Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc
Chương 56
Edit + Beta: Vịt
Doãn Tu Trúc thay đổi rất lớn.
18 tuổi và 22 tuổi là chênh lệch giữa thiếu niên và người trưởng thành. Lớn lên không chỉ thân thể, còn là tâm tính và khí chất.
Người xem tạp chí kia có lẽ đều sẽ đánh giá Doãn thiếu gia này tuấn mỹ không có bạn bè, chỉ là hơi lộ vẻ xa cách chút. Nhìn người thật mới sẽ hiểu, thợ chụp ảnh và thợ chỉnh ảnh đã rất cố gắng làm nhạt đi loại cảm giác này. Bản thân anh sẽ lạnh hơn chút, dung mạo tinh xảo quá mức sẽ bởi vì loại lạnh nhạt này mà càng lộ vẻ người lạ chớ gần.
Doãn Tu Trúc mà Tề Mộ thường xuyên vẽ, đã sớm không phải Doãn Tu Trúc hiện tại.
Lời Hứa Tiểu Minh gọi suy nghĩ của cậu về, Tề Mộ nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt, miễn cưỡng cười: "Lâu lắm không gặp." Chào hỏi với người ta nhưng không nhìn người ta, cái này rất không lễ phép, nhưng Tề Mộ thật sự không có sức tiếp tục nhìn anh.
Doãn Tu Trúc không nói gì.
Thang máy vốn là không gian rất đè nén, cho dù khách sạn vắt óc mà làm bốn phía thành mặt kính không gian, nhưng vẫn không che giấu được sự thật nó nhỏ hẹp kín mít mà chật hẹp.
Tề Mộ thậm chí cảm thấy mặt kính này rất phiền, bởi vì phản xạ nhiều bóng người, nhân lúng túng lên mấy lần, khuếch tán vô hạn ra.
Cũng may chỉ có thời gian rất ngắn, từ tầng 1 đến gara chuyên dụng dưới lòng đất chỉ đủ để chào hỏi.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Tiểu Minh nói: "Bọn tớ đi trước."
Cổ họng Tề Mộ chặt lại, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói ra được, cậu rầu rĩ đi ra thang máy, phía sau truyền đến âm thanh Doãn Tu Trúc: "Về lúc nào?"
Phía sau lưng Tề Mộ cứng đờ, âm thanh muốn căng thẳng bao nhiêu thì căng thẳng bấy nhiêu: "3 hôm trước."
Doãn Tu Trúc bình tĩnh đáp lại: "Ừ." Lạnh nhạt xa cách, dường như câu lúc nãy chỉ là chào hỏi khách sáo, căn bản không muốn cậu trả lời.
Tề Mộ thở ra cực nhẹ, nói: "Tớ còn có việc, đi trước."
Doãn Tu Trúc nói: "Mời."
Tề Mộ trực tiếp đi ra thang máy, đến gần Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh nhìn nhìn Doãn Tu Trúc lại nhìn nhìn cậu, không nhịn được mở miệng: "Hai chúng mày làm sao......" Giống người yêu chia tay sau đó chạm mặt vậy? Rốt cuộc không phải hồi bé nữa, Hứa Tiểu Minh những năm này lăn lộn trong showbiz, chuyện tồi tệ gì cũng gặp, lời nói giỡn như vậy cũng không thể thuận miệng nói ra.
Tề Mộ nói: "Tao hút điếu thuốc.
Hứa Tiểu Minh nói: "Không vội, Tiểu Tôn lát nữa mới có thể lái xe xuống." Bãi đỗ xe bên ngoài bị fans chặn lại, chỉ có thể để trợ lý lái xe đến đây.
Tề Mộ gật đầu, trái tim lại vẫn cứ thắt lại.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cửa thang máy đóng lại, Doãn Tu Trúc đứng ở bên trong, chậm chạp cũng không ấn tầng.
Anh duy trì tư thế này, tiếp tục nhìn về phía trước. Rõ ràng người đã đi, rõ ràng trong mặt gương phản xạ chỉ có mình anh, nhưng lại không dời tầm mắt. Đừng nói dịch chuyển tầm mắt, anh ngay cả đại não cũng ngưng chuyển động, dường như tất cả đều ngừng lại trong nháy mắt nhìn thấy Tề Mộ.
Đột nhiên nhìn thấy cậu chạy vào thang máy, Doãn Tu Trúc cho rằng đây là một trong những vô số giấc mơ đêm khuya của anh. Ngoại trừ trong mơ, anh còn có thể ở đâu nhìn thấy cậu?
"Doãn tổng?" Trợ lý dừng xong xe gọi suy nghĩ của Doãn Tu Trúc trở lại.
Mi tâm Doãn Tu Trúc cau lại, có chút mở mịt nhìn sang.
Tân Bằng đi theo anh gần nửa năm bị dọa giật mình — Trời đất, người đàn ông giải toán còn tinh vi hơn cả máy móc này cũng sẽ có lúc thất thần?
Tân Bằng vội vàng nhắc nhở lịch trình sau đó của anh.
Con ngươi mất tiêu cự của Doãn Tu Trúc dần dần tập trung, lại khôi phục bộ dạng thường ngày: "Lịch trình hôm nay hủy hết, điện thoại đưa tôi."
Tân Bằng sửng sốt, không dám hỏi nhiều, chỉ đưa điện thoại cho anh.
Doãn Tu Trúc mở điện thoại ra, mở danh bạ, ấn số.
Chưa đầy một lát điện thoại kết nối, Doãn Tu Trúc hỏi: "Về nước rồi?"
Phương Tuấn Kỳ nói: "Ừ, Tề Mộ cũng về rồi."
Doãn Tu Trúc nắm chặt tay: "Các cậu buổi tối cùng ăn cơm?"
Phương Tuấn Kỳ nói: "Ở Tuyết Đinh, cậu rảnh đến không?"
Doãn Tu Trúc nói: "Tớ lát nữa qua."
Phương Tuấn Kỳ đáp: "Vậy lát nữa gặp."
"Ừ." Doãn Tu Trúc cúp điện thoại, lòng bàn tay thấm ra tầng mồ hôi mỏng.
Kỳ thực anh không nên đi, cũng không nên gặp lại Tề Mộ, anh không dễ dàng đi ra, lại ở đâu ra tự tin tiếp tục đến gần cậu. Nhưng không được, tất cả lý trí trong nháy mắt nhìn thấy Tề Mộ, tan thành mây khói.
Anh thậm chí muốn không chút tôn nghiêm nào mà cầu xin cậu — Anh cho dù chỉ là nhìn cậu một cái, nói với cậu một câu, chỉ cần có thể để anh ở bên cạnh cậu trong bất kỳ góc nhỏ nào, anh cũng thỏa mãn.
Đầu truyền đến đau đớn bén nhọn, Doãn Tu Trúc dùng sức ấn xuống huyệt thái dương.
Anh không cách nào tránh khỏi mà nghĩ tới một năm đó: Vu Đại Vân chết trước mặt anh, Doãn Chính Công nghi ngờ thật giả giám định cha con kia, còn có huynh đệ tương tàn khiến người ta buồn nôn...... Chờ anh thu thập xong tất cả trở lại, Tề Mộ đã ra nước ngoài.
