Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!
Chương 11: Lão đại
"Lý do?" Nguyện Thần khiêu mi, sắc mặt lạnh lùng giọng trầm trầm.
"Chỉ một tấm thôi." Người đàn ông cười đầy thiện ý, càng tăng thêm vẻ đẹp hoà nhã thanh cao của anh ta.
Lẽ ra từ thanh cao này không nên gắn ghép lên người đàn ông nhưng chết tiệt là càng nhìn càng thêm cảnh đẹp ý vui. Quả là người đàn ông tao nhã chuẩn mực, chẳng qua nhìn anh ta có chút quen mắt.
Nguyệt Thần như cũ đạm bạc, hất càm về phía trước, ý quá rõ ràng. Giữa quảng trường anh ta không tìm lấy được người nào hay sao mà cứ cố chấp nhất định là cô.
"Aii, cô bé thật là. Tôi muốn chụp vài tấm mang về cho em gái xem. Vì lý do sức khoẻ, con bé không thể đi với tôi." Người đàn ông thành khẩn nói. Về phần vì sao anh ta lại tiến về phía cô nhờ vả, ngay cả chính anh ta cũng không biết. Hoặc là, do khí chất quá thân quen làm anh ta muốn thân thiết.
"Vậy sao?" Nguyệt Thần giương môi cười một tiếng mang hàm ý sâu xa.
Tay tự nhiên cầm lấy máy ảnh, tuỳ tiện chụp giúp anh ta vài tấm liền bỏ đi. Nhã hứng vẽ của cô hôm nay khi nhìn thấy anh ta đã mất sạch rồi.
Người đàn ông dõi theo bóng cô hơi cười, đã khi nào anh bị người ta chán ghét như vậy đâu. Nhiều người yêu thích anh vì dáng vẻ khí thái chẳng khác người Anh, nhưng cô gái này chỉ có bình tĩnh hững hờ.
Aii, anh mà cũng có ngày bị xa lánh đấy.
- * -
Trên con đường lớn xảy ra cuộc ẩu đả đạn súng, nhiều người tranh nhau bỏ chạy do va chạm khá mạnh vô tình làm rơi tranh của cô.
Nhặt xong lúc ngước đầu dậy thì đám người kia đã đến gần nên cuộc nói chuyện trong lúc giao tranh của họ cũng bị cô nghe được.
"Tôn lão đại có vẻ không biết dạy chó, để nó đi lung tung cắn người."
"Phi! Ta khinh, "Mặc" cũng có hơn gì, ngấm ngầm hạ thủ..tiểu nhân bỉ ổi."
"Haha, ai mà chẳng biết cách làm việc của "Mặc" chứ."
"....."
Phải rồi, ai mà chẳng biết "Mặc" rạng danh với cách làm việc âm hiểm, còn có bất chấp thủ đoạn hết sức lẳng lặng hạ gục đối phương.
Nguyệt Thần mâm môi khó hiểu. "Mặc" từ khi nào đã làm việc lộ liễu như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám giương súng bắn phá.
Cô lấy điện thoại nhấn vài số, tranh thủ thời gian băng qua đường mặc kệ hai chiếc xe đã sát nút, lết bánh một đoạn vì thắng gấp.
Cuộc ẩu đả sôi sục huyết đạn bay tứ hướng cứ vậy mà dừng lại, cả hai thuộc hạ của hai thế lực trố mắt nhìn Nguyệt Thần nói chuyện điện thoại rất tự nhiên tựa hồ không nhìn thấy bọn họ.
Khiến họ nghẹn trong giây lát, lòng khâm phục không thôi. Là cô gái này định lực quá tốt hay là bị khiếm thính cùng khiếm thị đây!
"Mã Ni, tới nhà hàng XX, đường Y." Song cô cúp máy, nghiêng đầu khó hiểu vì không khí phi thường tĩnh lặng. Nguyệt Thần mỉm cười phất tay với bọn họ như nói: các ngươi cứ tiếp tục a.
"Ai cho phép ngươi cứ vậy rời đi." Ai đó bất mãn cao giọng chất vấn.
Bước chân cô dừng lại, cũng không quay đầu mà giọng lành lạnh nhấn mạnh từng chữ:"Dựa vào...mạng của các ngươi, đang ở trong tay ta."
Đúng là phách lối mà! Hầu hết đó là suy nghĩ của mọi người hiện giờ.
Chưa kịp để mọi người tức giận, Nguyệt Thần nhanh chạy đi không quên vứt khối hình vuông nhỏ cho bọn họ, cũng nhanh mất dáng.
