Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 208: Suối nước nóng cổ quái



Tốc độ đi đón báo con của Khôn rất là nhanh, Đinh Tiếu bọn họ còn chưa thái xong thịt đâu, Khôn liền ngậm một quả cầu trắng trở lại.

Đinh Tiếu nhìn Khôn ngậm báo con trở về, lông tơ đều dựng đứng hết cả lên: "Anh anh anh mau há miệng ra cho em!" Anh tưởng là tiểu ấu tể giống đực sao! Bị cái miệng đại lão hổ này của anh ngậm lấy, có còn da nữa hay không!

Nhưng sau khi báo con được an toàn mà đặt trong lòng ngực Đinh Tiếu, ngoại trừ có chút nước miếng ở sau lưng ra, thật đúng là không bị làm sao hết. Ngược lại khi báo con bị buông xuống, còn đang ở trong lòng ngực Tiếu Tiếu lại hướng về phía đại lão hổ kêu to hai tiếng. Hoàn toàn là bộ dáng ỷ lại cùng lưu luyến: "Vật nhỏ, ngươi còn muốn bị hắn nuốt mất sao!"

Sau khi Khôn biến lại thành hình người, cười xoa xoa đầu Tiếu Tiếu: "Nó còn chưa mở mắt, chỉ dựa vào khí vị để phân biệt đồ vật, hiện tại trên người nó có hương vị của ta, cho nên tương đối tin tưởng ta."

Đinh Tiếu bĩu môi, chẳng lẽ mình cũng phải nhổ nước miếng lên người báo con? Thôi, báo con có thể thân cận với Khôn cũng tốt, nếu khiến Khôn cũng thực thích nó thì càng tốt. So với động vật bé xíu như đậu hầu, vẫn là báo tuyết đáng tin cậy hơn một chút. Vật nhỏ chưa mở mắt càng tốt, chờ nó mở mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy là mình và Khôn, về sau có lẽ sẽ rất nghe lời!

"Khôn, con báo mẹ kia anh xử lý thế nào?"

Khôn trả lời: "Không xử lý, cứ để như vậy, chúng ta muốn nuôi chỉ ấu tể này, thì không thể đụng vào con báo mẹ." Tuy da thịt và xương cốt đều là thứ tốt, nhưng như vậy sẽ khiến báo con mang thù. Cho nên khi săn thú, thú mẹ đang trong giai đoạn nuôi ấu tể các giống đực sẽ tuân theo nguyên tắc không săn giết. Nếu tình thế bức bách, nhất định phải săn giết, như vậy ngay cả ấu tể cũng sẽ phải giết luôn. Tuy bọn họ cũng không đụng phải tình huống ấu tể may mắn sống sót tìm thú nhân để báo thù, nhưng quy tắc từ xưa truyền đến giờ, bọn họ sẽ không phá hủy.

"Như vậy cũng tốt, anh trước đi vào trong sơn động xem đi, em thấy tiểu gia hỏa này hiện tại nhất định là đói bụng, trước tiên em nấu cho nó chút keo sữa." Cũng may có cái ngoạn ý này, bằng không cục bông nhỏ còn chưa mở mắt, thật đúng là khó nuôi.

Đinh Tiếu và Tiếu đứng ở cửa động, một người bê một chén nước keo sữa nóng hầm hập, lỗ tai nghe tất cả tiếng động xung quanh, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa động. Ba người đi vào hồi lâu cũng chưa thấy quay lại, bên trong rốt cuộc là có bao nhiêu lớn?! Này đã qua nửa tiếng, bên ngoài trời đã tối rồi!

Lúc này Bạch Đoàn Nhi (cục bông nhỏ), cũng chính là con báo nhỏ kia đang oa ở trong lòng ngực Tiếu Tiếu ngủ. Vừa rồi uống hơn nửa chén nước keo sữa, tiểu gia hỏa sau khi ăn no liền lắc lư hai cẳng chân, bắt đầu bò về phía Tiếu Tiếu. Đinh Tiếu lập tức liền cảm thấy mình có trách nhiệm to lớn, vội vàng đem tiểu gia hỏa ôm lên, cũng nhanh chóng ngắn gọn đặt cho nó một cái tên rõ ràng như vậy.

"Tiếu bá bá, ngài có tin trên tuyết sơn đã từng có Tuyết Long tộc ở không?" Tán gẫu là phương thức giết thời gian tốt nhất, cho nên Đinh Tiếu hỏi cái này, chỉ là do tò mò và nhàm chán.

"Đều là truyền thuyết như vậy, ta cũng không biết rốt cuộc có từng ở hay không, những việc này tộc trưởng và các hiến tế hẳn là biết đi." Tiếu trả lời.