Trong nháy mắt đó, anh mất đi ý nghĩa sống.
"Ding ling." Chuông điện thoại thức tỉnh Doãn Tu Trúc.
Sắc mặt anh tái nhợt nhận điện thoại, Phương Tuấn Kỳ nói: "Cậu thuận đường đón Tề Mộ? Cậu ấy ở......"
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại nói: "Cậu ấy và Hứa Tiểu Minh cùng đi rồi."
Phương Tuấn Kỳ nói: "Được rồi, lát nữa gặp."
Doãn Tu Trúc cúp điện thoại, thở khẽ, lại lần nữa vào thang máy.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lúc Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh đến, Phương Tuấn Kỳ đã vào ngồi.
Tề Mộ và Phương Tuấn Kỳ cũng hơn một năm không gặp, lần trước là ở Paris.
Phương Tuấn Kỳ bây giờ đâu còn chút dáng vẻ của tiểu mập năm đó, y 1m89, vóc người thon dài, bởi vì đeo kính, càng lộ vẻ tinh anh mười phần.
Ngón trỏ Hứa Tiểu Minh câu kính râm của mình xuống, trêu ghẹo nói: "Tiến sĩ Phương đẹp trai thành như vậy, là định debut sao?"
Phương Tuấn Kỳ nhìn hắn một cái: "Đồ đần."
Hứa Tiểu Minh thành ảnh đế (hoa rơi) gà rừng, cũng không sửa được tính tình thối một cái là khùng năm đó: "Tao đâu so được với tiến sĩ Phương 22 tuổi? Người bình thường đều đang đau đầu tốt nghiệp, mày đã bắt đầu học cao rồi."
Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: "Mày cũng biết là mới bắt đầu."
Hứa Tiểu Minh nhàng nhàng nói: "Dù sao đến cuối cùng cũng khẳng định là tiến sĩ Phương, tao gọi trước thì sao? Mày xem tao cũng không cầm được giải nghiêm chỉnh, còn không phải bị người ta gọi là ảnh đế Hứa."
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ hắn, nói với Tề Mộ: "Tối qua về hơi muộn, không đến được." Hôm qua Hứa Tiểu Minh mời khách đã gọi Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ không đi.
Tề Mộ xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "May mà không đi, mấy đứa bạn của Minh Tử uống được phết."
Phương Tuấn Kỳ liếc Hứa Tiểu Minh một cái: "Đâu chỉ là uống được."
Hứa Tiểu Minh không thoải mái: "Người đại học không nhìn lọt giới giải trí ô yên chướng khí bọn tao, lần sau tao không mời mày nữa."
Phương Tuấn Kỳ nói: "Cám ơn mày trước."
Hứa Tiểu Minh lại tức điên, hắn nói với Tề Mộ: "Mày xem cậu ta! Có phải càng ngày càng quá đáng không? Thật sự coi mình là tiến sĩ? Có bản lĩnh mày cũng giống Doãn Tu Trúc, bốn năm cầm được PhD!"
Phương Tuấn Kỳ không động đậy: "So ra kém mày, đại học cũng không tốt nghiệp."
Mắt thấy hai con người này đã hai mươi mấy rồi, vẫn còn một lời không hợp là sỉ nhục nhau, Tề Mộ chỉ có thể giảng hòa: "Rồi rồi, vẫn coi mình là trẻ con à."
Cậu nhìn Hứa Tiểu Minh một cái nói: "Mày nói chuyện cẩn thận, đừng âm dương quái khí." Lại nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ: "Cậu cũng nói ít hai câu, cứ trêu chọc cậu ta làm gì."
Phương Tuấn Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu ta giờ là danh nhân, ai trêu vào được."
Hứa Tiểu Minh cáu: "Phương Tuấn Kỳ mày chưa xong phải không!"
Phương Tuấn Kỳ còn muốn nói, Tề Mộ lập tức nói: "Còn cãi nhau nữa là tao đi đấy!"
Lúc này rốt cục yên tĩnh. Lúc vào ngồi Hứa Tiểu Minh cố ý ngồi bên Tề Mộ, tạo thành đường chéo với Phương Tuấn Kỳ, đã là khoảng cách khả năng cách xa nhất trên bàn.
Tề Mộ chỉ cảm thấy rất buồn cười — Hai tên quỷ ấu trĩ này cả đời cũng không lớn được.
Phương Tuấn Kỳ và Tề Mộ tán gẫu mấy câu, đơn giản là ôn chuyện cũ, nói mấy việc của mình.
Hứa Tiểu Minh một không hiểu sinh vật học, hai không hiểu mỹ thuật, không chen lời vào được.
Hắn cố ý đâm Phương Tuấn Kỳ: "Thạc sĩ Phương mời khách, chỉ tán gẫu không gọi đồ ăn?" Không cho gọi tiến sĩ, liền bắt đầu gọi thạc sĩ, dù sao cũng chua loét đến cùng.
Phương Tuấn Kỳ nói: "Chờ đủ người."
Tề Mộ hơi lạ: "Lão Ngụy sẽ đến?" Tên kia không phải bận chuyện hôn lễ?
Phương Tuấn Kỳ nói: "Doãn Tu Trúc sẽ đến."
Tề Mộ vốn nhẹ nhàng tán gẫu trong nháy mắt căng thẳng sau lưng.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc nói: "Nói sớm đi, vừa nãy bọn tao còn gặp mặt ở Hoa Thần, đi cùng tốt hơn."
Phương Tuấn Kỳ không nói nhiều: "Hẳn cũng sắp đến rồi."
Hứa Tiểu Minh cũng không gào nữa, còn có chút phiền muộn nói: "Nhớ năm đó bốn bọn mình ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau, hiện tại tốt rồi...... Muốn tụ tập cùng ăn bữa cơm còn khó hơn tao cầm giải ảnh đế."
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Tề Mộ căn bản không nghe thấy hắn nói gì, đầy trong đầu cậu đều là Doãn Tu Trúc sẽ đến.
Tề Mộ đứng lên nói: "Tao đi hút điếu thuốc." Dứt lời liền đi ra ngoài.
Hứa Tiểu Minh nói thầm với Phương Tuấn Kỳ: "Anh Mộ nghiện thuốc hơi nặng nhỉ."
Phương Tuấn Kỳ ngừng lại, không nói gì.
Hứa Tiểu Minh lại nói: "Mày không hiểu đâu, bọn tao làm nghệ thuật áp lực lớn, hút thuốc lá uống rượu đều là xả stress."
Phương Tuấn Kỳ nhẫn nhịn, không nhịn được: "Đần độn."
Hứa Tiểu Minh tức giận nói: "Tiên sư mày một ngày không chửi tao là khó chịu đúng không."
Phương Tuấn Kỳ nói: "Vậy tao không phải khó chịu hơn nửa năm rồi?"
Hứa Tiểu Minh sửng sốt......
Phương Tuấn Kỳ lại cười lạnh một tiếng: "Cũng may ảnh đế Hứa danh khí lớn, đâu gặp được, gặp chửi một câu, cũng sướng."
