Nhật Lệ
Chương 24
Ngôi nhà gỗ chẳng có gì thay đổi, đồ vật vẫn yên ổn tại vị trí của chúng, suốt mấy chục năm qua sạch sẽ tinh tươm vì lão Trần thường xuyên dọn dẹp. Đây là lần thứ hai tôi bước vào căn phòng lưu trữ của mẹ tôi dưới tầng hầm, nơi chứa đựng bộ sưu tập của bà. Nó cũng được làm toàn bằng đá như phòng Kín ở nhà lão Trịnh nhưng âm u và lạnh lẽo hơn, chắc bởi đã lâu chưa có hơi người. Tôi để viên dạ minh châu cỡ lớn bay trước dẫn đường. Tiếng bước chân rất nhỏ trở nên vang vọng giữa không gian yên tĩnh tuyệt đối. Tay dùng sức đẩy, cánh cửa cũ kỹ ì ạch dịch chuyển phát ra mấy tiếng rền rĩ nặng nhọc. Ánh sáng từ dạ minh châu chảy vào căn phòng, hắt lên trái Tinh cầu những vòng tròn huyền ảo. Chúng được đặt trang trọng trên các giá bạc, từ hình dáng đến kích thước đều giống nhau như đúc, không ai phân biệt nổi ngoại trừ nhà tiên tri.
Đây là sở thích kì quặc của mẹ tôi, sưu tập Tinh cầu của các nhà tiên tri đã khuất.
Tinh cầu gắn liền với sinh mệnh của chủ nhân. Khi người ấy không còn, nó cũng tắt sáng, trở nên vô dụng và coi như đã chết. Không ai có thể khơi dậy nguồn năng lượng trong nó lần nữa. Những trái Tinh cầu quanh tôi im lìm giữa giấc ngủ vô tận. Chúng không còn sức sống, vậy mà vẫn khiến tôi ớn lạnh như thể bên trong ẩn chứa những linh hồn. Ánh mắt tôi đảo qua một vòng, có mấy Tinh cầu hấp dẫn sự chú ý. Tôi không hiểu, rõ ràng bề ngoài chúng chẳng khác gì so với đống còn lại nhưng thâm tâm tôi đoán chắc chúng ẩn chứa điểm đặc biệt mà bản thân cũng chưa xác định được. Linh cảm đưa tôi đến bên Tinh cầu đặt chính giữa. Nó không trong suốt mà mờ đục như màu khói. Tôi cẩn thận nhấc nó ra khỏi giá, chăm chú quan sát. Sau lưng chợt vang lên giọng nói nghiêm khắc. "Đặt nó xuống!"
Lão Trần đột ngột đứng ở cửa với đôi mắt nheo lại vẻ không hài lòng. Tôi vẫn giữ khư khư Tinh cầu giữa hai lòng bàn tay, hơi do dự. "Con không thể mang nó đi sao? Nơi này chứa rất nhiều Tinh cầu, thiếu một trái chắc chẳng vấn đề gì."
"Không được." Lão quả quyết. "Ta nhớ lần trước con đã cuỗm mất một Tinh cầu rồi, đừng có tham lam. Chúng ta không nên động vào gia tài của mẹ con."
Quả thực lần đầu tiên tới đây tôi đã bị hấp dẫn bởi một Tinh cầu, cơ hồ tự bản thân nó tỏa ra sức hút kì lạ kéo tôi lại gần. Khi ấy, lão Trần dẫu biết cũng không phản đối việc tôi nhét nó vào túi Càn Khôn biến thành của riêng. Nhưng hiện giờ sự hào phóng của lão đã đạt đến giới hạn, tôi đành tiu nghỉu đặt vật về vị trí cũ. Cánh cửa đóng chặt. Gian phòng khôi phục hiện trạng u ám ban đầu.
Tôi vừa thoát ly kết giới đã chạm phải con Thiên di của Nhật Vũ, mang theo thông báo: thầy Trịnh đang ở nhà, yêu cầu tôi lập tức quay về. Bấy giờ tôi mới cuống cuồng chạy qua chỗ Thu Thủy khi sực nhớ ra mình bỏ quên Phương điểu. Vì tôi không phải chủ nhân của nó nên không thể dùng chú ngữ triệu hồi, đành phải tất tả đi tìm.
