Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà
Chương 52: Hài hòa về hiểu lầm
"Giữa người cha chuẩn mực và Đường Tăng hẳn là có quan hệ sâu xa từ trước" ——BY Nguyễn Thần
Lần đầu tiên Nguyễn Thần không tình nguyện đi vào vườn trẻ, quả nhiên Vệ Sanh đã cười tủm tỉm chờ ở cửa rồi.
"Có bậc thang, cẩn thận một chút." Anh ta đưa tay định đỡ Nguyễn Thần, bị cô tránh được.
"Không có việc gì, ở nhà tôi cũng tự mình làm những việc này."
"Như vậy sao được, ba tháng cuối cùng phải cực kỳ chú ý an toàn."Vệ Sanh nhìn bụng của Nguyễn Thần, so với những phụ nữ có thai khác còn lớn hơn nhiều, khi bước đi cứ lung lay lung lay, làm anh ta nhìn cũng kinh hồn bạt vía.
Nguyễn Thần liếc mắt nhìn anh ta: "Anh chẳng phải đã nói chỉ còn mấy tháng nữa, lo lắng căng thẳng như thế tâm trạng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, giấc ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ trong bụng."
Vệ Sanh bị cô làm rối loạn đến choáng váng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Nói chung tôi chỉ muốn cô cẩn thận."
"Cô giáo Lương không ở đây, lớp của chị ấy anh đã quen rồi, vẫn là anh trông lớp như trước được không?"Nguyễn Thần cũng lười cùng anh ta thảo luận vấn đề nguy hiểm khi mang thai, nhìn Vệ Sanh cẩn thận để ý như vậy, không bằng mấy tháng này để cô nằm im trên giường dưỡng thai còn hơn.
Vệ Sanh gật đầu: "Tôi lên lớp đây, Tiểu Nguyễn có việc gì cứ bảo tôi."
"Ừ, tôi biết rồi."Nguyễn Thần ước gì khiến anh ta ở trong lớp bận đến mức chân không chạm đất, không rảnh để ý đến cô, nhưng xem ra là rất khó.
Các đồng nghiệp trong lớp đã quen với Vệ Sanh, vì thế cũng không có gì khó khăn, mọi chuyện đều đâu vào đấy.
Nguyễn Thần tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là người hướng dẫn anh ta, đi theo nhìn một cái, Vệ Sanh tuy rằng rắc rối, nhưng làm giáo viên lớp mầm* thức sự rất khá.
*Lớp mầm: lớp mẫu giáo bé
Nếu như bởi vì chuyện của cô mà bị ép rời khỏi vườn trẻ, thật đúng là tổn thất lớn, nhưng mà Vệ Sanh cũng không thể làm phiền người khác như vậy được?
Không có cô giáo Lương sai bảo anh ta, Vệ Sanh có nhiều thời gian rảnh rỗi, Nguyễn Thần cảm thấy mỗi ngày đều phải ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cô vừa mới thấy khát, trên bàn đã có một cốc sữa bò với độ ấm vừa phải.
Cô vừa mới toát mồ hôi, lập tức có người đưa đến một chiếc khăn ướt.
Cô có cảm giác thắt lưng khó chịu, lập tức thì có người nhét ngay một chiếc gối mềm xuống dưới ghế.
Cô có cảm giác bụng dưới đau quặn, đi vào toilet, không biết từ lúc nào ở cửa toilet đã có mấy tấm thảm chống trơn trượt.
Vệ Sanh hành động quá rõ ràng, Nguyễn Thần lại không muốn làm to chuyện, đáng tiếc rất khó có thời gian ở cùng một chỗ.
Thật vất vả ngày hôm nay tan tầm, Vệ Sanh dọn dẹp phòng học khá muộn, Nguyễn Thần quyết định ngồi ở trong phòng làm việc chờ anh ta.
Các thầy cô giáo khác đều về cả rồi, vườn trẻ bỗng nhiên yên tĩnh không còn tiếng trẻ con nô đùa náo nhiệt, có cảm giác vắng lặng, khiến Nguyễn Thần không quen.
Cô chưa từng ở lại vườn trẻ vào lúc muộn như thế này, Nguyễn Thần thích ở đây, cũng bởi vì ở vườn trẻ có thể gặp những đứa nhỏ dễ thương, cũng rất náo nhiệt, mà không giống như trước đây yên tĩnh mà lạnh lùng.