Hứa Tiểu Minh khùng: "Phương Mập mày đừng có cho mặt mũi mà không cần nhé!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Tề Mộ vừa lấy thuốc ra, còn chưa châm đã nhìn thấy Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc run rẩy, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ ở đây gặp cậu.
Tề Mộ không biết tại sao, lại có chút chột dạ ném thuốc, nói: "Đến rồi à."
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: "Cậu đi đâu......" Anh biết Tề Mộ không phải muốn đi, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ như vậy.
Tề Mộ cười nhạo: "Tớ đến phòng rửa tay." Nói xong bước lớn về phía trước.
Doãn Tu Trúc chỉ phía sau cậu, "Phòng rửa tay bên kia."
Tề Mộ: "......" Lúng túng chết mất!
Tề Mộ nói: "Chưa từng đến, không rõ lắm."
Doãn Tu Trúc nói: "Tớ dẫn cậu đi."
Tề Mộ: "......"
Doãn Tu Trúc thấy thần thái cậu cứng ngắc, tâm trầm xuống, sửa lời: "Đi theo bên này, rẽ phải là được."
Tề Mộ căn bản không muốn đi toilet, nhưng cậu nhạy cảm nhận ra cảm xúc Doãn Tu Trúc thay đổi, miệng cậu còn nhanh hơn đầu óc: "Vậy thì cậu dẫn tớ đi đi."
Doãn Tu Trúc: "......"
Tề Mộ nói xong cũng hối hận, cậu sao có mặt mũi nói như vậy! Tề Mộ muốn vãn hồi cuộc đối thoại não tàn này.
Doãn Tu Trúc đã nói: "Đến bên này." Dứt lời anh bước trước đi về phía trước. Tề Mộ lời ra đến khóe miệng cũng chỉ có thể rụt về, đi theo sau anh, đến phòng rửa tay.
Doãn Tu Trúc dừng ở ngoài phòng rửa tay, rõ ràng không muốn đi toilet. Tề Mộ cũng không có chút buồn tè nào, nhưng nói cũng đã nói, tới cũng đã tới, chỉ có thể bất chấp đi vào, miễn cưỡng tè một cái.
Cậu rửa xong tay đi ra ngoài, phát hiện Doãn Tu Trúc vẫn đứng ngoài cửa.
Tề Mộ hơi giật mình, nói: "Không cần chờ tớ đâu."
Doãn Tu Trúc đâu đi được chứ, anh canh ngoài cửa phòng rửa tay, trong lòng nghĩ đều là — Có lẽ Tề Mộ đã đi rồi.
"Quán này hơi vòng vèo, cậu chưa từng tới khả năng không quen."
Tề Mộ gật gật đầu, nói: "Rất vòng vèo."
Quán ăn rất oan ức, rõ ràng bốn phía thông nhau, lại bị hai thím nói thành mê cung.
Lúc hai bọn họ cùng đến chỗ ngồi, Hứa Tiểu Minh đã bị Phương Tuấn Kỳ đâm chọc chửi ầm lên. Đầu Tề Mộ to lên: "Hai bọn mày có thể yên tĩnh chút không?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Cái này trách tao sao? Tính tao tốt thế nào? Cả tổ phim trên là nhà sản xuất đạo diễn dưới là ông chú đưa cơm hộp, ai không khen Hứa Tiểu Minh tao tính cách tốt?"
Tề Mộ: "......" Tổ phim chúng mày toàn là cuồng chịu ngược sao?
Ai biết lời trong lòng cậu bị Phương Tuấn Kỳ nói ra: "Mày cho rằng tao cũng là cuồng chịu ngược?"
Hứa Tiểu Minh: "......"
Giờ nếu không phải Tề Mộ kéo hắn, ảnh đế Hứa đã tại chỗ lật bàn rời đi, trên đời này đầy người muốn mời hắn ăn cơm, tại sao phải bị tên mập chết dẫm này châm chọc!
Lúc gọi món, Phương Tuấn Kỳ nói với Tề Mộ: "Tiramisu quán này cũng không tệ lắm." Bọn họ đều biết Tề Mộ thích ăn đồ từ cacao.
Tề Mộ cười cười, lúc gọi đồ ngọt lại chọn Flammekueche tiêu chuẩn, không có chút bóng dáng socola nào.
Doãn Tu Trúc hơi giật mình.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc nói: "Anh Mộ mày rốt cục cai socola rồi?"
Trong miệng Tề Mộ hơi khô, nói: "Đó là hồi bé, giờ đã lâu lắm không ăn rồi."
Hứa Tiểu Minh kinh hãi: "Không dám tưởng tượng......" Một người coi socola là sinh mạng thứ hai, vậy mà mỗi người một ngả với socola!
Hứa Tiểu Minh nói: "Năm tháng thật là con dao giết heo, hán tử nát bét như lão Ngụy nhanh như vậy đã sắp kết hôn, anh Mộ vậy mà không ăn socola nữa......"
Nụ cười trên mặt Tề Mộ nhạt chút: "Dù sao cũng phải lớn lên chứ."
Phương Tuấn Kỳ chen vào một câu: "Lớn lên không có nghĩa là thay đổi."
Một câu nói khiến người trên bàn ngẩn ra. Đúng vậy, lớn lên thì sao? Không ai quy định người lớn không thể ăn socola, cũng không ai quy định người lớn nhất định phải đoan trang chín chắn, càng không ai quy định người lớn thì nhất định phải gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Thay đổi không liên quan tới lớn lên, chỉ là tự mình muốn thay đổi.
Hứa Tiểu Minh đứng đắn không được 1 giây: "Vẫn là thạc sĩ Phương có học vấn, mặc dù mày không phải người học vấn cao nhất trên bàn."
Phương Tuấn Kỳ vằng lại hắn đều là bản năng: "Cũng không phải người học vấn thấp nhất."
Ảnh đế Hứa bằng cấp 3: "......"
Bữa này còn để người ta ăn nữa không! Nếu hắn ngày nào cũng ở cùng với Phương Tuấn Kỳ, kiếp này cũng không cần lo lắng cân nặng nữa!
Tề Mộ không nhịn được cười nói: "Hai bọn mày á......" Mấy chục năm mà như quỷ ấu trĩ ngày đầu vậy.
Dư quang Doãn Tu Trúc dời xuống, có chút tham lam mà nhìn nụ cười khóe mắt cậu.
Sau khi dùng xong bữa, Hứa Tiểu Minh nói: "Đi, tăng sau." Hắn uống chút rượu, nhưng sẽ không say, chỉ là hưng phấn.
Phương Tuấn Kỳ hỏi Tề Mộ: "Tiếp tục đi uống chứ?" Bọn họ đã lâu không gặp, cũng không nỡ chỉ ăn bữa cơm như vậy liền giải tán.
Tề Mộ tối qua uống vẫn chưa tiêu hóa, kỳ thực có chút không muốn uống, nhưng cũng không nỡ rời đi, cậu đáp: "Đi thôi, quán bar tối qua cũng không tệ lắm."
Hứa Tiểu Minh hưng phấn nói: "Đương nhiên, cũng không xem xem là ai thường đến!"
Phương Tuấn Kỳ lười nhìn hắn, lại hỏi Doãn Tu Trúc: "Rảnh?"
