũng xảy ra rồi, trách bọn trẻ cũng không làm được gì, giờ nên nghĩ xem nên làm thế nào” Sa Hạo Khang đành ở cạnh giảng hòa.
Trong phòng im lặng một hồi lâu, “Giờ phải nghĩ cách giải quyết chứ nhỉ?” Người đặt ra câu hỏi chính là Sa Hạo Khang, ông đang họp thì nhận được điện thoại của Ngô Thiến, vợ ông nói rằng hai đứa trẻ đã về rồi, Sa Nghị lại còn ăn sạch Bối Bối. Sa Hạo Khang cảm thấy đây là chuyện nhỏ, hai đứa nhỏ vốn là một đôi, có điều vợ ông nói cần phải tới nhà bố mẹ Bối Bối thưa chuyện, dù sao mình cũng là người có lỗi, con gái nhà người ta còn nhỏ.
Sa Nghị gật đầu, Sa Hạo Khang nhìn con biểu dương, “Không tệ, rất có trách nhiệm”
“Sao ông có thể nói chuyện này chứ?” Nghe thấy Sa Hạo Khang nói vậy, ông Đồng nhảy dựng lên, “Mở miệng là nghĩ cách giải quyết? Sợ phải chịu trách nhiệm đúng không? Ông vứt thể diện của tôi đi đâu rồi hả?”
“Xem ông nói kìa, tôi không có ý đó, tôi cũng chỉ suy nghĩ cho Bối Bối thôi mà, sao tôi biết được thằng bé lại không biết chừng mực tới thế, vả lại, dù có phát sinh quan hệ thì đã sao? Ai dám mở miệng nói, tôi xử luôn!”
“Hừ, dù sao bây giờ bọn nó cũng không được phép gặp nhau nữa, Bối Bối sẽ dọn về nhà, một mình một phòng, chắc chắn không thể phát sinh chuyện gì nữa”
Sa Nghị vẫn luôn im lặng, anh định để chú Đồng mắng đã rồi chuyện này cứ thế trôi đi, bây giờ thấy ngay cả việc gặp mặt Bối Bối anh cũng không thể, vậy thì nguy rồi, muốn mở miệng phản đối thì lại bị bố ngăn lại.
“Lão Đồng, chuyện này không được đâu, ông không để bọn trẻ gặp nhau thì khác gì đòi mạng con trai tôi? Vả lại tính cách bọn nhỏ bây giờ chưa được ổn định, cách xa nhau một thời gian, tình cảm không còn nữa, lúc đấy tôi xem ông trách ai”
Thế là, cuộc trò chuyện kết thúc không mấy vui vẻ.
Về phía Bối Bối, ngồi trong phòng một mình, không hề phải chịu chút áp lực nào từ bên ngoài, cô muốn làm gì thì làm, cô lên mạng gửi ảnh chụp ở Maldives cho Đinh Đương, rồi lại đi chơi game, trêu chọc mèo con, vui dễ sợ.
“Bối Bối, thời gian này cậu không ở trong nước đã xảy ra chuyện lớn đấy, động đất ở Nhật Bản bị rò rỉ hạt nhân” Qua điện thoại, Đinh Đương nói với vẻ thần thần bí bí
“Nhật Bản? Liên quan gì tới mình”
“Nhật Bản không liên quan tới cậu, nhưng mà Nhật Bản chưa hoảng thì Trung Quốc đã luống cuống, nghe nói muối có thể phòng chống tia phóng xạ, muối ở các siêu thị lớn trong thành phố đều bị mua hết rồi, hôm nay mẹ mình ra ngoài xách 5 túi muối về, lại còn hưng phấn cả buổi chiều nữa chứ”
“Choáng, muối có thể ăn thay cơm sao?”
“À, theo như mình tìm hiểu, chống tia phóng xạ tốt nhất không phải là than chì sao, để không bị tia phóng xạ xâm nhập, mình khuyên cậu nên ăn ruột bút chì, tốt nhất là loại bút chì 2B Made in China, vừa mềm vừa rẻ…..già trẻ đều ăn được”
“Haha, Đinh Đương, cậu vui tính quá đấy” Bối Bối cười lăn lộn.
Bình luận truyện