Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 69: Ta đến từ phương xa
Vỏ hoành thánh Đinh Tiếu cán rất mỏng, chỉ tiếc hình dáng không được đẹp cho lắm, chính xác mà nói cậu chỉ xem qua ba ba gói hoành thánh, mình lớn ngần này cũng chỉ gói qua một lần, đặt bên cạnh hoành thánh mà ba ba gói thật quá thảm không nỡ nhìn. Cũng may nơi này không ai biết hoành thánh là gì, mình có gói xấu hơn nữa cũng sẽ không bị chê cười. Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên nở nụ cười, mình trước tới giờ suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Không phải có câu binh tới tướng chặn, nước lên đập chặn hay sao, mình còn chưa có đi đến cuối cùng, làm gì cứ rối rắm bản thân.
Chờ Hạ và Quỳnh thức dậy mới phát hiện ấu tể nhà mình đang bận việc trong phòng bếp làm không ít cục mì nhỏ (--b các ngươi một chút cũng không suy xét đến cảm nhận của hoành thánh). Vén tấm mành da thú lên, Quỳnh liền nhìn ra sắc mặt Tiếu Tiếu không tốt lắm: "Tiếu Tiếu, sao con dậy sớm thế? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Đinh Tiếu nhìn ba và cha, lập tức lộ khuôn mặt tươi cười: "Gặp phải ác mộng liền không muốn ngủ tiếp, dậy sớm một chút làm bữa sáng, đậu tương ngày hôm qua con ngâm nước đã được xay rồi, con liền nấu sữa đậu nành cho hai người uống! Trước kia ở bộ tộc cũ mỗi sáng con đều uống, cái này a, uống vào có lợi cho cơ thể, hương vị ngon."
Tuy rằng có ăn ngon uống tốt là không tồi, nhưng Quỳnh lại cảm thấy ấu tể nhà mình có chút không thích hợp, quay đầu nhìn bạn lữ vẻ mặt đầy chờ mong khi nghe được ba chữ "hương vị ngon", oán giận mà liếc xéo hắn một cái.
Hai vợ chồng rửa mặt xong lại trở lại phòng bếp, sữa đậu nành đã được nấu xong, Đinh Tiếu nếm thử hương vị, đường cho vào cũng vừa thích hợp.
Bận việc từ sớm, tuy tâm trạng không tốt đầu có chút đau, nhưng cũng không ngăn cản cảm giác đói bụng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy sữa đậu nành thơm ngọt, uống vào một ngụm, cả người từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái hơn. Tâm trạng cũng ấm áp dần lên, ừm, xem ra cả ba và cha đều thích uống, thật là tốt, Khôn quả nhiên đúng vào lúc ăn sáng mò tới, chỉ là ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đinh Tiếu liền nhíu mày.
"Tiếu Tiếu, không ngủ được sao? Nhìn không có tinh thần." Có chút đau lòng mà sờ sờ khóe mắt Tiếu Tiếu, khi Khôn giúp Đinh Tiếu vào bếp bê đồ nhỏ giọng hỏi.
Nhìn xem, đây chính là người thương yêu mình nhất, chỉ một đêm ngủ không ngon liền lo lắng như vậy, mình còn lo lắng gì đâu. Nhưng nguyên nhân cũng vì như vậy, bọn họ sau này mới càng khổ sở đi? Aiz, thật là...trái phải đều không cảm giác: "Ừ, gặp phải ác mộng, cho nên liền dậy sớm, không có việc gì, tôi làm đồ ăn ngon anh chưa ăn qua lần nào." Vừa nói cậu vừa bưng lên chén sữa đậu nành ngọt ngào trên bệ bếp đưa tới: "Đây là cho anh, tôi cùng ba và cha đều uống sạch, thử xem có uống được không, cái này chính là làm từ đậu nành."
Tiếp nhận sữa đậu nành, Khôn khí định thần nhàn mà uống một ngụm: "Ngọt? Ta nếm qua cái đậu nành kia, trừ bỏ một vị thực nùng ra không ngọt như vậy?"
Đinh Tiếu cười: "Tôi bỏ thêm đường a! Nhưng anh không thích cái mùi vị nùng kia sao?" Cậu vẫn biết có nhiều người rất là không thích vị tanh của hạt đậu nành.
Khôn trả lời: "Còn nữa giống cay đậu, chi đậu, thảo đậu gì đó đều có loại mùi này, nhưng đậu nành này mùi đậm hơn những thứ khác một chút, em bỏ thêm đường trong nước đậu nành này, như vậy cây đậu này ăn ngon hơn nhiều."
"Ai sẽ ăn cây đậu chứ! cho dù muốn ăn cũng là ăn hạt đậu nành, cũng có thể rang với mỡ sau đó cho thêm muối tiêu ăn. Nhưng năm nay đậu nành không nhiều lắm, sang năm trồng nhiều hơn mới có thể nếm thử. Tôi lúc nãy cũng làm đậu phụ, phỏng chừng giữa trưa liền có thể ăn. Cơm sáng là mì hoành thánh, bảo đảm anh ăn một lần lại muốn ăn thêm!" Cho dù hoành thánh gói không được đẹp, nhưng đối với hương vị Đinh Tiếu vẫn rất có tin tưởng, dù sao đối với thú nhân ngốc ngốc vẫn có 1% nắm chắc.
Tuy cảm thấy khi Tiếu Tiếu nói về đồ ăn cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng Khôn luôn cảm thấy hôm nay Đinh Tiếu có chút kỳ lạ, xem ra có liên quan tới việc hôm qua Đinh Tiếu muốn nói với hắn hôm nay. Chẳng lẽ bởi vì điều này tối qua cậu ấy mới gặp ác mộng? Nếu là mình lại chơi xấu một chút không đi thì tốt rồi, aiz, hôm nay mặc kệ Tiếu Tiếu có nói cái gì, chỉ cần không nói chán ghét mình, buổi tối mình sẽ không rời đi. (Không cần tìm lý do cho bản thân!)