Nguyễn Thần đã lâu không nhớ đến cuộc sống trước hôn nhân, từ khi có Triệu Thiên Cảnh, cô mới tìm lại được cảm giác về nhà. Có Ngô Vận và Triệu Thanh ở đó, thỉnh thoảng chăm sóc cuộc sống của họ, nhưng sẽ cố gắng không quấy rối thế giới của hai người.
Nguyễn Thầntrong lòng rất cảm kích, cũng có cảm động.
Trước đây cô rất muốn có con, kỳ thực cũng là mong muốn mau chóng có một gia đình, có tiếng vui cười, tưng bừng náo nhiệt, không cần một mình ngồi trong phòng gặm nhấm cô đơn.
Nguyễn Thần vẫn không muốn thừa nhận, thực tế thứ cô không thích không phải là sự yên lặng trong gia đình, mà là sự lạnh lẽo và cô đơn...
Cô cười lắc đầu, quả nhiên vừa mới rời khỏiTriệu Thiên Cảnh một lúc, ở một mình trong phòng làm việc là lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nguyễn Thần quay đầu lại, đã thấy Vệ Sanh yên lặng đứng ở cửa, ánh mắt dịu dàng rơi trên người cô.
Nguyễn Thần bị cái ánh nhìn dịu dàng quyến luyến này khiến cho nổi da gà, nụ cười trên mặt như đông cứng cả lại.
"Sao thầy Vệ không lên tiếng?"
"Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì, tôi không làm phiền cô chứ."Vệ Sanh đi tới ngồi ở bên cạnh cô, ý cười bên môi ngày càng dịu dàng hơn.
"Tôi nghĩ cô sợ, sẽ không thân thiết với tôi, không nghĩ tới việc cô ở lại phòng làm việc cố ý chờ tôi."
Vệ Sanh đã nói thẳng, Nguyễn Thần cũng lười vòng vo.
"Anh làm vậy tuy rằng có ý tốt... Nhưng lại mang đến cho tôi không ít rắc rối."
"Xin lỗi, "Vệ Sanh cúi đầu, đưa tay che trán, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Tôi không cố ý, chỉ là nhịn không được."
Nguyễn Thần đột nhiên nhớ chuyện Tiểu Quế đi hỏi thăm được, anh ta mắc chứng "ham muốn phụ nữ có thai"... Cho nên không kiềm chế được bản thân mình...
Cô vô cùng sợ hãi, bắt đầu hối hận khi bảoTriệu Thiên Cảnh đến đón muộn một chút.
Có anh ở bên ngoài, Nguyễn Thần tốt xấu gì cũng sẽ an tâm hơn.
"Tiểu Nguyễn hẳn là đã nghe nói chuyện của tôi ở vườn trẻ kia, bằng không trong khoảng thời gian này cũng sẽ không tự động tránh né tôi."Vệ Sanh cười khổ, khe khẽ thở dài.
"Trong chỗ làm cũ cũng có một phụ nữ trẻ có thai, lớn hơn Tiểu Nguyễn hai tuổi. Cô ấy và cô không giống nhau, chồng kinh doanh ở nước ngoài, rất ít khi trở về, đối với cô ấy không yên tâm, liền tìm một người chăm sóc cô ấy."
"Vì vậy mà anh bắt đầu giúp cô ấy?"Lời của Vệ Sanh nói so với Tiểu Quế có chút không khớp, Nguyễn Thần bán tín bán nghi, có lẽ nên nghe cẩn thận hơn.
"Nhấc tay chi lao, phụ nữ có thai rất vất vả, tôi chẳng qua chỉ muốn xem thế nào."Vệ Sanh nhíu nhíu mày, giống như nhớ tới chuyện không vui: "Thế nhưng chồng cô ấy hiểu lầm, cho rằng giữa tôi và cô ấy có quan hệ, còn nghĩ đứa trẻ trong bụng không phải của anh ta, huyên náo đến mức cả vườn trẻ đều biết, cuối cùng để dẹp yên chuyện này, không thể làm khác hơn là sa thải một người."
Nguyễn Thần đã hiểu rõ, Vệ Sanh để bảo toàn mặt mũi cho người phụ nữ có thai kia, tự giác ra đi: "Nếu biết hành động của anh sẽ làm cho người khác hiểu lầm, vì sao còn đối tối với tôi như vậy?"
"Cô cũng hiểu được là tôi có ý đồ, nên mới có thể tốt với cô như thế?"Vệ Sanh thực sự nghĩ chính mình làm việc rất có chừng mực, cũng không làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm.