Doãn Tu Trúc gật đầu: "Buổi tối không có việc."
"Vậy được." Phương Tuấn Kỳ nói, "Tớ không uống rượu, tớ lái xe."
Hứa Tiểu Minh lẩy bà lẩy bẩy mà đưa chìa khóa xe cho y: "Lái xe anh đây, có mặt mũi."
Phương Tuấn Kỳ tặng hắn một chữ: "Biến."
Hứa Tiểu Minh suýt nữa lại đánh nhau với y.
Tề Mộ bị hai người này chọc cho đau bụng: "Bọn mày năm nay tăng tổng cộng có 3 tuổi rưỡi thôi sao?"
Hứa Tiểu Minh mặt không biểu tình: "Tao 3 tuổi, cậu ta nửa tuổi."
Doãn Tu Trúc nhìn Tề Mộ, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giương lên. Tới giờ, anh vẫn chỉ có ở bên cạnh cậu mới có thể cảm nhận được mùi vị vui vẻ.
Vừa đến quán bar Hứa Tiểu Minh đã vùng dậy. Tới đây hoặc là người trong giới, hoặc là bạn bè của người trong giới, không cần lo vấn đề có fans hay không.
Phương Tuấn Kỳ không ưa cái đức hạnh kia của Hứa Tiểu Minh, quay đầu tán gẫu với Doãn Tu Trúc.
Giờ đến lượt Tề Mộ không xen lời, bất quá cậu không sao cả, có thể ngồi cùng bọn họ đã có loại cảm giác thoải mái khó có thể nói thành lời.
Dường như trở lại rất lâu trước đây — Cậu và Hứa Tiểu Minh chơi điên cuồng, Phương Tuấn Kỳ và Doãn Tu Trúc thì làm đề.
Hốc mắt Tề Mộ nóng lên, chóp mũi gây thất vọng mà chua xót, cậu ngửa đầu uống một chén rượu, dù gì cũng đè tâm tình này xuống.
Lúc này một cô gái bưng rượu tới đây: "Ngài...... Ngài là Tề Mộ sao?"
Tề Mộ sửng sốt: "Cô là?" Cô bé trước mắt mặc váy body xinh đẹp, sexy lại mang theo chút ngọt ngào ngây ngô, nhưng Tề Mộ khẳng định mình chưa từng gặp cô.
Cô nàng có chút khẩn trương nói: "Tôi...... từng xem triển lãm tranh của ngài, vô cùng thích tranh của ngài."
Tề Mộ rất bất ngờ, quay đầu nhìn cô: "Cô lúc trước ở Paris?" Cậu chưa từng tổ chức triển lãm tranh ở trong nước.
Cô gái gật đầu lia lịa: "Tôi mới về không lâu, thật không nghĩ tới sẽ gặp được ngài!"
Tề Mộ cười cười, tán gẫu với cô vài câu.
Cô gái cũng dần dần không xấu hổ nữa, nói cảm nghĩ về triển lãm tranh với cậu, thậm chí còn khen vài bức tranh của cậu.
Hứa Tiểu Minh ghé tới nói: "Aimee, các cậu quen biết?"
Aimee giải thích chút, Hứa Tiểu Minh cười hì hì: "Anh Mộ giỏi thật, fans đuổi theo về nước."
Tề Mộ cười mắng hắn: "Mày có thể vậy không?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Được rồi, không quấy rầy bọn mày nữa." Nói xong hắn còn chớp chớp mắt với Tề Mộ.
Tề Mộ cong cong môi, câu có câu không trò chuyện với Aimee.
Hứa Tiểu Minh về bàn mình, nói với Phương Tuấn Kỳ: "Mày xem anh Mộ tao, tùy tiện ngồi, con gái tự động dâng đến cửa!"
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ hắn, y liếc nhìn Doãn Tu Trúc.
Quả nhiên, sắc mặt Doãn Tu Trúc có chút cứng ngắc, chủ đề vừa trò chuyện cũng không nói nổi nữa.
Hứa Tiểu Minh quang minh chính đại nhìn Tề Mộ, nói: "Nghệ thuật đều thật sự nuôi dưỡng con người ta, anh Mộ tao mấy năm nay khí chất thay đổi thật lớn, cũng khó trách cô gái kia bị mê hoặc tới choáng váng."
Doãn Tu Trúc thu hồi tầm mắt, trầm mặc mà uống rượu.
Phương Tuấn Kỳ dứt khoát nói: "Gần đủ rồi, bọn mình về thôi."
Hứa Tiểu Minh nháy mắt: "Vội gì chứ, vừa mới bắt đầu."
Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: "Mày chơi, tao ngày mai còn có việc."
Doãn Tu Trúc cũng đứng lên nói: "Tớ cũng về đây."
Hai người bọn họ cùng đi, Tề Mộ ngồi ở quầy bar nhìn thấy, cậu nói với Aimee một câu, đi tới.
Tề Mộ hỏi: "Phải đi rồi?"
Phương Tuấn Kỳ gật đầu nói: "Giờ không còn sớm."
Tề Mộ nói: "Được, tớ cũng về."
Doãn Tu Trúc sửng sốt, nhìn về phía cậu. Hứa Tiểu Minh hỏi: "Mày gấp cái gì?"
Tề Mộ khoát tay một cái nói: "Tối qua uống nhiều quá, tối nay mệt." Hứa Tiểu Minh cũng không cố giữ, liền nói: "Vậy tao cho tài xế đưa mày." Đừng nói Tề Mộ chưa đi đổi bằng lái, cho dù đổi, dính vào rượu cũng không thể lái xe.
Tề Mộ đang muốn đáp ứng, lúc này Aimee đi tới, hỏi: "Thầy Tề phải về sao?"
Tề Mộ đáp: "Giờ không còn sớm."
Aimee có chút ngượng ngùng nói: "Tôi có thể về cùng ngài chứ?" Ám hiệu này rất rõ ràng, Hứa Tiểu Minh chớp chớp mắt.
Tề Mộ nói: "Tôi không lái xe."
Aimee nhỏ giọng nói: "Tôi tiễn ngài."
Tề Mộ cười cười, mặt mày ôn nhu: "Sao có thể để nữ sĩ vất vả? Không cần đâu."
Aimee có chút mất tự nhiên, nhưng cũng biết mình bị cự tuyệt, cô nói: "Vậy hôm nào lại liên lạc."
Tề Mộ nói: "Được."
Aimee lưu luyến không rời đi.
Lúc này Doãn Tu Trúc vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, nói với Tề Mộ: "Tớ đưa cậu về."
Đầu Tề Mộ ong một tiếng, lập tức nói: "Không cần." Cậu ý thức được ngữ khí mình không tốt lắm, nhưng cậu đâu dám dưới tình huống uống rượu say ở cùng với Doãn Tu Trúc?
Mi mắt Doãn Tu Trúc cụp xuống, môi mỏng mím chặt: "Hứa Tiểu Minh còn chưa đi, cậu cần gì để tài xế cậu ấy chạy 2 lần?"
Tề Mộ: "......"
Hứa Tiểu Minh cũng nói: "Đúng vậy, dù sao hai bọn mày cũng thuận đường!"