Mì hoành thánh trừ bỏ nước dùng vô cùng đậm đà ra, thì tay nghề cán bột của Đinh Tiếu so với trước kia tiến bộ hơn nhiều, con người ấy mà, luôn là một lần chưa quen hai lần quen không phải sao, trước kia mặc dù chỉ biết mấy món linh tinh hàng ngày, nhưng tới nơi như thế này, chỉ cần muốn ăn thì phải tự tay mà làm. Quả nhiên là hoàn cảnh bồi dưỡng ra nhân tài, chân lý nơi nào cũng đúng, dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Trong bát ngoại trừ hoành thánh cùng mì sợi còn có vài miếng thịt heo thái lát, lá Lục Thái phơi khô sau khi bỏ vào chẳng những màu sắc đẹp lên không ít mà ngay cả hương vị cũng càng thêm tươi ngon một chút.
Đồ ăn trong bát hiển nhiên vẫn là mì nhiều hơn thịt, nhưng hiển nhiên Hạ đã hoàn toàn tiếp thu loại phương thức ẩm thực như này. Đương nhiên đối với giống đực mà nói ngẫu nhiên ăn như vậy cũng khá tốt, hắn tin cho dù mình có thích ăn mì cũng sẽ không từ bỏ địa vị của món chính là thịt.
Khôn đối với tất cả những thứ từ tay Đinh Tiếu làm ra là vô điều kiện duy trì, huống chi cái mì hoành thành này tương đối ngon, nhân hoành thánh có hắc tôm thảo, cho dù bị cắt vụn cũng có chút vị giòn giòn. Còn có một túi tảo tía lớn lúc trước mua về, thì ra sau khi nấu chẳng những nước canh càng ngon, mà tảo tía ăn vào trong miệng hương vị cũng khiến người ưa thích.
Khiến cho hắn thích đương nhiên vẫn là tâm ý của Tiếu Tiếu, từng công đoạn làm hoành thánh và mì sợi này có bao nhiêu không dễ dàng a! Chỉ là thịt có hơi ít, tuy Tiếu Tiếu ăn thực thỏa mãn, nhưng như vậy không được, không có thịt sao có thể mau chóng béo lên chứ? Phải biết rằng thân thể cho dù có linh hoạt, ở trong rừng rậm sức lực cũng tuyệt đối quan trọng. Hắn không muốn Tiếu Tiếu vào sang năm học tập săn bắt quá vất vả. Nghĩ như vậy, Khôn ca quyết định chờ Tiếu Tiếu nói xong, mình phải đi săn mấy con chim xương đen cho cậu ấy, tuy mùa này không dễ bắt được, nhưng là mẹ sinh Thương xong thân thể suy yếu, cha chộp tới chim xương đen ngao mấy ngày canh rõ ràng sức khỏe mẹ khá hơn nhiều.
Nếu Đinh Tiếu biết dưới khuôn mặt than kia của Khôn đang lập kế hoạch dùng phương thức đối đãi với thai phụ sau sinh để "bồi bổ" mình, chỉ sợ cậu đầu tiên nghĩ đến không phải là cảm động mà là muốn đá cho hắn một phát.
Bởi vậy có thể thấy được, mặt than có đôi khi là ô dù tương đối tốt.
Quỳnh và Hạ dưới vẻ mặt nghiêm túc của Tiếu Tiếu mà đưa ba bọn họ về phòng cậu, hơn nữa buổi sáng đứa nhỏ này dậy sớm như vậy, không cần đoán cũng biết chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Quỳnh vẻ mặt lo lắng: "Tiếu Tiếu, còn có chuyện gì sao? Hay là mấy ngày nay đụng phải người nào nói gì đó?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Không phải, con muốn nói cho mọi người về lai lịch của con, kỳ thực ba, cha, Khôn, mọi người vẫn luôn tò mò về nơi con từng sống phải không? Hơn nữa con biết mọi người đều rõ ràng con khong mất đi trí nhớ."
Ba người đều không nghĩ tới Đinh Tiếu lại đột nhiên nói đến chuyện này, cho nên đồng thời ngây ngẩn cả người.
"Tiếu Tiếu..." Quỳnh thực sự lo lắng, anh liền cảm thấy bắt đầu từ sáng nay ấu tể nhà mình đã có gì đó không thích hợp, thì ra là liên quan tới lai lịch thân thế của nó sao? Tuy anh cũng rất hiếu kỳ về lai lịch của Tiếu Tiếu, nhưng trước sau anh đều cảm thấy đây là bảo bối Thần Thú ban cho mình, nếu mình quá cưỡng cầu tìm hiểu nguyên nhân, nói không chừng Thần Thú sẽ trừng phạt mình mất đi đứa con tốt như vậy. Cho nên anh và Hạ vẫn luôn không đề cập tới chuyện này.
Đinh Tiếu an ủi mà cười: "Chúng ta là người một nhà, trên thế giới này, chỉ có mọi người là người thân cận nhất của con, con vĩnh viễn không thể nói cho mọi người con đến từ nơi nào, nhưng điều con muốn nói có thể sẽ tương đối khó tin, mọi người sẽ tin tưởng con chứ?"
Quỳnh dùng sức gật đầu: "Con nói chúng ta đều tin, đúng không?"
Hạ nhanh chóng gật đầu: "Đúng, vô luận con nói gì, con đều là con trai bảo bối duy nhất của chúng ta."
Đinh Tiếu cười, cậu tuy không nghe được Khôn mở miệng, lại có thể từ nhiệt độ của bàn tây đối phương cảm nhận được tín nhiệm, quả nhiên có người nhà là điều hạnh phúc nhất!
Đinh Tiếu nói không nhanh không chậm, hơn nữa tận lực dùng từ ngữ đơn giản nhất để mọi người hiểu được, thuật lại lai lịch của bản thân. Từ việc mình được ba ba một mình nuôi tới lớn, đến khi người kia phản bội ba ba. Cậu không dấu diếm sự thực việc ba ba tự tử cùng tâm lý của mình từng có vấn đề. Chỉ là đối với việc như thế nào mình xuyên qua tới nơi này nhẹ nhàng bâng quơ mà lướt qua. Dù sao bọn họ cũng không biết tai nạn xe cộ rốt cuộc có bao nhiều nguy hiểm và khủng bố.