Nguyễn Thần vừa nhìn chỉ biết anh ta không có tâm làm chuyện xấu, đáng tiếc từ đầu đến cuối đều không hiểu rõ.
"Được rồi, anh là xuất phát từ ý tốt, tôi hiểu rồi." Cuộc nói chuyện nên kết thúc, Vệ Sanh so với trong tưởng tượng của Nguyễn Thần còn cố chấp hơn.
Làm chuyện tốt là đúng, thế nhưng cũng phải nhìn tình huống nhìn đối tượng, quan tâm chăm soc một người phụ nữ có thai, nói không có ý đồ gì thì không ai tin được.
"Tôi có một người chồng rất tốt, thầy Vệ không cần lo lắng tôi sẽ như cô gái kia không có ai chăm sóc." Nguyễn Thần đứng lên, chắc là ngồi lâu quá, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vệ Sanh vội vàng đưa tay đỡ cô, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra: "Tiểu Thần?"
Triệu Thiên Cảnhđợi ở bên ngoài hơn mười phút, không thấy Nguyễn Thần đi ra, trong lòng không khỏi lo lắng, quyết định vào vườn trẻ.
Ai biết đi một đường không thấy được người, vừa mở cửa phòng làm việc, không nghĩ tới việc thấy một màn hai người ôm nhau.
Nguyễn Thần thở dài, quả nhiên gặp gỡ Vệ Sanh không có chuyện gì tốt.
Cô đứng vững, đưa tay đẩyVệ Sanh ra, nhỏ giọng nói cảm ơn, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Thiên Cảnh.
Vệ Sanh sợ Triệu Thiên Cảnh hiểu lầm, đang muốn mở miệng giải thích, lại bị Nguyễn Thần hung hăng trừng mắt nên cúi đầu yên lặng.
"Chúng ta về nhà đi," Nguyễn Thần kéo cánh tay Triệu Thiên Cảnh, thấy sắc mặt anh tái xanh, không vui vẻ gì nhìn về phía Vệ Sanh, cố sức kéo kéo anh.
Dọc đường đi Triệu Thiên Cảnh nghiêm mặt không nói một tiếng nào, cứ thế không một phản ứng với Nguyễn Thần.
Thế nhưng khi lên thang máy Nguyễn Thần giả vờ hơi nghiêng người một cái, anh lập tức khẩn trương đỡ cô lên lầu.
Nguyễn Thần len lén chớp mắt, vẫn còn lo lắng cho cô, chắc sự việc không đến mức không giải quyết được.
"Nói đi, hai người một mình ở phòng làm việc làm gì?"Triệu Thiên Cảnh sau khi đỡ cô ngồi xuống sô pha, tháo cà- vạt, hung dữ hỏi: "Cô nam quả nữ, hơn mười phút còn không đi ra, có chuyện gì bí mật mà phải lén lút nói chuyện?"
Nguyễn Thần cười lấy lòng, tựa lên bờ vai anh: "Cô giáo Lương không ở đây, em cùng anh ta thảo luận một chút về giáo án và tình hình buổi học hôm nay."
"Chỉ có thế thôi?"Triệu Thiên Cảnhtrong bụng đầy một cơn tức, một màn vừa rồi dù nhìn thế nào cũng thấy ái muội, thế nhưng Nguyễn Thầnlà người như thế nào anh biết rõ, chỉ là không nhịn được mà tức giận.
Vợ anh lại có thể để thằng khác ôm ấp sao?
Nếu như vừa rồi không phải là Nguyễn Thần lôi anh đi, Triệu Thiên Cảnh hận không thể chặt luôn cánh tay ôm Nguyễn Thần cảu Vệ Sanh!
"Có, đương nhiên là có chuyện khác nữa." Nhìn anh thực sự phát hỏa, Nguyễn Thần không dám giấu diếm, một năm một mười nói rõ với Triệu Thiên Cảnh: "Cô giáo Lương không ở đây, anh ta làm như vậy, rất quá đáng, em cảnh cáo anh ta vài câu."
"Sau đó thì, anh không vui rồi ôm em?"Triệu Thiên Cảnh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, giọng nói chua chua.
"Không phải, là em ngồi lâu, đứng dậy lại nhanh quá thiếu chút nữa ngã sấp xuống, anh ta đỡ em."Nguyễn Thần khoa tay múa chân, ngón tay xoa nhẹ mi tâm anh: "Anh ta sợ làm bị thương đến bụng em, chỉ có thể nâng cánh tay em lên, từ cửa nhìn vào mới giống như đang ôm nhau."