Đinh Tiếu cảm thấy phi thường không thú vị, quả nhiên là có sự khác biệt nghiêm trọng liền thật sự không tìm ra đề tài, ba người Khôn bọn họ đã trở lại, hơn nữa trên mặt đều mang theo nụ cười. Đinh Tiếu lập tức đứng lên, nhưng vì Bạch Đoàn Nhi ngủ trong lòng ngực của mình, cậu còn bình tĩnh không chạy: "Bên trong rất lớn?"

Khôn gật đầu: "Rất dài rất lớn, chúng ta không có đi tới cùng. Nhưng bên trong ngay cả sâu cũng không có." Hẳn là con cự mãng này có tính uy hiếp đối với tất cả sinh vật ở xung quanh, đương nhiên cũng có thể là do nguyên nhân khác khiến cho trong sơn động này không có bất cứ sinh vật nào tồn tại. Nhưng vì như vậy, đối với bọn họ mà nói lại là một việc tốt.

"Tiếu Tiếu, ta nhìn thấy có suối nước nóng."

Cái gì!! Đinh Tiếu lập tức mở lớn hai mắt, ngâm suối nước nóng ở nơi băng thiên tuyết địa này là việc thích ý cỡ nào! Phải biết rằng từ khi rời nhà, mình chỉ có tắm trong thùng gỗ, tắm táp qua loa cho xong việc. Cậu rất là tưởng niệm bồn tắm lớn ở nha mình nha!

"Thật tốt quá! Vậy chúng ta mau đi vào đi thôi!"

Suối nước nóng là cái gì, ba vị giống đực tộc Ngân Lang này không biết rõ lắm, nhưng Giác và Ngụy vừa rồi cũng có thấy ở trong sơn động có một hồ nước nóng hầm hập, chắc đấy chính là suối nước nóng. Nhưng hương vị quái quái, sao Đinh Tiếu lại hưng phấn như vậy? 

"Suối nước nóng kia có chỗ tốt gì sao?"

Đinh Tiếu trả lời: "Đương nhiên a! Ngâm mình ở bên trong chẳng những có thể thư giãn mà còn tốt cho thân thể nữa."

Giác sờ sờ cằm mình, vậy cái đầm nước ấm ở trên núi đá trong thôn mình kia hẳn cũng là suối nước nóng nhỉ? Chờ tới lúc về lại hỏi Đinh Tiếu và Khôn là được, nếu là đồ tốt, về sau bọn họ cũng có thể thường xuyên đi ngâm một chút. Lúc trước vẫn luôn cho rằng thứ kia hương vị khó ngửi như vậy, đều không có ai muốn tới gần.

Năng lực nhìn trong bóng tối của các giống đực rất tốt, nhưng Đinh Tiếu thì không. Lúc này vừa vào động được năm sáu mét đã không nhìn được gì rồi. Vì thế dùng mỡ tùng điểu làm mấy cây đuốc thắp sáng, lúc này Đinh Tiếu thật sự nhớ thương mấy cái đèn lồng ở nhà mình.

Ánh lửa lập lòe chớp động, khiến cho động bích xung quanh có chút âm trầm. Lúc đầu ở cách cửa động tầm mười mét, vẫn phát hiện xương cốt và băng tuyết, dần dần, càng đi vào trong, mọi người liền cảm thấy càng ấm áp. Cũng không phải có bao nhiêu nóng, chỉ là không có gió đêm và băng tuyết lạnh bên ngoài, không đến mức quá lạnh mà thôi.

Sơn động này phải nói là một cái sơn động lớn nhất trong mười năm qua Đinh Tiếu gặp, nó chẳng những dài, hơn nữa còn thập phần rộng rãi, ngẫu nhiên có một nhánh cửa động, nhưng cũng chỉ rộng ba bốn mươi mét vuông. Hơn nữa phần lớn đều mọc đầy rêu xanh, rất là ẩm ướt, khác biệt rất lớn với động chính khô mát.

Năm người lựa chọn một cái huyệt động gần với suối nước nóng, tính toán ở chỗ này dựng lều trại.

Sau khi đặt đồ đạc xuống, chuyện đầu tiên mọi người làm chính là đốt lửa thêm bốn cây đuốc, bọn họ tận lực đem thịt mãng xà nướng một phần, thứ nhất là đồ ăn mấy ngày kế tiếp, thứ hai là khi khô rồi cũng dễ mang theo.

Lúc này Đinh Tiếu cũng không quan tâm tới việc ăn uống này, chuyện đầu tiên chính là ôm Bạch Đoàn Nhi kéo Khôn chạy nhanh tới suối nước nóng.