Chỉ mới một ngày trôi qua, tâm trạng Thu Thủy đã hoàn toàn đảo ngược. Nàng cúi gằm mặt xuống nhằm che giấu đôi mắt hơi đỏ như vừa mới khóc, ngay cả dáng đi cũng ủ rũ và thiếu sức sống. Khi tôi hỏi nguyên do, nàng lắc đầu từ chối trả lời. Nếu tôi đọc suy nghĩ của nàng có lẽ sẽ hiểu thêm điều gì đó. Nhưng tôi không làm vậy, tôi chờ nàng tự mình nói ra khi cảm thấy sẵn sàng.
Phương điểu hạ cánh lúc trời đã tối mịt. Tôi không dám lượn lờ trước sân mà bay thẳng lên phòng mình, bắt gặp Sói Tuyết đang cuộn tròn trên sàn nhà. Nhận ra tôi, nó vẫy đuôi mừng tíu tít rồi nhảy bổ đến. Tôi ngồi xổm xuống ôm ngang người nó, đầu ghé vào bộ lông mượt, hài lòng xác định nó không bị tổn hại gì sau chuyến đi. Nhìn kĩ mới phát hiện nó lớn lên tương đối nhanh, chân cao hơn và lông cũng dày thêm, tuy rằng khác hẳn con sói bé quắt trong lần đầu chạm mặt nhưng khoảng cách đạt tới mức trưởng thành vẫn còn rất xa.
Sáng hôm sau yên tĩnh ngoài dự đoán, mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe lão Trịnh quở trách. Sự thực là lão vừa về liền chui vào hầm rượu uống liền mấy cốc, rồi say ngật ngưỡng, nằm thẳng cẳng trên giường tới gần trưa mới tỉnh, đương nhiên không phát giác ra việc tôi lêu lổng bên ngoài. May thay Nhật Vũ cũng chẳng phải một tên thích mách lẻo, trái lại còn giúp tôi bao che khiến tôi rất cảm kích. Phải chăng hắn đã dần chấp nhận tôi nên thái độ không còn cáu kỉnh, méo mó như hồi đầu?
Vốn dĩ lão Trịnh để hắn làm đối thủ của tôi trong bài kiểm tra năng lực, nhưng vì tôi phản đối quá gay gắt nên đành thay bằng chính lão. Linh lực của lão qua ngần ấy năm trời vẫn chỉ lõm bõm tăng lên theo tốc độ con rùa, thêm vào việc biệt năng của tôi đang trong giai đoạn phát triển và sự trợ giúp của bánh Mặt Trăng nên mức chênh lệch linh lực giữa chúng tôi hẳn không quá nhiều. Còn Nhật Vũ lại thuộc về một đẳng cấp khác, trình độ mà tôi chỉ dám đứng từ xa ngước nhìn.
Lão Trịnh dịch chuyển rất nhanh để né tránh đòn tấn công đang dồn dập lao đến. Nhiệm vụ của lão là phòng thủ nên không sử dụng pháp khí. Tốc độ của tôi không tài nào bắt kịp lão, do đó đành thay đổi chiêu thức. Dải lụa cuộn thành vòng tròn lớn trước mặt. Tôi niệm chú, từ bên trong bắn ra hàng trăm mũi tên ánh sáng quét qua phạm vi lão Trịnh xuất hiện. Thân thể lão đột nhiên vỡ ra thành vô số mảnh vụn. Tôi trố mắt. "Ảo giác. Nhất định là ảo giác."
Tuy linh lực lão không cao nhưng chẳng người nào dám coi thường. Với hiểu biết về phép thuật cao minh hơn bất cứ ai, nhiều khi lão sử dụng dị thuật mà phần đông thậm chí chưa hề biết đến. Vì thế, tôi không bao giờ cho rằng việc hạ gục lão là dễ dàng.
Nhìn các mảnh vụn tan biến trên mặt đất, tôi đoán lão đang tàng hình đâu đó. Nhắm mắt lại, nghe tiếng gió, linh cảm hơi người lẩn khuất tại một vị trí, tôi lập tức vung dải lụa chĩa thẳng về hướng ấy.
Như bao buổi luyện tập khác, tôi luôn kiềm chế linh lực ở mức độ thấp để tránh gây thương tích, nào ngờ lần này vượt khỏi tầm kiểm soát. Dải lụa nóng đỏ như lần đầu tôi chạm vào nó. Quầng sáng bổ xuống mang theo tiếng nổ chói tai. Tôi sững sờ nhìn tòa nhà rẽ đôi, tim như muốn vọt ra lăn lông lốc. Phát hiện vừa rồi chỉ là cái bóng đánh lừa của lão Trịnh, hồn vía tôi mới lần lượt quay trở lại. Lão cũng ngơ ngác dán mắt vào dải lụa vừa khôi phục sắc trắng ban đầu, quên cả ẩn thân. Chỉ có Nhật Vũ và Sói Tuyết đang vắt vẻo trên cây là hai vị khán giả điềm tĩnh nhất.
"Minh Nguyệt?" Lão thì thầm. Ngón tay run rẩy vì phấn khích khẽ cầm dải lụa. "Chính nó. Rốt cuộc cũng có ngày tụ hội."
"Nó có gì đặc biệt sao?" Nhật Vũ vừa dịch chuyển đến bên chúng tôi.
Lão Trịnh yêu cầu hắn. "Mang kiếm của con ra đây."
Hắn không hiểu lắm nhưng cũng làm theo. Tôi tò mò chờ đợi, thấy lão trịnh trọng nâng hai pháp khí trên tay, giọng điệu hào hứng không che giấu. "Thương Hải và Minh Nguyệt vốn là cặp pháp khí nổi tiếng, có nguồn gốc từ một gia tộc chế tạo pháp khí lâu năm nhưng đến nay đã suy tàn. Sức mạnh khủng khiếp đem lại giúp chúng vang danh một thời, khiến biết bao kẻ khao khát và đấu tranh đổ máu để giành giật. Thế rồi sau nhiều biến cố xảy ra cùng với cái chết của chủ nhân cũ, chúng biến mất một cách bí ẩn, dần dần bị lãng quên theo dòng chảy thời gian. Dù vẫn có kẻ nuôi hi vọng tìm kiếm nhưng phần đông thế hệ sau không còn nhận ra. Thật chẳng ngờ có ngày chúng một lần nữa cùng sóng đôi."
Tôi suýt phì cười khi nghe lão thở dài như ngậm ngùi cảm thán cho cặp đôi trùng phùng sau dịp chia xa. Càng nhìn hai loại pháp khí riêng biệt càng thấy chúng chẳng liên quan gì tới nhau. Tôi băn khoăn. "Giữa chúng có mối liên kết sao?"
Nhật Vũ bỗng dời ánh mắt sang tôi nhưng không lên tiếng.
"Đương nhiên." Lão Trịnh gật đầu, tay vuốt vuốt chòm râu ra vẻ lão làng. "Người chế tạo chúng đồng thời làm chủ nhân đầu tiên là một cặp vợ chồng. Họ cũng sáng tạo một bộ phép thuật đặc biệt dành riêng cho hai pháp khí này. Ít người biết rằng, Thương Hải và Minh Nguyệt sẽ phát huy uy lực mạnh nhất khi kết hợp với nhau trong thuật Hợp Viên. Thật ra có một giai đoạn Hợp Viên được lưu truyền khá rộng rãi trên vương quốc, nhưng hầu như không ai thành công bởi thiếu pháp khí phù hợp, chưa tính đến việc bản thân nó đã rất phức tạp và còn là loại phép dành cho hai người."
"Kể cũng đúng." Tôi tán thành. "Nếu là hai người thì thật khó để hòa hợp."
Lão Trịnh đưa trả pháp khí cho chúng tôi. Tôi vội vàng cất dải lụa vào túi Càn Khôn, nhân tiện ném cho Nhật Vũ cái nhìn cảnh cáo. "Đừng có ý định lấy pháp khí của ta lần nữa."
Tên này mắc tật xấu, thấy đồ tốt là nghĩ nó phải thuộc về mình. Vậy nên tôi không thể không đề phòng.
"Không có hứng." Hắn khinh khỉnh đáp trả. Có lẽ bản thân cũng nhận thức được dải lụa ẻo lả kia chẳng phù hợp với hình tượng sáng ngời của mình.
"Thôi nào." Lão Trịnh đứng ra hòa giải. "Các con đều được thừa nhận là chủ nhân chân chính của chúng, về sau có thể yên tâm sử dụng. Phải nói, đây quả là may mắn cực kì lớn."
"Là sao ạ?" Tôi có phần mơ hồ.
Lão nhẫn nại phân tích. "Pháp khí cao cấp có thuộc tính đặc biệt: lựa chọn chủ nhân. Số ít người được nhận định là chủ nhân chân chính sẽ được chúng hoàn toàn phục tùng. Tất nhiên ai cũng có thể sử dụng, nhưng chỉ khi ở trong tay chủ nhân chân chính, chúng mới phát huy hết năng lực vốn có. Theo ta biết, Minh Nguyệt chỉ đổi màu dưới sự điều khiển của vị chủ nhân mà nó thừa nhận, vừa hay người đó chính là con."