Doãn Tu Trúc thay đổi rất lớn.
18 tuổi và 22 tuổi là chênh lệch giữa thiếu niên và người trưởng thành. Lớn lên không chỉ thân thể, còn là tâm tính và khí chất.
Người xem tạp chí kia có lẽ đều sẽ đánh giá Doãn thiếu gia này tuấn mỹ không có bạn bè, chỉ là hơi lộ vẻ xa cách chút. Nhìn người thật mới sẽ hiểu, thợ chụp ảnh và thợ chỉnh ảnh đã rất cố gắng làm nhạt đi loại cảm giác này. Bản thân anh sẽ lạnh hơn chút, dung mạo tinh xảo quá mức sẽ bởi vì loại lạnh nhạt này mà càng lộ vẻ người lạ chớ gần.
Doãn Tu Trúc mà Tề Mộ thường xuyên vẽ, đã sớm không phải Doãn Tu Trúc hiện tại.
Lời Hứa Tiểu Minh gọi suy nghĩ của cậu về, Tề Mộ nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt, miễn cưỡng cười: "Lâu lắm không gặp." Chào hỏi với người ta nhưng không nhìn người ta, cái này rất không lễ phép, nhưng Tề Mộ thật sự không có sức tiếp tục nhìn anh.
Doãn Tu Trúc không nói gì.
Thang máy vốn là không gian rất đè nén, cho dù khách sạn vắt óc mà làm bốn phía thành mặt kính không gian, nhưng vẫn không che giấu được sự thật nó nhỏ hẹp kín mít mà chật hẹp.
Tề Mộ thậm chí cảm thấy mặt kính này rất phiền, bởi vì phản xạ nhiều bóng người, nhân lúng túng lên mấy lần, khuếch tán vô hạn ra.
Cũng may chỉ có thời gian rất ngắn, từ tầng 1 đến gara chuyên dụng dưới lòng đất chỉ đủ để chào hỏi.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Tiểu Minh nói: "Bọn tớ đi trước."
Cổ họng Tề Mộ chặt lại, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói ra được, cậu rầu rĩ đi ra thang máy, phía sau truyền đến âm thanh Doãn Tu Trúc: "Về lúc nào?"
Phía sau lưng Tề Mộ cứng đờ, âm thanh muốn căng thẳng bao nhiêu thì căng thẳng bấy nhiêu: "3 hôm trước."
Doãn Tu Trúc bình tĩnh đáp lại: "Ừ." Lạnh nhạt xa cách, dường như câu lúc nãy chỉ là chào hỏi khách sáo, căn bản không muốn cậu trả lời.
Tề Mộ thở ra cực nhẹ, nói: "Tớ còn có việc, đi trước."
Doãn Tu Trúc nói: "Mời."
Tề Mộ trực tiếp đi ra thang máy, đến gần Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh nhìn nhìn Doãn Tu Trúc lại nhìn nhìn cậu, không nhịn được mở miệng: "Hai chúng mày làm sao......" Giống người yêu chia tay sau đó chạm mặt vậy? Rốt cuộc không phải hồi bé nữa, Hứa Tiểu Minh những năm này lăn lộn trong showbiz, chuyện tồi tệ gì cũng gặp, lời nói giỡn như vậy cũng không thể thuận miệng nói ra.
Tề Mộ nói: "Tao hút điếu thuốc.
Hứa Tiểu Minh nói: "Không vội, Tiểu Tôn lát nữa mới có thể lái xe xuống." Bãi đỗ xe bên ngoài bị fans chặn lại, chỉ có thể để trợ lý lái xe đến đây.
Tề Mộ gật đầu, trái tim lại vẫn cứ thắt lại.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cửa thang máy đóng lại, Doãn Tu Trúc đứng ở bên trong, chậm chạp cũng không ấn tầng.
Anh duy trì tư thế này, tiếp tục nhìn về phía trước. Rõ ràng người đã đi, rõ ràng trong mặt gương phản xạ chỉ có mình anh, nhưng lại không dời tầm mắt. Đừng nói dịch chuyển tầm mắt, anh ngay cả đại não cũng ngưng chuyển động, dường như tất cả đều ngừng lại trong nháy mắt nhìn thấy Tề Mộ.
Đột nhiên nhìn thấy cậu chạy vào thang máy, Doãn Tu Trúc cho rằng đây là một trong những vô số giấc mơ đêm khuya của anh. Ngoại trừ trong mơ, anh còn có thể ở đâu nhìn thấy cậu?
"Doãn tổng?" Trợ lý dừng xong xe gọi suy nghĩ của Doãn Tu Trúc trở lại.
Mi tâm Doãn Tu Trúc cau lại, có chút mở mịt nhìn sang.
Tân Bằng đi theo anh gần nửa năm bị dọa giật mình — Trời đất, người đàn ông giải toán còn tinh vi hơn cả máy móc này cũng sẽ có lúc thất thần?
Tân Bằng vội vàng nhắc nhở lịch trình sau đó của anh.
Con ngươi mất tiêu cự của Doãn Tu Trúc dần dần tập trung, lại khôi phục bộ dạng thường ngày: "Lịch trình hôm nay hủy hết, điện thoại đưa tôi."
Tân Bằng sửng sốt, không dám hỏi nhiều, chỉ đưa điện thoại cho anh.
Doãn Tu Trúc mở điện thoại ra, mở danh bạ, ấn số.
Chưa đầy một lát điện thoại kết nối, Doãn Tu Trúc hỏi: "Về nước rồi?"
Phương Tuấn Kỳ nói: "Ừ, Tề Mộ cũng về rồi."
Doãn Tu Trúc nắm chặt tay: "Các cậu buổi tối cùng ăn cơm?"
Phương Tuấn Kỳ nói: "Ở Tuyết Đinh, cậu rảnh đến không?"
Doãn Tu Trúc nói: "Tớ lát nữa qua."
Phương Tuấn Kỳ đáp: "Vậy lát nữa gặp."
"Ừ." Doãn Tu Trúc cúp điện thoại, lòng bàn tay thấm ra tầng mồ hôi mỏng.
Kỳ thực anh không nên đi, cũng không nên gặp lại Tề Mộ, anh không dễ dàng đi ra, lại ở đâu ra tự tin tiếp tục đến gần cậu. Nhưng không được, tất cả lý trí trong nháy mắt nhìn thấy Tề Mộ, tan thành mây khói.
Anh thậm chí muốn không chút tôn nghiêm nào mà cầu xin cậu — Anh cho dù chỉ là nhìn cậu một cái, nói với cậu một câu, chỉ cần có thể để anh ở bên cạnh cậu trong bất kỳ góc nhỏ nào, anh cũng thỏa mãn.
Đầu truyền đến đau đớn bén nhọn, Doãn Tu Trúc dùng sức ấn xuống huyệt thái dương.
Anh không cách nào tránh khỏi mà nghĩ tới một năm đó: Vu Đại Vân chết trước mặt anh, Doãn Chính Công nghi ngờ thật giả giám định cha con kia, còn có huynh đệ tương tàn khiến người ta buồn nôn...... Chờ anh thu thập xong tất cả trở lại, Tề Mộ đã ra nước ngoài.
Trong nháy mắt đó, anh mất đi ý nghĩa sống.
"Ding ling." Chuông điện thoại thức tỉnh Doãn Tu Trúc.
Sắc mặt anh tái nhợt nhận điện thoại, Phương Tuấn Kỳ nói: "Cậu thuận đường đón Tề Mộ? Cậu ấy ở......"
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại nói: "Cậu ấy và Hứa Tiểu Minh cùng đi rồi."
Phương Tuấn Kỳ nói: "Được rồi, lát nữa gặp."
Doãn Tu Trúc cúp điện thoại, thở khẽ, lại lần nữa vào thang máy.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lúc Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh đến, Phương Tuấn Kỳ đã vào ngồi.
Tề Mộ và Phương Tuấn Kỳ cũng hơn một năm không gặp, lần trước là ở Paris.
Phương Tuấn Kỳ bây giờ đâu còn chút dáng vẻ của tiểu mập năm đó, y 1m89, vóc người thon dài, bởi vì đeo kính, càng lộ vẻ tinh anh mười phần.
Ngón trỏ Hứa Tiểu Minh câu kính râm của mình xuống, trêu ghẹo nói: "Tiến sĩ Phương đẹp trai thành như vậy, là định debut sao?"
Phương Tuấn Kỳ nhìn hắn một cái: "Đồ đần."
Hứa Tiểu Minh thành ảnh đế (hoa rơi) gà rừng, cũng không sửa được tính tình thối một cái là khùng năm đó: "Tao đâu so được với tiến sĩ Phương 22 tuổi? Người bình thường đều đang đau đầu tốt nghiệp, mày đã bắt đầu học cao rồi."
Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: "Mày cũng biết là mới bắt đầu."
Hứa Tiểu Minh nhàng nhàng nói: "Dù sao đến cuối cùng cũng khẳng định là tiến sĩ Phương, tao gọi trước thì sao? Mày xem tao cũng không cầm được giải nghiêm chỉnh, còn không phải bị người ta gọi là ảnh đế Hứa."
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ hắn, nói với Tề Mộ: "Tối qua về hơi muộn, không đến được." Hôm qua Hứa Tiểu Minh mời khách đã gọi Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ không đi.
Tề Mộ xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "May mà không đi, mấy đứa bạn của Minh Tử uống được phết."
Phương Tuấn Kỳ liếc Hứa Tiểu Minh một cái: "Đâu chỉ là uống được."
Hứa Tiểu Minh không thoải mái: "Người đại học không nhìn lọt giới giải trí ô yên chướng khí bọn tao, lần sau tao không mời mày nữa."
Phương Tuấn Kỳ nói: "Cám ơn mày trước."
Hứa Tiểu Minh lại tức điên, hắn nói với Tề Mộ: "Mày xem cậu ta! Có phải càng ngày càng quá đáng không? Thật sự coi mình là tiến sĩ? Có bản lĩnh mày cũng giống Doãn Tu Trúc, bốn năm cầm được PhD!"
Phương Tuấn Kỳ không động đậy: "So ra kém mày, đại học cũng không tốt nghiệp."
Mắt thấy hai con người này đã hai mươi mấy rồi, vẫn còn một lời không hợp là sỉ nhục nhau, Tề Mộ chỉ có thể giảng hòa: "Rồi rồi, vẫn coi mình là trẻ con à."
Cậu nhìn Hứa Tiểu Minh một cái nói: "Mày nói chuyện cẩn thận, đừng âm dương quái khí." Lại nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ: "Cậu cũng nói ít hai câu, cứ trêu chọc cậu ta làm gì."
Phương Tuấn Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu ta giờ là danh nhân, ai trêu vào được."
Hứa Tiểu Minh cáu: "Phương Tuấn Kỳ mày chưa xong phải không!"
Phương Tuấn Kỳ còn muốn nói, Tề Mộ lập tức nói: "Còn cãi nhau nữa là tao đi đấy!"
Lúc này rốt cục yên tĩnh. Lúc vào ngồi Hứa Tiểu Minh cố ý ngồi bên Tề Mộ, tạo thành đường chéo với Phương Tuấn Kỳ, đã là khoảng cách khả năng cách xa nhất trên bàn.
Tề Mộ chỉ cảm thấy rất buồn cười — Hai tên quỷ ấu trĩ này cả đời cũng không lớn được.
Phương Tuấn Kỳ và Tề Mộ tán gẫu mấy câu, đơn giản là ôn chuyện cũ, nói mấy việc của mình.
Hứa Tiểu Minh một không hiểu sinh vật học, hai không hiểu mỹ thuật, không chen lời vào được.
Hắn cố ý đâm Phương Tuấn Kỳ: "Thạc sĩ Phương mời khách, chỉ tán gẫu không gọi đồ ăn?" Không cho gọi tiến sĩ, liền bắt đầu gọi thạc sĩ, dù sao cũng chua loét đến cùng.
Phương Tuấn Kỳ nói: "Chờ đủ người."
Tề Mộ hơi lạ: "Lão Ngụy sẽ đến?" Tên kia không phải bận chuyện hôn lễ?
Phương Tuấn Kỳ nói: "Doãn Tu Trúc sẽ đến."
Tề Mộ vốn nhẹ nhàng tán gẫu trong nháy mắt căng thẳng sau lưng.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc nói: "Nói sớm đi, vừa nãy bọn tao còn gặp mặt ở Hoa Thần, đi cùng tốt hơn."
Phương Tuấn Kỳ không nói nhiều: "Hẳn cũng sắp đến rồi."
Hứa Tiểu Minh cũng không gào nữa, còn có chút phiền muộn nói: "Nhớ năm đó bốn bọn mình ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau, hiện tại tốt rồi...... Muốn tụ tập cùng ăn bữa cơm còn khó hơn tao cầm giải ảnh đế."
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Tề Mộ căn bản không nghe thấy hắn nói gì, đầy trong đầu cậu đều là Doãn Tu Trúc sẽ đến.
Tề Mộ đứng lên nói: "Tao đi hút điếu thuốc." Dứt lời liền đi ra ngoài.
Hứa Tiểu Minh nói thầm với Phương Tuấn Kỳ: "Anh Mộ nghiện thuốc hơi nặng nhỉ."
Phương Tuấn Kỳ ngừng lại, không nói gì.
Hứa Tiểu Minh lại nói: "Mày không hiểu đâu, bọn tao làm nghệ thuật áp lực lớn, hút thuốc lá uống rượu đều là xả stress."
Phương Tuấn Kỳ nhẫn nhịn, không nhịn được: "Đần độn."
Hứa Tiểu Minh tức giận nói: "Tiên sư mày một ngày không chửi tao là khó chịu đúng không."
Phương Tuấn Kỳ nói: "Vậy tao không phải khó chịu hơn nửa năm rồi?"
Hứa Tiểu Minh sửng sốt......
Phương Tuấn Kỳ lại cười lạnh một tiếng: "Cũng may ảnh đế Hứa danh khí lớn, đâu gặp được, gặp chửi một câu, cũng sướng."