Không có người quấy rầy làm Đinh Tiếu dần dần bình thản hơn, lực đạo trên tay dần dần tăng thêm, cậu biết đây là Khôn đang lo lắng cho mình.
"Ta liền đi vào thế giới này như vậy, cho nên nói quên của ta cách nơi này rất xa rất xa, xa đến nỗi không thể dùng khoảng cách để tính toán." Nói xong cậu quay đầu nhìn thoáng qua Khôn, hơn nữa hơi hơi lộ ra nụ cười.
Khôn vẫn như cũ im lặng, Quỳnh lại vẫn như cũ là người không nhịn được: "Vậy Tiếu Tiếu, con sẽ trở về sao?" Chưa từng nghĩ tới quê nhà Tiếu Tiếu cũng không phải trên mảnh đất này, anh đã từng nghĩ tới có lẽ Tiếu Tiếu là đứa trẻ sinh sống ở thế giới Thần Thú, nhưng không thể nào lại tưởng tượng được một thế giới không có thú nhân giống đực tồn tại, chỉ có bán thú nhân và giống cái. Tuy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng anh vẫn biết nơi Tiếu Tiếu sống trước kia tốt hơn rất nhiều so với nơi này của bọn họ. Anh thực sự lo lắng con trai có một ngày sẽ rời đi. Vậy hoàn toàn không giống với việc bị tiểu tử thúi Khôn bắt cóc đi!
Đinh Tiếu lắc đầu: "Cho dù có thể trở về con cũng sẽ không đi, ở nơi đó, con không còn thân nhân để vướng bận, mà con tin rằng hai người duy nhất nhớ kỹ đến con cũng sẽ không bởi vì con không ở đó mà không thể sống được. Con sẽ không rời khỏi nơi này, không có mọi người, cho dù con trở về cuộc sống áo cơm không lo cũng không vui vẻ. Huống chi con cảm thấy cuộc sống nơi này thực tốt a, tuy cái gì cũng phải tự mình làm nhưng thực phong phú."
Được đến câu trả lời của Đinh Tiếu, Quỳnh và Hạ rõ ràng thở dài một hơi, Hạ vỗ vỗ bả vai bạn lữ nói: "Đứa trẻ ngoan, vẫn là câu nói kia, vô luận thế nào, con đều là con trai bao bối nhất của chúng ta, nhưng những lời này về sau không bao giờ được nói cho người thứ tư biết."
Đinh Tiếu gật đầu: "Vâng, con chỉ không muốn dấu diếm thân phận với người thân cận nhất, bất quá con có việc quan trọng hơn muốn nói với mọi người". Nói tới đây, cậu nhìn về phía Khôn: "Ở nơi đó của chúng ta, tuổi thọ thông thường đều là bảy tám mươi tuổi, một trăm tuổi đã tính là người trường thọ rồi, người nhều tuổi nhất cũng chỉ sống được một trăm ba bốn mươi năm. Con...không thể giống mọi người có tuổi thọ bốn năm trăm năm."
Nếu nói lai lịch Đinh Tiếu là một bí mật ba người bọn họ có thể che dấu, nhưng vấn đề tuổi thọ này liền không có biện pháp để bọn họ bình tĩnh. Khôn sau khi nghe xong Tiếu Tiếu nói, lập tức nhíu mày: "Ý của em là muốn ta từ bỏ em?"
Ánh mắt Khôn làm Đinh Tiếu cảm thấy dị thường chột dạ: "Tôi...cũng không phải. Tuy anh cũng chưa từng nói qua chữ...thích, nhưng tất cả mọi người đều biết, tôi cũng biết. Nhưng ba mươi bốn mươi năm sau tôi sẽ già nua nhăn nheo, có lẽ ngay cả đi cũng không đi nổi, còn anh lại vẫn như hiện tại, tôi không muốn..."
Khôn lập tức ngăn lại Đinh Tiếu nói tiếp: "Tuy ta không biết nơi đó của em người vì sao chỉ sống được ngắn ngủi như vậy, nhưng hiến tế mỗi một lần chẩn trị cho em đều không nói thân thể của em có gì không đúng, hơn nữa em có thể từ nơi đó đến nơi này, có lẽ em căn bản không nên thuộc về nơi đó, mà là thuộc về nơi này."
Đinh Tiếu cười khổ: "Tôi cũng muốn nghĩ như vậy a, nhưng thân thể khỏe mạnh không nhất định sẽ sống lâu, này...ách...có liên quan tới vấn đề chủng tộc. Tôi cũng thực hi vọng có thể luôn ở với mọi người..." Nói xong cậu nhìn về Quỳnh: "Tôi đồng ý với Bằng Giáp bá bá về sau chờ ba và cha già rồi sẽ chăm sóc hiếu thuận hai người, nhưng lúc ấy tôi liền biết mình có lẽ không làm được."
Quỳnh cảm thấy trong ngực phi thường buồn bực, lại có cảm giác ẩn ẩn đau, nghĩ đến ấu tể bảo bối nhà mình có lẽ chỉ sống được mấy chục năm, anh lập tức muốn đi tìm hiến tế nghĩ cách.