Bọn người "Mặc" vừa nhìn thấy hộp vuông nhỏ đen tuyền có nút ấn tròn nhấp nháy màu đỏ, vẻ mặt thất kinh như trông thấy thứ gì đó đáng sợ, tranh nhau lái xe ùa đi để lại làn khói mù mịt cùng thuộc hạ đang trong trạng thái ngơ ngác nhìn chiếc hộp đầy khó hiểu.
Nguyệt Thần nhàm chán ngáp một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khoé mắt hiện lên ý cười lạ lẫm, xoay người về hướng mình vừa chạy trông thấy làn khói đen dày đặc hoà huyện cùng lửa bốc lên bầu trời, kèm theo đó là tiếng nổ cực đại chấn rung cả mặt đất cô đang đứng cách vị trí nổ hơn 1km.
Nguyệt Thần cười hai tiếng, trời đất chợt chao đảo, cô loạng choạng vài bước ngã vào lòng ngực ấm áp, mùi hương nhạt xông vào mũi khiến cô dễ chịu đôi chút.
"Là anh!" Cô đứng bật dậy, đồng thời cách xa cái người tốt bụng trước mặt.
"Ha..ha, không ngờ cô còn nhớ tôi." Phải, người này chính là người đàn ông ở quảng trường ban nãy.
Kỳ quái, dù trí nhớ cô không tốt cũng không có nghĩa sẽ quên một người vừa mới dây dưa với mình cách tiếng đồng hồ. Anh ta là bị sao vậy!?
Người đàn ông sờ mũi, cười khan. Nhìn hắn, cô tựa hồ nghĩ ra gì đó, thốt lên:"Anh là đi theo tôi sao!"
"Ngượng ngùng, nhà cô ở đâu tôi đưa cô về." Hắn đảo mắt một vòng liền chuyển đề tài trong giây lát.
"Không cần." Cô dứt khoát từ chối.
"Đừng xa lạ vậy chứ. Chúng ta.."
"Là người dưng." Nguyệt Thần tốt bụng bổ sung.
"Tôi không phải người xấu, tôi chỉ muốn trở cô về.."
"Thực không cần..ừm..đã có người đón tôi rồi." Mắt cô lấp lánh tia giảo hoạt, tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Thần vẫy tay, thân thiết gọi:"Hàn, tôi ở đây."
Sau khi ngồi ổn định lên xe, ló đầu ra cửa sổ nhìn người đàn ông, Nguyệt Thần cười nói:"Thật cảm ơn anh có ý giúp đỡ tôi."
Sao nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia mang chút nhẹ nhõm như mới thoát ly nạn vậy!!?? Người đàn ông đành đáp có lệ:"Không có gì."
Nguyệt Thần gật đầu hối Kiêu Chi Hàn nhanh lái xe chạy đi. Thấy bản thân đã thoát được gã phiền toái, cô cười rạng rỡ:"Cảm ơn anh, Hàn."
Kiêu Chi Hàn nhẹ giọng đáp "ừ" rồi im lặng lái xe.
Mới thoát nạn lớn nên Cổ Nguyệt Thần không biết bất giác cô đã đổi xưng hô bắt cầu nối của khởi đầu cho sự ám muội giữa hai người, cũng không biết chính mình đã gây chấn động tâm của Kiêu Chi Hàn, nổi lên sóng gió mãnh liệt.
- * -
Bên "Mặc" cũng vì sự kiện ban nãy dấy lên một hồi phong ba.
"Lão nhị, ngươi có thấy khối hình vuông có gì quen không?" Lão Thất nguyên là người trì độn dĩ nhiên không nhớ rõ cái hộp đó tượng trưng cho cái gì thân phận.
*Bốp* Lão Tam gõ đầu hắn bất mãn quát.
"Ngu ngốc! Thủ lĩnh nha! Dĩ nhiên là vũ khí của thủ lĩnh a."
"Thủ lĩnh!? Sao cô gái kia lại..." có thể tuỳ tiện ném như khoai tây mà vứt. Lão Ngũ trầm giọng nghi vấn.
Tất cả đồng loạt dồn ánh mắt về phía Lão Nhị vốn im lặng nãy giờ.
Hắn chậm rãi nói trọng điểm:"Lão Tứ đâu rồi?"
Lão Thất kinh nghi:"Việc này có liên quan gì tới Lão đại?"
*Bốp* Cú đấm nặng nề nện vào người hắn, Lão Tam miễn cưỡng giải thích.
"Lão Tứ đại diện đi tìm Lão Đại, thấy hắn tức tìm ra Lão Đại."
"Ừ.." Lão Thất uất ức gật đầu tỏ vẻ hiểu. Sao ai cũng thích bắt nạt hắn vậy chứ.