Hứa Tiểu Minh khùng: "Phương Mập mày đừng có cho mặt mũi mà không cần nhé!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Tề Mộ vừa lấy thuốc ra, còn chưa châm đã nhìn thấy Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc run rẩy, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ ở đây gặp cậu.
Tề Mộ không biết tại sao, lại có chút chột dạ ném thuốc, nói: "Đến rồi à."
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: "Cậu đi đâu......" Anh biết Tề Mộ không phải muốn đi, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ như vậy.
Tề Mộ cười nhạo: "Tớ đến phòng rửa tay." Nói xong bước lớn về phía trước.
Doãn Tu Trúc chỉ phía sau cậu, "Phòng rửa tay bên kia."
Tề Mộ: "......" Lúng túng chết mất!
Tề Mộ nói: "Chưa từng đến, không rõ lắm."
Doãn Tu Trúc nói: "Tớ dẫn cậu đi."
Tề Mộ: "......"
Doãn Tu Trúc thấy thần thái cậu cứng ngắc, tâm trầm xuống, sửa lời: "Đi theo bên này, rẽ phải là được."
Tề Mộ căn bản không muốn đi toilet, nhưng cậu nhạy cảm nhận ra cảm xúc Doãn Tu Trúc thay đổi, miệng cậu còn nhanh hơn đầu óc: "Vậy thì cậu dẫn tớ đi đi."
Doãn Tu Trúc: "......"
Tề Mộ nói xong cũng hối hận, cậu sao có mặt mũi nói như vậy! Tề Mộ muốn vãn hồi cuộc đối thoại não tàn này.
Doãn Tu Trúc đã nói: "Đến bên này." Dứt lời anh bước trước đi về phía trước. Tề Mộ lời ra đến khóe miệng cũng chỉ có thể rụt về, đi theo sau anh, đến phòng rửa tay.
Doãn Tu Trúc dừng ở ngoài phòng rửa tay, rõ ràng không muốn đi toilet. Tề Mộ cũng không có chút buồn tè nào, nhưng nói cũng đã nói, tới cũng đã tới, chỉ có thể bất chấp đi vào, miễn cưỡng tè một cái.
Cậu rửa xong tay đi ra ngoài, phát hiện Doãn Tu Trúc vẫn đứng ngoài cửa.
Tề Mộ hơi giật mình, nói: "Không cần chờ tớ đâu."
Doãn Tu Trúc đâu đi được chứ, anh canh ngoài cửa phòng rửa tay, trong lòng nghĩ đều là — Có lẽ Tề Mộ đã đi rồi.
"Quán này hơi vòng vèo, cậu chưa từng tới khả năng không quen."
Tề Mộ gật gật đầu, nói: "Rất vòng vèo."
Quán ăn rất oan ức, rõ ràng bốn phía thông nhau, lại bị hai thím nói thành mê cung.
Lúc hai bọn họ cùng đến chỗ ngồi, Hứa Tiểu Minh đã bị Phương Tuấn Kỳ đâm chọc chửi ầm lên. Đầu Tề Mộ to lên: "Hai bọn mày có thể yên tĩnh chút không?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Cái này trách tao sao? Tính tao tốt thế nào? Cả tổ phim trên là nhà sản xuất đạo diễn dưới là ông chú đưa cơm hộp, ai không khen Hứa Tiểu Minh tao tính cách tốt?"
Tề Mộ: "......" Tổ phim chúng mày toàn là cuồng chịu ngược sao?
Ai biết lời trong lòng cậu bị Phương Tuấn Kỳ nói ra: "Mày cho rằng tao cũng là cuồng chịu ngược?"
Hứa Tiểu Minh: "......"
Giờ nếu không phải Tề Mộ kéo hắn, ảnh đế Hứa đã tại chỗ lật bàn rời đi, trên đời này đầy người muốn mời hắn ăn cơm, tại sao phải bị tên mập chết dẫm này châm chọc!
Lúc gọi món, Phương Tuấn Kỳ nói với Tề Mộ: "Tiramisu quán này cũng không tệ lắm." Bọn họ đều biết Tề Mộ thích ăn đồ từ cacao.
Tề Mộ cười cười, lúc gọi đồ ngọt lại chọn Flammekueche tiêu chuẩn, không có chút bóng dáng socola nào.
Doãn Tu Trúc hơi giật mình.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc nói: "Anh Mộ mày rốt cục cai socola rồi?"
Trong miệng Tề Mộ hơi khô, nói: "Đó là hồi bé, giờ đã lâu lắm không ăn rồi."
Hứa Tiểu Minh kinh hãi: "Không dám tưởng tượng......" Một người coi socola là sinh mạng thứ hai, vậy mà mỗi người một ngả với socola!
Hứa Tiểu Minh nói: "Năm tháng thật là con dao giết heo, hán tử nát bét như lão Ngụy nhanh như vậy đã sắp kết hôn, anh Mộ vậy mà không ăn socola nữa......"
Nụ cười trên mặt Tề Mộ nhạt chút: "Dù sao cũng phải lớn lên chứ."
Phương Tuấn Kỳ chen vào một câu: "Lớn lên không có nghĩa là thay đổi."
Một câu nói khiến người trên bàn ngẩn ra. Đúng vậy, lớn lên thì sao? Không ai quy định người lớn không thể ăn socola, cũng không ai quy định người lớn nhất định phải đoan trang chín chắn, càng không ai quy định người lớn thì nhất định phải gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Thay đổi không liên quan tới lớn lên, chỉ là tự mình muốn thay đổi.
Hứa Tiểu Minh đứng đắn không được 1 giây: "Vẫn là thạc sĩ Phương có học vấn, mặc dù mày không phải người học vấn cao nhất trên bàn."
Phương Tuấn Kỳ vằng lại hắn đều là bản năng: "Cũng không phải người học vấn thấp nhất."
Ảnh đế Hứa bằng cấp 3: "......"
Bữa này còn để người ta ăn nữa không! Nếu hắn ngày nào cũng ở cùng với Phương Tuấn Kỳ, kiếp này cũng không cần lo lắng cân nặng nữa!
Tề Mộ không nhịn được cười nói: "Hai bọn mày á......" Mấy chục năm mà như quỷ ấu trĩ ngày đầu vậy.
Dư quang Doãn Tu Trúc dời xuống, có chút tham lam mà nhìn nụ cười khóe mắt cậu.
Sau khi dùng xong bữa, Hứa Tiểu Minh nói: "Đi, tăng sau." Hắn uống chút rượu, nhưng sẽ không say, chỉ là hưng phấn.
Phương Tuấn Kỳ hỏi Tề Mộ: "Tiếp tục đi uống chứ?" Bọn họ đã lâu không gặp, cũng không nỡ chỉ ăn bữa cơm như vậy liền giải tán.
Tề Mộ tối qua uống vẫn chưa tiêu hóa, kỳ thực có chút không muốn uống, nhưng cũng không nỡ rời đi, cậu đáp: "Đi thôi, quán bar tối qua cũng không tệ lắm."
Hứa Tiểu Minh hưng phấn nói: "Đương nhiên, cũng không xem xem là ai thường đến!"
Phương Tuấn Kỳ lười nhìn hắn, lại hỏi Doãn Tu Trúc: "Rảnh?"