Cũng may Hạ kéo anh lại, nếu liền đi tìm Đằng để kiểm tra cho Tiếu Tiếu, sẽ khó tránh khỏi sẽ tiết lộ một số việc. Hắn cũng không muốn như vậy, mặc dù Đằng cũng rất thương yêu Tiếu Tiếu, nhưng chuyện này cũng cần phải bảo mật. Hơn nữa hắn cảm thấy hiện tại quan trọng nhất không phải thảo luận Tiếu Tiếu có thể sống bao lâu, mà là vấn đề tình cảm của con trai và Khôn. VÌ thế hắn mượn cớ an ủi bạn lữ mang Quỳnh ra ngoài, dù sao để Quỳnh rơi nước mắt trước mặt Tiếu Tiếu cũng không tốt. Hắn cứ cảm thấy sự việc cũng không đến nỗi như vậy, hơn nữa cho dù thật sự chỉ có thể như vậy, qua một ngày liền phải nghiêm túc sống một ngày, đây là tín điều sinh hoạt của tất cả các thú nhân, dù sao các thú nhân sinh hoạt trên thế giới này cũng không phải là cơm áo vô ưu, mỗi một ngày săn thú mỗi một mùa thay đổi đều có khả năng bởi vì mãnh thú hoặc ốm đau thậm chí là mưa gió băng tuyết mà mất đi tính mạng. Hơn nữa, hắn tin tưởng Khôn sẽ không để Tiếu Tiếu chịu thương tổn.
Trong phòng còn dư lại hai người Khôn và Đinh Tiếu, một trận im lặng.
Khôn đứng lên, vươ tay bế Đinh Tiếu lên: "Tiếu Tiếu, em nguyện ý làm bạn lữ của ta chứ?"
Đinh Tiếu ngây ngốc: "Anh...sao lại đột nhiên hỏi cái này...tôi là đang nói với anh tôi sống..."
Khôn chuẩn xác mà hôn lên môi Tiếu Tiếu, tuy rằng chỉ là chạm qua, nhưng hiệu quả không tồi: "Em đồng ý chứ?"
Đinh Tiếu đau lòng cúi đầu, đem cái trán để ở trên bả vai Khôn: "Nhưng khi tôi không còn nữa, anh sẽ thực cô đơn."
Khôn đột nhiên cười: "Sẽ không, em sẽ vĩnh viễn ở cùng bên ta, cho dù em chỉ có thể sống 100 tuổi cũng vậy."
Đinh Tiếu lập tức ngẩng đầu, trừng lớn mắt nhìn Khôn: "Anh anh anh anh không phải là muốn...."
Khôn lắc đầu: "Thú nhân sẽ không tự sát, như vậy sẽ chịu Thần Thú nguyền rủa, ta sẽ đem tro cốt của em mang theo bên người, tận đến khi ta chết đi lại cho bọn họ đem chúng ta táng ở bên nhau."
Tuy lời nói nghe có chút khủng bố lại biến thái, nhưng Đinh Tiếu lại cảm thấy đặc biệt cảm động, cũng không có cách nào không cảm động. Kỳ thực cậu muốn nói sau khi mình chết muốn Khôn tìm một người có thể làm bạn bên nhau sinh hoạt. Nhưng cậu biết nói như vậy là vũ nhục đối với thú nhân giống đực. Vốn dĩ cũng đã dự đoán được kết quả sẽ là như vyaaj, Khôn sao có thể vì mình không sống lâu được liền từ bỏ chứ, aiz, tuy có cảm giác thực ích kỷ, nhưng nếu như mình dùng lý do "Tôi là vì nghĩ cho anh" cự tuyệt hắn, mới chính là ích chân chính ích kỷ đi? Dù sao tình yêu là việc của hai người, mình cũng không có tư cách phủ nhận quyết định của người yêu thương mình.
Có lẽ sai ở bản thân phản ứng quá chậm chạp, mà Khôn cũng không trực tiếp nói cho mình tâm ý của hắn, cái gọi là mệnh do trời định, mặc dù không tin số mệnh, sự tình đã xảy ra, ngươi không tin có thể làm gì được, vậy liền hảo hảo trôi qua đi.
Nói cũng nói rồi, cho dù có rất nhiều việc còn chưa nói ra rõ ràng, nhưng tóm lại lai lịch và tuổi thọ của mình đã thẳng thắn nói ra, tâm tình cũng thả lỏng, cả người cũng nhẹ nhàng: "Cái gì mà tro cốt với không tro cốt a, toàn lời không may mắn."
Nhận thấy thân thể vốn dĩ cứng đờ của Tiếu Tiếu hiện tại thập phần thả lòng mà dựa vào người mình, Khôn âm thầm thở dài một hơi: "Được, về sau ta sẽ nói lời may mắn."
Đinh Tiếu cười: "Như vậy còn được"
Khôn nhìn gương mặt tươi cười của bạn lữ, tâm tình xấu mới vừa rồi tạm thời ném ra sau đầu: "Vậy Tiếu Tiếu, em đáp ứng ta chứ?"
Đinh Tiếu sửng sốt một chút, sau đó lập tức ý thức được vấn đề mấu chốt: "Vậy thì thế nào? Tôi hình như còn là ấu tể đi?"
Khôn gật đầu: "Nhưng bán thú nhân sau 25 tuổi có thể cùng giống đực bạn lữ tương lai cùng nhau sinh sống, sang năm là em đủ tuổi, còn có a, chờ mùa xuân sang năm, ta sẽ dựng nhà mới của hai chúng ta ở phía sau nhà nhị thúc, đó là nhà của hai chúng ta, ta sẽ dựa theo bộ dáng em muốn mà kiến tạo!"
Cư nhiên 25 tuổi liền có thể ở chung với người yêu? Lúc trước vì sao không ai nói cho mình? Ách...hình như là mình cũng không quan tâm tới vấn đề này. Nghe mà đã đỏ cả mặt, nhưng dựa theo ý mình xây nhà gì đó, thực sự khiến người hưng phấn a!" Về vấn đề dựng nhà, tôi cũng phải nghĩ lại cho kỹ."
Khôn cười, đừng thấy Tiếu Tiếu không nói thẳng hai chữ "đồng ý", nhưng cậu ấy đã đồng ý nghĩ xây nhà của hai người như thế nào, đây đã là đáp án tốt đẹp nhất. "Ừ, ta đều nghe em, vậy...để chúc mừng em đồng ý làm bạn lữ của ta, hôn một lát đi."
Đinh Tiếu lập tức cảnh giác: "Còn hôn? Anh còn không biết hôn mà cứ đòi hôn!!"