"Chỉ một tấm thôi." Người đàn ông cười đầy thiện ý, càng tăng thêm vẻ đẹp hoà nhã thanh cao của anh ta.
Lẽ ra từ thanh cao này không nên gắn ghép lên người đàn ông nhưng chết tiệt là càng nhìn càng thêm cảnh đẹp ý vui. Quả là người đàn ông tao nhã chuẩn mực, chẳng qua nhìn anh ta có chút quen mắt.
Nguyệt Thần như cũ đạm bạc, hất càm về phía trước, ý quá rõ ràng. Giữa quảng trường anh ta không tìm lấy được người nào hay sao mà cứ cố chấp nhất định là cô.
"Aii, cô bé thật là. Tôi muốn chụp vài tấm mang về cho em gái xem. Vì lý do sức khoẻ, con bé không thể đi với tôi." Người đàn ông thành khẩn nói. Về phần vì sao anh ta lại tiến về phía cô nhờ vả, ngay cả chính anh ta cũng không biết. Hoặc là, do khí chất quá thân quen làm anh ta muốn thân thiết.
"Vậy sao?" Nguyệt Thần giương môi cười một tiếng mang hàm ý sâu xa.
Tay tự nhiên cầm lấy máy ảnh, tuỳ tiện chụp giúp anh ta vài tấm liền bỏ đi. Nhã hứng vẽ của cô hôm nay khi nhìn thấy anh ta đã mất sạch rồi.
Người đàn ông dõi theo bóng cô hơi cười, đã khi nào anh bị người ta chán ghét như vậy đâu. Nhiều người yêu thích anh vì dáng vẻ khí thái chẳng khác người Anh, nhưng cô gái này chỉ có bình tĩnh hững hờ.
Aii, anh mà cũng có ngày bị xa lánh đấy.
- * -
Trên con đường lớn xảy ra cuộc ẩu đả đạn súng, nhiều người tranh nhau bỏ chạy do va chạm khá mạnh vô tình làm rơi tranh của cô.
Nhặt xong lúc ngước đầu dậy thì đám người kia đã đến gần nên cuộc nói chuyện trong lúc giao tranh của họ cũng bị cô nghe được.
"Tôn lão đại có vẻ không biết dạy chó, để nó đi lung tung cắn người."
"Phi! Ta khinh, "Mặc" cũng có hơn gì, ngấm ngầm hạ thủ..tiểu nhân bỉ ổi."
"Haha, ai mà chẳng biết cách làm việc của "Mặc" chứ."
"....."
Phải rồi, ai mà chẳng biết "Mặc" rạng danh với cách làm việc âm hiểm, còn có bất chấp thủ đoạn hết sức lẳng lặng hạ gục đối phương.
Nguyệt Thần mâm môi khó hiểu. "Mặc" từ khi nào đã làm việc lộ liễu như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám giương súng bắn phá.
Cô lấy điện thoại nhấn vài số, tranh thủ thời gian băng qua đường mặc kệ hai chiếc xe đã sát nút, lết bánh một đoạn vì thắng gấp.
Cuộc ẩu đả sôi sục huyết đạn bay tứ hướng cứ vậy mà dừng lại, cả hai thuộc hạ của hai thế lực trố mắt nhìn Nguyệt Thần nói chuyện điện thoại rất tự nhiên tựa hồ không nhìn thấy bọn họ.
Khiến họ nghẹn trong giây lát, lòng khâm phục không thôi. Là cô gái này định lực quá tốt hay là bị khiếm thính cùng khiếm thị đây!
"Mã Ni, tới nhà hàng XX, đường Y." Song cô cúp máy, nghiêng đầu khó hiểu vì không khí phi thường tĩnh lặng. Nguyệt Thần mỉm cười phất tay với bọn họ như nói: các ngươi cứ tiếp tục a.
"Ai cho phép ngươi cứ vậy rời đi." Ai đó bất mãn cao giọng chất vấn.
Bước chân cô dừng lại, cũng không quay đầu mà giọng lành lạnh nhấn mạnh từng chữ:"Dựa vào...mạng của các ngươi, đang ở trong tay ta."
Đúng là phách lối mà! Hầu hết đó là suy nghĩ của mọi người hiện giờ.
Chưa kịp để mọi người tức giận, Nguyệt Thần nhanh chạy đi không quên vứt khối hình vuông nhỏ cho bọn họ, cũng nhanh mất dáng.