Doãn Tu Trúc gật đầu: "Buổi tối không có việc."
"Vậy được." Phương Tuấn Kỳ nói, "Tớ không uống rượu, tớ lái xe."
Hứa Tiểu Minh lẩy bà lẩy bẩy mà đưa chìa khóa xe cho y: "Lái xe anh đây, có mặt mũi."
Phương Tuấn Kỳ tặng hắn một chữ: "Biến."
Hứa Tiểu Minh suýt nữa lại đánh nhau với y.
Tề Mộ bị hai người này chọc cho đau bụng: "Bọn mày năm nay tăng tổng cộng có 3 tuổi rưỡi thôi sao?"
Hứa Tiểu Minh mặt không biểu tình: "Tao 3 tuổi, cậu ta nửa tuổi."
Doãn Tu Trúc nhìn Tề Mộ, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giương lên. Tới giờ, anh vẫn chỉ có ở bên cạnh cậu mới có thể cảm nhận được mùi vị vui vẻ.
Vừa đến quán bar Hứa Tiểu Minh đã vùng dậy. Tới đây hoặc là người trong giới, hoặc là bạn bè của người trong giới, không cần lo vấn đề có fans hay không.
Phương Tuấn Kỳ không ưa cái đức hạnh kia của Hứa Tiểu Minh, quay đầu tán gẫu với Doãn Tu Trúc.
Giờ đến lượt Tề Mộ không xen lời, bất quá cậu không sao cả, có thể ngồi cùng bọn họ đã có loại cảm giác thoải mái khó có thể nói thành lời.
Dường như trở lại rất lâu trước đây — Cậu và Hứa Tiểu Minh chơi điên cuồng, Phương Tuấn Kỳ và Doãn Tu Trúc thì làm đề.
Hốc mắt Tề Mộ nóng lên, chóp mũi gây thất vọng mà chua xót, cậu ngửa đầu uống một chén rượu, dù gì cũng đè tâm tình này xuống.
Lúc này một cô gái bưng rượu tới đây: "Ngài...... Ngài là Tề Mộ sao?"
Tề Mộ sửng sốt: "Cô là?" Cô bé trước mắt mặc váy body xinh đẹp, sexy lại mang theo chút ngọt ngào ngây ngô, nhưng Tề Mộ khẳng định mình chưa từng gặp cô.
Cô nàng có chút khẩn trương nói: "Tôi...... từng xem triển lãm tranh của ngài, vô cùng thích tranh của ngài."
Tề Mộ rất bất ngờ, quay đầu nhìn cô: "Cô lúc trước ở Paris?" Cậu chưa từng tổ chức triển lãm tranh ở trong nước.
Cô gái gật đầu lia lịa: "Tôi mới về không lâu, thật không nghĩ tới sẽ gặp được ngài!"
Tề Mộ cười cười, tán gẫu với cô vài câu.
Cô gái cũng dần dần không xấu hổ nữa, nói cảm nghĩ về triển lãm tranh với cậu, thậm chí còn khen vài bức tranh của cậu.
Hứa Tiểu Minh ghé tới nói: "Aimee, các cậu quen biết?"
Aimee giải thích chút, Hứa Tiểu Minh cười hì hì: "Anh Mộ giỏi thật, fans đuổi theo về nước."
Tề Mộ cười mắng hắn: "Mày có thể vậy không?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Được rồi, không quấy rầy bọn mày nữa." Nói xong hắn còn chớp chớp mắt với Tề Mộ.
Tề Mộ cong cong môi, câu có câu không trò chuyện với Aimee.
Hứa Tiểu Minh về bàn mình, nói với Phương Tuấn Kỳ: "Mày xem anh Mộ tao, tùy tiện ngồi, con gái tự động dâng đến cửa!"
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ hắn, y liếc nhìn Doãn Tu Trúc.
Quả nhiên, sắc mặt Doãn Tu Trúc có chút cứng ngắc, chủ đề vừa trò chuyện cũng không nói nổi nữa.
Hứa Tiểu Minh quang minh chính đại nhìn Tề Mộ, nói: "Nghệ thuật đều thật sự nuôi dưỡng con người ta, anh Mộ tao mấy năm nay khí chất thay đổi thật lớn, cũng khó trách cô gái kia bị mê hoặc tới choáng váng."
Doãn Tu Trúc thu hồi tầm mắt, trầm mặc mà uống rượu.
Phương Tuấn Kỳ dứt khoát nói: "Gần đủ rồi, bọn mình về thôi."
Hứa Tiểu Minh nháy mắt: "Vội gì chứ, vừa mới bắt đầu."
Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: "Mày chơi, tao ngày mai còn có việc."
Doãn Tu Trúc cũng đứng lên nói: "Tớ cũng về đây."
Hai người bọn họ cùng đi, Tề Mộ ngồi ở quầy bar nhìn thấy, cậu nói với Aimee một câu, đi tới.
Tề Mộ hỏi: "Phải đi rồi?"
Phương Tuấn Kỳ gật đầu nói: "Giờ không còn sớm."
Tề Mộ nói: "Được, tớ cũng về."
Doãn Tu Trúc sửng sốt, nhìn về phía cậu. Hứa Tiểu Minh hỏi: "Mày gấp cái gì?"
Tề Mộ khoát tay một cái nói: "Tối qua uống nhiều quá, tối nay mệt." Hứa Tiểu Minh cũng không cố giữ, liền nói: "Vậy tao cho tài xế đưa mày." Đừng nói Tề Mộ chưa đi đổi bằng lái, cho dù đổi, dính vào rượu cũng không thể lái xe.
Tề Mộ đang muốn đáp ứng, lúc này Aimee đi tới, hỏi: "Thầy Tề phải về sao?"
Tề Mộ đáp: "Giờ không còn sớm."
Aimee có chút ngượng ngùng nói: "Tôi có thể về cùng ngài chứ?" Ám hiệu này rất rõ ràng, Hứa Tiểu Minh chớp chớp mắt.
Tề Mộ nói: "Tôi không lái xe."
Aimee nhỏ giọng nói: "Tôi tiễn ngài."
Tề Mộ cười cười, mặt mày ôn nhu: "Sao có thể để nữ sĩ vất vả? Không cần đâu."
Aimee có chút mất tự nhiên, nhưng cũng biết mình bị cự tuyệt, cô nói: "Vậy hôm nào lại liên lạc."
Tề Mộ nói: "Được."
Aimee lưu luyến không rời đi.
Lúc này Doãn Tu Trúc vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, nói với Tề Mộ: "Tớ đưa cậu về."
Đầu Tề Mộ ong một tiếng, lập tức nói: "Không cần." Cậu ý thức được ngữ khí mình không tốt lắm, nhưng cậu đâu dám dưới tình huống uống rượu say ở cùng với Doãn Tu Trúc?
Mi mắt Doãn Tu Trúc cụp xuống, môi mỏng mím chặt: "Hứa Tiểu Minh còn chưa đi, cậu cần gì để tài xế cậu ấy chạy 2 lần?"
Tề Mộ: "......"
Hứa Tiểu Minh cũng nói: "Đúng vậy, dù sao hai bọn mày cũng thuận đường!"
Bình luận truyện