Khôn nghe xong đuôi lông mày hơi động, mặt than vẫn thể hiện ra chút cảm xúc kinh ngạc: "Ta không có hôn qua ai, ta sẽ học thật tốt"
Học...học len sợi a! Đinh Tiếu nháy mắt cảm thấy bản thân giống như tự bê đá đập vào chân mình!!!
Chờ Hạ và Quỳnh thức dậy mới phát hiện ấu tể nhà mình đang bận việc trong phòng bếp làm không ít cục mì nhỏ (--b các ngươi một chút cũng không suy xét đến cảm nhận của hoành thánh). Vén tấm mành da thú lên, Quỳnh liền nhìn ra sắc mặt Tiếu Tiếu không tốt lắm: "Tiếu Tiếu, sao con dậy sớm thế? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Đinh Tiếu nhìn ba và cha, lập tức lộ khuôn mặt tươi cười: "Gặp phải ác mộng liền không muốn ngủ tiếp, dậy sớm một chút làm bữa sáng, đậu tương ngày hôm qua con ngâm nước đã được xay rồi, con liền nấu sữa đậu nành cho hai người uống! Trước kia ở bộ tộc cũ mỗi sáng con đều uống, cái này a, uống vào có lợi cho cơ thể, hương vị ngon."
Tuy rằng có ăn ngon uống tốt là không tồi, nhưng Quỳnh lại cảm thấy ấu tể nhà mình có chút không thích hợp, quay đầu nhìn bạn lữ vẻ mặt đầy chờ mong khi nghe được ba chữ "hương vị ngon", oán giận mà liếc xéo hắn một cái.
Hai vợ chồng rửa mặt xong lại trở lại phòng bếp, sữa đậu nành đã được nấu xong, Đinh Tiếu nếm thử hương vị, đường cho vào cũng vừa thích hợp.
Bận việc từ sớm, tuy tâm trạng không tốt đầu có chút đau, nhưng cũng không ngăn cản cảm giác đói bụng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy sữa đậu nành thơm ngọt, uống vào một ngụm, cả người từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái hơn. Tâm trạng cũng ấm áp dần lên, ừm, xem ra cả ba và cha đều thích uống, thật là tốt, Khôn quả nhiên đúng vào lúc ăn sáng mò tới, chỉ là ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đinh Tiếu liền nhíu mày.
"Tiếu Tiếu, không ngủ được sao? Nhìn không có tinh thần." Có chút đau lòng mà sờ sờ khóe mắt Tiếu Tiếu, khi Khôn giúp Đinh Tiếu vào bếp bê đồ nhỏ giọng hỏi.
Nhìn xem, đây chính là người thương yêu mình nhất, chỉ một đêm ngủ không ngon liền lo lắng như vậy, mình còn lo lắng gì đâu. Nhưng nguyên nhân cũng vì như vậy, bọn họ sau này mới càng khổ sở đi? Aiz, thật là...trái phải đều không cảm giác: "Ừ, gặp phải ác mộng, cho nên liền dậy sớm, không có việc gì, tôi làm đồ ăn ngon anh chưa ăn qua lần nào." Vừa nói cậu vừa bưng lên chén sữa đậu nành ngọt ngào trên bệ bếp đưa tới: "Đây là cho anh, tôi cùng ba và cha đều uống sạch, thử xem có uống được không, cái này chính là làm từ đậu nành."
Tiếp nhận sữa đậu nành, Khôn khí định thần nhàn mà uống một ngụm: "Ngọt? Ta nếm qua cái đậu nành kia, trừ bỏ một vị thực nùng ra không ngọt như vậy?"
Đinh Tiếu cười: "Tôi bỏ thêm đường a! Nhưng anh không thích cái mùi vị nùng kia sao?" Cậu vẫn biết có nhiều người rất là không thích vị tanh của hạt đậu nành.
Khôn trả lời: "Còn nữa giống cay đậu, chi đậu, thảo đậu gì đó đều có loại mùi này, nhưng đậu nành này mùi đậm hơn những thứ khác một chút, em bỏ thêm đường trong nước đậu nành này, như vậy cây đậu này ăn ngon hơn nhiều."
"Ai sẽ ăn cây đậu chứ! cho dù muốn ăn cũng là ăn hạt đậu nành, cũng có thể rang với mỡ sau đó cho thêm muối tiêu ăn. Nhưng năm nay đậu nành không nhiều lắm, sang năm trồng nhiều hơn mới có thể nếm thử. Tôi lúc nãy cũng làm đậu phụ, phỏng chừng giữa trưa liền có thể ăn. Cơm sáng là mì hoành thánh, bảo đảm anh ăn một lần lại muốn ăn thêm!" Cho dù hoành thánh gói không được đẹp, nhưng đối với hương vị Đinh Tiếu vẫn rất có tin tưởng, dù sao đối với thú nhân ngốc ngốc vẫn có 1% nắm chắc.
Tuy cảm thấy khi Tiếu Tiếu nói về đồ ăn cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng Khôn luôn cảm thấy hôm nay Đinh Tiếu có chút kỳ lạ, xem ra có liên quan tới việc hôm qua Đinh Tiếu muốn nói với hắn hôm nay. Chẳng lẽ bởi vì điều này tối qua cậu ấy mới gặp ác mộng? Nếu là mình lại chơi xấu một chút không đi thì tốt rồi, aiz, hôm nay mặc kệ Tiếu Tiếu có nói cái gì, chỉ cần không nói chán ghét mình, buổi tối mình sẽ không rời đi. (Không cần tìm lý do cho bản thân!)