Bọn người "Mặc" vừa nhìn thấy hộp vuông nhỏ đen tuyền có nút ấn tròn nhấp nháy màu đỏ, vẻ mặt thất kinh như trông thấy thứ gì đó đáng sợ, tranh nhau lái xe ùa đi để lại làn khói mù mịt cùng thuộc hạ đang trong trạng thái ngơ ngác nhìn chiếc hộp đầy khó hiểu.
Nguyệt Thần nhàm chán ngáp một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khoé mắt hiện lên ý cười lạ lẫm, xoay người về hướng mình vừa chạy trông thấy làn khói đen dày đặc hoà huyện cùng lửa bốc lên bầu trời, kèm theo đó là tiếng nổ cực đại chấn rung cả mặt đất cô đang đứng cách vị trí nổ hơn 1km.
Nguyệt Thần cười hai tiếng, trời đất chợt chao đảo, cô loạng choạng vài bước ngã vào lòng ngực ấm áp, mùi hương nhạt xông vào mũi khiến cô dễ chịu đôi chút.
"Là anh!" Cô đứng bật dậy, đồng thời cách xa cái người tốt bụng trước mặt.
"Ha..ha, không ngờ cô còn nhớ tôi." Phải, người này chính là người đàn ông ở quảng trường ban nãy.
Kỳ quái, dù trí nhớ cô không tốt cũng không có nghĩa sẽ quên một người vừa mới dây dưa với mình cách tiếng đồng hồ. Anh ta là bị sao vậy!?
Người đàn ông sờ mũi, cười khan. Nhìn hắn, cô tựa hồ nghĩ ra gì đó, thốt lên:"Anh là đi theo tôi sao!"
"Ngượng ngùng, nhà cô ở đâu tôi đưa cô về." Hắn đảo mắt một vòng liền chuyển đề tài trong giây lát.
"Không cần." Cô dứt khoát từ chối.
"Đừng xa lạ vậy chứ. Chúng ta.."
"Là người dưng." Nguyệt Thần tốt bụng bổ sung.
"Tôi không phải người xấu, tôi chỉ muốn trở cô về.."
"Thực không cần..ừm..đã có người đón tôi rồi." Mắt cô lấp lánh tia giảo hoạt, tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Thần vẫy tay, thân thiết gọi:"Hàn, tôi ở đây."
Sau khi ngồi ổn định lên xe, ló đầu ra cửa sổ nhìn người đàn ông, Nguyệt Thần cười nói:"Thật cảm ơn anh có ý giúp đỡ tôi."
Sao nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia mang chút nhẹ nhõm như mới thoát ly nạn vậy!!?? Người đàn ông đành đáp có lệ:"Không có gì."
Nguyệt Thần gật đầu hối Kiêu Chi Hàn nhanh lái xe chạy đi. Thấy bản thân đã thoát được gã phiền toái, cô cười rạng rỡ:"Cảm ơn anh, Hàn."
Kiêu Chi Hàn nhẹ giọng đáp "ừ" rồi im lặng lái xe.
Mới thoát nạn lớn nên Cổ Nguyệt Thần không biết bất giác cô đã đổi xưng hô bắt cầu nối của khởi đầu cho sự ám muội giữa hai người, cũng không biết chính mình đã gây chấn động tâm của Kiêu Chi Hàn, nổi lên sóng gió mãnh liệt.
- * -
Bên "Mặc" cũng vì sự kiện ban nãy dấy lên một hồi phong ba.
"Lão nhị, ngươi có thấy khối hình vuông có gì quen không?" Lão Thất nguyên là người trì độn dĩ nhiên không nhớ rõ cái hộp đó tượng trưng cho cái gì thân phận.
*Bốp* Lão Tam gõ đầu hắn bất mãn quát.
"Ngu ngốc! Thủ lĩnh nha! Dĩ nhiên là vũ khí của thủ lĩnh a."
"Thủ lĩnh!? Sao cô gái kia lại..." có thể tuỳ tiện ném như khoai tây mà vứt. Lão Ngũ trầm giọng nghi vấn.
Tất cả đồng loạt dồn ánh mắt về phía Lão Nhị vốn im lặng nãy giờ.
Hắn chậm rãi nói trọng điểm:"Lão Tứ đâu rồi?"
Lão Thất kinh nghi:"Việc này có liên quan gì tới Lão đại?"
*Bốp* Cú đấm nặng nề nện vào người hắn, Lão Tam miễn cưỡng giải thích.
"Lão Tứ đại diện đi tìm Lão Đại, thấy hắn tức tìm ra Lão Đại."
"Ừ.." Lão Thất uất ức gật đầu tỏ vẻ hiểu. Sao ai cũng thích bắt nạt hắn vậy chứ.
Bình luận truyện