Nguyễn Thần lần đầu tiên phát hiện Triệu Thiên Cảnh tính cách giống trẻ con như thế, giải thích một hồi lâu cùng với an ủi dỗ dành liền nguôi giận.
Mi tâm anh nhíu lại đến mức gần thành đường thẳng, bày ra một bộ dạng"Em mà không nói rõ thì hôm nay không xong đâu", liền không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giải thích.
"Anh ta nhắc tới nguyên nhân anh ta rời khỏi vườn trẻ trước đây, có lẽ là ý tốt, nhưng bị người ta hiểu lầm."
"Nên mục tiêu của anh ta thay đổi, biến thành em hả?"Triệu Thiên Cảnh không đợi cô nói xong, nghiêm mặt hỏi một câu.
Nguyễn Thần càng nghĩ càng thấy mình có tội: "Đều không phải, anh ta thường để ý đến phụ nữ có thai là vì... Nói chung em khiến anh ta đừng làm như vậy nữa, anh ta nghe cũng hiểu được."
Hẳn là nghe hiểu được sao...
Kỳ thực Nguyễn Thần cũng không xác định, Vệ Sanh còn chưa tỏ rõ thái độ, thì Triệu Thiên Cảnh đã xông vào.
Cô bỗng nhiên nhức đầu, cái gì cùng cái gì chứ, Vệ Sanh một lòng tốt với người ta là được rồi sao còn phải làm phiền người khác nữa!
"Tóm lại là em và anh ta không có chuyện gì, không có khả năng có chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện gì! Em xin thề, em cam đoan, em..."
Nguyễn Thần cạn từ, lắp bắp không biết nói thế nào.
Sắc mặt của Triệu Thiên Cảnh cuối cùng cũng tươi tỉnh lên, bàn tay giơ lên xoa khuôn mặt của cô: "Sau này không được cùng anh ta một mình nói chuyện, người khác sẽ hiểu lầm, anh cũng thế!"
Nguyễn Thần lập tức gật đầu, vô điều kiện tán thành. Nói chuyện hai lần cũng không có kết quả, cô đối vớiVệ Sanh đã không ôm hy vọng gì nữa rồi.
"Sau này cẩn thận một chút, nếu như em ngã ở vườn trẻ, cục cưng làm sao bây giờ?"
Nguyễn Thần mang vẻ mặt đau khổ gật đầu, cô vội vã đứng dậy bỏ đi, không muốn cùng vớiVệ Sanh dong dài, không nghĩ tới vừa đúng lúc khiến Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy cảnh như vậy.
"Sau này có khó chịu ở đâu phải sớm nói cho anh biết, mệt thì để người khác làm, ngồi lâu thì phải từ từ đứng lên, đừng có gấp."
Nguyễn Thần tiếp tục gật đầu, hiện tại làm cho Triệu Thiên Cảnh nguôi giận, muốn cô ký kết một hiệp định không bình đẳng thì cô cũng chỉ có thể tuân theo.
"Sau này nếu có đàn ông động chân động tay với em, em phải lập tức tát cho anh ta ta một cái hoặc đá cho anh ta một cú."
Mắt Nguyễn Thần giật giật, quá bạo lực rồi...
"Sau này không được kén ăn nữa, đừng có ăn mấy đồ dầu mỡ, đừng tưởng rằng em lén ăn lúc nào anh cũng không biết!"
Nguyễn Thần che mặt, tháng trước cô thèm ăn, thừa dịp Triệu Thiên Cảnh không chú ý liền mua một cái bánh quẩy... Anh không cần nhớ lâu như vậy a!
Hơn nữa quá xa rồi, lạc đề rồi đấy!
Nguyễn Thần lần đầu tiên phát hiện, hóa raTriệu Thiên Cảnh rất có tố chất làm Đường Tăng, từ sự kiện "Ôm"Vệ Sanh mà trắng trợn phát huy, dám bắt cô phải đáp ứng bao nhiêu điều kiện.
Tuy rằng đều là vì tốt cho cô, thế nhưng lải nhải đến nửa đêm, vào đúng lúc Nguyễn Thần buồn ngủ nên không khỏi buồn bực.
Triệu Thiên Cảnh so với niệm kinh còn lợi hại hơn, rõ ràng trước đây là một nhân tài IT trầm mặc ít lời, sao bây giờ lại biến thành đại thúc Đường Tăng dong dài thế kia?
Lần đầu tiên Nguyễn Thần không tình nguyện đi vào vườn trẻ, quả nhiên Vệ Sanh đã cười tủm tỉm chờ ở cửa rồi.
"Có bậc thang, cẩn thận một chút." Anh ta đưa tay định đỡ Nguyễn Thần, bị cô tránh được.
"Không có việc gì, ở nhà tôi cũng tự mình làm những việc này."
"Như vậy sao được, ba tháng cuối cùng phải cực kỳ chú ý an toàn."Vệ Sanh nhìn bụng của Nguyễn Thần, so với những phụ nữ có thai khác còn lớn hơn nhiều, khi bước đi cứ lung lay lung lay, làm anh ta nhìn cũng kinh hồn bạt vía.
Nguyễn Thần liếc mắt nhìn anh ta: "Anh chẳng phải đã nói chỉ còn mấy tháng nữa, lo lắng căng thẳng như thế tâm trạng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, giấc ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ trong bụng."
Vệ Sanh bị cô làm rối loạn đến choáng váng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Nói chung tôi chỉ muốn cô cẩn thận."
"Cô giáo Lương không ở đây, lớp của chị ấy anh đã quen rồi, vẫn là anh trông lớp như trước được không?"Nguyễn Thần cũng lười cùng anh ta thảo luận vấn đề nguy hiểm khi mang thai, nhìn Vệ Sanh cẩn thận để ý như vậy, không bằng mấy tháng này để cô nằm im trên giường dưỡng thai còn hơn.
Vệ Sanh gật đầu: "Tôi lên lớp đây, Tiểu Nguyễn có việc gì cứ bảo tôi."
"Ừ, tôi biết rồi."Nguyễn Thần ước gì khiến anh ta ở trong lớp bận đến mức chân không chạm đất, không rảnh để ý đến cô, nhưng xem ra là rất khó.
Các đồng nghiệp trong lớp đã quen với Vệ Sanh, vì thế cũng không có gì khó khăn, mọi chuyện đều đâu vào đấy.
Nguyễn Thần tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là người hướng dẫn anh ta, đi theo nhìn một cái, Vệ Sanh tuy rằng rắc rối, nhưng làm giáo viên lớp mầm* thức sự rất khá.
*Lớp mầm: lớp mẫu giáo bé
Nếu như bởi vì chuyện của cô mà bị ép rời khỏi vườn trẻ, thật đúng là tổn thất lớn, nhưng mà Vệ Sanh cũng không thể làm phiền người khác như vậy được?
Không có cô giáo Lương sai bảo anh ta, Vệ Sanh có nhiều thời gian rảnh rỗi, Nguyễn Thần cảm thấy mỗi ngày đều phải ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cô vừa mới thấy khát, trên bàn đã có một cốc sữa bò với độ ấm vừa phải.
Cô vừa mới toát mồ hôi, lập tức có người đưa đến một chiếc khăn ướt.
Cô có cảm giác thắt lưng khó chịu, lập tức thì có người nhét ngay một chiếc gối mềm xuống dưới ghế.
Cô có cảm giác bụng dưới đau quặn, đi vào toilet, không biết từ lúc nào ở cửa toilet đã có mấy tấm thảm chống trơn trượt.
Vệ Sanh hành động quá rõ ràng, Nguyễn Thần lại không muốn làm to chuyện, đáng tiếc rất khó có thời gian ở cùng một chỗ.
Thật vất vả ngày hôm nay tan tầm, Vệ Sanh dọn dẹp phòng học khá muộn, Nguyễn Thần quyết định ngồi ở trong phòng làm việc chờ anh ta.
Các thầy cô giáo khác đều về cả rồi, vườn trẻ bỗng nhiên yên tĩnh không còn tiếng trẻ con nô đùa náo nhiệt, có cảm giác vắng lặng, khiến Nguyễn Thần không quen.
Cô chưa từng ở lại vườn trẻ vào lúc muộn như thế này, Nguyễn Thần thích ở đây, cũng bởi vì ở vườn trẻ có thể gặp những đứa nhỏ dễ thương, cũng rất náo nhiệt, mà không giống như trước đây yên tĩnh mà lạnh lùng.
Nguyễn Thần đã lâu không nhớ đến cuộc sống trước hôn nhân, từ khi có Triệu Thiên Cảnh, cô mới tìm lại được cảm giác về nhà. Có Ngô Vận và Triệu Thanh ở đó, thỉnh thoảng chăm sóc cuộc sống của họ, nhưng sẽ cố gắng không quấy rối thế giới của hai người.
Nguyễn Thầntrong lòng rất cảm kích, cũng có cảm động.
Trước đây cô rất muốn có con, kỳ thực cũng là mong muốn mau chóng có một gia đình, có tiếng vui cười, tưng bừng náo nhiệt, không cần một mình ngồi trong phòng gặm nhấm cô đơn.
Nguyễn Thần vẫn không muốn thừa nhận, thực tế thứ cô không thích không phải là sự yên lặng trong gia đình, mà là sự lạnh lẽo và cô đơn...
Cô cười lắc đầu, quả nhiên vừa mới rời khỏiTriệu Thiên Cảnh một lúc, ở một mình trong phòng làm việc là lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nguyễn Thần quay đầu lại, đã thấy Vệ Sanh yên lặng đứng ở cửa, ánh mắt dịu dàng rơi trên người cô.
Nguyễn Thần bị cái ánh nhìn dịu dàng quyến luyến này khiến cho nổi da gà, nụ cười trên mặt như đông cứng cả lại.
"Sao thầy Vệ không lên tiếng?"
"Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì, tôi không làm phiền cô chứ."Vệ Sanh đi tới ngồi ở bên cạnh cô, ý cười bên môi ngày càng dịu dàng hơn.
"Tôi nghĩ cô sợ, sẽ không thân thiết với tôi, không nghĩ tới việc cô ở lại phòng làm việc cố ý chờ tôi."
Vệ Sanh đã nói thẳng, Nguyễn Thần cũng lười vòng vo.
"Anh làm vậy tuy rằng có ý tốt... Nhưng lại mang đến cho tôi không ít rắc rối."
"Xin lỗi, "Vệ Sanh cúi đầu, đưa tay che trán, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Tôi không cố ý, chỉ là nhịn không được."
Nguyễn Thần đột nhiên nhớ chuyện Tiểu Quế đi hỏi thăm được, anh ta mắc chứng "ham muốn phụ nữ có thai"... Cho nên không kiềm chế được bản thân mình...
Cô vô cùng sợ hãi, bắt đầu hối hận khi bảoTriệu Thiên Cảnh đến đón muộn một chút.
Có anh ở bên ngoài, Nguyễn Thần tốt xấu gì cũng sẽ an tâm hơn.
"Tiểu Nguyễn hẳn là đã nghe nói chuyện của tôi ở vườn trẻ kia, bằng không trong khoảng thời gian này cũng sẽ không tự động tránh né tôi."Vệ Sanh cười khổ, khe khẽ thở dài.
"Trong chỗ làm cũ cũng có một phụ nữ trẻ có thai, lớn hơn Tiểu Nguyễn hai tuổi. Cô ấy và cô không giống nhau, chồng kinh doanh ở nước ngoài, rất ít khi trở về, đối với cô ấy không yên tâm, liền tìm một người chăm sóc cô ấy."
"Vì vậy mà anh bắt đầu giúp cô ấy?"Lời của Vệ Sanh nói so với Tiểu Quế có chút không khớp, Nguyễn Thần bán tín bán nghi, có lẽ nên nghe cẩn thận hơn.
"Nhấc tay chi lao, phụ nữ có thai rất vất vả, tôi chẳng qua chỉ muốn xem thế nào."Vệ Sanh nhíu nhíu mày, giống như nhớ tới chuyện không vui: "Thế nhưng chồng cô ấy hiểu lầm, cho rằng giữa tôi và cô ấy có quan hệ, còn nghĩ đứa trẻ trong bụng không phải của anh ta, huyên náo đến mức cả vườn trẻ đều biết, cuối cùng để dẹp yên chuyện này, không thể làm khác hơn là sa thải một người."
Nguyễn Thần đã hiểu rõ, Vệ Sanh để bảo toàn mặt mũi cho người phụ nữ có thai kia, tự giác ra đi: "Nếu biết hành động của anh sẽ làm cho người khác hiểu lầm, vì sao còn đối tối với tôi như vậy?"
"Cô cũng hiểu được là tôi có ý đồ, nên mới có thể tốt với cô như thế?"Vệ Sanh thực sự nghĩ chính mình làm việc rất có chừng mực, cũng không làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm.
Nguyễn Thần vừa nhìn chỉ biết anh ta không có tâm làm chuyện xấu, đáng tiếc từ đầu đến cuối đều không hiểu rõ.
"Được rồi, anh là xuất phát từ ý tốt, tôi hiểu rồi." Cuộc nói chuyện nên kết thúc, Vệ Sanh so với trong tưởng tượng của Nguyễn Thần còn cố chấp hơn.
Làm chuyện tốt là đúng, thế nhưng cũng phải nhìn tình huống nhìn đối tượng, quan tâm chăm soc một người phụ nữ có thai, nói không có ý đồ gì thì không ai tin được.
"Tôi có một người chồng rất tốt, thầy Vệ không cần lo lắng tôi sẽ như cô gái kia không có ai chăm sóc." Nguyễn Thần đứng lên, chắc là ngồi lâu quá, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vệ Sanh vội vàng đưa tay đỡ cô, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra: "Tiểu Thần?"
Triệu Thiên Cảnhđợi ở bên ngoài hơn mười phút, không thấy Nguyễn Thần đi ra, trong lòng không khỏi lo lắng, quyết định vào vườn trẻ.
Ai biết đi một đường không thấy được người, vừa mở cửa phòng làm việc, không nghĩ tới việc thấy một màn hai người ôm nhau.
Nguyễn Thần thở dài, quả nhiên gặp gỡ Vệ Sanh không có chuyện gì tốt.
Cô đứng vững, đưa tay đẩyVệ Sanh ra, nhỏ giọng nói cảm ơn, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Thiên Cảnh.
Vệ Sanh sợ Triệu Thiên Cảnh hiểu lầm, đang muốn mở miệng giải thích, lại bị Nguyễn Thần hung hăng trừng mắt nên cúi đầu yên lặng.
"Chúng ta về nhà đi," Nguyễn Thần kéo cánh tay Triệu Thiên Cảnh, thấy sắc mặt anh tái xanh, không vui vẻ gì nhìn về phía Vệ Sanh, cố sức kéo kéo anh.
Dọc đường đi Triệu Thiên Cảnh nghiêm mặt không nói một tiếng nào, cứ thế không một phản ứng với Nguyễn Thần.
Thế nhưng khi lên thang máy Nguyễn Thần giả vờ hơi nghiêng người một cái, anh lập tức khẩn trương đỡ cô lên lầu.
Nguyễn Thần len lén chớp mắt, vẫn còn lo lắng cho cô, chắc sự việc không đến mức không giải quyết được.
"Nói đi, hai người một mình ở phòng làm việc làm gì?"Triệu Thiên Cảnh sau khi đỡ cô ngồi xuống sô pha, tháo cà- vạt, hung dữ hỏi: "Cô nam quả nữ, hơn mười phút còn không đi ra, có chuyện gì bí mật mà phải lén lút nói chuyện?"
Nguyễn Thần cười lấy lòng, tựa lên bờ vai anh: "Cô giáo Lương không ở đây, em cùng anh ta thảo luận một chút về giáo án và tình hình buổi học hôm nay."
"Chỉ có thế thôi?"Triệu Thiên Cảnhtrong bụng đầy một cơn tức, một màn vừa rồi dù nhìn thế nào cũng thấy ái muội, thế nhưng Nguyễn Thầnlà người như thế nào anh biết rõ, chỉ là không nhịn được mà tức giận.
Vợ anh lại có thể để thằng khác ôm ấp sao?
Nếu như vừa rồi không phải là Nguyễn Thần lôi anh đi, Triệu Thiên Cảnh hận không thể chặt luôn cánh tay ôm Nguyễn Thần cảu Vệ Sanh!
"Có, đương nhiên là có chuyện khác nữa." Nhìn anh thực sự phát hỏa, Nguyễn Thần không dám giấu diếm, một năm một mười nói rõ với Triệu Thiên Cảnh: "Cô giáo Lương không ở đây, anh ta làm như vậy, rất quá đáng, em cảnh cáo anh ta vài câu."
"Sau đó thì, anh không vui rồi ôm em?"Triệu Thiên Cảnh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, giọng nói chua chua.
"Không phải, là em ngồi lâu, đứng dậy lại nhanh quá thiếu chút nữa ngã sấp xuống, anh ta đỡ em."Nguyễn Thần khoa tay múa chân, ngón tay xoa nhẹ mi tâm anh: "Anh ta sợ làm bị thương đến bụng em, chỉ có thể nâng cánh tay em lên, từ cửa nhìn vào mới giống như đang ôm nhau."
Nguyễn Thần lần đầu tiên phát hiện Triệu Thiên Cảnh tính cách giống trẻ con như thế, giải thích một hồi lâu cùng với an ủi dỗ dành liền nguôi giận.
Mi tâm anh nhíu lại đến mức gần thành đường thẳng, bày ra một bộ dạng"Em mà không nói rõ thì hôm nay không xong đâu", liền không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giải thích.
"Anh ta nhắc tới nguyên nhân anh ta rời khỏi vườn trẻ trước đây, có lẽ là ý tốt, nhưng bị người ta hiểu lầm."
"Nên mục tiêu của anh ta thay đổi, biến thành em hả?"Triệu Thiên Cảnh không đợi cô nói xong, nghiêm mặt hỏi một câu.
Nguyễn Thần càng nghĩ càng thấy mình có tội: "Đều không phải, anh ta thường để ý đến phụ nữ có thai là vì... Nói chung em khiến anh ta đừng làm như vậy nữa, anh ta nghe cũng hiểu được."
Hẳn là nghe hiểu được sao...
Kỳ thực Nguyễn Thần cũng không xác định, Vệ Sanh còn chưa tỏ rõ thái độ, thì Triệu Thiên Cảnh đã xông vào.
Cô bỗng nhiên nhức đầu, cái gì cùng cái gì chứ, Vệ Sanh một lòng tốt với người ta là được rồi sao còn phải làm phiền người khác nữa!
"Tóm lại là em và anh ta không có chuyện gì, không có khả năng có chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện gì! Em xin thề, em cam đoan, em..."
Nguyễn Thần cạn từ, lắp bắp không biết nói thế nào.
Sắc mặt của Triệu Thiên Cảnh cuối cùng cũng tươi tỉnh lên, bàn tay giơ lên xoa khuôn mặt của cô: "Sau này không được cùng anh ta một mình nói chuyện, người khác sẽ hiểu lầm, anh cũng thế!"
Nguyễn Thần lập tức gật đầu, vô điều kiện tán thành. Nói chuyện hai lần cũng không có kết quả, cô đối vớiVệ Sanh đã không ôm hy vọng gì nữa rồi.
"Sau này cẩn thận một chút, nếu như em ngã ở vườn trẻ, cục cưng làm sao bây giờ?"
Nguyễn Thần mang vẻ mặt đau khổ gật đầu, cô vội vã đứng dậy bỏ đi, không muốn cùng vớiVệ Sanh dong dài, không nghĩ tới vừa đúng lúc khiến Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy cảnh như vậy.
"Sau này có khó chịu ở đâu phải sớm nói cho anh biết, mệt thì để người khác làm, ngồi lâu thì phải từ từ đứng lên, đừng có gấp."
Nguyễn Thần tiếp tục gật đầu, hiện tại làm cho Triệu Thiên Cảnh nguôi giận, muốn cô ký kết một hiệp định không bình đẳng thì cô cũng chỉ có thể tuân theo.
"Sau này nếu có đàn ông động chân động tay với em, em phải lập tức tát cho anh ta ta một cái hoặc đá cho anh ta một cú."
Mắt Nguyễn Thần giật giật, quá bạo lực rồi...
"Sau này không được kén ăn nữa, đừng có ăn mấy đồ dầu mỡ, đừng tưởng rằng em lén ăn lúc nào anh cũng không biết!"
Nguyễn Thần che mặt, tháng trước cô thèm ăn, thừa dịp Triệu Thiên Cảnh không chú ý liền mua một cái bánh quẩy... Anh không cần nhớ lâu như vậy a!
Hơn nữa quá xa rồi, lạc đề rồi đấy!
Nguyễn Thần lần đầu tiên phát hiện, hóa raTriệu Thiên Cảnh rất có tố chất làm Đường Tăng, từ sự kiện "Ôm"Vệ Sanh mà trắng trợn phát huy, dám bắt cô phải đáp ứng bao nhiêu điều kiện.
Tuy rằng đều là vì tốt cho cô, thế nhưng lải nhải đến nửa đêm, vào đúng lúc Nguyễn Thần buồn ngủ nên không khỏi buồn bực.
Triệu Thiên Cảnh so với niệm kinh còn lợi hại hơn, rõ ràng trước đây là một nhân tài IT trầm mặc ít lời, sao bây giờ lại biến thành đại thúc Đường Tăng dong dài thế kia?
Bình luận truyện