Tôi chợt nhớ ra, hồi mới mua Thương Hải tôi đã cố gắng rút kiếm ra khỏi bao mãi không được, thế mà Nhật Vũ làm hết sức dễ dàng. Hóa ra bởi nó chọn Nhật Vũ là chủ nhân thay vì tôi. Thế thì lần trao đổi bánh Mặt Trăng coi như trong cái rủi có cái may đi.
Đây là sở thích kì quặc của mẹ tôi, sưu tập Tinh cầu của các nhà tiên tri đã khuất.
Tinh cầu gắn liền với sinh mệnh của chủ nhân. Khi người ấy không còn, nó cũng tắt sáng, trở nên vô dụng và coi như đã chết. Không ai có thể khơi dậy nguồn năng lượng trong nó lần nữa. Những trái Tinh cầu quanh tôi im lìm giữa giấc ngủ vô tận. Chúng không còn sức sống, vậy mà vẫn khiến tôi ớn lạnh như thể bên trong ẩn chứa những linh hồn. Ánh mắt tôi đảo qua một vòng, có mấy Tinh cầu hấp dẫn sự chú ý. Tôi không hiểu, rõ ràng bề ngoài chúng chẳng khác gì so với đống còn lại nhưng thâm tâm tôi đoán chắc chúng ẩn chứa điểm đặc biệt mà bản thân cũng chưa xác định được. Linh cảm đưa tôi đến bên Tinh cầu đặt chính giữa. Nó không trong suốt mà mờ đục như màu khói. Tôi cẩn thận nhấc nó ra khỏi giá, chăm chú quan sát. Sau lưng chợt vang lên giọng nói nghiêm khắc. "Đặt nó xuống!"
Lão Trần đột ngột đứng ở cửa với đôi mắt nheo lại vẻ không hài lòng. Tôi vẫn giữ khư khư Tinh cầu giữa hai lòng bàn tay, hơi do dự. "Con không thể mang nó đi sao? Nơi này chứa rất nhiều Tinh cầu, thiếu một trái chắc chẳng vấn đề gì."
"Không được." Lão quả quyết. "Ta nhớ lần trước con đã cuỗm mất một Tinh cầu rồi, đừng có tham lam. Chúng ta không nên động vào gia tài của mẹ con."
Quả thực lần đầu tiên tới đây tôi đã bị hấp dẫn bởi một Tinh cầu, cơ hồ tự bản thân nó tỏa ra sức hút kì lạ kéo tôi lại gần. Khi ấy, lão Trần dẫu biết cũng không phản đối việc tôi nhét nó vào túi Càn Khôn biến thành của riêng. Nhưng hiện giờ sự hào phóng của lão đã đạt đến giới hạn, tôi đành tiu nghỉu đặt vật về vị trí cũ. Cánh cửa đóng chặt. Gian phòng khôi phục hiện trạng u ám ban đầu.
Tôi vừa thoát ly kết giới đã chạm phải con Thiên di của Nhật Vũ, mang theo thông báo: thầy Trịnh đang ở nhà, yêu cầu tôi lập tức quay về. Bấy giờ tôi mới cuống cuồng chạy qua chỗ Thu Thủy khi sực nhớ ra mình bỏ quên Phương điểu. Vì tôi không phải chủ nhân của nó nên không thể dùng chú ngữ triệu hồi, đành phải tất tả đi tìm.
Chỉ mới một ngày trôi qua, tâm trạng Thu Thủy đã hoàn toàn đảo ngược. Nàng cúi gằm mặt xuống nhằm che giấu đôi mắt hơi đỏ như vừa mới khóc, ngay cả dáng đi cũng ủ rũ và thiếu sức sống. Khi tôi hỏi nguyên do, nàng lắc đầu từ chối trả lời. Nếu tôi đọc suy nghĩ của nàng có lẽ sẽ hiểu thêm điều gì đó. Nhưng tôi không làm vậy, tôi chờ nàng tự mình nói ra khi cảm thấy sẵn sàng.