Mì hoành thánh trừ bỏ nước dùng vô cùng đậm đà ra, thì tay nghề cán bột của Đinh Tiếu so với trước kia tiến bộ hơn nhiều, con người ấy mà, luôn là một lần chưa quen hai lần quen không phải sao, trước kia mặc dù chỉ biết mấy món linh tinh hàng ngày, nhưng tới nơi như thế này, chỉ cần muốn ăn thì phải tự tay mà làm. Quả nhiên là hoàn cảnh bồi dưỡng ra nhân tài, chân lý nơi nào cũng đúng, dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Trong bát ngoại trừ hoành thánh cùng mì sợi còn có vài miếng thịt heo thái lát, lá Lục Thái phơi khô sau khi bỏ vào chẳng những màu sắc đẹp lên không ít mà ngay cả hương vị cũng càng thêm tươi ngon một chút.
Đồ ăn trong bát hiển nhiên vẫn là mì nhiều hơn thịt, nhưng hiển nhiên Hạ đã hoàn toàn tiếp thu loại phương thức ẩm thực như này. Đương nhiên đối với giống đực mà nói ngẫu nhiên ăn như vậy cũng khá tốt, hắn tin cho dù mình có thích ăn mì cũng sẽ không từ bỏ địa vị của món chính là thịt.
Khôn đối với tất cả những thứ từ tay Đinh Tiếu làm ra là vô điều kiện duy trì, huống chi cái mì hoành thành này tương đối ngon, nhân hoành thánh có hắc tôm thảo, cho dù bị cắt vụn cũng có chút vị giòn giòn. Còn có một túi tảo tía lớn lúc trước mua về, thì ra sau khi nấu chẳng những nước canh càng ngon, mà tảo tía ăn vào trong miệng hương vị cũng khiến người ưa thích.
Khiến cho hắn thích đương nhiên vẫn là tâm ý của Tiếu Tiếu, từng công đoạn làm hoành thánh và mì sợi này có bao nhiêu không dễ dàng a! Chỉ là thịt có hơi ít, tuy Tiếu Tiếu ăn thực thỏa mãn, nhưng như vậy không được, không có thịt sao có thể mau chóng béo lên chứ? Phải biết rằng thân thể cho dù có linh hoạt, ở trong rừng rậm sức lực cũng tuyệt đối quan trọng. Hắn không muốn Tiếu Tiếu vào sang năm học tập săn bắt quá vất vả. Nghĩ như vậy, Khôn ca quyết định chờ Tiếu Tiếu nói xong, mình phải đi săn mấy con chim xương đen cho cậu ấy, tuy mùa này không dễ bắt được, nhưng là mẹ sinh Thương xong thân thể suy yếu, cha chộp tới chim xương đen ngao mấy ngày canh rõ ràng sức khỏe mẹ khá hơn nhiều.
Nếu Đinh Tiếu biết dưới khuôn mặt than kia của Khôn đang lập kế hoạch dùng phương thức đối đãi với thai phụ sau sinh để "bồi bổ" mình, chỉ sợ cậu đầu tiên nghĩ đến không phải là cảm động mà là muốn đá cho hắn một phát.
Bởi vậy có thể thấy được, mặt than có đôi khi là ô dù tương đối tốt.
Quỳnh và Hạ dưới vẻ mặt nghiêm túc của Tiếu Tiếu mà đưa ba bọn họ về phòng cậu, hơn nữa buổi sáng đứa nhỏ này dậy sớm như vậy, không cần đoán cũng biết chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Quỳnh vẻ mặt lo lắng: "Tiếu Tiếu, còn có chuyện gì sao? Hay là mấy ngày nay đụng phải người nào nói gì đó?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Không phải, con muốn nói cho mọi người về lai lịch của con, kỳ thực ba, cha, Khôn, mọi người vẫn luôn tò mò về nơi con từng sống phải không? Hơn nữa con biết mọi người đều rõ ràng con khong mất đi trí nhớ."
Ba người đều không nghĩ tới Đinh Tiếu lại đột nhiên nói đến chuyện này, cho nên đồng thời ngây ngẩn cả người.
"Tiếu Tiếu..." Quỳnh thực sự lo lắng, anh liền cảm thấy bắt đầu từ sáng nay ấu tể nhà mình đã có gì đó không thích hợp, thì ra là liên quan tới lai lịch thân thế của nó sao? Tuy anh cũng rất hiếu kỳ về lai lịch của Tiếu Tiếu, nhưng trước sau anh đều cảm thấy đây là bảo bối Thần Thú ban cho mình, nếu mình quá cưỡng cầu tìm hiểu nguyên nhân, nói không chừng Thần Thú sẽ trừng phạt mình mất đi đứa con tốt như vậy. Cho nên anh và Hạ vẫn luôn không đề cập tới chuyện này.
Đinh Tiếu an ủi mà cười: "Chúng ta là người một nhà, trên thế giới này, chỉ có mọi người là người thân cận nhất của con, con vĩnh viễn không thể nói cho mọi người con đến từ nơi nào, nhưng điều con muốn nói có thể sẽ tương đối khó tin, mọi người sẽ tin tưởng con chứ?"
Quỳnh dùng sức gật đầu: "Con nói chúng ta đều tin, đúng không?"
Hạ nhanh chóng gật đầu: "Đúng, vô luận con nói gì, con đều là con trai bảo bối duy nhất của chúng ta."
Đinh Tiếu cười, cậu tuy không nghe được Khôn mở miệng, lại có thể từ nhiệt độ của bàn tây đối phương cảm nhận được tín nhiệm, quả nhiên có người nhà là điều hạnh phúc nhất!
Đinh Tiếu nói không nhanh không chậm, hơn nữa tận lực dùng từ ngữ đơn giản nhất để mọi người hiểu được, thuật lại lai lịch của bản thân. Từ việc mình được ba ba một mình nuôi tới lớn, đến khi người kia phản bội ba ba. Cậu không dấu diếm sự thực việc ba ba tự tử cùng tâm lý của mình từng có vấn đề. Chỉ là đối với việc như thế nào mình xuyên qua tới nơi này nhẹ nhàng bâng quơ mà lướt qua. Dù sao bọn họ cũng không biết tai nạn xe cộ rốt cuộc có bao nhiều nguy hiểm và khủng bố.
Không có người quấy rầy làm Đinh Tiếu dần dần bình thản hơn, lực đạo trên tay dần dần tăng thêm, cậu biết đây là Khôn đang lo lắng cho mình.