Kỳ thực cái huyệt động này so với cái động có suối nước nóng ở gần bờ biển lúc trước nhỏ hơn mấy mét, cũng lắm chỉ có thể cho ba bốn người ngâm. Hai người bọn họ ngâm cùng nhau, vừa lúc thích hợp. Đinh Tiếu còn thử một chút độ ấm, cũng chỉ có 40 độ, không làm được suối nước nóng hầm thịt mỹ vị rồi.( ngươi kỳ thật vẫn là nghĩ tới ăn phải không 0 0)

Để an toàn, Khôn xuống dưới nhìn một vòng trước, xác định trong nước không có nguy hiểm gì, sau đó Đinh Tiếu đang định cởi áo tháo thắt lưng, kết quả vừa đi tới gần bờ suối nước nóng, Bạch Đoàn Nhi liền cọ quậy, liên tiếp kêu to, còn gãi móng vuốt leo lên vai Đinh Tiếu, tựa hồ là muốn cách xa khỏi cái nơi này.

"Bạch Đoàn Nhi ghét mùi vị này phải không?" Lùi lại vài bước, quả nhiên tiểu gia hỏa liền an tĩnh hơn, Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng.

Khôn ca rất là vừa ý, mình và Tiếu Tiếu ngâm suối nước nóng, thêm con báo con này thật quá chướng mắt! Vì thế sau khi đem Bạch Đoàn Nhi ra nhờ bọn Giác trông nom, Đinh Tiếu lại một lần nữa phấn đầu quên mình mà nhào vào vòng tay ôm ấp của suối nước nóng. Nước ấm! Ta tới đây! 

Lúc trước chiến đấu với cự mãng, Khôn tiêu hao không ít thể lực, hiện tại ngâm trong suối nước nóng, bên người lại có bạn lữ trơn bóng, thể xác và tinh thần nói như thế nào cũng là cân bằng. Không được hoàn mỹ chính là không thể làm chút xíu gì đó, bên ngoài còn có ba giống đực gì đó quả nhiên khá buồn bực.

"Tiếu Tiếu, lúc nãy bị ném văng thật sự không có chỗ nào bị đau chứ?"

Đinh Tiếu lúc này đang ở trong nước phủi phủi đất dính trên tảng đá: "Không có, trên mặt đất tuyết dày như vậy, Tiếu bá bá còn tiếp được em." Đá bên dưới đều là trơn bóng, ngay cả đường nối đều không có, chỉ có bốn năm đầu nguồn chảy ra nước ôn tuyền. Thật giống như là cố ý khoét ra tạo thành bồn tắm vậy. Lại dựa theo ánh sáng từ cây đuốc, cẩn thận nhìn động bích của cái sơn động này, cũng là trơn bóng, có chỗ có cục đá nổi lên, Đinh Tiếu cứ cảm thấy phương thức sắp xếp của cục đá này rất có quy luật, nhưng nhìn kỹ, lại có vẻ lộn xộn. Tóm lại cái huyệt động có suối nước nóng này khiến Đinh Tiếu cảm thấy rất quái dị, hình như là con người làm ra thì phải?

Khôn lúc này vươn móng vuốt hướng về thân dưới của Tiếu Tiếu, sau đó không chút để ý mà sờ sờ cái mông tròn của Tiếu Tiếu, còn nhéo một cái: "Không đau?"

Đinh Tiếu dựng đứng hết cả lông tơ: "Anh làm gì vậy! Bên ngoài còn có người đấy!" Cậu liền quên hết những cái không hợp lý vừa rồi đi, vốn dĩ mặt đã bị hơi nước nóng hấp hơi cho đỏ bừng, hiện tại lại càng đỏ thêm, tim cũng đập nhanh hơn. 

Hỗn đản!! Em cũng đã có một thời gian không có gì kia a! Đừng tùy tiện câu dẫn ra loại sự tình này được không!!!

Khôn thư thái mà cười: "Ngày mai chúng ta liền trở về, tuyết liên hoa kia em định làm gì?"

Đinh Tiếu dựa vào trong lòng ngực Khôn, bắt đầu vận động suy nghĩ. Nếu là hai ba đóa thì cũng thôi, mỗi bên một nửa là xong, nhưng đến bây giờ mới thấy được một đóa. Chẳng lẽ phải cắt thành hai?

"Không thì....phân một nửa con cự mãng kia cho bọn họ là được, dù sao tuyết liên hoa ấy mà, bọn họ có thể tự mình tìm. Không phải chúng ta tìm được ở ngoài rừng rậm sao?"

Khôn gật đầu: "Em luyến tiếc liền không cho. Xương mãng xà đều cho bọn họ nhiều như vậy, chúng ta còn có thể chia cho bọn họ một cái răng, tin là thôn bọn họ sẽ để lại làm kỷ niệm suốt đời." Đương nhiên cũng sẽ vĩnh viễn để bọn họ nhớ rõ, là hai người tộc Dực Hổ xử lý con cự mãng này.