Phương điểu hạ cánh lúc trời đã tối mịt. Tôi không dám lượn lờ trước sân mà bay thẳng lên phòng mình, bắt gặp Sói Tuyết đang cuộn tròn trên sàn nhà. Nhận ra tôi, nó vẫy đuôi mừng tíu tít rồi nhảy bổ đến. Tôi ngồi xổm xuống ôm ngang người nó, đầu ghé vào bộ lông mượt, hài lòng xác định nó không bị tổn hại gì sau chuyến đi. Nhìn kĩ mới phát hiện nó lớn lên tương đối nhanh, chân cao hơn và lông cũng dày thêm, tuy rằng khác hẳn con sói bé quắt trong lần đầu chạm mặt nhưng khoảng cách đạt tới mức trưởng thành vẫn còn rất xa.
Sáng hôm sau yên tĩnh ngoài dự đoán, mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe lão Trịnh quở trách. Sự thực là lão vừa về liền chui vào hầm rượu uống liền mấy cốc, rồi say ngật ngưỡng, nằm thẳng cẳng trên giường tới gần trưa mới tỉnh, đương nhiên không phát giác ra việc tôi lêu lổng bên ngoài. May thay Nhật Vũ cũng chẳng phải một tên thích mách lẻo, trái lại còn giúp tôi bao che khiến tôi rất cảm kích. Phải chăng hắn đã dần chấp nhận tôi nên thái độ không còn cáu kỉnh, méo mó như hồi đầu?
Vốn dĩ lão Trịnh để hắn làm đối thủ của tôi trong bài kiểm tra năng lực, nhưng vì tôi phản đối quá gay gắt nên đành thay bằng chính lão. Linh lực của lão qua ngần ấy năm trời vẫn chỉ lõm bõm tăng lên theo tốc độ con rùa, thêm vào việc biệt năng của tôi đang trong giai đoạn phát triển và sự trợ giúp của bánh Mặt Trăng nên mức chênh lệch linh lực giữa chúng tôi hẳn không quá nhiều. Còn Nhật Vũ lại thuộc về một đẳng cấp khác, trình độ mà tôi chỉ dám đứng từ xa ngước nhìn.
Lão Trịnh dịch chuyển rất nhanh để né tránh đòn tấn công đang dồn dập lao đến. Nhiệm vụ của lão là phòng thủ nên không sử dụng pháp khí. Tốc độ của tôi không tài nào bắt kịp lão, do đó đành thay đổi chiêu thức. Dải lụa cuộn thành vòng tròn lớn trước mặt. Tôi niệm chú, từ bên trong bắn ra hàng trăm mũi tên ánh sáng quét qua phạm vi lão Trịnh xuất hiện. Thân thể lão đột nhiên vỡ ra thành vô số mảnh vụn. Tôi trố mắt. "Ảo giác. Nhất định là ảo giác."
Tuy linh lực lão không cao nhưng chẳng người nào dám coi thường. Với hiểu biết về phép thuật cao minh hơn bất cứ ai, nhiều khi lão sử dụng dị thuật mà phần đông thậm chí chưa hề biết đến. Vì thế, tôi không bao giờ cho rằng việc hạ gục lão là dễ dàng.
Nhìn các mảnh vụn tan biến trên mặt đất, tôi đoán lão đang tàng hình đâu đó. Nhắm mắt lại, nghe tiếng gió, linh cảm hơi người lẩn khuất tại một vị trí, tôi lập tức vung dải lụa chĩa thẳng về hướng ấy.
Như bao buổi luyện tập khác, tôi luôn kiềm chế linh lực ở mức độ thấp để tránh gây thương tích, nào ngờ lần này vượt khỏi tầm kiểm soát. Dải lụa nóng đỏ như lần đầu tôi chạm vào nó. Quầng sáng bổ xuống mang theo tiếng nổ chói tai. Tôi sững sờ nhìn tòa nhà rẽ đôi, tim như muốn vọt ra lăn lông lốc. Phát hiện vừa rồi chỉ là cái bóng đánh lừa của lão Trịnh, hồn vía tôi mới lần lượt quay trở lại. Lão cũng ngơ ngác dán mắt vào dải lụa vừa khôi phục sắc trắng ban đầu, quên cả ẩn thân. Chỉ có Nhật Vũ và Sói Tuyết đang vắt vẻo trên cây là hai vị khán giả điềm tĩnh nhất.
"Minh Nguyệt?" Lão thì thầm. Ngón tay run rẩy vì phấn khích khẽ cầm dải lụa. "Chính nó. Rốt cuộc cũng có ngày tụ hội."
"Nó có gì đặc biệt sao?" Nhật Vũ vừa dịch chuyển đến bên chúng tôi.
Lão Trịnh yêu cầu hắn. "Mang kiếm của con ra đây."
Hắn không hiểu lắm nhưng cũng làm theo. Tôi tò mò chờ đợi, thấy lão trịnh trọng nâng hai pháp khí trên tay, giọng điệu hào hứng không che giấu. "Thương Hải và Minh Nguyệt vốn là cặp pháp khí nổi tiếng, có nguồn gốc từ một gia tộc chế tạo pháp khí lâu năm nhưng đến nay đã suy tàn. Sức mạnh khủng khiếp đem lại giúp chúng vang danh một thời, khiến biết bao kẻ khao khát và đấu tranh đổ máu để giành giật. Thế rồi sau nhiều biến cố xảy ra cùng với cái chết của chủ nhân cũ, chúng biến mất một cách bí ẩn, dần dần bị lãng quên theo dòng chảy thời gian. Dù vẫn có kẻ nuôi hi vọng tìm kiếm nhưng phần đông thế hệ sau không còn nhận ra. Thật chẳng ngờ có ngày chúng một lần nữa cùng sóng đôi."
Tôi suýt phì cười khi nghe lão thở dài như ngậm ngùi cảm thán cho cặp đôi trùng phùng sau dịp chia xa. Càng nhìn hai loại pháp khí riêng biệt càng thấy chúng chẳng liên quan gì tới nhau. Tôi băn khoăn. "Giữa chúng có mối liên kết sao?"
Nhật Vũ bỗng dời ánh mắt sang tôi nhưng không lên tiếng.
"Đương nhiên." Lão Trịnh gật đầu, tay vuốt vuốt chòm râu ra vẻ lão làng. "Người chế tạo chúng đồng thời làm chủ nhân đầu tiên là một cặp vợ chồng. Họ cũng sáng tạo một bộ phép thuật đặc biệt dành riêng cho hai pháp khí này. Ít người biết rằng, Thương Hải và Minh Nguyệt sẽ phát huy uy lực mạnh nhất khi kết hợp với nhau trong thuật Hợp Viên. Thật ra có một giai đoạn Hợp Viên được lưu truyền khá rộng rãi trên vương quốc, nhưng hầu như không ai thành công bởi thiếu pháp khí phù hợp, chưa tính đến việc bản thân nó đã rất phức tạp và còn là loại phép dành cho hai người."
"Kể cũng đúng." Tôi tán thành. "Nếu là hai người thì thật khó để hòa hợp."
Lão Trịnh đưa trả pháp khí cho chúng tôi. Tôi vội vàng cất dải lụa vào túi Càn Khôn, nhân tiện ném cho Nhật Vũ cái nhìn cảnh cáo. "Đừng có ý định lấy pháp khí của ta lần nữa."
Tên này mắc tật xấu, thấy đồ tốt là nghĩ nó phải thuộc về mình. Vậy nên tôi không thể không đề phòng.
"Không có hứng." Hắn khinh khỉnh đáp trả. Có lẽ bản thân cũng nhận thức được dải lụa ẻo lả kia chẳng phù hợp với hình tượng sáng ngời của mình.
"Thôi nào." Lão Trịnh đứng ra hòa giải. "Các con đều được thừa nhận là chủ nhân chân chính của chúng, về sau có thể yên tâm sử dụng. Phải nói, đây quả là may mắn cực kì lớn."
"Là sao ạ?" Tôi có phần mơ hồ.
Lão nhẫn nại phân tích. "Pháp khí cao cấp có thuộc tính đặc biệt: lựa chọn chủ nhân. Số ít người được nhận định là chủ nhân chân chính sẽ được chúng hoàn toàn phục tùng. Tất nhiên ai cũng có thể sử dụng, nhưng chỉ khi ở trong tay chủ nhân chân chính, chúng mới phát huy hết năng lực vốn có. Theo ta biết, Minh Nguyệt chỉ đổi màu dưới sự điều khiển của vị chủ nhân mà nó thừa nhận, vừa hay người đó chính là con."
Tôi chợt nhớ ra, hồi mới mua Thương Hải tôi đã cố gắng rút kiếm ra khỏi bao mãi không được, thế mà Nhật Vũ làm hết sức dễ dàng. Hóa ra bởi nó chọn Nhật Vũ là chủ nhân thay vì tôi. Thế thì lần trao đổi bánh Mặt Trăng coi như trong cái rủi có cái may đi.
Bình luận truyện