"Ta liền đi vào thế giới này như vậy, cho nên nói quên của ta cách nơi này rất xa rất xa, xa đến nỗi không thể dùng khoảng cách để tính toán." Nói xong cậu quay đầu nhìn thoáng qua Khôn, hơn nữa hơi hơi lộ ra nụ cười.
Khôn vẫn như cũ im lặng, Quỳnh lại vẫn như cũ là người không nhịn được: "Vậy Tiếu Tiếu, con sẽ trở về sao?" Chưa từng nghĩ tới quê nhà Tiếu Tiếu cũng không phải trên mảnh đất này, anh đã từng nghĩ tới có lẽ Tiếu Tiếu là đứa trẻ sinh sống ở thế giới Thần Thú, nhưng không thể nào lại tưởng tượng được một thế giới không có thú nhân giống đực tồn tại, chỉ có bán thú nhân và giống cái. Tuy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng anh vẫn biết nơi Tiếu Tiếu sống trước kia tốt hơn rất nhiều so với nơi này của bọn họ. Anh thực sự lo lắng con trai có một ngày sẽ rời đi. Vậy hoàn toàn không giống với việc bị tiểu tử thúi Khôn bắt cóc đi!
Đinh Tiếu lắc đầu: "Cho dù có thể trở về con cũng sẽ không đi, ở nơi đó, con không còn thân nhân để vướng bận, mà con tin rằng hai người duy nhất nhớ kỹ đến con cũng sẽ không bởi vì con không ở đó mà không thể sống được. Con sẽ không rời khỏi nơi này, không có mọi người, cho dù con trở về cuộc sống áo cơm không lo cũng không vui vẻ. Huống chi con cảm thấy cuộc sống nơi này thực tốt a, tuy cái gì cũng phải tự mình làm nhưng thực phong phú."
Được đến câu trả lời của Đinh Tiếu, Quỳnh và Hạ rõ ràng thở dài một hơi, Hạ vỗ vỗ bả vai bạn lữ nói: "Đứa trẻ ngoan, vẫn là câu nói kia, vô luận thế nào, con đều là con trai bao bối nhất của chúng ta, nhưng những lời này về sau không bao giờ được nói cho người thứ tư biết."
Đinh Tiếu gật đầu: "Vâng, con chỉ không muốn dấu diếm thân phận với người thân cận nhất, bất quá con có việc quan trọng hơn muốn nói với mọi người". Nói tới đây, cậu nhìn về phía Khôn: "Ở nơi đó của chúng ta, tuổi thọ thông thường đều là bảy tám mươi tuổi, một trăm tuổi đã tính là người trường thọ rồi, người nhều tuổi nhất cũng chỉ sống được một trăm ba bốn mươi năm. Con...không thể giống mọi người có tuổi thọ bốn năm trăm năm."
Nếu nói lai lịch Đinh Tiếu là một bí mật ba người bọn họ có thể che dấu, nhưng vấn đề tuổi thọ này liền không có biện pháp để bọn họ bình tĩnh. Khôn sau khi nghe xong Tiếu Tiếu nói, lập tức nhíu mày: "Ý của em là muốn ta từ bỏ em?"
Ánh mắt Khôn làm Đinh Tiếu cảm thấy dị thường chột dạ: "Tôi...cũng không phải. Tuy anh cũng chưa từng nói qua chữ...thích, nhưng tất cả mọi người đều biết, tôi cũng biết. Nhưng ba mươi bốn mươi năm sau tôi sẽ già nua nhăn nheo, có lẽ ngay cả đi cũng không đi nổi, còn anh lại vẫn như hiện tại, tôi không muốn..."
Khôn lập tức ngăn lại Đinh Tiếu nói tiếp: "Tuy ta không biết nơi đó của em người vì sao chỉ sống được ngắn ngủi như vậy, nhưng hiến tế mỗi một lần chẩn trị cho em đều không nói thân thể của em có gì không đúng, hơn nữa em có thể từ nơi đó đến nơi này, có lẽ em căn bản không nên thuộc về nơi đó, mà là thuộc về nơi này."
Đinh Tiếu cười khổ: "Tôi cũng muốn nghĩ như vậy a, nhưng thân thể khỏe mạnh không nhất định sẽ sống lâu, này...ách...có liên quan tới vấn đề chủng tộc. Tôi cũng thực hi vọng có thể luôn ở với mọi người..." Nói xong cậu nhìn về Quỳnh: "Tôi đồng ý với Bằng Giáp bá bá về sau chờ ba và cha già rồi sẽ chăm sóc hiếu thuận hai người, nhưng lúc ấy tôi liền biết mình có lẽ không làm được."
Quỳnh cảm thấy trong ngực phi thường buồn bực, lại có cảm giác ẩn ẩn đau, nghĩ đến ấu tể bảo bối nhà mình có lẽ chỉ sống được mấy chục năm, anh lập tức muốn đi tìm hiến tế nghĩ cách.
Cũng may Hạ kéo anh lại, nếu liền đi tìm Đằng để kiểm tra cho Tiếu Tiếu, sẽ khó tránh khỏi sẽ tiết lộ một số việc. Hắn cũng không muốn như vậy, mặc dù Đằng cũng rất thương yêu Tiếu Tiếu, nhưng chuyện này cũng cần phải bảo mật. Hơn nữa hắn cảm thấy hiện tại quan trọng nhất không phải thảo luận Tiếu Tiếu có thể sống bao lâu, mà là vấn đề tình cảm của con trai và Khôn. VÌ thế hắn mượn cớ an ủi bạn lữ mang Quỳnh ra ngoài, dù sao để Quỳnh rơi nước mắt trước mặt Tiếu Tiếu cũng không tốt. Hắn cứ cảm thấy sự việc cũng không đến nỗi như vậy, hơn nữa cho dù thật sự chỉ có thể như vậy, qua một ngày liền phải nghiêm túc sống một ngày, đây là tín điều sinh hoạt của tất cả các thú nhân, dù sao các thú nhân sinh hoạt trên thế giới này cũng không phải là cơm áo vô ưu, mỗi một ngày săn thú mỗi một mùa thay đổi đều có khả năng bởi vì mãnh thú hoặc ốm đau thậm chí là mưa gió băng tuyết mà mất đi tính mạng. Hơn nữa, hắn tin tưởng Khôn sẽ không để Tiếu Tiếu chịu thương tổn.
Trong phòng còn dư lại hai người Khôn và Đinh Tiếu, một trận im lặng.
Khôn đứng lên, vươ tay bế Đinh Tiếu lên: "Tiếu Tiếu, em nguyện ý làm bạn lữ của ta chứ?"
Đinh Tiếu ngây ngốc: "Anh...sao lại đột nhiên hỏi cái này...tôi là đang nói với anh tôi sống..."
Khôn chuẩn xác mà hôn lên môi Tiếu Tiếu, tuy rằng chỉ là chạm qua, nhưng hiệu quả không tồi: "Em đồng ý chứ?"
Đinh Tiếu đau lòng cúi đầu, đem cái trán để ở trên bả vai Khôn: "Nhưng khi tôi không còn nữa, anh sẽ thực cô đơn."
Khôn đột nhiên cười: "Sẽ không, em sẽ vĩnh viễn ở cùng bên ta, cho dù em chỉ có thể sống 100 tuổi cũng vậy."
Đinh Tiếu lập tức ngẩng đầu, trừng lớn mắt nhìn Khôn: "Anh anh anh anh không phải là muốn...."
Khôn lắc đầu: "Thú nhân sẽ không tự sát, như vậy sẽ chịu Thần Thú nguyền rủa, ta sẽ đem tro cốt của em mang theo bên người, tận đến khi ta chết đi lại cho bọn họ đem chúng ta táng ở bên nhau."
Tuy lời nói nghe có chút khủng bố lại biến thái, nhưng Đinh Tiếu lại cảm thấy đặc biệt cảm động, cũng không có cách nào không cảm động. Kỳ thực cậu muốn nói sau khi mình chết muốn Khôn tìm một người có thể làm bạn bên nhau sinh hoạt. Nhưng cậu biết nói như vậy là vũ nhục đối với thú nhân giống đực. Vốn dĩ cũng đã dự đoán được kết quả sẽ là như vyaaj, Khôn sao có thể vì mình không sống lâu được liền từ bỏ chứ, aiz, tuy có cảm giác thực ích kỷ, nhưng nếu như mình dùng lý do "Tôi là vì nghĩ cho anh" cự tuyệt hắn, mới chính là ích chân chính ích kỷ đi? Dù sao tình yêu là việc của hai người, mình cũng không có tư cách phủ nhận quyết định của người yêu thương mình.
Có lẽ sai ở bản thân phản ứng quá chậm chạp, mà Khôn cũng không trực tiếp nói cho mình tâm ý của hắn, cái gọi là mệnh do trời định, mặc dù không tin số mệnh, sự tình đã xảy ra, ngươi không tin có thể làm gì được, vậy liền hảo hảo trôi qua đi.
Nói cũng nói rồi, cho dù có rất nhiều việc còn chưa nói ra rõ ràng, nhưng tóm lại lai lịch và tuổi thọ của mình đã thẳng thắn nói ra, tâm tình cũng thả lỏng, cả người cũng nhẹ nhàng: "Cái gì mà tro cốt với không tro cốt a, toàn lời không may mắn."
Nhận thấy thân thể vốn dĩ cứng đờ của Tiếu Tiếu hiện tại thập phần thả lòng mà dựa vào người mình, Khôn âm thầm thở dài một hơi: "Được, về sau ta sẽ nói lời may mắn."
Đinh Tiếu cười: "Như vậy còn được"
Khôn nhìn gương mặt tươi cười của bạn lữ, tâm tình xấu mới vừa rồi tạm thời ném ra sau đầu: "Vậy Tiếu Tiếu, em đáp ứng ta chứ?"
Đinh Tiếu sửng sốt một chút, sau đó lập tức ý thức được vấn đề mấu chốt: "Vậy thì thế nào? Tôi hình như còn là ấu tể đi?"
Khôn gật đầu: "Nhưng bán thú nhân sau 25 tuổi có thể cùng giống đực bạn lữ tương lai cùng nhau sinh sống, sang năm là em đủ tuổi, còn có a, chờ mùa xuân sang năm, ta sẽ dựng nhà mới của hai chúng ta ở phía sau nhà nhị thúc, đó là nhà của hai chúng ta, ta sẽ dựa theo bộ dáng em muốn mà kiến tạo!"
Cư nhiên 25 tuổi liền có thể ở chung với người yêu? Lúc trước vì sao không ai nói cho mình? Ách...hình như là mình cũng không quan tâm tới vấn đề này. Nghe mà đã đỏ cả mặt, nhưng dựa theo ý mình xây nhà gì đó, thực sự khiến người hưng phấn a!" Về vấn đề dựng nhà, tôi cũng phải nghĩ lại cho kỹ."
Khôn cười, đừng thấy Tiếu Tiếu không nói thẳng hai chữ "đồng ý", nhưng cậu ấy đã đồng ý nghĩ xây nhà của hai người như thế nào, đây đã là đáp án tốt đẹp nhất. "Ừ, ta đều nghe em, vậy...để chúc mừng em đồng ý làm bạn lữ của ta, hôn một lát đi."
Đinh Tiếu lập tức cảnh giác: "Còn hôn? Anh còn không biết hôn mà cứ đòi hôn!!"
Khôn nghe xong đuôi lông mày hơi động, mặt than vẫn thể hiện ra chút cảm xúc kinh ngạc: "Ta không có hôn qua ai, ta sẽ học thật tốt"
Học...học len sợi a! Đinh Tiếu nháy mắt cảm thấy bản thân giống như tự bê đá đập vào chân mình!!!
Bình luận truyện