"Vậy cũng được, em nghĩ, da cự mãng này nhất định có thể đoạt giải ở Đông thị năm nay! Chỗ vảy nổi lên sau lưng nó kia, đao đều không cắt được, may mà lúc ấy em tìm đúng chỗ." Nhưng ngẫm lại đó là chỗ nào, Đinh Tiếu tự mình lại nhịn không được bật cười.

"Vẫn là không cần mang đi tường vây, đây dù sao cũng là săn giết ở trên tuyết sơn, sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái." Bọn họ đã đủ nổi danh, Khôn ca cảm thấy ở Thú Thế luôn luôn theo đuổi sức mạnh, trên tuyết sơn vốn là nơi các thú nhân không nên đặt chân tới, bọn họ lấy đồ vật như vậy mang đi, có lẽ sẽ khiến những giống đực to gan không chịu thua kém cũng muốn đi thăm dò "cấm địa" của bổn tộc. Đến lúc đó có nguy hiểm chính là Khôn và Đinh Tiếu tạo nghiệt.

"Ừ, đều nghe anh." Cho nên có một đại lão hổ làm chủ, vẫn rất đáng tin cậy. Ha ha...buồn ngủ quá.

Ngày hôm sau khi tỉnh giấc, đồ vật lông xù mềm mại dưới cổ khiến Đinh Tiếu hoảng sợ, định thần trong chốc lát mới nhớ tới, đây là Bạch Đoàn Nhi nhỏ bé nhà mình!

Tâm tình lập tức tốt hơn, ngồi dậy lại phát hiện Khôn đã không còn ở lều trại, hơn nữa bên ngoài truyền tới mùi thịt nướng dễ ngửi, ừm, thật là đói bụng.

Ngâm suối nước nóng có thể thư giãn, Đinh Tiếu dậy sớm cảm thấy xương cốt cả người đều lên men, nhưng vươn người một cái thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tiểu bảo bảo Bạch Đoàn Nhi ở trong lòng bàn tay Tiếu Tiếu củng tới củng lui, khiến cho tim Tiếu Tiếu cũng ngứa theo.

"Đói bụng à? Ta đi làm chút nước keo sữa cho ngươi uống nha" Nói xong quan sát đội hình cơm sáng một chút, quả nhiên không có người nào làm đồ ăn cho Bạch Đoàn Nhi nhà mình, vì thế đem Bạch Đoàn Nhi đặt lên cổ Khôn, bắt đầu nấu nước keo sữa.

Khôn ca cực kỳ buồn bực, Tiếu Tiếu cư nhiên đem vật nhỏ này đặt lên trên cổ mình! Thế mà vật nhỏ này chẳng những không sợ, còn dùng móng vuốt mềm mụp kia dẫm lên rất là hăng hái, khiến cho Khôn nổi lên một thân da gà, quan trọng là sợ mình vừa động làm Bạch Đoàn Nhi rơi xuống bị thương, Tiếu Tiếu lại đau lòng. Cũng chỉ có thể làm nũng: "Tiếu Tiếu, như vậy rất ngứa."

Đinh Tiếu vẫn hết sức chuyên chú nấu keo sữa như cũ: "Anh bỏ xuống ôm không phải là được rồi sao."

Vì thế Khôn ca đáng thương sáng sớm đã bị coi như cha của bảo bảo Bạch Đoàn Nhi,cống hiến ra một bàn tay để cho Bạch Đoàn Nhi nằm lên trên, còn phải chịu đựng vật nhỏ không biết sống chết này không ngừng há miệng "cắn" mình. Làm cho một tay ướt nhẹp, cảm giác thật không tốt.

Giữa nước keo sữa và thịt rắn nướng, Bạch Đoàn Nhi cư nhiên lựa chọn thịt rắn nướng trước! Điều này khiến cho Đinh Tiếu hồi lâu cũng chưa khép lại miệng được. Nếu Bạch Đoàn Nhi có thể ăn thịt, về sau liền dễ nuôi hơn nhiều! Kết quả, sự thực chứng minh là bọn họ suy nghĩ nhiều. Bạch Đoàn Nhi căn bản chỉ là cảm thấy mùi thịt nướng thơm hơn, nhưng lấy răng của nó, căn bản là không cắn được. Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà uống nước keo sữa thôi.

Nhìn vợ chồng son bên kia còn chưa ăn cơm sáng liền đi cho con báo nhỏ kia ăn, ba người Giác bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó tự mình não bổ ra một đáp án như này. Bán thú nhân và giống đực thành thân không có con nối dõi quả nhiên là một việc rất khổ sở. Nhưng nuôi một con hổ con không phải sẽ tốt hơn sao? Cho nên...các ngươi thật sự nghĩ quá nhiều rồi _ _!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện